Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 161
Ăn cơm xong, Bạc Diễn Thần không ở lại nữa mà thu dọn xong hành lí rồi đưa Lê Hân Đồng và Tiều ức Đồng rời khỏi sơn trang Giá Vân.
Sau khi trở về biệt thự Lục Thành không lâu, Bạc Diễn Thần nhận một cuộc điện thoại nói là công ty có việc gấp, bèn vội vã rời đi.
Sau khi Lê Hân Đồng chơi cùng Tiểu ức Đồng một lúc, nhóc con này liền buồn ngủ.
Sau khi Lê Hân Đồng đặt nó vào
chiếc cũi nhỏ, nhóc con còn muốn cô ấy phải kể chuyện.
Có lẽ là mệt rồi nhóc còn nghe truyện chưa được 10p đã ngủ thiếp đi.
Lê Hân Đồng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, vừa nghĩ đi tắm nước nóng thả lỏng gân cốt chút, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô ấy cầm lên vừa xem, sổ điện thoại có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nhớ ra là ai. Sau khi ra tù cô đổi số điện thoại, mất số liên lạc với vài người,
hoặc là không nhập vào, không nhớ cũng không có gì kì lạ.
Thế nên cô ấy tự giới thiệu nói: “Alo, tôi là Lê Hân Đồng, cho hỏi là ai vậy ạ?”
“Tôi là Bạc Tu Duệ.” Đầu dây bên đó truyền đến một giọng nói của đàn ông quen thuộc.
Lê Hân Đồng kinh ngạc điện thoại suýt nữa rơi trên mặt đất.
“Ông” cô ấy mới nói một từ liền dừng lại.
Trước đây khi còn yêu Bạc Cảnh
Hiên, cô ây luôn gọi ông nội theo Bạc Cảnh Hiên.
o
Nhưng với thân phận của cô ấy bây giờ, gọi ông nội hình như không hợp lý. Dầu sao cô ấy cũng là vợ của Bạc Diễn Thần với lại Bạc Tu Duệ là bố của Bạc Diễn Thần, theo lý mà nói nên gọi bố theo Bạc Diễn Thần.
Nhưng mà Bạc Diễn Thần vốn dĩ không nhận người bố này, gọi bố đương nhiên càng không phù hợp.
Một lúc lâu cô ấy mới mở miệng: “Bạc lão tiên sinh, xin chào.”
“Haha” Bạc Tu Duệ đột nhiên cười lạnh lùng: “Sao lại gọi xa lạ như thế.”
Lê Hân Đồng:
“Được rồi, nói tóm lại. Chúng ta gặp mặt đi.” Bạc Tu Duệ nói.
“Bây giờ sao?” Lê Hân Đồng nhìn đồng hồ trên tường đã là 9h30 tối. Cô ấy thật lòng không muốn ra ngoài.
“ừm. Bây giờ.”
“Nhưng mà” Nhưng mà để ức Đồng ở nhà một mình hình như không hay lắm. Huống hồ cỏ tự mình đi gặp Bạc Tu Duệ không biết Bạc Diễn Thần có ý kiến gì hay không.
“Không có gì nhưng mà hết.” Ngữ khí của Bạc Tu Duệ cương quyết, “A Thần bây giờ người đang ở công ty, sẽ không có cơ hội ngăn cản chúng ta gặp mặt. Tranh thủ thời gian, ta có chuyện quan trọng tìm còn, là về A Thần.”
Lê Hân Đồng vừa nghe chuyện về Bạc Diễn Thần, nghĩ nghĩ bèn đồng ý: “Được, con đi.”
Sau khi Bạc Tu Duệ nói thời gian và địa điểm với Lê Hân Đồng thì thẳng thừng cúp điện thoại.
Sau khi Lê Hân Đồng giao Tiểu ức Đồng cho dì Kì chăm sóc, rồi ra ngoài vào lúc chạng vạng.
Rất may mắn vừa ra khỏi khu chung cư đã bắt được taxi. Cuối cùng đúng 10p đã đến được địa điểm đã hẹn: quán trà Phong Nhã Tụng.
';
Sau khi trở về biệt thự Lục Thành không lâu, Bạc Diễn Thần nhận một cuộc điện thoại nói là công ty có việc gấp, bèn vội vã rời đi.
Sau khi Lê Hân Đồng chơi cùng Tiểu ức Đồng một lúc, nhóc con này liền buồn ngủ.
Sau khi Lê Hân Đồng đặt nó vào
chiếc cũi nhỏ, nhóc con còn muốn cô ấy phải kể chuyện.
Có lẽ là mệt rồi nhóc còn nghe truyện chưa được 10p đã ngủ thiếp đi.
Lê Hân Đồng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, vừa nghĩ đi tắm nước nóng thả lỏng gân cốt chút, điện thoại đột nhiên vang lên.
Cô ấy cầm lên vừa xem, sổ điện thoại có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát không nhớ ra là ai. Sau khi ra tù cô đổi số điện thoại, mất số liên lạc với vài người,
hoặc là không nhập vào, không nhớ cũng không có gì kì lạ.
Thế nên cô ấy tự giới thiệu nói: “Alo, tôi là Lê Hân Đồng, cho hỏi là ai vậy ạ?”
“Tôi là Bạc Tu Duệ.” Đầu dây bên đó truyền đến một giọng nói của đàn ông quen thuộc.
Lê Hân Đồng kinh ngạc điện thoại suýt nữa rơi trên mặt đất.
“Ông” cô ấy mới nói một từ liền dừng lại.
Trước đây khi còn yêu Bạc Cảnh
Hiên, cô ây luôn gọi ông nội theo Bạc Cảnh Hiên.
o
Nhưng với thân phận của cô ấy bây giờ, gọi ông nội hình như không hợp lý. Dầu sao cô ấy cũng là vợ của Bạc Diễn Thần với lại Bạc Tu Duệ là bố của Bạc Diễn Thần, theo lý mà nói nên gọi bố theo Bạc Diễn Thần.
Nhưng mà Bạc Diễn Thần vốn dĩ không nhận người bố này, gọi bố đương nhiên càng không phù hợp.
Một lúc lâu cô ấy mới mở miệng: “Bạc lão tiên sinh, xin chào.”
“Haha” Bạc Tu Duệ đột nhiên cười lạnh lùng: “Sao lại gọi xa lạ như thế.”
Lê Hân Đồng:
“Được rồi, nói tóm lại. Chúng ta gặp mặt đi.” Bạc Tu Duệ nói.
“Bây giờ sao?” Lê Hân Đồng nhìn đồng hồ trên tường đã là 9h30 tối. Cô ấy thật lòng không muốn ra ngoài.
“ừm. Bây giờ.”
“Nhưng mà” Nhưng mà để ức Đồng ở nhà một mình hình như không hay lắm. Huống hồ cỏ tự mình đi gặp Bạc Tu Duệ không biết Bạc Diễn Thần có ý kiến gì hay không.
“Không có gì nhưng mà hết.” Ngữ khí của Bạc Tu Duệ cương quyết, “A Thần bây giờ người đang ở công ty, sẽ không có cơ hội ngăn cản chúng ta gặp mặt. Tranh thủ thời gian, ta có chuyện quan trọng tìm còn, là về A Thần.”
Lê Hân Đồng vừa nghe chuyện về Bạc Diễn Thần, nghĩ nghĩ bèn đồng ý: “Được, con đi.”
Sau khi Bạc Tu Duệ nói thời gian và địa điểm với Lê Hân Đồng thì thẳng thừng cúp điện thoại.
Sau khi Lê Hân Đồng giao Tiểu ức Đồng cho dì Kì chăm sóc, rồi ra ngoài vào lúc chạng vạng.
Rất may mắn vừa ra khỏi khu chung cư đã bắt được taxi. Cuối cùng đúng 10p đã đến được địa điểm đã hẹn: quán trà Phong Nhã Tụng.
';
Bình luận facebook