Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Kiều Tiểu Ân giựt giựt mi mắt nhìn tấm hình Hàn Thế Vinh “cướp” miếng thịt của cô, nhưng góc độ này nhìn sao cũng giống như đang hôn. Kẻ nào rảnh rỗi chụp được ngay đúng lúc như vậy, còn để lại dòng bình luận: “Cặp đôi ngọt ngào.”
Cô cắn móng tay của mình hoang mang thầm nghĩ: “Chắc anh ấy không xem tin tức trong web nội bộ công ty đâu.”
Vừa mới nghĩ tới đây sóng lưng Kiều Tiểu Ân đã cảm thấy ớn lạnh, cô lắc mạnh đầu không nghĩ nữa: “Tập trung làm việc thôi.”
Điện thoại của cô chợt đổ chuông, Kiều Tiểu Ân tự nhiên cảm thấy chột dạ khi chủ nhân của cuộc gọi là Tề Tuấn, cũng tại cái tên Hàn Thế Vinh chết bầm, làm cô phải khổ sở như vậy.
“Alo, em nghe đây!”
“Hôm nay em gửi cho anh bảng kế hoạch dự án Z có thể nghỉ được rồi, không phải chờ anh đâu.”-giọng Tề Tuấn điềm đạm lên tiếng làm cho Kiều Tiểu Ân không thể phán đoán được anh đang nghĩ gì, chắc là anh chưa xem qua tấm hình đó đâu. Nhưng vì sao cô phải sợ, có Thiên Lam bên cạnh làm chứng cho mình mà. Phải rồi, sẽ ổn thôi.
“Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Tiểu Ân...”-Tề Tuấn gọi tên cô trước khi Kiều Tiểu Ân dập máy.
“Dạ? Còn gì sao anh?”
“Trưa nay vì đối tác mời ăn cơm nên không thể cùng em ăn cơm được.”
Lời giải thích của anh làm cho Kiều Tiểu Ân mở lòng ra, anh làm việc ăn cơm cùng đôi tác là việc nên làm, mấy người đó cứ thích thêu dệt lung tung thôi: “Em biết rồi, em tin tưởng anh mà.”
“Nhưng trưa nay em ăn cơm cùng với ai mà “thân mật” vậy?”
OÁC OÁC
Kiều Tiểu Ân há hốc mồm, đôi mắt mở to lên ngỡ ngàng, vậy ra anh nhìn thấy rồi sao?
“Anh phải tin em, em cũng không biết anh ta là ai nữa, hai ngày nay cứ bám theo em, lúc đó em có ngồi cạnh Thiên Lam, cậu ấy có thể làm chứng cho em.”
Nghe bạn gái nói không kịp nghỉ khiến cho Tề Tuấn có chút buồn cười, anh đều đều đáp: “Anh tin em, nếu cần thiết anh sẽ gọi bảo vệ. Mà em biết tên gã đó không?”
Kiều Tiểu Ân cố nhớ lại tên người ấy, nhưng rất tiếc lại không thể: “Hình như là họ Hàn, em quên mất tên rồi.”
“Được rồi, em về nhà sớm đi, có gì gọi cho anh biết.”
Lang thang tản bộ trên phố, Kiều Tiểu Ân nhìn đồng hồ cảm thấy còn sớm nên chưa muốn về nhà vội, nhưng cũng không có tâm trạng làm gì.
“Giờ mà để tôi gặp lại anh tôi sẽ đánh chết anh.”
“Em đang nói đến tôi sao?”-Hàn Thế Vinh cưỡi chiếc Ducati chạy bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt cau có của cô anh lại rất thích.
Kiều Tiểu Ân không thèm nhìn anh: “Tôi chưa thấy ai như anh, mặt mày coi như cũng sáng láng, lại có tiền thì kiếm mấy cô chân dài bốc lửa ấy, đừng phá tôi nữa.””Nhưng bọn họ không thú vị như em, trước giờ chưa người phụ nữ nào dám đánh tôi, kể cả mẹ của tôi.”
Kiều Tiểu Ân cười khinh: “Anh thích bị ngược cũng có đủ thể loại, thế giới này rộng lớn lắm, bỏ tiền ra kêu người khác đánh mình họ cũng vui vẻ làm cho.”
Hàn Thế Vinh búng tay cái bốc: “Đó, đã bảo em rất thú vị mà.”
Kiều Tiểu Ân không thèm nói nữa, xem Hàn Thế Vinh như người tàn hình bước đi tiếp. Anh cũng không khó chịu với thái độ của cô, chỉ im lặng đi bên cạnh cô gái này, dường như anh bắt đầu bị cô làm cho rung động, không muốn rời cô chút nào.
Đôi mắt Kiều Tiểu Ân chợt sắc lại khi nhìn thấy một bé gái bị đám người bắt lên xe, nhìn sang Hàn Thế Vinh vẫn không biết chuyện gì, cô không kịp suy nghĩ thốt lên: “Mau đưa tôi chiếc xe của anh cho tôi!”
“Sao cơ?”
Kiều Tiểu Ân kéo luôn anh xuống leo lên xe phóng đi, không để cho Hàn Thế Vinh có cơ hội hỏi thêm điều gì.
“Em đúng là rất khác người. Cẩn thận con chiến mã của tôi đấy!”-anh mỉm cười nhìn cô cưỡi chiếc Ducati của mình chạy đi, cô gái này đúng là khác người, cả chạy xe nhìn cũng hấp dẫn nữa.
Tề Tuấn vừa trở về công ty đã nhận được tin nhắn của Kiều Tiểu Ân, cô khiến cho anh thật sự bất an, vì sao lại dám theo đuôi bọn bắt cóc kia chứ?
“Em liều lĩnh quá, Tiểu Ân!”
“OA OA Oa, chú là người xấu, còn nói không làm hại con...”
Tiếng khóc thất thanh của tiểu Lam đã làm kinh động đến Kiều Tiểu Ân đang ngồi “ôm cây đợi thỏ” bên ngoài, cô vừa định chợp mắt một chút khi thấy tình hình có vẻ không sao liền bị giật mình, chồm người nhìn vào lại thấy cảnh đứa trẻ giãy dụa bị người đàn ông bóp miệng ngăn lại, không thể nghĩ nhiều được nữa, Tiểu Ân liều mạng cầm lấy cục đá dưới chân ném mạnh vào đầu Diệp Vũ.
BỐP
Choáng váng sau cú ném trúng đích từ bên ngoài, Diệp Vũ tức giận trừng mắt nhìn về hướng ném, lớn giọng quát: “Ai đó?”
Tiểu Lam bị dọa đến không dám khóc nữa, đôi mắt sợ sệt nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn từ thái dương của hắn chảy xuống khuôn mặt, trông càng đáng sợ hơn bao giờ hết.
Kiều Tiểu Ân hít một hơi sâu lấy can đảm mới dám đứng dậy lộ diện, theo như quan sát của cô nãy giờ có đến chín tên, cộng thêm tên cầm đầu vừa chẵn chục, mong rằng bọn này không có súng.
“Là tôi đây!”
Tiểu Lam tròn mắt nhìn “vị anh hùng” vừa ra tay nghĩa hiệp, nhưng đến khi trông thấy một cô gái mảnh mai yếu ớt, sự cảm kích đã vơi đi rất nhiều.
“Cô là ai?”
Tiểu Ân cười trừ đưa hai tay lên cao ý đầu hàng, chầm chậm bước tới chỗ họ, nhìn những tên tay sai tụ họp bên cạnh ông chủ, xem ra tình hình không ổn lắm.”Tôi chỉ là người đi đường vô tình nhìn thấy cảnh này thôi, anh xem tôi chỉ có một mình...”
Diệp Vũ đáy mắt tối sầm, hắn tạm thời bỏ tiểu Lam sang một bên khống chế Tiểu Ân: “Mày báo cho cảnh sát rồi phải không?”
“Tôi...”
Diệp Vũ nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Ân cũng đoán được, nơi này không tiện ở lâu, hắn phải mau rời khỏi: “Thu dọn đi, bị phát hiện rồi.”
Tiểu Ân thoáng nhìn thấy bé con nép vào một góc an toàn, có vẻ vì còn nhỏ nên bọn người này cũng ít đề phòng đến, thời cơ đã đến.
“Bé con, lùi lại!”
Tiểu Lam không hiểu gì nhưng theo phản xạ vẫn làm theo lời cô gái, vừa mới lùi sát chân tường, một lồng sắt to vắt trên trần nhà liền rơi xuống che bé con lại, Kiều Tiểu Ân hài lòng rời tay khỏi thanh gỗ đòn bẫy làm rơi cái lồng gỗ, nhân lúc bọn họ không phòng bị liền ra tay tấn công.
BỐP
Diệp Vũ bất ngờ bị đấm một cái vào mặt té ngã, những tên tay sai nhanh chóng vây đến đánh trả Tiểu Ân, trên tay không nhân nhượng cầm cả gậy to làm vũ khí.
Một cô gái nhỏ nhắn lại rất nhanh nhẹn tránh đòn, nói gì chứ hồi đi học cũng được mọi người ban cho danh hiệu đại tỷ học đường, ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, nhưng bọn người này quá đông đi, cô lại lâu ngày không vận động, cũng có chút không kham nổi.
Thừa lúc Kiều Tiểu Ân bắt đầu thấm mệt, một tên rút trong người ra con dao nhỏ phục kích từ phía sau, rất may cô đã tránh kịp nhưng vẫn bị lưỡi dao xẹt ngang bắp tay chảy máu.
“A...”
Hắn nhếp môi thích thú, ra lệnh cho bọn chúng tấn công quyết liệt hơn, Kiều Tiểu Ân căn bản đã dần đuối sức, cô sắp không thể trụ được rồi.
GRỪM
KÉTTTTTT
Chiếc ô tô đâm thẳng vào đám người áo đen làm chúng tản ra, KiềuTiểu Ân cũng nhanh chóng tránh kịp, cô thở dốc ngẩng đầu nhìn người bước xuống xe, trong lòng chợt an tâm rất nhiều: “Anh đến rồi!”
Tề Tuấn nheo mắt nhìn cánh tay chảy máu của Kiều Tiểu Ân, không nói lời nào lao tới đấm mạnh lên tên đang cầm con dao sắc nhọn, như một con mãnh thú vồ lấy con mồi tấn công dồn dập, những tên khác sấn tới liền bị anh tàn bạo ra tay đánh trả, căn bản không thể ngăn được cơn thịnh nộ của một mãnh thú.
Diệp Vũ không quan tâm đến tình hình, hắn đi đến tìm cách dựng lồng gỗ ra quyết bắt tiểu Lam theo mình rời đi. Kiều Tiểu Ân nhìn thấy vội vã chạy tới, nhưng đã bị khựng lại khi họng súng đang chỉa thẳng vào đầu mình.
“Dừng lại hết cho tao, không thì tao sẽ bắn đứa này!”-Diệp Vũ quát to lên, lập tức thu hút sự chú ý của những người đánh nhau ngoài kia.
Kiều Tiểu Ân cười khổ một lần nữa đưa hai tay lên hàng: “Có súng thật sao?”
Tề Tuấn buộc phải dừng tay lại, anh vẫn là lo cho an toàn của Kiều Tiểu Ân, nhưng tên thuộc hạ của Diệp Vũ ấm ức lại không nghe lời dùng gậy đập mạnh vào chân khiến Tề Tuấn ngã khụy xuống sàn.
ĐOÀNG
“Chết tiệt, tao bảo dừng lại, mau lôi con bé này ra!”-Diệp Vũ tức giận bắn chỉ thiên, to tiếng ra lệnh.
Đám thuộc hạ xám mặt chạy tới đẩy lồng ra, mấy chốc Tiểu Lam đã bị Diệp Vũ bế lên, bé con sợ hãi nhìn tay hắn vẫn đang cầm súng chỉa vào đầu “ân nhân” cứu mình, ra sức vùng vẫy: “Mau thả con ra!”
“Yên nào, không thì ta sẽ bắn thật đấy!”
“Mày mà động đến một sợi tóc của con gái tao, tao nhất định cho mày chết không toàn thây.”-Giọng Hoàng Phong âm lãnh đầy uy nghiêm khiến người khác không khỏi khiếp sợ, bên cạnh anh là Đông Nghi cũng bước theo vào cũng một top vệ sĩ, tình hình cũng đoán được lợi thế đang nghiêng về phía của ai.
Tiểu Lam nhìn thấy ba mẹ liền hớn hở ra mặt, bé con nhớ lại lời dặn của dì Vy Vy, nhanh trí cắn vào cổ tay cầm súng của Diệp Vũ khiến hắn đau đớn buông ra, Tiểu Lam theo đó rơi xuống đất, rất may được Kiều Tiểu Ân nhanh nhẹn chụp được.
Hoàng Phong chớp thời cơ lấy khẩu súng trong người bắn vào bàn tay Diệp Vũ làm cho khẩu súng trên tay hắn rớt đi, sau đó hô to, tay sẵn sàng bóp cò vào đầu hắn bất cứ lúc nào: “Cúc diện thay đổi rồi, các người khôn hồn mau đầu hàng đi!”
Tề Tuấn bước tới gần Kiều Tiểu Ân chắn cho cô, ánh mắt nhìn về phía những tên côn đồ đã bỏ vũ khí xuống đầu hàng, không vui nhìn lại bạn gái của mình: “Thật là!”
Kiều Tiểu Ân le lưỡi khẽ rụt cổ lại, bấy giờ mới phát hiện ra Tiểu Lam đang nhìn mình chăm chăm, tưởng rằng bé con còn sợ liền lên tiếng trấn an: “Xong rồi, con đã an toàn rồi, cô không phải người xấu đâu.”
“Cô ơi, con thần tượng cô rồi, cô làm sư phụ của con đi!”
“Hả?”
Lời nói ngây ngô của đứa trẻ thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Hoàng Phong và Đông Nghi, cả hai nhanh chóng nhìn về phía cô gái trẻ vẫn còn đang sốc với lời đề nghị của Tiểu Lam.
TBC.
p/s: Hoàng Phong và Đông Nghi là nam chính nữ chính trong bộ truyện trước của au, chú thích để những ai chưa đọc “Trò chơi tình ái và quyền lực” biết nha.
Cô cắn móng tay của mình hoang mang thầm nghĩ: “Chắc anh ấy không xem tin tức trong web nội bộ công ty đâu.”
Vừa mới nghĩ tới đây sóng lưng Kiều Tiểu Ân đã cảm thấy ớn lạnh, cô lắc mạnh đầu không nghĩ nữa: “Tập trung làm việc thôi.”
Điện thoại của cô chợt đổ chuông, Kiều Tiểu Ân tự nhiên cảm thấy chột dạ khi chủ nhân của cuộc gọi là Tề Tuấn, cũng tại cái tên Hàn Thế Vinh chết bầm, làm cô phải khổ sở như vậy.
“Alo, em nghe đây!”
“Hôm nay em gửi cho anh bảng kế hoạch dự án Z có thể nghỉ được rồi, không phải chờ anh đâu.”-giọng Tề Tuấn điềm đạm lên tiếng làm cho Kiều Tiểu Ân không thể phán đoán được anh đang nghĩ gì, chắc là anh chưa xem qua tấm hình đó đâu. Nhưng vì sao cô phải sợ, có Thiên Lam bên cạnh làm chứng cho mình mà. Phải rồi, sẽ ổn thôi.
“Vâng, anh nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Tiểu Ân...”-Tề Tuấn gọi tên cô trước khi Kiều Tiểu Ân dập máy.
“Dạ? Còn gì sao anh?”
“Trưa nay vì đối tác mời ăn cơm nên không thể cùng em ăn cơm được.”
Lời giải thích của anh làm cho Kiều Tiểu Ân mở lòng ra, anh làm việc ăn cơm cùng đôi tác là việc nên làm, mấy người đó cứ thích thêu dệt lung tung thôi: “Em biết rồi, em tin tưởng anh mà.”
“Nhưng trưa nay em ăn cơm cùng với ai mà “thân mật” vậy?”
OÁC OÁC
Kiều Tiểu Ân há hốc mồm, đôi mắt mở to lên ngỡ ngàng, vậy ra anh nhìn thấy rồi sao?
“Anh phải tin em, em cũng không biết anh ta là ai nữa, hai ngày nay cứ bám theo em, lúc đó em có ngồi cạnh Thiên Lam, cậu ấy có thể làm chứng cho em.”
Nghe bạn gái nói không kịp nghỉ khiến cho Tề Tuấn có chút buồn cười, anh đều đều đáp: “Anh tin em, nếu cần thiết anh sẽ gọi bảo vệ. Mà em biết tên gã đó không?”
Kiều Tiểu Ân cố nhớ lại tên người ấy, nhưng rất tiếc lại không thể: “Hình như là họ Hàn, em quên mất tên rồi.”
“Được rồi, em về nhà sớm đi, có gì gọi cho anh biết.”
Lang thang tản bộ trên phố, Kiều Tiểu Ân nhìn đồng hồ cảm thấy còn sớm nên chưa muốn về nhà vội, nhưng cũng không có tâm trạng làm gì.
“Giờ mà để tôi gặp lại anh tôi sẽ đánh chết anh.”
“Em đang nói đến tôi sao?”-Hàn Thế Vinh cưỡi chiếc Ducati chạy bên cạnh cô, nhìn vẻ mặt cau có của cô anh lại rất thích.
Kiều Tiểu Ân không thèm nhìn anh: “Tôi chưa thấy ai như anh, mặt mày coi như cũng sáng láng, lại có tiền thì kiếm mấy cô chân dài bốc lửa ấy, đừng phá tôi nữa.””Nhưng bọn họ không thú vị như em, trước giờ chưa người phụ nữ nào dám đánh tôi, kể cả mẹ của tôi.”
Kiều Tiểu Ân cười khinh: “Anh thích bị ngược cũng có đủ thể loại, thế giới này rộng lớn lắm, bỏ tiền ra kêu người khác đánh mình họ cũng vui vẻ làm cho.”
Hàn Thế Vinh búng tay cái bốc: “Đó, đã bảo em rất thú vị mà.”
Kiều Tiểu Ân không thèm nói nữa, xem Hàn Thế Vinh như người tàn hình bước đi tiếp. Anh cũng không khó chịu với thái độ của cô, chỉ im lặng đi bên cạnh cô gái này, dường như anh bắt đầu bị cô làm cho rung động, không muốn rời cô chút nào.
Đôi mắt Kiều Tiểu Ân chợt sắc lại khi nhìn thấy một bé gái bị đám người bắt lên xe, nhìn sang Hàn Thế Vinh vẫn không biết chuyện gì, cô không kịp suy nghĩ thốt lên: “Mau đưa tôi chiếc xe của anh cho tôi!”
“Sao cơ?”
Kiều Tiểu Ân kéo luôn anh xuống leo lên xe phóng đi, không để cho Hàn Thế Vinh có cơ hội hỏi thêm điều gì.
“Em đúng là rất khác người. Cẩn thận con chiến mã của tôi đấy!”-anh mỉm cười nhìn cô cưỡi chiếc Ducati của mình chạy đi, cô gái này đúng là khác người, cả chạy xe nhìn cũng hấp dẫn nữa.
Tề Tuấn vừa trở về công ty đã nhận được tin nhắn của Kiều Tiểu Ân, cô khiến cho anh thật sự bất an, vì sao lại dám theo đuôi bọn bắt cóc kia chứ?
“Em liều lĩnh quá, Tiểu Ân!”
“OA OA Oa, chú là người xấu, còn nói không làm hại con...”
Tiếng khóc thất thanh của tiểu Lam đã làm kinh động đến Kiều Tiểu Ân đang ngồi “ôm cây đợi thỏ” bên ngoài, cô vừa định chợp mắt một chút khi thấy tình hình có vẻ không sao liền bị giật mình, chồm người nhìn vào lại thấy cảnh đứa trẻ giãy dụa bị người đàn ông bóp miệng ngăn lại, không thể nghĩ nhiều được nữa, Tiểu Ân liều mạng cầm lấy cục đá dưới chân ném mạnh vào đầu Diệp Vũ.
BỐP
Choáng váng sau cú ném trúng đích từ bên ngoài, Diệp Vũ tức giận trừng mắt nhìn về hướng ném, lớn giọng quát: “Ai đó?”
Tiểu Lam bị dọa đến không dám khóc nữa, đôi mắt sợ sệt nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn từ thái dương của hắn chảy xuống khuôn mặt, trông càng đáng sợ hơn bao giờ hết.
Kiều Tiểu Ân hít một hơi sâu lấy can đảm mới dám đứng dậy lộ diện, theo như quan sát của cô nãy giờ có đến chín tên, cộng thêm tên cầm đầu vừa chẵn chục, mong rằng bọn này không có súng.
“Là tôi đây!”
Tiểu Lam tròn mắt nhìn “vị anh hùng” vừa ra tay nghĩa hiệp, nhưng đến khi trông thấy một cô gái mảnh mai yếu ớt, sự cảm kích đã vơi đi rất nhiều.
“Cô là ai?”
Tiểu Ân cười trừ đưa hai tay lên cao ý đầu hàng, chầm chậm bước tới chỗ họ, nhìn những tên tay sai tụ họp bên cạnh ông chủ, xem ra tình hình không ổn lắm.”Tôi chỉ là người đi đường vô tình nhìn thấy cảnh này thôi, anh xem tôi chỉ có một mình...”
Diệp Vũ đáy mắt tối sầm, hắn tạm thời bỏ tiểu Lam sang một bên khống chế Tiểu Ân: “Mày báo cho cảnh sát rồi phải không?”
“Tôi...”
Diệp Vũ nhìn vẻ mặt lúng túng của Tiểu Ân cũng đoán được, nơi này không tiện ở lâu, hắn phải mau rời khỏi: “Thu dọn đi, bị phát hiện rồi.”
Tiểu Ân thoáng nhìn thấy bé con nép vào một góc an toàn, có vẻ vì còn nhỏ nên bọn người này cũng ít đề phòng đến, thời cơ đã đến.
“Bé con, lùi lại!”
Tiểu Lam không hiểu gì nhưng theo phản xạ vẫn làm theo lời cô gái, vừa mới lùi sát chân tường, một lồng sắt to vắt trên trần nhà liền rơi xuống che bé con lại, Kiều Tiểu Ân hài lòng rời tay khỏi thanh gỗ đòn bẫy làm rơi cái lồng gỗ, nhân lúc bọn họ không phòng bị liền ra tay tấn công.
BỐP
Diệp Vũ bất ngờ bị đấm một cái vào mặt té ngã, những tên tay sai nhanh chóng vây đến đánh trả Tiểu Ân, trên tay không nhân nhượng cầm cả gậy to làm vũ khí.
Một cô gái nhỏ nhắn lại rất nhanh nhẹn tránh đòn, nói gì chứ hồi đi học cũng được mọi người ban cho danh hiệu đại tỷ học đường, ít nhiều cũng có chút tiếng tăm, nhưng bọn người này quá đông đi, cô lại lâu ngày không vận động, cũng có chút không kham nổi.
Thừa lúc Kiều Tiểu Ân bắt đầu thấm mệt, một tên rút trong người ra con dao nhỏ phục kích từ phía sau, rất may cô đã tránh kịp nhưng vẫn bị lưỡi dao xẹt ngang bắp tay chảy máu.
“A...”
Hắn nhếp môi thích thú, ra lệnh cho bọn chúng tấn công quyết liệt hơn, Kiều Tiểu Ân căn bản đã dần đuối sức, cô sắp không thể trụ được rồi.
GRỪM
KÉTTTTTT
Chiếc ô tô đâm thẳng vào đám người áo đen làm chúng tản ra, KiềuTiểu Ân cũng nhanh chóng tránh kịp, cô thở dốc ngẩng đầu nhìn người bước xuống xe, trong lòng chợt an tâm rất nhiều: “Anh đến rồi!”
Tề Tuấn nheo mắt nhìn cánh tay chảy máu của Kiều Tiểu Ân, không nói lời nào lao tới đấm mạnh lên tên đang cầm con dao sắc nhọn, như một con mãnh thú vồ lấy con mồi tấn công dồn dập, những tên khác sấn tới liền bị anh tàn bạo ra tay đánh trả, căn bản không thể ngăn được cơn thịnh nộ của một mãnh thú.
Diệp Vũ không quan tâm đến tình hình, hắn đi đến tìm cách dựng lồng gỗ ra quyết bắt tiểu Lam theo mình rời đi. Kiều Tiểu Ân nhìn thấy vội vã chạy tới, nhưng đã bị khựng lại khi họng súng đang chỉa thẳng vào đầu mình.
“Dừng lại hết cho tao, không thì tao sẽ bắn đứa này!”-Diệp Vũ quát to lên, lập tức thu hút sự chú ý của những người đánh nhau ngoài kia.
Kiều Tiểu Ân cười khổ một lần nữa đưa hai tay lên hàng: “Có súng thật sao?”
Tề Tuấn buộc phải dừng tay lại, anh vẫn là lo cho an toàn của Kiều Tiểu Ân, nhưng tên thuộc hạ của Diệp Vũ ấm ức lại không nghe lời dùng gậy đập mạnh vào chân khiến Tề Tuấn ngã khụy xuống sàn.
ĐOÀNG
“Chết tiệt, tao bảo dừng lại, mau lôi con bé này ra!”-Diệp Vũ tức giận bắn chỉ thiên, to tiếng ra lệnh.
Đám thuộc hạ xám mặt chạy tới đẩy lồng ra, mấy chốc Tiểu Lam đã bị Diệp Vũ bế lên, bé con sợ hãi nhìn tay hắn vẫn đang cầm súng chỉa vào đầu “ân nhân” cứu mình, ra sức vùng vẫy: “Mau thả con ra!”
“Yên nào, không thì ta sẽ bắn thật đấy!”
“Mày mà động đến một sợi tóc của con gái tao, tao nhất định cho mày chết không toàn thây.”-Giọng Hoàng Phong âm lãnh đầy uy nghiêm khiến người khác không khỏi khiếp sợ, bên cạnh anh là Đông Nghi cũng bước theo vào cũng một top vệ sĩ, tình hình cũng đoán được lợi thế đang nghiêng về phía của ai.
Tiểu Lam nhìn thấy ba mẹ liền hớn hở ra mặt, bé con nhớ lại lời dặn của dì Vy Vy, nhanh trí cắn vào cổ tay cầm súng của Diệp Vũ khiến hắn đau đớn buông ra, Tiểu Lam theo đó rơi xuống đất, rất may được Kiều Tiểu Ân nhanh nhẹn chụp được.
Hoàng Phong chớp thời cơ lấy khẩu súng trong người bắn vào bàn tay Diệp Vũ làm cho khẩu súng trên tay hắn rớt đi, sau đó hô to, tay sẵn sàng bóp cò vào đầu hắn bất cứ lúc nào: “Cúc diện thay đổi rồi, các người khôn hồn mau đầu hàng đi!”
Tề Tuấn bước tới gần Kiều Tiểu Ân chắn cho cô, ánh mắt nhìn về phía những tên côn đồ đã bỏ vũ khí xuống đầu hàng, không vui nhìn lại bạn gái của mình: “Thật là!”
Kiều Tiểu Ân le lưỡi khẽ rụt cổ lại, bấy giờ mới phát hiện ra Tiểu Lam đang nhìn mình chăm chăm, tưởng rằng bé con còn sợ liền lên tiếng trấn an: “Xong rồi, con đã an toàn rồi, cô không phải người xấu đâu.”
“Cô ơi, con thần tượng cô rồi, cô làm sư phụ của con đi!”
“Hả?”
Lời nói ngây ngô của đứa trẻ thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, đặc biệt là Hoàng Phong và Đông Nghi, cả hai nhanh chóng nhìn về phía cô gái trẻ vẫn còn đang sốc với lời đề nghị của Tiểu Lam.
TBC.
p/s: Hoàng Phong và Đông Nghi là nam chính nữ chính trong bộ truyện trước của au, chú thích để những ai chưa đọc “Trò chơi tình ái và quyền lực” biết nha.
Bình luận facebook