-
Chương 9
Hà Bất Phàm thấp giọng dụ dỗ:
"Hôm nay là rằm, đêm trăng tròn."
Tôi búng mạnh vào trán anh ta, phá tan bầu không khí lãng mạn.
Đó lại là câu thoại kinh điển của vương sói trong tác phẩm của tôi.
Nghe xong tôi liền mất hứng.
"Lại đọc thoại cho tôi nghe! Rằm cái gì chứ! Còn mười ngày nữa là đến Tết rồi, nhà anh còn có lịch tự chế nữa à?"
Hà Bất Phàm ôm trán, nhìn tôi với vẻ mặt ủy khuất:
"Tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn thôi."
...
Trời ạ...
Hà Bất Phàm tập gym nhiều năm, thân hình rất quyến rũ, khuôn mặt thì lạnh lùng.
Một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ mà lại biết làm nũng, thật là khác biệt, thật đáng yêu...
Chú sói con ngoan ngoãn và dễ thương thế này, ai mà chống lại được chứ!
Chính vào đêm đó, tôi và Hà Bất Phàm đã xác định quan hệ.
Tôi hỏi anh tại sao lại thích tôi, và anh nói:
"Anh cứ tưởng em viết cuốn tiểu thuyết đó vì thích anh, không ngờ em đã có bạn trai, em thật là ba phải..."
Hả?
Tôi vội vàng bịt miệng anh ta lại.
Người này tự tin thật đấy!
"Em còn viết về Trầm Diệu nữa mà."
Hà Bất Phàm nghiêng đầu: "Trong phần giới thiệu trên trang web của em chẳng phải viết 'Người đàn ông lạnh lùng là tình yêu của tôi' sao? Trầm Diệu không phù hợp, vậy chỉ còn lại mình anh thôi đúng không?"
Tôi giật mình: "Vậy nên anh đã giả vờ lạnh lùng trong những năm qua sao?"
Hà Bất Phàm tiến lại gần ôm tôi:
"Không phải, đối với người ngoài anh không bao giờ cười. Nhưng đối với em, anh không thể lạnh lùng được.”
"Anh thương em, chỉ muốn đối xử với em thật tốt, để trong mắt em luôn nhìn thấy anh."
Vậy nên anh mới luôn chọc ghẹo tôi, tăng sự hiện diện của mình; vậy nên anh mới vội vàng trở về từ nước ngoài, kéo tôi vào công ty, vậy nên anh mới mua bản quyền của tôi, rồi đầu tư cho anh trai tôi...
Khuôn mặt của anh trông rất nghiêm túc, ánh mắt anh nhìn vào đôi mắt long lanh của tôi tràn ngập tình yêu.
Anh cười một cách tự mãn: "Cảm động rồi à, còn em thì sao, Dư Niên, em có thích anh không?"
Tôi hơi xấu hổ: "Không phải... chúng ta đã xác định quan hệ rồi sao?"
"Nhưng em vẫn chưa nói là thích anh."
"…"
"Em có thể nói thích trợ lý Lưu, mà không thể nói thích anh à?"
...
Tôi đâu phải thích trợ lý Lưu, mà là thích chó Samoyed!
Ánh mắt của Hà Bất Phàm có chút mong đợi, lại có chút ủy khuất, và nhiều hơn cả là tình yêu không che giấu.
"Thích." Tôi ôm cổ anh, "Em cũng rất thích anh."
Anh cười rạng rỡ.
Tôi dường như thấy cái đuôi sói tinh nghịch đang đung đưa sau lưng anh.
Ngốc nghếch.
Giờ đây, tôi lại càng thích anh hơn.
...
Hiệu quả còn sót lại của thuốc thực sự rất hấp dẫn.
Sói sống trong tự nhiên, thân hình đặc biệt săn chắc.
Điều này khiến thân hình của Hà Bất Phàm trông càng hấp dẫn hơn, khiến chú mèo nhỏ này mỗi ngày đều thèm thuồng (đùa thôi).
Ngày cuối cùng ở Sanya, gia đình Hà Bất Phàm ở lại đây đón Tết, anh ấy chỉ có thể lưu luyến tiễn tôi ra sân bay.
Tôi còn hơi ngại, bình thường anh ấy lạnh lùng với người lạ.
Sao khi yêu lại quấn quýt thế này.
"Đi làm sau Tết, ngày nào anh cũng đến đón em."
Tôi ngại ngùng gật đầu.
Sau khi tan làm, Dư Thuật thấy tôi mặt mày hớn hở, liền lén lút lại gần:
"Ồ, gần đây có chuyện vui gì à?"
Tôi đang bóc quả quýt liền bỏ xuống đẩy Dư Thuật ra xa: "Tránh xa em ra nào, anh là con cún độc thân ba mươi mấy tuổi, đừng phá hỏng bầu không khí tình yêu của em."
Dư Thuật tức đến nghiến răng: "Đồ vô ơn, nếu không có sự giúp đỡ của anh mày, hai người có thành đôi được không?"
"Ơ? Giúp đỡ gì cơ?"
Dư Thuật vắt chéo chân, ra vẻ ông cụ non.
"Hà Bất Phàm để theo đuổi em, đã bỏ ra hai mươi triệu đầu tư vào dự án của anh, còn bảo anh chuẩn bị trước thuốc biến thành sói, nói em thích sói nên anh ấy muốn biến thành loài động vật mà em thích, kết quả là em mỗi ngày đều đi vuốt đuôi trợ lý của anh ấy, khiến anh ấy tức điên lên.”
"Anh bày cho anh ấy một kế, trợ lý Lưu đi lấy một lọ nước hoa cỏ mèo, ai ngờ em lại phấn khích quá mà ngất đi, cười ch/3t anh rồi."
Đồ Dư Thuật xấu xa, cả ngày chỉ nghĩ cách chơi khăm người khác!
...
"Hôm nay là rằm, đêm trăng tròn."
Tôi búng mạnh vào trán anh ta, phá tan bầu không khí lãng mạn.
Đó lại là câu thoại kinh điển của vương sói trong tác phẩm của tôi.
Nghe xong tôi liền mất hứng.
"Lại đọc thoại cho tôi nghe! Rằm cái gì chứ! Còn mười ngày nữa là đến Tết rồi, nhà anh còn có lịch tự chế nữa à?"
Hà Bất Phàm ôm trán, nhìn tôi với vẻ mặt ủy khuất:
"Tôi chỉ muốn gần gũi với em hơn thôi."
...
Trời ạ...
Hà Bất Phàm tập gym nhiều năm, thân hình rất quyến rũ, khuôn mặt thì lạnh lùng.
Một người đàn ông vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ mà lại biết làm nũng, thật là khác biệt, thật đáng yêu...
Chú sói con ngoan ngoãn và dễ thương thế này, ai mà chống lại được chứ!
Chính vào đêm đó, tôi và Hà Bất Phàm đã xác định quan hệ.
Tôi hỏi anh tại sao lại thích tôi, và anh nói:
"Anh cứ tưởng em viết cuốn tiểu thuyết đó vì thích anh, không ngờ em đã có bạn trai, em thật là ba phải..."
Hả?
Tôi vội vàng bịt miệng anh ta lại.
Người này tự tin thật đấy!
"Em còn viết về Trầm Diệu nữa mà."
Hà Bất Phàm nghiêng đầu: "Trong phần giới thiệu trên trang web của em chẳng phải viết 'Người đàn ông lạnh lùng là tình yêu của tôi' sao? Trầm Diệu không phù hợp, vậy chỉ còn lại mình anh thôi đúng không?"
Tôi giật mình: "Vậy nên anh đã giả vờ lạnh lùng trong những năm qua sao?"
Hà Bất Phàm tiến lại gần ôm tôi:
"Không phải, đối với người ngoài anh không bao giờ cười. Nhưng đối với em, anh không thể lạnh lùng được.”
"Anh thương em, chỉ muốn đối xử với em thật tốt, để trong mắt em luôn nhìn thấy anh."
Vậy nên anh mới luôn chọc ghẹo tôi, tăng sự hiện diện của mình; vậy nên anh mới vội vàng trở về từ nước ngoài, kéo tôi vào công ty, vậy nên anh mới mua bản quyền của tôi, rồi đầu tư cho anh trai tôi...
Khuôn mặt của anh trông rất nghiêm túc, ánh mắt anh nhìn vào đôi mắt long lanh của tôi tràn ngập tình yêu.
Anh cười một cách tự mãn: "Cảm động rồi à, còn em thì sao, Dư Niên, em có thích anh không?"
Tôi hơi xấu hổ: "Không phải... chúng ta đã xác định quan hệ rồi sao?"
"Nhưng em vẫn chưa nói là thích anh."
"…"
"Em có thể nói thích trợ lý Lưu, mà không thể nói thích anh à?"
...
Tôi đâu phải thích trợ lý Lưu, mà là thích chó Samoyed!
Ánh mắt của Hà Bất Phàm có chút mong đợi, lại có chút ủy khuất, và nhiều hơn cả là tình yêu không che giấu.
"Thích." Tôi ôm cổ anh, "Em cũng rất thích anh."
Anh cười rạng rỡ.
Tôi dường như thấy cái đuôi sói tinh nghịch đang đung đưa sau lưng anh.
Ngốc nghếch.
Giờ đây, tôi lại càng thích anh hơn.
...
Hiệu quả còn sót lại của thuốc thực sự rất hấp dẫn.
Sói sống trong tự nhiên, thân hình đặc biệt săn chắc.
Điều này khiến thân hình của Hà Bất Phàm trông càng hấp dẫn hơn, khiến chú mèo nhỏ này mỗi ngày đều thèm thuồng (đùa thôi).
Ngày cuối cùng ở Sanya, gia đình Hà Bất Phàm ở lại đây đón Tết, anh ấy chỉ có thể lưu luyến tiễn tôi ra sân bay.
Tôi còn hơi ngại, bình thường anh ấy lạnh lùng với người lạ.
Sao khi yêu lại quấn quýt thế này.
"Đi làm sau Tết, ngày nào anh cũng đến đón em."
Tôi ngại ngùng gật đầu.
Sau khi tan làm, Dư Thuật thấy tôi mặt mày hớn hở, liền lén lút lại gần:
"Ồ, gần đây có chuyện vui gì à?"
Tôi đang bóc quả quýt liền bỏ xuống đẩy Dư Thuật ra xa: "Tránh xa em ra nào, anh là con cún độc thân ba mươi mấy tuổi, đừng phá hỏng bầu không khí tình yêu của em."
Dư Thuật tức đến nghiến răng: "Đồ vô ơn, nếu không có sự giúp đỡ của anh mày, hai người có thành đôi được không?"
"Ơ? Giúp đỡ gì cơ?"
Dư Thuật vắt chéo chân, ra vẻ ông cụ non.
"Hà Bất Phàm để theo đuổi em, đã bỏ ra hai mươi triệu đầu tư vào dự án của anh, còn bảo anh chuẩn bị trước thuốc biến thành sói, nói em thích sói nên anh ấy muốn biến thành loài động vật mà em thích, kết quả là em mỗi ngày đều đi vuốt đuôi trợ lý của anh ấy, khiến anh ấy tức điên lên.”
"Anh bày cho anh ấy một kế, trợ lý Lưu đi lấy một lọ nước hoa cỏ mèo, ai ngờ em lại phấn khích quá mà ngất đi, cười ch/3t anh rồi."
Đồ Dư Thuật xấu xa, cả ngày chỉ nghĩ cách chơi khăm người khác!
...
Bình luận facebook