• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cân Cả Thiên Hạ (10 Viewers)

  • Chương 1537-1540

Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Lại nhìn thấy có người tới, mấy người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm đều không khỏi cảm khái trong lòng.

“ Người chán sống thật nhiều, không đâu lại dây vào tên sát tinh kia.”

Lúc này đây bọn họ cũng biết Xuân Đức vì sao khi trước đi lên giới thiệu lại nói về sát sinh thuận miệng như vậy rồi, vì tên này quả thực lấy “Sát đạo” làm con đường để hắn bước lên đỉnh, lấy giết chóc làm thú vui, đối với tên này mà nói thì giết chóc hẳn là một thú tiêu khiển tao nhã.

Xuân Đức nhìn người trung niên vừa bước vào hỏi:

“ Ngươi vừa nói cái gì ấy nhỉ, ngươi gọi ai là con chuột?”

Lời còn chưa dứt thì thân ảnh Xuân Đức đã biến mất, lúc hắn xuất hiện thì đã là ở trước mặt tên trung niên kia, một tay đâm sâu vào lồng ngực hắn, bóp lấy trái tim.

Xuân Đức rút tay ra kéo theo trái tim, để lại một cái lỗ máu to đùng trên ngực tên trung niên kia, tiếp đó hắn liền có chân đạp một cước vào ngực tên kia.

“Ầm…”

Dưới một cước này, tên trung niên kia lập tức như viên đạn pháo đâm sầm vào vách tường, tạo nên một cái hố hình người.

Làm xong mọi việc, Xuân Đức như không có việc gì, hắn cầm quả tim còn đang đập bịch bịch trên tay kia, vừa ăn vừa đi tới bên cửa sổ đứng nhìn hoàn cảnh phía bên dưới.

Lần này, dù là Tịnh Vân lão quái trọng sinh sống lại thấy một màn như thế cũng phải nuốt nước miếng, hắn lúc này cảm thấy cần phải tránh xa tên hung thần này ra, xa được bao nhiêu thì xa bấy nhiêu, đời trước hắn gặp đám biến thái nhưng còn chưa thấy tên nào biến thái như Xuân Đức cả.

Đám trước trước kia hắn gặp, tên nào lúc giết người hay ăn người mà không phải bộ dạng dữ tợn, điên điên khùng khùng nhưng tên Vô Tà trước mắt này thì khác, hắn giết người hay ăn tim người đều giống như là việc nhỏ nhặt không đáng kể, cứ như việc kia là một phần trong cuộc sống của hắn rồi vậy, điều này mới chính là điều khiến cho Tịnh Vân cảm thấy ớn lạnh.

Tịnh Vân nghĩ thế cũng không sai, thực tế Xuân Đức cũng không ý thức được việc hắn làm ở trong mắt người khác là vô cùng tàn nhẫn, khát máu, biến thái, bệnh hoạn gì đó. Bởi vì hắn quen rồi, giết người nhiều quá cũng quen cảm giác rồi, giờ giết người đối với hắn cũng chẳng khác gì giết chết đám sâu bọ cả. Khác một điều là giết sâu bọ thì hắn ngại bẩn tay còn giết người thì không, bởi vì người là lương thực của hắn mà cũng giống như cơm hàng ngày vậy. Có ai lại đi chê cơm bẩn bao giờ.

Cũng vì không ý thức được việc làm của mình gây sự sợ hãi cho người khác nên Xuân Đức khi thấy ba tên kia cứ nhìn hắn như chuột thấy mèo đồng dạng thì không khỏi kỳ quái hỏi:

“ Ba tên các ngươi ở đó làm cái quỷ gì, tới đây nhìn xem chém giết bên ngoài này, vui lắm.”

Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm nhìn thấy Xuân Đức, từ vẻ mặt cho đến khí chất cũng không thay đổi gì so với lúc bình thường thì không khỏi cả người lạnh toát, nhất là khi thấy tên kia cứ vô tư, hồn nhiên gặm từng miếng, từng miếng tim.

Trong ba người, Tịnh Vân dù sao cũng là lão quái trọng sinh, cảm nhận Xuân Đức không có bất kỳ ác ý gì với bản thân cùng với ba người khác thì lúc này cũng không e ngại mà tiến lên.

Có Tịnh Vân đi trước, Thương Lâm cùng Khúc Hồn cũng đồng thời đi tới gần, nhìn thấy Tịnh Vân đứng bên cạnh, Xuân Đức đưa ta quả tim bị cắm mất phần ba hỏi:

“ Ăn không, còn tươi lắm.”

Tịnh Vân lắc đầu nói:

“ Vẫn là lão Tà ngươi ăn một mình đi, ta không thích ăn đồ sống.”

Xuân Đức nghe vậy thì vẫn chuyển một chút “ Bổn nguyên ma diễm cấp 2”

“ Xèo xèo…”

Trong nháy mắt trái tim liền chín, thơm phức, hắn lại đưa cho Tịnh Vân nói:

“ Chín rồi, ăn đi, giàu dinh dưỡng.”

Tịnh Vân lần này cũng không từ chối mà nhận lấy, tiếp đó hắn hít hít mấy cái rồi cũng cắn một miếng lớn vừa nhai nhồm nhoàm hắn vừa nói:

“ Mùi vị không tệ, ăn thứ này gia tăng thật lớn tốc độ khôi phục ma lực bên trong cơ thể. Mà lão Tà ngươi nói chúng ta nên làm cách nào thoát khốn, ta biết lão có cách à.”

Khúc Hồn cùng Thương Lâm nhìn thấy Tịnh Vân đang nhai nuốt trái tim thì trong bụng lại một lần loạn chuyển, bọn họ cảm thấy hai tên kia thật quá mức biến thái.

Nghe được Tịnh Vân hỏi thì Xuân Đức cười nói :

“ Vẫn câu nói lúc trước, giết đi ra thôi cùng lắm là chết, lo nghĩ làm gì nhiều. Mà thôi trước hết cứ xem chiến đấu phía bên dưới đi nào, nhìn đám người kia có thể lao ra bên ngoài không.”

Lắc đầu, Tịnh Vân chém đinh chặt sắt nói:

“ Chạy sao được, có chạy ra rồi cũng bị ngăn lại mà thôi, đám người đi theo cũng phải chết sạch, ngoại trừ Tiêu Sát Hồn Ngưng cùng Diệp Phi Yến là còn có một chút cơ hội sống, về phần chúng ta ở nơi này nếu đánh lui được đám quái vật đi lên trên đây liền an toàn.”

Nhếch môi lên cười ta, Xuân Đức phất tay một cái, bốn cái ghế bay tới bên này, hắn ngồi xuống một cái sau đó nói:

“ Đã vậy cứ ngồi xem cuộc vui đi, về phần ngăn cản đám quái vật kia cứ để ta.”

Tiếp đó hắn hắn lại ném ra một viên châu nhỏ màu xanh, viên châu nhỏ màu xanh kia nổ tung hóa thành một tầng kết giới mỏng mảnh bao phủ bốn người vào bên trong, thoáng cái thân ảnh của bốn người mờ đi, rồi hoàn toàn biến mất.

Cảm nhận được điều này, ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm đều không khỏi kinh ngạc nói:

“ Thật kỳ diệu.”

Tiếp đó bốn người ngồi bốn cái ghế, hai chân gác lên thành cửa sổ,sau đó vừa cười vừa nói, bàn luận đánh giá tình cảnh bên ngoài. Thực ra vừa cười vừa nói thì chỉ có Xuân Đức cùng Tịnh Vân, về phần hai tên kia thì sắc mặt trắng bệch, cả người cứ liên tục run lên, làm gì còn cười được.

…….

Phía bên dưới.

Lúc này đây đám người Thần Thánh thế gia gì đó đang điên cuồng trùng kích đàn quái vật, muốn chạy thoát ra bên ngoài, tìm một đường sinh lộ.

Có điều quái vật kia cấp bậc không cao nhưng thắng ở số lượng nhiều, chết con này lại có con khác thay thế, bọn nó liên tục tấn công khiến cho đám người kia tiến lên cức kỳ gian nan.

Mới đầu còn có thể nhanh chóng tiến lên nhưng càng về sau thì càng yếu. Đến cuối cùng không những không tiến lên mà còn bị ép lùi lại.

Trung bình thì cứ mỗi cái hô hấp thì lại có bảy tám tên tu sĩ chết đi, lực lượng phòng ngự cũng vì vậy mà bạc nhược đi một phần, trong khi đám quái vật vẫn cuồn cuộn không ngừng lao đến.

Nhìn thấy một màn như vậy, nhìn không thấy sinh lộ nhiều người ý chí chiến đấu cũng không còn, một khi đã mất đi ý chí thì bại cục là điều tất yếu.

Mặc dù cũng có vài tên cao thủ bên trong đoàn người, một lần ra tay thì có thể diệt sát hàng trăm, hàng ngàn đâu quái vật nhưng rồi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, quái vật nhiều lắm. Cuối cùng bọn họ lầm vào tình cảnh chờ chết.

Mấy ngàn người bị đàn quái vật vây vào trong, thập tử vô sinh.

Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức nói:

“ Xem ra không có bất ngờ rồi, cuộc chơi chấm dứt.”
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Xuân Đức mới vừa nói “Cuộc chơi chấm dứt” thì một âm thanh có phần già nua vang lên:

“ Mấy con chuột nhắt hóa ra các ngươi trốn ở đây, các ngươi đám chuột nhắt này vậy mà dám giết người người của Thần Thánh thế gia chúng ta.”

“ Ầm…”

Thanh âm còn chưa dứt thì một tiếng nổ mạnh liền vang lên, tiếng nổ mạnh kia là do lão giả vừa mới lên tiếp oanh xuống một quyền.

Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì rất kinh ngạc nhưng lúc hắn chú ý đến con ngươi của lão giả thì hiểu ra, đôi con mắt của lão giả kia chỉ có tròng trắng không có cái khác, cái này hiếm thấy thiên mục bạch nhãn, có thể nhìn thấy các loại ảo thuật che giấu ẩn nấp.

Nhìn qua ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm đang sợ hãi ở bên cạnh, Xuân Đức bình tĩnh nói:

“ Xem ra có phiền phức rồi, mọi người trước hết rời đi nơi đây, cứ quay trở về Thiên Ma Viện trước đi, ta sẽ về sau.”

Nói xong thì Xuân Đức liền lấy ra ba tấm phi thiên thần phần, đánh lên thân thể của ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm, thần phù kích hoạt, bạch quang hiện lên bao trùm lấy ba người vào bên trong, bạch quang chỉ hiện lên một cái ngay sau đó liền biến mất, biến mất cùng với nó còn có ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm.

Đáng lý ra thì ba người Khúc Hồn, Tịnh Vân, Thương Lâm, không còn khả năng rời đi nữa, lúc trước Xuân Đức là định giết luôn ba người bọn họ, cùng với tất cả những người ở nơi đây. Có điều nghĩ lại, thấy ba tên kia cũng không đến nỗi tệ nên Xuân Đức mới giữ lại mạng sống cho họ. Vì vậy ở thời khắc mấu chốt hắn lại cho ba người một tấm dịch chuyển phù mà rời đi nơi đây.

Ba người rời đi thì cũng là lúc cuộc vui của hắn bắt đầu.

……

Ánh mắt hắn nhìn về phía lão giả bên ngoài kết giới nổi lên nụ cười tà dị.

“ Lão nhị, lão tam, lão tứ, đi ra ngoài chơi nào, cũng đã lâu lắm rồi chưa vui vẻ một lần, hôm nay cũng là nên giải khuây một chút.”

Hắn vừa dứt lời thì Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma đồng loạt hiện ra, bọn họ giống như chỉ chờ Xuân Đức nói ra lời này vậy.

Bóng Ảnh vừa xuất hiện thì liền nhìn về phía lão giả vừa mới công kích kết giới nơi đây.

“ Ầm…”

Bóng Ảnh vươn tay ra, trực tiếp xuyên thủng kết giới xung quanh nơi đây, tay hắn nhanh như chớp ngay lập tức liền bắt được lão giả kia.

Lão giả kia đột nhiên bị biến hóa trước mắt dọa cho ngây người, hắn vốn còn đang nghi hoặc là vì sao bên trong kết giới liên tục cảm nhận được khí tức cường đại tràn ra nhưng còn chưa để hắn hiểu vì sao thì liền đã có một bàn tay đen thui tóm lấy cổ hắn.

Lúc này đây, khi hắn nhìn thấy Xuân Đức, Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma, cam nhận được khí tức trên cơ thể bốn người tản mạn đi ra thì nước tiểu không tự chủ được chảy ra.

Hắn run sợ nói:

“ Các vị đại nhân, là… là tiểu nhân có mắt như mù,quấy rầy đến các vị đại nhân,các vị đại nhân có đại thượng mong tha cho tiểu nhân một mạng. ”

[P/s: Bên ngoài kết giới không thể nhìn vào bên trong vì thế mà lão giả kia mới không biết chuyện gì xảy ra ở bên trong.]

Nhưng đáp lại hắn là một cái mồm to đầy răng, Bóng Ảnh há lớn miệng sau đó cắn xuống.

“Phập”

Lão giả kia giọng nói im bặt mà dừng, nửa phần thân trên của hắn bị Bóng Ảnh cắn mất, máu tươi từ bên trong nữa phần thân thể còn lại mạnh mẽ phun ra.

“ Răng rắc...Răng rắc…”

Bóng Ảnh nhai nhai vài cái sau đó nuốt xuống, tiếp đó lại bỏ nữa phần còn lại vào bên trong miệng tiếp tục nhai nuốt.

“ Rắc rắc...Răng rắc…”

Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên trong đêm tối nhưng ngay sau đó liền dừng lại, Bóng Ảnh chép miệng nói:

“ Cao Vực đúng là nơi tốt, tùy tiện liền gặp được một tên Thần Vương Cảnh trung kỳ. Đám này mùi vị thật ngon.”

Xuân Đức nghe vậy thì gật đầu nói:

“ Nơi đây cường giả không thiếu nhưng chúng ta muốn phát triển ở đây là không có khả năng, dù sao nơi đây ở dưới sự cai quản của Diệu Linh Thánh Tông, một khi chúng ta ở nơi này phát triển liền sẽ gặp phải đàn áp. Có điều ngoài sáng không được thì trong tối, ngày mai lão tam cùng lão tứ sẽ phụ giúp Mộng Vân đi ra bên ngoài chiêu mộ cao thủ.”

Nguyên Ma cùng Long Sát nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nhưng vào lúc này Nguyên Ma lại hỏi:

“ Thế đám cường giả nơi đây thì sao? Là thu nạp vẫn là ăn đại ca.”

Nhếch môi cười tà, Xuân Đức nói:

“ Nơi đây đều là bãi săn của chúng ta chỉ có con mồi. Được rồi đi thôi.”

Nói xong thì Xuân Đức liền bay ra bên ngoài, Long Sát, Bóng Ảnh, Nguyên Ma đồng thời bay theo.

Sau khi bay vào bên trong đàn quái vật nơi đây thì Xuân Đức ba người không hẹn mà cùng bắt đầu triển khai đồ sát.

Vốn dĩ cuộc vui mới bắt đầu nhưng vì Nguyên Ma tên kia lỡ tay một cái, cuộc vui thời gian bị rút ngắn đi hơn phân nửa.

Sau khi bay lên bầu trời đêm, Nguyên Ma hét lớn:

“ Phong Nguyệt”

Thanh âm của Nguyên Ma vang vọng cả một phương thiên địa khiến, phiến thiên địa nơi đây cũng vì một tiếng rống của hắn mà lắc lư vài lần.

Tiếp đó cuồng phong khủng khiếp nổi lên, ở bên trên bầu trời trời đêm thoáng cái xuất hiện hàng triệu triệu mặt trăng khuyết phát ra ánh sáng lạnh những mặt trăng này cũng không phải mặt trăng bình thường mà là do “Thái Cổ Cương Phong” diễn sinh từ “Hỗn Độn Cương Phong” mà hình thành.

Ngay khi những mặt trăng này hình thành, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên bên trong lòng mỗi người, tất cả quái vật lẫn đám tu sĩ ở phía dưới đều không tự chủ được mà nhìn lên phía trên bầu trời.

Cũng ngay vào lúc mọi người đang choáng ngợp trước cảnh tượng xảy ra thì Nguyên Ma lần nữa hết lớn:

“ Đều đi chết cả đi.”

Thời lời nói của hắn hạ xuống, ở bên trên bầu trời triệu triệu mặt trăng đồng loạt hạ xuống, mỗi mặt trăng hóa thành một vệt ánh sáng bắn xuống phía dưới, triệu triệu mặt trăng tạo nên một cảnh tượng lộng lẫy vô cùng,

“ Ầm ầm ầm ầm…..”
“ Ầm ầm ầm ầm…..”
“ Ầm ầm ầm ầm…..”

Tiếng nổ lớn liên tục vang lên không dứt bên tai Xuân Đức, ở bên trong những tiếng nổ lớn kia còn có tiếng hét thê lương tuyệt vọng “ A a a a..Không muốn” , tiếng quái vật rít gào“rống rống”, trong một cái sát na khí triệu triệu “Phong Nguyệt” hạ xuống, vô tận quái vật trong nháy mắt bị chém giết, mặt đất vị bổ ra vô số vết rách, nhiều nơi còn hiện ra những vực thẳm nhìn không thấy đáy.

Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức không biết nói gì cho phải, vốn còn muốn thoải mái một chút nhưng Nguyên Ma chỉ dùng ra chiêu này liền giết gần như toàn bộ kẻ ở nơi đây rồi có khí liền giết toàn bộ cũng nên.
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

[ Lưu Ý: Có nhiều đạo hữu sẽ thắc mắc vì sao Long Sát và Nguyên Ma cũng có thể mạnh lên được hay vì sao khi Xuân Đức tấn cấp thì hai người kia cũng mạnh lên theo. Mình xin giải thích thế này:
Long Sát cùng Nguyên Ma sở hữu thân thể là Hỗn Độn Thiên Thủy cùng Hỗn Độn Cương Phong có điều do linh hồn hai người có hạn nên hiện tại chỉ có thể phát huy ra một phần thực lực của thân thể.
Vì thì muốn cho hai người mạnh lên :
-1 là phải để bọn hắn cắn nuốt sinh linh để vừa tăng linh hồn vừa tăng cường thân thể.
-2 là Xuân Đức phải mạnh lên. Nên nhớ Xuân Đức có mối liên hệ với 3 người Ảnh, Sát, Ma. Linh hồn ba người kia liên quan trực tiếp với Xuân Đức và ngược lại. Bên trong linh hồn của Xuân Đức cất chứa “ Sát tinh” là nguồn gốc linh hồn của Long Sát, cất chứa “Ma tinh” là nguồn gốc linh hồn của Nguyên Ma, cất chứa “Ma niệm” là bản mệnh của Bóng Ảnh. Vì vậy khi Xuân Đức lớn mạnh linh hồn thì ba người kia linh hồn cùng vì đó mà tăng lên.
Linh hồn lớn mạnh thì có thể phát huy ra càng nhiều tiềm năng của thân thể, đến đây mọi người đã rõ chưa rồi chứ ạ.]

---o0o---

Quả nhiên, sau khi một chiêu “ Phong Nguyệt” qua đi, ở bên trên mặt đất liền trống trơn không thấy một ai nhưng ngay lúc Xuân Đức định chửi cho Nguyên Ma một trận thì từ bên dưới lòng đất bay lên đại lượng bóng người.

Nhìn sơ qua có đến hai mươi người, trong số đó có người quen của Xuân Đức là Ngưng Sát cùng Diệp Yến. Về phần những kẻ còn lại hắn không biết một ai.

Có điều Xuân Đức thì biết hai người kia nhưng hai người kia lại không biết hắn, đơn giản bởi vì lúc hắn gia nhập Diệu Linh Thánh Tông là dùng diện mạo giả, còn bây giờ thì hắn dùng diện mạo thật của bản thân.

Quan sát hai mươi người trước mắt, Bóng Ảnh nói:

“ Có đến ba tên Tinh Đế Cảnh, hai tên vừa bước vào trung kỳ, một tên đã là hậu kỳ, xem ra có chút khó giải quyết rồi đây đại ca.”

Xuân Đức gật gật đầu nói:

“ Có điểm khó giải quyết thật nhưng mà đám kia chạy được chứ những người khác làm sao chạy.”

Ở đối diện, mấy tên Tinh Đế Cảnh cường giả nghe được cuộc đối thoại của Xuân Đức cùng với Bóng Ảnh thì nhíu mày thật chặt.

Lúc này một lão già mặc áo màu vang, đầu đã không có tóc, ánh mắt lão ta như con rắn độc nhìn chằm chằm Xuân Đức nói:

“ Ngươi đã có gan đắc tội với Thần Thánh thế gia chúng ta vậy có dám xưng tên ra không?”

Nghe vậy thì Xuân Đức cười lạnh nói:

“ Nói ra để sau này các ngươi tiện trả thù à, ta lại cũng không có ngu như ngươi. Chúng ta vốn cũng không có cừu oán gì, vậy mà đám các ngươi cứ năm lần bảy lượt tới giết ta, ngươi nói là nên tính món nợ này thế nào đây?”

Lão giả kia nghe vậy thì giận quá thành cười, hắn lạnh lẽo nói:

“ Hừ, ngươi không nói thì tưởng rằng lão phu không thể điều tra ra sao, một khi điều tra ra thì toàn bộ thế lực của ngươi đều phải chết.”

Lão giả vừa nói xong thì một tên to con đứng ở bên cạnh cũng là giận dữ nói:

“ Không cừu không oán, ngươi giết nhiều người của gia tộc chúng ta như vậy còn nói không cừu không oán, ngươi lại còn muốn bàn giao, ta còn muốn hỏi ngươi làm sao bàn giao đây. Người giết nhiều người của gia tộc ta như vậy, lại còn đã thương hai vị thiếu chủ, các ngươi là lấy cái gì ra bàn giao hay vẫn là lấy mạng ra đền.”

Xuân Đức nghe đối phương nói lý thẳng khí hùng như vậy thì kinh ngạc, hắn lúc này hỏi lại một câu:

“ Thế các ngươi không bày ra cái trò mèo này thì sẽ có người chết sao? Là các ngươi có lỗi trước hay là bọn ta có lỗi trước, bây giờ các ngươi lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu ta.”

Đúng lúc Xuân Đức đang nói chuyện thì lão giả có tu vị Tinh Đế Cảnh thất trọng đột nhiên la hoảng lên.

“ Chết tiệt, trong không khí có độc.”

Xuân Đức biết ám chiêu của mình đã bị phát giác, hắn cũng không giả bộ nữa, hắn nói nhanh:

“ Ảnh phụ trách lão già kia, lão tam lão tứ phân biệt hai người còn lại, về phần đám lâu nhâu kia không cần quan tâm.”

Xuân Đức còn chưa nói hết câu thì ba người Bóng Ảnh, Long Sát, Nguyên Ma đã đồng thời bay lên, giết về phía ba tên Tinh Đế Cảnh.

Cùng lúc này Xuân Đức sử dụng “Thiên Độc Long-Nhẫn” triệu hồi ra Thiên Độc Long cùng Túy Phù Dung.

Ngay khi Xuân Đức vừa kích hoạt hai năng lực này của “Thiên Độc Long-Nhẫn” , hắn cảm thấy bên trong thân thể long nguyên thoáng cái hàng tới đáy cốc, linh hồn lực trực tiếp tiêu hao ba phần.

Cùng lúc này ở bên trong thiên địa thoáng cái xuất hiện ba con Thiên Độc Long khổng lồ, hình thể con nào cũng như tòa núi lớn, diện mạo dữ tợn cực kỳ, cả người bọn nó tản mạn ra hung sát chi khí.

Đồng thời từ trên đại địa đột nhiên tách ra một cái mầm cây, cái cây kia lúc đầu chỉ to bằng ngón út nhưng sau một khắc liền hóa thành khổng lồ, cao hơn mấy trăm mét, ngay khi bông hóa kia biến lớn thì cả thân thể nó tản mạn ra tinh quang màu tím huyền ảo.

Ba tên Tinh Đê Cảnh cường giả đang chiến đấu với mấy người Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma sau khi tiếp xúc với ánh sáng màu tím của Túy Phù Dung phát ra thì sắc mặt đại biến

“ Đây là thứ quỷ gì vậy mà trực tiếp giam cầm 3 thành lực lượng của ta.”--- Một tên Tinh Đế Cảnh tứ tầng đang chiến đấu với Long Sát la hoảng. Vốn hắn đã bị trúng độc của Xuân Đức khiến cho chiến lực phát ra đã không toàn vẹn, hiện giờ còn bị áp chế đến từ Túy Phù Dung thì hoàn toàn lâm vào trạng thái bị đánh.

Hắn vừa la lên thì một người khác đang chiến đấu với Nguyên Ma cũng thất thanh nói:

“ Thứ chết tiệt này vậy mà đang hấp thu đi máu cùng ma nguyên bên cơ thể ta.”

Nghe hai tên kia là lên thì lão giả đang chiến với Bóng Ảnh gầm lên:

“ Còn không nhanh hủy nó đi, ở đó mà chít chít méo mó cái gì.”

Được lão giả cảnh tỉnh, hai người kia lập tức muốn dứt ra khỏi chiến đấu, trước tiên tiêu diệt cái cây quái dị phía bên dưới nhưng mà ý tưởng tốt đẹp, thực tế phũ phàng,

Long Sát cùng Nguyên Ma không khác gì keo dán chó dứt thế nào cũng dứt không ra.

Có điều ba người bọn hắn dứt không ra nhưng vẫn còn những người khác mà, nơi đây còn 17 người nữa, trong đó có đến 12 tên là Thần Vương Cảnh hậu kỳ, một tên là trung kỳ, còn lại bốn người khác thì tu vi không đáng nhắc tới.

Vốn dĩ 12 tên Thần Vương Cảnh cầm chân ba con Thiên Độc Long cũng không phải việc gì khó, lúc này nghe được lão giả kia hét thì liền có hai người xông lại Túy Phù Dung dùng hung khí hung hăng đánh xuống.

Xuân Đức thấy thế cũng không có ngăn cản, hắn cũng muốn nhìn xem cây Túy Phù Dung kia khả năng kháng vật lý thế nào.

Nhưng mà để Xuân Đức thất vọng rồi, khi hai tên Thần Vương Cảnh kia vừa tiến tới gần Túy Phù Dung thì bông hoa chưa nở kia đột nhiên rung lên một cái, từ bên trong bông hoa truyền ra một âm thanh nhẹ nhàng vô cùng.

Hai tên Thần Vương Cảnh vừa nghe được âm thanh này thì liền từ trên trời rơi xuống phía dưới đất.

Xuân Đức thấy vậy một màn thì kinh ngạc nói:

“ Làm sao còn có năng lực mộng mị nữa, cái hệ thống phụ trợ của lão Huyễn như cứt, năng lực mạnh thế này mà không thống kê đi ra.”

Nói đến cuối thì Xuân Đức lại mắng Vô Địch một câu. Những nhớ tới điều gì, Xuân Đức lúc này sử dụng tâm linh truyền âm nói:

“ Lão nhị, lão tam, lão tứ, ba người bọn đệ cứ câu giờ như vậy, không được đánh quá mức để đám kia kinh sợ mà chạy mất, giả vờ cũng bị Túy Phù Dung của ca gây suy yếu đi,đợi 5 phút đến lúc hoa nở, khi đó có thể bắt được ba tên nay.”

Ba người Bóng Ảnh, Long Sát cùng Nguyên Ma nghe vậy thì ngay lập tức thi hành, giả vờ bản thân cũng bị ảnh hưởng bởi ánh sáng màu tím từ Túy Phù Dung, không những thế, bọn họ còn tỏ vẻ yếu thế để cho ba người kia chiếm thượng phong nữa.

Về phần Xuân Đức thì đang giả vờ thao túng mấy con Thiên Độc Long cùng Túy Phù Dung mà không thể rảnh tay tham chiến.

Nói hắn giả vờ thì cũng không không hoàn toàn như vậy, thực tế hắn vẫn luôn đang khống chế mấy con Thiên Độc Long cùng Túy Phù Dung.

Hắn phát hiện một điều, ba con Thiên Độc Long sau khi đã gọi ra thì cũng không cần linh hồn lực duy trì nhưng Túy Phù Dung thì liên tục hấp thụ linh hồn lực của hắn, Xuân Đức đoán chừng nó liên tục hấp thu như vậy là để chờ đến lúc nở hoa.
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Thế cục lâm vào trạng thái giằng co, bên phía Thần Thánh thế gia hoàn toàn áp đảo trước nhóm người Xuân Đức, có điều tuy rằng áp đảo nhưng lại không thể kết liễu được mấy người Xuân Đức.

Sau khi giao chiến được vài ba phút thì mấy tên Tinh Đế Cảnh của thần thánh thế gia chỉ cảm thấy trong lòng một trận phiền muộn, tuy là đè đối phương ra mà đánh nhưng mà đánh không chết đối phương.

“ Lại mọc ra ta lại chém, ngươi mọc cái nào ta chém cái đó, xem ngươi có thể mọc được bao nhiêu cái.”

Tên cường giả Tinh Đế Cảnh đang chiến đấu với Long Sát lúc này đã có chút phát khùng, hắn vừa mới chém rụng đầu của Long Sát xong nhưng ngay sau đó lại thấy Long Sát mọc ra một cái đầu mới, lần này đã là lần thứ chín hắn chém rụng đầu của Long Sát rồi mà thấy Long Sát vẫn chưa chết thì có chút phát điên.

Hắn phát điên, Long Sát trong lòng cũng là phát điên, nếu không phải vì đợi chờ thời cơ tới thì hắn nào để bị người chém rụng đầu, cứ mỗi lần như vậy tuy không gây cái gì thương tổn đối với hắn nhưng là khiến hắn cảm thấy biệt khuất à.

Nhưng vào lúc này, tình huống lại có biến đối, không gian bên phía trên đầu Xuân Đức đột nhiên xuất hiện ba động cực kỳ mạnh mẽ, tiếp đó ba luồng khí tức Tinh Đế Cảnh truyền ra bên ngoài.

“ Vèo vèo vèo..”

Từ bên trong hư không nhảy đi ra ba người, một nam hai nữ, tất cả đều là ông lão bà lão, ba người này vừa ra bên ngoài nhìn thấy tình cảnh chiến đấu nơi đây thì kinh ngạc vạn phần, có điều ba người cũng không có chú ý quá nhiều đến chiến đấu nơi đây mà đảo mắt tìm kiếm ai đó.

Rất nhanh ánh mắt của ba người đều dừng lại trên người Ngưng Sát. Ngưng Sát lúc này đang đứng với Diệp Yến cùng với hai tên công tử của Thần Thánh thế gia, bọn họ cũng không có chạy mà đứng ở một bên nhìn trận chiến. Dù sao tình thế nơi đây đang nghiêng về bên phía Thần Thánh thế gia.

Sau khi đã xác định được Ngưng Sát không có sao thì tam lão cũng nhẹ thở ra một thời. Tiếp sau đó ba người đồng thời bay đến trước mặt Ngưng Sát bái kiến:

“ Tiểu thư ngươi không sao là tốt rồi, chúng ta chỉ sợ tiểu thư gặp phải điều gì bất chắc.”---Một bà lão nói.

Ngưng Sát nhìn thấy ba ông bà lão này thì nhẹ gật đầu, cười yếu ớt nói:

“ Cảm ơn tam lão quan tâm. Ta không có việc gì.”

Nàng vừa nói xong thì một tên thanh niên ở bên cạnh nàng, hướng phía tam lão chào hỏi:

“ Vãn bối Thần Tôn(cái tên thôi) xin ra mắt ba vị tiền bối, mong ba vị tiền bối ra tay hiệp trợ bắt lại mấy tên tặc tử ngoài kia.”

Nghe người này nói thì ông lão mặc trường bào màu đỏ “hừ” lạnh nói:

“ Ta không quan tâm các ngươi Thần Thánh gia tộc cái gì phân tranh nhưng lần này các ngươi lại khiến cho tiểu thư nhà chúng ta lâm vào nguy hiểm, việc nơi đây xong ta sẽ đến gia tộc các ngươi muốn Thánh Thiên Đế một cái công đạo.”

Thần Tôn nghe vậy thì cúi đầu thật sâu nói:

“ Lần này là do lỗi lầm của hai người vãn bối, hai người vãn bối sẽ thụ thật sâu giáo huấn lần này, về phần của Ngưng Sát tiểu thư Thần Thánh thế gia sẽ cho Tiêu Gia một cái công đạo, kinh xin tiền bối an tâm.”

Ông lão nghe vậy thì lại khẽ hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn qua hai bà lão, hai ba lão gật gật đầu.

Ông lão lại nhìn Ngưng Sát nói:

“ Tiểu thư ở nơi đây, đợi ba người chúng ta giải quyết việc nơi này lại sẽ mang tiểu thư trở về gia tộc”

Ngưng Sát nghe vậy thì nhẹ gật gật đầu cũng không nói gì thêm. Tiếp đó ba ông bà lão liền hường phía Xuân Đức mà giết đi qua, bọn họ đều là Tinh Đế Cảnh cường giả, vừa nhìn liền đã biết nên ra tay từ đâu.

Nhìn thấy tam lão rời đi, gia nhập chiến trường thì Thần Tôn hướng phía Ngưng Sát nói:

“ Cảm ơn Ngưng Sát cô nương.”

Ngưng Sát nghe vậy thì nhíu mày, nàng chán ghét hai tên nam nhân bên cạnh, mà một khi đã ghét ai rồi thì người kia dù làm cái gì cũng đáng ghét hết. Vì thế mà nàng cũng chẳng thèm đáp lại.

Lúc này đây ánh mắt của nàng đang nhìn về phía người thanh niên đang đứng ở nơi xa, nàng luôn cảm thấy người thanh niên kia có một cái gì đó rất quen thuộc.

Thần Tôn bị Ngưng Sát ghẻ lạnh thì sắc mặt có phần mất tự nhiên, hắn lúc này chỉ đành cười gượng để che đi sự xấu hổ của mình.

Một tên khác nhìn thấy hắn như vậy thì, âm dương quái khí nói:

“ Tự tìm mất mặt.”

Thần Tôn vừa nghe người này nói thì ánh mắt liền trực phun hỏa, có điều hắn vẫn là nhịn xuống, dù sao có tức giận cũng không được cái gì. Vấn đề quan trọng vẫn là chiến đấu trước mắt.

---o0o---

Xa xa, Xuân Đức nhìn thấy tam lão bay về phía bên này thì nhướng mày lên, ba tên này đều là trung kỳ Tinh Đế Cảnh, hai cái tứ trọng một cái ngũ trọng.

“ Đến vừa lúc, hừm, ta lần này bắt gọn đám các ngươi sau đó lại chế thành con rối, mới hôm trước còn đang muốn thí nghiệm chế tạo đâu.”

Tâm niệm vừa động, hắn liền gọi ra Tiểu Hắc. Tiểu Hắc vừa ra liền hướng hắn cúi chào:

“ Chủ nhân.”

Xuân Đức gật đầu nói:

“ Cuốn lấy hai bà lão kia, lão già để ta.”

Tiểu Hắc gật đầu đáp:

“ Vâng, chủ nhân.”

Tất cả mọi người nơi đây đột nhiên nhìn thấy bên phía Xuân Đức lại xuất hiện thêm một vị cường giả Tinh Đế Cảnh trung kỳ thì ngạc nhiên không thôi.

Mọi người đều là kẻ thông minh, lập tức cảm thấy có mùi âm mưu nơi đây, vì sao đối phương còn có một chiến lực cường đại như vậy mà không gọi đi ra, mà phải chờ đến lúc này.

Nhưng mà bọn họ có nghĩ nát óc cũng không ra nguyên nhân, trong lòng bọn họ càng lúc càng bất an. Nhưng hiện tại bọn họ lại đang chiếm thượng phong, chẳng lẽ lúc này lại chạy, cái này là không thể nào.

…….

Tiểu Hắc cuốn lấy hai bà lão, lợi dụng thân thể cường hãn cùng bảo vật kinh người, tuy tu vị ngang nhau nhưng Tiểu Hắc vẫn có thể một mình chiến hai người.

Lúc này đây, Xuân Đức đang đối diện với lão giả có tu vị Tinh Đế Cảnh ngũ trọng.

Hai người cũng không có lập tức xuất thủ mà ngưng thần nhìn nhau. Có điều hai người bọn họ chỉ nhìn nhau trong vài cái hô hấp thì lập tức xuất thủ.

Nhân lúc Xuân Đức còn chưa lấy ra binh khí, lão giả tay phải vừa động, phóng đi thanh hắc sắc phi đao, phi đao kia hóa thành một đạo lưu quang, hướng tới đầu Xuân Đức bắn tới.

Xuân Đức thấy vậy thì trong mắt hiện hàn quang, tay hắn hóa long trảo mạnh mẽ chộp lấy thanh hắc đao kia.

Lão già thấy vậy thì cười lạnh nói:

“ Ngông cuồng tự đại, phi đao lão phu cũng dám bắt, đúng thật là không biết chữ chết như thế nào.”

Có điều rất nhanh thì tiếng cười của hắn im bặt mà dừng.
Người đăng: ༺❉๖ۣۜĐế♛๖ۣۜTâm❉༻

---o0o---

Lúc này đây, ở phía đối diện Xuân Đức đang nắm lấy hắc sắc phi đao trong tay, phi đao hắc sắc kia trong tay hắn rung động kịch liệt muốn thoát ra nhưng lại không thể. Cùng lúc này từ trên long trảo của Xuân Đức bùng lên “Diệt Hồn Diễm”, “Diệt Hồn Diễm” vừa ra liền bao lấy hắc sắc phi đao, hắc sắc phi đao vốn đang kịch liệt giãy dụa thì trong nháy mắt dừng lại, linh tính hoàn toàn biến mất.

“Phúc…”

Bảo vật bản mệnh bị Xuân Đức hủy đi khí linh, đồng thời cũng hủy luôn tàn niệm của lão giả bên trong phi đao khiến cho lão giả bị phản phệ không nhẹ,lão ta không khỏi phun ra búng máu, ánh mắt thì dại ra nhìn thanh phi đao trong tay Xuân Đức.

Ngay lúc hắn vẫn còn đờ đẫn không tin vào những gì trước mắt, Xuân Đức tay phải đang nắm phi đao vừa động,hắc sắc phi đao mang theo “Diệt Hồn Diễm”, phi đao kia hóa thành một đạo lưu quang, hướng thẳng đầu lão giả Tiêu Gia mà bắn tới.

Tốc độ phi đao kia quá nhanh, khiến cho lão giả Tiêu Gia có chút phản ứng không kịp, giống như là theo một bản năng, hắn đưa tay lên đón đỡ phi đao đồng thời vận chuyển hộ thể ma khí.

Nhưng mà Xuân Đức đón đỡ phi đao thì không sao nhưng còn lão giả đón đỡ phi đao thì liền bị nó xuyên thủng bàn tay, vẫn tiếp tục hướng thẳng đầu lão bắn tới.

Lão giả trong lòng kinh hãi muốn chết, dưới tình thế cấp bách nhanh chóng nghiêng đầu, hắc sắc phi đao mang theo “Diệt Hồn Diễm” bay sượt qua mặt hắn, liền lưu lại trên mặt của hắn một vệt máu dài cùng phân nửa cái tai trái, nếu như hắn phản ứng chậm một chút thì cái đầu hắn lúc này liền có một cái lỗ thủng rồi.

Cảm nhận đau đớn từ bên má trái truyền tới, khiến cho lão giả toát ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không biết Xuân Đức làm cách nào mà lại có thể khống chế được phi đao của hắn, hơn thế nữa còn trong nháy mắt luyện hóa.

Nhưng ngay lúc này hắn cảm thấy linh hồn bản thân như bị cái gì đó thiêu đốt, hắn không khỏi hét lên lương.

“ A a a a . Tiểu tạp chủng ngươi lại ám toán ta. Đáng chết...Đáng chết…”

Xuân Đức nghe lão giả nói vậy cũng không có tức giận ngược lại còn cười, “Song Nguyệt Ma Đông” hiện lên hắn khẽ quát:

“ Nhất thức tinh thần- Tinh Nguyệt Phong Bạo”

Vừa thì triển ra tinh thân công kích đồng thời Xuân Đức cũng tung ra một chưởng về phía ngực lão giả Tiêu gia.

Vốn đang bị Diệt Hồn Diễm thiêu đốt linh hồn, khiến hắn đau đớn không chịu nổi, lúc này đột nhiên lại chúng “Nhất thức linh hồn” của Xuân Đức lập tức cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Trong lúc hắn còn chưa phản ứng lại thì lại bị một chưởng của Xuân Đức đánh thẳng lên ngực.

“ Bành”

Tuy chỉ là ở trạng thái thái nhân loại, chiến lực giảm mạnh nhưng một chưởng này vẫn uy lực vô, một chưởng đánh lên cơ thể lão giả trực tiếp khi cho một kiện ma giáp trên người lão ta biến thành sắt vụn, ngực lão giả cũng bị một chưởng này đánh cho lõm xuống.

“ Phụt..”

Lão giả Tiểu gia phun ra một vòi máu tươi sau, đồng thời như diều đứt dây bay ngược về phía sau. Bay tới bên dưới gốc của cây Túy Phù Dung.

Cũng vào đúng lúc này, cây Túy Phù Dung cuối cùng cũng nở hoa, nụ hoa từ từ nở ra hóa thành một bông hoa trắng tinh phát ra bạch quang dịu nhẹ nhưng rất nhanh thì liền chuyển sang màu phơn phớt hồng giống như cánh sen, có điều cũng chỉ qua vài cái hô hấp thì cả bông hoa liền biến thành màu đỏ như máu.

Cùng lúc này ở bên trên hoa phù dung xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc, nàng ta vẻ mặt chết lặng nhìn lên bầu trời, ánh mắt nàng tràn ngập bi thương,thống khổ, trong miệng nàng khẽ ngâm mấy câu thơ.

“Phù Dung sớm nở tối tàn
Đến đi một thoáng vội vàng đời hoa
Kém Hồng nhan sắc kiêu sa
Thua Lan đài các thướt tha lầu vàng”

[Tác: Bài thơ này do tác đọc tư liệu của Túy Phù Dung tìm được, cũng không rõ là ai sáng tác không thấy ghi.]

Theo lời cuối của nàng vừa dứt, từng giọt như mắt như trân châu từ trong mắt nàng chảy xuôi lăn dài trên má, cùng lúc đó thân thể của nàng hóa thành vạn vân tinh điểm màu đỏ bao phủ toàn bộ phiến thiên địa nơi đây.

Nhìn thấy cảnh này thì Xuân Đức liền biết là đã tới thời điểm rồi, hắn lúc này quát lớn:

“ Thời gian không nhiều, động thủ.”

Xuân Đức vừa hét lớn thì Bóng Ảnh, Nguyên Ma, Long Sát, Tiểu Hắc đồng thời bộc phát ra gần như toàn bộ chiến lực của bản thân. Không những bọn họ mà Xuân Đức cũng là như vậy.

Thời gian Túy Phù Dung nở rộ, chính là thời điểm những kẻ ở đây không thể sử dụng đan dược cùng thần thông, đây là cơ hội bắt sống cả đám. Có điều Túy Phù Dung sau khi nở rộ chỉ có thể sống thêm 1 phút vì vậy hắn phải nhanh chóng xử lý mấy tên Tinh Đế Cảnh nơi đây, bằng không sẽ là xe cát dã tràng.

Đám Tinh Đế Cảnh của Tiêu Gia cùng Thần Thánh thế gia nào biết được lại sẽ có chuyện như vậy diễn ra, vốn bọn họ nhìn thấy Túy Phù Dung nở rộ liền cảm thấy bất an nhưng đã muộn. Trong nháy mắt nữ tử kia hóa thành hàng vạn điểm tinh quang thì vận mệnh của bọn họ đã định sẵn.

“ Chết tiệt, đây đều là cái bẫy, đáng lý lúc trước ta nên rời đi. Khốn kiếp.”--- Trong lòng tên Tinh Đế Cảnh hậu kỳ liên tục rít gào.

Lúc này đây hắn không thể sử dụng thần thông, chỉ có thể sử dụng nhục thể đối kháng với Bóng Ảnh nhưng hắn nào là đối thủ của Bóng Ảnh, sau khi giao thủ 2 ba chiêu hắn liền cả người bị thương nặng.

Hắn lúc này muốn sử dụng đan dược khôi phục nhưng lại phát hiện đan dược mất đi tác dụng thì không khỏi cười khổ, như thế này còn làm sao đánh.

Chiến lực lực vốn dĩ không bằng đối phương, bây giờ lại không thể phục dụng đan được để khôi phục, muốn trốn cũng không thể sử dụng thần thông để bỏ trốn, hắn hoàn toàn không có một cửa thắng nào cả.

Cuối cùng hắn cố gắng đón đỡ thêm một lần nữa thì liền bị Bóng Ảnh một quyền đánh bại.

Bóng Ảnh sau khi đánh bại người này, thì liền phong cấm ma nguyên bên trong cơ thể hắn, bị phong cấm ma nguyên thì hắn có muốn chạy cũng không thể chạy.

Bóng Ảnh bên này giải quyết xong lão giả Tinh Đế Cảnh thất trọng thì, Xuân Đức, Long Sát, Nguyên Ma, Tiểu Hắc bên này cũng giải quyết toàn bộ những người còn lại.

Về phần đám tu sĩ còn chưa bước vào Tinh Đế Cảnh thì Xuân Đức một chưởng liền đánh cho nguyên một đám thổ huyết nằm lăn trên mặt đất.

Vừa giải quyết xong tất cả những kẻ nơi đây thì Túy Phù Dung cũng lụi tàn, cả cây Túy Phù Dung băng giải hóa thành đầy trời hồng phấn sắc.

Cùng lúc đó bên trong thiên địa nơi đây, văng vẳng mấy câu thơ.

Thủy biên vô số mộc phù dung
Lộ nhiễm yên chi sắc vị nùng
Chính tự mỹ nhân sơ túy trước
Cường đài thanh kính dục trang dung (Sưu tầm)

[Lưu Ý: Giải thích một chút cho mọi người biết cái cây Túy Phù Dung lại là từ đâu ra.
Túy Phù Dung là một kỹ năng chủ động của Thiên Độc Long-Nhẫn, cần tiêu hao linh hồn lực cùng long nguyên để gọi ra, sau khi gọi ra cần tiêu hao linh hồn lực để duy trì.

Tư liệu dành cho ai đã quên tác dụng của Túy Phù Dung.
(+) Kỹ năng chủ động: Triệu hồi thực vật cấp 5:
Gọi về một cây Túy Phù Dung còn nhỏ, Túy Phù Dung có được sức sống siêu cường, miễn nhiễm toàn bộ công kích dạng phép thuật. Kháng vật lý cực mạnh, kẻ địch ở bên trong phạm vi ảnh hưởng của Túy Phù Dung sẽ lâm vào trạng thái suy yếu , xuất huyết cùng lưu ma.(Xuất huyết =mất máu, lưu ma =suy giảm ma nguyên)
Sau 5 phút khi được triệu hồi thì Túy Phù Dung sẽ nở rộ, khi đó kẻ địch ở bên trong phạm vi sẽ bị lâm vào trạng thái cấm thực cùng cấm ma( Không cách nào dùng đan được hay bất cứ thứ gì để khôi phục cùng năng lực thần thông.)
Thời gian tồn tại của Túy Phù Dung là 6 phút, thời gian hồi lại là 7 phút.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom