Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711-720
Chương 711:
Kinh hoàng!
Chấn động!
Không thể tin được!
Đây chắc chắn là chuyện khó
quên nhất trong cuộc đời này của
nhóm người ở đây.
Đám người Trâm Vân, Dương
Duyệt, Nguyễn Khôn đều không thể
ngờ được lại thấy Bùi Nguyên Minh
ở đây.
Vả lại anh ta mới là vị vua duy
nhất trong cuộc chiến này.
Đường Nhân Đồ không để cho
mọi người có cơ hội kích động, cúi
người xuống nói: “Giáo chủ, mời anh
và cấp dưới cùng nhau bước lên
phía trước!”
“Vị trí đó là của anh!”
“Chỉ có vị trí này mới xứng với
anh!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, cũng
không mặn mà gì đáp: “Ừ”
Đến giờ phút này, tất cả mọi
người mới ngộ ra.
Đường Nhân Đồ từ từ xoay
người, nhìn đám người ở nhà họ Bùi,
nói:
“Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên,
các người không muốn biết vị này là
ai sao?”
“Để tôi nói cho các người biết!”
“Người này ba năm trước đây đã
tạm rời xa Dương Thành đi xa."
“Lúc đó anh ấy chỉ có một danh
xưng Thế tử của nhà họ Bùi!”
“Ba năm sau, anh ấy đã trở về,
nếu như anh ấy bằng lòng, anh ấy
vẫn là Thế Tử Minhil”
“Mấy người nhà họ Bùi các
người không thể cản được bước
chân của cậu ấy vào đây!”
“Cái gì? Bùi Nguyên Minh chính
là Thế Tử Minh á? Còn là giáo chủ
nữa? Làm sao có thể chứ!?” Gương
mặt của Nạp Nhã Lan tràn đầy kích
động.
Vốn dĩ cô đang thắc mắc Bùi
Nguyên Minh là ai, cảm thấy anh
cùng lắm chỉ là tên ba hoa bốc phét
không hơn không kém.
Thế nhưng không thể ngờ rằng,
Bùi Nguyên Minh lại trở thành Thế
Tử Minh trong truyền thuyết.
Đồng thời anh ta còn sống y
như trong truyên thuyết, là giáo chủ!
Chương 712:
Vừa nấy cô ta vẫn còn nghi ngờ
Bùi Nguyên Minh.
Cô ta cảm thấy mọi thứ anh nói
đều là khua môi múa mép, thậm chí
cô ta còn định trở vê nhà thuyết
phục ông nội sau này đừng để gã
này lừa dối nữa.
Thể nhưng lúc này, cô ta đột
nhiên không biết mình nên bày ra
biểu cảm qì.
Nếu trước đây cô ấy đã mơ hồ
thì bây giờ cô ấy còn mơ hồ hơn.
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh
lại nhàn nhạt rơi vào trên người Vân
Thanh Chí, chỉ là liếc qua thôi,
nhưng nói gì.
Nhưng dưới ánh nhìn của Bùi
Nguyên Minh, Vân Thanh Chí đổ mồ
hồi lạnh.
Sợ rằng một giây tiếp theo, cơ
thể anh ta không tự chủ được nữa
mà quỳ “phịch” xuống đất mất.
Thế mà từ đầu đến cuối, Bùi
Nguyên Minh không hề nhìn cô ta
lấy một lần nào.
Bởi vì anh ta không xứng!
Anh thong thả bước tới vị trí
phía trước nhất, Đường Nhân Đồ
chuẩn bị chiếc ghế dành riêng cho
Bùi Nguyên Minh kéo ra một nửa,
sau đó Bùi Nguyên Minh thản nhiên
ngồi xuống.
Bên cạnh anh là Đường Nhân
Đôồ và Trịnh Khánh Vân, và còn cả
đám người Khổng Văn Khưu, Dương
Định Quốc nữal
Khi Bùi Nguyên Minh xuất hiện,
tất cả mọi người đều đều hiểu rõ.
Tại sao hôm nay Đường Nhân
Đồ lại xuất hiện ở đây trong bộ trang
phục chỉnh tề này.
Bởi vì anh ấy hoàn toàn không
đến tham dự cái gọi là tiệc mừng
thọ.
Anh ấy ở đây vì một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bảo vệ Bùi Nguyên
Minh, Thế Tử Minh, hay còn gọi là
Giáo chủ!
Hôm nay chính là ngày định
mệnh mà cả nhà họ Bùi và Bùi Thế
Tử trong truyền thuyết chạm trán
với nhau.
Đây liệu có phải là là một bữa
tiệc mừng thọ không nhỉ?
Không! Đây chính là “Hồng Môn
Yến” thì có!
Giờ phút này, ngay cả những
Chương 713:
Giữa sân chỉ còn lại hai phe.
Một bên là những người thuộc
phe nhà họ Bùi.
Một bên là Bùi Nguyên Minh,
Đường Nhân Đồ và Trịnh Khánh Vân.
Vẻ mặt của người nhà họ Bùi trở
lại bình thường.
Đối với họ, ba từ Thế Tử Minh
đương nhiên là áp lực và là tâm
bệnh của bọn họ!
Thế nhưng thân là người của
nhà họ bùi đứng đầu thành phố Đà
Nẵng, đương nhiên lòng tự tôn của
họ rất cao.
Còn Thế Tử Minh thì sao?
Ba năm trước, có thể đuổi hắn
ta ra khỏi Dương Thành thì ba năm
sau, đương nhiên là cũng có thể.
Ở dưới vũ đài tỏa ra mùi khí đạo.
Bùi Diễm Lan mặc áo lụa tơ tằm
trắng, ngồi quỳ ở một bên, vẻ mặt
tĩnh lặng.
Lúc ấy bà cụ lớn nhà họ Bùi mới
từ từ mở mắt ra.
Bà ta câm chiếc cây trượng
nạm đầy ngọc ngà châu báu, từ từ
đứng dậy.
"Thằng con bất hiếu kia, thật sự
đang ở đây sao?”
Bà lão hít sâu một hơi, gương
mặt đầy nếp nhăn, mang đầy khí
đạo thâm sâu.
“Bà cụ lớn, nó đến rồi, kể cả đệ
nhất chiến thân Đường Nhân Đồ ở
Đà Nẵng cũng đi theo nó luôn, còn
gọi nó là Giáo chủ!”
Bùi Diễm Lan nhẹ giọng nói, tựa
hô đang nói chuyện không liên quan
gì bà ta cả.
"Ồ, đi chiến trường Âu Á may
mắn nhặt được một cái mạng, mà
còn được gọi là giáo chủ nữa. Nó
thật sự cho rằng mình là nhân vật ở
đây rồi sao?"
"Thế Tử Minh à, chỉ là cái danh
xưng nhãi nhép mà thôi...
“Nếu không phải bà đây đã
chống đỡ nhà họ Bùi nhiêu năm
như vậy, liệu chỉ với một thằng nhãi
ranh miệng còn hôi sữa ÿ vào danh
xưng của mình mà dám lên mặt với
gia tộc nhà họ Bùi sao?
Vẻ mặt bà cụ lớn từ đầu đến
cuối đều rất thờ ơ.
"Đi thôi, Diễm Lan, chúng ta đi
xem thằng cháu đáng xấu hổ này sẽ
ra tay như thế nào..."
Chương 714:
Trung tâm hội trường.
Thấy bà cụ lớn bước ra ngoài, vì
vậy tất cả người nhà họ Bùi đều quỳ
rạp xuống đất.
Kể cả người mạnh mẽ như Bùi
Văn Kiên, khôn ngoan như Bùi
Nguyên Giáp đến thế mà tất cả đều
cúi đầu và đồng loạt quỳ xuống,
đồng thời họ hơi quay người về phía
sau để thể hiện sự kính trọng với bà.
Bởi vì người xuất hiện lúc này
chính là bà cụ lớn nhà họ Bùi.
Nghe nói bà cụ lớn xuất thân
trong gia tộc vô cùng giàu có, gia
tộc của bà có thể sánh ngang với
mười gia tộc hàng đầu Việt Nam.
Khi bà kết hôn với ông cụ Bùi,
nhà họ Bùi cùng lắm chỉ là một gia
tộc hạng nhất ở Đà Nẵng.
Cũng chính sau khi bà gả vào
nhà họ Bùi, nhà họ Bùi mới vẻ vang
vững vàng như bây giờ.
Mất chưa đầy hai mươi năm để
trở thành gia tộc hàng đầu duy nhất
ở thành phố Đà Nẵng, và gia tộc này
vẫn duy trì sự thịnh vượng của mình
cho đến ngày nay.
Trong mắt thế hệ trước ở thành
phố Đà Nẵng, Lý Hạnh Mai, bà cụ
lớn của nhà họ Bùi, mới là người
thực sự khiến nhà họ Bùi quật khởi.
Và ông nội Bùi mất khi Bùi
Nguyên Minh còn nhỏ, sống được
mấy năm mà vẫn chưa được hưởng
phúc dài lâu.
Có thể nói rằng tuy rằng nhà họ
Bùi thay đổi một vài vị trí năm quyền
ở trong suốt giai đoạn vừa rồi, thế
nhưng người có thực lực nắm
quyền, giống như thái thượng
hoàng vẫn luôn là bà cụ lớn.
Trong các thể hệ năm quyên ở
nhà họ Bùi, chỉ có Bùi Nguyên Minh
dám to gan bất kính với bà một lần.
"Cộc cộc cộc....
Lúc này Lý Hạnh Mai mới từ từ
bước ra ngoài.
Mỗi khi bước chân của bà đi,
chiếc quyền trượng trên tay bà gõ
xuống đất, phát ra âm thanh nặng
nà.
Giống như đại diện cho uy
quyền có thể làm được tất cả mọi
chuyện trên thế gian.
Đợi đến khi bà bước lên khán
đài, chỉ có duy nhất Bùi Diễm Lan
lạnh lùng đứng sau lưng bà.
Từ trên cao nhìn xuống đám
Chương 715:
Bùi Nguyên Minh hơi chế giễu
nhìn Bùi Sâm La, nói:
“Cậu nhóc, dù sao thì anh trai
sinh đôi của cậu cũng có chút đầu
óc, nhưng cậu thì không hề có."
“Tôi quen thuộc với phong cách
hành động của mụ phù thủy kia hơn
anh gấp trăm lần!"
"Không lẽ các anh chưa từng
nghĩ thử sao?"
"Nếu như không có sức lực thì
hôm nay tôi sẽ dừng chân tại đây?
Nghe vậy, mọi người trong gia
tộc Bùi Thị đều có chút kích động.
Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh,
được biết đến với cái tên Thế Tử
Minh, dựa vào nỗ lực của bản thân
để gây dựng lại gia tộc Bùi Thị đang
trên đà suy vong trở nên lớn mạnh ở
khu vực Đà Nẵng chỉ trong ba năm.
Còn trong quá trình này, anh là
người tiếp xúc nhiều nhất với bà cụ
Ly Hạnh Mai.
Các thành viên khác của gia tộc
Bùi Thị sợ rằng mỗi năm không đủ
tư cách để gặp bà cụ một lần.
Vì vậy, người hiểu rõ về bà cụ
nhất trong tất cả những người đang
có mặt ở đây có lẽ thực sự là anh.
Vẻ mặt của Bùi Sâm La thay đổi,
một lúc sau anh ta lạnh lùng nói:
"Bùi Nguyên Minh, bây giờ quân
át chủ bài lớn nhất của anh không
phải là Đường Nhân Đồ ở bên cạnh
anh sao?"
"Cậu cho rằng chúng tôi chưa
chuẩn bị sao?"
"Chỉ là một tên Đường Nhân Đồ
mà thôi, dựa vào anh ta mà có thể
lật đổ gia tộc Bùi Thị của tôi sao?
Đang nói chuyện đùa đấy à!"
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Bùi
Sâm La lúc này có chút mất kiểm
soát, mà nhẹ nhàng nhìn Bùi
Nguyên Giáp, cười như không cười
nói:
"Ông thấy tộc trưởng tốt nhất
của tôi như thế nào?"
"Anh cho rằng hôm nay tôi sẽ lật
đổ gia tộc Bùi Thị sao?"
"Hôm nay tôi có thể khiến cho
gia tộc Bùi Thị trở về tay tôi một lân
nữa không?”
Lúc này, sắc mặt Bùi Nguyên
Giáp mới có chút biển đổi.
Nếu như nói trước khi bà cụ đi
ra, Bùi Nguyên Minh kiêu vẫn có thể
kiêu ngạo như vậy thì ông ta có thể
hiểu được.
Nhưng bà đã đi ra, điều này thể
hiện được sự chuẩn bị của gia tộc
Bùi Thị.
Trong tình huống này mà Bùi
Nguyên Minh vẫn kiêu ngạo như vậy.
Hoặc là đầu óc của anh không
bình thường.
Nếu không thì chắc chắn anh có
một con át của bài nào đó mà người
khác không thể nào tưởng tượng
Chương 716:
"Nếu tôi không hối hận thì sao?”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh
không có chút thay đổi.
Có vẻ như để việc trở thành Thế
Tử Minh một lân nữa, không hề có
sức cám dỗ nào đối với anh.
"Vậy thì, bà đây sẽ khiến mày...
hối hận vì đã đến thế giới này!"
Từng lời nói của bà cụ như dao
cắt.
"Thành thật mà nói, ta hoàn
toàn chưa từng coi mày là cháu trai
của ta. Ở trong mắt bà đây, mày chỉ
là một công cụ để ta có thể lợi dụng
mà thôi!"
"Từ khi ba mẹ của mày đến núi
Côn Luân, tin tức như có như
không, ở trong gia tộc Bùi Thị thì
mày không có bất kỳ người thân nào
cải"
"Là bà đây đã chọn mày, dạy dỗ
mày, nhưng mày lại không biết
ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn
làm một con chó....
“Thậm chí bà đây còn làm cho
mày làm người nắm quyền của gia
tộc Bùi Thị, trở thành một thế hệ
Thế Tử Minhi"
“Nhưng còn mày thì sao?”
"Vậy mà mày hết lần này đến lân
khác không nghe lời bà đây!"
"Bây giờ bà đây thật sự rất hối
hận!"
“Dù có nuôi chó thì nó cũng biết
ơn, nhưng mày thì không hề biết ơn
chút nào!”
"Theo bà đây thấy, thậm chí mày
còn không xứng mang họ BùiL
Bùi Nguyên Giáp ở một bên lạnh
lùng hưởng ứng một câu: “Bùi
Nguyên Minh, mày dựa vào đâu mà
đòi lật đổ gia tộc Bùi Thị chứ? Đừng
ở đó mà tưởng bở nữa!"
"Ba năm trước mày không làm
được!"
“Thì ba năm sau mày cũng làm
không được!"
Bùi Nguyên Minh hít một hơi
thật sâu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lý
Hạnh Mai.
Nếu không phải bà ta thật sự có
tình nghĩa đã dạy dỗ anh thì chỉ dựa
vào mấy câu nói vừa rồi, anh nhất
định sẽ khiến cho đầu của bà ta rơi
xuống đất.
Trái tim anh đã nguội lạnh rồi!
Không ngờ trong mắt bà cụ, anh
thực sự chỉ là một công cụ, một con
chó mà bà ta nuôi.
Nếu anh vâng lời, anh có thể ăn
thịt, nếu anh không nghe lời, anh sẽ
bị người ta giết ăn thịt.
Tuy nhiên, những gì bà cụ nói
cũng chứng minh được một số suy
đoán của anh từ một phía.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh
bình tĩnh trở lại, ánh mắt thâm sâu
như không thể nhìn thấy đáy.
"Bà cụ, tôi và bà đã nói đến đây
Chương 717:
Con rối sao ?
Bùi Nguyên Minh vô cùng bình
tĩnh nói ra những điều này.
Nhưng đối với Bùi Văn Kiên và
những người khác, giống như sét
đánh ngang tai vậy.
Lúc này, Bùi Văn Kiên vô thức
nhìn về phía bà cụ.
Sau đó, anh ta trâm giọng nói:
"Bùi Nguyên Minh, đã đến nước này
rồi, anh không cần ngụy biện nhiều
nữat"
"Khi đó bà cụ chọn anh chính là
niềm vinh hạnh của anh, nhưng anh
đã nhiều lần làm trái ý bà ấy!"
"Vì vậy mà sau này mới xảy ra
những chuyện như thể này!"
"Tất cả những chuyện này đều
là anh tự làm tự chịu, không thể
trách bà cụ được!"
"Lúc này, việc anh nên làm nhất
chính là quỳ xuống sám hối!"
"Sám hối sao?"
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
"Tại sao tôi phải sám hối cơ
chứ?"
-Bùi Văn Kiên, cậu thật sự ngu
ngốc hay là đang giả vờ ngu giốc?"
"Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu
ra sao?”
"Nếu như bà ta thật sự đánh giá
tốt vê cậu thì bây giờ cậu đã là Thế
Tử Minh rồi, chứ không phải cái gì
mà tứ kiệt đứng đầu gia tộc Bùi Thị
đâu!
"Tạo ra tứ kiệt đứng đầu gia tộc
Bùi Thị chỉ đơn giản là vì sợ lặp lại
sai lầm của tôi mà thôi”
"Vì vậy mới bảo hai người sinh
đôi, cô gái này và cậu chiến đấu mà
thôi !"
"Nếu các cậu chiến đấu càng lợi
hại, vị trí quyền lực của cô ấy sẽ
càng trở nên ổn định hơn”
“Tôi nói có đúng không? Bà cụ
mà tôi kính trọng nhất!"
Khóe miệng Bùi Nguyên Minh
tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh
lùng.
Hai tay Lý Hạnh Mai nắm lấy
chiếc gậy, nhìn Bùi Nguyên Minh
một hồi rồi lạnh lùng nói:
“Đã ba năm không gặp, những
kỹ năng khác không có gì tiến bộ,
nhưng miệng mồm sắc bén lên rất
nhiều đấy!"
Chương 718:
Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt
thờ ơ của mọi người trong gia tộc
Bùi Thị, một bóng người bước ra
giữa đám côn đồ mặc áo đen.
Ngô Kim Hổ.
Lúc này, Ngô Kim Hổ trông có
vẻ ác độc.
Anh ta kính cẩn lễ phép đến bên
cạnh Bùi Nguyên Minh.
Anh ta cùng với Đường Nhân
Đô, một người trái một người phải
bảo vệ Bùi Nguyên Minh.
Nhưng dù sao anh ta cũng là
người mới trên đường Dương
Thành, lúc này gia tộc Bùi Thị đối
với anh ta cũng rất xa lạ.
"Tiếc là Bùi Hạo Nhiên không có
ở đây..." Lúc này Bùi Nguyên Giáp
nghiến răng nghiến lợi nói.
Bùi Hạo Nhiên quen thuộc nhất
với những côn đồ, nhưng điều đáng
tiếc là anh ta vẫn còn hôn mê.
Tuy nhiên, Bùi Văn Kiên đã tiến
lên một bước, sau khi nhìn Ngô Kim
Hổ một lúc, anh ta khẽ nói:
"Nếu tôi nhớ không lâm, anh là
người mới ở đường Dương Thành,
Ngô Kim Hổ đúng không?"
Ngô Kim Hổ nhìn Bùi Nguyên
Minh một cái, thấy anh chưa lên
tiếng thì cười toe toét nói:
"Ngô Kim Hổ đã từng gặp Nhị
thiếu gia, Nhị thiếu gia biết Kim Hổ,
là Kim Hổ có phúc phần...
Gia tộc Bùi Thị bật cười.
Ngô Kim Hổ này trông giống
như một con chó vậy.
Có vẻ như nếu gây một chút áp
lực cho anh ta, anh ta có thể sẽ
phản bội Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa dù sao cũng chỉ là một
người mới, sao có thể dám đối đầu
với gia tộc Bùi Thị được chứ?
Ai mà biết được, Ngô Kim Hổ
tiếp tục cười và nói:
"Một lúc nữa, khi Kim Hổ vặn
đầu của Nhị thiếu gia, Kim Hổ sẽ
nhẹ tay một chút.
Tuy thái độ thấp hèn nhưng lời
nói lại vô cùng kiêu ngạo!
"Anh!"
Khi những lời này được nói ra,
một nhóm người gia tộc Bùi Thị đã
thay đổi sắc mặt.
Láo xược!
Thật là láo xược!
Anh ta chỉ là một người mới,
chứ cho là một lão đại thì sao chứ?
Loại người này, nếu bình thường
có thể sẽ bị gia tộc Bùi Thị dùng
ngón tay bóp chết!
Vào lúc này, anh ta thật sự dám
láo xược trước mặt Bùi Văn Kiên, nói
đơn giản là phản nghịch.
Những người khác thì thay đổi
sắc mặt, nhưng biểu cảm của Bùi
Văn Kiên không thay đổi nhiều.
Chương 719:
“Ông Hồng..”
Bùi Nguyên Minh khe khẽ nhíu
mày, nhưng mà lần này rốt cuộc vẫn
đứng lên.
“Ông già, ông còn muốn nhúng
tay xen vào chuyện nội bộ của gia
tộc Bùi Thị tôi?”
“Không dám, trần nhà của Đà
Nẵng, ai dám xen vào chuyện nội bộ
của gia tộc Bùi Thị chứ?” Hồng
Nhân Tổ nhàn nhạt nói.
“Chỉ đáng tiếc, cậu sớm đã
không còn là Bùi Nguyên Minh của
ba năm trước nữa rồi”
“Ra tay với cậu, cũng không tính
là làm trái theo ý muốn của ông cụ
Bùi.”
“Năm đó tôi nợ ông cụ Bùi một
ân tình, cần phải ra tay giúp đỡ gia
tộc Bùi Thị ba lần, mà lần này là lần
cuối cùng rồi...
Nghe thấy những lời Hồng Nhân
Tổ nói, tất cả người nhà gia tộc Bùi
Thị có mặt tại hiện trường đều bật
cười.
Hồng Nhân Tổ, vua của đạo
thượng!
Người này ở Đà Nẵng đạo
thượng, thật sự là nhân vật thuộc
đẳng cấp tổ sư gia.
Bởi vì rất nhiều quy tắc ở đạo
thượng, là do ông ta lập ra.
Rất nhiều chuyện liên quan đến
quân đội và quan chức không thể
xử lý được, đều do ông ta đứng ra
xử lý.
Thậm chí, ở Đà Nẵng còn có
một cách nói rằng, Hông Nhân Tổ
chính là nhất bả thủ của đạo thượng
ở Đà Nẵng..
Tất nhiên, người tên Hồng Nhân
Tổ này khá kín tiếng, bản thân ông
ta cũng phủ nhận cách nói này.
Nhưng mà tên của người, cũng
như bóng của cây.
Lúc này Hồng Nhân Tổ đang
đứng ở đây, căn bản không cân thiết
phải làm gì cả.
Đối diện với sự đe dọa từ phía
đám người đạo thượng Ngô Kim Hổ,
cũng rất khó mà hình dung được?
“Cậu hai của nhà họ Bùi, hôm
nay tôi ra tay, chỉ cân xử lý mình cậu
ta thôi sao?” Hồng Nhân Tổ rút ra
một điếu thuốc lá khô, hít một hơi
rôi mới mở miệng nói.
“Phải” Bùi Văn Kiên nói.
“Muốn sống hay chết?”
“Tùy ý, miễn sao khiến hắn tàn
phế là được, những chuyện khác chỉ
cần ông Hồng vui là được.”
Bùi Văn Kiên mỉm cười, trong
mắt hắn ta, phần thắng đã nằm
chắc trong tay.
Lúc này, trừ khi nhất bả thủ
trong quân đội Đà Nẵng tới, bằng
không còn ai có thể cứu được Bùi
Nguyên Minh chứ?
“Được.” Hồng Nhân Tổ bước lên,
Chương 720:
Đám người nhà gia tộc Bùi Thị
liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngơ
ngác khó tin.
Một lúc sau, ánh mắt của mọi
người đều rơi lên trên người Bùi
Nguyên Minh.
Đến giờ phút này anh vẫn bình
tĩnh như vậy, chẳng lẽ nào người
này, thật sự là do anh mời tới sao?
Ngay sau đó, chiếc Audi A6
mang biển số 00001 kia dừng lại.
Liên thấy tài xế nhanh chóng
bước ra khỏi xe, nhanh chân chạy
đến chỗ ngôi phía sau chiếc xe Audi
rôi mở cửa ra.
Trên ghế sau, một người đàn
ông trung niên vận bộ trang phục
đậm chất cổ truyền, tinh thân phấn
chấn chậm rãi bước xuống xe.
Khuôn mặt ông ta trông có vẻ
hơi gầy gò, nhìn chẳng khác gì một
ông cụ bình thường.
Nhưng mà trong khoảnh khắc
ông ta ngẩng đầu lên, quanh thân
lập tức tỏa ra một loại khí chất
vương giả độc tôn.
“Đà Nẵng nhất bả thủ, Hạ Trung
Hưng!”
Hồng Nhân Tổ khó khăn thốt ra
cái tên này, vẻ mặt biến hóa khó
lường.
Ông ta và Hạ Trung Hưng, một
người là vua quan chức, một người
là vua đạo thượng.
Hai người trước giờ đều ngấm
ngầm hiểu nhau, tức là vua không
gặp mặt vua.
Mặc dù đều biết nhau, nhưng
trước nay lại chưa bao giờ gặp mặt
chính thức.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay
hai người họ lại gặp mặt nhau ở đây.
Mà đám người gia tộc Bùi Thị,
vừa nghe thấy cái tên này, lúc nhìn
thấy chiếc xe này, sắc mặt mỗi
người đều thay đổi cực nhanh.
Ngay cả bà cụ Lý Hạnh Mai vẫn
luôn trấn định như núi thái sơn, vẻ
mặt lúc này cũng có chút gợn sóng.
Một số người trong gia tộc nhà
Bùi Thị, thân thể thậm chí còn khẽ
run lên bần bật.
Nhất bả thủ Đà Nẵng!
Ông ta đến rồi!
Lúc này bên cạnh ông ta chỉ có
một người lái xe đi theo.
Nhưng lúc ông ta bước đến như
thế này, lại giống như ngàn quân
vạn mã đang kéo tới vậy.
Sắc mặt đám người Bùi Nguyên
Giáp và Bùi Văn Kiên khó coi đến
cực điểm, khóe mắt co giật liên hồi.
Mặc dù hôm nay bọn chúng đã
làm thịt được Bùi Nguyên Minh rồi,
nhưng nếu Hạ Trung Hưng đến đây
là vì Bùi Nguyên Minh thì sao?
Gia tộc Bùi Thị, chẳng lẽ dám
không cho ông ta chút mặt mũi này
sao?
Đây chính là người đứng đầu Đà
Kinh hoàng!
Chấn động!
Không thể tin được!
Đây chắc chắn là chuyện khó
quên nhất trong cuộc đời này của
nhóm người ở đây.
Đám người Trâm Vân, Dương
Duyệt, Nguyễn Khôn đều không thể
ngờ được lại thấy Bùi Nguyên Minh
ở đây.
Vả lại anh ta mới là vị vua duy
nhất trong cuộc chiến này.
Đường Nhân Đồ không để cho
mọi người có cơ hội kích động, cúi
người xuống nói: “Giáo chủ, mời anh
và cấp dưới cùng nhau bước lên
phía trước!”
“Vị trí đó là của anh!”
“Chỉ có vị trí này mới xứng với
anh!”
Bùi Nguyên Minh gật đầu, cũng
không mặn mà gì đáp: “Ừ”
Đến giờ phút này, tất cả mọi
người mới ngộ ra.
Đường Nhân Đồ từ từ xoay
người, nhìn đám người ở nhà họ Bùi,
nói:
“Bùi Nguyên Giáp, Bùi Văn Kiên,
các người không muốn biết vị này là
ai sao?”
“Để tôi nói cho các người biết!”
“Người này ba năm trước đây đã
tạm rời xa Dương Thành đi xa."
“Lúc đó anh ấy chỉ có một danh
xưng Thế tử của nhà họ Bùi!”
“Ba năm sau, anh ấy đã trở về,
nếu như anh ấy bằng lòng, anh ấy
vẫn là Thế Tử Minhil”
“Mấy người nhà họ Bùi các
người không thể cản được bước
chân của cậu ấy vào đây!”
“Cái gì? Bùi Nguyên Minh chính
là Thế Tử Minh á? Còn là giáo chủ
nữa? Làm sao có thể chứ!?” Gương
mặt của Nạp Nhã Lan tràn đầy kích
động.
Vốn dĩ cô đang thắc mắc Bùi
Nguyên Minh là ai, cảm thấy anh
cùng lắm chỉ là tên ba hoa bốc phét
không hơn không kém.
Thế nhưng không thể ngờ rằng,
Bùi Nguyên Minh lại trở thành Thế
Tử Minh trong truyền thuyết.
Đồng thời anh ta còn sống y
như trong truyên thuyết, là giáo chủ!
Chương 712:
Vừa nấy cô ta vẫn còn nghi ngờ
Bùi Nguyên Minh.
Cô ta cảm thấy mọi thứ anh nói
đều là khua môi múa mép, thậm chí
cô ta còn định trở vê nhà thuyết
phục ông nội sau này đừng để gã
này lừa dối nữa.
Thể nhưng lúc này, cô ta đột
nhiên không biết mình nên bày ra
biểu cảm qì.
Nếu trước đây cô ấy đã mơ hồ
thì bây giờ cô ấy còn mơ hồ hơn.
Ánh mắt của Bùi Nguyên Minh
lại nhàn nhạt rơi vào trên người Vân
Thanh Chí, chỉ là liếc qua thôi,
nhưng nói gì.
Nhưng dưới ánh nhìn của Bùi
Nguyên Minh, Vân Thanh Chí đổ mồ
hồi lạnh.
Sợ rằng một giây tiếp theo, cơ
thể anh ta không tự chủ được nữa
mà quỳ “phịch” xuống đất mất.
Thế mà từ đầu đến cuối, Bùi
Nguyên Minh không hề nhìn cô ta
lấy một lần nào.
Bởi vì anh ta không xứng!
Anh thong thả bước tới vị trí
phía trước nhất, Đường Nhân Đồ
chuẩn bị chiếc ghế dành riêng cho
Bùi Nguyên Minh kéo ra một nửa,
sau đó Bùi Nguyên Minh thản nhiên
ngồi xuống.
Bên cạnh anh là Đường Nhân
Đôồ và Trịnh Khánh Vân, và còn cả
đám người Khổng Văn Khưu, Dương
Định Quốc nữal
Khi Bùi Nguyên Minh xuất hiện,
tất cả mọi người đều đều hiểu rõ.
Tại sao hôm nay Đường Nhân
Đồ lại xuất hiện ở đây trong bộ trang
phục chỉnh tề này.
Bởi vì anh ấy hoàn toàn không
đến tham dự cái gọi là tiệc mừng
thọ.
Anh ấy ở đây vì một nhiệm vụ.
Nhiệm vụ bảo vệ Bùi Nguyên
Minh, Thế Tử Minh, hay còn gọi là
Giáo chủ!
Hôm nay chính là ngày định
mệnh mà cả nhà họ Bùi và Bùi Thế
Tử trong truyền thuyết chạm trán
với nhau.
Đây liệu có phải là là một bữa
tiệc mừng thọ không nhỉ?
Không! Đây chính là “Hồng Môn
Yến” thì có!
Giờ phút này, ngay cả những
Chương 713:
Giữa sân chỉ còn lại hai phe.
Một bên là những người thuộc
phe nhà họ Bùi.
Một bên là Bùi Nguyên Minh,
Đường Nhân Đồ và Trịnh Khánh Vân.
Vẻ mặt của người nhà họ Bùi trở
lại bình thường.
Đối với họ, ba từ Thế Tử Minh
đương nhiên là áp lực và là tâm
bệnh của bọn họ!
Thế nhưng thân là người của
nhà họ bùi đứng đầu thành phố Đà
Nẵng, đương nhiên lòng tự tôn của
họ rất cao.
Còn Thế Tử Minh thì sao?
Ba năm trước, có thể đuổi hắn
ta ra khỏi Dương Thành thì ba năm
sau, đương nhiên là cũng có thể.
Ở dưới vũ đài tỏa ra mùi khí đạo.
Bùi Diễm Lan mặc áo lụa tơ tằm
trắng, ngồi quỳ ở một bên, vẻ mặt
tĩnh lặng.
Lúc ấy bà cụ lớn nhà họ Bùi mới
từ từ mở mắt ra.
Bà ta câm chiếc cây trượng
nạm đầy ngọc ngà châu báu, từ từ
đứng dậy.
"Thằng con bất hiếu kia, thật sự
đang ở đây sao?”
Bà lão hít sâu một hơi, gương
mặt đầy nếp nhăn, mang đầy khí
đạo thâm sâu.
“Bà cụ lớn, nó đến rồi, kể cả đệ
nhất chiến thân Đường Nhân Đồ ở
Đà Nẵng cũng đi theo nó luôn, còn
gọi nó là Giáo chủ!”
Bùi Diễm Lan nhẹ giọng nói, tựa
hô đang nói chuyện không liên quan
gì bà ta cả.
"Ồ, đi chiến trường Âu Á may
mắn nhặt được một cái mạng, mà
còn được gọi là giáo chủ nữa. Nó
thật sự cho rằng mình là nhân vật ở
đây rồi sao?"
"Thế Tử Minh à, chỉ là cái danh
xưng nhãi nhép mà thôi...
“Nếu không phải bà đây đã
chống đỡ nhà họ Bùi nhiêu năm
như vậy, liệu chỉ với một thằng nhãi
ranh miệng còn hôi sữa ÿ vào danh
xưng của mình mà dám lên mặt với
gia tộc nhà họ Bùi sao?
Vẻ mặt bà cụ lớn từ đầu đến
cuối đều rất thờ ơ.
"Đi thôi, Diễm Lan, chúng ta đi
xem thằng cháu đáng xấu hổ này sẽ
ra tay như thế nào..."
Chương 714:
Trung tâm hội trường.
Thấy bà cụ lớn bước ra ngoài, vì
vậy tất cả người nhà họ Bùi đều quỳ
rạp xuống đất.
Kể cả người mạnh mẽ như Bùi
Văn Kiên, khôn ngoan như Bùi
Nguyên Giáp đến thế mà tất cả đều
cúi đầu và đồng loạt quỳ xuống,
đồng thời họ hơi quay người về phía
sau để thể hiện sự kính trọng với bà.
Bởi vì người xuất hiện lúc này
chính là bà cụ lớn nhà họ Bùi.
Nghe nói bà cụ lớn xuất thân
trong gia tộc vô cùng giàu có, gia
tộc của bà có thể sánh ngang với
mười gia tộc hàng đầu Việt Nam.
Khi bà kết hôn với ông cụ Bùi,
nhà họ Bùi cùng lắm chỉ là một gia
tộc hạng nhất ở Đà Nẵng.
Cũng chính sau khi bà gả vào
nhà họ Bùi, nhà họ Bùi mới vẻ vang
vững vàng như bây giờ.
Mất chưa đầy hai mươi năm để
trở thành gia tộc hàng đầu duy nhất
ở thành phố Đà Nẵng, và gia tộc này
vẫn duy trì sự thịnh vượng của mình
cho đến ngày nay.
Trong mắt thế hệ trước ở thành
phố Đà Nẵng, Lý Hạnh Mai, bà cụ
lớn của nhà họ Bùi, mới là người
thực sự khiến nhà họ Bùi quật khởi.
Và ông nội Bùi mất khi Bùi
Nguyên Minh còn nhỏ, sống được
mấy năm mà vẫn chưa được hưởng
phúc dài lâu.
Có thể nói rằng tuy rằng nhà họ
Bùi thay đổi một vài vị trí năm quyền
ở trong suốt giai đoạn vừa rồi, thế
nhưng người có thực lực nắm
quyền, giống như thái thượng
hoàng vẫn luôn là bà cụ lớn.
Trong các thể hệ năm quyên ở
nhà họ Bùi, chỉ có Bùi Nguyên Minh
dám to gan bất kính với bà một lần.
"Cộc cộc cộc....
Lúc này Lý Hạnh Mai mới từ từ
bước ra ngoài.
Mỗi khi bước chân của bà đi,
chiếc quyền trượng trên tay bà gõ
xuống đất, phát ra âm thanh nặng
nà.
Giống như đại diện cho uy
quyền có thể làm được tất cả mọi
chuyện trên thế gian.
Đợi đến khi bà bước lên khán
đài, chỉ có duy nhất Bùi Diễm Lan
lạnh lùng đứng sau lưng bà.
Từ trên cao nhìn xuống đám
Chương 715:
Bùi Nguyên Minh hơi chế giễu
nhìn Bùi Sâm La, nói:
“Cậu nhóc, dù sao thì anh trai
sinh đôi của cậu cũng có chút đầu
óc, nhưng cậu thì không hề có."
“Tôi quen thuộc với phong cách
hành động của mụ phù thủy kia hơn
anh gấp trăm lần!"
"Không lẽ các anh chưa từng
nghĩ thử sao?"
"Nếu như không có sức lực thì
hôm nay tôi sẽ dừng chân tại đây?
Nghe vậy, mọi người trong gia
tộc Bùi Thị đều có chút kích động.
Đúng vậy, Bùi Nguyên Minh,
được biết đến với cái tên Thế Tử
Minh, dựa vào nỗ lực của bản thân
để gây dựng lại gia tộc Bùi Thị đang
trên đà suy vong trở nên lớn mạnh ở
khu vực Đà Nẵng chỉ trong ba năm.
Còn trong quá trình này, anh là
người tiếp xúc nhiều nhất với bà cụ
Ly Hạnh Mai.
Các thành viên khác của gia tộc
Bùi Thị sợ rằng mỗi năm không đủ
tư cách để gặp bà cụ một lần.
Vì vậy, người hiểu rõ về bà cụ
nhất trong tất cả những người đang
có mặt ở đây có lẽ thực sự là anh.
Vẻ mặt của Bùi Sâm La thay đổi,
một lúc sau anh ta lạnh lùng nói:
"Bùi Nguyên Minh, bây giờ quân
át chủ bài lớn nhất của anh không
phải là Đường Nhân Đồ ở bên cạnh
anh sao?"
"Cậu cho rằng chúng tôi chưa
chuẩn bị sao?"
"Chỉ là một tên Đường Nhân Đồ
mà thôi, dựa vào anh ta mà có thể
lật đổ gia tộc Bùi Thị của tôi sao?
Đang nói chuyện đùa đấy à!"
Bùi Nguyên Minh mặc kệ Bùi
Sâm La lúc này có chút mất kiểm
soát, mà nhẹ nhàng nhìn Bùi
Nguyên Giáp, cười như không cười
nói:
"Ông thấy tộc trưởng tốt nhất
của tôi như thế nào?"
"Anh cho rằng hôm nay tôi sẽ lật
đổ gia tộc Bùi Thị sao?"
"Hôm nay tôi có thể khiến cho
gia tộc Bùi Thị trở về tay tôi một lân
nữa không?”
Lúc này, sắc mặt Bùi Nguyên
Giáp mới có chút biển đổi.
Nếu như nói trước khi bà cụ đi
ra, Bùi Nguyên Minh kiêu vẫn có thể
kiêu ngạo như vậy thì ông ta có thể
hiểu được.
Nhưng bà đã đi ra, điều này thể
hiện được sự chuẩn bị của gia tộc
Bùi Thị.
Trong tình huống này mà Bùi
Nguyên Minh vẫn kiêu ngạo như vậy.
Hoặc là đầu óc của anh không
bình thường.
Nếu không thì chắc chắn anh có
một con át của bài nào đó mà người
khác không thể nào tưởng tượng
Chương 716:
"Nếu tôi không hối hận thì sao?”
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh
không có chút thay đổi.
Có vẻ như để việc trở thành Thế
Tử Minh một lân nữa, không hề có
sức cám dỗ nào đối với anh.
"Vậy thì, bà đây sẽ khiến mày...
hối hận vì đã đến thế giới này!"
Từng lời nói của bà cụ như dao
cắt.
"Thành thật mà nói, ta hoàn
toàn chưa từng coi mày là cháu trai
của ta. Ở trong mắt bà đây, mày chỉ
là một công cụ để ta có thể lợi dụng
mà thôi!"
"Từ khi ba mẹ của mày đến núi
Côn Luân, tin tức như có như
không, ở trong gia tộc Bùi Thị thì
mày không có bất kỳ người thân nào
cải"
"Là bà đây đã chọn mày, dạy dỗ
mày, nhưng mày lại không biết
ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn
làm một con chó....
“Thậm chí bà đây còn làm cho
mày làm người nắm quyền của gia
tộc Bùi Thị, trở thành một thế hệ
Thế Tử Minhi"
“Nhưng còn mày thì sao?”
"Vậy mà mày hết lần này đến lân
khác không nghe lời bà đây!"
"Bây giờ bà đây thật sự rất hối
hận!"
“Dù có nuôi chó thì nó cũng biết
ơn, nhưng mày thì không hề biết ơn
chút nào!”
"Theo bà đây thấy, thậm chí mày
còn không xứng mang họ BùiL
Bùi Nguyên Giáp ở một bên lạnh
lùng hưởng ứng một câu: “Bùi
Nguyên Minh, mày dựa vào đâu mà
đòi lật đổ gia tộc Bùi Thị chứ? Đừng
ở đó mà tưởng bở nữa!"
"Ba năm trước mày không làm
được!"
“Thì ba năm sau mày cũng làm
không được!"
Bùi Nguyên Minh hít một hơi
thật sâu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Lý
Hạnh Mai.
Nếu không phải bà ta thật sự có
tình nghĩa đã dạy dỗ anh thì chỉ dựa
vào mấy câu nói vừa rồi, anh nhất
định sẽ khiến cho đầu của bà ta rơi
xuống đất.
Trái tim anh đã nguội lạnh rồi!
Không ngờ trong mắt bà cụ, anh
thực sự chỉ là một công cụ, một con
chó mà bà ta nuôi.
Nếu anh vâng lời, anh có thể ăn
thịt, nếu anh không nghe lời, anh sẽ
bị người ta giết ăn thịt.
Tuy nhiên, những gì bà cụ nói
cũng chứng minh được một số suy
đoán của anh từ một phía.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh
bình tĩnh trở lại, ánh mắt thâm sâu
như không thể nhìn thấy đáy.
"Bà cụ, tôi và bà đã nói đến đây
Chương 717:
Con rối sao ?
Bùi Nguyên Minh vô cùng bình
tĩnh nói ra những điều này.
Nhưng đối với Bùi Văn Kiên và
những người khác, giống như sét
đánh ngang tai vậy.
Lúc này, Bùi Văn Kiên vô thức
nhìn về phía bà cụ.
Sau đó, anh ta trâm giọng nói:
"Bùi Nguyên Minh, đã đến nước này
rồi, anh không cần ngụy biện nhiều
nữat"
"Khi đó bà cụ chọn anh chính là
niềm vinh hạnh của anh, nhưng anh
đã nhiều lần làm trái ý bà ấy!"
"Vì vậy mà sau này mới xảy ra
những chuyện như thể này!"
"Tất cả những chuyện này đều
là anh tự làm tự chịu, không thể
trách bà cụ được!"
"Lúc này, việc anh nên làm nhất
chính là quỳ xuống sám hối!"
"Sám hối sao?"
Bùi Nguyên Minh mỉm cười.
"Tại sao tôi phải sám hối cơ
chứ?"
-Bùi Văn Kiên, cậu thật sự ngu
ngốc hay là đang giả vờ ngu giốc?"
"Đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu
ra sao?”
"Nếu như bà ta thật sự đánh giá
tốt vê cậu thì bây giờ cậu đã là Thế
Tử Minh rồi, chứ không phải cái gì
mà tứ kiệt đứng đầu gia tộc Bùi Thị
đâu!
"Tạo ra tứ kiệt đứng đầu gia tộc
Bùi Thị chỉ đơn giản là vì sợ lặp lại
sai lầm của tôi mà thôi”
"Vì vậy mới bảo hai người sinh
đôi, cô gái này và cậu chiến đấu mà
thôi !"
"Nếu các cậu chiến đấu càng lợi
hại, vị trí quyền lực của cô ấy sẽ
càng trở nên ổn định hơn”
“Tôi nói có đúng không? Bà cụ
mà tôi kính trọng nhất!"
Khóe miệng Bùi Nguyên Minh
tươi cười, nhưng ánh mắt lại lạnh
lùng.
Hai tay Lý Hạnh Mai nắm lấy
chiếc gậy, nhìn Bùi Nguyên Minh
một hồi rồi lạnh lùng nói:
“Đã ba năm không gặp, những
kỹ năng khác không có gì tiến bộ,
nhưng miệng mồm sắc bén lên rất
nhiều đấy!"
Chương 718:
Chẳng mấy chốc, dưới ánh mắt
thờ ơ của mọi người trong gia tộc
Bùi Thị, một bóng người bước ra
giữa đám côn đồ mặc áo đen.
Ngô Kim Hổ.
Lúc này, Ngô Kim Hổ trông có
vẻ ác độc.
Anh ta kính cẩn lễ phép đến bên
cạnh Bùi Nguyên Minh.
Anh ta cùng với Đường Nhân
Đô, một người trái một người phải
bảo vệ Bùi Nguyên Minh.
Nhưng dù sao anh ta cũng là
người mới trên đường Dương
Thành, lúc này gia tộc Bùi Thị đối
với anh ta cũng rất xa lạ.
"Tiếc là Bùi Hạo Nhiên không có
ở đây..." Lúc này Bùi Nguyên Giáp
nghiến răng nghiến lợi nói.
Bùi Hạo Nhiên quen thuộc nhất
với những côn đồ, nhưng điều đáng
tiếc là anh ta vẫn còn hôn mê.
Tuy nhiên, Bùi Văn Kiên đã tiến
lên một bước, sau khi nhìn Ngô Kim
Hổ một lúc, anh ta khẽ nói:
"Nếu tôi nhớ không lâm, anh là
người mới ở đường Dương Thành,
Ngô Kim Hổ đúng không?"
Ngô Kim Hổ nhìn Bùi Nguyên
Minh một cái, thấy anh chưa lên
tiếng thì cười toe toét nói:
"Ngô Kim Hổ đã từng gặp Nhị
thiếu gia, Nhị thiếu gia biết Kim Hổ,
là Kim Hổ có phúc phần...
Gia tộc Bùi Thị bật cười.
Ngô Kim Hổ này trông giống
như một con chó vậy.
Có vẻ như nếu gây một chút áp
lực cho anh ta, anh ta có thể sẽ
phản bội Bùi Nguyên Minh.
Hơn nữa dù sao cũng chỉ là một
người mới, sao có thể dám đối đầu
với gia tộc Bùi Thị được chứ?
Ai mà biết được, Ngô Kim Hổ
tiếp tục cười và nói:
"Một lúc nữa, khi Kim Hổ vặn
đầu của Nhị thiếu gia, Kim Hổ sẽ
nhẹ tay một chút.
