Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 757-770
Chương 757:
Khi nghe thấy điều này, toàn bộ hội trường trở
nên náo nhiệt, rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Thân phận của Thanh Vệ Vân đã không phải
là bình thường rồi, thế mà cậu ta còn nói rằng đây
còn là nhân vật “rông giữa đám người”, vô lý thật
sự đấy?
Có người tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Không phải nói
rằng thế hệ trẻ nhà họ Thanh người máu mặt nhất
không phải là Thanh Vệ Vân sao? Sao lại xuất
hiện một cậu em rể có bản lĩnh như vậy?"
"Đúng vậy, dù sao cũng là cháu gái nhà họ
Thanh thì làm sao có thể gả cho một người bình
thường được? Chắc lại chọn được một người cao
ráo, giàu có, đẹp trai lắm nhỉ?"
Thậm chí, ánh mắt của bọn họ cứ liếc qua liếc
lại, cuối cùng rơi vào trên Bùi Nguyên Minh, sau
đó kinh ngạc nói: ˆVị này, có thật là vị này không...'
Đám người nhà họ Trịnh vốn dĩ sắc mặt
không được tốt, lúc này nghe được lời bàn tán
như vậy thì đều liếc nhau bụm miệng cười khì.
Trịnh Thu Hằng che miệng cười: "Ông nội,
cháu biết tại sao nhà Thanh lại coi trọng gia đình
nhà Trịnh Tuyết Dương như vậy rồi!"
"Chắc chắn bọn họ khoe khoang thế lực của
Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta lợi hại lợi hại ghê
gớm lắm!"
"Nhưng không nghĩ rằng nhà họ Thanh lại tin
là thật, bây giờ ta nói ra, e rằng họ sẽ cười thối
mũi mất!"
Trịnh Chí Dụng cũng cười lạnh: "Phế vật thì
mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi, ở đâu thì cũng xấu
Chương 758:
Đương nhiên lúc ấy khi nghe thấy mấy lời này
sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng tái nhợt, không
biết tại sao bên ngoài vẫn có tin đồn này.
Thanh Vệ Vân đã nói như thế này, cô nhất thời
không biết giải thích thế nào cho phải.
Đợi cô phản ứng kịp, chuẩn bị tiến lên một
bước ra mặt thì không ngờ Bùi Nguyên Minh lại
nói: "Cứ trả lời anh cả rằng anh chính là Thế Tử
Minh đi"
Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói anh thừa
nhận thân phận của mình trước mặt nhà họ
Thanh cũng chẳng có gì to tát, tiện thể xem phản
ứng nhà họ Thanh ra sao.
"Xùy!"
Lúc này, mọi người há hốc môm!
Anh chàng này thực sự là Thế Tử Minh sao?
Đó chính là chủ nhân năm đó của nhà họ Bùi,
xây dựng tập đoàn hàng ngàn tỷ đồng chỉ bằng
bàn tay trắng sao!
Nhà họ Thanh phát tài rôi sao!
Trái lại Thanh Vệ Vân lại không hề nói ý đồ
của anh ta, chỉ bảo rằng: "Đúng là em rể quý, từ
giờ trở đi nhà họ Thanh phải trông cậy vào em rồi,
em phải giúp đỡ chúng ta nhiều vào nhé!"
Nhưng mà, ánh mắt của Thanh Khánh trở nên
thâm sâu.
Nếu người trước mặt thực sự là Thế Tử Minh,
thì nhà họ Thanh phải suy xét kỹ càng vê lập
trường của mình xem có còn muốn hợp tác với ba
dòng họ đỉnh nhất nước nữa hay không.
Lúc này, Trịnh Tuấn rốt cuộc mới phản ứng.
Ông ta vội vàng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày
bốc phét đủ rồi đấy! Đây là chỗ nào mà mày dám
khua môi múa mép như thế!”
Thanh Linh cũng lo lắng: "Bà cụ lớn họ Thanh
ghét nhất là loại ăn to nói lớn đấy. Coi như mẹ cầu
xin mày, đừng nổ nữa có được không!"
Trịnh Tuyết Dương hận không thể lấy tay bịt
mồm Bùi Nguyên Minh lại.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân là sửng sốt, không
phải anh rể nói nên giữ bí mật thân phận của
mình sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại tự mình tiết
lộ?
Lúc ấy Bùi Nguyên Minh mới nở nụ cười, nói:
"Vâng anh cả, nếu như muốn, chỉ cần nói một câu
là được”
“Phụt!”
Nghe những lời này, đám người Trịnh Tuấn
sắp hộc máu đến nơi.
Đây không phải là chém gió quá đà rồi sao?
Mày đừng chém nữa có được không!
'A ha ha ha...
Lúc này, có một tràng cười ha hả vang lên phá
tan bâu không khí ngượng ngùng của mọi người.
Trịnh Chí Dụng ôm bụng, cười nghiêng cười
ngả.
"Ông ơi, ông đừng trách cháu, tôi không nhịn
được nữa, cháu thật sự cười sắp tắt thở đến nơi
rồi!"
"Cái thằng Bùi Nguyên Minh kia, nó bảo nó
thật sự là Thế Tử Minh à!"
Chương 759:
“Bốp!”
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt ngỡ
ngàng của mọi người, chiếc gậy ba toong trong
tay của bà cụ lớn nhà họ Thanh nện thẳng vào
lưng Bùi Nguyên Minh.
Đánh xong, bà cụ Thanh lạnh lùng nói: “Người
sang ắt tự hiểu, còn bản thân mày được đến đâu
mà trong lòng mày còn không rõ sao?”
Sau đó, bà chống gậy chọt mấy phát trước
mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh: "Dạy dỗ thằng con
rể nhà chúng bay cho cẩn thận vào, bảo nó chỗ
nào được nói chuyện thì hãng nói, thế mà cũng
không hiểu sao?" "
"Nếu như chúng bay không biết dạy dỗ nó thế
nào thì tống cổ nó đi!"
"Tiệc mừng thọ của ta là ngày trọng đại,
không phải là nơi để cho tên hề này diễn tuông!"
Lời nói này quá nặng nề rồi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh bị dọa sợ tới mức
run lên, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Nước mắt của Thanh Linh tuôn xuống lã chã.
Nhưng đây là nhà mẹ đẻ của bà mà
Bản thân bà ngày đêm đều mong nhớ muôn
về nhà, muốn về nhà một cách vẻ vang một chút.
Nhưng sau khi vê được nhà rồi, bà lại xấu hổ
nhục nhã ê chề thế này!
Lúc này, nếu như có sợi dây thừng trong tay,
bà sẽ vắt lên thắt cổ ngay lập tức.
Chương 760:
Thật sự mất mặt!
Trước đây khi sống ở nhà họ Trịnh cô đã cảm
thấy nhục nhã lắm rồi!
Không ngờ hôm nay cô lại có thể gặp phải
giây phút nhục nhã nhất đời mình như thế này!
Ngay cả Trịnh Tuấn cũng nghiến răng nghiến
lợi.
Hôm nay bọn họ muốn đến để cậy thế của
nhà họ Thanh, cho dù không thể khoe khoang,
nhưng ít nhất cũng phải đạt được một chút thành
tích
Nhưng bây giờ thì sao? Ngoài mất mặt ra, còn
làm được gì nữa chứ?
"Mau vào đây, thật là làm mất mặt nhà họ
Thanh chúng ta, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
Lúc này, Thanh Vệ Vân không nhịn được mà
nói.
"Tự các người bị mất mặt thì thôi đi, còn
muốn thấy ba và bà nội tôi mất mặt như thế này
sao?"
"Các người không biết xấu hổ, nhưng chúng
tôi thì biết đấy!"
Ngay lúc này, Thanh Vệ Vân thực sự đã
khuyên bảo hết nước hết cái, chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép!
Trịnh Tuấn và Thanh Linh không còn cách
nào khác, lúc này họ chỉ có thể vừa cúi đầu xuống
vừa nhanh chóng rút lui vào đại sảnh.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vừa
định đi vào, nhưng họ lại bị người nhà họ Thanh
chặn lại.
“Hai người ở lại đây, để thằng khốn kia cút ra
ngoài!” Có một người nhà họ Thanh chỉ tay vào
Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh vừa định nói gì đó, nhưng
Trịnh Tuyết Dương đã sắp khóc đến nơi: "Cầu xin
anh đừng nói nữa, anh vào trong đi được không?”
"Nếu không thì em sẽ thật sự không chịu nổi
nữa!"
Bùi Nguyên Minh không còn cách nào khác là
đi theo vào đại sảnh.
Sau đó, anh đã ngôi vào vị trí.
Vốn dĩ vị trí của gia đình Trịnh Tuyết Dương
tương đối nằm ở phía trước, cách chỗ ngồi của bà
cụ không xa.
Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, chỗ
ngồi của họ trực tiếp bị chuyển đến một vị trí bổ
sung tạm thời.
Thà để trống chiếc ghế trước mặt chứ không
đưa cho họ ngôi.
Từ việc thay đổi chỗ ngồi có thế thấy được bà
cụ nhà họ Thanh vốn dĩ muốn cho gia đình Trịnh
Tuyết Dương một cơ hội.
Bây giờ cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.
Bởi vì chỉ có những người có địa vị càng quan
trọng thì mới có thể càng vượt lên phía trước.
Từ chỗ ngôi có thể thấy được, gia đình của
Trịnh Tuấn đã không còn quan trọng gì nữa.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân bị Thanh Nhã kéo qua
và ngồi xuống bàn của họ.
“Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Lúc này Trịnh
Tuấn nghiền răng nghiến lợi nói.
Chương 761:
“Đi, chúng ta đi lên phía trước nhanh một
chút, sắp tới lượt chúng ta rồi!"
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều mặt dày đi lên
phía trước, mong chờ thời cơ để xuất hiện.
Bọn họ đang tưởng tượng đến cảnh khi bà cụ
nhà họ Thanh nhận được món quà của họ sẽ cười
đến nỗi không khép được miệng.
"Tiếp theo là một đôi lọ hoa sứ trắng có lịch
sử năm trăm năm, đều do lò quan triều Nam Tống
sản xuất. Loại vật phẩm văn hóa này có giá trị rất
cao, thậm chí nếu có thể kiếm được một đôi thì
giá trị càng cao hơn! ”
Người dẫn chương trình đọc những món quà
tiếp theo.
Lúc này nhìn thấy hai người Thanh Nhã và Lữ
Lâm đứng lên, cùng nhau kính cẩn nói: "Chúc
mừng bà cụ, Phúc như Đông Hải, Thọ tỉ Nam Sơn!"
Lúc này nếp nhăn trên mặt bà cụ mới giãn ra,
bà ta ra hiệu cho người dẫn chương trình đưa đôi
lọ hoa sứ trắng xanh cho bà ta, xem một lúc lâu,
bà ta gật đầu nói: "Thanh Nhã, đúng là chỉ có con
có lòng!"
“Việc này là con nên làm, chỉ cần bà cụ hài
lòng, chúng con có đập nồi bán sắt cũng được!”
Thanh Nhã cười nói.
Những lời này được nói ra, toàn bộ những
người đang có mặt ở đó đều võ tay.
Có thể tặng một món quà quý giá như vậy,
chắc chắn là món quà có có giá trị nhất ở đây rồi.
Nhưng lúc này, hai người Thanh Linh và Trịnh
Chương 762:
"Các người! ! !'
Sau đó, bà cụ nhà họ Thanh tức giận đến cả
người đều run lên.
Gia đình Trịnh Tuyết Dương là có ý gì, tặng
một viên thuốc mốc meo, hành động này là châm
chọc mình sống dai quá hay sao?
"Chị, nếu các người không muốn tặng quà
cho cụ thì có thể không tặng, nếu trong nhà
không có tiên, tùy tiện đưa chút hoa quả vân vân,
cũng tốt hơn so với cái này!"
Giờ phút này, Thanh Nhã đã hết nói nổi rồi.
Ban đầu, bà ta còn muốn nói giúp người chị
này của mình vài lời hay.
Nhưng giờ phút này, Bà cụ nhà họ Thanh tức
giận đến cả người đang run lên bần bật, bà ta nào
dám đi lên kia chứ?
Mà Thanh Linh đứng phía sau thật sự muốn
cắm đâm xuống mặt đất chết cho xong.
Nếu bọn họ không đi lên phía trước thì cũng
thôi đi.
Nhưng bọn họ đi lên trước, trở thành tiêu
điểm chú ý của toàn trường, kết quả lại đưa tặng
vật như vậy!
Dọa người!
Bọn họ không chỉ mất mặt ở nhà mẹ đẻ, mà
còn mất hết mặt mũi trong cả Dương Thành, cả
Đà Nẵng!
Sớm biết vậy thì không đến đây!
Đều do Bùi Nguyên Minh!
Chương 763:
Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, bên
trên Trịnh Tuyết Dương giận không chỗ phát tiết,
giờ phút này nhịn không được thấp giọng mà nói:
"Bùi Nguyên Minh, anh còn muốn làm gì?"
"Anh nhìn chằm chằm thứ này có thể có tác
dụng gì?"
"Lúc này còn có thể nhìn ra được một đóa
hoa hay sao?”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: "Em không
hiểu, đây là thứ mà đại sư Nạp Hoàng Chỉ cho
anh, khẳng định giá trị vô cùng xa xỉ!"
Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương cũng nở
nụ cười, Nạp Hoàng Chỉ là ai?
Được rồi, tuy rằng bởi vì anh biết đánh giá bảo
vật, người ta coi trọng anh một chút.
Nhưng anh nói thứ này là Nạp Hoàng Chi đưa
cho anh, anh lừa ai đó?
Lúc này, trong đại sảnh đang tiếp tục đưa
tặng quà mừng.
Ngay cả bọn người Mộ Phong Châu cũng đưa
quà cáp lên.
Đương nhiên, quà mà bọn họ tặng giá trị
không cao, cơ bản cũng chỉ là một ít tranh chữ
vân vân thông thường.
Nhưng vấn đề là, bọn họ vốn là người của cơ
quan chính phủ, có thể tới đã là món quà tốt nhất,
bà cụ nhà họ Thanh cũng không dám hi vọng xa
vời bọn họ tặng thứ tốt gì.
Người dẫn chương trình cũng hiểu chuyện,
thổi phồng những bức tranh chữ này đến mức cứ
Chương 764:
Tầm mắt Mọi người đều đồng thời rơi vào trên
người của anh, anh lại trở thành mục tiêu chú ý
của toàn trường.
Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh chỉ vào viên
thuốc vừa bị người dân chương trình ném lên trên
mặt đất, dáng vẻ thật đương nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng này cũa anh, cả đám người
đều mang vẻ mặt chán ghét.
Một thằng ở rể quá không biết xấu hổi
Lúc này anh dám nói lời này! ?
Rõ ràng anh tặng thứ rác rưởi không biết là
cái gì, giờ phút này nghe Thanh Khánh nói là bổ
phế đan, anh lại dám nói cái viên thuốc đen đúa
kia của mình là bổ phế đan nguyên thủy! ?
Vật đó chính là tâm can bảo bồi của gia chủ
Nạp Lan, tức đại sư Nạp Hoàng Chi, gia tộc nhất
lưu của Đà Nẵng!
Nghe nói năm đó đứng đầu bộ binh Đà Nẵng
từng mở miệng, cũng chưa câu xin được.
Ông ấy lại đưa cho một thằng con ở rể Bùi
Nguyên Minh này sao? Dựa vào cái gì?
Dựa vào anh là một đống rác rưởi sao không!
?
"Bùi Nguyên Minh! Anh làm cái gì vậy! Anh
không cần nói bậy nữa có được không!"
Trịnh Tuyết Dương cũng sắp bật khóc đến nơi
rôi, bây giờ đã là lúc nào rôi mà Bùi Nguyên Minh
còn chạy ra tạo thêm phiên phức?
Anh sợ cả nhà bọn họ còn chưa đủ thảm hay
sao?
Lại tiếp tục mất mặt như thế, bọn họ chỉ có
một con đường chết !
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Phía sau, bà cụ nhà họ Thanh đột nhiên phát
UY.
Trịnh Tuyết Dương ngẩn ra, không dám mở
miệng, ngay cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều
lạnh run, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn tin lời nói của thằng ở
rể này hay sao?" Giờ phút này, vẻ mặt Thanh
Khánh đều là mất hứng.
Bản thân mình phải cực cực khổ khổ lấy được
bổ phế đan bản hạn chế này.
Nhưng anh lại dám nói, cái cục đen thui của
anh là bản cũ nguyên thủy?
Anh đang đánh mặt vào mặt tôi đấy!
Giờ phút này, gương mặt bà cụ nhà họ Thanh
đều là vẻ lạnh lùng, bà ta nhìn Bùi Nguyên Minh
nói: "Không phải anh ta nói thứ rách nát mà mình
tặng là bổ phế đan nguyên thủy hay sao! Hiện tại
tôi cho anh một cơ hội! Chứng minh bản thân một
lần!"
"Đúng! Để chúng ta nhìn xem thằng ở rể này
chứng minh chính mình như thế nào!"
Mọi người lập tức đều ồn ào.
Thực rõ ràng, bà cụ nhà họ Thanh muốn
trừng trị Bùi Nguyên Minh.
Chuyện hiện giờ Bùi Nguyên Minh này phải
làm nhất chính là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nói như vậy, có lẽ bà cụ Thanh còn có thể tha
thứ cho anh.
Chương 765:
Mọi người thấy được cảnh tượng này, đều
muốn quất một cái tát đánh chết Bùi Nguyên
Minh.
Đang ở hoàn cảnh thế nào?
Lại làm người ta ghê tởm như vậy, cái này
tuyệt đối là phải thành tâm.
Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh thấy cảnh
tượng như vậy, gần như theo bản năng chui vào
dưới đáy bàn.
Dọa người! Quá mất mặt!
Vốn đã không sao, vốn mọi chuyện đã qua.
Chính là oan nghiệt này lại dám nói thứ rác
rưởi trong tay anh là bổ phế đan nguyên thủy!
Người này cũng không sợ thổi nổ cả lông đèn
da trâu à?
Giờ phút này Trịnh Tuấn hận không thể bóp
chết Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng lên, lớn tiếng
nói: "Bà cụ Thanh, tôi đứng ở đây đại diện cho
nhà họ Trịnh chúng tôi tỏ thái độ một chút!"
"Mặc dù Bùi Nguyên Minh này ở rể ở nhà họ
Trịnh chúng tôi!”
"Nhưng chuyện anh ta làm không có chút liên
quan gì đến nhà họ Trịnh chúng tôi!"
Nghe được gia chủ nhà họ Trịnh nói như vậy,
giờ phút này, những người khác cơ bản đều khẳng
định, viên thuốc vừa thấy là ghê tởm này khẳng
định không phải bổ phế đan nguyên thủy cái gì cả.
Chương 766:
Thanh Vệ Vân lúc này vô thức nói: “Bà nội,
chẳng lẽ thứ này thật sự là cái gọi là nguyên thủy
bổ phế đan đó sao?”
“Không thể nào như vậy được!”
“Thứ đó chính là sinh mạng của thầy Nạp Lan,
ông ta không thể giao cho người khác, càng
không thể nào giao cho một thẳng con rể nhà
giàu!”
Những người khác cũng thi nhau phụ họa
theo.
“Bà cụ Thanh, bà nhất định phải xem xét cho
tường tận đấy! Thời buổi này có nhiều kẻ lừa đảo
lắm, không cẩn thận một cái là sẽ bị lừa ngay!”
“Đúng đó! Đây là thuốc đấy, không phải là trò
đùa đâu, nếu là thuốc giả, uống vào không những
không đỡ hơn, nói không chừng còn trúng độc
như chơi!”
“Bà cụ Thanh, nhìn thể nào cũng thấy tên
nhóc này không hề giống người có thể lấy được
nguyên thủy bổ phế đan!”
Thanh Khánh càng thêm chau mày nói: “Mẹ,
viên nguyên thủy bố phế đan trong tay Nạp
Hoàng Chi đó, ngay cả nhất bả thủ của Đà Nẵng
cũng không thể nào lấy được, huống hồ gì là
người khác?”
“Mẹ đừng để bị lừa đến hồ đồ đấy!”
Thanh Khánh cực kỳ lo lắng, lỡ như bà mẹ già
cả của mình đi tin lời thằng con rể nhà giàu đó,
uống bậy thứ thuốc tể không biết đào từ đâu ra
này, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
Chương 767:
Toàn thân Trịnh Tuyết Dương cũng khe khẽ
run lên, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Cô có thể chấp nhận nói chuyện to tiếng, vô
sự chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng cô tuyệt đối không thể nào chấp nhận
rằng chồng mình lại là một tên trộm, là một tên ăn
cắp!
Lúc này, sắc mặt của Thanh Khánh cũng vô
cùng khó chịu: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ nhất bả
thủ của Đà Nẵng tổng cảnh thự, nhất bả thủ của
Dương Thành cảnh thự đều đang ở đây!”
“Lúc này, cậu mau mau giải thích vấn đề rõ
ràng đi!”
“Đúng là thứ đồ con hoang chẳng ra gì!”
Suy cho cùng đây cũng không phải là Thanh
Khánh suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh, nhưng nếu
như trong bữa tiệc thọ yến của bà cụ Thanh xuất
hiện món quà là thứ không sạch sẽ, vậy mặt mũi
của nhà họ Thanh coi như bị mất sạch cả rồi!
Cho nên, bây giờ cách tốt nhất chính là, bảo
Bùi Nguyên Minh trả lại đô đã ăn trộm, đồng thời
cầu xin để nhận được sự tha thứ của Nạp Hoàng
Chỉ.
Chỉ có như vậy, mới có thể hạ thấp mức độ
ảnh hưởng của chuyện này tới mức thấp nhất.
Thật không ngờ Bùi Nguyên Minh lại bật cười:
“Bà cụ, cháu có thể đảm bảo với bà, lai lịch của
món đồ này hoàn toàn sạch sẽ, tuyệt đối không
phải đồ gì dơ bẩn!”
“Bà mau chóng dùng sớm đi, cho dù bây giờ
dùng luôn cũng không sao cải”
“Cậu nói thật sao?”
Nghe vậy, bà cụ Thanh có phần sửng sốt, thật
ra bà ta rất rất muốn uống viên bổ phế đan này.
“Tất nhiên là thật, thứ này là do Nạp Hoàng
Chi đích thân đưa tận tay cho cháu, lúc đó Khánh
Vân cũng ở đó, nếu không tin, bà có thể hỏi cô ấy”
Bùi Nguyên Minh nói.
“Khánh Vân, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Trịnh Khánh Vân bị nhiêu người nhìn chäm
chằm như vậy có chút khẩn trương, nhưng mà cô
ta vẫn kể lại đại khái mọi chuyện cho mọi người.
Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, mọi
người có mặt ở hiện trường đều không nhịn được
mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Đây là loại may mắn chết tiệt gì vậy?
Người nhà họ Trịnh lại càng thêm choáng
váng sững sờ, chuyện này cũng có thể xảy ra
sao? Đây là chiếc bánh bao từ trên trời rơi xuống
sao?
“Cũng chính là nói, bởi vì muốn bày tỏ lời xin
lỗi với Trịnh Khánh Vân, cho nên Nạp Hoàng Chi
mới tiện tay lấy thứ này làm vật bồi thường, tặng
cho hai người sao?”
“Mà hai người cũng không có nhìn kỹ, cứ vậy
cầm thẳng tới đây làm quà tặng?”
Thanh Vệ Vân đã hiểu rõ toàn bộ sự tình vừa
xảy ra, lúc này sắc mặt giống như vừa mới ăn
thuốc súng.
Còn sắc mặt của Thanh Khánh càng thêm kỳ
quái khó hiểu.
Bản thân mình vất vả nhờ cậy đủ loại quan hệ
cũng không thể nào có được thứ này, kết quả,
Chương 768:
Bùi Nguyên Minh vô cùng nghiêm túc nói:
“Chỉ cân trong tay Nạp Hoàng Chi có, tôi đi xin
ông ấy nhất định sẽ cho...”
Anh cũng không hề nói phét, dựa vào thân
phận hiện tại của anh, chỉ cân mở miệng Nạp
Hoàng Chi chắc chắn sẽ nể mặt nể mũi anh.
“Được rồi được rồi Bùi Nguyên Minh, tôi đã
hiểu lòng hiếu thuận của cậu rồi!”
