• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Cám Dỗ Ngoại Tình - Đường Du Nhiên (3 Viewers)

  • Chương 68: Sự yên tĩnh trước cơn giông bão

Trên khóe miệng vẫn còn vương vết máu, hàng lông mày nhíu chặt lộ vẻ đau đớn.



Cho dù đã rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng cơ thể cô ta vẫn còn đang run lên bần bật, rõ ràng đã chịu đựng giày vò khủng khiếp!



Hơn nữa những nơi có thể nhìn thấy trên cơ thể bị lộ ra đều có nhiều vết thương như vậy, càng không cần nói đến những chỗ quần áo đã che lại không thể nhìn thấy được, sẽ có nhiều vết thương đến chừng nào.



Cho dù Đường Du Nhiên hận Bạch Tiên Nhi chết đi được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của Bạch Tiên Nhi, cô cũng không nhịn được thấy ớn lạnh trong lòng.



Dáng vẻ tài xế giống như đã thấy quen rồi, hiếm khi có lòng tốt nhắc nhở Khâu Thiếu Trạch đang bế Bạch Tiên Nhi một câu: “Trạch tổng, cậu nên nhanh chóng đưa người đến bệnh viện đi.”



Dứt lời, người tài xế đó bèn lên xe khởi động máy rồi rời đi.



Khâu Thiếu Trạch đang bế Bạch Tiên Nhi, lúc ngoảnh đầu lại mới nhìn thấy Đường Du Nhiên đang đứng đằng sau anh ta, phút chốc vẻ mặt anh ta chợt cứng đờ rồi nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, anh đưa cô ấy đến bệnh viện trước, lát nữa sẽ giải thích với em sau.”



Nói xong Khâu Thiếu Trạch cũng không thèm quan tâm Đường Du Nhiên nữa, lập tức bế Bạch Tiên Nhi đang hôn mê lên xe.



Lái xe tăng tốc chạy đến bệnh viện.



Khâu Thiếu Trạch vừa rời đi, tiếng chuông điện thoại trong túi quần Đường Du Nhiên cũng vang lên.



Là điện thoại của Thời Ngọc Thao gọi đến.



Đường Du Nhiên nghe điện thoại, giọng nói trầm như tiếng đàn cello của Thời Ngọc Thao vang lên.



“Dậy chưa?”



“Dậy rồi.”



Đường Du Nhiên nói xong thì lại nghe thấy Thời Ngọc Thao nói tiếp: “Tôi sắp đến nhà em rồi, tôi còn chưa ăn sáng nữa, hôm nay chắc Khâu Thiếu Trạch cũng không rảnh để quan tâm em, em đi ăn sáng cùng tôi đi.”



“Ừm, biết rồi.” Đường Du Nhiên đáp lại một tiếng rồi kết thúc cuộc gọi.



Quay người đi về lấy túi xách ra, chưa đầy mười phút đã thấy xe riêng của Thời Ngọc Thao dừng trước mặt cô.



Đường Du Nhiên kéo cửa xe ra rồi ngồi vào trong ghế phụ.



Thời Ngọc Thao vừa khởi động xe phóng đi, vừa tranh thủ nhìn về phía Đường Du Nhiên bên này.



Thấy vẻ mặt Đường Du Nhiên không ổn lắm bèn lên tiếng hỏi: “Sao thế? Tâm trạng không tốt?”



Đường Du Nhiên nhấc tay xoa xoa ấn đường, sau đó nhìn Thời Ngọc Thao đáp: “Thời Ngọc Thao, tôi vừa nhìn thấy Bạch Tiên Nhi đã được đưa về rồi.”



Nghe thấy Đường Du Nhiên nói như vậy, Thời Ngọc Thao đã biết vì sao vẻ mặt Đường Du Nhiên lại như vậy.



Khóe môi không nhịn được lộ ra nụ cười cưng chiều, Thời Ngọc Thao xòe bàn tay to lớn ra, nắm chặt lấy tay của Đường Du Nhiên trong lòng bàn tay.



“Sao thế? Cảm thấy tôi nhẫn tâm sao?”



Nghe Thời Ngọc Thao nói, Đường Du Nhiên lắc đầu, cô không bị ngốc, chuyện này nên phân biệt rõ ràng, Bạch Tiên Nhi rơi vào kết cục này, không đổ lên đầu Thời Ngọc Thao được.



Suy cho cùng Thời Ngọc Thao cũng không làm gì, anh chẳng qua chỉ để Khâu Thiếu Trạch gặp Lăng Tử Khôn một lần mà thôi.



Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy Khâu Thiếu Trạch quả thật quá đáng sợ, quá độc ác mà thôi.



“Không, tôi chỉ thấy Khâu Thiếu Trạch quá đáng sợ thôi.”



“Dù sao thì Bạch Tiên Nhi cũng là người phụ nữ từng đi theo anh ta, anh ta lại có thể vì tiền mà nhẫn tâm như vậy, chính tay tặng Bạch Tiên Nhi cho loại người như Lăng Tử Khôn chà đạp!”



Nhưng trong lòng Đường Du Nhiên lại không thấy Bạch Tiên Nhi đáng thương chút nào, tự gieo nhân nào thì sẽ gặt quả ấy!



Nếu không phải Bạch Tiên Nhi độc ác bỏ thuốc muốn hại cô trước, hôm nay Bạch Tiên Nhi cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy.



Ngày hôm đó nếu Thời Ngọc Thao không đến kịp thời, nếu Đường Du Nhiên bị tên giám đốc Lý đó động vào thật, Đường Du Nhiên nghĩ có lẽ cô sẽ tự sát.



Cô không chấp nhận được bản thân như thế.



Đường Du Nhiên đang suy nghĩ thì bên tai vang lên giọng nói của Thời Ngọc Thao: “Con người của Khâu Thiếu Trạch vốn là như vậy, hám danh hám lợi không màng mọi thứ, dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích.” Nói xong Thời Ngọc Thao càng nắm chặt tay Đường Du Nhiên hơn, lại nói tiếp: “Nhưng em yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để Khâu Thiếu Trạch có cơ hội làm hại em.”



Nghe thấy lời này của Thời Ngọc Thao, trong lòng Đường Du Nhiên không khỏi thấy yên tâm hơn nhiều.



Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên đến một nhà hàng nổi tiếng ở Diệu Thành.



Nhà hàng này rất có tiếng tăm, người đến ăn cơm thường phải đặt chỗ trước mới được.



Đường Du Nhiên đã ăn sáng rồi, không thấy đói chút nào, ngồi cùng Thời Ngọc Thao chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa xuống.



Hôm nay là cuối tuần nên Đường Du Nhiên không cần đi làm, sau khi ăn sáng xong Thời Ngọc Thao đưa Đường Du Nhiên về nhà họ Đường.



Bởi vì Thời Ngọc Thao về nhà mấy ngày, việc trong công ty cũng đã chất thành đống nên anh phải đến công ty.



Đường Du Nhiên về đến nhà, biệt thự to như vậy trừ cô ra thì chỉ có mẹ Phúc yên tĩnh ở, sự yên tĩnh trong biệt thự cũng hơi kỳ lạ, giống như sự yên tĩnh trước cơn giông bão vậy.



Đường Du Nhiên về đến phòng mình, trong đầu không nhịn được lại hiện lên cảnh tượng Bạch Tiên Nhi vết thương đầy người và đã hôn mê, được Khâu Thiếu Trạch ôm xuống xe.



Trong lòng Đường Du Nhiên không nhịn được lại suy nghĩ, Khâu Thiếu Trạch làm như vậy, trước đó Bạch Tiên Nhi có biết không?



Nếu trước đó Bạch Tiên Nhi không hề biết Khâu Thiếu Trạch sẽ đưa mình lên giường Lăng Tử Khôn, vậy lát nữa có lẽ cô sẽ có kịch hay để xem rồi.



Nghĩ xong Đường Du Nhiên đứng dậy cầm lấy túi xách, gọi tài xế đến, lên xe đến bệnh viện.



Ừm, không phải bây giờ Bạch Tiên Nhi vẫn còn là bạn thân trên danh nghĩa của cô sao? Bị thương thành ra như vậy đương nhiên cô cũng phải đến bệnh viện thăm một chút.



Nửa tiếng sau, Đường Du Nhiên đã đến bệnh viện, cô xuống xe đến phòng cấp cứu hỏi thăm, thuận lợi biết được phòng bệnh Bạch Tiên Nhi đang ở, cô bèn chạy thẳng đến khu nội trú rồi đi thang máy lên lầu.



Phòng bệnh của Bạch Tiên Nhi là phòng đơn, Đường Du Nhiên còn chưa bước đến cửa phòng bệnh, cô đã đụng phải hai cô y tá vừa đi ra từ phòng bệnh của Bạch Tiên Nhi.



Hai cô y tá vẻ mặt kinh sợ chỉ lo nói chuyện, không để ý Đường Du Nhiên đang đi trước mặt.



“Trời ơi, người phụ nữ trong phòng bệnh khi nãy vừa nhìn đã biết bị người ta ngược đãi, đáng sợ quá! Toàn thân đều là vết roi, không có chỗ nào nguyên vẹn.”



“Đúng đó, người đàn ông đó cũng biếи ŧɦái quá rồi! Vừa nhìn đã biết thủ pháp rất điêu luyện, vết roi đều tránh được mấy chỗ hiểm, không thể gây chết người, nhưng người bị đánh lại vô cùng đau đớn.”




Ngay sau đó lại là tiếng bạt tai thật mạnh “bốp” một cái.



Bạch Tiên Nhi hung dữ giơ tay giáng cho Khâu Thiếu Trạch một bạt tai.



Khâu Thiếu Trạch không tránh, một bạt tai này của Bạch Tiên Nhi dùng hết sức lực, khiến gò má bên phải của Khâu Thiếu Trạch nhanh chóng sưng đỏ lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cám Dỗ Khó Cưỡng
  • Nhược Mộng
Cám Dỗ Ngọt Ngào
  • Đang cập nhật..
Cám Dỗ: Yêu Anh Đến Phút Cuối Cùng
CÁM DỖ CHÍ MẠNG
  • Mặc Bảo Phi Bảo
Chương 50...
Cám dỗ của tử thần
  • Cố Tiểu Mãn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom