"Ha ha, làm cái gì?" Tả Tình Yên bị đau, nhưng sự điên cuồng trong mắt lại như ngọn lửa thiêu đốt, càng ngày càng mạnh, "Anh vĩnh viễn không có được cô ta đâu, hai người vĩnh viễn không thể có được hạnh phúc!"
Lúc này, Tả Tình Duyệt nhất định đã ở một thế giới khác rồi!
Mặc dù mình vẫn bị Cố Thịnh nhận ra, nhưng, anh ta và Tả Tình Duyệt cũng không cách nào ở chung, không phải sao?
Chát một tiếng, thanh âm thanh thúy vang dội cả căn phòng, Tả Tình Yên nhìn ánh mắt sắc bén Cố Thịnh, đau rát trên mặt khiến nụ cười của cô lập tức cứng đờ, cằm bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, đối diện tầm mắt của anh, cả người không khỏi run rẩy.
"Nói! Cô rốt cuộc đã làm gì Duyệt Duyệt?" Cố Thịnh cắn răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới Duyệt Duyệt có thể xảy ra nguy hiểm, tim của anh giống như đang bị vô số thanh đao đâm vào, sự đau đớn này từ trái tim lan tràn tới toàn thân, hận không thể giết chết người phụ nữ trước mắt!
Nhưng, lý trí mách bảo anh phải tỉnh táo, chỉ có người phụ nữ này biết vị trí của Duyệt Duyệt, cô ta vẫn không thể chết!
Không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc của anh, tại sao rõ ràng là hai gương mặt tương tự, mà chủ nhân gương mặt lại khác nhau một trời một vực?
Trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, an tĩnh, linh động, cười, trên mặt mang nước mắt, anh phát hiện, mình thấy nhiều nhất tựa hồ là bộ dáng cô len lén khóc thầm, ngay cả khi ngủ khóe mắt cũng thường chảy nước mắt.
Đáng chết!
Anh rốt cuộc làm bao nhiêu chuyện tổn thương cô!
Tâm. . . Đau đớn khó nhịn! Lệ. . . Đã ươn ướt tròng mắt đen!
Tựa hồ đã hóa tất cả đau đớn và hối hận thành hận thù đối với Tả Tình Yên, cho nên sức lực nắm cằm cô ta không ngừng gia tăng, ánh mắt sáng quắc này, tựa hồ muốn cắn nuốt cô!
"Cô ấy ở đâu?" Thanh âm khàn khàn tràn đầy độc ác, như dã thú gầm nhẹ.
"A. . . Ha ha. . . Tôi cho anh biết cũng không sao, cô ta đến Mĩ bằng thân phận của tôi, nhưng lúc này, cô ta đã xuống địa ngục, với thân phận của Tả Tình Yên!" trong mắt Tả Tình Yên tràn đầy ghen tỵ, Tả Tình Duyệt à Tả Tình Duyệt, cô ta có tài đức gì! Có thể làm ột người đàn ông như vậy yêu mình, chỉ là, cô sẽ không để cho hai người này yêu nhau như ước nguyện, lúc này, cho dù Cố Thịnh có đến nước Mĩ, cũng chỉ tới để kịp nhặt xác cho Tả Tình Duyệt mà thôi!
Cố Thịnh căn bản không để ý câu nói cuối của cô, vừa nghe thấy chỗ Tả Tình Duyệt đi đến, hung hăng đẩy người phụ nữ trước mắt ra, mặc cho người phụ nữ này đụng vào khay trà, trán không ngừng chảy ra máu tươi, Cố Thịnh không chút dừng lại, thân hình cao lớn như một cơn gió lốc, lao ra đại sảnh, không bao lâu, tiếng động cơ xe vang lên.
"Nước Mĩ. . . Nước Mĩ. . . Duyệt Duyệt, em chờ anh, đừng có chuyện gì, anh lập tức đón em trở lại, ngàn vạn lần đừng có chuyện, Duyệt Duyệt. . . . Duyệt Duyệt. . . ." Cố Thịnh cưỡng chế trấn định, nhưng ánh mắt lóe lên lại tiết lộ sự hốt hoảng trong lòng anh lúc này, không biết từ lúc nào, nước mắt đã mơ hồ hai mắt của anh.
Xe bằng tốc độ nhanh nhất chạy như bay trên đường cao tốc, anh tự nói với mình, Duyệt Duyệt không có việc gì, anh còn muốn đền bù cho cô, muốn dâng toàn bộ tình yêu đến trước mặt cô, che chở cô cả đời!
"An Điền, lập tức đặt vé máy bay đi Mỹ ngay cho tôi, dùng tất cả mọi cách tra cho tôi về Tả. . . ." Cố Thịnh bấm số An Điền, nhưng, khi anh nghe được tin tức từ đài giao thông truyền ra, tất cả lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, cả người đột nhiên cứng đờ, trong mắt tựa hồ bị khiếp sợ và đau đớn khổng lồ lấp đầy.
"Không! Sẽ không!" Cố Thịnh theo bản năng lắc đầu, không thể nào tin nổi điều mình nghe được, An Điền ở đầu bên kia điện thoại nhận thấy được sự khác thường của tổng giám đốc, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Cố Thịnh mặc cho điện thoại từ trong tay rơi xuống, trong đầu không ngừng quanh quẩn tin tức mới vừa rồi nghe được.
Sẽ không! Duyệt Duyệt sẽ không chết! Cô đến Mĩ mà, tại sao lại ở chỗ này?
Giả! Nhất định là giả!
Nhưng, đau đớn trong lòng phát ra lại làm cho anh cực kỳ sợ hãi, mặc dù anh trốn tránh, nhưng vẫn là không cách nào thay đổi được thực tế.
". . . . . Xin người thân của tiểu thư ‘Tả Tình Yên’, nhanh chóng đến XX nhận thi thể!"
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Duyệt Duyệt. . . Tả Tình Yên. . . Hiện tại người giữ thân phận ‘Tả Tình Yên’ là Duyệt Duyệt!
Không, sẽ không!
Ánh mắt của Cố Thịnh trở nên cuồng loạn, nắm chặt đôi tay, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn cái gì!
Anh biết, chỉ cần đến đó, là anh có thể biết, người đó đến cùng có phải Duyệt Duyệt hay không, nhưng trong lòng của anh cũng đang kháng cự, ngộ nhỡ người đó thật sự là Duyệt Duyệt, vậy anh nên làm gì?
Anh không cách nào tiếp nhận được sự thật này, tại sao anh có thể để Duyệt Duyệt rời đi anh như thế? Tai nạn xe cộ? Duyệt Duyệt làm sao có thể sẽ xảy ra tai nạn xe cộ?
Nhưng, dù trốn tránh, cuối cùng vẫn phải đối mặt, cố gắng khiến mình thở bình thường lại, hiện tại anh chỉ có thể cầu nguyện, người nọ không phải Duyệt Duyệt! Không phải người phụ nữ anh yêu nhất!
. . . . .
Khi Cố Thịnh tới XX, được nhân viên công vụ dẫn vào phòng chứa thi thể.
"Tiên sinh, tai nạn xe cộ này rất nghiêm trọng, gương mặt cô gái này cơ bản đã không thấy rõ bất kỳ đặc điểm nào để nhận dạng, những thứ này là đồ của cô ấy mang theo, anh xem có phải hay không. . ."
"Đi ra ngoài!" thanh âm Cố Thịnh lạnh đến mức có thể đông cứng người ta, nhận lấy túi ny lon trong tay nhân viên công vụ. Anh biết những đồ chứa bên trong, đó là đồ mà Duyệt Duyệt thích, còn có giấy tờ của ‘Tả Tình Yên’, những thứ này tựa hồ đều chứng minh người phụ nữ lạnh lẽo nằm trên giường này là Duyệt Duyệt!
Nhân viên công vụ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thuận theo rời khỏi, để lại mình Cố Thịnh từ từ đi đến chiếc giường có thi thể người phụ nữ.
Mỗi một bước đều cực kỳ nặng nề, cực kỳ khó khăn, lần đầu tiên Cố Thịnh sợ một chuyện như thế!
Khi anh thấy mặt của người phụ nữ này, trong lòng đột nhiên đau nhói, mũi cay xè, nước mắt từ gương mặt rơi xuống, từng giọt từng giọt. . . .
Hoàn toàn biến đổi! Thật sự là hoàn toàn biến đổi!
Nhưng, thân hình người phụ nữ cực kỳ giống Duyệt Duyệt!
"Duyệt Duyệt. . . . Em đang trừng phạt anh sao? Tại sao lại như vậy? Em mau tỉnh lại đi, đừng đùa thế này được không? Em tỉnh lại đi, tất cả anh đều nghe theo em, dù là em muốn tự do, muốn anh thả em đi, không còn quan hệ nữa!" Cố Thịnh khẽ vuốt ve gò má đã sớm không thấy rõ dung nhan, đau lòng đến nỗi ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, tại sao phải dùng phương thức này rời đi?
Cô ấy thật thiện lương, thật tốt đẹp, người đáng chết là anh! Nên là anh mới phải!
"Duyệt Duyệt. . . ." Tiếng kêu thống khổ vang vọng ở trong phòng, anh không biết mình đã ở đây bao lâu. Khi An Điền chạy tới, đã thấy Cố Thịnh ngồi dưới đất, đôi mắt vô hồn, đó là tổng giám đốc mà anh chưa bao giờ thấy, bộ dáng chật vật khiến người ta đau lòng.
"Tổng giám đốc. . ." thanh âm An Điền có chút nghẹn ngào, tiến lên cố gắng đỡ Cố Thịnh dậy, lại bị anh mạnh mẽ đẩy ra.
"Duyệt Duyệt. . . ." Trong miệng Cố Thịnh không ngừng nỉ non tên ‘ Duyệt Duyệt ’, cả người thật giống như bị hút hết linh hồn, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng. . . .
Bình luận facebook