• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Buông bỏ người cũng là buông tha cho chính mình - Buông bỏ người cũng là buông tha cho chính mình (1 Viewer)

  • PHẦN III

9
Bởi vì bị gãy chân nên tôi lại phải vào viện làm bạn với bệnh viện một lần nữa.

Tôi tính toán một chút, cùng một điều kiện sống như nhau nhưng tiền thuê nhà một tháng ở khu chung cư cao cấp ít nhất cũng đắt hơn bệnh viện gấp ba lần rồi, thế nên tôi nằm viện cũng đáng lắm.

Điều không hoàn hảo duy nhất chính là bà bác nằm cùng phòng bệnh với tôi buổi tối ngáy to quá, tiếng ngáy chấn động khắp bốn phương tám hướng nên tôi chỉ đành ngủ bù lúc ban ngày khi bà ấy tỉnh thôi.

Khi Phí Khải Kiệt tới thăm tôi là lúc tôi đang đánh một giấc ngon lành.

Lúc tôi dậy thì đã thấy anh ta ngồi bên giường bệnh của mình rồi, không biết anh ta đã ngồi ở đó đợi tôi bao lâu nữa.

“Tôi mang cho em ít hoa quả, em muốn ăn quả nào để tôi gọt cho em.”

Tỉnh táo lại đi tổng giám đốc Phí ơi, một nam phụ dịu dàng, săn sóc như anh ở trong truyện m.áu ch.ó như thế này đã định sẵn không thể nào có được nữ chính rồi.

“Tôi muốn ăn tuyết lê.”

Phí Khải Kiệt vừa gọt hoa quả cho tôi vừa bảo tôi kiểm tra lại số tài khoản, anh ta nói đã gửi tiền cho tôi rồi.

Cộng thêm năm triệu của Lăng Vũ Vi nữa tôi đã trở thành phú bà rồi.

“Khải Kiệt này, tôi nói chuyện này với anh anh không được giận đâu đấy.”

Phí Khải Kiệt cũng không ngẩng đầu lên, anh ta nói: “Em không muốn vẽ tranh nữa đúng không?”

Sao anh ta biết hay vậy?

Đây là kỹ năng tiêu chuẩn của nam phụ sao?

Suốt ngày nam chính và nữ chính dính lấy nhau, có khi còn lên đến mấy chục năm nhưng nam chính lại vì dăm ba câu nói của người khác mà hiểu lầm nữ chính, ví như Tân Chi Kỳ.

Còn nam phụ, anh ta chỉ vừa mới quen biết nữ chính có mấy tháng thế nhưng lại rất hiểu nữ chính, ví như Phí Khải Kiệt đây.

“Ừ, sau khi chân của tôi khỏi hẳn tôi muốn ra ngoài chơi cho khuây khỏa.”

Thực tế là tôi muốn ra ngoài đi tìm thần linh giúp tôi rời khỏi thế giới này. Điều quan trọng nhất chính là Kiều Thuần biết vẽ tranh còn tôi thì không.

“Không vội, em muốn đi đâu cũng được khi nào muốn vẽ thì vẽ.”

“Hả… như thế… được không?”

Phí Khải Kiệt mỉm cười với tôi: “Tôi là sếp của em, hiện giờ tôi còn đang theo đuổi em nữa thế nên em có đặc quyền, hiểu không?”

Anh ta nói xong thì tuyết lê cũng đã được gọt xong, anh ta lấy tờ giấy lót xuống dưới rồi đưa nó cho tôi.

“Anh đúng là một người đàn ông tốt, tôi thật sự mong rằng Kiều Thuần có thể thích anh.”

“Người được thích không cần phải cố gắng, tôi sẽ cố gắng bước về phía em, đuổi kịp bước chân của em.”

Tôi rất muốn lôi Kiều Thuần ra rồi tát cho cô ấy hai cái để cho cô ấy tỉnh táo lại rồi ở bên cạnh Phí Khải Kiệt.

Một người đàn ông tốt như thế mà.

Điện thoại của tôi vang lên, nhìn thấy cái tên “Bé đáng yêu” hiển thị trên màn hình điện thoại tự nhiên tôi lại cảm thấy lúng túng.

Phí Khải Kiệt là một người thông minh, anh ta nói luôn: “Vậy tôi đi trước nhé, rảnh rỗi tôi lại tới thăm em.”

“Cảm ơn anh, đợi khi nào tôi xuất viện tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Ăn gì?”

Hả, anh ta về nước lâu thế rồi mà không hiểu mấy lời khách sáo này sao?

Thấy tôi đờ người ra, Phí Khải Kiệt nói: “Ăn sườn bò nhé, tôi biết một quán ăn rất ngon.”

“Được.”

Sau khi Phí Khải Kiệt rời đi, tôi nhanh chóng bấm gọi lại cho “Bé đáng yêu”.

“Cô để quên móc khóa ở sở cảnh sát rồi, cô tới đây lấy đi.”

Ngày hôm đó tôi đã tìm khắp người, chỉ có cái móc khóa đấy là tiện nhất thôi. Thế nên tôi đã ném nó vào trong ngăn kéo của anh cảnh sát kia, quả nhiên đã bị anh phát hiện ra rồi.

“Làm sao bây giờ, anh cũng biết tôi bị gãy chân mà, hiện giờ tôi đang nằm trong bệnh viện…”

“Vậy tôi vứt đi nhé?”

“Không được, đó là thứ bà để lại cho tôi. Trước khi mất bà có nói nhìn thấy móc khóa như trông thấy bà vậy. Với tôi đó không chỉ là móc khóa mà đó còn là bà của tôi nữa.”

Đầu bên kia im lặng mấy giây, lúc lên tiếng trong giọng nói của anh còn mang theo ý cười: “Bà của cô dùng móc khóa Hunter × Hunter nữa hả? Bà của cô cũng bắt kịp thời đại quá nhỉ?”

Không lâu sau đó bạn nhỏ xị mặt nào đó xuất hiện trong phòng bệnh của tôi, trong tay còn cầm theo móc khóa của tôi.

10
“Anh có muốn ăn hoa quả không, muốn ăn thì tự gọt đi.”

Sau khi ném móc khóa cho tôi xong anh bạn nhỏ đang xị mặt nào đó muốn quay người rời đi. Tôi gọi anh lại: “Anh vừa mới tan làm nhỉ, có muốn ăn cơm cùng tôi không? Tôi mời anh?”

“Kiều Thuần, tôi tới đây là muốn nói với cô đừng lấy tôi ra để chọc tức Tân Chi Kỳ nữa.”

“Anh quen chồng cũ tôi ư?”

“Coi như thế.”

“Tôi không biết, hơn nữa dù cho tôi có biết thì một người phụ nữ độc thân như tôi có hứng thú với một người đàn ông cường tráng như anh thì có gì sai sao?”

“Kiều Thuần, cô đừng giả bộ trước mặt tôi nữa, tôi hiểu cô hơn cô nghĩ đấy.”

Tôi không giả vờ bởi vì tôi không phải là Kiều Thuần.

Giận tím người nhưng tôi cũng không thể nói thành lời được.

“Suy cho cùng là anh không tin việc tôi thích anh, muốn theo đuổi anh phải không?”

Anh mím môi, không nói gì cả.

Tôi cắn miếng tuyết lê đang cầm trong tay, tự nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu trong lòng.

Xuyên thành Kiều Thuần tôi không chỉ phải đối phó với Phí Khải Kiệt, người rất hợp với tương lai của cô ấy, hơn nữa còn vì mối quan hệ với Tân Chi Kỳ mà tôi không thể trêu ghẹo em trai hợp mắt tôi, cuộc đời này còn gì là thú vị nữa.

Sau khi tôi ăn tuyết lê xong anh vẫn còn đứng ở đó chưa đi, thấy tay tôi dính toàn nước tuyết lê anh còn lấy khăn giấy ở trên bàn đưa cho tôi nữa.

Tôi rầu rĩ nói: “Thật ra tôi không thể đảm bảo mình có thể cắt đứt hoàn toàn với Tân Chi Kỳ được.”

Ai mà biết được một ngày nào đó tôi đi rồi Kiều Thuần thật quay lại thì sao, đến lúc đó Tân Chi Kỳ sẽ dốc hết toàn lực để theo đuổi lại Kiều Thuần, trong vòng ba tháng bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ.

“Nhưng tôi nghĩ rằng con người là động vật tình cảm không thể lý trí quá được, phải đối diện với tình cảm thật của mình. Thời gian này chuyện tôi có ý với anh là thật.”

“Có cần tôi cảm ơn cô không?”

Tôi lườm anh: “Tùy anh.”

Đột nhiên anh nói: “Tên tôi là Quan Sơn Trạch, cô vẫn chưa biết tên của tôi nhỉ.”

Tôi cầm điện thoại sửa lại tên lưu trong danh bạ, anh nhìn thấy ba từ “bé đáng yêu” trên điện thoại thì đỏ bừng mặt lên.

“Cô có thể theo đuổi tôi nhưng... chưa chắc tôi sẽ đồng ý đâu.”

Lúc nói xong câu này tai của Quan Sơn Trạch cũng đỏ ửng lên rồi.

“Vậy tôi mời anh ăn cơm được chứ?”

Quan Sơn Trạch sờ sờ sống mũi rồi cố tình không nhìn tôi: “Được thôi.”

11
Trong suốt mấy ngày tôi nằm viện Phí Khải Kiệt và Quan Sơn Trạch đều tới thăm tôi, bà bác nằm cùng phòng bệnh luôn nhìn tôi rồi cười kiểu khó hiểu.

Dường như bà ấy đang muốn nói: “Cô gái à, cháu cứ yên tâm, bác kín miệng lắm tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết đâu.”

Khi người bạn đời của bác đến bác còn kéo tôi lại so sánh: “Nhìn Tiểu Kiều nhà người ta đi yêu đương mà nhàn như không ý. Sao con nhà mình lại giống như cái cây vạn tuế không nở hoa vậy nhỉ, suốt ngày nằm lì ở trong nhà không biết đang làm cái gì nữa.”

Đúng là người hai hộp sữa kẻ không hộp nào.

Sau khi bác gái đó xuất viện cuối cùng phòng bệnh cũng được yên tĩnh trở lại, lúc tôi đang nghĩ mình có thể thảnh thơi ở lại trong bệnh viện rồi thì chuyện phiền phức lại tìm đến tôi.

Một người trong đám bạn ăn chơi trác táng của Tân Chi Kỳ tới bệnh viện tìm tôi, anh ta nói với tôi rằng dạo này Tân Chi Kỳ đang mượn rượu giải sầu, anh ta sắp uống đến nát người rồi, người ấy mong rằng tôi có thể tới thăm Tân Chi Kỳ.

Nghe thấy cái tên của Tân Chi Kỳ và từ “ch.ết” ở cạnh nhau tự nhiên tôi hẫng mất một nhịp.

Là nỗi sợ và sự lo lắng.

Phản ứng cơ thể của Kiều Thuần thật sự quá mạnh, cô ấy đã lún quá sâu vào người đàn ông tệ bạc này rồi.

“Cô cứ trơ mắt nhìn cậu ấy đi vào con đường ch.ết thế này sao? Tình cảm suốt bao nhiêu năm qua của hai người đều là giả hết sao? Dù cho Tân nó có lỗi với cô đi chăng nữa thì cô cũng từng yêu thương nó mà.”

Tôi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình: “Vậy anh để tôi từ từ đã.”

“Kiều Thuần, sao cô có thể thờ ơ như thế được chứ?”

Cơn giận trong lòng tôi bốc lên tận đỉnh đầu, tôi với cái cốc sứ trên đầu giường rồi ném mạnh vào tường.

Sau tiếng vang ấy, tôi đã không tài nào khống chế được một phần cảm xúc thuộc về “Kim Tích Ái” rồi.

“Anh ta muốn ch.ết thì ch.ết luôn đi. Lúc tôi bị cư.ỡng hi.ếp anh ta đang đi du lịch với Từ Hy Nhi, lúc tôi s.ẩy th.ai anh ta đang công tác ở nước ngoài, lúc tôi bị b.ạo l.ực mạ.ng anh ta bảo công ty đi xử lý mấy hotsearch xấu cho Từ Hy Nhi, ngày nào anh ta cũng mỏi mòn ngóng chờ tôi rời khỏi vị trí thuộc về người thương của anh ta. Được tôi đi, tôi cũng không thèm lấy một đồng nào của anh ra mà chấp nhận ra đi tay trắng. Bây giờ anh ta thế này là sao? Coi tôi là trò đùa chắc.”

Dù cho Kiều Thuần tôi có là một kẻ không ra gì, là gái điếm, là tội nhân thiên cổ thì trước đây tôi đã từng có lỗi với anh ta chưa?

Anh ta muốn ch.ết sao không ch.ết sớm một chút, sao cứ phải ch.ết sau khi chúng tôi ly hôn chứ, sợ tôi lấy tài sản của anh ta chắc?

“Tân Chi Kỳ muốn ch.ết thế nào thì kệ anh ta, ai thèm quan tâm, tôi đây không quan tâm, anh đã nghe rõ chưa?”

Bạn của anh ta thấy tôi nói như thế mà ngớ người ra luôn, một lúc lâu sau anh ta mới quay đầu lại nói với người đang đứng bên ngoài phòng bệnh: “Cậu đã ghi âm lại hết chưa?”

Anh ta nhìn tôi đang nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt khinh thường lại có chút đáng thương nữa.

Đám người rác rưởi.

“Đưa cái này cho Tân nghe, hy vọng cậu ấy có thể vượt qua được.”

Nói xong hai bọn họ nhìn nhau rồi bật cười.

Tình bạn quý giá thế này thật khiến người ta xúc động rớt nước mắt.

Người đi vào sau nói: “Tôi đã nói Kiều Thuần là loại người như thế từ lâu rồi mà cậu cứ không tin cơ.”

“Tôi còn tưởng cô ta còn có một chút thật lòng.”

Tôi nhìn hai tên khốn đó rồi nói: “Biến ngay, còn không đi nữa tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đấy.”

“Cô…” Có lẽ bọn họ cảm thấy lạ lẫm với thái độ không quan tâm này của tôi, vì dù sao thì Kiều Thuần trong sách vẫn luôn là người cúi mình lấy lòng bọn họ mà.

Nhưng đáng tiếc dù cho cô ấy có lấy lòng bọn họ như thế nào cũng vô dụng, trong mắt bọn họ Từ Hy Nhi mới là tình đầu thanh mai trúc mã của Tân chi Kỳ, còn Kiều Thuần chỉ là kẻ thứ ba vô liêm sỉ chen chân vào mà thôi.

Thôi được rồi, tôi đây mệt ch.ết đi được, ai thèm quan tâm mấy người chứ.

“Biến nhanh, mấy người không hiểu tiếng người à?”

“Kiều Thuần, cô sẽ phải hối hận.”

12
Tôi hối hận rồi, tôi thật sự hối hận rồi.

Tôi không ngờ rằng chuyện ghi âm còn chưa qua hai tư tiếng đồng hồ mà Tân Chi Kỳ đã chạy tới đây tìm tôi rồi.

Anh ta đến thì đến thôi nhưng cả người nồng nặc mùi rượu, say bí tỉ không biết trời trăng gì cả, đi cũng không vững, mà được một đám bạn ăn chơi trác táng đưa tới đây.

Điều quan trọng nhất chính là hôm đó vừa khéo là ngày Quan Sơn Trạch được nghỉ, anh bạn nhỏ còn cố tình mặc áo hoodie quần túi hộp, ăn mặc đẹp trai như thế để tới thăm tôi nữa.

Lúc Quan Sơn Trạch đang đút cháo bí đỏ cho tôi ăn. Đừng hỏi tôi tại sao tay không bị gì mà cần người đút cho ăn, người có thể hỏi câu này không xứng yêu đương.

Đám người Tân Chi Kỳ xông vào phòng bệnh của tôi.

Cũng chẳng thèm gõ cửa luôn.

Tôi nuốt vội thìa cháo bí đỏ xuống, nóng đến nỗi đỏ bừng mặt lên, cảnh tượng kia giống như đi bắt gian vậy.

Tân Chi Kỳ say thật rồi, anh ta đẩy bạn bè của mình ra rồi quỳ rạp xuống dưới đất, nửa đi nửa quỳ đi tới trước mặt tôi.

“Kiều Kiều… Kiều Thuần em đừng như thế mà… anh khó chịu lắm.”

Lại bắt đầu thấy đau lòng rồi, cơ thể này của Kiều Thuần thật sự không thể nào chống cự lại Tân Chi Kỳ được.

Kiều Thuần yêu Tân Chi Kỳ, cô ấy yêu anh ta đến nỗi mất hết thuốc chữa, đến nỗi mất hết tôn nghiêm.

Tôi ngoảnh mặt đi, cố gắng không nhìn Tân Chi Kỳ nữa: “Quan Sơn Trạch, anh đuổi mấy người này đi giúp tôi với.”

Lúc này Tân Chi Kỳ mới nhìn rõ Quan Sơn Trạch đang ngồi bên cạnh tôi.

“Sao anh lại ở đây… anh… ha ha… đừng ngu ngốc nữa. Kiều Kiều là của tôi, cô ấy sẽ mãi thuộc về tôi, anh chỉ là…”

Tôi nóng máu, sau đó tôi mới kéo cổ áo của Quan Sơn Trạch rồi sáp lại gần hôn lên gương mặt anh.
Ở ngay trước mặt Tân Chi Kỳ.

Tân Chi Kỳ giống như một kẻ điên vậy, anh ta vung nắm đấm về phía Quan Sơn Trạch. Vì có đề phòng nên anh đã đẩy Tân Chi Kỳ ra, sau đó anh ôm chặt lấy eo tôi rồi trao cho tôi một nụ hôn sâu hơn.

Vào khoảnh khắc ấy tôi như bị chia thành hai vậy. Cơ thể đang kêu gào mau đẩy Quan Sơn Trạch ra rồi chạy tới ôm lấy Tân Chi Kỳ, nhưng lý trí lại cố gắng chống đỡ để tiếp tục nụ hôn này.

Tiếng của Tân Chi Kỳ giống như tiếng kêu của loài vật vậy, anh ta gọi tên tôi.

Đám bạn của anh ta cũng gọi tên tôi bằng giọng điệu vô cùng đáng ghét.

Sau khi kết thúc nụ hôn này cả tôi và Quan Sơn Trạch đều thở hồng hộc.

Tôi và anh mũi chạm mũi rồi sau đó anh nhỏ giọng nói với tôi: “Em lừa tôi, em vẫn còn yêu anh ta.”

Tôi vỗ lên lưng Quan Sơn Trạch rồi an ủi anh: “Chị đây đã cố gắng hết sức rồi, anh không hiểu đâu.”

Sau đó tôi mới quay sang nhìn Tân Chi Kỳ.

Anh ta đã được bạn bè đỡ đứng dậy rồi, anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ ngầu.

“Kiều Kiều, em muốn anh làm gì cũng được, dù cho em có muốn anh phải quỳ xuống…”

“Tân à, cậu điên rồi sao? Vì người phụ nữ này ư?”

Tôi nói với anh ta: “Tôi biết anh cần rất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật rằng chúng ta đã kết thúc nhưng tôi đã không còn nghĩa vụ và nhiệt tình để giúp anh nữa. Tân Chi Kỳ, hiện giờ anh thế này trông hèn mọn thật sự.”

Có người quát tôi: “Cô nói gì đấy.”

“Tôi nói hiện giờ anh thế này trông rất hèn mọn, không khác gì Kiều Thuần của lúc trước cả. Lúc đó anh ghét Kiều Thuần bao nhiêu thì bây giờ tôi ghét anh bấy nhiêu. Tôi nói như thế đã đủ rõ ràng chưa?”

Tân Chi Kiều lắc đầu: “Nhưng mà em là Kiều Thuần mà.”

Kiều Thuần, hai từ này giống như con tem vậy, nó đại diện cho tình yêu vĩnh viễn không mất đi của Kiều Thuần dành cho Tân Chi Kỳ, cũng đại diện cho nỗi khát khao cháy bỏng của cô ấy.

Thế nhưng tôi không phải là Kiều Thuần.

Tôi thật sự có chút gì đó thương hại Tân Chi Kỳ nhưng sự thật là thế đó, trên đời này đã không còn người tên Kiều Thuần một lòng một dạ yêu thương anh ta nữa rồi.

“Nếu như anh thích cái tên này như thế thì tôi sẽ đi đổi tên ngay. Anh thích tôi ở điểm nào tôi sửa không được sao, tôi xin anh đấy đừng tới làm phiền tôi nữa.”

“Không… Kiều Thuần sẽ không như thế…”

Đã rất gần đáp án rồi.

Nhưng tiếc là trước lúc đó Tân Chi Kiều và đám bạn tệ hại của anh ta đã bị bảo vệ đuổi thẳng cổ ra khỏi bệnh viện rồi.

Tôi tựa vào lòng Quan Sơn Trạch, tâm trạng có phần tụt dốc không phanh.

Đột nhiên Quan Sơn Trạch nói: “Tôi chuyển viện cho em nhé.”

“Có gì khác biệt sao?”

Sự thật chứng minh, không chỉ khác mà còn khác rất lớn là đằng khác. Quan Sơn Trạch chuyển tôi tới bệnh viện tư nhân của nhà anh.

Đây là gì?

Nếu như Quan Sơn Trạch không làm cảnh sát vì dân phục vụ nữa thì anh chỉ đành về nhà thừa kế tài sản nghìn tỉ thôi.

Kiều Thuần à, cô hãy nhìn tôi mà học tập đây này. Tôi vớ bừa một anh để yêu mà nhà người ta còn có cả bệnh viện tư nhân nữa. Tân Chi Kỳ là cái thá gì chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom