-
Phần V
15
Sáng hôm sau lúc Phí Khải Kiệt đưa tác giả có bút danh Khô Lâu ba mươi bảy tới bệnh viện gặp tôi, quầng thâm dưới mắt đã to hơn cả mắt tôi rồi.
“Kiều Thuần, đây là Tiểu Khô Lâu.”
“Chào cô, tôi là Kiều Thuần là một họa sĩ.”
Tiểu Khô Lâu vốn là một người không cao nhưng lại rất trắng. Cô ấy mặc một chiếc váy nhạt màu, đi một đôi giày nhỏ màu đỏ, đeo một chiếc túi cói, thoạt nhìn trông giống như học sinh đang dạo chơi vậy.
Dao một cô gái như thế này lại có thể viết ra được những cảnh giường nóng bỏng và những trận ẩu đả đẫm máu như thế được nhỉ.
Phí Khải Kiệt lấy ghế cho Tiểu Khô Lâu rồi bảo cô ấy ngồi xuống. Anh ta đi rót nước cho tôi và cô ấy rồi sau đó yên lặng ngồi một bên nghe hai chúng tôi trò chuyện với nhau.
Tiểu Khô Lâu nói: “Khi trước tôi đã được nhìn thấy bức tranh “Đến từ thiên đường” của cô rồi. Tuy rằng trông nó rất thánh thiện nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt không tài nào thở được. Cách biểu đạt cảm xúc này rất khéo léo, phong cách rất phù hợp với của Dị thế đại lục.”
Tôi thẫn thờ, bởi vì tôi chưa từng thấy bức họa nào của Kiều Thuần cả.
Tiểu Khô Lâu cho tôi xem bức ảnh cô ấy đã lưu lại trên điện thoại: “Cô nhìn đi, chính là cảm giác này, nếu như đổi thành bối cảnh tường thành thì rất phù hợp với cảnh thăng cấp của nam chính. Sau khi thấy được bức tranh này tôi đã có được rất nhiều cảm hứng, thế nên viết quyển thứ hai cũng thuận lợi ngoài dự tính.”
“Ờm…”
“Tôi chỉ muốn cô vẽ tranh minh họa cho quyển sách của tôi thôi.”
Tiểu Cố nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh, hai tay cô ấy để ở trước ngực, rất có cảm giác nhân vật trong phim hoạt hình.
Con người đều không có sức chống cự với những vật dễ thương mà.
Tôi bối rối nhìn về phía Phí Khải Kiệt, anh ta có lòng tốt khuyên nhủ: “Tiền nhuận bút sẽ dựa vào số lượng tiêu thụ quyển sách này, nó sẽ không quá têh đâu, em cứ thử đi.”
“Nhưng mà dạo này tâm trạng của tôi không được tốt, anh cũng biết tôi vừa mới trải qua biến cố gia đình mà.”
Tiểu Khô Lâu kích động nói: “Vậy nên cô mới cần phải nhanh chóng tái hòa nhập cộng đồng, cô phải tìm lại tự tin của chính mình.”
Đâu cần thế, thật ra tôi vẫn luôn tự tin về mình mà.
Haiz…
“Thôi được rồi, vậy thì tôi sẽ phác thảo cho cô xem, nếu như cô không hài lòng thì có thể đi tìm người khác được không?”
“Được được, tôi tin rằng cô nhất định sẽ làm được.”
……
Buổi tối lúc Quan Sơn Trạch tới bệnh viện thăm tôi tôi đang vẽ trên pad, anh bỏ những đồ anh mang cho tôi xuống rồi sáp lại gần nhìn thử.
“Bức tranh này em vẽ cũng khá đẹp đó, chỉ là m.áu me ghê quá.”
Tôi nhìn bức tranh mình vẽ, một lúc lâu sau tôi vẫn không thể nào tin vào mắt mình được.
Tôi không chỉ chiếm lấy cơ thể này của Kiều Thuần mà còn có khả năng vẽ giống y hệt cô ấy nữa. Rốt cuộc là câu chuyện của cô ấy đã ảnh hưởng tới tôi hay là cơ thể này của cô ấy đã lưu giữ hết lại tất cả năng lực vậy?
Tôi thế này, có còn là Kim Tích Ái thật hay không?
Tôi cố gắng nhớ lại chính bản thân mình thế nhưng tôi lại phát hiện ra những ký ức về Kim Tích Ái bị ngắt quãng liên lục. Tôi nhớ mình là một người như thế nào, tôi nhớ mình đã từng làm những việc gì, thế nhưng những tiểu tiết trong cuộc sống ấy lại trở nên rất mơ hồ.
Quan Sơn Trạch trông thấy tâm trạng của tôi không tốt, anh cầm lấy pad từ trong tay tôi hôn lên trán tôi một cái rồi nói: “Em đừng vẽ nữa, anh mua Tiramisu cho em này, nghỉ ngơi một lát ở bên anh luôn.
Anh làm nũng, cọ cọ chóp mũi vào chóp mũi của tôi.
“Vâng.”
Lúc tôi gửi bản phác họa cho Tiểu Khô Lâu xem, cô ấy đã trả lời tôi thế này: “Kiều Kiều, cô giỏi quá, đây chính là kết quả mà tôi muốn.”
Sau cùng tôi vẫn nhận đơn hàng này.
16
Ngày đầu tiên khi tôi xuất viện, Quan Sơn Trạch không thể ở bên tôi được bởi vì anh phải đi công tác nên, thế là mấy người em của anh đã tới bệnh viện đón tôi.
“Chúng ta đi đâu đây.”
Quan Sơn Hà vừa ăn cái kẹo mút to bằng gương mặt con bé vừa nói với tôi: “Chúng ta đang đi đến công viên giải trí ạ, anh em bảo chân của chị không thể vận động mạnh được nên chỉ có thể chơi mấy trò trẻ con với em được thôi. Em đã hứa với anh là sẽ chăm sóc thật tốt cho chị rồi, chị cứ yên tâm ạ.”
Tôi nhớ suốt mấy ngày hôm nay trong nhóm Hội chị em Hắc Toàn Phong bọn họ đang nói về chuyện Quan Sơn Vân giành được huy chương vàng: “Là để chúc mừng Tiểu Vân giành được huy chương vàng sao?”
Quan Sơn Hà lên tiếng phủ nhận ngay như giẫm phải đuôi vậy: “Không phải đâu ạ, ngày nào chị ấy cũng giành được giải thưởng hết, chúc mừng gì chứ.”
Quan Sơn Tuyết gõ đầu em gái rồi nói: “Cái kẹo to như thế này mà vẫn không ngăn nổi cái miệng của em à.” Sau đó cô bé nói với tôi: “Tiểu Hà tranh cử được chức cán sự văn trong lớp thế nên hôm nay bọn em dẫn nó ra ngoài để chúc mừng ạ.”
Tôi thật sự không hiểu, cán sự văn quan trọng hơn huy chương vàng sao?
Lúc này Quan Versailles Sơn Vân lên tiếng: “Em giành được huy chương vàng còn dễ hơn cả việc Tiểu Hà được làm cán sự văn nữa. Con bé học lớp bốn rồi mà viết văn còn không biết chấm cuối câu.”
Quan Sơn Hà yếu ớt phản kháng: “Em có chấm rồi mà, mỗi khi kết thúc một câu em đều viết dấu chấm mà.”
Được rồi, không hổ là Hội chị em Hắc Toàn Phong.
Trên đường đi đến công viên giải trí chúng tôi có đi ngang qua bảng đèn Led cực lớn trong thành phố, trên đó là nụ cười ngây thơ của Từ Hi Nhi.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình Led, dù cho chiếc xe đã chạy xa rồi nhưng tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn.
Phải nói là không phải là tôi muốn nhìn và là phản ứng cơ thể của Kiều Thuần bắt buộc tôi phải nhìn nó.
Đối với Kiều Thuần mà nói ba chữ Từ Hi Nhi này giống như một cơn ác mộng với cô trong suốt một quãng thời gian dài vậy.
Dù cho Kiều Thuần có làm gì đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào thay thế được vị trí của Từ Hi Nhi trong lòng Tân Chi Kỳ. Cô ấy bị thương nặng nhường nào cũng không khiến Tân Chi Kỳ lo lắng bằng một trận ốm vặt của Từ Hi Nhi.
Lúc tôi trông thấy gương mặt của Từ Hi Nhi tôi đã thật sự cảm nhận được sự đau đớn ở trong lòng Kiều Thuần.
Khi Kiều Thuần vừa mới sảy thai nằm trên giường bệnh, ăn gì nôn đấy, truyền dịch đến nỗi cả người sưng phù thì Tân Chi Kỳ lại đang đi du lịch với Từ Hi Nhi ở nước ngoài. Hình ảnh bọn họ bị người ta chụp được thân mật đến thế, đó là thứ mà Kiều Thuần có dốc hết tâm can cũng không tài nào chạm tới được.
Quan Sơn Hà tuổi còn nhỏ nên không biết những chuyện đã xảy ra năm ngoái, cô bé chỉ nghĩ là tôi đang nhìn Từ Hi Nhi thôi: “Chị Kiều Kiều cũng thích Từ Hi Nhi ạ, chị ấy thật sự rất xinh đẹp. Nhưng tiếc là chị ấy sắp rời khỏi làng giải trí rồi, sau này em sẽ không được xem những bộ phim chị ấy diễn xuất nữa.”
Quan Sơn Vân vội nói: “Tiểu Hà em có muốn uống nước không?”
Tôi mỉm cười với Quan Sơn Vân ngụ ý mình không sao đâu. Mấy chị em nhà họ Quan đều rất tốt, bọn họ đều rất để ý đến cảm giác của tôi, được như thế là tôi đã cảm thấy vui lắm rồi.
Tiểu Hà thành công bị chị gái “đánh lạc hướng”: “Em không muốn uống nước em muốn uống trà sữa cơ.”
Thế nhưng tại sao Từ Hi Nhi lại muốn rời khỏi giới giải trí vào ngay lúc này chứ, là chuẩn bị cho kết hôn sao?
Như thế cũng tốt, như thế thì Kiều Thuần và Tân Chi Kỳ sẽ không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa rồi.
17
Lúc đi đến công viên trò chơi, đám Tiểu Vân đi chơi tàu lượn siêu tốc, tháp rơi, lắc trên không và ô tô vượt chướng ngại vật, chơi mấy trò kích thích gì đó. Còn tôi thì đi theo Quan Sơn Hà, một lúc lại đi mua kẹo bông, một lúc lại đi chơi xích đu, trò nguy hiểm nhất mà chúng tôi chơi cũng chỉ là vòng xoay ngựa gỗ.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu được tại sao hôm nay đám Tiểu Cảnh lại đối xử nhiệt tình với tôi đến thế rồi.
Bởi vì cuối cùng cũng có người thay bọn họ chơi với Tiểu Hà, bọn họ ước gì có thể đưa hết tiền tiêu vặt cho tôi, để tôi dẫn Tiểu Hà đi chơi, đi càng xa càng tốt.
Hôm nay chỉ có một vệ sĩ đi cùng chúng tôi, anh ta khoảng tầm hai mươi mấy tuổi trông cũng không già lắm. Tôi nghĩ dù sao thì mình cũng là người lớn thế là tôi đã nói với anh ta: “Anh đi trông đám Tiểu Cảnh đi, tôi chơi với Tiểu Hà được rồi.”
“Vậy thì vất vả cho cô Kiều rồi.”
Sau đó Tiểu Hà muốn tôi chơi “Đường hầm thời gian” với con bé, chính là ngồi tàu hỏa rồi đi qua đường hầm ánh sáng. Xe lửa có bảy toa, mỗi toa có một chỗ, dành riêng cho trẻ con chơi.
Tôi ngồi phía sau Tiểu Hà, xe lửa nhỏ bắt đầu đi vào trong đường hầm, ánh sáng xung quanh dần dần biến mất thay vào đó là âm thanh khoa học viễn tưởng và một giọng nữ đang giới thiệu.
Lúc đi qua một biển sao, Tiểu Hà kích động nói: “Chị Kiều Kiều, có ngôi sao màu đỏ kìa.”
Trong bóng tối có hàng nghìn hàng vạn vì sao đang sáng lấp lánh, chúng như bủa vây lấy chúng tôi. Tuy đây chỉ là trò chơi dành cho trẻ em nhưng đúng là rất đẹp.
Lúc tôi đang định nói chuyện với Tiểu Hà thì lại phát hiện ra có người đang tới gần mình.
Tôi cứ nghĩ là nhân viên, lúc tôi ngoảnh đầu lại thì đã bị người khác bịt chặt lấy miệng, hai mắt tối sầm lại.
18
Tôi bị đánh thức bởi mùi canh sườn thơm phức.
Lúc tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ngồi trên một cái ghế có tay vịn, trước mặt tôi là một bàn thức ăn, trên bàn có mấy món xào và một bát canh sườn củ sen thơm phức còn đang bốc khói nghi ngút.
Tân Chi Kỳ đang ngồi xới cơm ở bên cạnh, thấy tôi dậy rồi anh ta lên tiếng hỏi tôi: “Em ăn thế này được chưa?”
Cảnh tượng này quá đỗi ấm áp, suýt chút nữa tôi đã bật thốt lên tôi muốn ăn thêm với anh ta.
Cũng may tôi đã đọc kỹ cái cuốn tiểu thuyết kia rồi, tôi hiểu rất rõ trước kia Tân Chi Kỳ đã đối xử tệ bạc với Kiều Thuần như thế nào. Từ khi tôi đặt chân đến thế giới này cho đến giờ tôi luôn có cảm giác *PTSD với anh ta, thế nhưng tôi đã nhanh chóng tỉnh ngộ rồi.
(*) Rối loạn stress sau sang chấn.
“Tại sao tôi lại ở đây? Quan Sơn Hà đâu?”
Tân Chi Kỳ mỉm cười, môi anh ta hồng hồng còn đẹp hơn cả môi con gái lúc thoa son nữa, thế nên lúc anh ta mỉm cười trông vô cùng đẹp trai.
“Con bé không sao cả, bây giờ nó đã về nhà rồi.”
“Anh b.ắt c.óc tôi ư?”
Tân Chi Kỳ đặt bát cơm xuống trước mặt tôi rồi để hai tay lên bả vai tôi, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nặng tình đượm chút điên cuồng nữa: “Đây không phải là b.ắt c.óc, chúng ta vốn là vợ chồng thế nên ở bên nhau là cũng là điều hết sức hiển nhiên.”
“Tân Chi Kỳ… anh… anh bị điên đúng không?”
“Kiều Kiều, anh rất khỏe mạnh. Là em đã quên mất anh yêu em đến nhường nào.”
Không phải tôi đã quên, tôi không phải là Kiều Thuần, mẹ nó tôi không yêu anh ta.
“Anh có biết như thế này là phạm pháp không? Bạn trai tôi là cảnh sát, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể bắt anh về đồn được, bây giờ anh thả tôi ra thì vẫn còn kịp đấy.”
“Em đừng nói những lời không vui này nữa được không. Đây là lần đầu tiên anh nấu cơm, em nếm thử xem, sau này anh sẽ nấu cơm cho em ăn.”
Được lắm, coi như tôi đã được mở mang tầm mắt rồi, không phải chúng tôi đang nói chuyện với nhau mà là ông nói gà bà nói vịt.
Thôi bỏ đi, tôi phải lấp đầy cái bụng của mình trước đã, nếu không thì không còn sức mà chạy mất.
19
Sau khi ăn cơm xong tôi và Tân Chi Kỳ bốn mắt nhìn nhau.
Anh ta muốn đi tới bế tôi vào phòng ngủ để nghỉ ngơi, còn tôi thì lại muốn lấy điện thoại của mình gọi cho Quan Sơn Trạch hoặc là 110.
Tân Chi Kỳ đã hưởng thụ tình yêu vô hạn của Kiều Thuần trong suốt bao nhiêu năm nay, khi Kiều Thuần rời đi anh ta đã nảy sinh phản ứng ngược, tôi nghĩ anh ta bị bệnh rồi.
Tôi thử tìm cách nói chuyện đàng hoàng với Tân Chi Kỳ thế nhưng anh ta lại cứ cười ngây ngốc khi nhớ lại quá khứ ngọt ngào.
Nếu như tôi chửi anh ta là thằng tồi ch.ết bầm thì anh ta lại thề thốt sau này nhất định anh ta sẽ thay đổi.
Tôi như đấm vào bịch bông vậy.
Điều quan trọng nhất chính là cơ thể này của Kiều Thuần lại dính chiêu này của anh ta, Tân Chi Kỳ vừa mới lại gần một chút cơ thể của cô ấy kích động run lên bần bật.
Mệt mỏi.
“Tân Chi Kỳ, anh còn muốn tôi nói thêm bao nhiêu lần nữa, chúng ta không có khả năng đâu. Chẳng phải anh đã có Từ Hy Nhi rồi sao. Cô ta đã vì anh mà rời khỏi giới giải trí rồi, anh đi tìm cô ta đi. Lúc anh kết hôn tôi nhất định sẽ gửi tiền mừng cho anh, một tập dày luôn.”
“Là anh muốn cô ta rời khỏi giới giải trí, đó là để bù đắp cho em.”
“Bù đắp ư?”
“Anh đã cho người điều tra rõ ràng những chuyện xảy ra khi trước rồi. Chuyện em bị lừa đến quán bar là do cô ta sắp xếp, còn cả vụ ta.i nạ.n lần trước của em nữa.” Lúc Tân Chi Kỳ nhắc tới Từ Hy Nhi, người anh ta từng coi như bảo vật đặt, trong đôi mắt của anh ta không có một chút dịu dàng nào cả: “Lúc em bị sảy thai, cô ta đã xóa đi tin nhắn trong điện thoại của anh, không phải anh cố tình bỏ mặc em đâu.”
Hừ…
Đây chính là điểm khiến tôi buồn nôn nhất của Tân Chi Kỳ, lúc anh ta cảm thấy Từ Hi Nhi tốt dù cho Kiều Thuần có làm bất cứ chuyện gì cũng đều là sai cả. Mọi chuyện rõ ràng như thế nhưng anh ta lại coi như chưa từng xảy ra.
Đợi đến khi hết thương rồi, anh ta lại có thể điều tra ra được mọi chuyện Từ Hi Nhi đã từng làm một cách dễ dàng.
Dường như tất cả mọi việc xấu xa trên đời này đều do Từ Hi Nhi làm ra vậy, còn Tân Chi Kỳ anh ta trong sạch không vương một hạt bụi, anh ta chỉ là một người đàn ông ngây thơ bị người ta lừa phình mà thôi.
Hừ.
“Vậy còn anh thì sao Tân Chi Kỳ, còn những điều độc ác anh đã từng làm với tôi thì phải bồi thường sao đây?”
“Anh sẽ thay đổi, anh sẽ dùng cả cuộc đời này của bình để bù đắp cho em, Kiều Kiều…”
“Không, tôi cảm thấy cái này không được, hình phạt tốt nhất với anh bây giờ chính là Kiều Kiều sẽ không bao giờ yêu anh nữa, và tôi đã làm được điều đó.”