Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Bị làm nhục
“Không buông!” Thời Ngọc Thao không khách sáo chút nào bác bỏ yêu cầu của Đường Du Nhiên, sau khi bước đến bên cạnh giường, động tác của anh nhẹ nhàng đặt Đường Du Nhiên lên giường, thân hình cao lớn lập tức đè lên.
Cơ thể dán chặt vào nhau, Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi rõ rệt ở nơi nào đó của Thời Ngọc Thao.
Cả người Đường Du Nhiên khẽ cứng đờ, đôi gò má trắng ngần như tuyết bỗng chốc đỏ bừng lên.
Giống như bị nhiễm nhiệt độ nóng bỏng trên người Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cảm thấy da thịt toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao giống như con sói đang đợi săn mồi, nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, anh cúi người áp sát cái trán láng mịn của Đường Du Nhiên rồi hôn lên đó một cái: “Đường Du Nhiên, chỉ mới ba ngày không gặp thôi, sao tôi lại thấy lâu như đã nửa năm chưa gặp vậy?”
Có lẽ chỉ có Thời Ngọc Thao biết mấy ngày nay mình ở nhà chờ đợi, chỉ cần bắt đầu rảnh rỗi là trong đầu không nhịn được lại hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên!
Bây giờ Thời Ngọc Thao khó khăn lắm mới có thể được ôm Đường Du Nhiên, được hôn Đường Du Nhiên, cảm nhận được Đường Du Nhiên, đương nhiên anh không nỡ rời đi dễ dàng như thế rồi.
Đường Du Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm có thể hút hồn người ta vào trong đó của Thời Ngọc Thao, cô hơi ngẩn người, Thời Ngọc Thao lập tức đặt một nụ hôn xuống.
Đợi Đường Du Nhiên khôi phục lại tinh thần, Thời Ngọc Thao đã ôm lấy cô giày vò một trận.
Thời Ngọc Thao ăn Đường Du Nhiên sạch sẽ xong mới nghỉ một lát, thấy khắp người Đường Du Nhiên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh vô cùng săn sóc bế Đường Du Nhiên vào trong phòng tắm tắm nước nóng lại lần nữa.
Đường Du Nhiên vừa bị Thời Ngọc Thao giày vò quá sức, lúc này ngay cả nhấc tay cũng không còn sức để nhấc, da thịt trắng nõn toàn thân hơi ửng hồng màu của cơn lửa tình vừa nguôi.
Thời Ngọc Thao vừa đặt Đường Du Nhiên trở lại giường, Đường Du Nhiên đã đỏ mặt đẩy Thời Ngọc Thao ra: “Thời Ngọc Thao… trễ lắm rồi, anh mau đi đi.”
Đường Du Nhiên sợ Thời Ngọc Thao thật rồi!
Thời Ngọc Thao luôn tràn trề sinh lực như vậy, quả thật cô sợ Thời Ngọc Thao ở lại thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được lại chạy lên giường bám lấy cô.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên nhíu mày thật chặt lộ ra vẻ mệt mỏi, anh cũng thấy hơi đau lòng, anh khẽ hôn lên đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Đường Du Nhiên, lúc này mới nói: “Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Đường Du Nhiên đáp lại một tiếng thì thấy bóng dáng cao lớn của Thời Ngọc Thao đã lập tức bước về phía ban công nhỏ, sau đó cũng nhanh chóng biến mất khỏi ban công.
Thấy Thời Ngọc Thao đã rời đi, Đường Du Nhiên lúc này mới nhớ ra hình như mình đã quên mất hỏi Thời Ngọc Thao, rốt cuộc bên phía Bạch Tiên Nhi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ Đường Du Nhiên quả thật đã quá mệt rồi, không còn tinh lực nghĩ đến chuyện của Bạch Tiên Nhi nữa, đợi ngày mai rồi gọi hỏi Thời Ngọc Thao cũng được.
Vừa nghĩ hai mắt Đường Du Nhiên vừa nhắm lại, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.
Một đêm ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Đường Du Nhiên đã tỉnh rồi.
Vệ sinh cá nhân thay đồ xong, Đường Du Nhiên bèn xuống lầu đến phòng ăn ăn sáng.
Hôm nay mẹ Phúc đã nấu món cháo hải sản cô thích ăn nhất.
Tâm trạng Đường Du Nhiên rất tốt, đang ngồi ăn cháo thì nghe thấy tiếng bước chân loạch xoạch dồn dập vang lên trong phòng khách.
Đường Du Nhiên theo tiếng động nhìn sang thì thấy Khâu Thiếu Trạch đang cầm điện thoại, dáng vẻ giống như vừa nghe điện thoại xong, vẻ mặt nặng nề, gần như đang chạy từ trên lầu xuống.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thẳng về phía trước rồi rảo bước đi ra ngoài biệt thự.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ sốt ruột này của Khâu Thiếu Trạch, cô khẽ nhướng mày, ăn cháo hải sản cũng gần xong rồi, Đường Du Nhiên bèn đặt thìa xuống, cầm khăn ăn lau miệng, sau đó cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Vừa đi theo Khâu Thiếu Trạch đến bên ngoài biệt thự, Đường Du Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe hạng sang có giá trăm vạn đang dừng trước cổng nhà cô.
Tài xế của chiếc xe hạng sang xuống xe mở lời nói chuyện với Khâu Thiếu Trạch trước: “Cậu là Trạch tổng đúng không?”
Khâu Thiếu Trạch cau mày rồi gật đầu với người tài xế đó.
Tài xế lập tức kéo cửa xe phía sau ra rồi nói với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng đã đưa người về cho cậu rồi, cậu Lăng của chúng tôi rất hài lòng.”
Nói xong, người tài xế đó lại lấy một xấp tài liệu ra đưa đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch, nói tiếp: “Trạch tổng, đây là hợp đồng vay vốn cậu cần, cậu Lăng của chúng tôi đã ký tên, chỉ cần cậu ký tên vào, sau đó có thể cầm bản hợp đồng này đến ngân hàng của cậu Lăng lấy tiền vay rồi.”
Nghe thấy lời này vẻ mặt Khâu Thiếu Trạch cũng hơi mỉm cười, vội vàng nhận lấy tài liệu rồi đáp lại một tiếng cảm ơn với tài xế.
Cuộc nói chuyện của Khâu Thiếu Trạch và tài xế đã lọt vào tai Đường Du Nhiên không sót chữ nào.
Lúc Đường Du Nhiên vừa nghe thấy hai chữ “cậu Lăng” này, cô không nhịn được bắt đầu cau mày.
Vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện khi nãy của Khâu Thiếu Trạch và tài xế, Đường Du Nhiên lúc này không cần phải gọi điện hỏi Thời Ngọc Thao nữa rồi, trong lòng bỗng chốc đã nảy ra câu trả lời.
Cô không kiềm được thấy hơi khó tin, trừng to đôi mắt nhìn bóng lưng của Khâu Thiếu Trạch.
Chắc không phải Khâu Thiếu Trạch muốn vay tiền của Lăng Tử Khôn nên đã đưa Bạch Tiên Nhi lên giường Lăng Tử Khôn rồi chứ!
Trời ạ! Khâu Thiếu Trạch biết Lăng Tử Khôn là người cặn bã thế nào không?
Đang suy nghĩ thì Đường Du Nhiên nghe thấy tài xế lại nói với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng, cậu vẫn nên đỡ người của cậu xuống trước đi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời này của tài xế, không nhịn được thấy hơi kỳ lạ nên khẽ cau mày, sao Bạch Tiên Nhi còn cần anh ta phải đỡ xuống xe?
Thật ra tài xế chiếc xe hạng sang đó cũng đã mở cửa xe lâu như vậy, Khâu Thiếu Trạch không thấy Bạch Tiên Nhi xuống xe cũng thấy hơi nghi nghi.
Vừa nghĩ Khâu Thiếu Trạch vừa cau mày, bước đến bên chiếc xe, ánh mắt nhìn vào trong ghế sau xe.
Lúc Đường Du Nhiên đứng đằng sau đã nhìn thấy Bạch Tiên Nhi được Khâu Thiếu Trạch bế xuống, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý , nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Bạch Tiên Nhi vẫn không nhịn được thấy vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy đôi mắt Bạch Tiên Nhi nhắm nghiền, đầu tóc rối bù, cả người quần áo còn nguyên vẹn, nhưng trên cánh tay và cẳng chân lộ ra bên ngoài lại giăng đầy các dấu vết xanh tím chi chít đáng sợ.
Vừa nhìn đã biết là bị đánh bằng roi da.
Cơ thể dán chặt vào nhau, Đường Du Nhiên có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi rõ rệt ở nơi nào đó của Thời Ngọc Thao.
Cả người Đường Du Nhiên khẽ cứng đờ, đôi gò má trắng ngần như tuyết bỗng chốc đỏ bừng lên.
Giống như bị nhiễm nhiệt độ nóng bỏng trên người Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên cảm thấy da thịt toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Thời Ngọc Thao giống như con sói đang đợi săn mồi, nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, anh cúi người áp sát cái trán láng mịn của Đường Du Nhiên rồi hôn lên đó một cái: “Đường Du Nhiên, chỉ mới ba ngày không gặp thôi, sao tôi lại thấy lâu như đã nửa năm chưa gặp vậy?”
Có lẽ chỉ có Thời Ngọc Thao biết mấy ngày nay mình ở nhà chờ đợi, chỉ cần bắt đầu rảnh rỗi là trong đầu không nhịn được lại hiện lên gương mặt nhỏ nhắn của Đường Du Nhiên!
Bây giờ Thời Ngọc Thao khó khăn lắm mới có thể được ôm Đường Du Nhiên, được hôn Đường Du Nhiên, cảm nhận được Đường Du Nhiên, đương nhiên anh không nỡ rời đi dễ dàng như thế rồi.
Đường Du Nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm có thể hút hồn người ta vào trong đó của Thời Ngọc Thao, cô hơi ngẩn người, Thời Ngọc Thao lập tức đặt một nụ hôn xuống.
Đợi Đường Du Nhiên khôi phục lại tinh thần, Thời Ngọc Thao đã ôm lấy cô giày vò một trận.
Thời Ngọc Thao ăn Đường Du Nhiên sạch sẽ xong mới nghỉ một lát, thấy khắp người Đường Du Nhiên rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, anh vô cùng săn sóc bế Đường Du Nhiên vào trong phòng tắm tắm nước nóng lại lần nữa.
Đường Du Nhiên vừa bị Thời Ngọc Thao giày vò quá sức, lúc này ngay cả nhấc tay cũng không còn sức để nhấc, da thịt trắng nõn toàn thân hơi ửng hồng màu của cơn lửa tình vừa nguôi.
Thời Ngọc Thao vừa đặt Đường Du Nhiên trở lại giường, Đường Du Nhiên đã đỏ mặt đẩy Thời Ngọc Thao ra: “Thời Ngọc Thao… trễ lắm rồi, anh mau đi đi.”
Đường Du Nhiên sợ Thời Ngọc Thao thật rồi!
Thời Ngọc Thao luôn tràn trề sinh lực như vậy, quả thật cô sợ Thời Ngọc Thao ở lại thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được lại chạy lên giường bám lấy cô.
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên nhíu mày thật chặt lộ ra vẻ mệt mỏi, anh cũng thấy hơi đau lòng, anh khẽ hôn lên đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Đường Du Nhiên, lúc này mới nói: “Được, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Đường Du Nhiên đáp lại một tiếng thì thấy bóng dáng cao lớn của Thời Ngọc Thao đã lập tức bước về phía ban công nhỏ, sau đó cũng nhanh chóng biến mất khỏi ban công.
Thấy Thời Ngọc Thao đã rời đi, Đường Du Nhiên lúc này mới nhớ ra hình như mình đã quên mất hỏi Thời Ngọc Thao, rốt cuộc bên phía Bạch Tiên Nhi đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ Đường Du Nhiên quả thật đã quá mệt rồi, không còn tinh lực nghĩ đến chuyện của Bạch Tiên Nhi nữa, đợi ngày mai rồi gọi hỏi Thời Ngọc Thao cũng được.
Vừa nghĩ hai mắt Đường Du Nhiên vừa nhắm lại, rất nhanh đã chìm vào trong giấc ngủ.
Một đêm ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Đường Du Nhiên đã tỉnh rồi.
Vệ sinh cá nhân thay đồ xong, Đường Du Nhiên bèn xuống lầu đến phòng ăn ăn sáng.
Hôm nay mẹ Phúc đã nấu món cháo hải sản cô thích ăn nhất.
Tâm trạng Đường Du Nhiên rất tốt, đang ngồi ăn cháo thì nghe thấy tiếng bước chân loạch xoạch dồn dập vang lên trong phòng khách.
Đường Du Nhiên theo tiếng động nhìn sang thì thấy Khâu Thiếu Trạch đang cầm điện thoại, dáng vẻ giống như vừa nghe điện thoại xong, vẻ mặt nặng nề, gần như đang chạy từ trên lầu xuống.
Khâu Thiếu Trạch nhìn thẳng về phía trước rồi rảo bước đi ra ngoài biệt thự.
Đường Du Nhiên thấy dáng vẻ sốt ruột này của Khâu Thiếu Trạch, cô khẽ nhướng mày, ăn cháo hải sản cũng gần xong rồi, Đường Du Nhiên bèn đặt thìa xuống, cầm khăn ăn lau miệng, sau đó cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Vừa đi theo Khâu Thiếu Trạch đến bên ngoài biệt thự, Đường Du Nhiên đã nhìn thấy một chiếc xe hạng sang có giá trăm vạn đang dừng trước cổng nhà cô.
Tài xế của chiếc xe hạng sang xuống xe mở lời nói chuyện với Khâu Thiếu Trạch trước: “Cậu là Trạch tổng đúng không?”
Khâu Thiếu Trạch cau mày rồi gật đầu với người tài xế đó.
Tài xế lập tức kéo cửa xe phía sau ra rồi nói với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng đã đưa người về cho cậu rồi, cậu Lăng của chúng tôi rất hài lòng.”
Nói xong, người tài xế đó lại lấy một xấp tài liệu ra đưa đến trước mặt Khâu Thiếu Trạch, nói tiếp: “Trạch tổng, đây là hợp đồng vay vốn cậu cần, cậu Lăng của chúng tôi đã ký tên, chỉ cần cậu ký tên vào, sau đó có thể cầm bản hợp đồng này đến ngân hàng của cậu Lăng lấy tiền vay rồi.”
Nghe thấy lời này vẻ mặt Khâu Thiếu Trạch cũng hơi mỉm cười, vội vàng nhận lấy tài liệu rồi đáp lại một tiếng cảm ơn với tài xế.
Cuộc nói chuyện của Khâu Thiếu Trạch và tài xế đã lọt vào tai Đường Du Nhiên không sót chữ nào.
Lúc Đường Du Nhiên vừa nghe thấy hai chữ “cậu Lăng” này, cô không nhịn được bắt đầu cau mày.
Vừa nghĩ đến cuộc nói chuyện khi nãy của Khâu Thiếu Trạch và tài xế, Đường Du Nhiên lúc này không cần phải gọi điện hỏi Thời Ngọc Thao nữa rồi, trong lòng bỗng chốc đã nảy ra câu trả lời.
Cô không kiềm được thấy hơi khó tin, trừng to đôi mắt nhìn bóng lưng của Khâu Thiếu Trạch.
Chắc không phải Khâu Thiếu Trạch muốn vay tiền của Lăng Tử Khôn nên đã đưa Bạch Tiên Nhi lên giường Lăng Tử Khôn rồi chứ!
Trời ạ! Khâu Thiếu Trạch biết Lăng Tử Khôn là người cặn bã thế nào không?
Đang suy nghĩ thì Đường Du Nhiên nghe thấy tài xế lại nói với Khâu Thiếu Trạch: “Trạch tổng, cậu vẫn nên đỡ người của cậu xuống trước đi.”
Khâu Thiếu Trạch nghe thấy lời này của tài xế, không nhịn được thấy hơi kỳ lạ nên khẽ cau mày, sao Bạch Tiên Nhi còn cần anh ta phải đỡ xuống xe?
Thật ra tài xế chiếc xe hạng sang đó cũng đã mở cửa xe lâu như vậy, Khâu Thiếu Trạch không thấy Bạch Tiên Nhi xuống xe cũng thấy hơi nghi nghi.
Vừa nghĩ Khâu Thiếu Trạch vừa cau mày, bước đến bên chiếc xe, ánh mắt nhìn vào trong ghế sau xe.
Lúc Đường Du Nhiên đứng đằng sau đã nhìn thấy Bạch Tiên Nhi được Khâu Thiếu Trạch bế xuống, cho dù trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý , nhưng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Bạch Tiên Nhi vẫn không nhịn được thấy vô cùng kinh hãi.
Chỉ thấy đôi mắt Bạch Tiên Nhi nhắm nghiền, đầu tóc rối bù, cả người quần áo còn nguyên vẹn, nhưng trên cánh tay và cẳng chân lộ ra bên ngoài lại giăng đầy các dấu vết xanh tím chi chít đáng sợ.
Vừa nhìn đã biết là bị đánh bằng roi da.