Thật khó chịu!
Tả Tình Duyệt thật sự rất khó chịu!
Thân thể Tả Tình Duyệt nóng như lửa đốt nằm trên giường, cô tự hỏi mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao những chuyện như thế này luôn xảy đến với cô
Tả Tình Duyệt tưởng như không thể chịu đựng được nữa rồi, cô mơ hồ biết Cố Thịnh ở chỗ này nhưng cô cũng hiểu rõ rằng: anh không vì mình mà đến và cũng sẽ không bao giờ vì mình.
“Thịnh…” Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng gọi tênanh, thanh âm do xuân dược kích thích mà như ngâm nga mang theo sự mập mờ. Kiều Nam ở bên cạnh hơi híp mắt, nghe cô kêu tên Cố Thịnh, anh có chút không vui, một ý niệm chợt lóe nếu Tả Tình Duyệt gọi tên mình, anhlúc đó sẽ cảm thấy vui thích cỡ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, tim của Kiều Nam bỗng đập mạnh nhưng rồi anh rất nhanh gạt bỏ nó, đây đơn thuần chỉ là một trò chơi thú vị đang chờ ở phía trước. Nếu như Tả Tình Duyệt không phải là vợ của Cố Thịnh có lẽ anh sẽ không chú ý tới cô.
“Cố Thịnh của cô đã đi rồi” thanh âm của Kiều Nam không chút cảm xúc, cảnh đẹp trước mắt làm mê đắm tầm mắt anh. Anh đã gặp vô số phụ nữ, có vô số đàn bà. Nhưng chưa có người phụ nữ nào đem lại cho anh sự kính thích mãnh liệt giống như Tả Tình Duyệt.
Tả Tình Duyệt nghe được giọng nói của đàn ông cả người trở nên đề phòng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nam, anh ta vừa nói gì? Cố Thịnh… đã đi rồi?
Nhưng mình vẫn còn ở chỗ này?
Trong lòng như vừa bị đâm một nhát, đau đớn, vô cùng khổ sở, cô giống như người chết đuối, mong đợi tìm được một chiếc cọc gỗ nhưng chung quanh chẳng có thứ gì, chờ đợi ư? cô sợ là mình sẽ tiếp tục chìm xuống thôi.
Kiều Nam quan sát vẻ mặt của Tả Tình Duyệt, không bộc lộ chút cảm xúc, rồi anh ngồi xuống bên trái Tả Tình Duyệt, anh nâng người cô dậy. Cảm thấy thân thể bị động vào, Tả Tình Duyệt trong lòng run rẩy.
“Để… Buông tôi ra…” Tả Tình Duyệt không cho suy nghĩ kia khiến mình run rẩy, cố gắng né tránh nhưng cả người vô lực, chỉ cố thể để mặc cho Kiều Nam ôm, thanh âm của cô mềm yếu giống như mời gọi chứ không giống cự tuyệt, căn bản chẳng có sức thuyết phục.
Ánh mắt Kiều Nam tinh anh trên khuôn mặt hoàn mĩ, môi anh khẽ nhếch, anh thật muốn hôn cô…
Cô biết mình muốn gì nhưng trong lòng vẫn cố chống cự, kìm nén.
“Mới vừa rồi chúng ta có đánh cược, em đã thua” Kiều Nam cố ý ở bên tai cô phả hơi nóng, bởi anh biết thân thể Tả Tình Duyệt giờ phút này đã nhạy cảm lắm rồi không như vẻ bên ngoài cô cố tỏ ra. Chỉ cần anh nhẹ nhàng đụng vào, hơi chút khiêu khích, cho dù cô có kiên cường, giỏi che dấu đến đâu cũng sẽ ở dưới thân thể anh cùng hòa làm một.
Đánh cuộc? Đánh cuộc cái gì?
Trong thân thể Tả Tình Duyệt khát vọng càng ngày càng mãnh liệt, đầu óc dần mơ hồ. Cô chỉ biết Cố Thịnh đã đi mà mình còn đang ở nơi này chịu đựng sự hành hạ, giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, cô mơ hồ cảm nhận được, trong mắt người đàn ông này có sự chiếm đoạt giống với Cố Thịnh.
“Em không nghe sao? Em đã thua rồi, từ hôm nay trở đi, em, Tả Tình Duyệt chính là người phụ nữ của Kiều Nam, hãy nhớ lấy” âm giọng của Kiều Nam tăng lên, đàn ông bình thường rất hứng thú với quá trình chinh phục phụ nữ, bởi vì bên trong họ luôn giữ sự kiêu ngạo cực lớn luôn đòi hỏi sự thỏa mãn.
“Không…” Tả Tình Duyệt lắc đầu, người phụ nữ của anh ta, Kiều Nam? Cô biết ý tứ của những lời nói này, khóe miệng nâng lên châm chọc: “Anh không phải… Là muốn… Đối với tôi ép buộc tuân theo… hợp lý, anh… đồ Ngụy quân tử!”
“Ép buộc tuân theo?” Kiều Nam nhíu mày, vô số phụ nữ dùng đủ mọi cách muốn lên giường cùng anh, anh còn chẳng thèm nhìn, mà người phụ nữ này lại nói ‘ép buộc buộc tuân theo’.
Anh, Kiều Nam muốn có một người phụ nữ, chưa bao giờ cần ép buộc, cưỡng bức ai.
Tả Tình Duyệt giận dữ nhìn chằm chằm anh ta, trong lòng lại càng khó chịu, thân thể vô ý thức mà vuốt ve thân thể anh ta.
Cô cảm thấy xấu hổ khi không thể khống chế được bản thân mình.
“Em đã thấy chưa, bây giờ là em ở đây quyến rũ anh” Kiều Nam ưa thích bộ dạng tà mị lúc này của cô, Cố Thịnh thật may mắn có một người vợ thế này, nhưng anh ta lại…
Khóe miệng Kiều Nam nâng lên châm chọc, Cố Thịnh vẫn luôn là như vậy, không phải sao? Người phụ nữ tốt ở bên mình nhưnganh talại không biết quý trọng!
Giống như vừa nghĩ đến điều gì, trong mắt Kiều Nam thoáng qua một tia sắc bén, giống như muốn phát tiết cơn tức giận. Đột nhiên, anh điên cuồng hôn Tả Tình Duyệt, dọc theo xương quai xanh của cô anh không ngừng đi xuống…
Thân thể khát vọng của Tả Tình Duyệt bị đánh thức, trong lòng lại muốn đẩy người đàn ông này ra, chút lý trí còn sót lại nói cho cô biết cho dù có chết cũng không bao giờ muốn trao thân cho người đàn ông này.
Không phải vì Cố Thịnh mà là trong lòng cô có chút cố chấp.
Sương mù trong mắt dần tan ánh mắt trở nên kiên định, chợt thấy trên tủ đầu giường có một con dao găm, trong lòng cô chợt ngẩn ra, rồi trên khóe miệng nhất thời nổi lên một nụ cười.
Khó khăn nâng cánh tay vô lực lên, Tả Tình Duyệt đã thành công cầm được con dao kim loại sắc lạnh.
Kiều Nam vội cởi áo lót cùng quần lót còn sót lại trên người cô, quả nhiên cô có một thân thể có thể làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải mê đắm, làn da trắng như tuyết hơi phiếm hồng, đối với anh mà nói là một lời mời gọi.
Cúi người hôn vòm ngực rắn chắc của cô, Tả Tình Duyệt phát ra tiếng ngâm nga mị hoặc, càng thêm kích thích dục vọng chiếm hữu của người đàn ông.
Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, kháng cự khoái cảm khổng lồ mà anh ta mang lại cho cô, nắm chặt dao trong tay, nhìn lưỡi dao bén nhọn ở cán đen bóng rồi dùng sức đâm xuống…
“A…” Trên bả vai truyền đến đau nhức, hoàn toàn dập tắt kích tình trong Kiều Nam, ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn người phụ nữ phía dưới, chống lại anh là một ánh nhìn kiên định mang theo chút nhẫn tâm của cô, người phụ nữ này có lá gan thật lớn dám làm anh bị thương.
Kiều Nam chưa từng bị người phụ nữ nào đối đãi như vậy, trên bả vai vết thương cũng không sâu, nhưng máu không ngừng chảy khiến trên giường thấm đỏ một mảng lớn.
Tả Tình Duyệt khóe miệng nâng lên có chút khổ sở, cô quá yếu sức sao? Không thì đã giết chết anh ta rồi!
Chỉ là như vậy cũng tốt, có thể ngăn trở anh ta đoạt lấy mình, vậy cũng đủ rồi.
Cắn chặt môi, cô nhắm mắt lại, nghĩ tới khuôn mặt của Cố Thịnh, tay phải nắm dao găm từ từ di động, cô không chịu nổi nữa, trong thân thể mình vẫn đang thiêu đốt dục vọng, chỉ có…
Chỉ có làm ình mất đi tri giác, không thể nghĩ nữa cũng chẳng còn cảm nhận…
Con dao đến cổ tay trái của cô, nhớ lần trước thật là đau khi máu chảy ra, không biết lần này có hay không giống lần trước?
Chỉ là làm sao so được với lòng Tả Tình Duyệt đang vô cùng đau đớn.
Da tay tiếp xúc với lưỡi dao lạnh như băng, cô tự nói với mình, lần này nhất định phải cắt sâu một chút, cô thật sự đã quá mệt mỏi, muốn từ bỏ tất cả.
Nhìn thấy hành động của cô, Kiều Nam ánh mắt trở nên lạnh băng theo bản năng đưa tay nắm dao găm, mặc cho lưỡi dao cứa nát lòng bàn tay mình, máu… Chảy không ngừng…
Ánh mắt rơi vào cổ tay trái Tả Tình Duyệt nơi đó có một vết sẹo. Kiều Nam ngẩn ra, gương mặt bộc lộ nỗi bàng hoàng, không thể tưởng tưởng được, thương tiếc, nghi ngờ, tất cả dâng lên khiến anh quên mất nỗi đau trên vai và tay mình…
Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra?
Bình luận facebook