• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full New BOSS PHẢN DIỆN LẠI HẮC HÓA SAO? (2 Viewers)

  • Chương 55: Độc Y Trở Về Báo Thù (14)

Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Có lẽ là do thuyền đánh cá đong đưa quá dễ chịu, hoặc là do mùi hương trên người Lâm Triệt thật dễ ngửi, sau khi Vân Thanh Thanh thiếp đi thì ngủ rất say, cũng không còn gặp phải ác mộng nữa.

". . . . . . Ký chủ! Mau dậy đi!"

Một dòng điện truyền từ bàn chân lên đến xương sống, cuối cùng cảm giác tê dại lan ra toàn thân, khiến Vân Thanh Thanh giật mình tỉnh lại.

"Sao lại giật điện ta?" Vân Thanh Thanh trong nháy mắt từ trên giường nhỏ trở mình ngồi dậy, hít vào một ngụm khí lạnh.

Cảm giác bị điện giật thốn quá.

"Lâm Triệt cho cô một chút hương an thần, ta gọi cô dậy không được, chỉ có thể dùng điện giật thôi." Tiểu hệ thống xoè tay nhỏ giải thích.

Do đêm qua Vân Thanh Thanh bị kinh sợ nên Lâm Triệt cho cô một chút hương an thần khiến Vân Thanh Thanh ngủ say như chết.

Sau đó nó lại nhắc nhở: "Lâm Triệt đang đối chất với Lệ nương, cô qua đó xem chút đi."

Để cô không phải bỏ lỡ tiết mục này, tiểu hệ thống mới dùng điện giật đánh thức cô.

"Hắn hành động còn nhanh hơn ta tưởng tượng, ta còn tưởng rằng hắn sẽ giữ Lệ nương lại mấy ngày nữa." Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu.

Hôm qua cô ngủ thiếp đi chưa kịp giải thích với Lâm Triệt, ai biết được hắn không nhịn nổi, sáng sớm đã đi tìm Lệ nương tính sổ.

Vân Thanh Thanh lập tức bò dậy, mặc quần áo xong đi ra ngoài.

Cửa tiền sảnh "Bụi Mộc Đường" bị đóng lại, Lệ nương đang đứng kế bên Lâm Triệt khổ sở cầu xin hắn.

"Lâm công tử, ta và Vân cô nương không thù không oán, sao ta có thể hại nàng? Là do chủ thuyền hoa ép ta . . . . . . Huynh nhìn ta một chút, không phải ta cũng bị bọn họ đánh ngất xỉu sao?" Lệ nương ôm ngực, vẻ mặt đầy oan ức, nàng ta ngẩng đầu lên, lộ ra đôi mắt khóc sưng như hạch đào.

Thấy nàng ta vẫn không biết hối cải, lông mày Lâm Triệt nhíu chặt, thở dài nói: "Lệ nương, chứng cứ ở đây, cô vẫn còn muốn nguỵ biện. Cô thật khiến ta thất vọng."

Lệ nương nói dối, chết cũng không hối cải, nội tâm Lâm Triệt lạnh đi.

Mười năm trước, thuyền hoa của Lệ nương nằm bên con sông phụ cận Lâm phủ, Lâm Triệt đang nóng lòng muốn về nhà, Lệ nương đứng trên thuyền hoa nhận ra y phục trên người Lâm Triệt giống với y phục của Lâm gia, cản hắn lại giữa đường, còn chứa chấp hắn một quãng thời gian.

Chính nhờ Lệ nương ra tay cứu giúp Lâm Triệt mới tránh khỏi lần xét nhà đó.

Không nghĩ tới mười năm trôi qua, Lệ nương tâm địa thiện lương trong ký ức đã biến thành một nữ nhân tâm địa ác độc, miệng đầy lời dối trá.

Lâm Triệt vẫn luôn mang lòng cảm kích và hổ thẹn đối với Lệ nương, thậm chí còn thông cảm cho cảnh ngộ ngựa gầy của nàng ta, bây giờ nhìn nàng ta làm bộ làm tịch, hắn phát hiện mình vậy mà không sinh ra nửa phần thông cảm, trái lại còn hi vọng sớm ngày trả hết nợ ân tình cho nàng ta, về sau không còn dính líu gì đến nàng ta nữa.

"Lâm công tử, việc này thật sự không phải ta làm. . . . . . Ôi Vân công tử, huynh mau giúp ta cầu tình!" Lệ nương thấy mình không giải thích được với Lâm Triệt, không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu qua chỗ khác, khóc sướt mướt kéo ống tay áo Đường Vân Thanh.

Ai ngờ Đường Vân Thanh thấy nàng ta nhào tới, liền nhảy sang một bên tránh như tránh tà, nhân tiện còn phất ống tay áo của mình.

"Vân công tử, huynh tránh ta?" Lệ nương không thể tin được nhìn hắn, từ trước đến nay Đường Vân Thanh tính tình tốt tại sao lại tránh nàng ta?

"Đừng chạm vào ta!" lông mày Đường Vân Thanh dựng thẳng, tay phải run rẩy chỉa về phía nàng ta, nói, "Ngày ấy, cô nói cô ra ngoài đi dạo phố, ta sợ cô gặp bất trắc, liền một mực đi theo phía sau, sau đó, ta thấy ngươi lên một chiếc thuyền hoa dưới cầu . . . . . . Thì ra ngày đó cô và chủ thuyền hoa đã cấu kết cùng nhau!"

Đường Vân Thanh vỗ ngực hắn: "Việc này tất cả đều trách ta, trách ta chưa đem việc này nói cho Lâm huynh! Nếu ta sớm biết cô muốn hại Vân cô nương, chắc chắn sẽ không giúp cô giấu việc này! Vân cô nương không thể nói được, tim cô được làm từ cái gì, nhất định phải hại chết nàng? !"

Đường Vân Thanh nghĩa chính từ nghiêm quở mắng Lệ nương, sắc mặt Lệ nương trắng bệch, toàn thân run lên như bị sét đánh.

Lệ nương bị Đường Vân Thanh chửi đến nước mắt đều chảy khô, nàng ta cắn môi, vẫn chưa từ bỏ ý định giải thích: "Ta, ta đến thuyền hoa chỉ là muốn cùng bạn cũ ôn chuyện thôi. . . . . ."

"Được rồi, Vân huynh, không cần nhiều lời với nàng ta."

Lâm Triệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, muốn để Lệ nương nói thật e là còn khó hơn lên trời.

Hắn và Đường Vân Thanh cũng đã đem chứng cứ bày ra trước mặt, nhưng Lệ nương vẫn một mực không chịu nhận.

Lệ nương là ân nhân cứu mạng hắn, hắn cũng không thể lấy oán báo ân giết chết Lệ nương, cũng không đưa một cô gái yếu đuối như nàng ta đến quan phủ.

Lâm Triệt đẩy khay trên bàn về phía trước, sau đó vén khăn đỏ trên khay lên, mặt không biểu cảm nói: "Nơi này có chút ngân lượng cùng ngân phiếu, tổng giá trị một vạn lượng, trả lại ân tình của cô với ta."

Một vạn lượng bạc này, vốn chính là hắn muốn dùng để chuộc thân cho Lệ nương.

Mười năm nay, hắn bôn ba khắp nơi tiếp quản sản nghiệp ẩn giấu của Lâm gia, năm nay mới nắm hết tất cả sản nghiệp trong tay, chủ thuyền hoa khó tránh lại một lần nữa giở công phu sư tử ngoạm, hắn cũng cố gắng chuộc Lệ nương từ hố lửa đi ra.

Nhưng kết quả là, Lệ nương mình mới vừa từ trong hố lửa đi ra, sau đã đem Vân Thanh Thanh đẩy vào. Mặc dù Vân Thanh Thanh không có quan hệ gì với nàng ta, Lệ nương cũng không thể làm như vậy.

Lâm Triệt đột nhiên vui mừng vì Đường Vân Thanh đã chuộc thân cho Lệ nương trước hắn.

"Lâm công tử. . . . . ." Nhìn vẻ mặt tuyệt tình của Lâm Triệt, vẻ mặt Lệ nương nhất thời suy sụp, nàng ta nhìn một đống ngân lượng, nghẹn ngào gào lên: "Lâm công tử, huynh muốn đuổi ta đi?"

Lâm Triệt hờ hững gật đầu, lạnh lùng nói, "Nếu cô không chịu mang ngân lượng đi thì đừng trách ta đưa cô đến quan phủ. Hai con đường, cô tự mình chọn đi."

Nghe vậy, Lệ nương lui lại hai bước, không thể tin nhìn hắn.

"Lâm công tử, sao huynh có thể tuyệt tình như thế!" Đôi mắt Lệ nương đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ là vì Vân cô nương, huynh vậy mà. . . . . . Đối xử với ta như vậy?"

Từ nhỏ đến lớn, Lệ nương được vô số nam nhân sủng trong lòng bàn tay lớn lên, chưa từng có bất kỳ nam nhân nào vì nữ nhân khác mà xem nàng ta như giày rách, hận không thể đuổi nàng ta đến chân trời xa xôi khác.

Lệ nương tự cho mình hiểu rõ tâm tư nam nhân, thật sự không thể tin một người câm như Vân Thanh Thanh lại có năng lực lớn đến thế, đem hoa thơm cỏ lạ như nàng ta đạp xuống.

So với sự lúng túng khi bị vạch trần tại chỗ, trong nội tâm Lệ nương càng nhiều hơn là sự không cam lòng.

Nàng ta ai oán nhìn về phía Đường Vân Thanh, trong đôi mắt còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng, hỏi: "Vân Thanh, vậy huynh sẽ đi với ta đúng không?"

"Lệ nương, thực không dám giấu giếm, tại hạ cùng với cô quan niệm bất đồng, không có cách nào đồng hành với cô nữa." Đường Vân Thanh hướng nàng ta chắp tay, vẻ mặt phi thường nghiêm túc.

Bây giờ Đường Vân Thanh tránh nàng ta còn không kịp.

"Được, được, được." Lệ nương chỉ vào hai nam nhân đối diện, đột nhiên gào khóc, "Các ngươi từng người từng người đều vì một người câm mà bỏ rơi ta!"

Đường Vân Thanh và Lâm Triệt, cả hai nam nhân đều bị Vân Thanh Thanh mê hoặc.

Cho đến lúc này, nàng ta không những không suy nghĩ lại hành vi của chính mình, trái lại còn hận vì đã không đẩy Vân Thanh Thanh xuống sông chết đuối, bằng không nàng ta chính là người cười cuối cùng rồi.
Đường Vân Thanh lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lâm công tử cho cô ngân lượng, cô chú ý chi tiêu một chút, cũng đủ dùng cả đời."

Lệ nương thích tiêu xài phung phí, hắn lo lắng nàng ta sẽ nhanh chóng tiêu hết một vạn lượng nên lên tiếng nhắc nhở nàng ta một câu.

Về phần một vạn lượng hắn chuộc Lệ nương, hắn không tính đòi lại, coi như làm việc tốt.

"Chuyện của ta, không cần huynh quan tâm." Ánh mắt Lệ nương quyết tuyệt, cắn môi, đưa đến khay lấy ngân lượng và ngân phiếu của Lâm Triệt, "Các ngươi đều đã đuổi nữ nhân yếu đuối ta đi, vậy ta liền hợp tâm ý của các ngươi!"

Lệ nương đến quần áo cũng chẳng muốn thu thập, đem ngân lượng cất đi xong, nhanh chân bước ra ngoài cửa.

Nàng ta đến con sông bên hông "Bụi Mộc Đường", thuê một chiếc thuyền chở khách, nói với người chèo thuyền: "Đưa ta đến Dương Châu."

Thuyền đánh cá chậm rãi xuôi dòng rời đi, Lệ nương đứng quay đầu, xoay người, nhìn ba chữ vàng "Bụi Mộc Đường" lập lòe trên bảng hiệu.

Nàng ta xoa đi chút nước mắt còn vương trên khóe mắt, mặt cười vặn vẹo, lộ ra dáng vẻ căm ghét.

"Nha đầu câm chết tiệt kia, ta không có được Lâm Triệt, ngươi cũng đừng hòng có được."

Sau khi Lệ nương rời đi, Đường Vân Thanh quay lại liên tục xin lỗi Lâm Triệt.

"Lâm huynh, xin lỗi, là sơ suất của ta, ta cũng không biết Lệ nương sẽ hại Vân cô nương." Cả người Đường Vân Thanh ủ rũ hạ xuống, tinh thần vô cùng sa sút ngồi trên ghế.

Vân Thanh Thanh đang đứng bên người Lâm Triệt, trên giấy viết: Huynh không phải cố ý.

"Ôi." Nhìn Vân Thanh Thanh còn đang trấn an hắn, Đường Vân Thanh cảm thấy mình thật vô dụng.

Hắn không tiếc cùng người nhà bất hòa, phí bao sức mới cứu được Lệ nương từ hố lửa đi ra, kết quả Lệ nương lại ác độc như thế, ném đá giấu tay với nữ nhân yếu đuối như Vân Thanh Thanh.

Hắn đột nhiên cảm thấy lòng tốt của mình như bị chó tha.

"Ta thực sự không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại "Bụi Mộc Đường" nữa." Đường Vân Thanh ôm trán, mặt buồn bã nói.

Từ sau khi đến Châu Trang trấn, hắn đã thích nơi này.

Châu Trang trấn khác với không khí danh lợi của thành Dương Châu, tiết tấu sinh hoạt chậm rãi của Châu Trang trấn như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

Mấy ngày nay ngồi chẩn bệnh ở "Bụi Mộc Đường", hắn sống vừa nhàn nhã lại vừa vui sướng, còn quen thêm được nhiều bạn tốt.

Nhưng Lệ nương một mực không biết đủ, nhất định phải khuấy gió nổi mưa, hại người hại mình, phá hủy toàn bộ cảnh đẹp trước mắt hắn.

Vân Thanh Thanh kéo ống tay áo Lâm Triệt, cho hắn một ánh mắt.

Đường Vân Thanh làm người chính trực, đối với bằng hữu có tình có nghĩa, quan trọng hơn là từ khi Đường Vân Thanh chẩn bệnh ở "Bụi Mộc Đường", tiến độ nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh rất tốt, cỗ máy hoàn thành nhiệm vụ như thế cô đốt đèn tìm khắp nơi cũng không được.

Lâm Triệt lại nhìn Vân Thanh Thanh một chút, nhất thời hiểu được ý của cô.

Vân Thanh Thanh khuyên hắn lưu lại Đường Vân Thanh.

Tuy là trong lòng Lâm Triệt có khúc mắc với chuyện Đường Vân Thanh thích Vân Thanh Thanh, nhưng hắn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi. Theo hắn quan sát từ trước đến nay, Đường Vân Thanh cũng không phải loại tiểu nhân nham hiểm gì.

"Vân công tử, chuyện của Lệ nương huynh không cần để ở trong lòng, việc của nàng ta không liên quan gì đến huynh." Lâm Triệt đột nhiên nói.

Đường Vân Thanh bỗng ngẩng đầu lên, mặt lộ vẻ xúc động: "Lâm huynh, huynh thật sự tin ta sao?"

"Ta đương nhiên là tin huynh." Lâm Triệt đáp, đời này của hắn rất ít bằng hữu, hiếm có thể gặp được người cùng nghề nói chuyện chung, "Ngoài ra, chúng ta hi vọng huynh có thể ở lại."

Hai mắt Đường Vân Thanh đỏ lên, giọng nói trở nên đờ đẫn: "Mọi người thật sự không muốn ta đi?"

Vân Thanh Thanh gật đầu như băm tỏi, thầm nghĩ, đương nhiên là không muốn ngươi đi rồi, ngươi là công cụ kiếm thương thành tệ của chúng ta cơ mà!

Đường Vân Thanh khịt mũi, cảm động: "Cám ơn đã tín nhiệm ta, vậy ta liền tiếp tục ở lại."

Vân Thanh Thanh cầm bút lên, nhanh chóng viết trên giấy: Yên tâm, chúng ta sẽ không thiếu tiền công cho huynh.

Đoạn thời gian lúc trước Đường Vân Thanh vẫn lấy lí do là nộp sinh hoạt phí không muốn lấy tiền công. Bây giờ hắn tiếp tục ở lại, Vân Thanh Thanh cũng không thể lại tiếp tục nợ tiền công của người ta.

Nhìn Vân Thanh Thanh viết chữ như vẽ bùa, Đường Vân Thanh nhất thời nín khóc mỉm cười, nói: "Vân cô nương, chữ của cô phải luyện lại đi, ta dạy cô viết chữ, tuyệt không thu phí."

Vân Thanh Thanh vội vàng thu chữ lại, còn lườm hắn một cái.

Lâm Triệt lại đột nhiên kéo Vân Thanh Thanh về phía mình, ngữ khí không vui, hướng về phía Đường Vân Thanh: "Ta cũng có thể dạy."

Hắn đột nhiên có chút hối hận, tại sao lại ngu ngốc giữ lại đối thủ cạnh tranh như Đường Vân Thanh thế. . . . . .

Tiểu tử này thật sự quá giỏi thuận cột trèo lên, Lâm Triệt cảm thấy chỉ cần mình hơi không để ý, nàng dâu của hắn sẽ bị bắt đi mất.

Đường Vân Thanh vừa thấy vẻ mặt Lâm Triệt, liền biết đối phương đang ghen, hắn nhanh chóng vung tay, lộ ra bộ dạng thiếu kiên nhẫn, nói với hai người: "Vừa nãy ta nói chỉ là lời khách khí, ta cũng không muốn dạy cho Vân cô nương đâu! Lâm huynh, huynh tự dạy vợ mình đi!"

Mấy ngày kế tiếp, Vân Thanh Thanh tiếp tục ngồi không ở nhà, an tâm chờ gả đi.

Lâm Triệt dường như hoàn toàn quên mất bà mai, đơn giản bỏ qua quy định không được gặp mặt trước khi kết hôn, để Vân Thanh Thanh ở "Bụi Mộc Đường".

Từ khi xảy ra sự việc Lệ nương, hắn hận không thể trói Vân Thanh Thanh vào thắt lưng, không cho phép Vân Thanh Thanh ra khỏi cửa một bước.

Vân Thanh Thanh mỗi ngày đều chán đến cực điểm, không thể làm gì khác hơn là ngồi chẩn bệnh với Ngô bá và Đường Vân Thanh ở tiền sảnh.

Ngày hôm đó, "Bụi Mộc Đường" có một bệnh nhân từ nơi khác đến.

Người này tuy thân hình mập mạp nhưng tướng mạo không giống với bách tính bình thường, lông mày rậm, mắt to, môi dày, rất có khí tướng của Quan Lão Gia.

"Tiểu hệ thống, giúp ta điều tra gốc gác của người này." Vân Thanh Thanh nói với tiểu hệ thống, sau đó tiện tay rót một chén trà đưa cho bệnh nhân.

Tiểu hệ thống tra xét một hồi, đột nhiên kinh ngạc: "Ký chủ, ánh mắt cô rất chuẩn, người này là Ngự Sử đài Ngự Sử đại phu Vương Văn Tài."(*)

(*) Ngự Sử Đài là cơ quan có đặc quyền, có ý nghĩa can gián những việc được xem là không đúng hoặc chưa tốt của vua và quan lại.

(*) Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát các quan.


Ngự Sử đại phu chính là quan tam phẩm của triều đình, chức quan không hề nhỏ.

Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, không nghĩ tới mình tùy tiện tra một chút, lại tra ra một đại quan.

Chỉ là người này khác với tưởng tượng của cô, Vân Thanh Thanh nhìn bộ dạng béo ú của ông ta còn tưởng rằng là một vị thanh thiên đại lão gia, không hề giống với Ngự Sử đại phu suốt ngày cãi nhau với người ta.

Mặc dù trong lòng Vân Thanh Thanh suy nghĩ như vậy, có điều một quan to tam phẩm đột nhiên xuất hiện tại Châu Trang trấn cũng làm cho người ta cảm thấy tò mò.

Ngự Sử đại phu là tai mắt bên cạnh Hoàng đế, vị Quan Lão Gia này đột nhiên đến Giang Nam là muốn tra vụ án gì lớn sao?

Vân Thanh Thanh rót trà cho Quan Lão Gia xong, suy nghĩ một chút, nhanh chóng chạy đến sân sau kéo Lâm Triệt đi xem bệnh cho Quan Lão Gia.

Đại phu chẩn bệnh ở "Bụi Mộc Đường" luôn là Ngô bá và Đường Vân Thanh, Lâm Triệt rất ít khi chủ động ngồi chẩn bệnh, Vân Thanh Thanh lần đầu yêu cầu hắn xem bệnh cho
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom