Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-77
Chương 77: Chính thức công khai
Lưu Tử Đồng tự nhiên không đem những lời Triệu Lí nói để trong lòng, nhưng càng đi xa thì lại càng nhiều cánh hoa hồng xuất hiện trên đường, thậm chí là phủ kín dọc đường đi. Lưu Tử Đồng ngạc nhiên, nếu không phải không thể vươn đầu ra ngoài cửa sổ thì cô đã sớm nhoài người ra nhìn, những cánh hoa hồng tung bay trong gió, một số khác lại bị bánh xe cán qua, nhưng tổng thể vẫn rất lãng mạn và đẹp đẽ.
Lưu Tử Đồng ở đây đã nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ thấy cảnh tưởng như thế này, phảng phất giống như con đường hoa đưa đón….
Đúng thật là rất xinh đẹp.
Triệu Lí ở phía trước cười nói: “Lưu tiểu thư, cô đừng vươn đầu ra bên ngoài nha…cô mà có chuyện gì là cậu ta lấy mạng tôi luôn đó.”
Lưu Tử Đồng: “Nhưng tôi đâu phải là đứa bé ba tuổi đâu chứ.”
Triệu Lí: “Bây giờ thì cô giống đó.”
“Đi đi, đi tiếp đi.” Lưu Tử Đồng ghét bỏ xua tay với anh ta, tiếp tục quay đầu nhìn những cánh hoa trên mặt đất, đến cả những người đi bộ và đi xe đạp cũng tò mò nhìn qua, khó được một lần trong đời nhìn thấy được cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, Lưu Tử Đồng thưởng thức một lúc, nói: “Không biết đến khi nào mới hết….”
Triệu Lí cười khẽ, không đáp.
Từ khu biệt thự đến công ty Lâm Đế tốn khoảng hai mươi phút đi xe, công ty anh nằm ở trung tâm, ở đó là khu tập trung của các công ty, không giống với những công ty loại hình nghệ thuật của Lưu Tử Đồng, đa số công ty nghệ thuật đều sẽ chọn xây phòng làm việc ở những nơi tương đối yeenn tĩnh, mang hơi hướng hơi thở nghệ thuật, giống như đại viện tử của Đường Ý, nơi đó gần chỗ ngoại thành.
Vốn tưởng rằng cánh hoa chỉ rải ở một đoạn đường nhất định rồi dần dần sẽ thưa thớt, nhưng kết quả cả một quãng đường đi, phàm là nơi chiếc Hummer chạy qua sẽ vẫn có cánh hoa rải đầy, khắp nơi đều là màu hồng nhạt, Lưu Tử Đồng dần cảm thấy có cái gì đó không đúng, tay cô đặt lên tay vịn, thân mình hơi nghiêng về phía trước.
Triệu Lí đang chú tâm lái xe thì phát hiện cô đột nhiên tới gần, anh ta sợ đến mức thiếu chút nữa đã trượt tay lái.
“Lưu tiểu thư, không cần làm chuyện xuất quỷ nhập thần như vậy, có chuyện gì xin cứ nói.”
Lưu Tử Đồng cười hỏi: “Cho hỏi…một đường hoa hồng này là kiệt tác của ai vậy?”
Triệu Lí giả ngu: “Hở?”
“Giả vờ cái gì chứ? Cánh hoa này ở đâu ra vậy?”
“Cái này tôi cũng không biết mà….” Triệu Lí lắc đầu, lúc này xe cũng đã đến trung tâm thành phố, cả một đường rộng lớn sạch sẽ cũng toàn là màu hồng nhạt của cánh hoa, đặc biệt đến trước cửa công ty của Lâm Đế lại càng rõ ràng, bởi vì nơi đó tập trung đầy fans và phóng viên, cơ hồ mỗi người đều được đứng trên cánh hoa.
Lưu Tử Đồng tất nhiên sẽ không tin tưởng câu “Tôi không biết” của Triệu Lí, cô không thèm hỏi nữa, kéo cửa sổ xe lên, cô thong thả chỉnh chu lại quần áo và đầu tóc, bên ngoài fans và phóng viên phát hiện ra xe tới thì lập tức đi về phía bên đó, hơn mười vệ sĩ tạo thành vòng vây ngăn cản những người này ở bên ngoài, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể tùy ý đứng từ xa chụp hình chiếc xe đang dần chạy tới.
Triệu Lí xuống xe, vòng ra đằng sau mở cửa cho Lưu Tử Đồng.
Các phóng viên và fans vừa thấy cửa mở thì càng kích động hơn, muốn phá bỏ vòng vây để nhào lên phía trước, hôm nay Lưu Tử Đồng mặc váy, đây cũng là chiếc váy mà cô đã treo rất lâu ở trong tủ, ba phần trên màu xanh, bảy phần dưới là đen, khoác lên người cô nhìn rất thời thượng, hơn nữa khí chất của cô cao quý, vừa bước ra fans lập tức hét chói tai….
“Bạn gái Lâm Lâm kìa!”
“Thiển Nguyệt!”
“Đẹp quá…người thật đẹp hơn so với ảnh chụp gấp một trăm lần.”
“Ánh mắt Lâm Lâm của tui thiệt là tốt.”
“Tốt hơn so với Giang Lâm nhiều…..”
Triệu Lí nói khẽ với Lưu Tử Đồng: “Đi nào, vào thôi.”
Vệ sĩ tạo ra một đường đi, Lưu Tử Đồng mỉm cười với những người đứng vòng ngoài, một đường bước vào cửa lớn.
Cô cười lên lúm đồng tiền trên má liền hiện rõ.
Bước lên từng cánh hoa đi vào, đúng lúc này Lâm Đế mặc áo sơmi màu đen phối với quần tây cùng màu bước ra, hình bóng anh xuất hiện ở cửa liền tăng lên những tiếng hét vang.
“Oa!!!”
“Oa!!!”
“Lâm Lâm!!!”
Bước chân Lưu Tử Đồng hơi dừng lại, Lâm Đế đứng ở cuối cùng của hàng vệ sĩ, anh cũng dẫm lên những cánh hoa, một bàn tay vắt ra sau lưng, một bàn tay vươn về phía cô, mặt mày mang nét cười.
“Bà xã.”
Một tiếng “bà xã” vừa cất lên, đám người lại một lần nữa hét chói tai.
“Oa!! Xem kìa!!!”
“A a a a a a…………”
Đến gần anh, Lưu Tử Đồng đặt tay vào lòng bàn tay anh, Lâm Đế mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy dắt cô đi, Lưu Tử Đồng cũng cười, bước theo chân anh, đi lên bậc thang.
Theo bản năng cô nhìn về phía bàn tay đang vắt sau lưng của anh, cô sợ nơi đó sẽ xuất hiện thêm hoa hồng, nhẫn kim cương hay gì đó linh tinh, nhưng mà cái gì cũng không có.
Cũng không thể nói là cô không cảm thấy mất mát, thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng nói: “Nhìn tình hình này, em cứ tưởng rằng anh đang cầu hôn em không đó.”
Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Em cho rằng anh không nghĩ đến sao?”
Lưu Tử Đồng sửng sốt: “Vậy?”
Lâm Đế mỉm cười, buông tay cô ra, thay vào đó ôm lấy eo cô, cúi đầu nói: “Anh rất muốn nhưng anh không thể, ở một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ cầu hôn với em, nếu em đồng ý thì tốt rồi, còn nếu như em chần chờ…..phóng viên và fans đều sẽ….”
“Anh đã đồng ý với em, chờ em muốn kết hôn, anh sẽ cưới em.” Lâm Đế ôm lấy cô đi về nơi phỏng vấn, Lưu Tử Đồng ở trong lòng ngực anh ngẩn ngơ.
Sự để tâm của anh làm cô rưng rưng nước mắt.
Nếu thật sự hôm nay anh cầu hôn, quả thật cô cũng không chắc chắn sẽ đồng ý, những chuyện không được báo trước cô không thích lắm.
“Vậy anh chuẩn bị nhiều cánh hoa làm gì thế?” Lưu Tử Đồng hỏi.
“Tạo không khí lãng mạn, thích không?” Lâm Đế cúi đầu cười hỏi, Lưu Tử Đồng gật đầu: “Thích, rất thích, tâm tình thiếu nữ đều xuất hiện cả rồi nè.”
“Thích là tốt rồi.”
Bàn phỏng vấn được đặt trong đại sảnh, các nhà phóng viên, truyền thông đều đã ổn định chỗ ngồi, Lâm Đế dẫn Lưu Tử Đồng từ phía sau đi lên, vừa xuất hiện tất cả mọi người đều đứng lên, lấy máy ảnh đã chuẩn bị sẵn chụp liên hồi, Lưu Tử Đồng thấy vậy thì không thể tưởng tượng được lại có nhiều phóng viên như thế, Lâm Đế nắm tay cô, nói: “Đừng khẩn trương.”
Sau đó đưa cô đến giữa sân khấu, ngồi xuống ghế.
Không có người dẫn chương trình, cũng không có người thứ ba, trên sân khấu chỉ có hai người bọn họ, thế này giống hệt một cuộc họp báo, ánh đèn flash liên tục lóe sáng dưới đài, Lâm Đế đem bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau đặt lên bàn, nhẹ nhàng khoe ra.
Phóng viên cơ hồ là ngay lập tức chụp liên tiếp vào tay họ.
Lâm Đế nhẹ giọng nói: “Hôm nay, tôi cùng Thiển Nguyệt, cũng chính là tiểu thư Lưu Tử Đồng công khai yêu nhau, mong mọi người làm chứng cho chúng tôi.”
“Bốp bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay phía dưới vang lên.
Lưu Tử Đồng nhìn vào mắt Lâm Đế, vừa đúng lúc anh cũng nhìn qua, cô đỏ mặt, quay đầu lại nhìn phóng viên.
Sau đó phía dưới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Xin hỏi có kế hoạch kết hôn chưa ạ?”
“Lúc trước có phải hai người đã sớm quen biết rồi không? Làm sao quen biết được nhau?”
“Xin hỏi Lâm Đế, có phải anh thật sự vì Thiển Nguyệt mà uống say?”
“Thiển Nguyệt, có người đã từng công bố cô thích Trần Châu, vì sao đột nhiên…..”
Hai người từng câu từng câu trả lời, Lưu Tử Đồng rất tự nhiên, Lâm Đế siết chặt tay cô, hai người chân chính đối mặt với phóng viên, cùng nhau công bố mối quan hệ hiện tại.
Cuối cùng, có một phóng viên dò hỏi Lâm Đế: “Tôi nghe nói anh mua XX cổ phần từ tay lão tổng tập đoàn Tín Lập, có phải anh sẽ dự định bước chân vào thương giới đúng không?”
Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Mấy năm nay vẫn đều luôn thu mua một vài công ty, đúng là đã có ý muốn bước chân vào thương giới.”
“Vậy là giống anh trai anh đúng không? Một chân đạp hai thuyền, một giới giải trí, một thương giới sao?”
Lâm Đế: “Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.”
“Nhưng nghe nói Lâm Trứ là đệ khống, quan hệ của hai người xem ra không tệ mới phải chứ….”
Lâm Đế: “Anh ấy có phải đệ khống hay không thì tôi không biết, quan hệ của chúng tôi không thể là không tốt được…chỉ hơi hời hợt mà thôi.”
“Vậy sao?” phóng viên kia nhận được lời đáp thì lại đột nhiên không biết nên viết như thế nào.
Một người khác lại hỏi: “Lưu tiểu thư đã từng vẽ một bức tranh tên là << Hoa lạc trong mộng >> cùng với một bức tên là << Luyến >>, hai bức tranh này đều là vì Trần Châu vẽ nên, Lâm Đế anh biết chuyện này không?”
Lưu Tử Đồng theo bản năng nhìn về phía Lâm Đế, Lâm Đế không nhìn cô, chỉ đáp lại tên phóng viên kia: “Tôi biết, hai người họ đã cùng lớn lên với nhau, tình cảm sư huynh sư muội đều rất tốt, chuyện này cũng bình thường. Hai bức tranh anh nói có một bức đang ở nhà tôi, hơn nữa…. Thiển Nguyệt vì tôi mà vẽ không ít hơn một bức….”
“Hả? Vậy sao? Tại sao chúng tôi đều chưa thấy chứ?”
Lâm Đế nói: “Hôm nay tôi có mang đến.”
Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô nhanh chóng túm chặt tay Lâm Đế, dùng ánh mắt nói rằng “Anh mang đến hồi nào thế?” Tối hôm qua rõ ràng cô còn thấy hai bức tranh đó ở nhà mình mà.
Mà lúc này phía sau màn hình chiếu xuất hiện một bức tranh phóng to.
Trên tranh là Lâm Đế đang chống cằm, cổ áo hơi mở ra, chân dài bắt chéo, vô cùng gợi cảm. Phóng viên bên dưới lập tức ồ lên, Lưu Tử Đồng đỏ mặt….
Cô không biết rằng khi phóng to bức tranh ấy lên Lâm Đế lại đẹp trai đến thế.
Lâm Đế ung dung thong thả dùng ngón tay chỉ xuống phía dưới, nơi mà Lưu Tử Đồng ký tên lên, anh nhàn nhạt nói: “Mọi người nhìn xem…. Thiển Nguyệt vì tôi ký tên, ở bên dưới còn viết nữa đấy.”
Phóng viên truyền thông đảo mắt nhìn xuống.
Vừa vặn đối mặt với nơi ký tên.
“Yêu nhất” by Thiển Nguyệt.
Lưu Tử Đồng hoảng hồn.
Đúng là cô có ký tên nhưng cô chưa từng đặt tên cho bức tranh này là “Yêu nhất”, cô len lén nhéo tay Lâm Đế, khóe môi Lâm Đế cong lên, ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt.
Phóng viên nghi ngờ: “Không phải tiểu thư Thiển Nguyệt mới vừa đáp ứng việc ở bên anh mới có mấy hôm thôi sao? Sao vẽ nhanh vậy chứ?”
Lâm Đế nhàn nhạt đáp: “Bức tranh này là cô ấy suốt đêm vẽ vì tôi.”
Phóng viên: “…..Vậy thì quá cảm động rồi.”
Lâm Đế: “Ừ, hừ.”
Phóng viên sửng sốt, từng người nhìn qua nhau, trong ánh mắt có một chút nghi ngờ: “Tôi vừa nghe…có một tiếng ‘hừ’ đúng không? Lâm Đế, là anh sao?”
Mặt Lâm Đế không biểu cảm: “Không phải.”
Phóng viên suy nghĩ, cũng đúng, người này từ trước đến nay đều là vẻ mặt lạnh nhạt, nếu nhắc đến nét dễ thương chắc cũng chỉ có trên weibo mà thôi, làm sao mà có thể phát ra tiếng ‘hừ’ công khai vậy chứ.
Một tiếng phỏng vấn rất nhanh đã trôi qua.
Mới đầu phóng viên còn hỏi về chuyện yêu thầm của Lưu Tử Đồng với Trần Châu, nhưng từ khi Lâm Đế trưng bày ra tuyệt chiêu “Yêu nhất” thì mọi người cũng không hề hỏi đến nữa, cuối cùng còn chúc phúc cho hai người. Toàn bộ quá trình Lưu Tử Đồng cũng không nói gì nhiều, sau khi xuống dưới, cô lập tức nhéo lỗ tai Lâm Đế, “Khi nào mà em lại đặt tên cho bức tranh này là “Yêu nhất” chứ?”
Triệu Lí cũng đang chạy đến để buôn chuyện, nhưng vừa thấy Lưu Tử Đồng trước mặt mọi người công khai véo tai anh thì khiếp sợ, nhanh chóng mở cửa một phòng nghỉ trống đẩy hai người họ vào: “Ở đây nhéo cho đủ đi! Lâm Lâm! Cậu không thể dung túng như vậy được!!”
Lâm Đế nhẹ giọng hừ: “Tôi dung túng thì sao….”
Anh đưa tay ôm eo Lưu Tử Đồng, để mặc cô nhéo, nói: “Anh biết chắc chắn đám phóng viên sẽ hỏi đến chuyện hai bức tranh kia, chính vì thế anh mới chuẩn bị viết trộm lên hai chữ này…”
“Anh muốn những tình cảm của Trần Châu và em ở quá khứ, toàn bộ bóp chết hết vào hôm nay.”
Lưu Tử Đồng tự nhiên không đem những lời Triệu Lí nói để trong lòng, nhưng càng đi xa thì lại càng nhiều cánh hoa hồng xuất hiện trên đường, thậm chí là phủ kín dọc đường đi. Lưu Tử Đồng ngạc nhiên, nếu không phải không thể vươn đầu ra ngoài cửa sổ thì cô đã sớm nhoài người ra nhìn, những cánh hoa hồng tung bay trong gió, một số khác lại bị bánh xe cán qua, nhưng tổng thể vẫn rất lãng mạn và đẹp đẽ.
Lưu Tử Đồng ở đây đã nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ thấy cảnh tưởng như thế này, phảng phất giống như con đường hoa đưa đón….
Đúng thật là rất xinh đẹp.
Triệu Lí ở phía trước cười nói: “Lưu tiểu thư, cô đừng vươn đầu ra bên ngoài nha…cô mà có chuyện gì là cậu ta lấy mạng tôi luôn đó.”
Lưu Tử Đồng: “Nhưng tôi đâu phải là đứa bé ba tuổi đâu chứ.”
Triệu Lí: “Bây giờ thì cô giống đó.”
“Đi đi, đi tiếp đi.” Lưu Tử Đồng ghét bỏ xua tay với anh ta, tiếp tục quay đầu nhìn những cánh hoa trên mặt đất, đến cả những người đi bộ và đi xe đạp cũng tò mò nhìn qua, khó được một lần trong đời nhìn thấy được cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, Lưu Tử Đồng thưởng thức một lúc, nói: “Không biết đến khi nào mới hết….”
Triệu Lí cười khẽ, không đáp.
Từ khu biệt thự đến công ty Lâm Đế tốn khoảng hai mươi phút đi xe, công ty anh nằm ở trung tâm, ở đó là khu tập trung của các công ty, không giống với những công ty loại hình nghệ thuật của Lưu Tử Đồng, đa số công ty nghệ thuật đều sẽ chọn xây phòng làm việc ở những nơi tương đối yeenn tĩnh, mang hơi hướng hơi thở nghệ thuật, giống như đại viện tử của Đường Ý, nơi đó gần chỗ ngoại thành.
Vốn tưởng rằng cánh hoa chỉ rải ở một đoạn đường nhất định rồi dần dần sẽ thưa thớt, nhưng kết quả cả một quãng đường đi, phàm là nơi chiếc Hummer chạy qua sẽ vẫn có cánh hoa rải đầy, khắp nơi đều là màu hồng nhạt, Lưu Tử Đồng dần cảm thấy có cái gì đó không đúng, tay cô đặt lên tay vịn, thân mình hơi nghiêng về phía trước.
Triệu Lí đang chú tâm lái xe thì phát hiện cô đột nhiên tới gần, anh ta sợ đến mức thiếu chút nữa đã trượt tay lái.
“Lưu tiểu thư, không cần làm chuyện xuất quỷ nhập thần như vậy, có chuyện gì xin cứ nói.”
Lưu Tử Đồng cười hỏi: “Cho hỏi…một đường hoa hồng này là kiệt tác của ai vậy?”
Triệu Lí giả ngu: “Hở?”
“Giả vờ cái gì chứ? Cánh hoa này ở đâu ra vậy?”
“Cái này tôi cũng không biết mà….” Triệu Lí lắc đầu, lúc này xe cũng đã đến trung tâm thành phố, cả một đường rộng lớn sạch sẽ cũng toàn là màu hồng nhạt của cánh hoa, đặc biệt đến trước cửa công ty của Lâm Đế lại càng rõ ràng, bởi vì nơi đó tập trung đầy fans và phóng viên, cơ hồ mỗi người đều được đứng trên cánh hoa.
Lưu Tử Đồng tất nhiên sẽ không tin tưởng câu “Tôi không biết” của Triệu Lí, cô không thèm hỏi nữa, kéo cửa sổ xe lên, cô thong thả chỉnh chu lại quần áo và đầu tóc, bên ngoài fans và phóng viên phát hiện ra xe tới thì lập tức đi về phía bên đó, hơn mười vệ sĩ tạo thành vòng vây ngăn cản những người này ở bên ngoài, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể tùy ý đứng từ xa chụp hình chiếc xe đang dần chạy tới.
Triệu Lí xuống xe, vòng ra đằng sau mở cửa cho Lưu Tử Đồng.
Các phóng viên và fans vừa thấy cửa mở thì càng kích động hơn, muốn phá bỏ vòng vây để nhào lên phía trước, hôm nay Lưu Tử Đồng mặc váy, đây cũng là chiếc váy mà cô đã treo rất lâu ở trong tủ, ba phần trên màu xanh, bảy phần dưới là đen, khoác lên người cô nhìn rất thời thượng, hơn nữa khí chất của cô cao quý, vừa bước ra fans lập tức hét chói tai….
“Bạn gái Lâm Lâm kìa!”
“Thiển Nguyệt!”
“Đẹp quá…người thật đẹp hơn so với ảnh chụp gấp một trăm lần.”
“Ánh mắt Lâm Lâm của tui thiệt là tốt.”
“Tốt hơn so với Giang Lâm nhiều…..”
Triệu Lí nói khẽ với Lưu Tử Đồng: “Đi nào, vào thôi.”
Vệ sĩ tạo ra một đường đi, Lưu Tử Đồng mỉm cười với những người đứng vòng ngoài, một đường bước vào cửa lớn.
Cô cười lên lúm đồng tiền trên má liền hiện rõ.
Bước lên từng cánh hoa đi vào, đúng lúc này Lâm Đế mặc áo sơmi màu đen phối với quần tây cùng màu bước ra, hình bóng anh xuất hiện ở cửa liền tăng lên những tiếng hét vang.
“Oa!!!”
“Oa!!!”
“Lâm Lâm!!!”
Bước chân Lưu Tử Đồng hơi dừng lại, Lâm Đế đứng ở cuối cùng của hàng vệ sĩ, anh cũng dẫm lên những cánh hoa, một bàn tay vắt ra sau lưng, một bàn tay vươn về phía cô, mặt mày mang nét cười.
“Bà xã.”
Một tiếng “bà xã” vừa cất lên, đám người lại một lần nữa hét chói tai.
“Oa!! Xem kìa!!!”
“A a a a a a…………”
Đến gần anh, Lưu Tử Đồng đặt tay vào lòng bàn tay anh, Lâm Đế mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy dắt cô đi, Lưu Tử Đồng cũng cười, bước theo chân anh, đi lên bậc thang.
Theo bản năng cô nhìn về phía bàn tay đang vắt sau lưng của anh, cô sợ nơi đó sẽ xuất hiện thêm hoa hồng, nhẫn kim cương hay gì đó linh tinh, nhưng mà cái gì cũng không có.
Cũng không thể nói là cô không cảm thấy mất mát, thở dài một hơi, cô nhẹ nhàng nói: “Nhìn tình hình này, em cứ tưởng rằng anh đang cầu hôn em không đó.”
Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như mực, anh nhàn nhạt nói: “Em cho rằng anh không nghĩ đến sao?”
Lưu Tử Đồng sửng sốt: “Vậy?”
Lâm Đế mỉm cười, buông tay cô ra, thay vào đó ôm lấy eo cô, cúi đầu nói: “Anh rất muốn nhưng anh không thể, ở một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ cầu hôn với em, nếu em đồng ý thì tốt rồi, còn nếu như em chần chờ…..phóng viên và fans đều sẽ….”
“Anh đã đồng ý với em, chờ em muốn kết hôn, anh sẽ cưới em.” Lâm Đế ôm lấy cô đi về nơi phỏng vấn, Lưu Tử Đồng ở trong lòng ngực anh ngẩn ngơ.
Sự để tâm của anh làm cô rưng rưng nước mắt.
Nếu thật sự hôm nay anh cầu hôn, quả thật cô cũng không chắc chắn sẽ đồng ý, những chuyện không được báo trước cô không thích lắm.
“Vậy anh chuẩn bị nhiều cánh hoa làm gì thế?” Lưu Tử Đồng hỏi.
“Tạo không khí lãng mạn, thích không?” Lâm Đế cúi đầu cười hỏi, Lưu Tử Đồng gật đầu: “Thích, rất thích, tâm tình thiếu nữ đều xuất hiện cả rồi nè.”
“Thích là tốt rồi.”
Bàn phỏng vấn được đặt trong đại sảnh, các nhà phóng viên, truyền thông đều đã ổn định chỗ ngồi, Lâm Đế dẫn Lưu Tử Đồng từ phía sau đi lên, vừa xuất hiện tất cả mọi người đều đứng lên, lấy máy ảnh đã chuẩn bị sẵn chụp liên hồi, Lưu Tử Đồng thấy vậy thì không thể tưởng tượng được lại có nhiều phóng viên như thế, Lâm Đế nắm tay cô, nói: “Đừng khẩn trương.”
Sau đó đưa cô đến giữa sân khấu, ngồi xuống ghế.
Không có người dẫn chương trình, cũng không có người thứ ba, trên sân khấu chỉ có hai người bọn họ, thế này giống hệt một cuộc họp báo, ánh đèn flash liên tục lóe sáng dưới đài, Lâm Đế đem bàn tay hai người đang đan chặt vào nhau đặt lên bàn, nhẹ nhàng khoe ra.
Phóng viên cơ hồ là ngay lập tức chụp liên tiếp vào tay họ.
Lâm Đế nhẹ giọng nói: “Hôm nay, tôi cùng Thiển Nguyệt, cũng chính là tiểu thư Lưu Tử Đồng công khai yêu nhau, mong mọi người làm chứng cho chúng tôi.”
“Bốp bốp bốp bốp” tiếng vỗ tay phía dưới vang lên.
Lưu Tử Đồng nhìn vào mắt Lâm Đế, vừa đúng lúc anh cũng nhìn qua, cô đỏ mặt, quay đầu lại nhìn phóng viên.
Sau đó phía dưới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Xin hỏi có kế hoạch kết hôn chưa ạ?”
“Lúc trước có phải hai người đã sớm quen biết rồi không? Làm sao quen biết được nhau?”
“Xin hỏi Lâm Đế, có phải anh thật sự vì Thiển Nguyệt mà uống say?”
“Thiển Nguyệt, có người đã từng công bố cô thích Trần Châu, vì sao đột nhiên…..”
Hai người từng câu từng câu trả lời, Lưu Tử Đồng rất tự nhiên, Lâm Đế siết chặt tay cô, hai người chân chính đối mặt với phóng viên, cùng nhau công bố mối quan hệ hiện tại.
Cuối cùng, có một phóng viên dò hỏi Lâm Đế: “Tôi nghe nói anh mua XX cổ phần từ tay lão tổng tập đoàn Tín Lập, có phải anh sẽ dự định bước chân vào thương giới đúng không?”
Lâm Đế nhàn nhạt nói: “Mấy năm nay vẫn đều luôn thu mua một vài công ty, đúng là đã có ý muốn bước chân vào thương giới.”
“Vậy là giống anh trai anh đúng không? Một chân đạp hai thuyền, một giới giải trí, một thương giới sao?”
Lâm Đế: “Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi.”
“Nhưng nghe nói Lâm Trứ là đệ khống, quan hệ của hai người xem ra không tệ mới phải chứ….”
Lâm Đế: “Anh ấy có phải đệ khống hay không thì tôi không biết, quan hệ của chúng tôi không thể là không tốt được…chỉ hơi hời hợt mà thôi.”
“Vậy sao?” phóng viên kia nhận được lời đáp thì lại đột nhiên không biết nên viết như thế nào.
Một người khác lại hỏi: “Lưu tiểu thư đã từng vẽ một bức tranh tên là << Hoa lạc trong mộng >> cùng với một bức tên là << Luyến >>, hai bức tranh này đều là vì Trần Châu vẽ nên, Lâm Đế anh biết chuyện này không?”
Lưu Tử Đồng theo bản năng nhìn về phía Lâm Đế, Lâm Đế không nhìn cô, chỉ đáp lại tên phóng viên kia: “Tôi biết, hai người họ đã cùng lớn lên với nhau, tình cảm sư huynh sư muội đều rất tốt, chuyện này cũng bình thường. Hai bức tranh anh nói có một bức đang ở nhà tôi, hơn nữa…. Thiển Nguyệt vì tôi mà vẽ không ít hơn một bức….”
“Hả? Vậy sao? Tại sao chúng tôi đều chưa thấy chứ?”
Lâm Đế nói: “Hôm nay tôi có mang đến.”
Lưu Tử Đồng sửng sốt, cô nhanh chóng túm chặt tay Lâm Đế, dùng ánh mắt nói rằng “Anh mang đến hồi nào thế?” Tối hôm qua rõ ràng cô còn thấy hai bức tranh đó ở nhà mình mà.
Mà lúc này phía sau màn hình chiếu xuất hiện một bức tranh phóng to.
Trên tranh là Lâm Đế đang chống cằm, cổ áo hơi mở ra, chân dài bắt chéo, vô cùng gợi cảm. Phóng viên bên dưới lập tức ồ lên, Lưu Tử Đồng đỏ mặt….
Cô không biết rằng khi phóng to bức tranh ấy lên Lâm Đế lại đẹp trai đến thế.
Lâm Đế ung dung thong thả dùng ngón tay chỉ xuống phía dưới, nơi mà Lưu Tử Đồng ký tên lên, anh nhàn nhạt nói: “Mọi người nhìn xem…. Thiển Nguyệt vì tôi ký tên, ở bên dưới còn viết nữa đấy.”
Phóng viên truyền thông đảo mắt nhìn xuống.
Vừa vặn đối mặt với nơi ký tên.
“Yêu nhất” by Thiển Nguyệt.
Lưu Tử Đồng hoảng hồn.
Đúng là cô có ký tên nhưng cô chưa từng đặt tên cho bức tranh này là “Yêu nhất”, cô len lén nhéo tay Lâm Đế, khóe môi Lâm Đế cong lên, ánh mắt mang theo một tia giảo hoạt.
Phóng viên nghi ngờ: “Không phải tiểu thư Thiển Nguyệt mới vừa đáp ứng việc ở bên anh mới có mấy hôm thôi sao? Sao vẽ nhanh vậy chứ?”
Lâm Đế nhàn nhạt đáp: “Bức tranh này là cô ấy suốt đêm vẽ vì tôi.”
Phóng viên: “…..Vậy thì quá cảm động rồi.”
Lâm Đế: “Ừ, hừ.”
Phóng viên sửng sốt, từng người nhìn qua nhau, trong ánh mắt có một chút nghi ngờ: “Tôi vừa nghe…có một tiếng ‘hừ’ đúng không? Lâm Đế, là anh sao?”
Mặt Lâm Đế không biểu cảm: “Không phải.”
Phóng viên suy nghĩ, cũng đúng, người này từ trước đến nay đều là vẻ mặt lạnh nhạt, nếu nhắc đến nét dễ thương chắc cũng chỉ có trên weibo mà thôi, làm sao mà có thể phát ra tiếng ‘hừ’ công khai vậy chứ.
Một tiếng phỏng vấn rất nhanh đã trôi qua.
Mới đầu phóng viên còn hỏi về chuyện yêu thầm của Lưu Tử Đồng với Trần Châu, nhưng từ khi Lâm Đế trưng bày ra tuyệt chiêu “Yêu nhất” thì mọi người cũng không hề hỏi đến nữa, cuối cùng còn chúc phúc cho hai người. Toàn bộ quá trình Lưu Tử Đồng cũng không nói gì nhiều, sau khi xuống dưới, cô lập tức nhéo lỗ tai Lâm Đế, “Khi nào mà em lại đặt tên cho bức tranh này là “Yêu nhất” chứ?”
Triệu Lí cũng đang chạy đến để buôn chuyện, nhưng vừa thấy Lưu Tử Đồng trước mặt mọi người công khai véo tai anh thì khiếp sợ, nhanh chóng mở cửa một phòng nghỉ trống đẩy hai người họ vào: “Ở đây nhéo cho đủ đi! Lâm Lâm! Cậu không thể dung túng như vậy được!!”
Lâm Đế nhẹ giọng hừ: “Tôi dung túng thì sao….”
Anh đưa tay ôm eo Lưu Tử Đồng, để mặc cô nhéo, nói: “Anh biết chắc chắn đám phóng viên sẽ hỏi đến chuyện hai bức tranh kia, chính vì thế anh mới chuẩn bị viết trộm lên hai chữ này…”
“Anh muốn những tình cảm của Trần Châu và em ở quá khứ, toàn bộ bóp chết hết vào hôm nay.”
Bình luận facebook