"Con có thể thường xuyên đến thăm. . . . . . Cha không?" Cảnh Hạo đột nhiên cảm thấy cách xưng hô này không tệ, nó trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, phải quan sát cha nhiều hơn, muốn xác định cha có phải thật không thể bỏ được mẹ hay không, càng thêm muốn biết rõ trước khi cậu được sinh ra, mẹ cùng cha xảy ra chuyện gì, làm cho bọn họ tách ra!
"Được, đương nhiên được!" Cố Tâm Ngữ kích động đáp ứng, đối với đứa cháu đột ngột này, cô cũng cảm thấy thật sự yêu thích nó, cho dù chị dâu có lẽ đã lập gia đình, nhưng có Cảnh Hạo ở bên cạnh anh hai, không chừng đối với bệnh tình của anh ấy cũng có nhiều trợ giúp!
Ở trong lòng ba người, kế hoạch đang thành hình. . . . . .
…………………………………
Cảnh Hạo về đến nhà, thấy Kiều Nam đang cùng Ninh Ninh chơi trò chơi, Tả Tình Duyệt ở trong bếp bận rộn, thấy Cảnh Hạo trở lại, liền để xuống hết, "Cảnh Hạo, con đã đi đâu?"
Ninh Ninh cũng ngừng lại, chạy đến trước mặt Cảnh Hạo, muốn khoe khoang, "Anh, Ninh Ninh hôm nay chơi thật vui vẻ!"
Cảnh Hạo chỉ liếc mắt với Ninh Ninh, nếu nói cho cô nhóc biết, hôm nay mình gặp được cha, không biết nó sẽ hâm mộ đến thế nào!
Ngẩng đầu nhìn bộ mặt lo lắng của Tả Tình Duyệt, cười cười nói, "Mẹ, con đói bụng!"
Tả Tình Duyệt vừa nghe, trong lòng ngẩn ra, tuy có nhiều lời muốn hỏi con, nhưng lúc này cũng phải đem bụng Tiểu Quỷ lấp đầy đã.
"Chờ mẹ một lát." Nhẹ nhàng hôn trán con, Tả Tình Duyệt đi nhanh vào bếp.
Đợi khi Tả Tình Duyệt rời đi, Cảnh Hạo mới thở dài một hơi, "Chú Kiều, cháu muốn đi toilet, chú dẫn cháu đi được không?" Chớp động đôi mắt to, yêu cầu này của cậu nhóc thật ra khiến Kiều Nam rất kinh ngạc, theo như anh biết, Cảnh Hạo vẫn thường tự mình đi, hôm nay sao lại nhờ anh dẫn đi?
Còn chưa kịp trả lời, Ninh Ninh liền ôm chân của anh, ngọt ngào làm nũng, "Ninh Ninh cũng muốn đi!"
"Đàn ông chúng ta đi toilet, không cho em đi theo!" Cảnh Hạo hất tay tay em, xoay người lôi kéo Kiều Nam đi, mà lúc này Kiều Nam trong nháy mắt cũng hiểu được cái gì, ngồi xổm người xuống nhẹ giọng an ủi Ninh Ninh, ở bên tai cô nhóc nhẹ giọng nói nhỏ mấy câu, một giây kế tiếp, cô bé lại cười rộ, hôn Kiều Nam một cái, lại tiếp tục chơi.
Cảnh Hạo ở một bên nhìn hai người, ánh mắt lóe lóe.
Đợi đến hai người đã đi tới toilet, đóng cửa lại, Kiều Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cảnh Hạo, đôi con ngươi xanh lục nhìn cậu nhóc, mở miệng nói trước: "Dứt được khỏi Ninh Ninh rồi, có bí mật gì muốn chia sẻ với chú Kiều sao?"
Cảnh Hạo không giống Ninh Ninh hay đòi theo, nhưng so với Ninh Ninh còn khó đối phó hơn.
"Cháu gặp cha rồi." Cảnh Hạo gọn gàng dứt khoát mở miệng, quả nhiên thấy nụ cười trên mặt Kiều Nam trong nháy mắt cứng đờ, nó cũng đoán ra, chú Kiều biết cha nó!
"Cháu. . . . . ." Ngay cả là người từng trải qua sóng gió, Kiều Nam đối mặt với ánh mắt kiên định của một đứa bé trai, lúc này cũng không khỏi ngớ ngẩn, nhìn thấy cha? Nó nhìn thấy Cố Thịnh rồi sao?
"Chú Kiều, có thể nói cho cháu biết, cha mẹ tại sao phải tách ra không?" Đây cũng là mục đích của nó, nó muốn biết tất cả, nhưng lại không muốn hỏi mẹ, sợ mẹ thương tâm, cho nên, chú Kiều là đối tượng tốt để đi hỏi!
"Tại sao?" đôi mắt xanh của Kiều Nam trầm xuống.
Cảnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Kiều Nam, nói ra từng chữ, "Cháu muốn mẹ hạnh phúc!"
Bình luận facebook