Tuy thái độ thấp hèn nhưng lời
nói lại vô cùng kiêu ngạo!
"Anh!"
Khi những lời này được nói ra,
một nhóm người gia tộc Bùi Thị đã
thay đổi sắc mặt.
Láo xược!
Thật là láo xược!
Anh ta chỉ là một người mới,
chứ cho là một lão đại thì sao chứ?
Loại người này, nếu bình thường
có thể sẽ bị gia tộc Bùi Thị dùng
ngón tay bóp chết!
Vào lúc này, anh ta thật sự dám
láo xược trước mặt Bùi Văn Kiên, nói
đơn giản là phản nghịch.
Những người khác thì thay đổi
sắc mặt, nhưng biểu cảm của Bùi
Văn Kiên không thay đổi nhiều.
Chương 719:
“Ông Hồng..”
Bùi Nguyên Minh khe khẽ nhíu
mày, nhưng mà lần này rốt cuộc vẫn
đứng lên.
“Ông già, ông còn muốn nhúng
tay xen vào chuyện nội bộ của gia
tộc Bùi Thị tôi?”
“Không dám, trần nhà của Đà
Nẵng, ai dám xen vào chuyện nội bộ
của gia tộc Bùi Thị chứ?” Hồng
Nhân Tổ nhàn nhạt nói.
“Chỉ đáng tiếc, cậu sớm đã
không còn là Bùi Nguyên Minh của
ba năm trước nữa rồi”
“Ra tay với cậu, cũng không tính
là làm trái theo ý muốn của ông cụ
Bùi.”
“Năm đó tôi nợ ông cụ Bùi một
ân tình, cần phải ra tay giúp đỡ gia
tộc Bùi Thị ba lần, mà lần này là lần
cuối cùng rồi...
Nghe thấy những lời Hồng Nhân
Tổ nói, tất cả người nhà gia tộc Bùi
Thị có mặt tại hiện trường đều bật
cười.
Hồng Nhân Tổ, vua của đạo
thượng!
Người này ở Đà Nẵng đạo
thượng, thật sự là nhân vật thuộc
đẳng cấp tổ sư gia.
Bởi vì rất nhiều quy tắc ở đạo
thượng, là do ông ta lập ra.
Rất nhiều chuyện liên quan đến
quân đội và quan chức không thể
xử lý được, đều do ông ta đứng ra
xử lý.
Thậm chí, ở Đà Nẵng còn có
một cách nói rằng, Hông Nhân Tổ
chính là nhất bả thủ của đạo thượng
ở Đà Nẵng..
Tất nhiên, người tên Hồng Nhân
Tổ này khá kín tiếng, bản thân ông
ta cũng phủ nhận cách nói này.
Nhưng mà tên của người, cũng
như bóng của cây.
Lúc này Hồng Nhân Tổ đang
đứng ở đây, căn bản không cân thiết
phải làm gì cả.
Đối diện với sự đe dọa từ phía
đám người đạo thượng Ngô Kim Hổ,
cũng rất khó mà hình dung được?
“Cậu hai của nhà họ Bùi, hôm
nay tôi ra tay, chỉ cân xử lý mình cậu
ta thôi sao?” Hồng Nhân Tổ rút ra
một điếu thuốc lá khô, hít một hơi
rôi mới mở miệng nói.
“Phải” Bùi Văn Kiên nói.
“Muốn sống hay chết?”
“Tùy ý, miễn sao khiến hắn tàn
phế là được, những chuyện khác chỉ
cần ông Hồng vui là được.”
Bùi Văn Kiên mỉm cười, trong
mắt hắn ta, phần thắng đã nằm
chắc trong tay.
Lúc này, trừ khi nhất bả thủ
trong quân đội Đà Nẵng tới, bằng
không còn ai có thể cứu được Bùi
Nguyên Minh chứ?
“Được.” Hồng Nhân Tổ bước lên,
Chương 720:
Đám người nhà gia tộc Bùi Thị
liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngơ
ngác khó tin.
Một lúc sau, ánh mắt của mọi
người đều rơi lên trên người Bùi
Nguyên Minh.
Đến giờ phút này anh vẫn bình
tĩnh như vậy, chẳng lẽ nào người
này, thật sự là do anh mời tới sao?
Ngay sau đó, chiếc Audi A6
mang biển số 00001 kia dừng lại.
Liên thấy tài xế nhanh chóng
bước ra khỏi xe, nhanh chân chạy
đến chỗ ngôi phía sau chiếc xe Audi
rôi mở cửa ra.
Trên ghế sau, một người đàn
ông trung niên vận bộ trang phục
đậm chất cổ truyền, tinh thân phấn
chấn chậm rãi bước xuống xe.
Khuôn mặt ông ta trông có vẻ
hơi gầy gò, nhìn chẳng khác gì một
ông cụ bình thường.
Nhưng mà trong khoảnh khắc
ông ta ngẩng đầu lên, quanh thân
lập tức tỏa ra một loại khí chất
vương giả độc tôn.
“Đà Nẵng nhất bả thủ, Hạ Trung
Hưng!”
Hồng Nhân Tổ khó khăn thốt ra
cái tên này, vẻ mặt biến hóa khó
lường.
Ông ta và Hạ Trung Hưng, một
người là vua quan chức, một người
là vua đạo thượng.
Hai người trước giờ đều ngấm
ngầm hiểu nhau, tức là vua không
gặp mặt vua.
Mặc dù đều biết nhau, nhưng
trước nay lại chưa bao giờ gặp mặt
chính thức.
Nhưng thật không ngờ, hôm nay
hai người họ lại gặp mặt nhau ở đây.
Mà đám người gia tộc Bùi Thị,
vừa nghe thấy cái tên này, lúc nhìn
thấy chiếc xe này, sắc mặt mỗi
người đều thay đổi cực nhanh.
Ngay cả bà cụ Lý Hạnh Mai vẫn
luôn trấn định như núi thái sơn, vẻ
mặt lúc này cũng có chút gợn sóng.
Một số người trong gia tộc nhà
Bùi Thị, thân thể thậm chí còn khẽ
run lên bần bật.
Nhất bả thủ Đà Nẵng!
Ông ta đến rồi!
Lúc này bên cạnh ông ta chỉ có
một người lái xe đi theo.
Nhưng lúc ông ta bước đến như
thế này, lại giống như ngàn quân
vạn mã đang kéo tới vậy.
Sắc mặt đám người Bùi Nguyên
Giáp và Bùi Văn Kiên khó coi đến
cực điểm, khóe mắt co giật liên hồi.
Mặc dù hôm nay bọn chúng đã
làm thịt được Bùi Nguyên Minh rồi,
nhưng nếu Hạ Trung Hưng đến đây
là vì Bùi Nguyên Minh thì sao?
Gia tộc Bùi Thị, chẳng lẽ dám
không cho ông ta chút mặt mũi này
sao?
Đây chính là người đứng đầu Đà
Bình luận facebook