Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Lê Hân Đồng xấu hổ vùi cả mặt vào trong lòng cả mặt vào trong lòng của Bạc Diễn Thần. Quá xấu hổ rồi
Bữa trưa hôm nay, cô ấy vì muốn ở cạnh Tiểu ức Đồng, chỉ vội vội vàng vàng ăn vài miếng cơm, bây giờ trời cũng tối rồi, không đói mới lạ.
“Em ăn gì cũng được, lát nữa ức Đồng ra hỏi nó xem.” Lê Hân Đồng oán hận vùi mình trong lồng ngực người đàn ông, giọng nói rầu rĩ.
Bạc Diễn Thần kéo cô ấy từ trong lòng ra, “Em yêu à, anh có từng nói với em hay chưa. Phụ nữ nhất đinh đừng bao giờ nói hai từ tùy ý. Giống như đàn ông có thể dễ dàng nói không được vậy.”
“Hả cái gì” Lê Hân Đồng ngẩng đầu lên, cả mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Phụ nữ quá tùy ý sẽ khiến người
khác cảm thấy nói năng rất tùy tiện.” Bạc Diễn Thần kiên nhẫn giải thích, “Đàn ông ấy mà, nếu như không được, e là không thể coi như là một người đàn ông.”
Ngẩn ngơ mười mấy giây cuối cùng mới phản ứng được anh ấy nói “không được” là ý gì.
vẫn chưa đợi Lê Hân Đồng mờ miệng, hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ của cô ấy, “May là về mặt này chồng em rất được.”
Lê Hân Đồng: người đàn ông này có thể đừng cứ lưu manh như vậy được không.
“Buổi tối ăn thanh đạm chút đi. Có lợi cho sức khỏe.” Lê Hân Đồng có ý kéo đề tài về chuyện đứng đắn.
Bạc Diễn Thần giống như chơi xấu ôm trọn cô ấy vào trong lòng, bàn tay lớn xoa nắn sự mềm mại trước ngực của cô ấy: “Món mặn có thể dành lại cho bữa khuya.”
Lần này dường như Lê Hân Đồng hiểu ra ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức đỏ lên, tức giận đập vào bàn tay lớn đang quấy phá của người đàn ông: “Bạc Diễn Thần, anh có đứng đắn chút không”
“ở bên cạnh vợ của mình nếu như vẫn còn đúng đắn, thì đó là đạo đức giả” Bạc Diễn Thần nói mà không biết ngượng miệng lại
đưa bàn tay ma quỷ nắm lấy cô ấy, “Lẽ nào em muốn có một người chồng đạo đức giả.”
Lê Hân Đồng không còn lời nào để nói trợn mắt nhìn anh ấy, đang tránh né thì bị anh ấy quăng lên giường.
Một nụ hôn say đắm kéo dài khiến cả người Lê Hân Đồng mềm nhũn ra, đôi mắt quyến rũ mở to và chiếc miệng hơi sưng, rãnh ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp. Yết hầu của Bạc Diễn Thần giật giật, động tình cúi đầu xuống hôn xuống trước ngực trắng như
tuyết của cô ấy, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra cái rầm.
Cơ thể hai người bỗng đóng băng, còn chưa kịp buông ra liền nghe thấy giọng nói sốt ruột của Tiểu ức Đồng, “Bố, bố đang làm cái gì vậy? có phải bắt nạt mẹ hay không:
Khóe miệng Bạc Diễn Thần giựt giựt, nhãi ranh này nói cái gì vậy, anh ấy nào nỡ bắt nạt cô vợ nhỏ này thương cô ấy còn không kịp ấy chứ.
Lê Hân Đồng cuống quýt đẩy người đàn ông đang đè trên
người ra: “Anh mau tránh ra đi.”
Lúc nói chuyện, nhóc con đã chạy thật nhanh đến trước giường, “Mẹ đừng sợ, con đến giúp mẹ” nói xong đưa tay lôi kéo cánh tay của Bạc Diễn Thần.
Sắc mặt của Bạc Diễn Thần khó coi giống như là than đen vậy, đây rốt cuộc có phải con trai ruột anh ấy sinh ra không, đầu tắt mặt tối nuôi nó năm năm, lại có thể không bằng Lê Hân Đồng mới biết một ngày.
Lê Hân Đồng cỏ chút dờ khóc dở cười, từ trên giường ngồi xuống,
chỉnh đốn lại quần áo, “ức Đồng bố không có bắt nạt mẹ.”
Tiểu ức Đồng không tin chạy đến trước mặt Lê Hân Đồng, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau không thấy có vấn đề gì.
Nhưng vẫn có chút không yên tâm nhìn Bạc Diễn Thần, sau đó dùng ánh mắt ân cần nhìn Lê Hân Đồng: “Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ?”
Bạc Diễn Thần: Sao anh lại cảm thấy ánh mắt con trai nhìn anh giống như là nhìn rắn độc
nham hiểu vậy.
Lê Hân Đồng giật khỏe miệng, “Mẹ thật sự không sao.”
';
Bữa trưa hôm nay, cô ấy vì muốn ở cạnh Tiểu ức Đồng, chỉ vội vội vàng vàng ăn vài miếng cơm, bây giờ trời cũng tối rồi, không đói mới lạ.
“Em ăn gì cũng được, lát nữa ức Đồng ra hỏi nó xem.” Lê Hân Đồng oán hận vùi mình trong lồng ngực người đàn ông, giọng nói rầu rĩ.
Bạc Diễn Thần kéo cô ấy từ trong lòng ra, “Em yêu à, anh có từng nói với em hay chưa. Phụ nữ nhất đinh đừng bao giờ nói hai từ tùy ý. Giống như đàn ông có thể dễ dàng nói không được vậy.”
“Hả cái gì” Lê Hân Đồng ngẩng đầu lên, cả mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Phụ nữ quá tùy ý sẽ khiến người
khác cảm thấy nói năng rất tùy tiện.” Bạc Diễn Thần kiên nhẫn giải thích, “Đàn ông ấy mà, nếu như không được, e là không thể coi như là một người đàn ông.”
Ngẩn ngơ mười mấy giây cuối cùng mới phản ứng được anh ấy nói “không được” là ý gì.
vẫn chưa đợi Lê Hân Đồng mờ miệng, hôn lên đôi môi mỏng quyến rũ của cô ấy, “May là về mặt này chồng em rất được.”
Lê Hân Đồng: người đàn ông này có thể đừng cứ lưu manh như vậy được không.
“Buổi tối ăn thanh đạm chút đi. Có lợi cho sức khỏe.” Lê Hân Đồng có ý kéo đề tài về chuyện đứng đắn.
Bạc Diễn Thần giống như chơi xấu ôm trọn cô ấy vào trong lòng, bàn tay lớn xoa nắn sự mềm mại trước ngực của cô ấy: “Món mặn có thể dành lại cho bữa khuya.”
Lần này dường như Lê Hân Đồng hiểu ra ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ ngay lập tức đỏ lên, tức giận đập vào bàn tay lớn đang quấy phá của người đàn ông: “Bạc Diễn Thần, anh có đứng đắn chút không”
“ở bên cạnh vợ của mình nếu như vẫn còn đúng đắn, thì đó là đạo đức giả” Bạc Diễn Thần nói mà không biết ngượng miệng lại
đưa bàn tay ma quỷ nắm lấy cô ấy, “Lẽ nào em muốn có một người chồng đạo đức giả.”
Lê Hân Đồng không còn lời nào để nói trợn mắt nhìn anh ấy, đang tránh né thì bị anh ấy quăng lên giường.
Một nụ hôn say đắm kéo dài khiến cả người Lê Hân Đồng mềm nhũn ra, đôi mắt quyến rũ mở to và chiếc miệng hơi sưng, rãnh ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở gấp gáp. Yết hầu của Bạc Diễn Thần giật giật, động tình cúi đầu xuống hôn xuống trước ngực trắng như
tuyết của cô ấy, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra cái rầm.
Cơ thể hai người bỗng đóng băng, còn chưa kịp buông ra liền nghe thấy giọng nói sốt ruột của Tiểu ức Đồng, “Bố, bố đang làm cái gì vậy? có phải bắt nạt mẹ hay không:
Khóe miệng Bạc Diễn Thần giựt giựt, nhãi ranh này nói cái gì vậy, anh ấy nào nỡ bắt nạt cô vợ nhỏ này thương cô ấy còn không kịp ấy chứ.
Lê Hân Đồng cuống quýt đẩy người đàn ông đang đè trên
người ra: “Anh mau tránh ra đi.”
Lúc nói chuyện, nhóc con đã chạy thật nhanh đến trước giường, “Mẹ đừng sợ, con đến giúp mẹ” nói xong đưa tay lôi kéo cánh tay của Bạc Diễn Thần.
Sắc mặt của Bạc Diễn Thần khó coi giống như là than đen vậy, đây rốt cuộc có phải con trai ruột anh ấy sinh ra không, đầu tắt mặt tối nuôi nó năm năm, lại có thể không bằng Lê Hân Đồng mới biết một ngày.
Lê Hân Đồng cỏ chút dờ khóc dở cười, từ trên giường ngồi xuống,
chỉnh đốn lại quần áo, “ức Đồng bố không có bắt nạt mẹ.”
Tiểu ức Đồng không tin chạy đến trước mặt Lê Hân Đồng, quan sát cô ấy từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau không thấy có vấn đề gì.
Nhưng vẫn có chút không yên tâm nhìn Bạc Diễn Thần, sau đó dùng ánh mắt ân cần nhìn Lê Hân Đồng: “Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ?”
Bạc Diễn Thần: Sao anh lại cảm thấy ánh mắt con trai nhìn anh giống như là nhìn rắn độc
nham hiểu vậy.
Lê Hân Đồng giật khỏe miệng, “Mẹ thật sự không sao.”
';
Bình luận facebook