Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Bọn họ giống như một đôi tình yêu nói chuyện yêu đương, từ một trấn nhỏ mà cô không biết tên còn mang về một túi xoài.
Lúc cô thừa dịp Trình Mục Vân đang cúi người chọn trái cây, cô tò mò không biết trong túi nhỏ của chiếc bùa kia là vật gì, cho dù cố gắng nhìn thế nào cũng không ra. Ngón tay cô sờ thấy những góc cạnh lớn nhỏ, bất quy tắc, giống như rễ cây được phơi nắng vậy. Rút cuộc là vật gì chứ? Thật kỳ lạ.
Khi trở lại trang viên, lũ chim công đều được người làm thả ra, đếm được có 6 con, trong đó có 3 con trống, "Đáng tiếc chưa có con nào xòe đuôi nhỉ." Cô cảm khái.
Trình Mục Vân nghe được sự tiếc nuối của cô.
Anh đi tới trước mặt một con chim trống, ngồi xổm xuống, từ trong bùn khu bùn đất trước mặt nhặt lên một hòn đá nhỏ, xoay xoay ở giữa hai ngón tay.
Ôn Hàn cứ nghĩ rằng anh sẽ dùng viên đá công kích chú chim công kia.
Không nghĩ tới anh không có bất kỳ động tác công kích nào, chỉ là ngưng mắt nhìn chú chim công, dùng một tư thế tùy lúc đều có thể tấn công, ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp, chú chim công kia cũng không đi đi lại lại nữa, đứng yên nhìn anh.
Anh không hề làm gì mà chỉ thở dài một hơi. Không ngờ chú chim công kia kêu toang toác, xòe đuôi ra, bỏ chạy.
"Em xem, nó cũng hiểu được em rất đẹp em yêu." Anh ném cục đá đi, cười đứng lên, "Xòe đuôi là biểu đạt nó đang yêu đương."
Ôn Hàn dở khóc dở cười, "Rõ ràng là nó bị dọa thì có."
Trình Mục Vân nói như vậy nhưng cũng biết là không gạt được cô. Trước đây khi học đại học thì cô làm luận văn về môn xã hội, nên nghiên cứu qua rất nhiều động vật, khi đó cô cảm thấy chim công là một loại động vật rất có ý tứ.
Khi nó yêu quý mình, hoặc là nó cảm giác được mình đang uy hiếp sinh mạng của nó, chỉ có thể hai loại tâm tình này tồn tại với nhau thì mới có thể khiến nó biểu diễn sự mị hoặc của bản thân đối với mình mà thôi.
Vào giờ khắc này cô phát hiện ra, con chim công này rất giống Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân dường như không dự định tiếp tục ở một nơi đơn sơ thế này nữa, một căn nhà không có thiết bị hiện tại gì, cuối cùng đã trở về căn nhà màu trắng hai tầng kiểu biệt thự có đầy đủ thiết bị hiện đại kia.
Tòa nhà nhỏ kiểu này ở trong trang viên có rất nhiều.
Người làm và mấy nghìn công nhân đang chuẩn bị lắp đặt khẩn cấp toàn bộ những căn nhà này để chuẩn bị cho chủ nhân của trang viên này làm nghi thức xuất gia. Khách mời thật sự rất nhiều, không ai sẽ đặc biệt quan tâm tới bọn họ.
Ở trong căn nhà mà cô trở về có thêm 6 vị khách nữa.
Ôn Hàn thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, lên sân thượng lầu 2, thấy vài người đang cười nói với nhau xung quanh bàn đá, bên trên đặt một đĩa xoài đỏ tươi mà Trình Mục Vân mới vừa mua về.
"Đại hòa thượng, làm sao mà chỉ có mỗi xoài thôi thế này, không có cái gì mới mẻ hơn sao? Ở trên tàu không phải anh nói về quả amalaka đó sao, không mua được quả đó sao?" Tiểu Trang gọt vỏ xoài, ăn nguyên cả quả như vậy, "Tôi nói không sai chứ?"
"Đại hòa thượng nói xong cậu cũng tin sao?" Phó Minh chọc vào, "Quả đó không thể ăn, cũng không ai ăn. Anh ấy ở trên tàu chỉ nói chơi như vậy thôi. Quả xoài mà bây giờ cậu đang ăn chính là loại hoa quả nổi danh nhất Ấn Độ rồi" Phó Minh ném cho Trần Uyên một quả, Trần Uyên nhanh chóng bắt được sau đó lại để lại trên bàn.
"Ấn Độ không phải là có loại xoài, chỉ cần rửa sạch rồi ăn luôn sao? Tôi không muốn dùng tay mãi thế này." Chu Châu thật sự lười lấy tay gọt vỏ xoài, khiến cho cả tay đầy nước.
Không khí hòa thuận vui vẻ, như là bạn bè tụ tập vậy. Những người này tuy rằng đã làm việc rất lâu rồi, luôn cảnh giác với những người xung quanh, tự bảo vệ chính mình. Hiện tại hình như đều buông lỏng xuống cả.
Ôn Hàn cởi giày, cuộn mình trên chiếc ghế duới ánh mặt trời, cúi đầu im lặng lột vỏ xoài trong tay. Cách đó không xa, có hai thiếu niên Ấn Độ đang cầm đồ dùng làm vườn, vừa hát vừa tưới nước cho vườn hoa. Thế nhưng còn có thể tạo ra được một dải cầu vồng bảy sắc rất đẹp.
Cô từ tư ăn xoài, nghe bọn họ nói chuyện, lúc này những người này ở trước mặt cô, cũng đã dần lộ ra quá khứ của họ, cũng đã từng cùng cô trải qua nhiều chuyện, cũng không còn xa lạ nữa...
Tiểu Trang là người sau khi Trình Mục Vân rời đi thì được tuyển vào. Nghe nói cậu ta có điểm giống Trình Mục Vân đó là lúc còn trẻ cũng đã từng phạm phải sai lầm lớn chịu sự trừng phạt của pháp luật. Thường thì tầm những độ tuổi đó còn quá trẻ để hiểu chuyện, luôn có tính phản nghịch, thích chế tạo bom mìn kíp nổ,bị Phó Minh nhìn trúng, dẫn cậu ta vào tổ chức.
Cho nên hắn là người duy nhất trong số những người này chưa từng có tiếp xúc trực tiếp với Trình Mục Vân, cho nên cũng không sợ anh chút nào.
Trình Mục Vân nói rằng thân thể cùng tố chất và các kỹ xảo của cậu ta hơn người khác rất nhiều, tuy rằng còn trẻ nhưng lại có đuợc sự giúp đỡ rất nhiều từ Phó Minh.
Phó Minh cũng chính là Phó Nhất Minh, năm đó hoạt động trong một tổ chức nhỏ do chính một tay anh ta gây dựng nên, trừ hắn ra trong nhóm còn có hai người, ai cũng không biết Trình Mục vân chỉ vì bọn buôn lậu các đồ vật quý giá của nhà Phật mà mới gia nhập vào, là một nhân vật đứng đầu có tiếng lúc đó. Cái án tử kia chính là do Trình Mục Vân bày ra, ẩn núp, mà Phó Minh chính là ngoại ứng. Tòan bộ phương án hành động hoàn mỹ không sứt mẻ gì, thực hiện nhanh chóng, nhưng sau khi kết thúc thì lại tạo thành một sự tổn thất lớn về nhân số như vậy. Sau đó Trình Mục Vân tự nhẫn lỗi về mình rời khỏi tổ chức, Phó Minh tiếp nhận tổ chức, lại mắt đầu một lần nữa kết nạp những nhân vật nòng cốt khác.
Trình Mục Vân nói rằng Phó Minh là người anh biết lâu nhất, cũng là anh em vào sinh ra tử với anh rất nhiều lần.
Truớc khi Trình Mục Vân xuất gia thì Trần Uyên là người âm thầm phụ trách sự an toàn cho anh. Nghe nói Trần Uyên lúc còn trẻ bị bệnh rất nặng, suýt nữa dadx chết, sau khi hắn khỏi bệnh thì lại đặc biệt khinh thường với cái chết. Ngay sáng sớm ngày đó, khi hắn nhìn thấy Chu Khắc chết, khi mà Trình Mục Vân ngồi xổm xuống làm động tác tạm biệt với Chu Khắc thì hắn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi.
Trình Mục Vân nói rằng vì anh mà Trần Uyên đã ngăn cản rất nhiều họa sát thân cận kề bên anh.
Chu Châu.. là bạn gái của Chu Khắc, nghe nói hai người đã đính hôn. Đồng thời cô ấy cũng là em họ của Trình Mục Vân trong cuộc sống đời thực này. Cô ấy cũng họ Trình, thân phận của cô ấy ngay cả ba người kia cũng không biết, ngay cả Phó Minh cũng không biết.
Những điều này đều là do chính Trình Mục Vân tự nói với cô.
Nếu không có biện pháp nào để không quan tâm đến vậy thì phải biết rõ, so với bất kỳ người nào phải biết tường tận mọi việc. Trình Mục Vân đã giải thích với cô như vậy.
Ôn Hàn đem vỏ xoài bỏ lên trên bàn, Chu Châu rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, "Cô đừng bao giờ học theo mấy người đàn ông này, đều chủi lên trên quần, nhìn bẩn quá." Ôn Hàn cười cười, "Cảm ơn."
Tiểu Trang liếc mắt nhìn Phó Minh.
Bất công thế, một đại hòa thượng mà có hai người đẹp bên cạnh thế này, đúng là có phúc nha.
Phó Minh vẫn giống như cái buổi tối rút dao đâm chém với Trình Mục Vân kia, bình thản, cái gì cũng không có hứng thú, "Chú nhìn anh làm cái gì, ăn xoài của chú đi."
Mọi người càng nói càng náo nhiệt, phỏng chừng tối hôm qua thừa dịp lúc Trình Mục Vân và Ôn Hàn còn ở bên nhau thì bọn họ cũng đã bồi dưỡng tình cảm anh em rồi.
Hôm nay trời nắng chói chang. Trần Uyên đứng dậy, lấy hai cái dù lớn che nắng đặt ở bên cạnh bàn đá để cho nắng cho mọi người.
Phó Minh đạp Tiểu Trang một cước, để cho Tiểu Trang đi lấy bộ bài tú lơ khơ, bắt đầu đánh cuộc. Mấy người này lúc nào cũng có một ít tiền mặt trong người, liền đưa cho Chu Châu cô gái duy nhất trong nhóm họ cầm một quyển sổ ghi chép vào, có người nói, sau khi rời khỏi trang viên này mỗi người một ngã cho nên người thua liền nạp tiền vào quỹ chung, người nào thắng sẽ được lấy số tiền đó.
Tiểu Trang chia bài bắt đầu đánh.
Mọi người vừa chơi bài vừa tán gẫu, có người oán giận không ăn được quân bài ưng ý, có người oán giận con đường bên ngoài quá bẩn, có người còn nói thực sự không cách nào tưởng tượng được vài ngày sau ở đây tổ chức yến hội tụ tập hơn 10 ngàn người tham gia vào nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên này.
Mặc dù bọn họ đối với Ôn Hàn khách khí nhưng cuối cùng cũng là người ngoài, không thể nói rõ cho nên cũng chỉ nói mấy câu như vậy. Ôn Hàn ngồi ngây người ở đó lại có chút xấu hổ, TRình Mục Vân vẫn ngồi chổm hổm ở vườn hoa đằng xa, cô ở lại một lát nữa rồi cũng trở về phòng.
Sau đó mấy lời oán giận cũng không còn, đổi lại thành đoạn đối thoại như sau
"Cậu chủ Phó."Trần Uyên chà xát ba lá bài trong tay, chậm rãi lên lên, "Tối hôm qua đi ăn trộm về sao?"
Phó Minh nhếch mày không nói chuyện.
"Hả?" Tiểu Trang vô cùng kinh ngạc, "Không phải cùng đại hòa thượng uống rượu nói chuyện sao? Ăn trộm cái gì chứ?"
Phó Minh nhàn nhạt cười, cầm lấy một trái xoài nhỏ, "Đừng nói tôi, Trần Uyên, cậu nhiều năm làm cái bóng của anh ta như vậy, lần đầu tiên bị bại lộ dưới ánh mặt trời, có cảm giác kỳ lạ mất bình tĩnh đúng không?"
Chu Châu nhếch miệng nở nụ cười, "À? Thì ra là đều biết sao?"
Tiểu Trang nhìn ba người bọn họ một chút cũng không nói gì.
Mọi người ở đây đều biết, Trình Mục Vân người đang ngồi chổm hổm dưới ánh nắng chói chang bên bồn hoa vừa nói chuyện với chàng trai Ấn Độ đang tưới nước kia muốn làm cái gì.
Chỉ có một người còn lại dường như là không biết chuyện gì. Cũng không phải chỉ có một mình lòng Phó Minh lạnh buốt.
Trình Mục Vân khi ở Nepal gặp một lần uy hiếp đến tính mạng, đều là mồi nhử. Trong một thời gian ngắn tập hợp được nhiều người như vậy, ngay cả Phó Minh cũng tự mình ra mặt thì nguyên nhân chỉ có một – Hắn Trình Mục Vân đang gặp phải nguy hiểm.
Ngoài trừ tên nội gián với động cơ không thuần khiết kia thì những người còn lại đều bị Trình Mục Vân lừa tới, bị hắn dùng tình anh em vào sinh ra tử lừa tới.
Ôn Hàn trở về căn phòng của mình, rèm cửa cũng được kéo lên, cô nằm trên chiếc chăn bông mềm mại, không biết ngủ quên từ lúc nào, mùi huân hương trong phòng như thôi miên cô.
Trong lúc cô ngủ mơ màng, còn đang muốn bản thân cố gắng ngủ một giấc cho tốt, chỉ cần nghĩ đây là một cuộc du lịch là được rồi.
Trên cổ tay có cái gì đó lành lạnh cứ di chuyển qua lại.
Cô kêu hai tiếng, nheo mắt lại, thấy Trình Mục Vân đang còn đưa tay xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay cô. Mùi của huân hương hình như cũng đã bị đổi, cô lật người, lăn tới bên cạnh người anh, "Em có thể mua một chút huân hương về nhà được không, mẹ em rất thích cái này."
Ấn Độ là đất nước của Huân Hương, nếu cô mang về nhà thứ này mẹ nuôi nhất định sẽ thích.
"Không thành vấn đề." Anh nói xong thì liền kéo tấm màn giường màu trắng hơi nặng một chút kia lên.
Giống như đãm sớm hẹn với nhau, có người làm đẩy cửa vào, bắt đầu dọn dẹp gian phòng, bọn họ thấy vị khách nữ kia còn đang ngủ nên đành phải rón ra rón rén nhẹ nhàng hơn.
Trình Mục Vân vẫn tiếp tục nghịch chiếc vòng trên cổ tay cô.
Thỉnh thoảng va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh khiến cho cô rất khẩn trương.
Dù sao ở trong trang viên này trên danh nghĩa cô cũng là em của anh, em gái ruột.
Nếu như tấm màn bị vén lên, hai người ở trên giường ôm nhau ngủ cũng thật sự làm cho người ta có thể tiếp nhận rồi. May là anh cũng không làm ra chuyện gì quá mức.
Có tiếng bước chân tới càng lúc càng gần. Có giọng nữ dùng tiếng anh để cho mấy người làm rời khỏi gian phòng, tấm màn bị giật ra, không gian ấm áp và thân mật trong nháy mắt đã không còn.
"Em muốn nói chuyện với một mình anh." Đôi mắt Chu Châu phiếm hồng, dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói, rất khẩn cầu, hoàn toàn không có chút lửa giận hay hoài nghi nào, mà là thất vọng cộng với sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Trình Mục Vân không nói một lời, đôi tay ở trên lưng Ôn Hàn khẽ đẩy đẩy.
Ôn Hàn biết ý tứ của anh, dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, cũng không kịp mang dài, cố gắng chạy nhanh ra ngoài. Những người làm bị đuổi ra ngoài hành lang đang sợ hãi nói nhỏ, thấy cô đi ra với bộ dạng như vậy lại rất kinh ngạc, sau đó cúi người đi ra ngoài.
Tiểu Trang đứng ở góc cầu thang, hình như là đuổi theo lên đây. Hắn thấy Ôn Hàn có dáng vẻ chật vật cũng xấu hổ cười cười, gãi ót, "Chắc không sao đâu, cô ấy bỗng nhiên lại chạy lên đây, tôi muốn đổi theo mà không kịp. Quấy rầy hai người thân mật rồi sao?"
Lúc cô thừa dịp Trình Mục Vân đang cúi người chọn trái cây, cô tò mò không biết trong túi nhỏ của chiếc bùa kia là vật gì, cho dù cố gắng nhìn thế nào cũng không ra. Ngón tay cô sờ thấy những góc cạnh lớn nhỏ, bất quy tắc, giống như rễ cây được phơi nắng vậy. Rút cuộc là vật gì chứ? Thật kỳ lạ.
Khi trở lại trang viên, lũ chim công đều được người làm thả ra, đếm được có 6 con, trong đó có 3 con trống, "Đáng tiếc chưa có con nào xòe đuôi nhỉ." Cô cảm khái.
Trình Mục Vân nghe được sự tiếc nuối của cô.
Anh đi tới trước mặt một con chim trống, ngồi xổm xuống, từ trong bùn khu bùn đất trước mặt nhặt lên một hòn đá nhỏ, xoay xoay ở giữa hai ngón tay.
Ôn Hàn cứ nghĩ rằng anh sẽ dùng viên đá công kích chú chim công kia.
Không nghĩ tới anh không có bất kỳ động tác công kích nào, chỉ là ngưng mắt nhìn chú chim công, dùng một tư thế tùy lúc đều có thể tấn công, ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp, chú chim công kia cũng không đi đi lại lại nữa, đứng yên nhìn anh.
Anh không hề làm gì mà chỉ thở dài một hơi. Không ngờ chú chim công kia kêu toang toác, xòe đuôi ra, bỏ chạy.
"Em xem, nó cũng hiểu được em rất đẹp em yêu." Anh ném cục đá đi, cười đứng lên, "Xòe đuôi là biểu đạt nó đang yêu đương."
Ôn Hàn dở khóc dở cười, "Rõ ràng là nó bị dọa thì có."
Trình Mục Vân nói như vậy nhưng cũng biết là không gạt được cô. Trước đây khi học đại học thì cô làm luận văn về môn xã hội, nên nghiên cứu qua rất nhiều động vật, khi đó cô cảm thấy chim công là một loại động vật rất có ý tứ.
Khi nó yêu quý mình, hoặc là nó cảm giác được mình đang uy hiếp sinh mạng của nó, chỉ có thể hai loại tâm tình này tồn tại với nhau thì mới có thể khiến nó biểu diễn sự mị hoặc của bản thân đối với mình mà thôi.
Vào giờ khắc này cô phát hiện ra, con chim công này rất giống Trình Mục Vân.
Trình Mục Vân dường như không dự định tiếp tục ở một nơi đơn sơ thế này nữa, một căn nhà không có thiết bị hiện tại gì, cuối cùng đã trở về căn nhà màu trắng hai tầng kiểu biệt thự có đầy đủ thiết bị hiện đại kia.
Tòa nhà nhỏ kiểu này ở trong trang viên có rất nhiều.
Người làm và mấy nghìn công nhân đang chuẩn bị lắp đặt khẩn cấp toàn bộ những căn nhà này để chuẩn bị cho chủ nhân của trang viên này làm nghi thức xuất gia. Khách mời thật sự rất nhiều, không ai sẽ đặc biệt quan tâm tới bọn họ.
Ở trong căn nhà mà cô trở về có thêm 6 vị khách nữa.
Ôn Hàn thay đổi bộ quần áo sạch sẽ, lên sân thượng lầu 2, thấy vài người đang cười nói với nhau xung quanh bàn đá, bên trên đặt một đĩa xoài đỏ tươi mà Trình Mục Vân mới vừa mua về.
"Đại hòa thượng, làm sao mà chỉ có mỗi xoài thôi thế này, không có cái gì mới mẻ hơn sao? Ở trên tàu không phải anh nói về quả amalaka đó sao, không mua được quả đó sao?" Tiểu Trang gọt vỏ xoài, ăn nguyên cả quả như vậy, "Tôi nói không sai chứ?"
"Đại hòa thượng nói xong cậu cũng tin sao?" Phó Minh chọc vào, "Quả đó không thể ăn, cũng không ai ăn. Anh ấy ở trên tàu chỉ nói chơi như vậy thôi. Quả xoài mà bây giờ cậu đang ăn chính là loại hoa quả nổi danh nhất Ấn Độ rồi" Phó Minh ném cho Trần Uyên một quả, Trần Uyên nhanh chóng bắt được sau đó lại để lại trên bàn.
"Ấn Độ không phải là có loại xoài, chỉ cần rửa sạch rồi ăn luôn sao? Tôi không muốn dùng tay mãi thế này." Chu Châu thật sự lười lấy tay gọt vỏ xoài, khiến cho cả tay đầy nước.
Không khí hòa thuận vui vẻ, như là bạn bè tụ tập vậy. Những người này tuy rằng đã làm việc rất lâu rồi, luôn cảnh giác với những người xung quanh, tự bảo vệ chính mình. Hiện tại hình như đều buông lỏng xuống cả.
Ôn Hàn cởi giày, cuộn mình trên chiếc ghế duới ánh mặt trời, cúi đầu im lặng lột vỏ xoài trong tay. Cách đó không xa, có hai thiếu niên Ấn Độ đang cầm đồ dùng làm vườn, vừa hát vừa tưới nước cho vườn hoa. Thế nhưng còn có thể tạo ra được một dải cầu vồng bảy sắc rất đẹp.
Cô từ tư ăn xoài, nghe bọn họ nói chuyện, lúc này những người này ở trước mặt cô, cũng đã dần lộ ra quá khứ của họ, cũng đã từng cùng cô trải qua nhiều chuyện, cũng không còn xa lạ nữa...
Tiểu Trang là người sau khi Trình Mục Vân rời đi thì được tuyển vào. Nghe nói cậu ta có điểm giống Trình Mục Vân đó là lúc còn trẻ cũng đã từng phạm phải sai lầm lớn chịu sự trừng phạt của pháp luật. Thường thì tầm những độ tuổi đó còn quá trẻ để hiểu chuyện, luôn có tính phản nghịch, thích chế tạo bom mìn kíp nổ,bị Phó Minh nhìn trúng, dẫn cậu ta vào tổ chức.
Cho nên hắn là người duy nhất trong số những người này chưa từng có tiếp xúc trực tiếp với Trình Mục Vân, cho nên cũng không sợ anh chút nào.
Trình Mục Vân nói rằng thân thể cùng tố chất và các kỹ xảo của cậu ta hơn người khác rất nhiều, tuy rằng còn trẻ nhưng lại có đuợc sự giúp đỡ rất nhiều từ Phó Minh.
Phó Minh cũng chính là Phó Nhất Minh, năm đó hoạt động trong một tổ chức nhỏ do chính một tay anh ta gây dựng nên, trừ hắn ra trong nhóm còn có hai người, ai cũng không biết Trình Mục vân chỉ vì bọn buôn lậu các đồ vật quý giá của nhà Phật mà mới gia nhập vào, là một nhân vật đứng đầu có tiếng lúc đó. Cái án tử kia chính là do Trình Mục Vân bày ra, ẩn núp, mà Phó Minh chính là ngoại ứng. Tòan bộ phương án hành động hoàn mỹ không sứt mẻ gì, thực hiện nhanh chóng, nhưng sau khi kết thúc thì lại tạo thành một sự tổn thất lớn về nhân số như vậy. Sau đó Trình Mục Vân tự nhẫn lỗi về mình rời khỏi tổ chức, Phó Minh tiếp nhận tổ chức, lại mắt đầu một lần nữa kết nạp những nhân vật nòng cốt khác.
Trình Mục Vân nói rằng Phó Minh là người anh biết lâu nhất, cũng là anh em vào sinh ra tử với anh rất nhiều lần.
Truớc khi Trình Mục Vân xuất gia thì Trần Uyên là người âm thầm phụ trách sự an toàn cho anh. Nghe nói Trần Uyên lúc còn trẻ bị bệnh rất nặng, suýt nữa dadx chết, sau khi hắn khỏi bệnh thì lại đặc biệt khinh thường với cái chết. Ngay sáng sớm ngày đó, khi hắn nhìn thấy Chu Khắc chết, khi mà Trình Mục Vân ngồi xổm xuống làm động tác tạm biệt với Chu Khắc thì hắn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi.
Trình Mục Vân nói rằng vì anh mà Trần Uyên đã ngăn cản rất nhiều họa sát thân cận kề bên anh.
Chu Châu.. là bạn gái của Chu Khắc, nghe nói hai người đã đính hôn. Đồng thời cô ấy cũng là em họ của Trình Mục Vân trong cuộc sống đời thực này. Cô ấy cũng họ Trình, thân phận của cô ấy ngay cả ba người kia cũng không biết, ngay cả Phó Minh cũng không biết.
Những điều này đều là do chính Trình Mục Vân tự nói với cô.
Nếu không có biện pháp nào để không quan tâm đến vậy thì phải biết rõ, so với bất kỳ người nào phải biết tường tận mọi việc. Trình Mục Vân đã giải thích với cô như vậy.
Ôn Hàn đem vỏ xoài bỏ lên trên bàn, Chu Châu rút ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, "Cô đừng bao giờ học theo mấy người đàn ông này, đều chủi lên trên quần, nhìn bẩn quá." Ôn Hàn cười cười, "Cảm ơn."
Tiểu Trang liếc mắt nhìn Phó Minh.
Bất công thế, một đại hòa thượng mà có hai người đẹp bên cạnh thế này, đúng là có phúc nha.
Phó Minh vẫn giống như cái buổi tối rút dao đâm chém với Trình Mục Vân kia, bình thản, cái gì cũng không có hứng thú, "Chú nhìn anh làm cái gì, ăn xoài của chú đi."
Mọi người càng nói càng náo nhiệt, phỏng chừng tối hôm qua thừa dịp lúc Trình Mục Vân và Ôn Hàn còn ở bên nhau thì bọn họ cũng đã bồi dưỡng tình cảm anh em rồi.
Hôm nay trời nắng chói chang. Trần Uyên đứng dậy, lấy hai cái dù lớn che nắng đặt ở bên cạnh bàn đá để cho nắng cho mọi người.
Phó Minh đạp Tiểu Trang một cước, để cho Tiểu Trang đi lấy bộ bài tú lơ khơ, bắt đầu đánh cuộc. Mấy người này lúc nào cũng có một ít tiền mặt trong người, liền đưa cho Chu Châu cô gái duy nhất trong nhóm họ cầm một quyển sổ ghi chép vào, có người nói, sau khi rời khỏi trang viên này mỗi người một ngã cho nên người thua liền nạp tiền vào quỹ chung, người nào thắng sẽ được lấy số tiền đó.
Tiểu Trang chia bài bắt đầu đánh.
Mọi người vừa chơi bài vừa tán gẫu, có người oán giận không ăn được quân bài ưng ý, có người oán giận con đường bên ngoài quá bẩn, có người còn nói thực sự không cách nào tưởng tượng được vài ngày sau ở đây tổ chức yến hội tụ tập hơn 10 ngàn người tham gia vào nghi thức xuất gia của chủ nhân trang viên này.
Mặc dù bọn họ đối với Ôn Hàn khách khí nhưng cuối cùng cũng là người ngoài, không thể nói rõ cho nên cũng chỉ nói mấy câu như vậy. Ôn Hàn ngồi ngây người ở đó lại có chút xấu hổ, TRình Mục Vân vẫn ngồi chổm hổm ở vườn hoa đằng xa, cô ở lại một lát nữa rồi cũng trở về phòng.
Sau đó mấy lời oán giận cũng không còn, đổi lại thành đoạn đối thoại như sau
"Cậu chủ Phó."Trần Uyên chà xát ba lá bài trong tay, chậm rãi lên lên, "Tối hôm qua đi ăn trộm về sao?"
Phó Minh nhếch mày không nói chuyện.
"Hả?" Tiểu Trang vô cùng kinh ngạc, "Không phải cùng đại hòa thượng uống rượu nói chuyện sao? Ăn trộm cái gì chứ?"
Phó Minh nhàn nhạt cười, cầm lấy một trái xoài nhỏ, "Đừng nói tôi, Trần Uyên, cậu nhiều năm làm cái bóng của anh ta như vậy, lần đầu tiên bị bại lộ dưới ánh mặt trời, có cảm giác kỳ lạ mất bình tĩnh đúng không?"
Chu Châu nhếch miệng nở nụ cười, "À? Thì ra là đều biết sao?"
Tiểu Trang nhìn ba người bọn họ một chút cũng không nói gì.
Mọi người ở đây đều biết, Trình Mục Vân người đang ngồi chổm hổm dưới ánh nắng chói chang bên bồn hoa vừa nói chuyện với chàng trai Ấn Độ đang tưới nước kia muốn làm cái gì.
Chỉ có một người còn lại dường như là không biết chuyện gì. Cũng không phải chỉ có một mình lòng Phó Minh lạnh buốt.
Trình Mục Vân khi ở Nepal gặp một lần uy hiếp đến tính mạng, đều là mồi nhử. Trong một thời gian ngắn tập hợp được nhiều người như vậy, ngay cả Phó Minh cũng tự mình ra mặt thì nguyên nhân chỉ có một – Hắn Trình Mục Vân đang gặp phải nguy hiểm.
Ngoài trừ tên nội gián với động cơ không thuần khiết kia thì những người còn lại đều bị Trình Mục Vân lừa tới, bị hắn dùng tình anh em vào sinh ra tử lừa tới.
Ôn Hàn trở về căn phòng của mình, rèm cửa cũng được kéo lên, cô nằm trên chiếc chăn bông mềm mại, không biết ngủ quên từ lúc nào, mùi huân hương trong phòng như thôi miên cô.
Trong lúc cô ngủ mơ màng, còn đang muốn bản thân cố gắng ngủ một giấc cho tốt, chỉ cần nghĩ đây là một cuộc du lịch là được rồi.
Trên cổ tay có cái gì đó lành lạnh cứ di chuyển qua lại.
Cô kêu hai tiếng, nheo mắt lại, thấy Trình Mục Vân đang còn đưa tay xoay xoay chiếc vòng trên cổ tay cô. Mùi của huân hương hình như cũng đã bị đổi, cô lật người, lăn tới bên cạnh người anh, "Em có thể mua một chút huân hương về nhà được không, mẹ em rất thích cái này."
Ấn Độ là đất nước của Huân Hương, nếu cô mang về nhà thứ này mẹ nuôi nhất định sẽ thích.
"Không thành vấn đề." Anh nói xong thì liền kéo tấm màn giường màu trắng hơi nặng một chút kia lên.
Giống như đãm sớm hẹn với nhau, có người làm đẩy cửa vào, bắt đầu dọn dẹp gian phòng, bọn họ thấy vị khách nữ kia còn đang ngủ nên đành phải rón ra rón rén nhẹ nhàng hơn.
Trình Mục Vân vẫn tiếp tục nghịch chiếc vòng trên cổ tay cô.
Thỉnh thoảng va chạm vào nhau tạo nên những âm thanh khiến cho cô rất khẩn trương.
Dù sao ở trong trang viên này trên danh nghĩa cô cũng là em của anh, em gái ruột.
Nếu như tấm màn bị vén lên, hai người ở trên giường ôm nhau ngủ cũng thật sự làm cho người ta có thể tiếp nhận rồi. May là anh cũng không làm ra chuyện gì quá mức.
Có tiếng bước chân tới càng lúc càng gần. Có giọng nữ dùng tiếng anh để cho mấy người làm rời khỏi gian phòng, tấm màn bị giật ra, không gian ấm áp và thân mật trong nháy mắt đã không còn.
"Em muốn nói chuyện với một mình anh." Đôi mắt Chu Châu phiếm hồng, dùng tiếng Nga nhẹ giọng nói, rất khẩn cầu, hoàn toàn không có chút lửa giận hay hoài nghi nào, mà là thất vọng cộng với sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Trình Mục Vân không nói một lời, đôi tay ở trên lưng Ôn Hàn khẽ đẩy đẩy.
Ôn Hàn biết ý tứ của anh, dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường, cũng không kịp mang dài, cố gắng chạy nhanh ra ngoài. Những người làm bị đuổi ra ngoài hành lang đang sợ hãi nói nhỏ, thấy cô đi ra với bộ dạng như vậy lại rất kinh ngạc, sau đó cúi người đi ra ngoài.
Tiểu Trang đứng ở góc cầu thang, hình như là đuổi theo lên đây. Hắn thấy Ôn Hàn có dáng vẻ chật vật cũng xấu hổ cười cười, gãi ót, "Chắc không sao đâu, cô ấy bỗng nhiên lại chạy lên đây, tôi muốn đổi theo mà không kịp. Quấy rầy hai người thân mật rồi sao?"
Bình luận facebook