“Không, không phải như vậy, tôi tin anh Tiêu Lăng vẫn còn tình cảm với tôi, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, anh ấy sao có thể không có tình cảm với tôi, Tô Tố, tôi sẽ không tin những lời cô nói đâu, tôi sẽ không bao giờ tin!”
Tô Tố nhún nhún vai, “Tin hay không tùy cô”
Tiêu Diệp Lạc hốt hoảng!
Anh Tiêu Lăng muốn kết hôn. Thật ra cô không muốn về nước, nhưng mẹ cô nhân lúc cô hôn mê đem cô về đây, lúc cô tỉnh lại đã thấy anh Tiêu Lăng, không cần nói cũng biết cô vui như thế nào, trái tim tưởng chừng đã chết 6 năm trước như được sống lại.
Lúc đó cô đã nghĩ, anh Tiêu Lăng vì cô mà không đi đến buổi hôn lễ, nghĩ rằng trong lòng Tiêu Lăng vẫn còn có cô !
Cô luôn cho rằng sở dĩ anh Tiêu Lăng còn do dự dây dưa là vì anh ấy với Tô Tố dù gì cũng đã yêu nhau được hơn nửa năm, lại có với nhau 2 đứa con, nên cô có thể hiểu được lý do tại sao anh do dự, cô luôn mong chờ vì Tiêu Lăng vẫn đối xử với cô rất tốt, vẫn mong chờ đến một ngày anh sẽ dọn ra khỏi căn nhà đó.
Chuyện này đối với cô quả thật như sét đánh ngang tai !
Sáu năm qua cô đã cố gắng cắt đứt mọi liên lạc với anh, nhìn cũng không nhìn một cái, điện thoại một cuộc cũng không cho anh gọi, đến một lá thư cũng không viết cho anh! Sáu năm qua, cô đã quan với cuộc sống cô độc, nghĩ rằng bản thân sẽ mỉm cười mà chúc phúc Tiêu Lăng tìm được ý trung nhân của mình, nhưng giờ cô mới phát hiện ra mình làm không được!
Nếu như không gặp nhau, cô có thể chịu đựng được sự cô độc này.
Nhưng có gặp nhau hết lần này đến lần khác !
Anh Tiêu Lăng chính là thuốc phiện của cô, một khi đã dính vào sẽ không thể bỏ được, càng muốn buông lại càng không thể buông !
Cho nên cô từ Tiêu Diệp Lạc đơn thuần thánh thiện mà trở thành một Tiêu Diệp Lạc bụng đầy toan tính !
Cô cũng tự thấy bản thân đáng khinh bỉ !
Thế nhưng……cô cũng là con người, cũng là phụ nữ, cũng sẽ có tình yêu !
Mà tình yêu lớn nhất của cô là Tiêu Lăng, cô muốn ở bên cạnh anh —— Cả đời !
Cô nên……cô tự nói với mình, phải ích kỷ một lần !
Chỉ một lần thôi !
“Tô Tố, xem như những lời chị nói là đúng, cũng xem như anh Tiêu Lăng không yêu tôi thật, nhưng tôi vẫn không cam tâm……” Tiêu Diệp Lạc ngẩng cao đầu, mắt rưng rưng, tay nắm chặt thành nắm đấm, “Anh Tiêu Lăng đối với tôi là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, nếu rời khỏi anh ấy tôi sẽ không tìm được ai tốt hơn nữa, sáu năm trước rời đi……tôi hối hận rồi, lúc đó còn quá trẻ, căn bản không thể nghĩ xa tới vậy ! Nếu như cho tôi lựa chọn thêm một lần nữa, có chết tôi cũng lựa chọn ở lại bên cạnh anh ấy, nếu cần phải chết cũng phải chết bên cạnh anh ấy, nếu vậy thì dù tôi cũng sẽ cũng sẽ để lại được dấu ấn sâu đậm trong lòng của anh ấy ! Tôi đã hôi hận một lần, không thể lại hối hận thêm lần nữa, cho nên…….Tô Tố,tôi muốn cạnh tranh công bằng với chị !”
Giống như sợ Tô Tố sẽ phản đối, Tiêu Diệp Lạc nói vừa nhanh vừa gấp gáp, “Tôi biết hiện giờ tình cảm giữa chị và anh Tiêu Lăng đang lúc không tốt, nếu bây giờ tôi xen vào sẽ không phải là quân tử, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi phải vì hạnh phúc của mình mà đấu tranh, dù có phải mang danh là kẻ thứ ba tôi cũng không quan tâm ! Cho nên chị không thể ngăn cản tôi, cũng không thể ngăn cản được tôi, lần này tôi nhất quyết không bỏ cuộc !”
Tô Tố gật gật đầu, “Nói xong rồi phải không, nếu nói xong rồi thì tôi không tiếp nữa”.
Tiêu Diệp Lạc cắn chặt môi, nhìn Tô Tố vẫn tĩng lặng như không có chuyện gì liền không kìm được lửa giận, trừng mắt nhìn Tô Tố, “Tô Tố, chị lúc nào cũng có thể bình tĩnh như vậy hay sao? Chị thật sự không sợ tôi sẽ cướp anh Tiêu Lăng đi mất hay sao, hay là nói chị không có yêu anh Tiêu Lăng đi!”
“Bởi vì tôi hiểu anh ấy”, Tô Tố khẽ nhếch môi cười, “Tiêu Diệp Lạc, uổng cho cô tự nói là cùng lớn lên từ nhỏ với anh ấy, từ khi cô rời đi vào năm trước đã có thể nhận ra cô không hề hiểu anh ấy, cho dù tôi cùng Tiêu Lăng có ly hôn, tôi đi xa vài năm không về, cô với anh ấy cũng không có khả năng đến với nhau.”
Tiêu Diệp Lạc không nói gì, nhưng mặt thì để lộ vẻ không tin.
Tô Tố nhún nhún vai,”Thích tin thì tin, không tin thì thôi !”
Cô đeo túi xách, từ ghế sô pha đứng dậy, hỏi lại lần nữa, “Cô nói xong rồi phải không?”
Tiêu Diệp Lạc cắn chặt môi, gật đầu.
“Vậy tôi đi trước đây!”, Tô Tố quay người đi rất dứt khoát.
Hai người phụ nữ tại nơi mà đối phương không thể nhìn thấy, một người thì ôm mặt khóc nức nở, một người thì bước ra khỏi cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt tối tăm, tâm trạng chán nản.
......
Bên ngoài trời đã bắt đầu rơi tuyết, tuyết rơi rất nhỏ, cơ hồ kiến người khác không cảm nhận được gì.
Tô Tố đưa tay xoa xoa bụng của mình, nhớ đến đứa con trong bụng, cố gắng nở nụ cười gượng gạo, không thể để tâm trạng không tốt của mình ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa con trong bụng.
Cô buộc lại khăn choàng cổ, vừa định bước đi thi xéo xéo bên kia có một người cầm cây gậy gỗ xuất hiện, cứ nhắm về phía cô mà nhào tới.
“Tô Tố, ngươi dám làm Tô Diệp Lạc đau lòng, ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi !”
“A ——‘
Tô Tố căn bản không nghĩ tới mẹ của Tiêu Diệp Lạc sẽ xông ra vào lúc này, chỉ biết nhanh chóng tránh né, hai tay ôm chặt lấy bụng của mình, Mẹ của Tiêu Diệp Lạc đánh một gậy rất mạnh vào đầu của Tô Tố, cô đau đớn la lên một tiếng, trước mắt chỉ thấy một màu đen, xém chút nhất xỉu !
“Dừng, dừng tay, Con có thai……”
Bà ta căn bản không cho Tô Tố có cơ hội lên tiếng, liên tiếp đánh mấy gậy vào người cô, còn dùng tay xô ngã Tô Tố, “Sao trên đời có thể có người đàn bà độc ác như cô ! Một đứa bé lương thiện như Diệp Lạc mà ngươi cũng không buông tha, muốn gì thì cứ kiếm bà già này, ngươi bắt nạt Diệp Lạc làm gì!”
Trước mắt Tô Tố chỉ thấy một màu đen, cô cố gắng đứng vững, nhưng mẹ của Tiêu Diệp Lạc quá hung hãn, cô muốn kêu cứu nhưng xung quanh đó không có ai đi ngang, Tô Tố liên tục bị xô ngã, trong lòng cô chỉ còn sự tuyệt vọng, cô ngã xuống đất, lưng đập vào bậc thang của tiệm cà phê, cô đau đến không thể tả nổi, khuôn mặt nhanh chóng chỉ còn một màu trắng bệch
Bà ta còn chưa thấy đủ, mắt nổi gân máu, tức giận đấm đá liên tục vào người Tô Tố.
Trên đùi, trên lưng, trên cánh tay, trên đầu !
Phàm là những chỗ có thể đạp bà ta đều không buông tha, nhìn thấy Tô Tố đang ôm bụng mình để bảo vệ, nghĩ cũng không cần nghĩ, bà liền nhanh chóng đạp liên tục vào đó..
“A —— Không !”
Bụng dưới của Tô Tố đau đớn kinh khủng, sắc mặt trắng bệch, Tô Tố cảm nhận được bên ngoài bụng thì đau đớn tột cùng, bên dưới thì có một nước ấm đang chảy xuống !
“A ——“
Tô Tố hét lớn lên, dùng hết chút sức tàn còn lại ôm lấy chân của bà ta, cố gắng đẩy bà ta ngã xuống !
Mẹ của Tiêu Diệp Lạc ngã rầm xuống đất !
Tiêu Diệp Lạc ngồi trong quán cà phê cuối cùng cũng bị màn đánh đám ngoài quán cà phê hấp dẫn, nhìn thấy mẹ mình ngã xuống dưới đất, cô nhanh chóng chạy đến dìu bà, “Mẹ, sao mẹ lại ở đây!”
Mẹ của Tiêu Diệp Lạc đau đến nói không thành lời !
Tiêu Diệp Lạc ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang Tô Tố, tức giận chửi cô, “Tô Tố, chị rốt cuộc muốn cái gì, cho dù mẹ tôi có nói với chị những câu khó nghe như thế nào, chị cũng đâu cần phải như vậy, mẹ tôi tuổi đã lớn, sao chị có thể đánh bà như vậy !”
Nhưng nhanh chóng Tiêu Diệp Lạc đã nói không ra lời, trước mắt cô là Tô Tố đang bị máu nhuộm đỏ hết quần, cô sợ hãi nhìn mẹ của mình, “Mẹ, đây là sao, Mau! Mau chóng đưa đến bệnh viện! Mau chóng đưa đến bệnh viện!”
Bình luận facebook