-
Chương 2
Trợ lý Lưu: "Hạ tổng là nhà đầu tư cho dự án của giáo sư Dư."
Tôi ngượng ngùng kêu một tiếng meo.
Bây giờ giải thích có kịp không?
Meo meo meo!
Nói về tôi và Hạ Bất Phàm thì cũng có chút duyên nợ.
Anh ấy là học trưởng của tôi, gia đình anh ấy là một thế gia danh giá ở Nam Thành. Năm thứ hai đại học đã khởi nghiệp, đến khi tốt nghiệp đã trở thành một trong mười thanh niên xuất sắc nhất Nam Thành.
Khi tôi vào năm hai, tôi tham gia một câu lạc bộ do Hạ Bất Phàm và bạn anh ấy là Thẩm Diệu sáng lập.
Lúc đó tôi còn trẻ và ngây thơ.
Dùng hình tượng của anh ấy và bạn anh ấy để viết thành một tiểu thuyết cùng tên...
Đúng vậy...
Khi đó, thời đại văn học mạng rất phát triển, ngay từ năm nhất tôi đã ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết.
Tác phẩm của tôi đều viết về chủ đề như tộc Zerg*, hậu tận thế, thú nhân...
*Tộc Zerg: là một chủng tộc hư cấu trong trò chơi chiến lược thời gian thực nổi tiếng StarCraft do Blizzard Entertainment phát triển. Trong StarCraft, Zerg là một chủng tộc ngoài hành tinh có đặc điểm sinh học rất đặc biệt, chuyên sinh sản và tiến hóa nhanh chóng. Họ nổi tiếng với khả năng biến đổi và thích nghi với các điều kiện khác nhau, tạo ra các đơn vị chiến đấu mạnh mẽ từ các sinh vật sống.
Thực ra thể loại tôi viết là truyện quần chúng*, không có cặp đôi chính.
*Truyện quần chúng: là thể loại truyện tập trung vào một nhóm lớn nhân vật, thay vì chỉ tập trung vào một hoặc hai nhân vật chính. Thể loại này không đặt trọng tâm vào mối quan hệ tình cảm giữa các nhân vật chính, mà thay vào đó mô tả những câu chuyện về cuộc sống, sự nghiệp, hoặc những cuộc phiêu lưu của nhiều nhân vật khác nhau.
Nhưng độc giả lại rất thích ghép đôi!
Cặp đôi Hạ Bất Phàm và bạn anh ấy nổi tiếng vô cùng.
"Vương sói lạnh lùng và mưu mô cùng với Thái tử vừa lạc quan vừa phóng khoáng, ai mà không mê chứ!"
"Trời ơi! Thật tuyệt vời!"
...
Chuyện bị bại lộ là do tôi vô tình gửi nhầm bản vẽ nhân vật cho Hạ Bất Phàm thay vì tài liệu của câu lạc bộ.
Thu hồi lại thì không kịp nữa nên đành thú nhận.
Vì người này không biểu hiện gì mà dành cả đêm đọc hết truyện của tôi, ngày hôm sau mặt không cảm xúc bước đến bên tôi và tự mình đọc lại những câu thoại đầy xấu hổ đó.
"Sao? Vương sói của tôi không lọt vào mắt em à?"
"Em không biết à, sức mạnh ở eo và bụng của ta là hạng nhất đấy!"
"Ừm~ đây là mùi vị mà bản vương thích..."
Những câu tương tự như vậy.
Ai hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất mãi không ngoi lên.
Sau này cũng tình cờ, công ty của Hạ Bất Phàm lấn sân vào ngành công nghiệp điện ảnh, và tôi trở thành một biên kịch của công ty anh ấy.
Khi thấy tôi gia nhập công ty, Hạ Bất Phàm đã đặc biệt tìm đến và ngỏ ý muốn mua bản quyền cuốn tiểu thuyết về thú nhân của tôi.
Tôi thực sự cảm thấy ngỡ ngàng, anh làm gì vậy chứ!
Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý.
Nhưng anh ấy trả giá quá cao!
Tôi đành phải bán.
Hạ Bất Phàm còn quá đáng hơn khi nói với tôi: "Học muội Dư Niên, em là người viết ra tác phẩm này, em ký tặng anh một chữ được không?"
Tôi cười gượng hai tiếng: "Ha ha, Hạ tổng nói gì vậy."
Anh ấy mở trang đầu tiên, lạnh lùng nhìn tôi:
"Viết câu này đi, câu mà Vương sói nói khi bắt được công chúa của địch quốc."
...
Tôi thật muốn bịt miệng anh ấy lại, chỉ thấy Hạ Bất Phàm nhếch môi cười, đôi mắt đen sau cặp kính thâm sâu không lường được.
"Câu đó, ‘Bắt được em rồi, cô gái nhỏ’."
Dư Niên ơi, tiêu đời thật rồi.
Tôi ngượng ngùng kêu một tiếng meo.
Bây giờ giải thích có kịp không?
Meo meo meo!
Nói về tôi và Hạ Bất Phàm thì cũng có chút duyên nợ.
Anh ấy là học trưởng của tôi, gia đình anh ấy là một thế gia danh giá ở Nam Thành. Năm thứ hai đại học đã khởi nghiệp, đến khi tốt nghiệp đã trở thành một trong mười thanh niên xuất sắc nhất Nam Thành.
Khi tôi vào năm hai, tôi tham gia một câu lạc bộ do Hạ Bất Phàm và bạn anh ấy là Thẩm Diệu sáng lập.
Lúc đó tôi còn trẻ và ngây thơ.
Dùng hình tượng của anh ấy và bạn anh ấy để viết thành một tiểu thuyết cùng tên...
Đúng vậy...
Khi đó, thời đại văn học mạng rất phát triển, ngay từ năm nhất tôi đã ký hợp đồng với một trang web tiểu thuyết.
Tác phẩm của tôi đều viết về chủ đề như tộc Zerg*, hậu tận thế, thú nhân...
*Tộc Zerg: là một chủng tộc hư cấu trong trò chơi chiến lược thời gian thực nổi tiếng StarCraft do Blizzard Entertainment phát triển. Trong StarCraft, Zerg là một chủng tộc ngoài hành tinh có đặc điểm sinh học rất đặc biệt, chuyên sinh sản và tiến hóa nhanh chóng. Họ nổi tiếng với khả năng biến đổi và thích nghi với các điều kiện khác nhau, tạo ra các đơn vị chiến đấu mạnh mẽ từ các sinh vật sống.
Thực ra thể loại tôi viết là truyện quần chúng*, không có cặp đôi chính.
*Truyện quần chúng: là thể loại truyện tập trung vào một nhóm lớn nhân vật, thay vì chỉ tập trung vào một hoặc hai nhân vật chính. Thể loại này không đặt trọng tâm vào mối quan hệ tình cảm giữa các nhân vật chính, mà thay vào đó mô tả những câu chuyện về cuộc sống, sự nghiệp, hoặc những cuộc phiêu lưu của nhiều nhân vật khác nhau.
Nhưng độc giả lại rất thích ghép đôi!
Cặp đôi Hạ Bất Phàm và bạn anh ấy nổi tiếng vô cùng.
"Vương sói lạnh lùng và mưu mô cùng với Thái tử vừa lạc quan vừa phóng khoáng, ai mà không mê chứ!"
"Trời ơi! Thật tuyệt vời!"
...
Chuyện bị bại lộ là do tôi vô tình gửi nhầm bản vẽ nhân vật cho Hạ Bất Phàm thay vì tài liệu của câu lạc bộ.
Thu hồi lại thì không kịp nữa nên đành thú nhận.
Vì người này không biểu hiện gì mà dành cả đêm đọc hết truyện của tôi, ngày hôm sau mặt không cảm xúc bước đến bên tôi và tự mình đọc lại những câu thoại đầy xấu hổ đó.
"Sao? Vương sói của tôi không lọt vào mắt em à?"
"Em không biết à, sức mạnh ở eo và bụng của ta là hạng nhất đấy!"
"Ừm~ đây là mùi vị mà bản vương thích..."
Những câu tương tự như vậy.
Ai hiểu được cảm giác của tôi lúc đó, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất mãi không ngoi lên.
Sau này cũng tình cờ, công ty của Hạ Bất Phàm lấn sân vào ngành công nghiệp điện ảnh, và tôi trở thành một biên kịch của công ty anh ấy.
Khi thấy tôi gia nhập công ty, Hạ Bất Phàm đã đặc biệt tìm đến và ngỏ ý muốn mua bản quyền cuốn tiểu thuyết về thú nhân của tôi.
Tôi thực sự cảm thấy ngỡ ngàng, anh làm gì vậy chứ!
Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý.
Nhưng anh ấy trả giá quá cao!
Tôi đành phải bán.
Hạ Bất Phàm còn quá đáng hơn khi nói với tôi: "Học muội Dư Niên, em là người viết ra tác phẩm này, em ký tặng anh một chữ được không?"
Tôi cười gượng hai tiếng: "Ha ha, Hạ tổng nói gì vậy."
Anh ấy mở trang đầu tiên, lạnh lùng nhìn tôi:
"Viết câu này đi, câu mà Vương sói nói khi bắt được công chúa của địch quốc."
...
Tôi thật muốn bịt miệng anh ấy lại, chỉ thấy Hạ Bất Phàm nhếch môi cười, đôi mắt đen sau cặp kính thâm sâu không lường được.
"Câu đó, ‘Bắt được em rồi, cô gái nhỏ’."
Dư Niên ơi, tiêu đời thật rồi.