• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Cá nhỏ ăn lươn lớn (Tiểu ngư cật đại thiện - 小鱼吃大鳝) (4 Viewers)

  • Chương 1: Nhà không yên bình (1)

Edit: Tiểu Lăng

Một tháng trước, sư công (sư phụ của sư phụ) còn đang nắm tay nàng, khóc bù lu bù loa lo nàng không gả được ra ngoài. Một tháng sau, nàng an vị trên kiệu hoa, lắc lư đến nhà phu quân.

Tuy nàng kém hiểu biết, nhưng chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy. Nghe nói người ta kết hôn đều chiêng trống vang trời, hân hoan vui sướng; đến lân nàng sao lại yên tĩnh như vậy? Ai không biết còn tưởng không phải nàng đang xuất giá, mà đang đi đưa tang ấy chứ.

Cỗ kiệu lắc lư cả buổi, cuối cùng cũng đến nơi.

Kiệu hạ cái phịch xuống đất, xung quanh bỗng yên lặng đến kỳ dị, phía trước lập tức vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, vây đội đưa gả lại.

Nàng nghe thấy Từ ma ma đứng bên kiệu hô lên kinh hoàng: “Quan gia, ngài đang làm gì vậy?”

“Là nhà thị lang bộ Lễ sao?” Giọng rất hồn hậu.

“Đúng vậy, đúng vậy, là đưa tiểu thư nhà nô tỳ đến thành thân với tiểu tướng quân.”

“Thân này hôm nay không thành được, các ngươi đi về trước đi.”

“Dạ? Nhưng, nhưng kiệu này đã nâng đến đây rồi, lý nào lại nâng về.” Từ ma ma vừa định khóc, đã bị che miệng lại. Người giọng hồn hậu kia tới gần kiệu, lặng lẽ nói: “Ngư tiểu thư là người thông minh, hẳn biết phải rước hên tránh xui. Hôm nay Tuyên gia sẽ gặp chuyện không may, hôn sự này không kết được, thừa lúc còn chưa qua cửa, mau về nhà đi.”

Vị đại thúc giọng hồn hậu này cũng có lòng tốt, đáng tiếc hắn không biết, nếu hôn sự này không kết thành, nàng mới thật sự gặp chuyện không may.

Đại thúc đó nói xong, vung tay lên, định để đội đưa gả đi về, ai biết vừa nháy mắt một cái, tân nương mặc giá y đỏ thẫm đã xuống kiệu rồi.

“Ôi, sao ngươi…” Hắn tự tay ngăn lại. Nói cũng tà môn, cách nhau có hai bước, vừa sượt qua một cái hắn đã đuổi theo, nhưng làn váy đỏ kia đã quét đến cánh cửa, vào cửa.

Tân nương tử đứng trong cửa, khăn hỉ đỏ quay lại, hơi lắc nhẹ một cái: “Đa tạ quan gia đã nhắc. Nhưng, ta đã qua cửa, đã là người Tuyên gia.”

Người đứng trong đứng ngoài đều ngây ra như phỗng, nhìn nàng.

Nàng đi vào trong hai bước, lại lùi lại: “Ừm, của hồi môn vẫn phải mang vào chứ.”

Tân nương tử đội khăn hỉ đỏ, hùng dũng khí phách đi vào, đằng sau là bọn gia đinh nơm nớp lo sợ nâng của hồi môn. Binh sĩ hai bên vác đao, mặt không biểu tình, chỉ có mỗi tròng mắt lại xoay tròn chuyển theo sát người.
Tân nương tử còn chưa vào nội đường, tin đã truyền tới.

Duyên Vương gia vốn thấy cái phong hào cha ruột ban cho mình này vô cùng xúi quẩy, lão ca ruột lại cứ thích để mình làm cái chuyện xét nhà chém đầu xúi quẩy này, mỗi lần làm đều vô cùng buồn rầu, giờ lại nghe thấy có một kẻ chưa thông não chạy tới, lửa giận thoáng cái bốc lên, quăng cá đám phu nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ với mình lại, vung tay áo ra ngoài.

Hắn chân dài quần rộng, đi như có gió, đứng xa đã thấy một bộ giá y đỏ thẫm đang tăng tốc, quyết định lấy một tiếng thét long trời lở đất để đối phương biết khó mà lui.

“Ngươi!”

Một chữ long trời lở đất, lại không ai tiếp chiêu.

Giá y nãy vẫn còn lắc lư trước mắt đã bay ra sau lưng từ bao giờ, dù Duyên Vương gia người gấu gan lớn, lúc này cũng hoảng. Hắn vừa quay đầu lại, tân nương tử đã chạy tới trước mặt nhóm phu nhân kia, khoan thai hành lễ ra mắt.

Nàng ta, nàng ta, nàng ta… dám coi nhẹ hắn!

Duyên Vương gia tức đến phình hai má thành túi, xoay người định giết về.

“Đoan Nhã à! Tội gì con phải thế!” Lão phu nhân ôm tân nương tử, khóc lóc nức nở, mấy phu nhân vây quanh hai nàng lặng lẽ lau lệ, chỉ có một phu nhân tuyệt sắc đứng bên là trông có vẻ hoài nghi.

Tân nương tử giãy từ trong lòng lão phu nhân ra, chỉnh lại khăn hỉ suýt bị kéo, nhẹ giọng nói: “Con không phải Đoan Nhã, con là Ngư Đoan Tĩnh.”

“Cái gì?” Tay lão phu nhân đơ ra.

Ngư Đoan Tĩnh sợ bà lớn tuổi, tai không nghe rõ, tới gần, lớn tiếng lặp lại lời vừa rồi lần nữa vào lỗ tai bà.

Lão phu nhân lùi lại nửa bước, không biết là vì bị thét hay là bởi bị hù.

“Ha ha.” Duyên Vương gia cười có phần hả hê. Cười xong lại nghĩ tới sự cố vừa rồi, giận tái mặt: “Ngư Đoan Tĩnh, ngươi qua đây.”

Ngư Đoan Tĩnh hơi rầu. Nàng chỉ muốn bái đường mau mau để thành cái hôn sự này, rồi viết thư cho sư công để lão nhân gia an tâm. Nhưng những người này lại cứ cố tình đứng giữa hỉ đường, chẳng ai chịu làm chính sự. Nàng dựng thẳng lỗ tai tìm tân lang quan không biết đang núp ở đâu, lại không có tý thu hoạch nào. Ngược lại, cái người kỳ quái đứng ở cửa kia lại cứ như sắp sinh con.

Nàng xách làn váy, không cam chẳng nguyện mà đi qua: “Chuyện gì?”

Duyên Vương gia nói: “Vừa nãy ngươi đứng đó chờ gì thế?
Duyên Vương gia nói: “Vừa nãy ngươi đứng đó chờ gì thế? Ta gọi ngươi mà ngươi không nghe thấy sao?”

Ngư Đoan Tĩnh không chịu nổi tính lắm chuyện của hắn: “Ta đang tìm tân lang.”

Duyên Vương gia vui vẻ: “Sao ngươi biết ai là tân lang? Không chừng là ta đấy…” Dừng một chút, cảm thấy nói vậy quá ngả ngớn, có hiềm nghi chòng ghẹo, sửa lời, “Sao ngươi biết ta không phải?”

Ngư Đoan Tĩnh cau mũi: “Cha ta nói tân lang năm nay mới mười bảy, nghe giọng ngươi đã phải quá ba mươi rồi.”

Quá – ba – mươi?

Nhóm thân tín đỡ Duyên Vương run rẩy ngồi xuống, bưng trà dâng nước nhuận họng, sợ hắn vừa mới xét nhà người ta, mình đã đạp thẳng cẳng về nơi chín suối.

Duyên Vương gia nói: “Ngươi, ngươi nói ai quá ba mươi?” Rõ ràng mới hơn hai chục năm tuổi hoa… một xíu!

Ngư Đoan Tĩnh hỏi: “Nói giảm hay nói quá?”

Duyên Vương nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cứ nói xem?”

“Nói giảm đi.” Ngư Đoan Tĩnh tập trung yên lặng nghe một lát, “Thân thể yếu ớt, đổ mồ hôi trộm, ôi…”

“Đoan Tĩnh à.” Lão phu nhân vừa tiêu hóa xong sự thật tân nương tử bị tráo đổi, liền phát hiện sắp đắc tội Duyên Vương đến chết rồi, vội vàng ngắt lời, “Hôm nay Tuyên gia có việc, không thích hợp để kết thân. Con về nhà trước đi, chuyện lần này ta sẽ bàn với thân gia sau.”

Vừa nghe bàn sau, Đoan Tĩnh nóng nảy: “Không được không được! Nếu con bị lui về, cha con sẽ đánh con! Cả kế mẫu nữa, kế mẫu cũng rất hung dữ! Ma ma của kế mẫu cũng rất hung dữ!” Bẻ ngón tay bôi xấu tất cả người phủ thị lang bộ Lễ một lượt, ngay cả con chó vàng vừa thấy nàng đã sủa lớn cũng không thoát khỏi.

Nhóm phu nhân thổn thức không thôi.

Đã nói từ hồi Tuyên gia bắt đầu suy sụp, thị lang bộ Lễ luôn tỏ vẻ xa cách, sao vừa rồi lại bỗng vội kết thân, kỳ lạ hết sức, ra là để tỷ tỷ không được sủng gả thay.

Lão phu nhân đau lòng, nắm tay nhỏ của nàng đi vào: “Vậy con ở lại đi, ở cùng với lão bà tử ta. Tuyên gia ta đời đời đều là trung lương, dù sao Hoàng đế cũng sẽ không quá bạc đãi ta!”
Lúc này phu nhân tuyệt sắc kia mới đi ra giữ chặt lão phu nhân, nói: “Nương hồ đồ rồi, nàng là tân nương, sao có thể xuất đầu lộ diện ở bên ngoài được. Con mang nàng vào tân phòng thôi.”

Lão phu nhân lộ vẻ không vui, nhưng cũng đưa tay nhỏ cho nàng: “Nhi tức của ngươi, dù sao cũng phải để ngươi định đoạt.”

Đoan Tĩnh không nhìn thấy người, chỉ có thể phân biệt qua làn váy và giày của mỗi người. Cúi đầu nhìn đôi giày màu xanh đá thêu cành lá hoa cỏ này, lặng lẽ đánh dấu trong lòng – bà bà.

Bà bà dẫn nàng vào tân phòng. Duyên Vương vốn định ngăn, nhưng nghĩ chút lại thấy cứu một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như vậy cũng uổng, nên thôi kệ.

Đoan Tĩnh vào phòng, nghe bà bà nói với Từ ma ma ở cửa: “Đây là Lưu ma ma bên cạnh ta, lát có việc bà ấy sẽ phân phó cho ngươi, ngươi chỉ cần nghe theo. Đừng để tiểu thư nhà ngươi gây trở ngại.”

Từ ma ma hoảng sợ đáp ứng.

Đoan Tĩnh nghe thấy bà bà đi xa rồi, lén lút tới bên cửa, Từ ma ma kinh ngạc kêu: “Tiểu thư, sao người lại ra ngoài?”

“Còn chưa ra mà.” Hai chân Đoan Tĩnh vẫn dính chặt trong cửa, nhưng người thì đã nhoài ra ngoài.

Từ ma ma: “…” Thế này còn không bằng đi ra cho rồi.

Từ ma ma lôi kéo Lưu ma ma cả buổi, hỏi tiểu tướng quân đâu. Chưa nói làm việc vui mà như đang chuẩn bị tang sự, vì cũng thấy Tuyên gia không nguyện ý; nhưng tân lang không thấy đâu thì không thể không nói tới rồi.

Lưu ma ma nói: “Tiểu tướng quân, Đại tướng quân và Đại thiếu gia đêm qua đã bị vời tiến cung rồi.”

Từ ma ma giật mình: “Cả đêm còn chưa về?”

Tuy ban đầu bà chỉ làm việc vặt trong nhà thị lang bộ Lễ, nhưng cũng có chút quan hệ, cũng hiểu sơ sơ vụ tỷ tỷ xuất giá thay muội muội này.

Do là đương kim Hoàng đế từ lúc làm Thái tử đã thấy Tuyên gia gai mắt, cảm thấy họ vô cùng kiêu căng, không hợp tình người: mỗi lần muốn họ làm này cũng không được, kia cũng chẳng xong; nên khi lên ngôi đứng đầu rồi, bèn nghĩ cách giày vò họ. Nhất là đại bản doanh của Tuyên gia ở Đông Bắc, xếp thân tín, rồi xén quân lương, cực kỳ ầm ĩ. Hoàng đế bỗng hứng lên muốn phát tiết, Tuyên gia vốn cho nhịn chút là được. Ai ngờ thân tín Hoàng đế phái đi quá không đáng tin, đối phó quân Tuyên gia thì thôi, còn không cẩn thận kích động dân chúng nổi dậy; kích động nổi dậy thì thôi, còn táng luôn mạng mình vào. Giờ thì hay rồi, quân Tuyên gia giả làm rùa bao lâu mà vẫn phải mang cái tiếng xấu. Hoàng đế cứ khăng khăng cho là quân Tuyên gia đại nghịch bất đạo, muốn tạo phản, triệu mấy người đứng đầu Tuyên gia vào, tiến hành giáo dục tinh thần liên tục, nhất định bắt họ phải thừa nhận sai lầm. Vừa giáo dục một cái là giáo dục liền hai tháng… Nhưng hôm nay thì khác hẳn, vì hôm nay, người được xưng là “Diêm vương” – Duyên Vương gia đã đến.

Từ ma ma lén liếc gò má lạnh như băng của Lưu ma ma, thấy người mình phát lạnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom