• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bùi Nguyên Minh - Phú Đại Gia Ở Rể - Chàng Rể Quyền Thế (105 Viewers)

  • Chương 1321-1328

Chương 1321:
Giờ phút này, Vô Nhan và ba người kia cùng tiến lên phía trước, ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào ba người Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh nhìn Lôi Tuấn Quang một cái, nói, “Tuấn Quang, có muốn thể hiện bản lĩnh một chút không?”
Lôi Tuấn Quang cười khổ một tiếng nói, “Vài ba chiêu công phu mèo cào của tôi không dám ở trước mặt anh trình diễn “
Bùi Nguyên Minh cười một tiếng, hướng vê phía Đường Nhân Đồ gật đầu một cái.
Chỉ thấy Đường Nhân Đồ đang ấn chuôi dao ở thắt lưng mình, một bước về phía trước, hơi thở trên người trực tiếp nhắm vào ba người Vô Nhan.
“Nếu không phiên ba người cùng lên đi”
Đường Nhân Đô lời nói rất lịch sự, nhưng lại mang theo mùi vị cao ngạo hơn so với Thanh Bảo Tuấn.
Mọi người có mặt đều hơi sửng sốt.
Đối mặt với ba đại Binh Vương lại ngạo mạn như vậy? Đây là muốn tự tìm đến cái chất sao?
“Anh tự muốn tìm cái chết?”
Môn võ thuật mà Cổ Ba tập luyện chính là Muay Thái của đất Xiêm, tính tình lúc nào cũng nóng nảy.
Lúc này, hắn đang dùng hết sức để gâm thét, tay chân bộc phát, đồng thời khuyu tay, đầu gối cùng những nơi khác cũng ẩn chứa sát thương cực lớn.
Cái gọi là thái quyên tám cánh tay, chính là dùng để chỉ trình độ như vậy, toàn thân cao thấp đều có thể dùng để tấn công, không cần dùng đến binh khí.
Nếu là một thượng sĩ bình thường, e rằng không có cách nào ngăn cản hăn động thủ như Vậy.
Trong không khí, thanh âm không ngừng truyền ra, tốc độ của Gổ Ba đã đạt đến trình độ cao nhất.
Rõ ràng là hắn sẽ trực tiếp đập chết Đường Nhân Đồ bằng một cú đấm.
Đối mặt với cú đấm này, tay phải của Đường Nhân Đồ đang đè lên chuôi dao đột nhiên di chuyển.
Dao nhỏ vừa ra khỏi vỏ lại được trở vào bao, mọi thứ được hoàn thành chỉ trong vài tích tắc.
Tuy nó không phải là một quốc đảo, nhưng nó tốt hơn một quốc đảo.
Đây tưởng chừng là một con dao đơn giản nhưng nó lại ẩn chứa sức mạnh của Ánh dương đối với Mặt trời.
Ngay sau đó, nắm tay phải của Cổ Ba bị một đường vô hình cắt ra.
Máu của hắn tuôn ra điên cuông, bóng người bay ra, cuối cùng đáp xuống, quỳ trên mặt đất, giữa lông mày có một vệt đỏ mờ, cũng không có phát ra tiếng thở nữa.
Chỉ với một nhát dao, vị binh vương thứ hai này đã bị chém chết trong sân.
Toàn bộ đều khiếp sợ.
Mặc dù Thanh Bảo Tuấn không còn đánh giá thấp Bùi Nguyên Minh và những người khác, nhưng cậu ta vẫn phải chịu một tổn thất lớn ngoài mong đợi.
“Kiếm Vũ, cùng lên đi!”
Vô Nhan vẻ mặt nặng nề, vỗ hai tay vào nhau, một luồng khí tức vô hình đang lan tràn ra phía trước hắn ta.
Mà Kiếm Vũ lúc này tay phải cũng đang đặt sẵn ở trên chuôi dao ở bên hông, thân hình chậm rãi hạ xuống, sẵn sàng rút dao bất cứ lúc nào.
Đường Nhân Đồ hai mắt híp lại, ngay sau đó bóng dáng lắc lư tại chỗ, cất bước liền trực tiếp đi tới trước mặt Vô Nhan.
Sau đó anh ta trở tay một cái, trực tiếp tát vào mặt Vô Nhan.
“Bốp!”
Người được gọi là bậc thầy karate, giờ phút này đang ở thời điểm quan trọng của việc di chuyển của mình, nhưng một chiêu này lại rơi vào trong khoảng không.
Mà lúc này, hắn ta so với những người bình thường không có gì khác nhau.
Một cái tát này của Đường Nhân Đồ trực tiếp quất xuống, khiến hắn ta đập đầu xuống đất.
Máu tươi trào ra, và Vô Nhan có vẻ như uy lực thực sự còn yếu hơn cổ Ba, ngay cả tư cách để Đường Nhân Đồ rút dao cũng không có.
“Giết!”
Lúc này, Kiếm Vũ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, anh ta rút dao ở bên hông ra khỏi vỏ, lao về phía trước chém xuống.
“*eng!”
Vào thời khắc mấu chốt, Đường Nhân Đồ rút dao ở bên hông vung ra, hai dao trong nháy mắt đụng nhau.
“Keng, Keng, keng Tốc độ của hai người đều rất nhanh, lúc này đang không ngừng vung dao.
Sau mấy chiêu, thân hình hai người thay nhau giao thoa.
Đường Nhân Đồ tra dao vào lại trong bao, chậm rãi đi về phía Bùi Nguyên Minh: Kiếm Vũ khó khăn quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Một lát sau, thân hình anh ta ngã trên đất trên người hiện ra những vệt máu.
Chưa đầy một phút, ba đại binh vương, toàn bộ chết.
Chương 1322:
Đường Nhân Đồ thần sắc bình tĩnh trở vê bên cạnh người Bùi Nguyên Minh, trâm giọng nói, “Mấy tên này làm sao có thể so sánh trình độ với dao của quân sĩ doanh trại nhà họ Đường tôi.”
Bùi Nguyên Minh cười nói, “Tôi nói để Lôi Tuấn Quang luyện tay. Anh dùng búa tạ để giết gà.
Lôi Tuấn Quang vẻ mặt ngượng ngùng, đã lâu không làm, tuy rằng có thể không thua, nhưng chắc chắn không có tốc độ nhanh như của Đường Nhân Đô.
Cả ba vừa nói vừa cười, như thể ba người vừa bị giết chết không phải ba đại Binh Vương dưới quyền của nhà họ Thanh, mà chỉ là chó mèo bên vệ đường.
Tĩnh mịch!
Sự im lặng chết chóc trên cánh đồng!
Tất cả mọi người đều nín thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Kết cục này vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ba đại Binh Vương kia, cũng đều là các nhân vật bất tử tung hoành ngang đọc trên các chiến trường Á Âu.
Nghe nói những người được gọi là các nhà vô địch quyên anh Đức Châu cũng chỉ dám đi đường vòng khi nhìn thấy ba người họ.
Nghe nói, ba đại Binh Vương, bất kỳ một người nào cũng tương đương với hàng nghìn quân lính, thậm chí có người đã từng trở thành cao thủ.
Thế nhưng, vào giờ phút này, họ lại bị một người vô danh giết chết.
Lúc này, đôi mắt của Chân Ngọc Thụ nheo lại, thân hình chậm rãi lui vê phía sau.
Ông ta vốn đã rất coi trọng Bùi Nguyên Minh, không nghĩ tới bên cạnh anh lại có một vị cao thủ như vậy.
Hơn nữa, từ nơi này quan sát thân thủ, 80% có liên quan đến quân đội.
Nhưng mà, Bùi Nguyên Minh lại là cố vấn chính phủ của Dương Thành, bên người có người của quân đội đến bảo vệ cũng là chuyện bình thường.
Mà Lâm Đường Hải vẻ mặt cũng hết sức nặng nề, anh ta đối với sức chiến đấu của ba vị Binh Vương này hiểu rất rõ, nhưng giờ phút này, ba người họ lại không có năng lực để trở tay. Nếu là anh ta, chỉ sợ cũng không thể trụ nổi quá một phút.
Mà Thanh Bảo Tuấn kiêu ngạo và độc đoán, giờ phút này cả người run lên.
“Không! Không thể nào như vậy được!”
“Tứ đại Binh Vương dưới sự chỉ huy của Thanh Tứ gia là những người mạnh nhất. Làm sao lại có thể thất bại?”
Thanh Bảo Tuấn vẻ mặt dữ tợn, có loại cảm giác mình đã bị phá hủy.
Cảm giác sụp đổ niềm tin trong lòng khiến Thanh Bảo Tuấn đứng trên bờ vực suy sụp vào lúc này.
“Thanh Bảo Tuấn, phải không? Người ta nói rằng anh đã làm tất cả những điều này để buộc tôi phải xuất hiện”
“Bây giờ tôi ở đây, anh có thể làm gì tôi?”
Bùi Nguyên Minh bước tới, tát vào mặt Thanh Bảo Tuấn một cái.
“Phốc!”
Thanh Bảo Tuấn nôn ra máu, bay ra ngoài, trực tiếp đập vào tường.
“Không! Tôi chính là người của nhà họ Thanh ở Mỹ, anh không thể giết tôi. Không thể!”
Thanh Bảo Tuấn hoảng sợ, cậu ta nhìn thấy sát khí trong mắt Bùi Nguyên Minh, lúc này mới chật vật lui về phía sau.
Bùi Nguyên Minh lại bước lên phía trước, lần này vừa đạp ra ngoài liền nghe thấy một tiếng “rầm”, bóng dáng của Thanh Bảo Tuấn lại bay ra, trực tiếp đánh vào cây cột La Mã trong đại sảnh.
Một góc của cây cột La Mã xuyên qua ngực cậu ta, Thanh Bảo Tuấn sau một hồi giấy dụa, đầu gục xuống, mất đi hơi thở.
Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều há hốc mồm.
Tất cả như sắp phát điên.
Thanh Bảo Tuấn chết rồi!
Thanh Bảo Tuấn như vậy liền chết rồi!
“Xử lý đi!”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, không còn hứng thú ra tay.
Lần này, Đường Nhân Đồ cùng Lôi Tuấn Quang lần lượt bước lên phía trước, số phận của Lâm Đường Hải và Chân Ngọc Thụ đã được quyết định.
Chẳng ai nghĩ tới, đường đường là nhà họ Thanh ở nước Mỹ gồm Thanh Bảo Tuấn, Lâm Đường Hải cùng ba đại binh vương lại chết thảm trong cùng một ngày.
Có thể nói đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với gia đình Thanh ở Mỹ trong hàng chục năm qua, sự mất mát lần này còn lớn hơn vô số lần so với lần trước lúc mà Thanh Tam gia ngã xuống.
Cuối cùng, Hạ Vân và Nạp Nhã Lan bị Bùi Nguyên Minh mang đi.
Nơi này không còn thích hợp để gia đình Nạp Lan sinh sống.
Chương 1323:
Đem Nạp Nhã Lan trở về bên cạnh Nạp Hoàng Chi.
Tổ tiên của giới thẩm định phấn khích đến mức không kìm được mình.
Bùi Nguyên Minh đặn dò, “Tất cả người nhà Nạp Lan, tạm thời hãy tìm một khách sạn năm sao để ở”
“Chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây đâu.”
Bùi Nguyên Minh biết rất rõ rằng rắc rối lớn nhất lần này chính là Thanh Tứ gia.
Thanh Tứ Gia vẫn chưa chết, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu thôi.
Nghe được lời này của Bùi Nguyên Minh, mọi người trong gia đình Nạp Lan ai cũng sợ hãi run lên.
Mà trong đám người, ánh mắt của Nạp Nhã Lan nhìn Bùi Nguyên Minh khác hẳn so với trước đây.
Người đàn ông này không chỉ xuất sắc, mà còn cứu mạng cô.
Nếu không có người đàn ông này, Nạp Nhã Lan cũng không dám tưởng tượng đến kết quả mà mình phải hứng chịu.
Tuy nhiên cô ấy luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này ngoài một câu cảm ơn cô ấy cũng không biết nên nói gì, giống như ngàn vạn lời nói đều im lặng.
Về phần Hạ Vân, trên đường đi cũng đã khôi phục bình tĩnh. Lúc này, chị Vân hít một hơi thật sâu nói: “Tổng giám đốc Minh, lần này người bên kia tới đây là vì anh.”
“Tôi cùng cô Nhã Lan, bất quá cũng chỉ là công cụ mà chúng dùng để đối phó với anh mà thôi”
“Lần tới, xác suất lớn nhất chính là đối phương sẽ dùng vợ anh để đối phó.”
Sau khi im lặng một hồi, Bùi Nguyên Minh mới chậm rãi nói: “Đừng lo lắng, bọn họ sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa”
Hạ Vân khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Trên xe, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Đợi đến chỗ ở của Hạ Vân, Hạ Vân một mực không lên tiếng, lúc này mới nói nhỏ, “Tổng giám đốc Minh, anh vừa cứu tôi một lần, tôi có phải nên dùng thân để báo đáp?”
Bùi Nguyên Minh biểu tình kỳ quái nhìn Hạ Vân một lát, mới cong ngón tay ở trán chị Vân bắn một cái.
Nhà thờ tổ của nhà họ Thanh ở Dương Thanh.
Thanh Minh Giang đang pha trà, đây là một phần trong công việc tu đạo của ông ta.
Cái gọi là tu đạo, nói trắng ra chính là đạo pháp tự nhiên, tùy theo tâm nguyện,cũng không phải là cứ ngồi trơ ở trên tọa bồ đoàn là có được.
Trong nhiều trường hợp, có thể làm bất cứ gì mình muốn, tùy tâm là tốt, như vậy có lẽ sẽ được giác ngộ.
Mà ở phía đối diện Thanh Minh Giang, Phương Chính đang dựa lưng vào góc tường trong bóng tối, không nói một lời.
“Trà này là do chính tay tôi tự trồng. Cuối cùng chỉ có mấy phần trà, nhưng hương vị của thứ tôi trồng luôn luôn khác biệt, cậu nói xem có phải không?”
Thanh Minh Giang cười chúm chím mở miệng nói.
Nhưng mà Phương Chính sắc mặt vẫn như cũ, lặng im không nói gì. Như thể trên thế gian này không có bất cứ vật gì có thể đánh động hắn ta vậy.
Tâm tình như vậy là có thể gặp mà không thể cầu, đủ để nói, sự tồn tại của Phương Chính chính là một thứ rất đáng sợ.
Bởi vì tồn tại như vậy, là không có cảm tình.
Thanh Minh Giang nhìn Phương Chính, mặt đầy vẻ xúc động, đây là người mạnh nhất trong bộ ba binh vương mà ông ta mang theo ra ngoài, thật đáng tiếc khi anh ta chỉ là một cỗ máy giết người lạnh lùng. Trừ mệnh lệnh của ông ta, ai cũng không thể sai khiến.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận huyện náo.
“Ông Tư, đại sự không xong rồi!”
Toàn bộ nhà thờ tổ nhà họ Thanh giờ phút này đều trở lên hỗn loạn.
Thanh Minh Giang cau mày nói, “Có chuyện gì mà vội vã như thế?”
Lúc này, bà cụ Thanh Kiều vội vàng chống gậy đi vào nói, “Ông Tư, đã xảy ra chuyện lớn rồi, thật sự đã xảy ra chuyện. Mau ra ngoài xem thử!”
Giờ phút này, bà cụ Thanh Kiều trong lòng vô cùng sợ hãi, bà cụ cũng được coi như là đã chứng kiến hết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng lúc này, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy vẻ mặt của bà cụ Thanh Kiều, Thanh Minh Giang đã nhận ra điều gì đó, lúc này mới hít sâu một hơi rồi cùng Phương Chính bước ra ngoài.
Giờ phút này có rất nhiều người đang ở trong khu vườn của nhà thờ tổ họ Thanh.
Bọn họ đều là người Thanh Minh Giang mang theo trong chuyến đi này.
Mà ở chính giữa vườn hoa, có sáu cỗ quan tài.
Chương 1324:

“Ông Tư, nhất định phải chuẩn bị tâm lý!”

Người đứng ở bên vừa nói chính là Chấn Vũ của nhà họ Chấn ở thủ đô.Lúc này, cây gậy batoong trong tay không ngừng run rẩy, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thanh Minh Giang cùng Chấn Vũ đã lâu mới gặp mặt. Ở nước Mỹ nhà họ Thanh cùng nhà họ Chấn đã hợp tác với nhau, hai bên đều vô cùng vui vẻ.

Nhưng nhìn biểu hiện khó coi của Chấn Vũ, Thanh Minh Giang liền ý thức được chuyện xấu ở trước mắt.

Ông ta đưa mắt nhìn sáu quan tài gỗ, vẻ mặt bình tĩnh thỉnh thoảng sẽ biến sắc, thật lâu vẫn không mở nắp quan tài.

Cuối cùng, Phương Chính ở phía sau ông ta tiến lên. Vung tay vài cái, đem toàn bộ nắp quan tài mở ra.

Lâm Đường Hải, Thanh Bảo Tuấn, Chân Ngọc Thụ, Cổ Ba, Vô Nhan, Kiếm-Vũ…

Tất cả sáu người đều bị giết bởi cùng một phương thức nhanh gọn và đơn giản.

Khi nhìn thấy xác của con trai cùng các thủ hạ, toàn thân Thanh Minh Giang run lên một cái.

Ông ta đã bế quan mười mấy năm, Lâm Đường Hải cùng những binh vương này đều ở bên cạnh ông ta, là những người thân cận nhất. Ông ta thậm chí còn mơ hồ coi những người này như con ruột của mình mà đối đãi.

Nhưng mà, ngay bây giờ, tất cả họ đều biến thành một cái xác chết.

Giờ khắc này, tính tình hòa nhã ở trên người Thanh Minh Giang liền biến mất, thay vào đó là một loạt sát ý điên cuồng tỏa ra.

Mà Chính Phương nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ hơi híp mắt, không thể nhìn ra được biểu hiện gì. Nhưng bộ dạng này của hắn ta trông càng có vẻ nguy hiểm hơn, khiến người ta không khỏi rùng mình một cái.

Nhiệt độ chung quanh, vào giờ phút này không ngừng giảm xuống, khiến cho mỗi người không lạnh mà cũng phát run.

Điều gì đó sắp xảy ra! Mọi người đều sợ hãi.

Kể từ giờ phút này, Dương Thành sẽ không bao giờ được bình yên nữa.

Thanh Minh Giang nhất định sẽ tự mình xuất thủ.

Bà cụ Thanh Kiều lúc này mới run rẩy bước ra ngoài nói, “Ông Tư, kế tiếp chúng ta phải làm sao?

Ông hãy làm chủ đi!”

“Nếu không làm gì, có lẽ không bao lâu nữa chúng ta đều phải chết!”

Người nhà họ Thanh thực sự sợ hãi.

Giờ phút này, bọn họ cũng biết thân phận của Bùi Nguyên Minh chính là cố vấn chính phủ.

Hối hận. Trong lòng bọn họ chính là những hối tiếc vô hạn.

Nếu như sớm biết Bùi Nguyên Minh có thân phận như vậy, bọn họ làm sao dám đem Trịnh Tuyết Dương đuổi ra khỏi cửa.

Nhưng bây giờ có nói cái gì thì cũng đã muộn rồi, trên đời này không có thuốc hối hận.

“Chuyện này, rốt cuộc là do ai làm?” Thanh Minh Giang bình tĩnh lại, nhưng tính khí đó càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Có người trầm giọng nói: “Ông Tư, theo miêu tả của người duy nhất còn sống sót, những người tới lúc đó bao gồm Bùi Nguyên Minh và phó giám đốc của tập đoàn Thiện Nhân.”

“Này, có vẻ như cố vấn Bùi Nguyên Minh và tập đoàn Thiện Nhân đã cùng nhau hợp tác.”

“Bọn họ cho rằng có thể một tay che trời ở Dương Thành?”

Thanh Minh Giang liên tục cười lạnh.

“Người đâu, truyền mệnh lệnh của tôi”

“Ngày mai, tức là ngày diễn ra cuộc họp xúc tiến đầu tư. Cử hành tang lễ, tôi muốn tất cả mọi người có máu mặt ở Dương Thành đều phải đến tham gia tang lễ”

Tất cả mọi người chấn động một cái.

Thanh Minh Giang thật sự nổi giận rồi, ông ta làm như vậy mục đích rất đơn giản, chính là để cho tất cả các nhân vật có máu mặt ở Dương Thành, trực tiếp phải lựa chọn.

Phải đi cuộc họp xúc tiến đầu tư hay là đi dự đám tang này, điều này thể hiện họ phải lựa chọn đứng về phe cánh nào.

“Đồng thời, thông báo cho tất cả người nhà họ Thanh ở Đại Hạ, để bọn họ đem toàn bộ tài nguyên và át chủ bài, ở Dương Thành tập hợp!”

Hiển nhiên, Thanh Minh Giang chuẩn bị đem toàn bộ tài sản của nhà họ Thanh trong những năm làm ăn kinh doanh ở nước Mỹ cùng các át chủ bài, toàn bộ đều lấy ra.

Chương 1325:

Nghe được mệnh lệnh của Thanh Minh Giang, tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.

Nhà họ Thanh là Việt Kiều ở nước Mỹ, cho nên nhiều năm qua ở Đại Hạ đều đã bố trí. Bao gồm thủ đô, Yến Kinh, Kim Lăng và những địa điểm khác.

Nhà họ Thanh ở Dương Thành, bất quá chỉ là một nhánh trong gia tộc lớn mà thôi.

Bây giờ Thanh Minh Giang đang nổi giận, muốn cho tất cả người họ Thanh ở Đại Hạ hội tụ, năng lực cùng át chủ bài đều lấy ra.

Thực lực như vậy, sẽ kinh khủng đến mức độ nào?

Chỉ một ngày nữa thôi, tất cả các thành viên nhà họ Thanh ở Đại Hạ sẽ tề tựu đông đủ!

Ông trùm xã hội đen, quân nhân nhà nước, kinh doanh các loại…

Tài sản thế chấp của nhà họ Thanh khẳng định trải đều khắp các tâng lớp.

Nếu những người này tụ tập lại với nhau, khó có thể tưởng tượng sẽ tạo lên khung cảnh hùng mạnh như thế nảo.

Tập đoàn Thiện Nhân dù có mạnh như thế nào, cố vấn Bùi có ngạo mạn hơn nữa cũng không thể nào ngăn chặn được sức mạnh của nhà họ Thanh.

Tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được kết quả của chuyện này.

Vào ngày họp xúc tiến đầu tư, một hội trường lớn như thế cũng sẽ không có nổi một bóng người.

Mọi người sẽ đều tập trung tại tang lễ!

Đây không chỉ biểu thị cho một cơn giận nữa, mà chính là một cái tát đánh thẳng vào nhóm người Bùi Nguyên Minh.

Đồng thời để cho mọi người thấy được sức mạnh của nhà họ Thanh.

Phạm vi của Dương Thành không lớn, những tin tức này liền truyên ra khăp Dương Thành thậm chí là toàn bộ Đà Nẵng.

Bất quá chỉ một giờ trôi qua, bất kể là giới thượng lưu hay chỉ là những người qua đường bình thường, ai nấy đều sửng sốt đến khó rời mắt.

Nhà họ Thanh đường đường là Việt Kiều cao cao tại thượng ở Mỹ. Bây giờ lại muốn hoàn toàn xuất thủ.

Hơn nữa còn đem tất cả tài nguyên ở Đại Hạ cùng át chủ bài đều mang ra sử dụng.

Điều này chỉ có thể được chứng minh từ một khía cạnh, Thanh Minh Giang nổi giận.

Ở Texas, Hoa Kỳ có truyền thuyết kể rằng khi mà Thanh Minh Giang nổi giận, khắp nơi đều là xác chết.

Mà nay ở Dương Thành, Thanh Minh Giang đang nổi điên, khó có thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.

Rất nhanh, ở Đại Hạ các nơi, người nhà họ Thanh nhanh chóng tụ họp đông đủ, khí thế hùng mạnh hướng tới Dương Thành.

Nhà họ Thanh ở Đại Hạ kinh doanh nhiều năm, trước đây có hơn chục người có thân phận giống như Thanh Thiếu Bình.

Những người này cùng nhau đi tới, có thể đem Dương Định Quốc đang sống sờ sờ mà đè chết.

Mà đây, bất quá chỉ là thực lực của những người làm trong cơ quan hành chính mà thôi.

Thực lực thực sự của nhà họ Thanh đang trên đường tới đây.

Những năm gần đây, bọn họ dung túng không ít người ở biên giới Đại Hạ làm xăng làm bậy, thậm chí có người còn là gián điệp.

Ở một góc độ nào đó mà nói, nhà họ Thanh cũng có thể được coi là hán gian bán nước.

Bởi vì họ rõ ràng là người Đại Hạ, chỉ vì để có quốc tịch Mỹ mà làm việc đều là vì lợi ích của nước Mỹ.

Bây giờ bởi vì sự điên cuồng của Thanh Minh Giang, mà những thế lực ngầm này cũng bắt đầu được mang ra sử dụng.

Dương Thành toàn bộ trên dưới đều chấn động.

Tất cả mọi người không biết những chỉ tiết này, nhưng lại biết trong khoảng thời gian ngắn, Dương Thành đã tập hợp gần mấy nghìn người.

Điều quan trọng nhất là có hơn một chục người bên-trong chính.phủ để đàn áp Dương Định Quốc, buộc Dương Định Quốc phải làm ngơ trước vấn đề này.

Tập đoàn Thiện Nhân.

Trước mặt Bùi Nguyên Minh, Đường Nhân Đồ, Lôi Tuấn Quang, Ngô Kim Hổ và những người khác đều có mặt.

Lúc này, Đường Nhân Đồ đưa cho Bùi Nguyên Minh một phần tài liệu, cung kính nói, “Tổng giám đốc, nhà họ Thanh cơ hồ đã dùng tất cả những con át chủ bài rồi. Đặc biệt là sự có mặt của 13 vị lãnh đạo cấp hai, ba cấp tỉnh, thành phố này. Tất cả đều có địa vị rất cao”

“Không ngờ những người này hóa ra lại là gián điệp của nhà họ Thanh ở Việt Nam!”

“Nhà họ Thanh thân là người Đại Hạ, nhưng lại không ngừng bán đứng đất,nước vì lợi ích, thật là đáng chết”

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn tài liệu, nhẹ giọng nói, “Những người này nếu đã tới Dương Thành, hẳn là đã bức ép Dương Định Quốc không được nhúng tay vào chuyện này. Như vậy anh hãy gọi cho Dương Định Quốc, nói với ông ta, chuyện này không cần tham gia. Nhiệm vụ của ông ta chính là theo dõi những người này, ai cũng không thể rời khỏi”

Chương 1326:
Nghe vậy, Đường Nhân Đồ hơi chấn động một chút.
Xem ra tổng giáo đầu lần này muốn vì dân diệt hại.
Không chỉ đơn giản là muốn trấn áp Việt Kiều nhà họ Thanh ở nước Mỹ, mấu chốt nhất là, phải đem tất cả người Việt Kiều ở Đại Hạ này diệt trừ tận gốc.
Mặc dù tống giáo đầu không có binh bộ ở đây, nhưng bất cứ lúc nào anh cũng đều làm việc nghĩa vì nhà nước.
Giờ phút này, Đường Nhân Đồ vẻ mặt đầy cảm khái, khó trách Đại Long Đâu ở Đại Hạ lại một mực muốn mời Bùi Nguyên Minh đảm nhiệm chức vụ tổng giáo đầu của chín đại binh bộ, sau này sẽ thay thế vị trí của trưởng lão cấp cao.
Bùi Nguyên Minh nhìn Ngô Kim Hổ một cái, nhẹ giọng nói, “Vì có rất nhiều người của Đại Hạ từ khắp nơi đến, nên anh, hãy thâm nhập vào đám người đó, tìm thêm một hai người, tìm hiểu số lượng người chính xác sẽ đến đây”
“Tôi muốn những người này, nếu đã đến, cũng không cần rời đi”
Ngô Kim Hổ khom người nói, “Vâng!”
Lôi Tuấn Quang cau mày nói, “Tổng giám đốc, Thanh Minh Giang sẽ tổ chức tang lễ vào ngày họp xúc tiến đầu tư, đồng thời mạnh miệng mời tất cả các thế lực lớn, gia tộc lớn ở Dương Thành tham gia. Đây chính là mài dao gây chiến mà”
“Tôi lo lắng bọn họ sẽ có hành động khác.
Hơn nữa, anh đã vì cuộc họp xúc tiến đầu tư này mà chuẩn bị rất lâu, nói không chừng lần này sẽ bị Thanh Minh Giang phá hủy trong chốc lát”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, “Không sao, ai chết trong tay ai, còn chưa thể biết được”
Nhà thờ tổ họ Thanh.
Thanh Minh Giang và Phương Chính hai người ngồi đối diện nhau.
Ở trước mặt hai người là một bàn cờ, hai quân đen trắng xen lẫn vào nhau thoạt nhìn khiến người ta lóa mắt.
Thanh Minh Giang chỉ sau một đêm mà đầu đã điểm thêm tóc trắng, so với trước già hơn rất nhiều.
Mà Phương Chính chính là người không tim không phổi, nhìn bàn cờ, tựa hồ như đang đắm chìm trong đó.
“Tứ gia, biên giới Đại Hạ, các nhánh của nhà họ Thanh đã tập hợp hơn nửa. Mười ba người ở cơ quan hành chính đã đi Dương Thành tìm Dương Định Quốc để nói chuyện. Bọn họ đảm bảo, chuyện này cơ quan hành chính ở Dương Thành sẽ không tham gia vào.”
“Ngoài ra, toàn bộ lực lượng hắc đạo cũng đã tụ họp đầy đủ, có đến hơn 10..
người. Khi tất cả mọi người toàn bộ đều đi đến, số lượng hẳn phải là 15..
người.
Lúc này, Lữ Lâm đang đứng ở bên cạnh Thanh Minh Giang báo cáo sự việc.
Thân tín mà Thanh Minh Giang mang từ nước Mỹ đến đây đang được bố trí ở khắp nơi. Hơn nữa, Lâm Đường Hải đã chất, cho nên ông ta chỉ có thể tùy tiện ở Dương Thành tìm ra một vài người hữu dụng để đi theo bên cạnh.
Nghe Lữ Lâm báo cáo xong, Thanh Minh Giang nhẹ giọng nói, “Được, đi xuống trước đi!”
Sau đó, ánh mắt của ông ta rơi vào Phương Chính và nói, “Phương Chính, tôi biết bản tính của cậu. Cậu không phải là người mà là thần chết đến từ chiến trường”
“Chiến trường mới là nhà của cậu, bộ dáng ở trên chiến trường, mới chính là phong thái thuộc về cậu”
“Trước đây, tôi luôn yêu cầu cậu trấn áp bản tính của mình, nhưng hôm nay tôi muốn cậu hãy thể hiện bản tính thật của mình, có thể giết bao nhiêu, thì cứ việc giết bấy nhiêu”
“Cho dù trời có sập xuống, tôi cũng sẽ chống đỡ cho cậu.”
Thanh Minh Giang vẻ mặt hòa nhã nói ra những lời này.
Nhưng chính vì quá bình tĩnh và vẻ mặt quá ôn hòa, đã khiến mọi thứ trở nên kinh hoàng và đáng sợ hơn.
Mà Lữ Lâm còn chưa kịp rời đi, ở một bên đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Ông ta trước đây cũng được coi là người trong giới thượng lưu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là một người ở bên ngoài.
Bây giờ, thật sự tiếp xúc với những việc này, ông ta mới hiểu được, những người ở phía trên, dưới mỗi chiếc ngai vàng đều là la liệt xác chết.
Một khi những người này bùng nổ, liệu ai có thể ngăn cản họ?
Giờ phút này, Lữ Lâm thực sự cảm thấy sợ hãi.
Phương Chính trong tay cầm một quân cờ đen, không có đặt xuống. Một lát sau nghe được “phốc” một tiếng, quân cờ được tạc từ ngọc bích đen nổ thành bột giữa hai ngón tay.
Hắn ta mỉm cười nhìn Thanh Minh Giang, “Như ngài mong muốn!”
Chương 1327:
Nghe được những lời này, Lữ Lâm lại càng thêm run rẩy.
Cả hai người họ đều trông rất bình tĩnh và không có vẻ gì là tức giận cả.
Nhưng tại hiện trường, ông ta nhận thấy rõ ràng rằng nhiệt độ xung quanh mình đã giảm xuống rất nhiều.
Tập đoàn Thiện Nhân.
Nạp Lan Hoàng Chỉ đã đến đó ngay khi biết tin.
“Tổng giám đốc Bùi, gặp chuyện phiền toái rồi. Người này đáng sợ như thế nào, không cần tôi nói cậu cũng biết. Mặc dù thực lực của cậu rất mạnh, thân phận lại tốt.
Nhưng dù sao †1 cũng là người gốc Mỹ, ông ta căn bản sẽ không để ý đến người dân của Đại Hạ.
Vạn nhất ông ta nổi điên, trực tiếp xuất thủ đối với những người dân võ tội kia thì phải làm thế nào?”
Hiển nhiên, Nạp Lan Hoàng Chỉ đối với t1 đã xuất hiện bóng ma trong lòng.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, người nhà Nạp Lan chết không ít người, hết thảy cũng là điều bình thường.
Bùi Nguyên Minh đã sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi việc, giờ phút này vừa vặn có một chuyện vẫn chưa an bài, anh lập tức cười nói, “Nạp Lan đại sư, nếu ông đã tới, tôi liền làm phiền nhờ ông giúp tôi một chuyện.”
“Ông buôn đồ cổ, xem qua một lượt trong cửa hàng có chiếc quan tài nào không, tìm cho tôi một cái tốt nhất, đến lúc đó đưa qua địa điểm cử hành tang lễ. Không sớm, không muộn, ở một khắc kia đem đến trước mặt t1”
Nạp Lan Hoàng Chi nghe được vậy trong đầu “ong” một tiếng, run giọng nói, “Tổng giám đốc Bùi, cậu điên rồi sao? Cậu tặng cho †1 quan tài?
Ông ta chính là Thiếu tướng người Việt duy nhất của quân đội Mỹ, nếu như-chọc›giận ông ta, chẳng phải là đang chọc giận tới toàn bộ quân đội Mỹ à”
Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, “Ngay cả thống tướng năm sao của Bộ Chiến tranh Hoa Kỳ cũng chỉ có thể quỳ xuống trước mặt tôi, thiếu tướng là cái thá gì.”
“Nếu như tôi đã nói như vậy, ông nên đi chuẩn bị mới phải”
Nghe được Bùi Nguyên Minh nói như vậy, Nạp Lan Hoàng Chi mặt mặc dù đầy mồ hôi lạnh, cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Anh dù gì cũng là chủ nhân của gia đình thượng lưu số một, sự điềm tĩnh cơ bản vẫn phải có.
Nhưng vấn đề là, nhà họ Thanh ở Mỹ phong cách hành sự quá kiêu ngạo bá đạo, ai mà lại không sợ?
Sau khi Nạp Lan Hoàng Chi rời đi, Bùi Nguyên Minh duỗi tay phải gõ bàn.
Anh chưa bao giờ coi thường nhà họ Thanh ở Mỹ.
Nhưng không ngờ bên kia thực sự có tới 13 vị trí cấp cao trong chính phủ. Theo tính toán của Bùi Nguyên Minh, lực lượng giới hắc đạo kia, có thể chỉ là một phần sức mạnh của đối thủ.
Nói không chừng, đối phương sẽ để cho những thành phần mấu chốt trong quân đội Mỹ chia thành từng tốp nhỏ tiến vào Đại Hạ.
Dĩ nhiên, những người này có thể trước kia đã mai phục ở trong Đại Hạ, đứng ở trong bóng tối tham gia vào các hoạt động phá hoại.
Nhân cơ hội loại bỏ những người này quả là một ý kiến hay.
Bùi Nguyên Minh suy nghĩ một lúc, một lát sau bấm một số điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói vô cùng tức giận, “Nguyên Minh à, sau nhiều năm như vậy, cậu rốt cục cũng đã tự mình gọi điện thoại cho tôi, không còn cần nhờ người khác chuyển lời nữa”
“Làm sao? Có phải đã suy nghĩ kĩ rồi không?
Muốn tới thay thế vị trí của tôi?”
Lúc này, nếu có người của Bộ Quốc phòng nghe thấy âm thanh này, hẳn sẽ nhận ra được.
Người ở phía bên kia điện thoại là trưởng lão cấp cao của quân đội, một trong chín trưởng lão của Đại Hạ.
Bùi Nguyên Minh cười nói, “Đại trưởng lão, ngài lại nói giỡn rồi, ngài đang lúc hưng thịnh, ai có tư cách thay thế vị trí đó”
“Ai, không biết.bộ xương già này của tôi còn có thể ngồi ở đây được mấy năm, tôi chờ thời điểm một khắc kia cậu sẽ mở miệng nói”
“Cậu không muốn vị trí của tôi, vậy có thể đảm nhiệm luôn vị trí tổng giáo đầu của chín đại binh bộ kia được không?” Trưởng lão cấp cao của quân đội ở phía bên kia của điện thoại, mặt đầy vẻ mong chờ.
Thần thoại của quân đội, huyền thoại sống nghỉ hưu, chính là những tổn thất lớn của Đại Hạ.
Chương 1328:

Bùi Nguyên Minh cười nói, “Đại trưởng lão, tôi gọi cho ngài, không phải là để ngài dùng tài ăn nói của mình thuyết phục tôi. Mà lân này tôi chuẩn bị loại bỏ vài tên hán gian của nước Mỹ ở Đại Hạ chúng ta, cần quân đội phía bên này chung sức phối hợp”

“Hán gian của nước Mỹ?”

Chuyện liên quan đến quân đội, giọng trưởng lão cấp cao lập tức trở lên nghiêm túc.

“Nếu như có thể nhổ tận gốc mấy tên hán gian của nước Mỹ, thật sự rất có lợi cho đất nước và nhân dân. Không biết quân đội cần phải phối hợp như thế nào?”

Bùi Nguyên Minh nói, “Nếu quân đội hoạt động quá rầm rộ, sẽ khiến phía nước Mỹ sẽ phát hiện. Cho nên tôi hy vọng quân đội bên trong thắt chặt, bên ngoài nới lỏng. Trong thời gian này, bất luận kẻ nào đến Dương Thành, cũng đừng ngăn cản bọn họ, cho dù là người của chín đại binh bộ.”

Trưởng lão cấp cao tựa hồ như đang cau mày, hồi lâu sau mới nói, “Được, tôi nghe theo cậu!”

“Ngoài ra, tôi nuốn mượn vệ binh rồng, không cần nhiều, chỉ cần một phân đội là được” Bùi Nguyên Minh tiếp tục nói.

Trưởng lão cấp cao không chần chờ, liền nói thẳng, “Vì đây là bí mật, nên chỉ cần phái một đội nhỏ từ phía bên tôi đi”

“Được!”

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh cúp điện thoại.

Người đời đều biết, tổng giáo đầu Đường Đao Doanh tự tay tạo ra Đường Đao Doanh, là một trong những chín đội quân hàng đầu của Đại Hạ.

Trước khi xảy ra trận chiến Âu Á, tổng giáo đầu đã chinh chiến khắp nơi, lập được nhiêu chiến công hiển hách.

Nhưng có rất ít người biết, trừ Đường Đao Doanh ra, Bùi Nguyên Minh còn tự mình rèn giũa cho vài đội quân tinh nhuệ.

Ví dụ như, Vệ binh rồng.

Đúng như tên gọi, nhiệm vụ của Vệ binh rồng là bảo vệ trưởng lão cấp cao và chín đại trưởng lão.

Mà bây giờ, một nhóm vệ binh rồng đại đa số đều do Bùi Nguyên Minh tự mình huấn luyện ra.

Tùy tiện mang theo một tiểu phân đội, là như có trong tay thiên quân vạn mã.

Việc mượn vệ binh rồng của đại trưởng lão quân đội Đại Hạ, đủ để cho thấy Bùi Nguyên Minh rất coi trọng Thanh Minh Giang.

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lại lấy điện thoại gọi cho Viên Cảnh Thiên, “Anh Viên, tôi nghe nói lân này tới Đà Nẵng, anh cũng mang theo quân đoàn Hải Long? Những quân sĩ đó, ngày ngày ở trong doanh trại luyện tập, có ích lợi gì? Nói cho bọn họ biết, bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi, chờ lệnh của tôi, lập tức ra chiến trường”

Đi đôi với tiếng nói của Bùi Nguyên Minh, Viên Cảnh Thiên ngay lập tức truyên mệnh lệnh.

Các quân sĩ của quân đoàn Hải Long đã rất hào hứng khi nghe tin lân này họ sẽ được hành quân cùng tổng giáo đầu huyền thoại. Họ vô cùng xúc động, lệ nóng quanh tròng mắt, kích động đến mức khó mà kiêm được.

Bởi vì có thể ở cùng tổng giáo đầu trong huyền thoại ở khoảng cách gần như thế, cơ hội này quả thật quá hiếm.

“Tôi hy vọng đến lúc đó mọi người cũng đừng tỏ ra thua kém quá, năm đó tôi chính do một tay tổng giáo đầu dạy dỗ”

“Anh ấy coi như là tổ sư gia của các cậu”

“Tôi hy vọng đến lúc đó, tổng giáo đầu không xuất thủ, nếu không, quân đoàn Hải Long chúng ta sẽ mất hết mặt mũi “Đã nghe rõ chưa?”

Viên Cảnh Thiên mặt đầy kích động giáo huấn quân đoàn Hải Long.

Cho dù bây giờ anh ta là lãnh đạo quân cục Đà Nẵng, nhưng anh ta vẫn là quân nhân của tổng giáo đầu.

Có thể cùng tổng giáo đầu lần nữa chinh chiến, chính là cơ hội mà anh ta mong chờ đã lâu.

“Các anh em, có lòng tin hay không?”

“Có!”

“Có thể làm được không!”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Một đám người của quân đoàn Hải Long kích động không thôi, mặc dù bọn họ không phải là người của một trong chín quân đội cấp cao ở Đại Hạ. Mặc dù không thể So sánh với Đường Đao Doanh trong truyền thuyết, nhưng bọn họ cũng có kiêu ngạo của chính mình.

Nếu muốn ra chiến trường, vậy khẳng định là đánh đâu thắng đó. Bất khả chiến bại!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom