• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Căn Cứ Nông Học Số Chín (2 Viewers)

  • Chương 162: Thời gian không còn nhiều

Edit & beta: Rya

Toàn bộ trung tâm chỉ huy lập tức im lặng, ngay cả Diệp Chấn Sơn cũng nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Chuột dị biến đột nhiên xuất hiện đối với Căn cứ trung ương có ảnh hưởng rất lớn, nhưng Diêu Thành có vệ sĩ và vũ khí riêng, lại còn ở trong biệt thự của mình, cho nên ông ta hẳn là thuộc nhóm người an toàn nhất.

“Ở chỗ này…” Thủ vệ quân lúc trước hướng máy ảnh về phía hai thi thể bên trong bể bơi, chần chờ một chút. “Có lẽ gặp phải một con chuột dị biến lợi hại.”

Toàn bộ bể bơi bị máu nhuộm đỏ, không có một chút trong suốt, khó có thể tưởng tượng hai người chảy ra nhiều máu như vậy, toàn bộ lồ ng ngực của Diêu Thành đều trống rỗng, như là bị một thứ gì đó ăn sạch, trong khi thi thể khác bị hủy hoại nặng nề hơn, trên người không có một chỗ nào là thịt lành.

“Đây là một đội viên của Tân Dị sát đội.” La Liên Vũ nhìn cái xác kia với vẻ mặt khó coi, bà ta không ngờ rằng Tân Dị sát đội đều xảy ra chuyện.

“Tìm kim gen trên người cậu ta.” Diệp Chấn Sơn ra lệnh cho thủ vệ quân ở đầu kia trên màn hình quang não.

Thủ vệ quân đi xuống nhặt thi thể lên, tìm kiếm trên người đối phương một hồi, thậm chí còn đi xuống đáy bể để kiểm tra, trên người dính đầy máu: “Tướng quân, chỉ còn có một nhân tố tăng trưởng.”

Không có kim gen, đội viên Tân Dị sát đội này hơn nửa là đã dùng qua, nhưng vẫn chịu chết thảm như vậy.

Diệp Chấn Sơn ngay lập tức quay sang một bên, yêu cầu nhân viên truyền tin liên lạc với tất cả Dị sát đội được phái đi ra ngoài: “Nhắc nhở mọi người cẩn thận, trong Căn cứ trung ương có đàn con chuột dị biến cấp cao, một đội viên Tân Dị sát đội đã hy sinh.”

Cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên một sinh vật dị biến có thể giết người đã tiêm kim gen.

Chuột dị biến… không dễ đối phó như trong tưởng tượng.

Toàn bộ Căn cứ trung ương rơi vào vòng vây công của lũ chuột dị biến, quân đội điều động toàn bộ quân lực để bảo vệ người dân từ các khu trong nội thành tiến vào nơi trú ẩn.

“Tướng quân, bên ngoài tường cao xuất hiện một loại thực vật dị biến cấp A mới.”

Diệp Chấn Sơn nhìn hình ảnh được gửi về từ tiền tuyến, sắc mặt tái xanh, ông không có chút hoài nghi nào, một khi lũ chuột dị biến phá hủy bức tường cao bên ngoài, những thực vật dị biến cấp A đó sẽ lập tức lan tràn kéo vào.

Cho dù có bao nhiêu thủ vệ quân cũng không thể ngăn nổi số lượng chuột dị biến, quân đội của bọn ở ở trung ương, vẫn có đủ đạn dược, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, tình hình sẽ chỉ càng ngày càng tồi tệ hơn.

Lúc này, nhân viên truyền tin nhận được tin nhắn từ đội số 0.

“Bọn họ đang gấp rút trở về?” Diệp Chấn Sơn hỏi nhân viên truyền tin: “Gửi tất cả hình ảnh của những thực vật dị biến cấp A bên ngoài căn cứ cho Diệp Trường Minh, mọi chuyện cẩn thận.”

Toàn bộ Căn cứ trung ương gần như bị những thực vật dị biến ở bên ngoài tường cao bao vây, bọn họ căn bản không thể bay vào được.

“Cậu tỉnh rồi à?”

Trong cabin, Hà Nguyệt Sinh là người đầu tiên phát hiện Triệu Ly Nông đã mở mắt.

Đỗ Bán Mai đột ngột đứng dậy, sải bước đi tới kiểm tra đồng tử của cô, xác nhận Triệu Ly Nông đã thật sự tỉnh táo thì không khỏi sửng sốt, thuốc trong cơ thể cô chuyển hóa quá nhanh.

Sau hai mũi tiêm trước đó, trâu cũng ngủ ba ngày ba đêm, nhưng trước khi bọn họ bay về Căn cứ trung ương thì Triệu Ly Nông đã tỉnh dậy.

Triệu Ly Nông chống tay ngồi dậy, xuyên qua đám người nhìn Diệp Trường Minh: “Căn cứ trung ương hiện tại thế nào?”

Mọi người đều cho rằng cô đang hỏi về chuyện nhận được cảnh báo trên toàn khu vực lúc đó, nhưng bọn họ không biết rằng cô đã “thấy” cảnh tượng lũ chuột dị biến vây công.

Diệp Trường Minh phát ra video vừa nhận được: “Thực vật dị biến cấp A mới xuất hiện bên ngoài Căn cứ trung ương, lũ chuột dị biến một khi tạo ra khe hở, chúng sẽ tiến vào.”

Những thực vật dị biến này giống như là có ý thức, thậm chí không muốn lãng phí tiêu hao mà xông tới.

Triệu Ly Nông ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào những thực vật dị biến trong màn hình một lúc, sau đó bật quang não và liên lạc với Nghiêm Thắng Biến, người vẫn còn ở trong Viện nghiên cứu.

“Tiểu Triệu?”

Nghiêm Thắng Biến và các nghiên cứu viên cao cấp khác tập trung tại phòng họp cao nhất, đứng trước cửa sổ kiểu sát đất, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên dưới.

“Nghiêm tổ trưởng, thuốc lỏng cải tiến đối với thực vật dị biến cấp A có hiệu quả.” Triệu Ly Nông cũng không nói nhảm: “Trong phòng thí nghiệm đều có chuẩn bị tài liệu, còn một đoạn thời gian nữa chúng tôi mới tới được đó, mọi người có thể bắt đầu chế tạo, đưa tới dùng trên tường cao.”

Tất cả các bước đều được cô ghi lại một cách rõ ràng, tài liệu trong phòng thí nghiệm đã đầy đủ, chỉ cần làm theo là được, Nghiêm Thắng Biến là người phát minh ra thuốc lỏng nên tính là người hiểu rõ nhất các thí nghiệm của cô.

Đúng như dự đoán, Nghiêm Thắng Biến đã đồng ý.



“Còn có hai ống thuốc lỏng.” Triệu Ly Nông từ trong ba lô lấy ra, đưa cho Diệp Trường Minh.

Mấy người họ buộc phải hạ cánh sớm bên ngoài Căn cứ trung ương, toàn bộ cánh trước của máy bay bị hư hại, mọi người phải ra khỏi cabin.

Diệp Trường Minh cất thuốc lỏng đi, để lại một nửa số người bảo vệ Triệu Ly Nông, anh cùng Nghiêm Lưu Thâm và những người khác rời đi, đi đến phía trước để mở đường.

Bên ngoài bức tường cao của Căn cứ trung ương đã bị thực vật dị biến bao quanh, bọn họ chỉ có thể từ bên ngoài mở đường mới có thể đi vào.

Rất nhanh, Diệp Trường Minh dẫn đầu đội ngũ biến mất.

Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ Căn cứ trung ương đã bị che khuất, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy những thân cây cao lớn rậm rạp, Triệu Ly Nông đứng bên cạnh chiếc xe đột nhiên ngồi xổm xuống, vươn tay ấn xuống đất.

“Tiểu Triệu, có chuyện gì?” Hà Nguyệt Sinh kinh ngạc hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy ở một bên nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

“…Tôi đang tự hỏi rễ của thực vật dị biến cấp S có thể kéo dài bao xa.” Triệu Ly Nông không cảm nhận được, vì vậy cô rút tay lại và đứng dậy.

Nghiêm Tĩnh Thủy sờ sờ cánh tay của mình: “Đây là Căn cứ trung ương, rễ của những thực vật dị biến cấp S kia không có khả năng lan tràn tới đây chứ?”

“Ầm!”

Tiếng nổ mạnh phía trước đã thu hút sự chú ý của mọi người, hẳn là thủ vệ quân trên tường cao thả đạn dược để thanh trừ lũ chuột dị biến.

Triệu Ly Nông nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt nhất thời đại biến, nguy rồi, Triệu Phong Hòa!

Căn cứ trung ương hỗn loạn, báo động yêu cầu mọi người xuống hầm trú ẩn, nhưng chân của Triệu Phong Hòa không thể đi được…

Triệu Ly Nông ngay lập tức liên lạc cho Triệu Phong Hòa, nhưng một lúc lâu không ai trả lời, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô lấy tay che đi vầng trán đau đớn của mình, quét nhìn xung quanh, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía trước.

Triệu Ly Nông khó khăn nhắm mắt lại để bình tĩnh tâm tình, trên mặt không có bao nhiêu biến hóa thừa thải, chỉ là ngón tay hơi hơi run rẩy mới có thể lộ ra chút manh mối.

Có thể sẽ không xảy ra vấn đề gì, trong tiểu khu có một chỗ trú ẩn, chỉ cần đi xuống cầu thang rẽ vào một góc là tới, cô đã từng đẩy Triệu Phong Hòa đi ngang, còn từng đề cập qua.

“Hai ống thuốc lỏng đã sử dụng!” Chi Minh Nguyệt ở lại đây quay đầu nói: “Bọn họ đã tiến vào, đang đối phó với lũ chuột dị biến, chờ khi thực vật dị biến cấp A ở hướng này khô héo, chúng ta lập tức xông tới.”

Căn cứ theo các thử nghiệm trước đây, sẽ cần thời gian để thuốc lỏng cải tiến phát huy tác dụng.

Không ngờ trong thời gian chờ đợi, trên tường cao đột nhiên có đạn pháo liên tiếp bắn trúng vào thực vật dị biến cấp A.

Mãi cho đến tận khi thuốc lỏng cải tiến bắn trúng, thực vật dị biến bắt đầu rơi vào trạng thái kết trái khô héo.

“Lên xe, đi thôi!” Chi Minh Nguyệt nhận được mệnh lệnh từ đội trưởng ở phía trước, lập tức cùng các đồng đội khác cùng bảo vệ ba người Triệu Ly Nông xông tới.

Dọc theo đường đi, xác của chuột dị biến nằm rải rác khắp nơi, xung quanh bốn phía đều là ổ gà, người gần nhất là Diệp Trường Minh đang chậm rãi rút thanh đao từ thân thể chuột dị biến ra, quay đầu nhìn bọn họ.

“Nghiêm tổ trưởng tới rồi?” Triệu Ly Nông thò đầu ra ngoài cửa kính xe, nhìn các thực vật dị biến ở chung quanh, cử động của bọn chúng đã trở nên chậm rãi, rơi vào trạng thái nở hoa dị thường.

“Không phải Nghiêm tổ trưởng.” Diệp Trường Minh tránh sang một bên, dùng mặt sau thanh đao đẫm máu gõ vào đầu xe, ra hiệu bọn họ đi vào: “Bên kia cửa mở, các người đi vào trước đi.”

Xe địa hình lao về phía cửa, Diệp Trường Minh và những người khác ở phía sau tạo phần kết, có đội số 0 và đội số 1 ra tay, áp lực bên ngoài bức tường cao đã giảm đi rất nhiều.



“Sư… Là ngài.” Triệu Ly Nông xuống xe, nhìn thấy người đợi bên trong, bờ vai thả lỏng không chút dấu vết.

Giang Tập vẫn đang mặc một bộ vest chỉnh tề, một tay chống gậy, nhìn thấy Triệu Ly Nông, ông ta nói: “Nghiêm tổ trưởng có chút phiền phức, nhất thời không đến kịp, sản xuất thuốc lỏng này vẫn là chuyên môn của tòa nhà gen bên kia.”

Triệu Ly Nông mím môi, cuối cùng trong mắt cũng dẫn ra được chút ý cười.

“Lên xe đi, trước tiên sẽ đưa các người đi đến tòa nhà gen, tạm thời ở chỗ đó an toàn, khu vực phụ cận đã được quét dọn sạch sẽ, cũng không xa lắm.”

Giang Tập dẫn theo Triệu Ly Nông lên một chiếc xe màu trắng. Hà Nguyệt Sinh vốn muốn đi cùng, nhưng bị người của Giang Tập chặn lại và đưa cậu lên một chiếc xe khác, cậu nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy không có chút cảm giác gì, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

“Thuốc lỏng cải tiến hình như rất có ích với thực vật dị biến cấp A.” Giang Tập ngồi ở ghế sau nghiêng đầu nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh: “Không hổ là sư muội.”

“Chỉ hữu dụng với cấp A thôi.” Triệu Ly Nông thấp giọng nói: “Thực vật dị biến cấp S và cấp A căn bản không cùng cấp bậc.”

“Từng bước một đi lên.” Giang Tập nhìn Triệu Ly Nông cười nói: “Em vẫn còn trẻ.”

Triệu Ly Nông sững sờ, nhìn về phía gương mặt già nua của sư huynh: “Em càng muốn cùng các sư huynh…”

Giang Tập cười nói: “Cho nên sư huynh mới tới đón em.”

Nhìn con đường lộn xộn ngoài cửa sổ, Triệu Ly Nông không thể không nói với Giang Tập: “Sư huynh, em muốn tìm một người trước.”

“Tìm người?”

“Triệu Phong Hòa.”

Giang Tập suy nghĩ một chút: “Bên ngoài quá nguy hiểm, sư huynh phái người tới, em chờ tin tức.”

Bên ngoài lũ chuột dị biến hoành hành, Triệu Ly Nông thật sự không thể giúp được gì, chỉ có thể gật đầu nói vâng.



Tòa nhà gen được bảo vệ nghiêm ngặt, có người canh gác bên trong lẫn bên ngoài, mấy người bọn họ được đưa đến phòng chờ ở tầng một để nghỉ ngơi

“Mối quan hệ của bọn họ từ khi nào trở nên tốt như vậy?” Hà Nguyệt Sinh nhìn thấy Triệu Ly Nông cùng ông già tên Kỷ Chiếu cùng bước vào phòng, cau mày lên tiếng hỏi.

Nghiêm Tĩnh Thủy đẩy người ra khỏi phòng chờ: “Kỷ lão yêu nhân tài?”

“Hai người bọn họ hình như rất thân thiết.” Hà Nguyệt Sinh nói.

Nghiêm Tĩnh Thủy bối rối: “Đây chính là kính già yêu trẻ.”

Hà Nguyệt Sinh không nói nên lời: “… Quên đi.”

Bên trong phòng chờ.

“Đây là…” Triệu Ly Nông cầm khung ảnh trên đầu giường lên, bên trong có một bức ảnh, có năm người mặc áo khoác trắng đứng đó, người ở giữa khoảng sáu mươi tuổi, mái đầu bạc trắng, sắc mặt nghiêm túc, có những nếp nhăn sâu giữa hai lông mày: “Giáo sư.”

“Giáo sư và mấy người sư huynh ở trong phòng thí nghiệm trên Uyên đảo chụp, chỉ có thiếu một mình em.” Giang Tập bất đắc dĩ: “Khi đó tính khí của giáo sư đã xấu đi rất nhiều.”

Triệu Ly Nông chỉ nhẹ nhàng vuốt v e mặt kính của khung ảnh, trong bức ảnh sắc mặt của sư huynh sư tỷ tuy rằng u ám, nhưng vẫn tính là còn trẻ, hẳn là thời điểm xảy ra dị biến sớm nhất.

“Em nghỉ ngơi thật tốt trước đi.” Giang Tập lấy khung ảnh từ trong tay cô đặt lên tủ đầu giường: “Sau này có thời gian sẽ kể cho em nghe chuyện gì xảy ra sau đó, sư huynh an bài người đi tìm Triệu Phong Hòa trước.”

“Được.”

Triệu Ly Nông nhìn Giang Tập rời đi, mình ngồi ở mép giường, khóe mắt thoáng nhìn thấy trên tủ đầu giường, lại nhấc khung ảnh lên, lộ ra bức ảnh, nhìn chằm chằm một hồi, cô dựa vào thành giường ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Có lẽ ban ngày có suy nghĩ, cô ở trong mơ cũng nhìn thấy giáo sư.

“Triệu Ly Nông, trò không muốn nghiên cứu trồng trọt, vậy thì muốn làm gì?” Giáo sư đội một chiếc mũ rơm, ngồi ở trên đồng ruộng hỏi cô.

“Đều được.” Khi đó Triệu Ly Nông chân lấm tay bùn, thân thể bẩn thỉu, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cầm mũ rơm quạt gió: “Ngăn nắp xinh đẹp một chút là tốt nhất.”

Giáo sư đánh giá cô từ trên xuống dưới một lúc: “Trò? Không được.”

“Tại sao?” Triệu Ly Nông vẫn tự biết mình thông minh, nếu đổi chuyên ngành khác thì sẽ cùng học rất khá.

Giáo sư không trả lời câu hỏi của cô, mà nói: “Thời gian không còn nhiều nữa.”

Triệu Ly Nông không hiểu: “Thời gian nào?”

Giáo sư nhìn cô chằm chằm một lúc, đang định nói chuyện thì điện thoại vang lên.

“Tay thầy bẩn.” Giáo sư yêu cầu cô lấy điện thoại từ trong túi ra.

Triệu Ly Nông liếc nhìn màn hình di động: “Là vợ của thầy.”

Cô nhấn loa ngoài, lập tức có một giọng nữ không còn trẻ nữa vang lên: “Khi nào anh về?”

Còn có cả giọng trẻ con xen vào: “Ông ơi, cháu nhớ ông!”

“Ngày mai sẽ bay về.” Giáo sư đứng dậy, đứng cạnh con mương nhỏ cạnh bờ ruộng để rửa tay, lúc này mới cầm điện thoại di động lên, tắt loa ngoài, đặt ở bên tai nói vài câu, sau đó quay sang nói với Triệu Ly Nông: “Tiểu Triệu, nơi này giao cho trò.”

Trong mơ, một chân cô đứng dưới ruộng, lấm lem bùn đất, nhìn giáo sư tiêu sái rời đi, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Triệu Ly Nông đột nhiên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hư không, một lúc sau mới định thần lại, phát hiện mình ngồi ở cạnh đầu giường ngủ say, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Cô đưa tay lên lau mồ hôi, cụp mắt suy nghĩ: Lúc đó giáo sư muốn nói gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom