Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Bạc Diễn Thần mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng cười rồi. Sao lại trở nên thích khóc lóc như thế không giống em trước đây chút nào.”
Lê Hân Đồng ngẩn ngơ, cười nói: “Em trước đây, nói giống như anh rất hiểu em vậy.”
Bạc Diễn Thần lại không cười, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng cô ấy: “Trên đời này không một ai hiểu rõ em hơn anh.”
“Hả cái gì” Lê Hân Đồng càng nghe càng không hiểu lời của anh ấy.
Bạc Diễn Thần không trả lời, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, “Món quà anh tặng, thích không?”
Vừa nhắc đến món quà, đuôi mắt Lê Hân Đồng cong lên, “ừm, vô cùng thích. Cảm ơn anh.”
Không phải nhẫn kim cương, không phải túi xách hàng hiệu, càng không phải nhà lầu xe hơi, chỉ là một chiếc hộp nho nhỏ
dụng cụ vẽ tranh, đã khiến Lê Hân Đồng vui thành như vậy, thật là một cô gái dễ dàng thỏa mãn.
Bạc Diễn Thần cong khóe miệng, “Vui mừng như thế”
“Đương nhiên là vui rồi.” Lê Hân Đồng cầm một cây cọ vẽ lên quyến luyến không rời, “Anh có thể không tin, đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được trong mấy năm trờ lại đây.”
“Mấy năm trở lại đây là bao lâu?” Bạc Diễn Thần hỏi
“Khoảng 12 năm từ sau khi mẹ em qua đời.” Biểu cảm của Lê Hân Đồng trở nên bi thương, “Khi mẹ vẫn còn sống, ngay cả không có tiền, mỗi khi năm mới và sinh nhật em, đều sẽ mua cho em một món quà.”
Cho dù những lời này không phải là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy, nhưng trong lòng Bac Diễn Thần vẫn rất khó chịu:
“Đồng Đồng sau này em muốn quà gì cứ nói với anh, anh mua cho em.”
Lê Hân Đồng không cảm động như trong tưởng tượng, mà là cuống quýt xua tay: “Không cần, không cần, anh đừng có hiểu lầm, em nói như vậy không phải để đòi quà của anh. Chỉ có điều em đột nhiên nhớ mẹ, trong lòng có chút buồn.”
Bạc Diễn Thần nâng niu ôm cô ấy vào trong lòng, không nói chuyện, chỉ là ôm lấy cô ấy thật chặt.
Rất lâu sau, điện thoại của Bạc Diễn Thần đổ chuông lên, vừa di chuyển chân mới
phát hiện chân đã bị tê.
“Thật ngại quá, ngồi lâu quá rồi.” Lê Hân Đồng vội vàng từ trên đùi anh ấy nhảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, vừa đấm vừa xoa, làm tới nỗi bên phía dưới của Bạc Diễn Thần suýt nữa phản ứng lên. o
Nếu không phải anh ấy vẫn đang nói chuyện điện thoại không thuận tiện, e là sớm đã đè cô lên bàn trừng phạt ngay tại chỗ.
Sau khi gác điện thoại, Bạc Diễn Thần vội vàng kéo cô ấy lại, “Được rồi, không sao đâu. Thu dọn đồ đạc rồi cùng anh tham gia buổi tụ họp.”
Lê Hân Đồng mới nghĩ ra, tối nay hình như phải cùng Bạc Diễn Thần gặp mặt vài người anh em, “À, đúng rồi. Em gọi điện thoại cho Song Song.”
“Không cần gọi.” Bạc Diễn Thần nói,
“Người bạn đó của em, anh đã bảo tài xế đi đón rồi. Địa điểm hẹn khá hẻo lánh, một mình cô ấy có thể không tìm thấy.”
Lê Hân Đồng ồ một tiếng, trong lòng tự
nghĩ, người đàn ông này cũng quá chu đáo rồi. Mạc Song Song là ai chứ một nữ tử hán, có chỗ nào mà cô ấy không tìm được.
Khi đến nơi, Lê Hân Đồng cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạc Diễn Thần phải bảo tài xế đi đón Mạc Song Song.
Xe chạy dọc theo con đường núi quanh co khoảng nửa giờ mới đến nơi. Nếu là lần đầu tiên đến, chắc chắn là sẽ bị lạc đường.
Nhưng cô ấy quả thực không hiểu, tụ họp thì là tụ họp thôi, làm gì mà cần phải sắp xếp ở trên đỉnh núi, còn phải ở lại một đêm.
“Xuống xe.” Bạc Diễn Thần dắt tay cô ấy, “Sao sắc mặt lại kém như vậy, em không sao chứ.”
Cô ấy không có chuyện gì làm sao có thể có chuyện gì được chứ, rẽ nhiều như thế, suýt chút nữa cô ấy đã nôn ra rồi.”
“Em không sao.” Lê Hân Đồng lắc đầu, theo xuống xe.
Khi Lê Hân Đồng nhìn thấy bốn chữ lớn
rồng bay phượng múa “Sơn Trang Giá Vân”, phiền muộn trong lòng đều tan biến.
Thì ra đây là sơn trang Giá Vân tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết.
Biệt thự nằm ở ngoại ô phía bắc Tây Thành, mặt hướng hồ và lưng tựa núi xanh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển, tiếng sóng vỗ rì rào, kiến trúc sân vườn quyến rũ độc đáo.
Nghỉ tại sơn trang, ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm, ngắm thuyền buồm vào buổi chiều, thưởng thức ánh đèn trên thuyền chài vào ban đêm, phong cảnh có một cái nhìn toàn cảnh.
Các hoạt động giải trí đa dạng phong phú: karaok, phòng xông hơi chăm sóc sức khỏe, ngâm chân, chăm sóc tóc, bowling, bida, phòng đánh bài,ngồi uống trà trong vườn.
Các hạng mục vui chơi ngoài trời càng hấp dẫn hơn: thế giới nước, đua xe kart, bơi trên bãi biển, leo núi, trượt ván, vườn câu cá, nhảy bungee, đi cáp treo.
Các món ăn lấy hải sản làm chủ. Bữa tiệc nổi tiếng độc đáo của Tây Thành không chỉ cho phép bạn thưởng thức ẩm thực Tây Thành, bạn còn có thể thưởng thức nét văn hóa thú vị lâu đời của Tây Thành.
Sơn trang Gia Vân là một thắng cảnh nghỉ mát và nghỉ dưỡng độc nhất vô nhị của người Tây Thành, nhưng chi phí bên này cũng cao đáng kinh ngạc, chi phí phòng một đêm lên tới 5 con số.
“Ngẩn ngơ cái gì” Bạc Diễn Thần vẫy tay ở trước mặt cô, “Không thích chỗ này sao?”
Lê Hân Đồng lắc đầu: “Rất thích, chỉ là một bữa tụ họp ăn tối mà thôi, không cần đến nơi cao cấp như thế này, quá xa xỉ đi.”
“Xa xỉ” Bạc Diễn Thần cười, “Xem ra sau này em phải cùng anh đến mấy nơi kiểu này nhiều hơn.”
Lê Hân Đồng
Có vài ý nghĩ là chuyển hướng sang chế giễu cô không thấy sao, cho dù là đại tiểu thư nhà họ Lê, nhưng mẹ căn bản sẽ không đưa cô đến nơi kiểu này. Cô áy ở
nhà họ Lê so với cô gái đốt củi không có gì khác nhau. Giống như cô bé lọ lem trong truyện cô bé lọ lem.
“Hi A Thần, chị dâu” Coco bước xuống tử chiếc xe thể thao màu đỏ sặc sỡ.
Một chiếc áo phông màu đỏ với quần âu màu đen, chiếc kính râm to che hết nửa khuôn mặt, kiểu ăn diện này thực sự dành cho một kì nghỉ.
“Coco đại sư, xin chào.” Lê Hân Đồng vẫy tay với anh ta.
“Chị dâu, chị đừng gọi em đại sư nữa, gọi em già quá.” Coco tháo kính râm xuống lộ ra khuôn mặt bỡn cợt, “gọi coco được rồi.”
';
Lê Hân Đồng ngẩn ngơ, cười nói: “Em trước đây, nói giống như anh rất hiểu em vậy.”
Bạc Diễn Thần lại không cười, ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng cô ấy: “Trên đời này không một ai hiểu rõ em hơn anh.”
“Hả cái gì” Lê Hân Đồng càng nghe càng không hiểu lời của anh ấy.
Bạc Diễn Thần không trả lời, nhìn chằm chằm cô ấy một lát, “Món quà anh tặng, thích không?”
Vừa nhắc đến món quà, đuôi mắt Lê Hân Đồng cong lên, “ừm, vô cùng thích. Cảm ơn anh.”
Không phải nhẫn kim cương, không phải túi xách hàng hiệu, càng không phải nhà lầu xe hơi, chỉ là một chiếc hộp nho nhỏ
dụng cụ vẽ tranh, đã khiến Lê Hân Đồng vui thành như vậy, thật là một cô gái dễ dàng thỏa mãn.
Bạc Diễn Thần cong khóe miệng, “Vui mừng như thế”
“Đương nhiên là vui rồi.” Lê Hân Đồng cầm một cây cọ vẽ lên quyến luyến không rời, “Anh có thể không tin, đây là món quà tuyệt vời nhất mà em nhận được trong mấy năm trờ lại đây.”
“Mấy năm trở lại đây là bao lâu?” Bạc Diễn Thần hỏi
“Khoảng 12 năm từ sau khi mẹ em qua đời.” Biểu cảm của Lê Hân Đồng trở nên bi thương, “Khi mẹ vẫn còn sống, ngay cả không có tiền, mỗi khi năm mới và sinh nhật em, đều sẽ mua cho em một món quà.”
Cho dù những lời này không phải là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy, nhưng trong lòng Bac Diễn Thần vẫn rất khó chịu:
“Đồng Đồng sau này em muốn quà gì cứ nói với anh, anh mua cho em.”
Lê Hân Đồng không cảm động như trong tưởng tượng, mà là cuống quýt xua tay: “Không cần, không cần, anh đừng có hiểu lầm, em nói như vậy không phải để đòi quà của anh. Chỉ có điều em đột nhiên nhớ mẹ, trong lòng có chút buồn.”
Bạc Diễn Thần nâng niu ôm cô ấy vào trong lòng, không nói chuyện, chỉ là ôm lấy cô ấy thật chặt.
Rất lâu sau, điện thoại của Bạc Diễn Thần đổ chuông lên, vừa di chuyển chân mới
phát hiện chân đã bị tê.
“Thật ngại quá, ngồi lâu quá rồi.” Lê Hân Đồng vội vàng từ trên đùi anh ấy nhảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, vừa đấm vừa xoa, làm tới nỗi bên phía dưới của Bạc Diễn Thần suýt nữa phản ứng lên. o
Nếu không phải anh ấy vẫn đang nói chuyện điện thoại không thuận tiện, e là sớm đã đè cô lên bàn trừng phạt ngay tại chỗ.
Sau khi gác điện thoại, Bạc Diễn Thần vội vàng kéo cô ấy lại, “Được rồi, không sao đâu. Thu dọn đồ đạc rồi cùng anh tham gia buổi tụ họp.”
Lê Hân Đồng mới nghĩ ra, tối nay hình như phải cùng Bạc Diễn Thần gặp mặt vài người anh em, “À, đúng rồi. Em gọi điện thoại cho Song Song.”
“Không cần gọi.” Bạc Diễn Thần nói,
“Người bạn đó của em, anh đã bảo tài xế đi đón rồi. Địa điểm hẹn khá hẻo lánh, một mình cô ấy có thể không tìm thấy.”
Lê Hân Đồng ồ một tiếng, trong lòng tự
nghĩ, người đàn ông này cũng quá chu đáo rồi. Mạc Song Song là ai chứ một nữ tử hán, có chỗ nào mà cô ấy không tìm được.
Khi đến nơi, Lê Hân Đồng cuối cùng cũng hiểu tại sao Bạc Diễn Thần phải bảo tài xế đi đón Mạc Song Song.
Xe chạy dọc theo con đường núi quanh co khoảng nửa giờ mới đến nơi. Nếu là lần đầu tiên đến, chắc chắn là sẽ bị lạc đường.
Nhưng cô ấy quả thực không hiểu, tụ họp thì là tụ họp thôi, làm gì mà cần phải sắp xếp ở trên đỉnh núi, còn phải ở lại một đêm.
“Xuống xe.” Bạc Diễn Thần dắt tay cô ấy, “Sao sắc mặt lại kém như vậy, em không sao chứ.”
Cô ấy không có chuyện gì làm sao có thể có chuyện gì được chứ, rẽ nhiều như thế, suýt chút nữa cô ấy đã nôn ra rồi.”
“Em không sao.” Lê Hân Đồng lắc đầu, theo xuống xe.
Khi Lê Hân Đồng nhìn thấy bốn chữ lớn
rồng bay phượng múa “Sơn Trang Giá Vân”, phiền muộn trong lòng đều tan biến.
Thì ra đây là sơn trang Giá Vân tiếng tăm lừng lẫy trong truyền thuyết.
Biệt thự nằm ở ngoại ô phía bắc Tây Thành, mặt hướng hồ và lưng tựa núi xanh, có thể nghe thấy tiếng sóng biển, tiếng sóng vỗ rì rào, kiến trúc sân vườn quyến rũ độc đáo.
Nghỉ tại sơn trang, ngắm mặt trời mọc vào sáng sớm, ngắm thuyền buồm vào buổi chiều, thưởng thức ánh đèn trên thuyền chài vào ban đêm, phong cảnh có một cái nhìn toàn cảnh.
Các hoạt động giải trí đa dạng phong phú: karaok, phòng xông hơi chăm sóc sức khỏe, ngâm chân, chăm sóc tóc, bowling, bida, phòng đánh bài,ngồi uống trà trong vườn.
Các hạng mục vui chơi ngoài trời càng hấp dẫn hơn: thế giới nước, đua xe kart, bơi trên bãi biển, leo núi, trượt ván, vườn câu cá, nhảy bungee, đi cáp treo.
Các món ăn lấy hải sản làm chủ. Bữa tiệc nổi tiếng độc đáo của Tây Thành không chỉ cho phép bạn thưởng thức ẩm thực Tây Thành, bạn còn có thể thưởng thức nét văn hóa thú vị lâu đời của Tây Thành.
Sơn trang Gia Vân là một thắng cảnh nghỉ mát và nghỉ dưỡng độc nhất vô nhị của người Tây Thành, nhưng chi phí bên này cũng cao đáng kinh ngạc, chi phí phòng một đêm lên tới 5 con số.
“Ngẩn ngơ cái gì” Bạc Diễn Thần vẫy tay ở trước mặt cô, “Không thích chỗ này sao?”
Lê Hân Đồng lắc đầu: “Rất thích, chỉ là một bữa tụ họp ăn tối mà thôi, không cần đến nơi cao cấp như thế này, quá xa xỉ đi.”
“Xa xỉ” Bạc Diễn Thần cười, “Xem ra sau này em phải cùng anh đến mấy nơi kiểu này nhiều hơn.”
Lê Hân Đồng
Có vài ý nghĩ là chuyển hướng sang chế giễu cô không thấy sao, cho dù là đại tiểu thư nhà họ Lê, nhưng mẹ căn bản sẽ không đưa cô đến nơi kiểu này. Cô áy ở
nhà họ Lê so với cô gái đốt củi không có gì khác nhau. Giống như cô bé lọ lem trong truyện cô bé lọ lem.
“Hi A Thần, chị dâu” Coco bước xuống tử chiếc xe thể thao màu đỏ sặc sỡ.
Một chiếc áo phông màu đỏ với quần âu màu đen, chiếc kính râm to che hết nửa khuôn mặt, kiểu ăn diện này thực sự dành cho một kì nghỉ.
“Coco đại sư, xin chào.” Lê Hân Đồng vẫy tay với anh ta.
“Chị dâu, chị đừng gọi em đại sư nữa, gọi em già quá.” Coco tháo kính râm xuống lộ ra khuôn mặt bỡn cợt, “gọi coco được rồi.”
';
Bình luận facebook