• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (91 Viewers)

  • Chương 3004-3006

Chương 3304

Long Thương Húc thở dài nói: “Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, người đã xấu thì phải đọc nhiều sách vào.

Nếu như anh đọc cuốn sách ấy thì anh sẽ biết thế nào gọi là “Khương Thái Công(*)câu cá, con nào tự nguyện con đó mắc câu”

Long Thương Húc vừa nói vừa đặt chiếc cần câu trên tay xuống, sau đó lấy chiếc khăn từ chậu nước bên cạnh ra lau tay.

Sau đó, anh ta ra hiệu cho Mã Gia Thành ngồi xuống và lãnh đạm nói: “Có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không, sao lại gấp gáp đến gặp tôi vậy?”

Mã Gia Thành nghiêm nghị nói: “Quả thực đã xảy ra chuyện lớn.

Tôi nhận được tin tức, liên quan đến chuyện Trịnh Tuyết Dương bị Huỳnh Mã Khắc của thương hội Thiên Trúc đánh đến nỗi nhập viện Cách đây không lâu, Bùi Nguyên Minh dẫn theo Tân Ý Hàm đến khách sạn Vũ Thành.

Bọn họ không chỉ thắng bảy ngàn tỷ từ Phạm Tiểu Trương.

Mà còn tát vào mặt Xa Tinh Độ, phế bỏ tứ chỉ của Phạm Tiểu Trương”

Mã Gia Thành thuật lại tóm tắt sự việc.

“Anh Húc, suốt cả quá trình Xa Tỉnh Độ đã tiết lộ danh tính của anh, hơn nữa còn nhắc đến chuyện anh và Phạm Mục Cương kết nghĩa anh em với nhau.

Tôi cảm thấy rằng nếu cứ để chuyện này tiếp tục diễn ra có thể ảnh hưởng đến anh.

Anh nên chuẩn bị trước một chút.

Hay là chúng ta dựa vào thế mạnh nhanh như chớp của mình mà xử lý tên Bùi Nguyên Minh kia đi!

Người của thương hội Thiên Trúc bây giờ thật vô dụng!”

Long Thương Húc cười nhạt.

“Xem ra mấy năm nay cuộc sống ở Vũ Thành quá thuận lợi rốt cuộc đã biến anh từ một con hổ có bộ móng sắc bén đã trở nên chậm chạp mất rồi.

“Phạm Tiểu Trương bị phế tứ chỉ, Xa Tinh Độ bị đánh mấy bạt tay.

Vậy thì Phạm Mục Cương sẽ không ngồi yên được nữa rồi.

Sắp tới đây hẳn là chúng ta sẽ được xem kịch hay đây!”

Mã Gia Thành cau mày nói: “Nhưng anh Húc à, nếu như Phạm Mục Cương cũng không thể làm gì Bùi Nguyên Minh, vậy thì đến cuối cùng người gặp phiền phức không phải là chúng ta sao?

Tại sao chúng ta lại không ra tay ngay bây giờ nhỉ?

Không phải anh vẫn luôn dạy chúng tôi rằng dù là chuyện nhỏ như: sư tử vồ thỏ thì cũng phải làm hết sức mình sao?”

Long Thương Húc lãnh đạm đáp: “Tuy rằng trước mắt bên ngoài vẫn chưa có tin tức gì, nhưng chủ nhân đã gửi tin tức đến nói rằng bên chủ nhân cũng không xong rồi.

Có thể chỉ ở lại đây vài ngày nữa thôi Một khi chân khí của anh ta không còn nữa, vậy thì nhà họ Long hay Long Môn đều là một đám rắn không đầu!

“Trước khi anh hai và anh bảy có hành động mới thì chúng ta cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi đã.

Mục đích cuối cùng của chúng ta là lên ngôi.

Đến khi chúng ta đạt được mục đích thì tên Bùi Nguyên Minh đó là cái thá gì nữa chứ?

Chẳng lẽ anh muốn tôi vì chuyện bé tý này mà mất cả chì lẫn chày sao?

Chỉ là… Nhất định phải giết chết tên Bùi Nguyên Minh đó. Anh ta mà không chết thì sau này chúng ta không kiểm soát được sự thay đổi của Long Môn đâu!”

Mã Gia Thành nheo mắt nói: “Anh Húc, ý của anh là chúng ta nên dùng chiêu mượn dao giết người sao?”

Long Thương Húc lãnh đạm nói: “Anh lại có lúc biết ứng dụng thành ngữ nữa cơ này!

Nói là mượn dao giết người thì hơi quá. Những người tốt như: chúng cùng lắm chỉ là thêm dầu vào lửa, đục nước béo cò mà thôi…”

Dựa vào các mối quan hệ mà lục soát khách sạn Vũ Thành cho tôi.

Phạm Tiểu Trương và người của bang Thiên Trúc đã không còn tác dụng gì nữa. Ai nên bắt thì cứ bắt, ai nên giết thì cứ giết đi…

Ngoài ra, tốt nhất là cứ làm lớn chuyện này lên, làm càng lớn càng tốt…

Không phải tên Bùi Nguyên Minh kia bảo Xa Tinh Độ cho anh ta một lời giải thích thỏa đáng sao?

Chúng ta lục soát khách sạn Vũ Thành xong xuôi, vậy thì lời giải thích như vậy chắc là anh ta sẽ hài lòng chứ nhỉ?”

Mã Gia Thành mỉm cười, nói: “Nhưng nếu làm như vậy sợ rằng Phạm Mục Cương sẽ không hài lòng.

Dâu gì khách sạn Vũ Thành đó cũng là cây hái ra tiền của Phạm Mục Cương…

Cây hái ra tiền bị người ta làm đố mất, không giết chết người đó liệu anh ta có để yên không?”

(*) Khương Thái Công: Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha ngồi câu cá bên hồ nhưng cần câu của ông không treo móc câu, vừa câu cá vừa lẩm bẩm: “Cá nào không muốn sống nữa thì cứ tự nguyện mắc câu đi vậy.
Chương 3305

Khi Long Thương Húc và Mã Gia Thành đang lên kế hoạch một cách tỷ mỉ thì Bùi Nguyên Minh đã quay trở lại căn cứ của bang Phủ Rìu.

Bởi vì Thanh Linh và Trịnh Khánh Vân đều đang đi ở bệnh viện với Trịnh Tuyết Dương, thành ra sân nhà vốn đông người giờ đây lại trở nên khá vắng vẻ.

Sau khi Tân Ý Hàm pha cho Bùi Nguyên Minh một bình trà Phổ Nhĩ thì cô ta tạm thời rời đi.

Nhưng không lâu sau, Hàn Sang lại chạy vào với vẻ mặt đầy kinh ngạc và nói rằng có một nhân vật lớn đến xin gặp anh.

Bùi Nguyên Minh không khách sáo mà kêu Hàn Sang mời người đó vào.

Thấy người đó đi vào, Bùi Nguyên Minh sửng sốt một chút sau đó vô thức đứng lên.

“Ông chủ Đường, không biết hôm nay là ngọn gió nào đã đưa ôn đến đây vậy nhỉ?

Nếu như ông muốn gặp tôi thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, cần gì phải đích thân đến đây chứ?”

Người đến chính là ông chủ Vạn Khiếu Đường của nhà họ Vạn nổi tiếng khắp Vũ Thành.

Hôm nay ông ta mặc một chiếc áo may theo kiểu dáng thời Đường, trên tay cầm một cây gậy đầu rồng. Trên người ông ta thoát ra thần thái ngất trời.

Rõ ràng là sau khi Bùi Nguyên Minh trị khỏi bệnh cứng đầu của ông ta thì ông lão này lại hồi xuân một lần nữa.

Lúc này Vạn Khiếu Đường cũng không khách sáo mà ngồi đối diện với Bùi Nguyên Minh, cười nói: “Anh bạn trẻ, giữa tôi với cậu thì còn khách sáo gì chứ?

Hôm nay tôi đến đây để nhờ cậu hai chuyện”

Bùi Nguyên Minh đích thân pha một chén trà cho ông ta, sau đó cười nói: “Ông cứ nói”

“Chuyện thứ nhất là thắng mất dạy Vạn Thiên Huy của nhà họ Vạn chúng tôi.

Để tỏ lòng thành, tôi đã tự tay bẻ gấy bàn tay và bàn chân còn lại của nó, sáu tháng tới chắc hẳn nó chỉ còn nước nằm trên giường bệnh mà thôi.

Ngoài ra… Đây là 50% cổ phần của bệnh viện Thiên Ái.

Nói đơn giản chính là từ nay về sau bệnh viện Thiên Ái là của anh bạn đây rồi”

Vạn Khiếu Đường vừa nói cười, vừa đặt tờ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần lên bàn.

Không cho Bùi Nguyên Minh cơ hội từ chối, Vạn Khiếu Đường cười nói: “Cậu không cần phải tìm cớ từ chối đâu! Thứ này không chỉ biểu hiện của lòng biết ơn của tôi, mà còn là biểu hiện cho lời xin lỗi.

Hơn hết là tôi hi vọng cậu có thể có một cơ ngơi của riêng mình ở đất Vũ Thành.

Tôi chỉ có làm như thế này để giúp anh một tay thôi”

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh khẽ lóe lên, nhưng anh vẫn gật đầu n¿ “Ông Đường, dựa vào quan hệ giữa tôi và Phước Nhân mà nói, tôi đây nhất định sẽ cố hết sức mình giúp đỡ ông. Chỉ cần ông không bảo tôi làm chuyện trái pháp luật và trong khả năng của mình là được”

Vạn Khiếu Đường cười nói: “Chuyện này không chỉ trong khả năng của cậu mà còn không vi phạm đạo đức lẫn pháp luật.

Chuyện tôi muốn cậu giúp đỡ rất đơn giản, đó chính là muốn làm phiền cậu hãy tham gia hội nghị Long Môn”

“Hội nghị Long Môn?” Bùi Nguyên Minh thoáng sửng sốt, không hiểu ý của Vạn Khiếu Đường.

3305-phu-dai-gia.jpg


tranh chức chủ môn Long Môn với con cháu nhà họ Long.

Thấy cậu trẻ tuổi xán lạn, tương lai rộng mở. Tôi nghĩ nếu cậu tham gia hội nghị Long Môn thì chắc chắn có thể trở thành người đứng nhất.

Cho nên tôi mới muốn mời cậu ra tay!”
Chương 3306

“Hoá ra là vậy”

Bùi Nguyên Minh gật đầu, anh vốn tưởng rằng hội nghị Long Môn đó có gì khác biệt.

Nhưng rốt cuộc thì nó cũng là hội nghị đấu võ cho những người học võ thuật mà người ta đồn đại thôi.

Lúc này Bùi Nguyên Minh mới lắc đầu nói: “Ông Đường, không phải tôi không nể mặt ông mà là tôi không có hứng thú với danh tiếng kiểu này.

Cho nên tôi e là không thể giúp được ông chuyện này”

Nhìn thấy bộ dạng hoàn toàn không có hứng thúc của Bùi Nguyên Minh, Vạn Khiếu Đường cười rồi nói tiếp: “Anh bạn trẻ à, nói thật lòng tôi nghĩ cậu nhất định nên đi!”

“Tại sao?”

Bùi Nguyên Minh trưng ra vẻ mặt khó hiểu, “väng mợ chợ vẫn đông” thôi. Có gì mà nhất định phải đi cơ chứ?

Chuyện của anh cũng đủ nhiều rồi, kiểu tìm kiếm tài năng như vậy anh thật sự không có hứng thú.

“Bởi vì theo thông tin mà tôi có được, hiện tại chủ môn của Long Môn – Long Nhật Minh – cũng chính là người đứng đầu của nhà họ Long đang mắc bệnh nặng, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Nếu như ông ta chết đi thì cả Long Môn và nhà họ Long có thể sẽ xảy ra xung đột nội bộ.

Mà lúc đó cần phải có một người có quyền lực tuyệt đối đứng ra quản lý cục diện.

Nếu không, xét về vị trí của Long Môn ở hai giới hắc bạch của Đại Hạ, một khi Long Môn hỗn loạn thì Đại Hạ chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

Cho nên thân là người đứng đầu hợp pháp của Long Môn, cậu không thể thoái thác trách nhiệm này được đâu!”

Bùi Nguyên Minh không ngạc nhiên khi Vạn Khiếu Đường biết người đứng đầu hợp pháp của Long Môn, lúc này anh cau mày hỏi “Những điều ông nói đều là thật sao?

Ông già Long Nhật Minh đó sắp chết thật rồi à?

Ông ta mạnh như thế mà lại bệnh nặng sao? Ông đang nói đùa với tôi à?”

Vạn Khiếu Đường nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là tôi không nói đùa đâu. Anh cho rằng tên Lỗ Đạo Thiên kia thật sự tới Vũ Thành khám bệnh cho tôi sao?

Suy cho cùng cũng chỉ là vì mục đích riêng mà thôi.

Lý do thực sự khiến Công chúa Ninh dẫn theo đám người Lỗ Đạo Thiên đến Vũ Thành là vì Long Nhật Minh.

Chỉ tiếc răng đã giờ đây Long Nhật Minh đã sức cùng lực kiệt rồi.

Bệnh mà ông ta mắc phải đã không còn thuốc chữa nữa rồi.

Hiện giờ công chúa Ninh đã dẫn theo Đại Long Đầu ban tặng thuốc cho Long Nhật Minh đế ông ta tiếp tục duy trì mạng sống.

Nhưng có dù có làm như vậy thì Long Nhật Minh chỉ có thể sống nhiều nhất là ba tháng nữa..”

Mí mắt Bùi Nguyên Minh giật giật, nói: “Thật sự đến mức ấy sao?

Thế bây giờ tôi có cần đến xem rốt cuộc là bệnh gì không?”

Vạn Khiếu Đường thở dài nói: “Thứ nhất, cậu không phải là bác sĩ thì lấy cớ gì đến khám bệnh đây chứ? Cho dù cậu có dùng thân phận người đứng đầu hợp pháp của Long Môn thì chắc hẳn cũng không vào được đâu.

Thứ hai, ba cậu chủ nhà họ Long đều đang chờ đợi ngày hôm nay, đợi chờ trong đau khổ tột cùng.

Bây giờ cậu lại đi cứu người. Cậu nghĩ rắng bọn họ sẽ đồng ý sao?

Một khi cậu lộ diện thì chắc hẳn hai bên sẽ nổ ra một cuộc chiến dữ dội. Cho dù đến cuối cùng ai là người thắng cuộc đều khiến cho sức mạnh của Long Môn và nhà họ Long bị tổn thất nghiêm trọng”

Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh trở nên nghiêm túc hơn, mặc dù anh và Long Nhật Minh cũng không có tình cảm quá sâu sắc.

Nhưng như lời Vạn Khiếu Đường đã nói, sự sống và cái chết của.

Long Nhật Minh có liên quan đến sự ổn định đến hai giới hắc bạch của cả Đại Hạ.

Sau khi hít sâu một hơi, Bùi Nguyên Minh mới bình tĩnh trở lại. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng chuyện của Long Nhật Minh không thể nhờ sự can thiệp của luật pháp sao?

Tại sao tôi lại phải tham gia Hội nghị Long Môn cơ chứ?”

“Chuyện trong giang hồ thì áp dụng quy tắc của giang hồ” Vạn Khiếu Đường thở dài nói: “Từ trước đến nay luôn có những loại người đứng trước sự cứng rắn lại càng không dễ thuần phục, chỉ là phạm lỗi trong võ thuật mà không nói ra thôi.

Sự can thiệp mạnh mẽ của tòa án sẽ chỉ khiến tình hình thêm hỗn loạn!

Cho nên ngay vào lúc này cần một người có đủ mạnh mẽ như anh bạn đây.

Chỉ cần cậu ngồi lên chức vị đó thì cho dù là Long Môn chịu uy hiếp, hay khó khăn của nhà họ Long đều sẽ không là gì nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom