• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (93 Viewers)

  • Chap-1797

Chương 1797:














Bùi Nguyên Minh rời khỏi trung tâm thủ đồ. Kết cục của Tiền Chấn Hưng như thế nào, anh không quá quan tâm, tin tưởng lấy phong cách hành sự của Sở Tuấn Hiên, anh ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.



Về phần Lục Trọng Bằng, anh ta đã bị anh phế bỏ, lúc này nếu anh ta dám nhảy nhót trước mặt anh, anh sẽ dành ra vài phút phế đi anh ta.




Lúc Bùi Nguyên Minh rời đi trung tâm thủ đô, một số điện thoại xa lạ gọi đến.



Bùi Nguyễn Minh cầm điện thoại lên nghe, rất nhanh đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói uy nghiêm. “Bùi Nguyễn Minh, tôi là Uông Vĩ Thành. "Phó hội trưởng Uông, chúc ông buổi trưa vui vẻ, lúc này ông gọi điện thoại cho tôi là có việc gì muốn săn sóc ư, là chuẩn bị mời tôi ăn cơm trưa hả?”



Giọng nói Uông Vĩ Thành tràn đầy lạnh lẽo, thản nhiên nói. “Nửa tiếng sau ở Cẩm Khê thủ đô, tôi sẽ mời cậu ăn cơm.




Vẻ mặt Bùi Nguyễn Minh khen ngợi nói. "Phó hội trưởng Uông à, tôi phải thừa nhận, tuy ông hận không giết chết được tôi, thế nhưng lại không thể không bình tĩnh hòa nhã mời tôi ăn cơm. “Tuy đối với bữa hồng môn yến kia, tôi không có quá nhiều hứng thú, nhưng tôi nể mặt ông da mặt dày không biết xấu hổ, tôi không ngại nói chuyện một lát với ông.”



Đầu dây bên kia điện thoại, Uông Vĩ Thành thiếu chút nữa bị làm cho tức chết.




Nửa tiếng sau, Bùi Nguyên Minh chờ Uông Linh Đan lên xe, sau đó hai người đi đến Cẩm Khê thủ đô. Tru yện88.net



Cẩm Khê thủ đô là sản nghiệp của nhà họ Uông, buổi trưa hôm nay trực tiếp được đặt bao hết, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không có.



Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn thấy Uông Vĩ Thành, còn có Lữ Nhược Yên – Thuộc hạ của ông ta nữa.




Trước mặt Uông Vĩ Thành là một đĩa bánh ngọt nhìn rất tinh xảo, những bánh ngọt này đều là đồ chạy, mỗi một phần đều cần đầu bếp cấp độ Michelin ra tay mới làm được.



Ông ta ăn từng miếng một, vô cùng nghiêm túc.






Vẻ mặt Lữ Nhược Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, tuy nhiên lại chẳng dám nói gì. “Ba vợ à, chúc ba buổi trưa vui vẻ.”



Bùi Nguyên Minh cũng không để ý đến, anh và Uông Linh Đan cùng nhau ngồi xuống đối diện Uông Vĩ Thành, sau đó tự mình cầm đũa lên, cũng không có một xíu khách sáo nào.



Ngược lại Uông Linh Đan không dám phách lối như Bùi Nguyên Minh, cô ta cung kính gọi một tiếng. "Ba."




HỒ, cô thế mà còn biết gọi tôi một tiếng ba cơ đấy? Tôi còn cho rằng cô không nhận người làm ba như tôi nữa!”



Vẻ mặt Uông Vĩ Thành lạnh lùng, ngẩng đầu nheo mắt nhìn Uông Linh Đan. “Ở trong mắt cô Uông cô, nếu như còn có người ba như tôi, cô sẽ không hỗn láo như thế.”




Uông Linh Đan cau mày, chẳng qua cô ta cũng không dám nhìn thẳng Uông Vĩ Thành, hiển nhiên uy nghiêm của vị phó hội trưởng Uông này vẫn còn đó. “Phó hội trưởng Uông à, Linh Đan là bạn gái của tôi, ông mắng cô ấy ở ngay trước mặt tôi sẽ khiến tôi cảm thấy tức giận đấy.” “Hơn nữa con người của tôi đấy à, một khi tức giận sẽ không kiểm soát được tay mình." “Ngộ nhỡ một lát nữa tôi lỡ tay cho ba vợ một cái tát, vậy thì ngài cũng đừng trách tôi nhé.”



Trong lúc nói chuyện, Bùi Nguyên Minh để đũa xuống, nhìn má trái của Uông Vĩ Thành, rõ ràng là rất có hứng thú trực tiếp cho ông ta một bạt tai.



Mí mắt của đám người Lữ Nhược Yên điên cuồng giật giật, từng người giống như gặp kẻ địch mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh.




Nếu như ở trước mặt mọi người lại để Uông Vĩ Thành bị anh tát, vậy thì bọn họ xong đời rồi.



Sau này phân hội Long Môn ở thủ đô sao còn dám ra ngoài gặp người chứ? “Ranh con, bây giờ cậu nhất thời ngông cuồng thì có đáng gì, có bản lĩnh cậu cứ tiếp tục càn rỡ đi.”




Uông Vĩ Thành tự mình uống trà, thản nhiên nói. “Tôi sẽ không so đo với cậu, cũng không chấp nhặt với cậu, chẳng qua nể mặt đứa con gái kia của tôi, tôi sẽ nói cho cậu nghe một câu, cậu như thế thì sớm muộn gì cũng có ngày ngã nhào xuống.



Bùi Nguyên Minh mỉm cười đáp. “Lòng dạ của phó hội trưởng Uông quả nhiên rộng rãi, chẳng trách đã lâu như thế vẫn còn ngồi ở vị trí phó hội trưởng vững như bàn đá, phần khí phách và kiên nhẫn này, tôi tự nhận là không bằng ông”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom