39837.
Lo sợ Triệu Đình Đình giựt anh ta đi à? !
Lục Sâm ngẩn người ra.
Anh không nghĩ tới, Tiểu Thất lại có thể tự ti đến như vậy,
Lục Sâm hít một hơi thật sâu, đưa tay ra vịn vào vai cô, "Tiểu Thất. . . . . . em rất là giỏi, điều này không thể nghi ngờ được! Còn nữa. . . . . . nếu người khác có giỏi thế nào thì với anh cũng không có quan hệ gì hết, anh làm việc ở công ty Phong Hoa đã bao nhiêu năm rồi, đã gặp qua không ít bạch cốt tinh rồi, nhưng nào giờ anh không nghĩ sẽ cùng họ ở bên nhau!"
Tiểu Thất hỏi, "Tại sao vậy?"
Chẳng phải người đàn ông nào cũng thích người phụ nữ trang điểm tinh xảo, và người phụ nữ biết tiến biết lui sao?
Lục Sâm nhìn chầm chầm vào ánh mắt của Tiểu Thất, "Bởi vì không thích, bọn họ dù có giỏi hay xuất sắc như thế nào đi nữa, anh cũng đều không thích, bọn họ có quan hệ gì với anh đâu chứ."
Tiểu Thất cúi đầu xuống, giọng buồn bã nói, "Nhưng mà em cảm thấy em không có chút nào gọi là giỏi giang cả, em không thông minh, không giỏi giang bằng họ, những lúc tùy hứng có đôi khi còn lanh chanh chua ngoa không nói lý nữa. . . . . ." Tiểu Thất càng nói càng chán nản, "Sao cảm thấy bản thân không có một chút ưu điểm gì hết vậy, huhu, Lục Sâm, cũng tại anh quá giỏi giang, lấn lướt hết những ưu điểm của em."
Lục Sâm cảm thấy rất buồn cười nhìn Tiểu Thất, và nhịn cười hơn nửa ngày không nói chuyện.
Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn thấy dáng điệu nhịn cười của anh ta, "Anh cười gì thế?"
"Ừ. . . . . . thì tại cảm thấy em đối với nhận thức của mình. . . . . . cũng rõ ràng nhỉ!"
"Lục Sâm! ! !"
"Ha ha ha!"
"Huhuhu, quá đáng lắm, thì ra ở trong lòng của anh em là hình tượng như thế này sao, Lục Sâm anh hư lắm…… em sẽ bỏ mặt anh, hừ!"
Tiểu Thất đẩy Lục Sâm ra, giận dỗi ngồi qua ghế sô pha, quay đầu đi chỗ khác mặc kệ anh ta.
"Không thèm đếm xỉa đến anh nữa à ?"
Tiểu Thất hừ một tiếng thật mạnh, như thể hiện thái độ kiên quyết của mình.
"Không còn muốn nghe anh nói nữa à ?"
"Hừ!"
"Không muốn nghe xem anh và Triệu Đình Đình có quan hệ gì à?"
Tiểu Thất thu cái miệng lạnh cứng đơ, từ từ vểnh cái tai lên nghe.
Lục Sâm cũng không nói gì.
Tiểu Thất giận dỗi, người này thật quá đáng, căn bản là cố ý chọc ghẹo cô nàng, Tiểu Thất tức giận dậm chân xuống đất trước mặt Lục Sâm, "Cuối cùng là anh có nói không!"
"Em có muốn nghe không?"
"Muốn muốn muốn, em muốn nghe được chưa, anh nói nhanh đi, nếu không thành thật nói cho em biết thì sẽ chém chết anh!"
"Trước hết hãy nghe sự đánh giá của anh về em nhé, hay là muốn nghe về mối quan hệ của anh và Triệu Đình Đình trước?"
"Tùy anh!"
Lục Sâm ngồi qua bên cạnh củaTiểu Thất, nắm lấy tay của cô ta, nghiêm túc nói, "Tiểu Thất, bất kể khi nào cũng không thể hoài nghi bản thân, hãy tin tưởng anh, cho dù đại đa số đàn ông đều thích kiểu phụ nữ đó, nhưng anh không thích. Mỗi ngày phải xử lý mọi chuyện trong công việc đã khiến anh đã rất phiền não rồi, về nhà còn phải đối mặt với người phụ nữ tâm tư tinh nhạy như vậy, suy nghĩ thôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi! Vả lại ai nói em không có ưu điểm chứ."
"Ưu điểm gì?" Tiểu Thất mong mỏi nhìn về Lục Sâm.
"Xinh đẹp, lương thiện, lạc quan, vui vẻ, cứng cỏi. . . . . . Tiểu Thất, em là cô gái giỏi giang nhất mà anh từng gặp."
Khóe miệng của Tiểu Thất như không thể khống chế được vểnh lên.
Cô đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, vui mừng không thôi, "Em thật sự tốt như vậy à?"
"Đương nhiên!"
"Ai da! Khó trách phụ nữ đều thích nghe những lời ngon tiếng ngọt, quả nhiên là những lời nói dễ nghe, nghe thật là xuôi tai. Hihi, anh nói như vậy bỗng nhiên em cảm thấy mình thật sự rất ưu tú, vừa đáng yêu, vừa vui vẻ giống như hạt dẻ vậy, mỗi ngày cùng ở với anh đều khiến anh rất là vui vẻ hạnh phúc, vả lại rất biết điều, chỉ cần anh nói gì đó ngon ngọt với em thì em chắc chắn sẽ không cãi nhau với anh đâu, ha ha. . . . . . Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quả thật là người bạn gái hoàn mỹ mà!"
". . . . . ."
Lục Sâm vuốt trán!
Nha đầu quả thật không thể nào khen ngợi được, mới vừa cho chút ánh sáng thì lập tức tỏ vẻ chói chang lên.
"Tiểu Thất, chúng ta nên khiêm tốn tí."
"Thôi không được!" Tiểu Thất bị nịnh đến tâm hoa nộ phóng rồi, ôm chặt cái eo của Lục Sâm và dựa vào ngực anh, "Được rồi được rồi, bây giờ em đã nghe xong những lời khen ngợi rồi, mau nói cho em biết anh và Triệu Đình Đình có quan hệ gì đây, em cảm thấy thái độ của anh đối với cô ta có chút không bình thường đấy, em từng nghe Triệu Đào nói anh đối với phụ nữ rất là sắc lạnh, hôm nay bỗng nhiên lại đổi tính thế, cái cô Triệu Đình Đình đó thích anh à, anh đã nhìn ra chưa?"
Hôm nay những hành sự tác phong của anh đều không giống với Lục Sâm.
Tiểu Thất vẫn còn nhớ trước đó cùng Lục Sâm đi dạo phố, ngẫu nhiên gặp được người con gái trong bộ phận thiết kế của công ty Phong Hoa, người con gái đó nhìn thấy Lục Sâm hai mắt như lóe sáng lên, trông có vẻ cô ta lơ đi sự hiện diện của cô, chạy qua bên Lục Sâm chào hỏi, thái độ của Lục Sâm. . . . . .lúc đó chỉ có một chữ lạnh mà thôi.
Anh ta mặc kệ việc phong độ hay không phong độ, sau khi gật đầu liền kéo cô đi chỗ khác.
Sau này cô hỏi Lục Sâm tại sao lại lãnh đạm vậy.
Lục Sâm trả lời với cô là, "Đường đường biết cô ta thích anh, nếu anh ... thể hiện mặt hòa nhã với cô ta, chẳng phải là gieo hy vọng cho bản thân cô ta sao? Huống hồ anh đã có bạn gái rồi, vả lại không có ý định chia tay, vậy tại sao lại tạo hy vọng cho người phụ nữ khác chứ? !"
Lúc đó cô nghe xong, không cần phải nói trong lòng cô ngọt ngào như thế nào.
Cho nên hành vi hôm nay của Lục Sâm tỏ vẻ lơ là.
"Nếu Triệu Đình Đình thích anh, thì anh có nhận ra được không?"
"Ừ!"
Ánh mắt của Triệu Đình Đình không có sự để ý đến anh, là người thì đều có thể nhìn thấy rõ ràng rành rạch.
Tiểu Thất mất hứng, từ trong lòng của Lục Sâm ngồi bật ra, "Anh biết cô ta thích anh, anh còn ngồi nói nhiều với cô ta làm gì? Lại còn cho cách thức liên hệ của anh cho cô ta nữa chứ?"
"Đừng dựng tóc gáy lên như thế, hãy nghe anh nói nè!"
Tiểu Thất hít một hơi thật sâu, "anh nói đi!"
"Có còn nhớ lúc trước em đã từng hỏi về tình sử của anh và anh đã trả lời như thế nào không?"
Tiểu Thất thẩn thờ một chút, suy nghĩ nửa ngày mới chợt nhớ ra, cô trừng mắt thật lớn nhìn anh, "Ý anh là nói. . . . . . Triệu Đình Đình là mối tình đầu trước đó vừa mới chớm nở và cũng mau chóng kết thúc à?"
Trong đầu của Lục Sâm là một màu đen tối mù mịt.
Mối tình đầu à? !
Không thể xem là như vậy được!
Nhiều lắm cũng chỉ là hai người họ có một hảo cảm tốt mà thôi, sau đó anh vẫn chưa kịp tới thổ lộ thì đã bị tai nạn xe rồi, lúc đó cái tình cảm như có như không này cũng tự nhiên mà tan biến mất thôi. Ngay cả nói lời yêu đương cũng không có, nên không tính là mối tình đầu được.
"Khó trách anh đối với cô ta lại vui vẻ hòa nhã như vậy, thì ra là nguyên nhân như vậy. . . . . ." Tiểu Thất thốt ra những lời chua xót, "Mối tình đầu à, mối tình đầu luôn là mối tình đẹp đẽ nhất, anh và cô ta lại là bạn học cùng trường, sớm tối có nhau…… thật là tốt quá mà. . . . . ."
"Tiểu Thất. . . . . . làm gì có, em nói hơi bị khoa trương đấy. . . . . ."
"Lục Sâm, em đang ghen, em ghen rồi đấy!"
"ừ, anh đã nhìn thấy rồi."
Tiểu Thất hộc máu, "Em đã bị ghen rồi đấy, anh không có chút thể hiện gì à!"
Lục Sâm cảm thấy buồn cười, bưng bê đôi má củaTiểu Thất, hôn thật mạnh lên đôi môi của cô một cái, "Tiêu tiểu thư thân yêu, cho hỏi cô đã ghen xong chưa?"
"Vẫn chưa!"
"Vậy anh nên làm gì cho em, làm gì để khiến em hết ghen nữa?"
Tiểu Thất nghiêng đầu suy nghĩ, "Anh hứa với em chứ, bất kể tình huống nào, cái người Triệu Đình Đình ấy mà có hẹn với anh, thì anh cũng không được chấp nhận nhé!"
Lục Sâm lại buồn cười .
Nha đầu ngốc này thật đáng yêu, nhưng không nhịn được bèn trêu ghẹo cô ta, "Nhưng ngộ nhỡ không né tránh được thì làm sao đây?"
"Nếu thật sự không thể né tránh được thì anh có thể mang em đi cùng." Tiểu Thất vỗ ngực, muôn ngàn hào khí mà nói, "Lúc đó em sẽ lãnh đạn dùm anh!"
Đúng là nha đầu ngốc!
Lục Sâm buồn cười xoa đầu Tiểu Thất, "Em yên tâm đi, chỉ cần người phụ nữ bình thường nhìn thấy người mình yêu đã có vị hôn thê rồi, thì chắc chắn sẽ bỏ cuộc thôi, hôm nay cô ta hơi bị thất thần, có vẻ như là vì nguyên nhân bị đả kích hơi lớn, đợi cô ta quay trở về suy nghĩ thông suốt rồi, không chừng sẽ không còn việc gì nữa! Em nói cái người bạch cốt tinh đó. . . . . . đặc biệt cân nhắc lợi hại nhé, điều kiện của cô ta không tệ, nếu như có tâm chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông thích hợp."
". . . . . . Vẫn chưa chắc." Tiểu Thất nhỏ giọng nói thầm, "Anh tài giỏi như vậy, ngộ nhỡ cô ta đối với anh nhớ mãi không quên thì sao, người phụ nữ không có nhận thức thì nhiều vô kể, ngày nào cũng tuyên bố là tình yêu chân thực tình yêu chân thực, vì cái gọi là ‘ tình yêu chân thực ’ đều có thể phá hoại hôn nhân của người khác đi làm kẻ thứ ba, đừng nói chi hai chúng ta bây giờ vẫn chưa kết hôn, mối quan hệ nam nữ vẫn còn rất nguy hiểm đấy. . . . . ."
Âm thanh của cô rất nhỏ, Lục Sâm nghe không rõ, "Cái gì?"
"Không có gì hết!"
Tiểu Thất lòng dạ hẹp hòi, nhưng vẫn ra vẻ rộng lượng, "ừ, em biết rồi!"
Trên thực tế. . . . . .
Sự lo lắng của Tiểu Thất không hề dư thừa.
Cuộc sống của Tiểu Thất xác định là cũng bởi vì cái cô Triệu Đình Đình này mà nổi lên không ít sóng gió.
Đương nhiên, vấn đề này thì sau này hãy bàn.
. . . . . .
Những ngày tiếp theo sau, Tiểu Thất trở nên bận bịu hơn so với Lục Sâm, quán cà phê vừa mới khai trương, cô ta là một bà chủ thì đương nhiên không thể rảnh rỗi rồi, mỗi ngày đều vào quán phụ giúp, quán cà phê bận rộn từ sáng đến tối, dò xét xem hoạt động kinh doanh của quán, tính toán lợi nhuận, có lúc bận bịu đến mười một mười hai giờ tối mới về đến nhà.
Lục Sâm người tổng tài lớn như vậy cũng không đến nổi bận bịu như Tiểu Thất.
"Tiểu Thất. . . . . . những công việc trong quán cũng đã vào quỹ đạo rồi, em không cần ngày nào cũng bận bịu như thế cả."
Tiểu Thất hai ngày này tâm trạng đặt biệt hăng hái, ngồi bên giường vui mừng khôn siết, "Lục Sâm Lục Sâm, mau qua đây ngồi, mau tới đây, em cho anh xem ngạch kinh doanh của mấy ngày nay, hahaha, lợi hại quá, anh đoán xem mỗi ngày kiếm được bao nhiêu này?"
Lục Sâm khoác lên người chiếc áo ngủ ngồi bên giường, "Mỗi ngày ba ngàn đồng?"
"Không chỉ như vậy! Anh đoán nữa đi!"
"Bốn ngàn?"
"Sáu ngàn! Ha ha ha, mỗi ngày ngạch kinh doanh của em đều có sáu ngàn đồng, sáu ngàn đồng đấy! Ngày xưa em kiêm chức một tháng chỉ kiếm được có hai ngàn đồng thôi đấy, không ngờ rằng sau khi mở quán cà phê thì lại kiếm được nhiều như vậy, hahaha, hạnh phúc quá."
Lục Sâm không nhịn được nữa bèn đả kích cô, "Tiểu Thất, quán cà phê của em có bao nhiêu nhân viên?"
"Mười người!"
"Vậy quán cà phê của em thuê bao nhiêu một tháng?"
"Một trăm ngàn!"
"Để anh tính cho em xem nhé, mười người nhân viên, nhân viên chính thức bình quân mỗi người hết năm ngàn, mười người thì một tháng hết năm mươi ngàn, cộng thêm tiền thuê mặt bằng một trăm ngàn, cộng thêm phí điện nước, tính hết tất cả chưa kể nguyên liệu thì mỗi ngày chi phí cũng phải đạt đến hơn năm ngàn rồi. . . . . . Bây giờ mỗi ngày ngạch kinh doanh của em chỉ có sáu ngàn thôi sao?"
Lục Sâm nói một câu, sắc mặt của Tiểu Thất bỗng trở nên đau khổ, khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng cau có như trái khổ qua.
"A a a, cho nên ý của anh là, bây giờ mỗi ngày em đều phải nằm trong trạng thái bù tiền à? !"
Lục Sâm khẳng định gật đầu.
"Mỗi ngày ngạch kinh doanh chỉ có sáu ngàn đồng, nhưng mà. . . . . . những hạt cà phê của Tiểu Thất đều được nhập từ nước ngoài về và là cà phê hảo hạng, lợi nhuận sẽ không được cao, lại cộng thêm phí điện nước và cộng thêm các loại thức ăn kèm khác, chống đỡ lắm cũng chỉ kiếm được một nửa. Nói cách khác mỗi ngày lợi nhuận của em trên thực tế chỉ vỏn vẹn ba ngàn đồng, và mỗi ngày em còn phải bù lỗ thêm hai ngàn nữa!"
Tiểu Thất kinh sợ trợn to mắt, lập tức nằm sà xuống cái chăn mà không ngồi dậy nổi.
Bình luận facebook