Bà cụ nhà họ Thanh lúc này còn cho rằng Bùi
Nguyên Minh đang chém gió, cho nên lúc này mới
trực tiếp ngắt lời: “Cho dù thế nào, phần tâm ý này
của cậu tôi xin nhận lấy!"
Sau đó bà cụ nhà họ Thanh giơ tay chỉ vào
Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương nói:
“Mấy người các con còn đứng đực ra đó làm gì?
Mau mau đến ngôi trước mặt bà”
Quả là vui còn hơn cả lên trời!
Ba người Trịnh Tuấn ngơ ngơ ngác ngác,
nhưng mà vẫn đi lên trước, ngồi xuống chiếc bàn
của bà cụ Thanh.
Bà cụ Thanh lại càng cười tươi hơn: “Nếu như
tất cả mọi người đã có mặt ở đây, tôi cũng muôn
nhân tiện tuyên bố một chuyện”
“Bắt đầu từ hôm nay, con gái lớn của tôi, cả
nhà Thanh Linh, chính thức quay về!”
“Sau này đi ra ngoài nếu có gặp nhau, hy vọng
mọi người nể mặt nhà họ Thanh chúng tôi, có thể
ưu ái chúng nó thêm vài phần!”
Thanh Linh vừa nghe thấy những lời này, lập
tức bật khóc vì vui mừng.
Chương 769:
Bà cụ Thanh lại cười đến híp cả mắt nói:
“Thanh Khánh à, con thật là lợi hại, ngay cả Đà
Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ mà cũng có thể
mời tới được!”
“Mẹ đây thật sự không thể nhận nổi mà!”
Những người nhà họ Thanh khác cũng kích
động nhìn sang Thanh Khánh: “Gia chủ Thanh
Khánh, ông thật là có mặt mũi! Ngay cả nhất bả
thủ và nhị bả thủ cũng phải đến chúc mừng bà cụ
Thanh!”
“Ông làm sao mà làm được vậy?”
“Xem ra chẳng bao lâu nữa nhà họ Thanh sẽ
trở thành gia tộc hàng đầu rồi!”
Lúc này, mỗi người trong nhà họ Thanh đều
dương dương đắc chí không thôi.
Đây quả là một chuyện cực kỳ nở mày nở mặt.
Còn tất cả khách mời ở hiện trường, mỗi
người đều tỏ rõ ngưỡng mộ và ghen tj.
Trước đó chưa lâu, tại tiệc mừng thọ của bà
cụ nhà họ Trịnh, nghe nói cũng chỉ có một mình
nhị bả thủ Khổng Văn Khưu đến chúc mừng mà
thôi, hơn nữa đến chưa được bao lâu lại mau
chóng vội vã rời đi.
Bây giờ đến tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ
Trịnh, Đà Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ đều xuất
hiện, điều này chứng minh mặt mũi của nhà họ
Thanh đây còn lớn hơn cả nhà họ Bùi còn gì!
Mặc dù bà cụ Thanh cứ luôn miệng nói mình
không nhận nổi phần đại lễ này, nhưng mà lúc này
hai mắt của bà ta sắp kéo ra thành một đường
thẳng rồi.
“Khánh, con nói với mẹ xem, rốt cuộc con làm
sao mà mời được hai người họ vậy!”
“Đây là bất ngờ từ trên trời rơi xuống đấy!”
Trong lòng Thanh Khánh cũng tràn đầy nghi
hoặc, nhưng mà với thân phận hiện giờ của ông
ta, vào giờ phút này không thể để mất thể diện
được.
Lúc này ông ta tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Mấy ngày
trước, con chỉ là tình cờ nhắc đến một câu trước
mặt hai người họ, thật không ngờ bọn họ thật sự
lại để tâm như vậy!”
Bên cạnh, Bùi Nguyên Minh chỉ im lặng câm
di động không nói một lời nào.
Cách đó không lâu, Hạ Vân có gửi cho anh
một tin nhắn, nói rằng Hạ Trung Hưng có chuyện
gấp muốn tìm anh.
Chương 770:
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Khổng
Văn Khưu có chút xấu hổ, bọn họ tới đây làm ăn
nhưng lại không mang theo lễ vật.
Bây giờ lão thái quân nhà họ Thanh đích thân
ra đón, bọn họ không thể không xuống xe đúng
không?
Cả hai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười gượng
gạo rôi bước ra khỏi xe.
Sau đó Hạ Trung Hưng mở lời đầu tiên chúc
mừng: “Thanh lão thái quân, Hạ Trung Hưng tôi
không mời mà tới. Tôi chúc ngài phúc như Đông
Hải!”
Khổng Văn Khưu cũng nói: “Chúc lão thái
quân thọ tỉ Nam Sơn!”
Lão thái quân nhà họ Thanh lúc này vô cùng
phấn khích đến mức được vỗ tay tán thưởng luôn
miệng khen hay.
Nhà họ Thanh là gia đình quan chức, hiểu rõ
địa vị hai người đứng số một, số hai này. Hai
người này cũng không phải Thanh Khánh có thể
so, giữa hai bên chênh lệch khoảng cách quá lớn.
Bây giờ các người đứng đầu và đứng thứ hai
Đà Nẵng đến chúc mừng sinh nhật bà ấy, mặt mũi
này là quá đủ rồi!
Dù là giờ phút này hai người bọn họ không có
ý đưa lên bất kỳ cái quà sinh nhật nào, lão thái
quân cũng không để ý.
Bọn họ chịu đến, chính là mặt mũi lớn nhất,
quà sinh nhật lớn nhất!
Chỉ có Thanh Khánh có chút ít xấu hổ, giờ
phút này đi lên phía trước nói: “Chào mọi người,
trước đó Thanh Khánh tôi chỉ là ngẫu nhiên đề
cập đến cũng không có đưa lên thư mời, không
nghĩ tới hai người lại đến đây, còn xin hai anh bỏ
qua cho.”
Hạ Trung Hưng liếc nhìn Khổng Văn Khưu.
Khổng Văn Khưu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng ông
ta vẫn cười ha hả nói: “Thanh Khánh à hôm nay
chúng tôi có việc tình cờ đi ngang qua đây liên
nhớ tới chuyện này nên thuận tiện ghé qua chào
hỏi. Chúng ta cũng không có vào. Mọi người cứ
tiếp tục đi. Tiếp tục đi”
Lão thái quân nhà họ Thanh nói: “Chẳng lẽ hai
người có chuyện gấp sao?”
“Đúng, đúng vậy! Chúng ta tới đây gặp một
đại nhân vật đó!” Văn Khưu nói.
Lời này vừa nói ra, cả nhà họ Thanh đều rung
động.
Đại nhân vật đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến
người đứng đầu và đứng thứ hai Đà Nẵng đều
phải cùng ra mặt?
Đáng lẽ Khổng Văn Khưu muốn tiến lên chào
hỏi Bùi Nguyên Minh nhưng Hạ Trung Hưng đã
ngăn lại kéo lên xe rồi phóng xe đến cổng chính
nhà khách Dương Thành chờ.
Khi hai vị khách quý này rời đi, bữa tiệc sinh
nhật của nhà họ Thanh vẫn tiếp tục.
Lúc này, lão thái quân nhà họ Thanh rõ ràng
lạnh nhạt với một nhà của Trịnh Tuyết Dương.
Bây giờ chủ đề của bữa tiệc sinh nhật đang
tập trung vào Thanh Khánh, thậm chí có người
còn suy đoán rằng ông ta có thể được thăng
chức lên làm chỉ huy thứ hai!
Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến điều
Khi nghe thấy điều này, toàn bộ hội trường trở
nên náo nhiệt, rất nhiều người bàn tán xôn xao.
Thân phận của Thanh Vệ Vân đã không phải
là bình thường rồi, thế mà cậu ta còn nói rằng đây
còn là nhân vật “rông giữa đám người”, vô lý thật
sự đấy?
Có người tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Không phải nói
rằng thế hệ trẻ nhà họ Thanh người máu mặt nhất
không phải là Thanh Vệ Vân sao? Sao lại xuất
hiện một cậu em rể có bản lĩnh như vậy?"
"Đúng vậy, dù sao cũng là cháu gái nhà họ
Thanh thì làm sao có thể gả cho một người bình
thường được? Chắc lại chọn được một người cao
ráo, giàu có, đẹp trai lắm nhỉ?"
Thậm chí, ánh mắt của bọn họ cứ liếc qua liếc
lại, cuối cùng rơi vào trên Bùi Nguyên Minh, sau
đó kinh ngạc nói: ˆVị này, có thật là vị này không...'
Đám người nhà họ Trịnh vốn dĩ sắc mặt
không được tốt, lúc này nghe được lời bàn tán
như vậy thì đều liếc nhau bụm miệng cười khì.
Trịnh Thu Hằng che miệng cười: "Ông nội,
cháu biết tại sao nhà Thanh lại coi trọng gia đình
nhà Trịnh Tuyết Dương như vậy rồi!"
"Chắc chắn bọn họ khoe khoang thế lực của
Bùi Nguyên Minh, bảo anh ta lợi hại lợi hại ghê
gớm lắm!"
"Nhưng không nghĩ rằng nhà họ Thanh lại tin
là thật, bây giờ ta nói ra, e rằng họ sẽ cười thối
mũi mất!"
Trịnh Chí Dụng cũng cười lạnh: "Phế vật thì
mãi mãi chỉ là phế vật mà thôi, ở đâu thì cũng xấu
Chương 758:
Đương nhiên lúc ấy khi nghe thấy mấy lời này
sắc mặt Trịnh Tuyết Dương cũng tái nhợt, không
biết tại sao bên ngoài vẫn có tin đồn này.
Thanh Vệ Vân đã nói như thế này, cô nhất thời
không biết giải thích thế nào cho phải.
Đợi cô phản ứng kịp, chuẩn bị tiến lên một
bước ra mặt thì không ngờ Bùi Nguyên Minh lại
nói: "Cứ trả lời anh cả rằng anh chính là Thế Tử
Minh đi"
Đối với Bùi Nguyên Minh mà nói anh thừa
nhận thân phận của mình trước mặt nhà họ
Thanh cũng chẳng có gì to tát, tiện thể xem phản
ứng nhà họ Thanh ra sao.
"Xùy!"
Lúc này, mọi người há hốc môm!
Anh chàng này thực sự là Thế Tử Minh sao?
Đó chính là chủ nhân năm đó của nhà họ Bùi,
xây dựng tập đoàn hàng ngàn tỷ đồng chỉ bằng
bàn tay trắng sao!
Nhà họ Thanh phát tài rôi sao!
Trái lại Thanh Vệ Vân lại không hề nói ý đồ
của anh ta, chỉ bảo rằng: "Đúng là em rể quý, từ
giờ trở đi nhà họ Thanh phải trông cậy vào em rồi,
em phải giúp đỡ chúng ta nhiều vào nhé!"
Nhưng mà, ánh mắt của Thanh Khánh trở nên
thâm sâu.
Nếu người trước mặt thực sự là Thế Tử Minh,
thì nhà họ Thanh phải suy xét kỹ càng vê lập
trường của mình xem có còn muốn hợp tác với ba
dòng họ đỉnh nhất nước nữa hay không.
Lúc này, Trịnh Tuấn rốt cuộc mới phản ứng.
Ông ta vội vàng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày
bốc phét đủ rồi đấy! Đây là chỗ nào mà mày dám
khua môi múa mép như thế!”
Thanh Linh cũng lo lắng: "Bà cụ lớn họ Thanh
ghét nhất là loại ăn to nói lớn đấy. Coi như mẹ cầu
xin mày, đừng nổ nữa có được không!"
Trịnh Tuyết Dương hận không thể lấy tay bịt
mồm Bùi Nguyên Minh lại.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân là sửng sốt, không
phải anh rể nói nên giữ bí mật thân phận của
mình sao? Tại sao hôm nay anh ấy lại tự mình tiết
lộ?
Lúc ấy Bùi Nguyên Minh mới nở nụ cười, nói:
"Vâng anh cả, nếu như muốn, chỉ cần nói một câu
là được”
“Phụt!”
Nghe những lời này, đám người Trịnh Tuấn
sắp hộc máu đến nơi.
Đây không phải là chém gió quá đà rồi sao?
Mày đừng chém nữa có được không!
'A ha ha ha...
Lúc này, có một tràng cười ha hả vang lên phá
tan bâu không khí ngượng ngùng của mọi người.
Trịnh Chí Dụng ôm bụng, cười nghiêng cười
ngả.
"Ông ơi, ông đừng trách cháu, tôi không nhịn
được nữa, cháu thật sự cười sắp tắt thở đến nơi
rồi!"
"Cái thằng Bùi Nguyên Minh kia, nó bảo nó
thật sự là Thế Tử Minh à!"
Chương 759:
“Bốp!”
Khoảnh khắc tiếp theo, dưới ánh mắt ngỡ
ngàng của mọi người, chiếc gậy ba toong trong
tay của bà cụ lớn nhà họ Thanh nện thẳng vào
lưng Bùi Nguyên Minh.
Đánh xong, bà cụ Thanh lạnh lùng nói: “Người
sang ắt tự hiểu, còn bản thân mày được đến đâu
mà trong lòng mày còn không rõ sao?”
Sau đó, bà chống gậy chọt mấy phát trước
mặt Trịnh Tuấn và Thanh Linh: "Dạy dỗ thằng con
rể nhà chúng bay cho cẩn thận vào, bảo nó chỗ
nào được nói chuyện thì hãng nói, thế mà cũng
không hiểu sao?" "
"Nếu như chúng bay không biết dạy dỗ nó thế
nào thì tống cổ nó đi!"
"Tiệc mừng thọ của ta là ngày trọng đại,
không phải là nơi để cho tên hề này diễn tuông!"
Lời nói này quá nặng nề rồi.
Trịnh Tuấn và Thanh Linh bị dọa sợ tới mức
run lên, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
Nước mắt của Thanh Linh tuôn xuống lã chã.
Nhưng đây là nhà mẹ đẻ của bà mà
Bản thân bà ngày đêm đều mong nhớ muôn
về nhà, muốn về nhà một cách vẻ vang một chút.
Nhưng sau khi vê được nhà rồi, bà lại xấu hổ
nhục nhã ê chề thế này!
Lúc này, nếu như có sợi dây thừng trong tay,
bà sẽ vắt lên thắt cổ ngay lập tức.
Chương 760:
Thật sự mất mặt!
Trước đây khi sống ở nhà họ Trịnh cô đã cảm
thấy nhục nhã lắm rồi!
Không ngờ hôm nay cô lại có thể gặp phải
giây phút nhục nhã nhất đời mình như thế này!
Ngay cả Trịnh Tuấn cũng nghiến răng nghiến
lợi.
Hôm nay bọn họ muốn đến để cậy thế của
nhà họ Thanh, cho dù không thể khoe khoang,
nhưng ít nhất cũng phải đạt được một chút thành
tích
Nhưng bây giờ thì sao? Ngoài mất mặt ra, còn
làm được gì nữa chứ?
"Mau vào đây, thật là làm mất mặt nhà họ
Thanh chúng ta, chẳng ra cái thể thống gì cả!"
Lúc này, Thanh Vệ Vân không nhịn được mà
nói.
"Tự các người bị mất mặt thì thôi đi, còn
muốn thấy ba và bà nội tôi mất mặt như thế này
sao?"
"Các người không biết xấu hổ, nhưng chúng
tôi thì biết đấy!"
Ngay lúc này, Thanh Vệ Vân thực sự đã
khuyên bảo hết nước hết cái, chỉ tiếc rèn sắt
không thành thép!
Trịnh Tuấn và Thanh Linh không còn cách
nào khác, lúc này họ chỉ có thể vừa cúi đầu xuống
vừa nhanh chóng rút lui vào đại sảnh.
Trịnh Tuyết Dương và Trịnh Khánh Vân vừa
định đi vào, nhưng họ lại bị người nhà họ Thanh
chặn lại.
“Hai người ở lại đây, để thằng khốn kia cút ra
ngoài!” Có một người nhà họ Thanh chỉ tay vào
Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói.
Bùi Nguyên Minh vừa định nói gì đó, nhưng
Trịnh Tuyết Dương đã sắp khóc đến nơi: "Cầu xin
anh đừng nói nữa, anh vào trong đi được không?”
"Nếu không thì em sẽ thật sự không chịu nổi
nữa!"
Bùi Nguyên Minh không còn cách nào khác là
đi theo vào đại sảnh.
Sau đó, anh đã ngôi vào vị trí.
Vốn dĩ vị trí của gia đình Trịnh Tuyết Dương
tương đối nằm ở phía trước, cách chỗ ngồi của bà
cụ không xa.
Nhưng bây giờ xảy ra những chuyện này, chỗ
ngồi của họ trực tiếp bị chuyển đến một vị trí bổ
sung tạm thời.
Thà để trống chiếc ghế trước mặt chứ không
đưa cho họ ngôi.
Từ việc thay đổi chỗ ngồi có thế thấy được bà
cụ nhà họ Thanh vốn dĩ muốn cho gia đình Trịnh
Tuyết Dương một cơ hội.
Bây giờ cô đã hoàn toàn mất hết hy vọng rồi.
Bởi vì chỉ có những người có địa vị càng quan
trọng thì mới có thể càng vượt lên phía trước.
Từ chỗ ngôi có thể thấy được, gia đình của
Trịnh Tuấn đã không còn quan trọng gì nữa.
Chỉ có Trịnh Khánh Vân bị Thanh Nhã kéo qua
và ngồi xuống bàn của họ.
“Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Lúc này Trịnh
Tuấn nghiền răng nghiến lợi nói.
Chương 761:
“Đi, chúng ta đi lên phía trước nhanh một
chút, sắp tới lượt chúng ta rồi!"
Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều mặt dày đi lên
phía trước, mong chờ thời cơ để xuất hiện.
Bọn họ đang tưởng tượng đến cảnh khi bà cụ
nhà họ Thanh nhận được món quà của họ sẽ cười
đến nỗi không khép được miệng.
"Tiếp theo là một đôi lọ hoa sứ trắng có lịch
sử năm trăm năm, đều do lò quan triều Nam Tống
sản xuất. Loại vật phẩm văn hóa này có giá trị rất
cao, thậm chí nếu có thể kiếm được một đôi thì
giá trị càng cao hơn! ”
Người dẫn chương trình đọc những món quà
tiếp theo.
Lúc này nhìn thấy hai người Thanh Nhã và Lữ
Lâm đứng lên, cùng nhau kính cẩn nói: "Chúc
mừng bà cụ, Phúc như Đông Hải, Thọ tỉ Nam Sơn!"
Lúc này nếp nhăn trên mặt bà cụ mới giãn ra,
bà ta ra hiệu cho người dẫn chương trình đưa đôi
lọ hoa sứ trắng xanh cho bà ta, xem một lúc lâu,
bà ta gật đầu nói: "Thanh Nhã, đúng là chỉ có con
có lòng!"
“Việc này là con nên làm, chỉ cần bà cụ hài
lòng, chúng con có đập nồi bán sắt cũng được!”
Thanh Nhã cười nói.
Những lời này được nói ra, toàn bộ những
người đang có mặt ở đó đều võ tay.
Có thể tặng một món quà quý giá như vậy,
chắc chắn là món quà có có giá trị nhất ở đây rồi.
Nhưng lúc này, hai người Thanh Linh và Trịnh
Chương 762:
"Các người! ! !'
Sau đó, bà cụ nhà họ Thanh tức giận đến cả
người đều run lên.
Gia đình Trịnh Tuyết Dương là có ý gì, tặng
một viên thuốc mốc meo, hành động này là châm
chọc mình sống dai quá hay sao?
"Chị, nếu các người không muốn tặng quà
cho cụ thì có thể không tặng, nếu trong nhà
không có tiên, tùy tiện đưa chút hoa quả vân vân,
cũng tốt hơn so với cái này!"
Giờ phút này, Thanh Nhã đã hết nói nổi rồi.
Ban đầu, bà ta còn muốn nói giúp người chị
này của mình vài lời hay.
Nhưng giờ phút này, Bà cụ nhà họ Thanh tức
giận đến cả người đang run lên bần bật, bà ta nào
dám đi lên kia chứ?
Mà Thanh Linh đứng phía sau thật sự muốn
cắm đâm xuống mặt đất chết cho xong.
Nếu bọn họ không đi lên phía trước thì cũng
thôi đi.
Nhưng bọn họ đi lên trước, trở thành tiêu
điểm chú ý của toàn trường, kết quả lại đưa tặng
vật như vậy!
Dọa người!
Bọn họ không chỉ mất mặt ở nhà mẹ đẻ, mà
còn mất hết mặt mũi trong cả Dương Thành, cả
Đà Nẵng!
Sớm biết vậy thì không đến đây!
Đều do Bùi Nguyên Minh!
Chương 763:
Nhìn thấy động tác của Bùi Nguyên Minh, bên
trên Trịnh Tuyết Dương giận không chỗ phát tiết,
giờ phút này nhịn không được thấp giọng mà nói:
"Bùi Nguyên Minh, anh còn muốn làm gì?"
"Anh nhìn chằm chằm thứ này có thể có tác
dụng gì?"
"Lúc này còn có thể nhìn ra được một đóa
hoa hay sao?”
Bùi Nguyên Minh cau mày nói: "Em không
hiểu, đây là thứ mà đại sư Nạp Hoàng Chỉ cho
anh, khẳng định giá trị vô cùng xa xỉ!"
Nghe nói như thế, Trịnh Tuyết Dương cũng nở
nụ cười, Nạp Hoàng Chỉ là ai?
Được rồi, tuy rằng bởi vì anh biết đánh giá bảo
vật, người ta coi trọng anh một chút.
Nhưng anh nói thứ này là Nạp Hoàng Chi đưa
cho anh, anh lừa ai đó?
Lúc này, trong đại sảnh đang tiếp tục đưa
tặng quà mừng.
Ngay cả bọn người Mộ Phong Châu cũng đưa
quà cáp lên.
Đương nhiên, quà mà bọn họ tặng giá trị
không cao, cơ bản cũng chỉ là một ít tranh chữ
vân vân thông thường.
Nhưng vấn đề là, bọn họ vốn là người của cơ
quan chính phủ, có thể tới đã là món quà tốt nhất,
bà cụ nhà họ Thanh cũng không dám hi vọng xa
vời bọn họ tặng thứ tốt gì.
Người dẫn chương trình cũng hiểu chuyện,
thổi phồng những bức tranh chữ này đến mức cứ
Chương 764:
Tầm mắt Mọi người đều đồng thời rơi vào trên
người của anh, anh lại trở thành mục tiêu chú ý
của toàn trường.
Giờ phút này, Bùi Nguyên Minh chỉ vào viên
thuốc vừa bị người dân chương trình ném lên trên
mặt đất, dáng vẻ thật đương nhiên.
Nhìn thấy bộ dáng này cũa anh, cả đám người
đều mang vẻ mặt chán ghét.
Một thằng ở rể quá không biết xấu hổi
Lúc này anh dám nói lời này! ?
Rõ ràng anh tặng thứ rác rưởi không biết là
cái gì, giờ phút này nghe Thanh Khánh nói là bổ
phế đan, anh lại dám nói cái viên thuốc đen đúa
kia của mình là bổ phế đan nguyên thủy! ?
Vật đó chính là tâm can bảo bồi của gia chủ
Nạp Lan, tức đại sư Nạp Hoàng Chi, gia tộc nhất
lưu của Đà Nẵng!
Nghe nói năm đó đứng đầu bộ binh Đà Nẵng
từng mở miệng, cũng chưa câu xin được.
Ông ấy lại đưa cho một thằng con ở rể Bùi
Nguyên Minh này sao? Dựa vào cái gì?
Dựa vào anh là một đống rác rưởi sao không!
?
"Bùi Nguyên Minh! Anh làm cái gì vậy! Anh
không cần nói bậy nữa có được không!"
Trịnh Tuyết Dương cũng sắp bật khóc đến nơi
rôi, bây giờ đã là lúc nào rôi mà Bùi Nguyên Minh
còn chạy ra tạo thêm phiên phức?
Anh sợ cả nhà bọn họ còn chưa đủ thảm hay
sao?
Lại tiếp tục mất mặt như thế, bọn họ chỉ có
một con đường chết !
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Phía sau, bà cụ nhà họ Thanh đột nhiên phát
UY.
Trịnh Tuyết Dương ngẩn ra, không dám mở
miệng, ngay cả Trịnh Tuấn và Thanh Linh đều
lạnh run, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ còn tin lời nói của thằng ở
rể này hay sao?" Giờ phút này, vẻ mặt Thanh
Khánh đều là mất hứng.
Bản thân mình phải cực cực khổ khổ lấy được
bổ phế đan bản hạn chế này.
Nhưng anh lại dám nói, cái cục đen thui của
anh là bản cũ nguyên thủy?
Anh đang đánh mặt vào mặt tôi đấy!
Giờ phút này, gương mặt bà cụ nhà họ Thanh
đều là vẻ lạnh lùng, bà ta nhìn Bùi Nguyên Minh
nói: "Không phải anh ta nói thứ rách nát mà mình
tặng là bổ phế đan nguyên thủy hay sao! Hiện tại
tôi cho anh một cơ hội! Chứng minh bản thân một
lần!"
"Đúng! Để chúng ta nhìn xem thằng ở rể này
chứng minh chính mình như thế nào!"
Mọi người lập tức đều ồn ào.
Thực rõ ràng, bà cụ nhà họ Thanh muốn
trừng trị Bùi Nguyên Minh.
Chuyện hiện giờ Bùi Nguyên Minh này phải
làm nhất chính là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Nói như vậy, có lẽ bà cụ Thanh còn có thể tha
thứ cho anh.
Chương 765:
Mọi người thấy được cảnh tượng này, đều
muốn quất một cái tát đánh chết Bùi Nguyên
Minh.
Đang ở hoàn cảnh thế nào?
Lại làm người ta ghê tởm như vậy, cái này
tuyệt đối là phải thành tâm.
Mà Trịnh Tuấn và Thanh Linh thấy cảnh
tượng như vậy, gần như theo bản năng chui vào
dưới đáy bàn.
Dọa người! Quá mất mặt!
Vốn đã không sao, vốn mọi chuyện đã qua.
Chính là oan nghiệt này lại dám nói thứ rác
rưởi trong tay anh là bổ phế đan nguyên thủy!
Người này cũng không sợ thổi nổ cả lông đèn
da trâu à?
Giờ phút này Trịnh Tuấn hận không thể bóp
chết Bùi Nguyên Minh.
Lúc này, Trịnh Chí Dụng đứng lên, lớn tiếng
nói: "Bà cụ Thanh, tôi đứng ở đây đại diện cho
nhà họ Trịnh chúng tôi tỏ thái độ một chút!"
"Mặc dù Bùi Nguyên Minh này ở rể ở nhà họ
Trịnh chúng tôi!”
"Nhưng chuyện anh ta làm không có chút liên
quan gì đến nhà họ Trịnh chúng tôi!"
Nghe được gia chủ nhà họ Trịnh nói như vậy,
giờ phút này, những người khác cơ bản đều khẳng
định, viên thuốc vừa thấy là ghê tởm này khẳng
định không phải bổ phế đan nguyên thủy cái gì cả.
Chương 766:
Thanh Vệ Vân lúc này vô thức nói: “Bà nội,
chẳng lẽ thứ này thật sự là cái gọi là nguyên thủy
bổ phế đan đó sao?”
“Không thể nào như vậy được!”
“Thứ đó chính là sinh mạng của thầy Nạp Lan,
ông ta không thể giao cho người khác, càng
không thể nào giao cho một thẳng con rể nhà
giàu!”
Những người khác cũng thi nhau phụ họa
theo.
“Bà cụ Thanh, bà nhất định phải xem xét cho
tường tận đấy! Thời buổi này có nhiều kẻ lừa đảo
lắm, không cẩn thận một cái là sẽ bị lừa ngay!”
“Đúng đó! Đây là thuốc đấy, không phải là trò
đùa đâu, nếu là thuốc giả, uống vào không những
không đỡ hơn, nói không chừng còn trúng độc
như chơi!”
“Bà cụ Thanh, nhìn thể nào cũng thấy tên
nhóc này không hề giống người có thể lấy được
nguyên thủy bổ phế đan!”
Thanh Khánh càng thêm chau mày nói: “Mẹ,
viên nguyên thủy bố phế đan trong tay Nạp
Hoàng Chi đó, ngay cả nhất bả thủ của Đà Nẵng
cũng không thể nào lấy được, huống hồ gì là
người khác?”
“Mẹ đừng để bị lừa đến hồ đồ đấy!”
Thanh Khánh cực kỳ lo lắng, lỡ như bà mẹ già
cả của mình đi tin lời thằng con rể nhà giàu đó,
uống bậy thứ thuốc tể không biết đào từ đâu ra
này, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm đây?
Chương 767:
Toàn thân Trịnh Tuyết Dương cũng khe khẽ
run lên, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
Cô có thể chấp nhận nói chuyện to tiếng, vô
sự chẳng làm nên trò trống gì.
Nhưng cô tuyệt đối không thể nào chấp nhận
rằng chồng mình lại là một tên trộm, là một tên ăn
cắp!
Lúc này, sắc mặt của Thanh Khánh cũng vô
cùng khó chịu: “Bùi Nguyên Minh, bây giờ nhất bả
thủ của Đà Nẵng tổng cảnh thự, nhất bả thủ của
Dương Thành cảnh thự đều đang ở đây!”
“Lúc này, cậu mau mau giải thích vấn đề rõ
ràng đi!”
“Đúng là thứ đồ con hoang chẳng ra gì!”
Suy cho cùng đây cũng không phải là Thanh
Khánh suy nghĩ cho Bùi Nguyên Minh, nhưng nếu
như trong bữa tiệc thọ yến của bà cụ Thanh xuất
hiện món quà là thứ không sạch sẽ, vậy mặt mũi
của nhà họ Thanh coi như bị mất sạch cả rồi!
Cho nên, bây giờ cách tốt nhất chính là, bảo
Bùi Nguyên Minh trả lại đô đã ăn trộm, đồng thời
cầu xin để nhận được sự tha thứ của Nạp Hoàng
Chỉ.
Chỉ có như vậy, mới có thể hạ thấp mức độ
ảnh hưởng của chuyện này tới mức thấp nhất.
Thật không ngờ Bùi Nguyên Minh lại bật cười:
“Bà cụ, cháu có thể đảm bảo với bà, lai lịch của
món đồ này hoàn toàn sạch sẽ, tuyệt đối không
phải đồ gì dơ bẩn!”
“Bà mau chóng dùng sớm đi, cho dù bây giờ
dùng luôn cũng không sao cải”
“Cậu nói thật sao?”
Nghe vậy, bà cụ Thanh có phần sửng sốt, thật
ra bà ta rất rất muốn uống viên bổ phế đan này.
“Tất nhiên là thật, thứ này là do Nạp Hoàng
Chi đích thân đưa tận tay cho cháu, lúc đó Khánh
Vân cũng ở đó, nếu không tin, bà có thể hỏi cô ấy”
Bùi Nguyên Minh nói.
“Khánh Vân, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Trịnh Khánh Vân bị nhiêu người nhìn chäm
chằm như vậy có chút khẩn trương, nhưng mà cô
ta vẫn kể lại đại khái mọi chuyện cho mọi người.
Sau khi nghe xong tất cả mọi chuyện, mọi
người có mặt ở hiện trường đều không nhịn được
mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Đây là loại may mắn chết tiệt gì vậy?
Người nhà họ Trịnh lại càng thêm choáng
váng sững sờ, chuyện này cũng có thể xảy ra
sao? Đây là chiếc bánh bao từ trên trời rơi xuống
sao?
“Cũng chính là nói, bởi vì muốn bày tỏ lời xin
lỗi với Trịnh Khánh Vân, cho nên Nạp Hoàng Chi
mới tiện tay lấy thứ này làm vật bồi thường, tặng
cho hai người sao?”
“Mà hai người cũng không có nhìn kỹ, cứ vậy
cầm thẳng tới đây làm quà tặng?”
Thanh Vệ Vân đã hiểu rõ toàn bộ sự tình vừa
xảy ra, lúc này sắc mặt giống như vừa mới ăn
thuốc súng.
Còn sắc mặt của Thanh Khánh càng thêm kỳ
quái khó hiểu.
Bản thân mình vất vả nhờ cậy đủ loại quan hệ
cũng không thể nào có được thứ này, kết quả,
Chương 768:
Bùi Nguyên Minh vô cùng nghiêm túc nói:
“Chỉ cân trong tay Nạp Hoàng Chi có, tôi đi xin
ông ấy nhất định sẽ cho...”
Anh cũng không hề nói phét, dựa vào thân
phận hiện tại của anh, chỉ cân mở miệng Nạp
Hoàng Chi chắc chắn sẽ nể mặt nể mũi anh.
“Được rồi được rồi Bùi Nguyên Minh, tôi đã
hiểu lòng hiếu thuận của cậu rồi!”
Bà cụ nhà họ Thanh lúc này còn cho rằng Bùi
Nguyên Minh đang chém gió, cho nên lúc này mới
trực tiếp ngắt lời: “Cho dù thế nào, phần tâm ý này
của cậu tôi xin nhận lấy!"
Sau đó bà cụ nhà họ Thanh giơ tay chỉ vào
Trịnh Tuấn, Thanh Linh và Trịnh Tuyết Dương nói:
“Mấy người các con còn đứng đực ra đó làm gì?
Mau mau đến ngôi trước mặt bà”
Quả là vui còn hơn cả lên trời!
Ba người Trịnh Tuấn ngơ ngơ ngác ngác,
nhưng mà vẫn đi lên trước, ngồi xuống chiếc bàn
của bà cụ Thanh.
Bà cụ Thanh lại càng cười tươi hơn: “Nếu như
tất cả mọi người đã có mặt ở đây, tôi cũng muôn
nhân tiện tuyên bố một chuyện”
“Bắt đầu từ hôm nay, con gái lớn của tôi, cả
nhà Thanh Linh, chính thức quay về!”
“Sau này đi ra ngoài nếu có gặp nhau, hy vọng
mọi người nể mặt nhà họ Thanh chúng tôi, có thể
ưu ái chúng nó thêm vài phần!”
Thanh Linh vừa nghe thấy những lời này, lập
tức bật khóc vì vui mừng.
Chương 769:
Bà cụ Thanh lại cười đến híp cả mắt nói:
“Thanh Khánh à, con thật là lợi hại, ngay cả Đà
Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ mà cũng có thể
mời tới được!”
“Mẹ đây thật sự không thể nhận nổi mà!”
Những người nhà họ Thanh khác cũng kích
động nhìn sang Thanh Khánh: “Gia chủ Thanh
Khánh, ông thật là có mặt mũi! Ngay cả nhất bả
thủ và nhị bả thủ cũng phải đến chúc mừng bà cụ
Thanh!”
“Ông làm sao mà làm được vậy?”
“Xem ra chẳng bao lâu nữa nhà họ Thanh sẽ
trở thành gia tộc hàng đầu rồi!”
Lúc này, mỗi người trong nhà họ Thanh đều
dương dương đắc chí không thôi.
Đây quả là một chuyện cực kỳ nở mày nở mặt.
Còn tất cả khách mời ở hiện trường, mỗi
người đều tỏ rõ ngưỡng mộ và ghen tj.
Trước đó chưa lâu, tại tiệc mừng thọ của bà
cụ nhà họ Trịnh, nghe nói cũng chỉ có một mình
nhị bả thủ Khổng Văn Khưu đến chúc mừng mà
thôi, hơn nữa đến chưa được bao lâu lại mau
chóng vội vã rời đi.
Bây giờ đến tiệc mừng thọ của bà cụ nhà họ
Trịnh, Đà Nẵng nhất bả thủ và nhị bả thủ đều xuất
hiện, điều này chứng minh mặt mũi của nhà họ
Thanh đây còn lớn hơn cả nhà họ Bùi còn gì!
Mặc dù bà cụ Thanh cứ luôn miệng nói mình
không nhận nổi phần đại lễ này, nhưng mà lúc này
hai mắt của bà ta sắp kéo ra thành một đường
thẳng rồi.
“Khánh, con nói với mẹ xem, rốt cuộc con làm
sao mà mời được hai người họ vậy!”
“Đây là bất ngờ từ trên trời rơi xuống đấy!”
Trong lòng Thanh Khánh cũng tràn đầy nghi
hoặc, nhưng mà với thân phận hiện giờ của ông
ta, vào giờ phút này không thể để mất thể diện
được.
Lúc này ông ta tỏ vẻ khiêm tốn nói: “Mấy ngày
trước, con chỉ là tình cờ nhắc đến một câu trước
mặt hai người họ, thật không ngờ bọn họ thật sự
lại để tâm như vậy!”
Bên cạnh, Bùi Nguyên Minh chỉ im lặng câm
di động không nói một lời nào.
Cách đó không lâu, Hạ Vân có gửi cho anh
một tin nhắn, nói rằng Hạ Trung Hưng có chuyện
gấp muốn tìm anh.
Chương 770:
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Khổng
Văn Khưu có chút xấu hổ, bọn họ tới đây làm ăn
nhưng lại không mang theo lễ vật.
Bây giờ lão thái quân nhà họ Thanh đích thân
ra đón, bọn họ không thể không xuống xe đúng
không?
Cả hai nhìn nhau, cùng nở một nụ cười gượng
gạo rôi bước ra khỏi xe.
Sau đó Hạ Trung Hưng mở lời đầu tiên chúc
mừng: “Thanh lão thái quân, Hạ Trung Hưng tôi
không mời mà tới. Tôi chúc ngài phúc như Đông
Hải!”
Khổng Văn Khưu cũng nói: “Chúc lão thái
quân thọ tỉ Nam Sơn!”
Lão thái quân nhà họ Thanh lúc này vô cùng
phấn khích đến mức được vỗ tay tán thưởng luôn
miệng khen hay.
Nhà họ Thanh là gia đình quan chức, hiểu rõ
địa vị hai người đứng số một, số hai này. Hai
người này cũng không phải Thanh Khánh có thể
so, giữa hai bên chênh lệch khoảng cách quá lớn.
Bây giờ các người đứng đầu và đứng thứ hai
Đà Nẵng đến chúc mừng sinh nhật bà ấy, mặt mũi
này là quá đủ rồi!
Dù là giờ phút này hai người bọn họ không có
ý đưa lên bất kỳ cái quà sinh nhật nào, lão thái
quân cũng không để ý.
Bọn họ chịu đến, chính là mặt mũi lớn nhất,
quà sinh nhật lớn nhất!
Chỉ có Thanh Khánh có chút ít xấu hổ, giờ
phút này đi lên phía trước nói: “Chào mọi người,
trước đó Thanh Khánh tôi chỉ là ngẫu nhiên đề
cập đến cũng không có đưa lên thư mời, không
nghĩ tới hai người lại đến đây, còn xin hai anh bỏ
qua cho.”
Hạ Trung Hưng liếc nhìn Khổng Văn Khưu.
Khổng Văn Khưu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng ông
ta vẫn cười ha hả nói: “Thanh Khánh à hôm nay
chúng tôi có việc tình cờ đi ngang qua đây liên
nhớ tới chuyện này nên thuận tiện ghé qua chào
hỏi. Chúng ta cũng không có vào. Mọi người cứ
tiếp tục đi. Tiếp tục đi”
Lão thái quân nhà họ Thanh nói: “Chẳng lẽ hai
người có chuyện gấp sao?”
“Đúng, đúng vậy! Chúng ta tới đây gặp một
đại nhân vật đó!” Văn Khưu nói.
Lời này vừa nói ra, cả nhà họ Thanh đều rung
động.
Đại nhân vật đó rốt cuộc là ai mà có thể khiến
người đứng đầu và đứng thứ hai Đà Nẵng đều
phải cùng ra mặt?
Đáng lẽ Khổng Văn Khưu muốn tiến lên chào
hỏi Bùi Nguyên Minh nhưng Hạ Trung Hưng đã
ngăn lại kéo lên xe rồi phóng xe đến cổng chính
nhà khách Dương Thành chờ.
Khi hai vị khách quý này rời đi, bữa tiệc sinh
nhật của nhà họ Thanh vẫn tiếp tục.
Lúc này, lão thái quân nhà họ Thanh rõ ràng
lạnh nhạt với một nhà của Trịnh Tuyết Dương.
Bây giờ chủ đề của bữa tiệc sinh nhật đang
tập trung vào Thanh Khánh, thậm chí có người
còn suy đoán rằng ông ta có thể được thăng
chức lên làm chỉ huy thứ hai!
Bùi Nguyên Minh không quan tâm đến điều
Bình luận facebook