Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3906
Giả Tu nở nụ cười lạnh lùng nói: “Được!”
” Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!”
Khi giọng nói rơi xuống, Giả Tú trực tiếp rút một thanh trường kiếm Nam Dương từ thắt lưng xuống, nhanh chóng lao về phía Bùi Nguyên Minh.
Dương Huyền Trân trầm mặc nói: “Bùi Thiếu, cẩn thận!”
“Rầm -”
Bùi Nguyên Minh một chân đá mạnh cái ghế trước mặt, với vẻ mặt lãnh đạm, cái ghế lao về phía mặt của Giả Tu.
Giả Tú hừ lạnh một tiếng, vung trường kiếm Nam Dương trong tay, chợt nghe tiếng “bang bang”, mảnh vỡ cái ghế văng khắp nơi.
Cả chục vệ sĩ lui theo bản năng, thần sắc khó coi.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Bùi Nguyên Minh một bước phóng ra, tốc độ cực nhanh, trực tiếp tới trước mặt Phó Văn Thiệu.
Sau đó, anh chụo một con dao gọt trái cây và dí nó vào cổ họng khi hắp ta không kịp phản ứng.
Phó Văn Thiệu há mồm trợn mắt, “A” một tiếng, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Phó tổng, ta đã nói, người của ngươi rất tệ.”
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, tay phải hơi dùng lực một chút, mũi dao sắc bén đâm rách yết hầu Phó Văn Thiệu, một vết máu tràn ra.
Dưới câu nói hời hợt của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp khiến cho Phó Văn Thiệu đầm đìa mồ hôi.
Dương Huyền Trân cười thầm, cũng bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Đám vệ sĩ lập tức lao tới vây quanh, cả đám đều mặt mày dữ tợn!
” Vương bát đản, ngươi đi tìm cái chết!”
“Mau thả Phó tổng, bằng không chúng ta chơi chết ngươi!”
“Ngay cả Phó tổng cũng dám bắt làm con tin, ngươi ăn gan hùm mật báo sao?”
Giả Tú tay cầm trường kiếm Nam Dương tiến lên, tức giận nói: ” Vương bát đản, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm tổn thương Phó tổng, ta nhất định sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!”
” Tổn thương?”
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, thuận tay tát thẳng vào mặt Phó Văn Thiệu.
“Cái này có tính là tổn thương không?”
“Bốp!”
“Còn cái này thì sao?”
“Hoặc là thế này?”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trong tay lại lần nữa dùng sức, lần này dao của anh chỉ cách động mạch chủ Phó Văn Thiệu mấy cm.
” Đến đây, đi lên chơi chết?”
“Nếu ngươi dám động, ta trước hết tiễn hắn lên đường!”
Giả Tú nghiến răng, mí mắt nhảy loạn xạ, lúc này chỉ có thể dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Nếu như ngươi lại dám đả thương Phó tổng, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lui ra phía sau.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ mặt Phó Văn Thiệu, đối mặt với đám người áo đen đông đúc cùng đao thương đếm không hết, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
” Các ngươi nhiều người kêu đánh kêu giết như thế, chuẩn bị làm cái gì? Hù dọa ta sao?”
“Trong trường hợp ta bị các ngươi làm cho sợ hãi, ta thực sự vô tình giết Phó tổng, đây chẳng phải là vạn sự đều yên sao?”
” Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!”
Khi giọng nói rơi xuống, Giả Tú trực tiếp rút một thanh trường kiếm Nam Dương từ thắt lưng xuống, nhanh chóng lao về phía Bùi Nguyên Minh.
Dương Huyền Trân trầm mặc nói: “Bùi Thiếu, cẩn thận!”
“Rầm -”
Bùi Nguyên Minh một chân đá mạnh cái ghế trước mặt, với vẻ mặt lãnh đạm, cái ghế lao về phía mặt của Giả Tu.
Giả Tú hừ lạnh một tiếng, vung trường kiếm Nam Dương trong tay, chợt nghe tiếng “bang bang”, mảnh vỡ cái ghế văng khắp nơi.
Cả chục vệ sĩ lui theo bản năng, thần sắc khó coi.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Bùi Nguyên Minh một bước phóng ra, tốc độ cực nhanh, trực tiếp tới trước mặt Phó Văn Thiệu.
Sau đó, anh chụo một con dao gọt trái cây và dí nó vào cổ họng khi hắp ta không kịp phản ứng.
Phó Văn Thiệu há mồm trợn mắt, “A” một tiếng, gương mặt hoàn toàn trắng bệch.
“Phó tổng, ta đã nói, người của ngươi rất tệ.”
Bùi Nguyên Minh khẽ cười, tay phải hơi dùng lực một chút, mũi dao sắc bén đâm rách yết hầu Phó Văn Thiệu, một vết máu tràn ra.
Dưới câu nói hời hợt của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp khiến cho Phó Văn Thiệu đầm đìa mồ hôi.
Dương Huyền Trân cười thầm, cũng bước đến bên cạnh Bùi Nguyên Minh.
Đám vệ sĩ lập tức lao tới vây quanh, cả đám đều mặt mày dữ tợn!
” Vương bát đản, ngươi đi tìm cái chết!”
“Mau thả Phó tổng, bằng không chúng ta chơi chết ngươi!”
“Ngay cả Phó tổng cũng dám bắt làm con tin, ngươi ăn gan hùm mật báo sao?”
Giả Tú tay cầm trường kiếm Nam Dương tiến lên, tức giận nói: ” Vương bát đản, ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm tổn thương Phó tổng, ta nhất định sẽ đem ngươi băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!”
” Tổn thương?”
Bùi Nguyên Minh cười nhẹ, thuận tay tát thẳng vào mặt Phó Văn Thiệu.
“Cái này có tính là tổn thương không?”
“Bốp!”
“Còn cái này thì sao?”
“Hoặc là thế này?”
Đang khi nói chuyện, Bùi Nguyên Minh trong tay lại lần nữa dùng sức, lần này dao của anh chỉ cách động mạch chủ Phó Văn Thiệu mấy cm.
” Đến đây, đi lên chơi chết?”
“Nếu ngươi dám động, ta trước hết tiễn hắn lên đường!”
Giả Tú nghiến răng, mí mắt nhảy loạn xạ, lúc này chỉ có thể dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Nếu như ngươi lại dám đả thương Phó tổng, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt.”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, lui ra phía sau.”
Bùi Nguyên Minh vươn tay vỗ vỗ mặt Phó Văn Thiệu, đối mặt với đám người áo đen đông đúc cùng đao thương đếm không hết, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
” Các ngươi nhiều người kêu đánh kêu giết như thế, chuẩn bị làm cái gì? Hù dọa ta sao?”
“Trong trường hợp ta bị các ngươi làm cho sợ hãi, ta thực sự vô tình giết Phó tổng, đây chẳng phải là vạn sự đều yên sao?”
Bình luận facebook