• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ca tẫn đào hoa (4 Viewers)

  • Chương 47

Kết quả là tối hôm đó, Tiêu Huyên tới tìm tôi.


Tiêu vương gia mặc một bộ quần áo màu xanh giản dị, thắt lưng hoa văn mây màu xám bạc, dáng người thon dài, cao ráo, giống như cây ngọc đón gió. Anh không thích thả tóc như những thanh niên trẻ tuổi bấy giờ, mà vấn gọn lên cao, dùng một cây trâm ngọc màu trắng phong cách cổ xưa cố định lại. Cây trâm đó tôi đã mua tặng anh khi chúng tôi đi dạo phố, không tốn quá nhiều bạc, nhưng anh thường xuyên dùng nó.


Trong thời buổi hỗn loạn, một công tử đẹp trai, dáng vẻ nhẹ nhàng đến thăm tệ xá, còn tôi đang mặc áo trong, vùi đầu đánh răng.


Hai chúng tôi nhìn nhau, sau đó, Tiêu Huyên xoay người, tôi chạy về phòng thay quần áo.


Vội vàng ăn mặc cẩn thận rồi mời Tiêu vương gia vào phòng.


“Tối nay em chỉ có nước trái cây và nước lọc. Đúng rồi, vết thương của anh thế nào rồi?”


Tiêu Huyên chọn nước cam: “Tôn tiên sinh đã xem qua, nói không còn gì đáng ngại.”


“Ừ.” Tôi cũng ngồi xuống.


Tiêu Huyên uống mấy ngụm nước trái cây, rồi nói: “Hôm nay, sau khi trở về, Lục Dĩnh Chi thượng thổ hạ tả (vừa nôn vừa chạy – WC).”


Tay tôi run lên, nước sánh ra ngoài.


Tiêu Huyên cúi đầu nhìn cái cốc trong tay.


Tôi nói: “Em thèm vào làm chuyện này!”


“Đương nhiên không phải nàng.” Tiêu Huyên nói.


“Nhưng người khác đều nghĩ là em làm!” Tôi ném vỡ cái cốc, đứng lên, đi lại trong phòng.


Tiêu Huyên thở dài: “Đại phu đã xem qua, nói là ăn nhầm thứ gì đó. Người hầu bên cạnh Lục Dĩnh Chi khăng khăng nói rằng tiểu thư nhà mình không ăn gì, còn nói nàng chạm vào cô ta.”


Tôi xoay phắt người lại, cười lạnh nói: “Nếu em lợi hại như vậy, em đã hạ độc dược từ lâu rồi!”


“Tiểu Hoa.” Tiêu Huyên đứng lên muốn kéo tôi lại.


“Đừng chạm vào em!” Tôi thở hổn hển gạt tay anh ra: “Thế nào? Anh đây tới hỏi tội phải không? Lục Hoài Dân muốn làm gì em? Nhốt vào ngục, nghiêm hình tra tấn? Sao? Yến vương?”


Sắc mặt Tiêu Huyên trắng xám, đôi mắt sâu như hồ nước, toàn thân tỏa ra cơn giận lạnh thấu xương.


“Nàng không tin ta?” Anh thấp giọng gầm lên.


Tôi rùng mình một cái.


“Rốt cuộc anh tới làm gì?” Tôi thẳng cổ gào lại: “Lục Hoài Dân khiến anh nén giận, anh lại tới đây tìm chỗ giải tỏa?”


“Ta nói ta tin nàng không làm!”


Tôi cười khẩy: “Anh thật sự tin tưởng em? Nếu thật sự là em làm thì sao? Giết người phải đền mạng, không có lời, em chỉ khiến cô ta chịu chút khổ sở thì tốt hơn.”


Tiêu Huyên mím chặt môi đến mức không còn một tia huyết sắc, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ và đau đớn.


“Nàng sẽ không làm như vậy.” Anh kiên định nói: “Ta hiểu nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm hại người vô tội.”


“Vô tội?” Tôi hừ lạnh, nói: “Cô ta vô tội thì mang theo đám đàn bà chanh chua xông vào phòng thuốc của em làm gì?”


Tiêu Huyên bất đắc dĩ nói: “Hôn sự này là chủ ý của cha cô ấy. Cô ấy cũng chỉ không muốn khiến quan hệ giữa nàng và cô ấy quá cứng nhắc thôi.”


Lửa giận của tôi bốc tới đỉnh đầu: “Mới có mấy ngày mà đã nói đỡ cho cô ta rồi? Nếu cô ta không muốn gả cho anh, cô ta nên về nhà, dùng cái chết mà uy hiếp cha cô ta, không phải giả mù sa mưa đến đây vẫy cành ô-liu với em. Em nói cho anh biết, em là phụ nữ, trong lòng phụ nữ nghĩ cái gì, em hiểu rõ hơn anh gấp vạn lần!”


Tiêu Huyên bỗng nhiên nở nụ cười: “Bình dấm của nàng ăn có ngon không?”


Tôi lại không làm cách nào cười nổi: “Vô dụng, Tiêu Huyên, chiêu này của anh vô dụng rồi.”


Trước kia, dù có đấu võ mồm, không phải anh thì là tôi nói đùa vài câu, nhường một bước là trời cao biển rộng. Nhưng lần này không còn là việc nhỏ lông gà vỏ tỏi nữa. Quan hệ giữa anh và tôi đã vang hồi chuông cảnh báo.


Liễu tiểu thư, Mã tiểu thư, tất cả đều chỉ là những nhân vật không quá quan trọng, tôi chưa bao giờ để vào trong mắt, nhưng Lục Dĩnh Chi này là kình địch. Khiêm nhường là đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, thế nhưng nó chỉ dùng để nhường chỗ ngồi cho phụ nữ có thai trên xe công cộng, không phải dùng để nhường chỗ cho tình địch trên tình trường.


Tiêu Huyên khó xử thở dài: “Tiểu Hoa, ta không rõ lắm trong lòng nữ nhân các nàng nghĩ gì. Nhưng nàng phải hiểu, trong trái tim ta…” Anh nắm lấy tôi tôi đặt lên ngực anh: “Ở đây, chỉ có nàng. Vĩnh viễn chỉ có mình nàng.”


Vĩnh viễn?


Ngay lập tức, tôi muốn phản bác anh bằng một vạn ba nghìn chữ rằng trong thiên hạ không có vĩnh viễn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Anh nói rõ ràng như vậy, tôi cũng tin tưởng từng lời, từng chữ của anh, vì vậy, bình dấm bốc cháy của tôi cũng nên có giới hạn, khi nên ngừng thì ngừng lại đi.


Thật sự là nhịn đến mức khí huyết cuộn trào, chẳng trách võ lâm cao thủ mỗi khi dừng tay đều phải phun ra một ngụm máu, thì ra không phải phim ảnh khoa trương.


Tôi phun ra mấy tiếng từ kẽ răng: “Vậy lão già họ Lục nói thế nào?”


Tiêu Huyên nói: “Lục Hoài Dân không nói gì, nhưng ông ta hy vọng nàng có thể tới xem bệnh cho Lục Dĩnh Chi.”


Tôi nhướng mày. Xem bệnh?


Việc lớn hóa việc nhỏ, việc nhỏ hóa không có, cả nhà cùng vui, hai quân yên lòng. Tiêu Huyên còn cần Lục Hoài Dân giúp sức, vì vậy phải khom lưng ra vẻ đáng thương. Tôi không thể giúp anh thì thôi, ngược lại còn khiến anh thêm phiền. Bất luận có vô tội hay không, anh đều khó xử với cả hai bên.


Tâm cao khí ngạo như anh, đã bao giờ phải chịu như vậy. Lục Hoài Dân đối xử với anh thế nào, tôi không biết, thế nhưng một vương gia chỉ huy vạn quân bị tôi chỉ vào mũi mắng chửi, như vậy đã đủ kinh hãi thế tục rồi.


Coi như đi xem bệnh ột bệnh nhân mà thôi. Tôi thở dài.


Lục Dĩnh Chi đã ngủ, chỉ là có chút nóng sốt. Khuê phòng trang trí vô cùng thanh lịch, cao quý, hồng sa trướng rủ, hương thơm lượn lờ, gương mặt Lục tiểu thư trong giấc ngủ mang theo vẻ ửng hồng, thật là một bức tranh khiến người ta nhìn mà vui mắt.


Tôi nói với Lục phu nhân: “Mạch tượng rất ổn, không có việc gì. Ngủ một giấc, điều trị một thời gian là ổn.”


Lục phu nhân tuổi còn rất trẻ, là mẹ kế, nghe vậy không ngừng nói lời cảm ơn tôi.


Tôi nhẹ nhàng đi ra.


Trong sân có người. Cao lớn vạm vỡ, mái tóc hoa râm, khí thế bất phàm.


Lão già họ Lục.


Lục Hoài Dân đưa lưng về phía tôi, đang lau kiếm. Nhẹ nhàng chăm chú, giống như đối xử với báu vật quý giá nhất.


Ông ta thì thầm nói: “Con người luôn có những thứ quý giá cần cất giấu. Có người yêu tranh chữ, có người yêu rượu ngon, còn đối với lão phu, báu vật trong lòng chính là con gái. Bảo kiếm trong tay ta đã làm bạn cùng ta, xung phong giết địch hai mươi năm, chính là đồ cưới của mẹ Dĩnh Chi. Từ lâu ta đã thề, nếu có người dám tổn thương một sợi tóc của Dĩnh Chi, ta nhất định phải dùng máu hắn để rửa bảo kiếm này.”


Tôi đứng phía sau ông ta cách năm mét, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng sát khí rào rạt ùa tới, chuôi kiếm lóe lên tia sáng trắng lạnh như băng trong đêm tối, khiến cho toàn thân tôi nổi lên một lớp da gà.


Tôi cắn chặt răng, im lặng hành lễ với Lục Hoài Dân sau đó lặng lẽ ra về.


Tôi bước đi rất nhanh, nhanh đến mức gần như chạy. Lảo đảo đá văng cửa phòng, không để ý tới Vân Hương và Đồng Nhi ra ngoài nghênh đón, trèo lên giường trùm chăn kín đầu.


Hàm răng nghiến thật chặt, đến mức mỏi nhừ, nước mắt không chịu thua kém mà bắt đầu trào ra.


Trong lòng khó chịu, giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt, ngực nghẹn ứ không hít thở nổi.


Tôi liều mạng giãy dụa trong bóng tối điên đảo, không biết bao lâu sau, có người nhấc tôi ra khỏi chăn, dùng sức lay người tôi, gọi tên tôi. Sau đó, một luồng hơi nóng từ trước ngực tôi chảy vào, len lỏi chạy theo kinh mạch.


Tôi thở hắt ra một hơi, rất nhanh đã toát mồ hôi đầy người.


Người đang đỡ tôi buông bàn tay vận khí ra, rồi ôm chặt lấy tôi, kéo sát toàn thân tôi vào lòng.


Hai chúng tôi đều đang run run, nhưng không ai nói gì.


Những nụ hôn khẽ khàng rơi vào tóc, vào trán, vào chóp mũi tôi, tôi nằm trong lòng người đó hít thở thật sâu.


Một lúc lâu sau, Tiêu Huyên hỏi: “Khá hơn chút nào chưa? Nàng sao vậy?”


“Không có gì, chạy quá nhanh thôi.” Tôi lên tiếng.


“Vương gia?” Việt Phong ở bên ngoài gọi.


Tôi giật nảy người ôm lấy Tiêu Huyên theo phản xạ, cảm thấy nếu buông tay lúc này, anh sẽ không trở về nữa.


Tiêu Huyên sửng sốt, lập tức ôm sát tôi, dịu dàng an ủi: “Không có gì. Ta không đi, ta ở bên nàng.”


Tôi vùi mặt vào trong lòng anh, hít thở mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ trên người anh.


“Ông ta… Lục Hoài Dân, nói gì với nàng?”


Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh dịu dàng, thân thiết nhìn tôi chăm chú. Vậy mới thấy, anh gầy đi nhiều, cũng đen hơn, trong mắt đầy tơ máu…


Tôi lắc đầu: “Ông ta không nói gì cả.”


“Thật sao?” Tiêu Huyên có chút lo lắng.


“Đương nhiên không có gì.” Tôi cố gắng nở nụ cười với anh.


Tiêu Huyên nghi hoặc nhìn tôi một lúc lâu mới chậm rãi yên lòng. Anh ôm lấy tôi, gương mặt đặt lên trên đỉnh đầu tôi.


“Vương gia?” Việt Phong lại gọi một tiếng nữa.


Tiêu Huyên cau mày, cánh tay ôm tôi càng chặt.


Tôi không nỡ nhưng vẫn đẩy tay anh: “Anh đi đi.”


“Nàng không sao chứ?”


“Em có thể có chuyện gì?” Tôi cười khẽ: “Anh đi bận việc của anh đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”


Tiêu Huyên yên lòng, vươn tay khẽ vuốt tóc tôi, cúi người hôn lên trán tôi thật lâu: “Nàng cũng nghỉ sớm một chút đi.”


Tôi mỉm cười, nhìn bóng lưng kiên cường của anh biến mất sau cánh cửa, mang theo một cơn gió thoảng.


Tôi chầm chậm nằm xuống giường, đôi mắt cay xót, cảm thấy ánh nến thật chói mắt, không khỏi giơ tay lên che mặt lại.


Lục Dĩnh Chi vốn chỉ ăn nhầm đồ hỏng, điều trị mấy ngày là lại vui vẻ chạy khắp nơi.


Vân Hương nói, Lục Dĩnh Chi kia ỷ vào quan hệ của phụ thân, đã nhiều ngày dính chặt lấy Tiêu Huyên, ra ra vào vào, không hề e dè.


Đồng Nhi càng giận, cố tình còn có người nói Lục Dĩnh Chi bày mưu tính kế cho vương gia, tung hô cô ta như thần tiên! Đám người này, khi tiểu thư nhà chúng ta cúc cung tận tụy, lưỡi của bọn chúng chưa mọc hay sao?


“Quên đi.” Tôi ngáp dài một cái, tiếp tục nghiền dược: “Bọn họ nói kệ bọn họ, chúng ta đừng góp vui là được.”


Lục Dĩnh Chi không phải loại khuê tú nũng nịu chúng tôi từng gặp trước đây. Cô ta là con gái của tướng soái, được dạy dỗ nghiêm khắc, khôn khéo, ung dung, văn võ song toàn. Quan trọng nhất là, cô ta có một ông bố có thế lực hùng hậu.


Tình yêu không thể ép buộc, thật ra tôi cũng muốn tranh giành với cô ta, nhưng tôi có tư cách sao? Hơn nữa, Tống Tử Kính nói đúng, không có Lục tiểu thư cũng sẽ có Trương tiểu thư, Vương tiểu thư, thứ tôi phải đối mặt chính là toàn bộ giai tầng. Kiến càng lay thụ, châu chấu đá xe, tôi không có năng lực lớn như vậy.


Hiện giờ ai nói với tôi chính Lục Dĩnh Chi không muốn gả cho Tiêu Huyên, tôi sẽ tự tay chặt đầu kẻ đó làm ghế ngồi. Tiêu Huyên lảng tránh hôn sự, Lục Dĩnh Chi chủ động theo đuổi, tung lời đồn đại khắp nơi. Tin đồn là tam sao thất bản, tự nhiên biến thành người thật việc thật, gạo sống cũng nấu thành cơm. Nếu không muốn gả cho Tiêu Huyên, cô ta chăm chỉ như thế làm quái gì?


Vân Hương và những nhân viên y tế dưới quyền tôi cùng chung một mối thù, kết thành đồng minh, hơn nữa, đại khái để khích lệ ý chí chiến đấu của tôi, mỗi ngày đều báo cáo với tôi nhất cử nhất động của Lục tiểu thư, vô cùng ra dáng Paparazzi.


Lục tiểu thư luyện binh cùng vương gia, so chiêu với một vị thiếu tướng nào đó, vương gia rất khen ngợi; Lục tiểu thư làm một bài thơ ca ngợi binh sĩ dũng mãnh giết địch, vương gia liên thanh khen ngợi; Lục tiểu thư đề cử rất nhiều tuấn tài trẻ tuổi với vương gia, vương gia mừng rỡ. Lục tiểu thư dài, Lục tiểu thư ngắn.


Lục Dĩnh Chi thật sự là một cô nàng khôn khéo, có khả năng. Ngày đó Liễu Minh Châu cũng quấn quýt lấy Tiêu Huyên, xuân hoa thu nguyệt khóc sướt mướt, Tiêu Huyên tránh như tránh hủi. Lục Dĩnh Chi thì rõ ràng được Tiêu Huyên yêu thích, võ có thể cầm thương lên ngựa, văn cũng có thể ngâm thơ đối chữ, hào phóng giỏi giang, ung dung khí thế, như vậy mới có thể hài hòa với khí chất của Tiêu Huyên.


Tôi dửng dưng quan sát, Tiêu Huyên, để xem anh định làm thế nào bây giờ?


Mấy câu chuyện bát quái này ngược lại khiến mấy cô gái trong phòng khám nhảy dựng lên, dùng để giết thời gian trước khi trận chiến bắt đầu. Tôi miễn cưỡng làm một nhân vật phụ, cảm giác này thật sự không dễ chịu.


Trước kia từng nói, tôi là một tiểu nhân, bản thân khó chịu sẽ không để người khác vui sướng, vì vậy, tôi hạ lệnh xuống dưới: để chuẩn bị chu đáo, số thuốc trị thương tích trữ trong kho phải tăng gấp ba lần. Mọi người khóc thét, kêu khổ thấu trời, tất cả chen chúc trong hiệu thuốc vất vả làm việc, cuối cùng cũng không còn sức đâu mà nói ngắn nói dài nữa.


Tôi vui sướng tuần tra hiệu thuốc, an ủi nhân dân lao động: các đồng chí cực khổ rồi, chúng ta cực khổ lúc này đổi lấy tương lai binh sĩ có thể trở về đoàn viên cũng gia đình, đây là hành động vĩ đại nhường nào. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, dành những liều thuốc chất lượng nhất cho người chúng ta yêu nhé!


Mọi người gào khóc.


Tôi ăn cơm tối trong hiệu thuốc rồi mới về nhà, dưới ánh đèn, tiểu giai nhân thanh tú đang vá áo.


“Áo của ai vậy?” Tôi hỏi Vân Hương: “Đừng nói là của Trịnh Văn Hạo nha?”


Hai gò má Vân Hương ửng hồng, cô bé gật đầu.


Tôi cười: “Không phải muội không thích cậu ta sao? Vì sao lại thấy cứ hai, ba ngày, không phải may áo thì lại làm giày cho cậu ta vậy?”


Vân Hương cắn môi dưới, nói: “Hắn quấn lấy muội, không còn cách nào khác. Hơn nữa, bên cạnh hắn thật sự không ai có thể giúp hắn thêu thùa may vá.”


Tôi ngã lên giường, sinh ra lười biếng: “Gần đây muội đi lại với cậu ta thật gần gũi.”


Vân Hương đỏ bừng mặt: “Tỷ đừng nói bậy!”


Tôi cười: “Nói vậy thì sao? Cho phép tỷ bị người ta nói lại không cho tỷ nói người ta?”


“Muội đâu có nói gì về tỷ!” Vân Hương nóng nảy: “Bên ngoài bọn họ nói tỷ kiêu căng ngạo mạn, muội đều cãi nhau với bọn họ ấy chứ.”


“Eh?” Tôi ngồi dậy: “Bên ngoài đã đồn tỷ hư hỏng đến mức đấy rồi cơ à?”


“Còn thế nào nữa?” Vân Hương tức đến mức nước mắt lưng tròng: “Tỷ làm nhiều chuyện tốt như vậy, chăm sóc nhiều người như vậy, cứu nhiều mạng người như vậy, bọn họ còn dám nói thế!”


Tôi vội vàng an ủi cô ấy: “Bọn họ? Là mấy bà, mấy cô phải không? Tỷ cứu mạng binh sĩ, mấy người kia không nhận ân huệ của tỷ, lắm mồm một chút cũng là bình thường. Chúng ta vào tai trái ra tai phải là được, đừng để trong lòng.”


Vân Hương thở hổn hển ném bộ quần áo trong tay đi, đứng lên: “Muội không phục. Muội một đường từ kinh thành theo tỷ đến tận lúc này, tỷ chịu bao nhiêu khổ cực, ăn bao nhiêu cay đắng, nhận bao nhiêu uất ức, muội đều nhìn thấy tận mắt. Dù sao tỷ đường đường là Tạ…”


Tôi vội vàng bịt miệng cô ấy: “Nhị tiểu thư của tôi ơi, mười con phố đều nghe được giọng của muội rồi!”


Vân Hương không cam lòng, thật sự khóc rống lên.


Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Tỷ thảm như vậy sao? Tỷ không phải xông pha chiến trường, hai năm qua, sự nghiệp, đàn ông đều có cả. Được rồi, ừ thì hiện giờ đàn ông đang có nguy cơ tuột khỏi tầm tay. Nhưng có cách nào? Lục Dĩnh Chi quá lợi hại, cô ta có thể lên trời, có thể xuống đất đấy.”


Vân Hương nghe vậy lại càng giận: “Vương gia cũng không thèm giúp tỷ!”


“Anh ấy?” Tôi cười khổ: “Anh ấy ốc còn không mang nổi mình ốc kia kìa. Lão già họ Lục càng già càng dẻo dai, không phải là kẻ dễ đối phó như vậy đâu.”


Vân Hương oán hận nói: “Tỷ, tỷ quá dễ ức hiếp rồi!”


“Không phải chứ?” Tôi nằm lên giường, cười tự giễu.


“Vương gia có vì tỷ mà từ bỏ giang sơn không?” Vân Hương đột nhiên hỏi.


Tôi ngẩn người, sau đó lập tức cười lăn lộn trên giường, cười chảy cả nước mắt. Đứa bé này đúng là ngây thơ đáng yêu.


Thế nhưng kết thúc một trận cười, còn lại chỉ là bi thương vô tận.


Mà ngay khi các chị em phụ nữ vẫn còn hào hứng đắm chìm trong những tin tức bát quái đó, chiến dịch cuối cùng đã bùng nổ từ lâu.


Tôi áp tải thuốc mới chế vào trong kho, nhìn thấy binh sĩ trong quân doanh đều đang chờ xuất phát. Người ngựa nghiêm trang, vì cái gì?


“Diễn tập à?”


“Không phải.” Binh sĩ trả lời: “Ba mươi vạn quân Triệu tiếp cận rồi.”


Triệu quân hấp hối giãy chết, muốn trong thời khắc cuối cùng đánh đòn phủ đầu, tìm kiếm một tia hy vọng cuối cùng.


Hoặc là vì cái gì khác?


Tôi đi gặp Tiêu Huyên, còn cách mấy cánh cửa đã bị một tiểu binh xa lạ ngăn lại, hỏi tôi là ai.


Tôi là ai? Vấn đề này phải trả lời thế nào? Còn nữa, mấy trạm kiểm soát này xuất hiện từ bao giờ vậy?


Tiểu binh nói: “Lục nguyên soái hạ lệnh chỉnh đốn lại cảnh giới, khắp nơi gia tăng trạm kiểm soát, tuần tra…”


“Được rồi, được rồi.” Tôi ngắt lời cậu ta: “Tôi cầu kiến vương gia, nhờ tiểu ca thông báo giúp cho.”


“Vương gia là ai muốn gặp cũng có thể gặp sao? Phải trình danh thiếp trước, sau đó sẽ thông báo cho cô biết thời gian.” Tiểu binh làm khó.


Tôi vừa bực mình vừa buồn cười: “Vậy cậu gọi Việt Phong ra đây, tôi sẽ nói với anh ta.”


“Việt thị vệ? Huynh ấy cũng không phải người tùy tiện có thể gặp!” Tiểu binh nhìn tôi khinh thường: “Ta nói này cô nương, cô không có việc gì thì về đi. Người nào cũng gặp, vương gia còn không mệt chết sao.”


Cuối cùng tôi cũng có chút không vui. Tiêu Huyên này, rốt cuộc đang giở trò gì vậy?


Trong nháy mắt khi tôi xoay người, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Mẫn cô nương dừng chân!”


Lục Dĩnh Chi?


Lục tiểu thư mặc một bộ nữ quân trang, phong thái hiên ngang đi về phía tôi, nụ cười xinh đẹp trên mặt thật động lòng người.


“Mẫn cô nương đừng để bụng, tiểu binh này có mắt không tròng.”


Thế nhưng tiểu binh hiển nhiên nhận ra cô ta, lập tức nghiêm trang cúi chào: “Lục tiểu thư.”


Tôi nhìn một màn khôi hài này, khốn khổ nở nụ cười.


Lục Dĩnh Chi thân thiết nói với tôi: “Cô nương muốn gặp vương gia phải không. Vương gia vừa mới ngủ trưa, hay là nửa canh giờ nữa cô nương quay lại, hoặc là ta chuyển lời giúp cô nhé?”


Một câu trôi chảy nói ra, nghiễm nhiên khoác lên mình dáng vẻ như nữ chủ nhân của phủ này.


Trái tim tôi như bị đè dưới một tảng đá lớn.


“Không cần.” Tôi cúi đầu, không nhìn gương mặt tươi cười của cô ta: “Tôi chỉ muốn hỏi xem chuyện đánh trận này là thế nào thôi.”


“À, việc này sao.” Lục Dĩnh Chi nói: “Mẫn cô nương quan tâm tới vương gia, tấm lòng này thật hiếm có, chỉ là, việc này là quân cơ đại sự, chúng ta không thể tùy tiện nói với người ngoài. Vì vậy, mong cô nương hiểu cho…”


Tôi không nhịn được mà nhíu mày. Người ngoài?


Nụ cười của Lục Dĩnh Chi vô cùng gai mắt. Tuy cô ta đã cố gắng che dấu nhưng vẫn không che đi được vẻ đắc ý dào dạt trong mắt.


Tôi không chút đổi sắc, xoay người bỏ đi.


“Mẫn cô nương, vương gia ời!” Giọng nói của Việt Phong vang lên đúng lúc.


Tôi xoay người lại, Lục Dĩnh Chi vẫn cười như trước, vẻ mặt thuần lương, vô tội.


Tiêu Huyên đang ở trong thư phòng, áo quần chỉnh tề, đầu tóc ngay ngắn, đang tập trung tinh thần xem bản đồ.


Đã sáu, bảy ngày tôi không gặp anh, hôm nay gặp mặt, anh lại gầy đi vài phần, thế nhưng toàn thân bao trùm một làn khí sắc bén như một thanh bảo kiếm, như một con mãnh thú ẩn mình trong bóng đêm sẵn sàng vồ ra.


Chiến dịch đã tới giờ phút cuối cùng rồi sao?


Tôi ngẩn người nhìn anh, Tiêu Huyên ngẩng đầu lên, cười với tôi: “Nhìn cái gì mà ngẩn người vậy? Này?”


Tôi thoáng đỏ mặt, lắp bắp nói: “À… Sắp đánh trận rồi à?”


Tiêu Huyên nghiêm túc gật đầu: “Thám tử phái đi còn chưa có tin tức. Hoàng thượng… còn chưa biết thế nào.”


Sao?


“Hoàng thượng không ổn?”


Sắc mặt Tiêu Huyên nặng nề, anh khẽ nhếch môi. Mỗi khi lo lắng anh đều như thế này.


“Lửa chiến đã cháy đến chân rồi.” Tiêu Huyên nói: “Chúng ta nắm chắc thắng lợi, lo lắng duy nhất là…”


“Bọn chúng ép thiên tử ra lệnh cho chư hầu?” Tôi hỏi.


“Có lệnh cũng lệnh không được.” Tiêu Huyên cười lạnh: “Tuy bên cạnh hoàng thượng có trung thần hộ chủ, nhưng Triệu gia nhúng tay khắp nơi. Sợ rằng cuối cùng ngọc nát đá tan.”


“Nhưng nàng đến vừa đúng lúc.” Tiêu Huyên nói: “Từ lâu ta đã phái thân vệ ẩn nấp vào kinh bảo vệ bên cạnh hoàng thượng, bên kia vừa truyền tới mạch tượng gần đây nhất của hoàng thượng. Nàng xem có biện pháp nào không.”


Tôi nhận lấy một tập giấy, đọc từng tờ thật cẩn thận.


Hoàng thượng này sợ rằng có bệnh huyết áp cao, bệnh tim mạch, toàn thân suy nhược. Theo tôi thấy, trên cơ bản là không sống được bao lâu nữa.


“Thế nào?” Tiêu Huyên lo lắng nhìn tôi.


“Em sẽ viết đơn thuốc.” Tôi nói: “Nhưng nói thật, tình hình thật sự không tốt.”


Tiêu Huyên cắn chặt răng, trong mắt trào lên biển giận, cũng có lo lắng khôn cùng.


“Đại ca…”


Tôi không nhịn được mà khẽ vuốt lên nắm tay đang siết chặt của anh: “Đừng nóng ruột, anh không làm việc quá cấp bách được. Em sẽ cố hết sức, nhất định sẽ khiến người kiên trì được, có được không?”


Anh thả lỏng nắm tay, cầm lấy tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng phức tạp truyền qua mười ngón đan vào nhau.


Tiêu Huyên lấy lại bình tĩnh, nói: “Lần này xuất chinh, Lục Dĩnh Chi sẽ đi theo ta.”


Tôi cứng đờ, không biết phải nói gì.


“Ta không đồng ý một cô gái lên chiến trường, nhưng cha cô ta kiên quyết muốn dẫn cô ta đi, ta cũng không quản được nhiều chuyện như vậy.” Tiêu Huyên khẽ hừ một tiếng: “Cô ta có Lục gia bảo vệ, ta chỉ lo lắng cho nàng.”


“Em chỉ ở hậu phương thôi.” Tôi nói.


“Trận chiến này sẽ liên quan tới thành bại.”


Tôi mỉm cười: “Anh sẽ luôn luôn chiến thắng.”


“Nhỡ may…”


Tôi ngắt lời anh: “Đó chỉ là một trong một vạn thôi. Lão hòa thượng đã nói số của em rất hòa hợp với anh đấy thôi, có em ở bên cạnh, anh sẽ không thua.”


“Lão hòa thượng đã nói vậy sao?” Tiêu Huyên nghi hoặc.


Tôi nháy mắt: “Đương nhiên!”


Tiêu Huyên cười, bỗng vươn tay ôm tôi, hơn một nửa cơ thể đều đặt trên vai tôi, đầu cũng cúi xuống. Thật nặng nha.


“Tiểu Hoa.” Giọng nói rầu rĩ của Tiêu Huyên truyền đến: “Ta thật mệt.”


Trong lòng tôi chua xót, an ủi anh: “Nhanh thôi. Chờ đến khi vào kinh, tất cả đều sẽ ổn.”


Tiêu Huyên hừ một tiếng, không nói gì, hiển nhiên không đồng ý. Cũng đúng, đánh được giang sơn rồi, còn phải giữ giang sơn nữa. Nào có dễ dàng như vậy?


Tôi thở dài, cũng không biết phải nói gì. Đường do anh chọn, tôi cố gắng đi cùng anh, chỉ có thể như vậy mà thôi.


Khi đi từ thư phòng ra, tôi lại đụng phải Lục Dĩnh Chi, không biết cô ta đã đứng bên ngoài bao lâu, chén trà trong tay đã lạnh.


Nhìn thấy tôi, sự lo lắng trong mắt cô ta cấp tốc bị đè xuống, trên mặt lại dâng lên nụ cười khách khí.


Tôi không khôn khéo được như cô ta, chỉ gật đầu rồi rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom