Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Tính mạng của Khâu Thiếu Trạch gặp nguy hiểm!
Mấy đồng nghiệp nam biết bơi ngay lập tức phản ứng lại nhanh chóng nhảy vào biển bơi về phía Khâu Thiếu Trạch.
Khâu Thiếu Trạch được cứu lên kịp thời, toàn thân Khâu Thiếu Trạch không có sức nằm trên bờ biển, há miệng thở khó khăn giống như cá mắc cạn vậy, trong cổ họng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ho khan.
Da thịt nửa người trên để trần có thêm nhiều vết thương màu đỏ giống như bị roi đánh.
Vết thương màu đỏ chi chít đan chéo vào nhau khiến cho người nhìn không khỏi giật mình.
Trong đám người vây xem đột nhiên có người sợ hãi hô to: “Trời ơi, có khi nào anh ta bị sứa lửa cắn bị thương không? Mau đưa anh ta đến bệnh viện!”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên, tay run lẩy bẩy gọi đến số cấp cứu của bệnh viện địa phương.
Rất nhanh xe cứu thương đã chạy tới, đưa Khâu Thiếu Trạch đến bệnh viện.
Đường Du Nhiên cũng dứt khoát theo Khâu Thiếu Trạch đến bệnh viện.
Khâu Thiếu Trạch vừa đến bệnh viện thì được đẩy vào phòng cấp cứu.
Chỗ ngồi trong xe cứu thương không nhiều lắm, nên cùng đến bệnh viện với Đường Du Nhiên chỉ có Bạch Tiên Nhi.
Vốn dĩ bác sĩ chỉ cho người nhà đi cùng nhưng Bạch Tiên Nhi cố tình chen lên xe.
Đường Du Nhiên tỉnh táo hơn nhiều so với vẻ mặt lo lắng và bồn chồn của Bạch Tiên Nhi.
Trên mặt không có biểu hiện gì, bình tĩnh ngồi trên ghế ở hành lang.
Những người không biết chuyện lại cho rằng Bạch Tiên Nhi mới là vợ của Khâu Thiếu Trạch.
Cấp cứu hơn một giờ thì cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
Bác sĩ vừa đi ra, Bạch Tiên Nhi phản ứng còn nhanh hơn Đường Du Nhiên, vội vàng tiến lên nắm lấy cổ tay của bác sĩ, nước mắt cũng sắp trào ra, dùng tiếng anh hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, sao rồi? Anh ấy sao rồi? Không có việc gì chứ?”
“Cô là người nhà của bệnh nhân à?” Bác sĩ nhìn Bạch Tiên Nhi nói.
Vừa nói xong thì cả người Bạch Tiên Nhi cứng đờ đứng ngay tại chỗ.
Lúc này Bạch Tiên Nhi mới nhận ra, cô ta chỉ là người tình không thể nói ra của Khâu Thiếu Trạch.
Ở bên cạnh Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ của Bạch Tiên Nhi như vậy trong lòng lạnh lùng cười, lúc này mới đứng dậy đi đến trước mặt của bác sĩ, lễ phép nói với bác sĩ: “Bác sĩ, chào anh, tôi là vợ của bệnh nhân.”
Bác sĩ không quan tâm Bạch Tiên Nhi, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên nói: “Chào cô, sau khi cấp cứu, bệnh nhân đã tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
“Theo như những gì chúng tôi kiểm tra thì có lẽ bệnh nhân bị thương là do sứa lửa. Tuy hiện giờ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, nhưng bệnh nhân vẫn phải nhập viện để theo dõi một đêm.”
Đường Du Nhiên nghe thấy vậy nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch nằm trên giường bệnh được người khác đẩy ra.
Khâu Thiếu Trạch được đưa vào phòng bệnh, truyền dịch.
Lúc này các đồng nghiệp khác cũng vội vàng chạy tới bệnh viện, còn thuận tiện mang quần áo đến cho Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa được cứu, vết đỏ trên da vẫn chưa biến mất.
Toàn thân không có sức nằm ở trên giường bệnh, mày nhíu chặt chịu đựng cơn đau đớn ở trên người.
Trước khi đến đảo Bali trong lòng Đường Du Nhiên còn nghĩ làm thế nào để Khâu Thiếu Trạch nhanh chóng yêu mình.
Không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội tốt bày ra trước mặt.
Thời điểm sinh bệnh là lúc con người yếu ớt nhất, mong muốn được chăm sóc, đây là cơ hội tốt của Đường Du Nhiên.
Bởi vì tình trạng của Khâu Thiếu Trạch không được tốt lắm, mấy đồng nghiệp chờ một lúc sợ quấy rầy Khâu Thiếu Trạch nghỉ ngơi nên chuẩn bị về khách sạn trước.
Mấy đồng nghiệp vừa ra ngoài cửa thì thấy Đường Du Nhiên đang ngồi bên cạnh giường bệnh đột nhiên nói với Bạch Tiên Nhi: “Tiên Nhi, cậu cùng mọi người về khách sạn trước đi. Hiện tại Thiếu Trạch không có vấn đề gì, một mình tớ chăm sóc là được rồi, không làm phiền cậu nữa.”
Bạch Tiên Nhi rất lo lắng khi nhìn thấy vết thương đầy người Khâu Thiếu Trạch, làm sao có thể yên tâm, cau mày không vừa lòng, nhìn Đường Du Nhiên đang định phản bác, thì Khâu Thiếu Trạch nằm trên giường bệnh lại giành trước nhìn Bạch Tiên Nhi khó khăn nói: “Tiên Nhi, em về khách sạn đi, anh không sao, Du Nhiên chăm sóc anh là được rồi.”
Khâu Thiếu Trạch chột dạ, sợ Bạch Tiên Nhi ở đây sẽ khiến Đường Du Nhiên nhìn ra manh mối gì, thà để Bạch Tiên Nhi về khách sạn trước còn hơn.
Hiện tại Khâu Thiếu Trạch không muốn để Đường Du Nhiên biết quan hệ thực sự giữa Bạch Tiên Nhi và mình.
Bạch Tiên Nhi không ngờ Khâu Thiếu Trạch cũng nói như vậy, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên, mười ngón tay buông thõng hai bên nắm lại thành nắm đấm.
Một nữ đồng nghiệp quan hệ tốt với Bạch Tiên Nhi đã đi tới cửa thấy bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ, nên vội vàng kéo tay Bạch Tiên Nhi hòa giải, nói: “Đúng rồi, Tiên Nhi, cậu cùng bọn mình về khách sạn trước đi.”
Bạch Tiên Nhi lập tức bị kéo đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên phá vỡ sự im lặng hỏi Khâu Thiếu Trạch: “Cơ thể sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Khâu Thiếu Trạch nghe lời nói quan tâm của Đường Du Nhiên, bất giác nở nụ cười trên môi: “Không có việc gì, chỉ là chỗ bị cắn còn hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch kéo tay Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, vừa rồi khiến em sợ rồi, anh không sao, em đừng lo lắng.”
Đường Du Nhiên cưỡng ép bản thân không đẩy tay Khâu Thiếu Trạch ra, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Anh không sao là em yên tâm rồi.”
Khâu Thiếu Trạch ở một bên thấy sắc mặt Đường Du Nhiên hơi lạnh, nhớ tới dáng vẻ biểu hiện quan tâm thái quá của Bạch Tiên Nhi, trong lòng nghĩ nhiều lập tức cảm thấy chột dạ.
Không phải Đường Du Nhiên bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa Bạch Tiên Nhi và mình đấy chứ?
Đều tại Bạch Tiên Nhi quá sợ hãi.
Khâu Thiếu Trạch nghĩ đến đây tay đang nắm lấy tay của Đường Du Nhiên không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, nhìn Đường Du Nhiên vội vàng giải thích: “Du Nhiên, vừa rồi anh bị như vậy chắc cũng dọa sợ Bạch Tiên Nhi, em cũng biết, từ trước tới nay quan hệ giữa anh và cô ấy là bạn bè.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch kéo tay của Đường Du Nhiên áp lên ngực mình, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, chỗ này của anh chỉ có em mà thôi.”
Đường Du Nhiên chạy lên chạy xuống mệt mỏi trên trái rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, Khâu Thiếu Trạch thấy vậy nhịn không được kéo tay Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, anh bị ốm hại em cũng khổ theo, thực sự xin lỗi em.”
“Anh nói cái gì vậy? Anh không sao là tốt rồi.” Đường Du Nhiên cười tự nhiên nói với Khâu Thiếu Trạch.
Vì nụ cười này, Đường Du Nhiên đã cố ý luyện tập trước gương rất nhiều lần, bởi vì khi Đường Du Nhiên cười rộ lên như vậy mới xinh đẹp.
Khâu Thiếu Trạch được cứu lên kịp thời, toàn thân Khâu Thiếu Trạch không có sức nằm trên bờ biển, há miệng thở khó khăn giống như cá mắc cạn vậy, trong cổ họng thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ho khan.
Da thịt nửa người trên để trần có thêm nhiều vết thương màu đỏ giống như bị roi đánh.
Vết thương màu đỏ chi chít đan chéo vào nhau khiến cho người nhìn không khỏi giật mình.
Trong đám người vây xem đột nhiên có người sợ hãi hô to: “Trời ơi, có khi nào anh ta bị sứa lửa cắn bị thương không? Mau đưa anh ta đến bệnh viện!”
Bạch Tiên Nhi nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên, tay run lẩy bẩy gọi đến số cấp cứu của bệnh viện địa phương.
Rất nhanh xe cứu thương đã chạy tới, đưa Khâu Thiếu Trạch đến bệnh viện.
Đường Du Nhiên cũng dứt khoát theo Khâu Thiếu Trạch đến bệnh viện.
Khâu Thiếu Trạch vừa đến bệnh viện thì được đẩy vào phòng cấp cứu.
Chỗ ngồi trong xe cứu thương không nhiều lắm, nên cùng đến bệnh viện với Đường Du Nhiên chỉ có Bạch Tiên Nhi.
Vốn dĩ bác sĩ chỉ cho người nhà đi cùng nhưng Bạch Tiên Nhi cố tình chen lên xe.
Đường Du Nhiên tỉnh táo hơn nhiều so với vẻ mặt lo lắng và bồn chồn của Bạch Tiên Nhi.
Trên mặt không có biểu hiện gì, bình tĩnh ngồi trên ghế ở hành lang.
Những người không biết chuyện lại cho rằng Bạch Tiên Nhi mới là vợ của Khâu Thiếu Trạch.
Cấp cứu hơn một giờ thì cửa phòng cấp cứu mới được mở ra.
Bác sĩ vừa đi ra, Bạch Tiên Nhi phản ứng còn nhanh hơn Đường Du Nhiên, vội vàng tiến lên nắm lấy cổ tay của bác sĩ, nước mắt cũng sắp trào ra, dùng tiếng anh hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, sao rồi? Anh ấy sao rồi? Không có việc gì chứ?”
“Cô là người nhà của bệnh nhân à?” Bác sĩ nhìn Bạch Tiên Nhi nói.
Vừa nói xong thì cả người Bạch Tiên Nhi cứng đờ đứng ngay tại chỗ.
Lúc này Bạch Tiên Nhi mới nhận ra, cô ta chỉ là người tình không thể nói ra của Khâu Thiếu Trạch.
Ở bên cạnh Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ của Bạch Tiên Nhi như vậy trong lòng lạnh lùng cười, lúc này mới đứng dậy đi đến trước mặt của bác sĩ, lễ phép nói với bác sĩ: “Bác sĩ, chào anh, tôi là vợ của bệnh nhân.”
Bác sĩ không quan tâm Bạch Tiên Nhi, ánh mắt nhìn Đường Du Nhiên nói: “Chào cô, sau khi cấp cứu, bệnh nhân đã tạm thời thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng rồi.”
“Theo như những gì chúng tôi kiểm tra thì có lẽ bệnh nhân bị thương là do sứa lửa. Tuy hiện giờ đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng, nhưng bệnh nhân vẫn phải nhập viện để theo dõi một đêm.”
Đường Du Nhiên nghe thấy vậy nói cảm ơn với bác sĩ, sau đó nhìn thấy Khâu Thiếu Trạch nằm trên giường bệnh được người khác đẩy ra.
Khâu Thiếu Trạch được đưa vào phòng bệnh, truyền dịch.
Lúc này các đồng nghiệp khác cũng vội vàng chạy tới bệnh viện, còn thuận tiện mang quần áo đến cho Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch lúc này đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa được cứu, vết đỏ trên da vẫn chưa biến mất.
Toàn thân không có sức nằm ở trên giường bệnh, mày nhíu chặt chịu đựng cơn đau đớn ở trên người.
Trước khi đến đảo Bali trong lòng Đường Du Nhiên còn nghĩ làm thế nào để Khâu Thiếu Trạch nhanh chóng yêu mình.
Không nghĩ tới bây giờ lại có cơ hội tốt bày ra trước mặt.
Thời điểm sinh bệnh là lúc con người yếu ớt nhất, mong muốn được chăm sóc, đây là cơ hội tốt của Đường Du Nhiên.
Bởi vì tình trạng của Khâu Thiếu Trạch không được tốt lắm, mấy đồng nghiệp chờ một lúc sợ quấy rầy Khâu Thiếu Trạch nghỉ ngơi nên chuẩn bị về khách sạn trước.
Mấy đồng nghiệp vừa ra ngoài cửa thì thấy Đường Du Nhiên đang ngồi bên cạnh giường bệnh đột nhiên nói với Bạch Tiên Nhi: “Tiên Nhi, cậu cùng mọi người về khách sạn trước đi. Hiện tại Thiếu Trạch không có vấn đề gì, một mình tớ chăm sóc là được rồi, không làm phiền cậu nữa.”
Bạch Tiên Nhi rất lo lắng khi nhìn thấy vết thương đầy người Khâu Thiếu Trạch, làm sao có thể yên tâm, cau mày không vừa lòng, nhìn Đường Du Nhiên đang định phản bác, thì Khâu Thiếu Trạch nằm trên giường bệnh lại giành trước nhìn Bạch Tiên Nhi khó khăn nói: “Tiên Nhi, em về khách sạn đi, anh không sao, Du Nhiên chăm sóc anh là được rồi.”
Khâu Thiếu Trạch chột dạ, sợ Bạch Tiên Nhi ở đây sẽ khiến Đường Du Nhiên nhìn ra manh mối gì, thà để Bạch Tiên Nhi về khách sạn trước còn hơn.
Hiện tại Khâu Thiếu Trạch không muốn để Đường Du Nhiên biết quan hệ thực sự giữa Bạch Tiên Nhi và mình.
Bạch Tiên Nhi không ngờ Khâu Thiếu Trạch cũng nói như vậy, hốc mắt không nhịn được mà đỏ lên, mười ngón tay buông thõng hai bên nắm lại thành nắm đấm.
Một nữ đồng nghiệp quan hệ tốt với Bạch Tiên Nhi đã đi tới cửa thấy bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ, nên vội vàng kéo tay Bạch Tiên Nhi hòa giải, nói: “Đúng rồi, Tiên Nhi, cậu cùng bọn mình về khách sạn trước đi.”
Bạch Tiên Nhi lập tức bị kéo đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên phá vỡ sự im lặng hỏi Khâu Thiếu Trạch: “Cơ thể sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Khâu Thiếu Trạch nghe lời nói quan tâm của Đường Du Nhiên, bất giác nở nụ cười trên môi: “Không có việc gì, chỉ là chỗ bị cắn còn hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch kéo tay Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, vừa rồi khiến em sợ rồi, anh không sao, em đừng lo lắng.”
Đường Du Nhiên cưỡng ép bản thân không đẩy tay Khâu Thiếu Trạch ra, nói với Khâu Thiếu Trạch: “Anh không sao là em yên tâm rồi.”
Khâu Thiếu Trạch ở một bên thấy sắc mặt Đường Du Nhiên hơi lạnh, nhớ tới dáng vẻ biểu hiện quan tâm thái quá của Bạch Tiên Nhi, trong lòng nghĩ nhiều lập tức cảm thấy chột dạ.
Không phải Đường Du Nhiên bắt đầu hoài nghi quan hệ giữa Bạch Tiên Nhi và mình đấy chứ?
Đều tại Bạch Tiên Nhi quá sợ hãi.
Khâu Thiếu Trạch nghĩ đến đây tay đang nắm lấy tay của Đường Du Nhiên không khỏi nắm chặt thêm mấy phần, nhìn Đường Du Nhiên vội vàng giải thích: “Du Nhiên, vừa rồi anh bị như vậy chắc cũng dọa sợ Bạch Tiên Nhi, em cũng biết, từ trước tới nay quan hệ giữa anh và cô ấy là bạn bè.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch kéo tay của Đường Du Nhiên áp lên ngực mình, nhìn Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, chỗ này của anh chỉ có em mà thôi.”
Đường Du Nhiên chạy lên chạy xuống mệt mỏi trên trái rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, Khâu Thiếu Trạch thấy vậy nhịn không được kéo tay Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, anh bị ốm hại em cũng khổ theo, thực sự xin lỗi em.”
“Anh nói cái gì vậy? Anh không sao là tốt rồi.” Đường Du Nhiên cười tự nhiên nói với Khâu Thiếu Trạch.
Vì nụ cười này, Đường Du Nhiên đã cố ý luyện tập trước gương rất nhiều lần, bởi vì khi Đường Du Nhiên cười rộ lên như vậy mới xinh đẹp.
Bình luận facebook