- Ảnh bìa
- Tác giả
- Tô Tiếu
- Thể loại
- Ngôn tình
- Cổ đại
- Sủng
- HE
- Nữ Cường
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 40C
- Lượt đọc
- 11,957
- Cập nhật
Nàng luyện công thì lại bị tẩu hỏa nhập ma, cần gấp ngay một phu quân.
Ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng, người cha cặn bã và kế mẫu đúng là không phụ sự mong đợi của nàng, đứng ra hoàn thành nhiệm vụ này giúp nàng.
Chẳng bao lâu sau.
Ngư Đoan Tĩnh bởi vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, cần tìm gấp một nam tử để song tu, điều hòa chân khí. Thế nên nàng xuống núi, theo sự sắp đặt của “phụ thân tệ bạc” thay muội muội gả vào Tuyên gia. Éo le thay, kiệu hoa còn chưa vào cửa, cũng không kịp bái đường, thậm chí đến mặt mũi phu quân còn chưa biết ra sao, Ngư Đoan Tĩnh đã gặp cảnh tịch biên gia sản. Vốn dĩ, nàng cũng coi như chưa trở thành người Tuyên gia, có thể tránh một kiếp. Thế nhưng, để giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma, Ngư Đoan Tĩnh chỉ đành theo phu quân lưu đày.
Một đường hiểm nguy, kẻ địch khắp chốn, không sao, đã có Ngư Đoan Tĩnh. Để có thể được “động phòng”, Ngư cô nương liền dốc hết sức lực, cố gắng bảo vệ phu quân cùng gia đình chàng, cũng thuận tiện khiến phu quân nàng nhiều lần tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Sóng gió vừa qua đi, phong vân đã lại kéo đến. Hôn quân (mà thực ra cũng chưa hôn quân lắm) gặp nạn cầu giúp đỡ, Tuyên gia vì bảo vệ mạng sống của cả nhà, vì sự bình an của cả gia tộc, một lần nữa trở về. Kinh thành khói lửa, biên cương chiến loạn, phu quân ở phía xa chinh chiến, còn Ngư Đoan Tĩnh mỗi ngày sẽ ở trong núi, phụng dưỡng bảo vệ bà bà, xem hôn quân diễn màn si hán, luận võ đánh nhau, chờ ngày phu quân khải hoàn.
Bình định phản thần, Tuyên gia trở lại kinh thành, không chỉ là trung thần, còn là quyền thần. Nhưng dù bên ngoài thiên hạ có bao nhiêu thay đổi, phía sau cánh cửa Tuyên gia, cũng chỉ có một Ngư Đoan Tĩnh vui vẻ được Tuyên Ngưng nhất mực cưng chiều, dù là kinh thành phồn hoa hay biên cương cát bụi, cùng nhau nắm tay, đi đến bạc đầu.
Ngay thời điểm nước sôi lửa bỏng, người cha cặn bã và kế mẫu đúng là không phụ sự mong đợi của nàng, đứng ra hoàn thành nhiệm vụ này giúp nàng.
Chẳng bao lâu sau.
Ngư Đoan Tĩnh bởi vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma, cần tìm gấp một nam tử để song tu, điều hòa chân khí. Thế nên nàng xuống núi, theo sự sắp đặt của “phụ thân tệ bạc” thay muội muội gả vào Tuyên gia. Éo le thay, kiệu hoa còn chưa vào cửa, cũng không kịp bái đường, thậm chí đến mặt mũi phu quân còn chưa biết ra sao, Ngư Đoan Tĩnh đã gặp cảnh tịch biên gia sản. Vốn dĩ, nàng cũng coi như chưa trở thành người Tuyên gia, có thể tránh một kiếp. Thế nhưng, để giải quyết vấn đề tẩu hỏa nhập ma, Ngư Đoan Tĩnh chỉ đành theo phu quân lưu đày.
Một đường hiểm nguy, kẻ địch khắp chốn, không sao, đã có Ngư Đoan Tĩnh. Để có thể được “động phòng”, Ngư cô nương liền dốc hết sức lực, cố gắng bảo vệ phu quân cùng gia đình chàng, cũng thuận tiện khiến phu quân nàng nhiều lần tức đến đỉnh đầu bốc khói.
Sóng gió vừa qua đi, phong vân đã lại kéo đến. Hôn quân (mà thực ra cũng chưa hôn quân lắm) gặp nạn cầu giúp đỡ, Tuyên gia vì bảo vệ mạng sống của cả nhà, vì sự bình an của cả gia tộc, một lần nữa trở về. Kinh thành khói lửa, biên cương chiến loạn, phu quân ở phía xa chinh chiến, còn Ngư Đoan Tĩnh mỗi ngày sẽ ở trong núi, phụng dưỡng bảo vệ bà bà, xem hôn quân diễn màn si hán, luận võ đánh nhau, chờ ngày phu quân khải hoàn.
Bình định phản thần, Tuyên gia trở lại kinh thành, không chỉ là trung thần, còn là quyền thần. Nhưng dù bên ngoài thiên hạ có bao nhiêu thay đổi, phía sau cánh cửa Tuyên gia, cũng chỉ có một Ngư Đoan Tĩnh vui vẻ được Tuyên Ngưng nhất mực cưng chiều, dù là kinh thành phồn hoa hay biên cương cát bụi, cùng nhau nắm tay, đi đến bạc đầu.
Last edited by a moderator: