-
Chương 47: Độc Y Trở Về Báo Thù (6)
Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh vốn đang yếu ớt tựa bên cửa nhìn Ngô bá và Lâm Triệt cãi vã, sống lưng cô càng ưỡn thẳng, mắt cũng mở càng lúc càng lớn.
Hết cách rồi, cảm giác có trưởng bối chống lưng thật tốt, đặc biệt là vị trưởng bối này còn là trưởng bối của nhân vật phản diện, hơn nữa còn đứng về phía cô.
Dưới sự dạy bảo vô lý của Ngô bá, Lâm Triệt kìm nén đến mặt đỏ ửng, dáng vẻ như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc Lâm Triệt không thể tức giận, Ngô bá không phải kẻ thù của hắn, mà còn là ân nhân của hắn.
Đối mặt với suy nghĩ linh tinh của Ngô bá, Lâm Triệt chỉ có thể nhẫn nhịn nghe dạy bảo.
Lâm Triệt đặc biệt hối hận, vừa rồi hắn nên bỏ qua Vân Thanh Thanh rồi trực tiếp đi mới phải, chính là bởi vì sự trễ nãi này, hắn mới gặp phải Ngô bá thức dậy sớm.
Ngô bá trước đây cũng không phải như vậy, không nghĩ tới Vân Thanh Thanh vừa đến, thế mà Ngô bá lại thay đổi, lấy ngạn ngữ của Lâm lão gia ra răn dạy hắn.
Hiện tại, hắn thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không sạch.
Mãi đến tận Ngô bá nói đến "Nếu là sinh hài tử, hay là muốn nhận tổ quy tông, dù sao huyết thống Lâm gia đơn bạc, ngài không thể tùy hứng được", Lâm Triệt rốt cuộc không nhịn được, xanh mặt cãi lại nói: "Ngô bá, ta thật sự không có quan hệ gì với nàng ta cả!"
Không nghĩ tới Lâm Triệt vẫn còn nguỵ biện, Ngô bá nhất thời sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Chỉ nói miệng không bằng chứng, ngài làm sao chứng minh?"
"Để nàng giải thích!" Lâm Triệt bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào Vân Thanh Thanh nói, "Nàng có thể chứng minh sự trong sạch của ta!"
Hắn thật sự không có cách nào giải thích với Ngô bá, chỉ có thể để Vân Thanh Thanh là người trong cuộc tới nói rõ tình huống, nếu Ngô bá không tin hắn, chắc là sẽ tin tưởng Vân Thanh Thanh, đúng chứ?
Ngô bá liếc nhìn Vân Thanh Thanh một chút, nói: ". . . . . . Thiếu gia, Vân cô nương không nói được."
Thiếu gia cũng quá hoang đường, lại đi ép người câm giải thích cho hắn.
"Chờ chút!" Lâm Triệt ném túi nải sang bên cạnh, tức giận vọt vào trong phòng mình, nhanh chóng mài mực, cầm bút và giấy, mực để trên bàn đá trong sân, quát Vân Thanh Thanh, "Lằng nhằng cái gì đấy, mau tới đây viết chữ!"
Thấy Lâm Triệt trừng mắt nhìn Vân Thanh Thanh, Ngô bá nhíu nhíu mày, tâm lệch về phía Vân Thanh Thanh thêm một chút.
Ngô bá thầm nghĩ, từ khi lão gia chết, thiếu gia liền bị cừu hận che mắt, Vân cô nương là một cô nương tốt cỡ nào, xinh đẹp, hiền lành, đức hạnh, cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ cho thiếu gia, đáng tiếc thiếu gia suốt ngày quát vào mặt nàng, chưa bao giờ cho nàng nửa phần sắc mặt tốt.
Ở trong mắt Ngô bá, Vân Thanh Thanh không có lỗi với Lâm gia, chẳng biết vì sao Lâm Triệt phải đem toàn bộ tội lỗi của cha nàng đổ lên đầu nàng.
Theo lệnh của Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh chậm rì rì đi đến bên bàn đá, nhấc bút lông lên, sau đó dùng đuôi bút gãi gãi đầu.
Không phải là cô không muốn giải thích, mà là cô không viết được chữ phồn thể.
"Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện ra!" Mắt Lâm Triệt đỏ ngầu, nhìn cô chằm chằm, bộ dạng cô mà không nói rõ ràng hắn liền bóp chết cô.
Trước cái nhìn chết chóc của hắn, Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước bọt, để tiểu hệ thống download một phần mềm nhập liệu tự động biến thành chữ phồn thể cho cô.
Cô đề bút chấm chút mực, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ lên giấy: "Lâm công tử cùng ta trong sạch."
Ngô bá và Lâm Triệt nhìn chằm chằm chữ như gà bới của cô một hồi, cuối cùng vẫn là Lâm Triệt lên tiếng trước: "Ngô bá, người nhìn xem, ta với nàng thật sự trong sạch."
Ngô bá sờ sờ khóe miệng, vẻ mặt vẫn một mực không tin.
Làm sao có khả năng, ánh mắt Vân Thanh Thanh nhìn Lâm Triệt tràn đầy tình ý, giống như dính vào trên người ngài ấy, muốn gỡ cũng không ra, Lâm Triệt nói bọn họ trong sạch, vậy buổi tối bọn họ ngủ chung một phòng xảy ra chuyện gì?
Sống nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy nam nữ ngủ chung dưới một mái nhà mà trong sạch.
"Thiếu gia, bây giờ người vẫn chưa thể rời đi!" Ngô bá bắt đầu giở trò với Lâm Triệt, sống chết ngăn không cho hắn ra ngoài, "Ngài coi như bồi lão nhân gia ta đi, trước cứ ở y quán nghỉ ngơi một thời gian đã."
Ngô bá quyết tâm phải đem Lâm Triệt giữ lại.
Những năm này chuyện Lâm Triệt làm, Ngô bá trong lòng đều biết hết thảy.
Lâm Triệt muốn báo thù cho Lâm gia, nhưng Ngô bá hiểu rõ Lâm lão gia, Lâm lão gia sẽ không hi vọng Lâm Triệt vì báo thù mà biến bản thân thành một tên sát thủ tàn nhẫn.
Có câu "Lương y như từ mẫu", bây giờ Lâm Triệt không có nửa phần lương y, trái lại còn giết người như ngóe, tính tình kỳ quái, hành vi của hắn đi ngược lại với đạo lý hành y tế thế cứu người của Lâm gia.
Ngô bá cũng không biết vì sao Lâm Triệt lại trở nên như vậy, cho đến nay ông vẫn khuyên Lâm Triệt phóng hạ đồ đao, đừng cố gắng trả thù Đường gia và những người khác, nhưng đều không có kết quả.
Mãi đến tận ngày hôm qua, Lâm Triệt mang Vân cô nương về, Ngô bá phát hiện Lâm Triệt đã thay đổi.
Lâm Triệt không giống với lúc trước, nhất cử nhất động đều tỉ mỉ quan sát Vân cô nương, tuy rằng sau khi trở lại Lâm Triệt không cười nhiều, cũng không cho Vân cô nương sắc mặt tốt, nhưng Ngô bá từ nhỏ đến lớn đều ở bên hắn thì biết, trong lòng Lâm Triệt yêu thích Vân cô nương.
Vì tương lai của Lâm gia, lần này Ngô bá quyết phải cậy già lên mặt, không cho Lâm Triệt rời đi.
Lâm Triệt bị Ngô bá làm ầm ĩ, lại thêm Vân Thanh Thanh vẻ mặt ai oán đứng một bên, không có nửa điểm muốn giúp hắn lại đi giúp Ngô bá thêm dầu vào lửa.
Rốt cục, Lâm Triệt không chịu được Ngô bá ầm ĩ nữa, chỉ đành thở dài một tiếng, đáp ứng ông ấy tạm thời lưu lại trước.
Để phòng ngừa nửa đêm hắn leo tường chạy trốn, Ngô bá còn buộc Lâm Triệt phải bảo đảm trước khi đi nhất định phải tới chào hỏi ông.
Thế là từ sáng đến lúc huyên náo hiện tại, Lâm Triệt lại phải thu dọn hành lý trở lại, Ngô bá mới hài lòng rời đi.
Trước khi đi, Ngô bá còn dùng loại ánh mắt nhìn con dâu mà nhìn Vân Thanh Thanh, hòa ái nói: "Vân cô nương, thiếu gia nhà chúng ta sau này giao cho ngươi."
Ông không dùng hai chữ "Hầu hạ" nữa, chỉ nói đem Lâm Triệt giao cho cô, có thể thấy được Ngô bá rất coi trọng Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh một mặt mờ mịt gật gật đầu.
Trong lòng Lâm Triệt đang khó chịu, Vân Thanh Thanh không dám đi quấy rối hắn.
Vừa nãy lúc cãi vã, cô cố ý không giúp hắn giải thích, ở trong mắt Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh xem như là "Đồng lõa" giúp Ngô bá giữ hắn lại.
Bởi vậy, Vân Thanh Thanh không đi theo Lâm Triệt nữa, mà một mình chạy đến tiền sảnh, chuẩn bị bắt đầu làm nhiệm vụ của thế giới này.
"Tiền sảnh bẩn quá."
Nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh không chỉ là thanh trừ giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện, nhiệm vụ cuối cùng của cô ở thế giới này là cứu chữa bách tính.
Nhiệm vụ cữu chữa bách tính lần này khá là phức tạp, nhiệm vụ sẽ dựa vào số người được cứu chữa, mức độ, lòng dân để tiến hành tính toán, điểm càng cao thì xếp hạng nhiệm vụ của cô càng cao.
Cô để tiểu hệ thống cẩn thận tìm hiểu điều kiện phán định, chỉ cần là Lâm Triệt hoặc là người dưới sản nghiệp của hắn cứu được người, đều xem như là công lao của Lâm Triệt, cũng sẽ tính vào điểm nhiệm vụ của thế giới.
Điều này cũng giống như khi Triệu Triệt làm hoàng đế, chỉ cần Triệu Triệt làm hoàng đế một ngày, chính tích khắp thiên hạ đều xem như là của hắn, thế giới trước được xét cấp bậc SS, có hơn nửa công lao của tân thái tử bọn họ kiếm về dốc hết tâm huyết giúp đỡ.
Vân Thanh Thanh biết Lâm Triệt không có khả năng sẽ đến chẩn bệnh, cô dự định quét dọn tiền sảnh sạch sẽ trước, sau đó sẽ mở cửa y quán một lần nữa, khuyên Ngô bá lại đây chẩn bệnh trước, về phần những người làm khác, cô dự định sau này mới thuê sau, bảo đảm sẽ không để chỗ dựa lớn của cô Ngô bá phải mệt mỏi.
Vân Thanh Thanh lấy hai chậu nước trước, lại lấy ra hai cái khăn lau, một cho mình, một quăng cho tiểu hệ thống.
"Ký chủ, cô vậy mà để ta giúp cô quét dọn vệ sinh?" Tiểu hệ thống một tay cầm khăn lau, ngồi trên mặt đất bụi bặm ở tiền sảnh kêu ca.
Người của thế giới này không nhìn thấy tiểu hệ thống, nếu như Ngô bá hay Lâm Triệt đi vào, chỉ có thể nhìn thấy một cái khăn lau bay loạn trên đất.
"Mau giúp ta quét tước, lát nữa thưởng cho ngươi một cây kẹo hồ lô."
Vân Thanh Thanh không chờ được nữa muốn "Bụi Mộc Đường" khai trương, để Ngô bá mở cửa chẩn bệnh cho khác, coi như là có người đến mua thuốc cũng tốt hơn so với đóng cửa, tuy rằng mua thuốc không hữu dụng bằng trực tiếp khám bệnh, nhưng thuốc trị khỏi bệnh cũng coi như có một chút điểm.
Tiểu hệ thống cầm khăn lau ai thán một tiếng, bất đắc dĩ giúp Vân Thanh Thanh quét dọn, hết cách rồi, ai bảo Vân Thanh Thanh muốn làm nhiệm vụ, nó cũng phải hỗ trợ cô.
Lần đầu thấy ký chủ yêu cầu hệ thống quét dọn vệ sinh đấy, tiểu hệ thống cũng phục cô luôn.
Hai người cùng nhau quét tước, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đến trưa, Vân Thanh Thanh tiền sảnh sạch sành sanh, cô còn thừa dịp ven đường không có người để tiểu hệ thống bay tới giữa không trung, cũng đem bảng hiệu "Bụi Mộc Đường" lau một lần.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ba chữ lớn "Bụi Mộc Đường" màu vàng đặc biệt chói mắt, Vân Thanh Thanh nhìn bảng hiệu, tựa như đã thấy được đế quốc y thương tương lai của cô.
Cửa sổ tiền sảnh được cô mở ra, một luồng gió mát ngày hè thổi tới, Vân Thanh Thanh lại trở về tiền sảnh, đứng hít sâu một hơi cho thông khí, gió mát thổi tan đi mùi thuốc của y quán, thấm vào ruột gan, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Sau khi Vân Thanh Thanh quét dọn y quán xong, cô lại đi tới nhà bếp chuẩn bị làm cơm, không ngờ rằng Ngô bá đã đến trước cô rồi.
Ngô bá đang ở trong phòng bếp rửa rau, thấy Vân Thanh Thanh vào cửa, ngữ khí vô cùng khách khí, nói: "Vân cô nương, ngươi đi ra ngoài trước đi, sau này cơm nước cứ để ta làm là được rồi."
Vân Thanh Thanh không rõ ra sao, khoa tay múa chân một trận: Không phải nói sau này để ta làm cơm sao?
Ngô bá ý tứ sâu xa cười, nói rằng: "Thiếu gia đặc biệt dặn dò để ta tới làm cơm."
Thấy Ngô bá kiên trì không cho cô động thủ, Vân Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là ra khỏi phòng bếp.
"Ôi, sao hắn lại yêu ta như thế, không nỡ để ta chịu cực khổ." Đứng ở cửa phòng bếp, Vân Thanh Thanh hướng ánh mặt trời vươn người, cảm khái một tiếng.
Tiểu hệ thống: ". . . . . ."
Dựa theo quan sát của nó ngày hôm qua đối với Lâm Triệt, đây nhất định là một hiểu lầm tốt đẹp.
Buổi trưa, Ngô bá theo thường lệ tự mình bưng đi 1 đĩa đồ ăn ra ngoài ăn, ông còn đặc biệt căn dặn Lâm Triệt để Vân Thanh Thanh và hắn cùng nhau dùng cơm.
Lâm Triệt xoa xoa mi tâm, vẻ mặt có chút uể oải, nói: "Ta biết rồi, Ngô bá."
Hắn xem như là hiểu rõ, Vân Thanh Thanh trút cho Ngô bá một bát thuốc mê, Ngô bá đây là muốn cho nàng chỗ dựa rồi.
Chờ Ngô bá đi rồi, Vân Thanh Thanh không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh hắn, dùng khẩu hình nói với hắn: Ta ra ngoài ăn.
"Không, ngươi lưu lại." Lâm Triệt kéo tay áo cô, buộc cô ngồi xuống, đem đũa đưa cho cô, rồi lạnh như băng nói, "Ăn."
Nếu như Vân Thanh Thanh mang đồ ăn ra ngoài bị Ngô bá nhìn thấy, ông ấy sẽ lại nghĩ linh tinh. Nhớ tới cái miệng lảm nhảm kia của Ngô bá, da đầu Lâm Triệt liền tê dại một hồi.
Ngô bá lớn tuổi, hắn không muốn để Ngô bá lo lắng chuyện của hắn.
Vân Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn ngoài nhấc đũa lên, ngồi cạnh hắn bắt đầu ăn cơm.
Khác với hai đời trước, đời này khẩu vị nhân vật phản diện kén hơn một chút, nhưng nhìn chung, hắn vẫn ăn rất ít.
Vân Thanh Thanh không kiềm chế được, gắp đồ ăn cho hắn.
Lâm Triệt nhàn nhạt liếc cô một cái.
Vân Thanh Thanh ném ánh mắt xin lỗi cho hắn, dùng khẩu hình nói: Xin lỗi.
"Phí lời." Lâm Triệt đầu tiên là ngữ khí không vui dội lên cô một câu, sau đó lại mặt không đổi sắc gắp đồ ăn lên ăn.
Sau khi hai người cơm nước xong, đúng lúc Vân Thanh Thanh đang dọn mâm, đĩa trên bàn, ngoài cửa vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Ngô bá.
Ngô bá cười híp mắt đi tới, quay qua Vân Thanh Thanh hòa ái hỏi: "Vân cô nương, là ngươi quét dọn y quán sạch sẽ sao?"
Vân Thanh Thanh xoay người, hướng ông ấy gật đầu.
"Ôi, nha đầu này, sao lại hiền huệ như vậy." Ngô bá chà xát tay, ông thực sự đối với Vân Thanh Thanh hài lòng đến nỗi không tìm được lời nào để khen ngợi cô.
Vốn ông còn tưởng rằng Vân Thanh Thanh là Vân gia Sơn Trang đại tiểu thư, yếu đuối hơn những cô nương bình thường, nhưng không ngờ nàng lại chịu thương chịu khó, đức độ như vậy.
Ngô bá càng nhìn Vân Thanh Thanh càng hợp mắt, thầm nghĩ nếu như Lâm lão gia và Lâm phu nhân vẫn còn, nhất định sẽ hài lòng với đứa con dâu như Vân Thanh Thanh, đáng tiếc thiếu gia nhà ông không hiểu gì cả, nhất định phải đối với người ta lời lẽ vô tình.
Hài lòng với Vân Thanh Thanh xong, Ngô bá tính toán muốn Lâm Triệt đối tốt với cô một chút, nói: "Vân cô nương còn chưa đi tham quan Châu Trang trấn đúng không? Hôm nay thời tiết sáng sủa, để thiếu gia sau giờ ngọ mang ngươi ra ngoài đi dạo đi."
Không nghĩ tới Ngô bá lại giúp Vân Thanh Thanh nói chuyện, Lâm Triệt nhíu nhíu mày, quyết đoán cự tuyệt nói: "Ngô bá, sau giờ ngọ ta còn có việc."
"Thiếu gia, chúng ta cũng không thể để Vân cô nương buồn chán ở mãi trong nhà được." Ngô bá đem hết lòng dạ ra khuyên hắn.
Lâm Triệt bị huyên náo phiền phức vô cùng, chỉ đành tức giận đáp: "Ngày mai nói sau đi."
Ngô bá biết thiếu gia đây là đáp ứng rồi, ánh mắt giảo hoạt hướng về phía Vân Thanh Thanh, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài.
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, Ngô bá vậy mà làm cho cô cảm thấy được cảm giác đồng đội, cuối cùng cũng có người giúp cô dạy dỗ nhân vật phản diện rồi.
Tối hôm đó, Vân Thanh Thanh biết điều nên không đến phòng Lâm Triệt nữa mà ngủ ở phòng của mình cả đêm.
Có điều, để phòng ngừa Lâm Triệt chạy trốn trong đêm, cô đã phái tiểu hệ thống theo dõi hắn, chỉ cần Lâm Triệt có động tĩnh, hệ thống sẽ báo cho cô biết.
Hôm sau, Vân Thanh Thanh lại ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chờ sau khi cô ra cửa, phát hiện Lâm Triệt đang ngồi trong sân, trong tay hắn cầm một quyển sách ố vàng, xem vô cùng chăm chú. Tia sáng xuyên qua lá cây thưa thớt, chiếu vào gò má hắn, phác hoạ nên gương mặt hắn có thêm mấy phần dịu dàng.
Thấy cô ngáp một cái đi ra cửa, Lâm Triệt để sách qua một bên, lạnh lùng nói: "Ngươi còn tiếp tục rề rà, hôm nay liền không cần đi nữa."
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng người thì vẫn còn ở trong sân chờ cô, Vân Thanh Thanh cười thầm, nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Thu thập thỏa đáng xong, Lâm Triệt liền một mặt không tình nguyện mang theo cô ra ngoài tham quan Châu Trang trấn.
Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh tới vùng sông nước Giang Nam.
Cô tò mò nhìn bốn phía, phát hiện vùng sông nước Giang Nam cùng với cảnh sắc Kinh châu không giống nhau, đang lúc cô nhìn người bán kẹo hồ lô, bất thình lình trong tay cô đột nhiên bị nhét vào một
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh vốn đang yếu ớt tựa bên cửa nhìn Ngô bá và Lâm Triệt cãi vã, sống lưng cô càng ưỡn thẳng, mắt cũng mở càng lúc càng lớn.
Hết cách rồi, cảm giác có trưởng bối chống lưng thật tốt, đặc biệt là vị trưởng bối này còn là trưởng bối của nhân vật phản diện, hơn nữa còn đứng về phía cô.
Dưới sự dạy bảo vô lý của Ngô bá, Lâm Triệt kìm nén đến mặt đỏ ửng, dáng vẻ như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.
Đáng tiếc Lâm Triệt không thể tức giận, Ngô bá không phải kẻ thù của hắn, mà còn là ân nhân của hắn.
Đối mặt với suy nghĩ linh tinh của Ngô bá, Lâm Triệt chỉ có thể nhẫn nhịn nghe dạy bảo.
Lâm Triệt đặc biệt hối hận, vừa rồi hắn nên bỏ qua Vân Thanh Thanh rồi trực tiếp đi mới phải, chính là bởi vì sự trễ nãi này, hắn mới gặp phải Ngô bá thức dậy sớm.
Ngô bá trước đây cũng không phải như vậy, không nghĩ tới Vân Thanh Thanh vừa đến, thế mà Ngô bá lại thay đổi, lấy ngạn ngữ của Lâm lão gia ra răn dạy hắn.
Hiện tại, hắn thực sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà tắm cũng không sạch.
Mãi đến tận Ngô bá nói đến "Nếu là sinh hài tử, hay là muốn nhận tổ quy tông, dù sao huyết thống Lâm gia đơn bạc, ngài không thể tùy hứng được", Lâm Triệt rốt cuộc không nhịn được, xanh mặt cãi lại nói: "Ngô bá, ta thật sự không có quan hệ gì với nàng ta cả!"
Không nghĩ tới Lâm Triệt vẫn còn nguỵ biện, Ngô bá nhất thời sửng sốt một chút, mở miệng nói: "Chỉ nói miệng không bằng chứng, ngài làm sao chứng minh?"
"Để nàng giải thích!" Lâm Triệt bỗng nhiên quay đầu, chỉ vào Vân Thanh Thanh nói, "Nàng có thể chứng minh sự trong sạch của ta!"
Hắn thật sự không có cách nào giải thích với Ngô bá, chỉ có thể để Vân Thanh Thanh là người trong cuộc tới nói rõ tình huống, nếu Ngô bá không tin hắn, chắc là sẽ tin tưởng Vân Thanh Thanh, đúng chứ?
Ngô bá liếc nhìn Vân Thanh Thanh một chút, nói: ". . . . . . Thiếu gia, Vân cô nương không nói được."
Thiếu gia cũng quá hoang đường, lại đi ép người câm giải thích cho hắn.
"Chờ chút!" Lâm Triệt ném túi nải sang bên cạnh, tức giận vọt vào trong phòng mình, nhanh chóng mài mực, cầm bút và giấy, mực để trên bàn đá trong sân, quát Vân Thanh Thanh, "Lằng nhằng cái gì đấy, mau tới đây viết chữ!"
Thấy Lâm Triệt trừng mắt nhìn Vân Thanh Thanh, Ngô bá nhíu nhíu mày, tâm lệch về phía Vân Thanh Thanh thêm một chút.
Ngô bá thầm nghĩ, từ khi lão gia chết, thiếu gia liền bị cừu hận che mắt, Vân cô nương là một cô nương tốt cỡ nào, xinh đẹp, hiền lành, đức hạnh, cam tâm tình nguyện làm tỳ nữ cho thiếu gia, đáng tiếc thiếu gia suốt ngày quát vào mặt nàng, chưa bao giờ cho nàng nửa phần sắc mặt tốt.
Ở trong mắt Ngô bá, Vân Thanh Thanh không có lỗi với Lâm gia, chẳng biết vì sao Lâm Triệt phải đem toàn bộ tội lỗi của cha nàng đổ lên đầu nàng.
Theo lệnh của Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh chậm rì rì đi đến bên bàn đá, nhấc bút lông lên, sau đó dùng đuôi bút gãi gãi đầu.
Không phải là cô không muốn giải thích, mà là cô không viết được chữ phồn thể.
"Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện ra!" Mắt Lâm Triệt đỏ ngầu, nhìn cô chằm chằm, bộ dạng cô mà không nói rõ ràng hắn liền bóp chết cô.
Trước cái nhìn chết chóc của hắn, Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước bọt, để tiểu hệ thống download một phần mềm nhập liệu tự động biến thành chữ phồn thể cho cô.
Cô đề bút chấm chút mực, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ lên giấy: "Lâm công tử cùng ta trong sạch."
Ngô bá và Lâm Triệt nhìn chằm chằm chữ như gà bới của cô một hồi, cuối cùng vẫn là Lâm Triệt lên tiếng trước: "Ngô bá, người nhìn xem, ta với nàng thật sự trong sạch."
Ngô bá sờ sờ khóe miệng, vẻ mặt vẫn một mực không tin.
Làm sao có khả năng, ánh mắt Vân Thanh Thanh nhìn Lâm Triệt tràn đầy tình ý, giống như dính vào trên người ngài ấy, muốn gỡ cũng không ra, Lâm Triệt nói bọn họ trong sạch, vậy buổi tối bọn họ ngủ chung một phòng xảy ra chuyện gì?
Sống nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy nam nữ ngủ chung dưới một mái nhà mà trong sạch.
"Thiếu gia, bây giờ người vẫn chưa thể rời đi!" Ngô bá bắt đầu giở trò với Lâm Triệt, sống chết ngăn không cho hắn ra ngoài, "Ngài coi như bồi lão nhân gia ta đi, trước cứ ở y quán nghỉ ngơi một thời gian đã."
Ngô bá quyết tâm phải đem Lâm Triệt giữ lại.
Những năm này chuyện Lâm Triệt làm, Ngô bá trong lòng đều biết hết thảy.
Lâm Triệt muốn báo thù cho Lâm gia, nhưng Ngô bá hiểu rõ Lâm lão gia, Lâm lão gia sẽ không hi vọng Lâm Triệt vì báo thù mà biến bản thân thành một tên sát thủ tàn nhẫn.
Có câu "Lương y như từ mẫu", bây giờ Lâm Triệt không có nửa phần lương y, trái lại còn giết người như ngóe, tính tình kỳ quái, hành vi của hắn đi ngược lại với đạo lý hành y tế thế cứu người của Lâm gia.
Ngô bá cũng không biết vì sao Lâm Triệt lại trở nên như vậy, cho đến nay ông vẫn khuyên Lâm Triệt phóng hạ đồ đao, đừng cố gắng trả thù Đường gia và những người khác, nhưng đều không có kết quả.
Mãi đến tận ngày hôm qua, Lâm Triệt mang Vân cô nương về, Ngô bá phát hiện Lâm Triệt đã thay đổi.
Lâm Triệt không giống với lúc trước, nhất cử nhất động đều tỉ mỉ quan sát Vân cô nương, tuy rằng sau khi trở lại Lâm Triệt không cười nhiều, cũng không cho Vân cô nương sắc mặt tốt, nhưng Ngô bá từ nhỏ đến lớn đều ở bên hắn thì biết, trong lòng Lâm Triệt yêu thích Vân cô nương.
Vì tương lai của Lâm gia, lần này Ngô bá quyết phải cậy già lên mặt, không cho Lâm Triệt rời đi.
Lâm Triệt bị Ngô bá làm ầm ĩ, lại thêm Vân Thanh Thanh vẻ mặt ai oán đứng một bên, không có nửa điểm muốn giúp hắn lại đi giúp Ngô bá thêm dầu vào lửa.
Rốt cục, Lâm Triệt không chịu được Ngô bá ầm ĩ nữa, chỉ đành thở dài một tiếng, đáp ứng ông ấy tạm thời lưu lại trước.
Để phòng ngừa nửa đêm hắn leo tường chạy trốn, Ngô bá còn buộc Lâm Triệt phải bảo đảm trước khi đi nhất định phải tới chào hỏi ông.
Thế là từ sáng đến lúc huyên náo hiện tại, Lâm Triệt lại phải thu dọn hành lý trở lại, Ngô bá mới hài lòng rời đi.
Trước khi đi, Ngô bá còn dùng loại ánh mắt nhìn con dâu mà nhìn Vân Thanh Thanh, hòa ái nói: "Vân cô nương, thiếu gia nhà chúng ta sau này giao cho ngươi."
Ông không dùng hai chữ "Hầu hạ" nữa, chỉ nói đem Lâm Triệt giao cho cô, có thể thấy được Ngô bá rất coi trọng Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh một mặt mờ mịt gật gật đầu.
Trong lòng Lâm Triệt đang khó chịu, Vân Thanh Thanh không dám đi quấy rối hắn.
Vừa nãy lúc cãi vã, cô cố ý không giúp hắn giải thích, ở trong mắt Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh xem như là "Đồng lõa" giúp Ngô bá giữ hắn lại.
Bởi vậy, Vân Thanh Thanh không đi theo Lâm Triệt nữa, mà một mình chạy đến tiền sảnh, chuẩn bị bắt đầu làm nhiệm vụ của thế giới này.
"Tiền sảnh bẩn quá."
Nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh không chỉ là thanh trừ giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện, nhiệm vụ cuối cùng của cô ở thế giới này là cứu chữa bách tính.
Nhiệm vụ cữu chữa bách tính lần này khá là phức tạp, nhiệm vụ sẽ dựa vào số người được cứu chữa, mức độ, lòng dân để tiến hành tính toán, điểm càng cao thì xếp hạng nhiệm vụ của cô càng cao.
Cô để tiểu hệ thống cẩn thận tìm hiểu điều kiện phán định, chỉ cần là Lâm Triệt hoặc là người dưới sản nghiệp của hắn cứu được người, đều xem như là công lao của Lâm Triệt, cũng sẽ tính vào điểm nhiệm vụ của thế giới.
Điều này cũng giống như khi Triệu Triệt làm hoàng đế, chỉ cần Triệu Triệt làm hoàng đế một ngày, chính tích khắp thiên hạ đều xem như là của hắn, thế giới trước được xét cấp bậc SS, có hơn nửa công lao của tân thái tử bọn họ kiếm về dốc hết tâm huyết giúp đỡ.
Vân Thanh Thanh biết Lâm Triệt không có khả năng sẽ đến chẩn bệnh, cô dự định quét dọn tiền sảnh sạch sẽ trước, sau đó sẽ mở cửa y quán một lần nữa, khuyên Ngô bá lại đây chẩn bệnh trước, về phần những người làm khác, cô dự định sau này mới thuê sau, bảo đảm sẽ không để chỗ dựa lớn của cô Ngô bá phải mệt mỏi.
Vân Thanh Thanh lấy hai chậu nước trước, lại lấy ra hai cái khăn lau, một cho mình, một quăng cho tiểu hệ thống.
"Ký chủ, cô vậy mà để ta giúp cô quét dọn vệ sinh?" Tiểu hệ thống một tay cầm khăn lau, ngồi trên mặt đất bụi bặm ở tiền sảnh kêu ca.
Người của thế giới này không nhìn thấy tiểu hệ thống, nếu như Ngô bá hay Lâm Triệt đi vào, chỉ có thể nhìn thấy một cái khăn lau bay loạn trên đất.
"Mau giúp ta quét tước, lát nữa thưởng cho ngươi một cây kẹo hồ lô."
Vân Thanh Thanh không chờ được nữa muốn "Bụi Mộc Đường" khai trương, để Ngô bá mở cửa chẩn bệnh cho khác, coi như là có người đến mua thuốc cũng tốt hơn so với đóng cửa, tuy rằng mua thuốc không hữu dụng bằng trực tiếp khám bệnh, nhưng thuốc trị khỏi bệnh cũng coi như có một chút điểm.
Tiểu hệ thống cầm khăn lau ai thán một tiếng, bất đắc dĩ giúp Vân Thanh Thanh quét dọn, hết cách rồi, ai bảo Vân Thanh Thanh muốn làm nhiệm vụ, nó cũng phải hỗ trợ cô.
Lần đầu thấy ký chủ yêu cầu hệ thống quét dọn vệ sinh đấy, tiểu hệ thống cũng phục cô luôn.
Hai người cùng nhau quét tước, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Đến trưa, Vân Thanh Thanh tiền sảnh sạch sành sanh, cô còn thừa dịp ven đường không có người để tiểu hệ thống bay tới giữa không trung, cũng đem bảng hiệu "Bụi Mộc Đường" lau một lần.
Dưới ánh mặt trời chói chang, ba chữ lớn "Bụi Mộc Đường" màu vàng đặc biệt chói mắt, Vân Thanh Thanh nhìn bảng hiệu, tựa như đã thấy được đế quốc y thương tương lai của cô.
Cửa sổ tiền sảnh được cô mở ra, một luồng gió mát ngày hè thổi tới, Vân Thanh Thanh lại trở về tiền sảnh, đứng hít sâu một hơi cho thông khí, gió mát thổi tan đi mùi thuốc của y quán, thấm vào ruột gan, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Sau khi Vân Thanh Thanh quét dọn y quán xong, cô lại đi tới nhà bếp chuẩn bị làm cơm, không ngờ rằng Ngô bá đã đến trước cô rồi.
Ngô bá đang ở trong phòng bếp rửa rau, thấy Vân Thanh Thanh vào cửa, ngữ khí vô cùng khách khí, nói: "Vân cô nương, ngươi đi ra ngoài trước đi, sau này cơm nước cứ để ta làm là được rồi."
Vân Thanh Thanh không rõ ra sao, khoa tay múa chân một trận: Không phải nói sau này để ta làm cơm sao?
Ngô bá ý tứ sâu xa cười, nói rằng: "Thiếu gia đặc biệt dặn dò để ta tới làm cơm."
Thấy Ngô bá kiên trì không cho cô động thủ, Vân Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là ra khỏi phòng bếp.
"Ôi, sao hắn lại yêu ta như thế, không nỡ để ta chịu cực khổ." Đứng ở cửa phòng bếp, Vân Thanh Thanh hướng ánh mặt trời vươn người, cảm khái một tiếng.
Tiểu hệ thống: ". . . . . ."
Dựa theo quan sát của nó ngày hôm qua đối với Lâm Triệt, đây nhất định là một hiểu lầm tốt đẹp.
Buổi trưa, Ngô bá theo thường lệ tự mình bưng đi 1 đĩa đồ ăn ra ngoài ăn, ông còn đặc biệt căn dặn Lâm Triệt để Vân Thanh Thanh và hắn cùng nhau dùng cơm.
Lâm Triệt xoa xoa mi tâm, vẻ mặt có chút uể oải, nói: "Ta biết rồi, Ngô bá."
Hắn xem như là hiểu rõ, Vân Thanh Thanh trút cho Ngô bá một bát thuốc mê, Ngô bá đây là muốn cho nàng chỗ dựa rồi.
Chờ Ngô bá đi rồi, Vân Thanh Thanh không ngồi xuống mà đứng ở bên cạnh hắn, dùng khẩu hình nói với hắn: Ta ra ngoài ăn.
"Không, ngươi lưu lại." Lâm Triệt kéo tay áo cô, buộc cô ngồi xuống, đem đũa đưa cho cô, rồi lạnh như băng nói, "Ăn."
Nếu như Vân Thanh Thanh mang đồ ăn ra ngoài bị Ngô bá nhìn thấy, ông ấy sẽ lại nghĩ linh tinh. Nhớ tới cái miệng lảm nhảm kia của Ngô bá, da đầu Lâm Triệt liền tê dại một hồi.
Ngô bá lớn tuổi, hắn không muốn để Ngô bá lo lắng chuyện của hắn.
Vân Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn ngoài nhấc đũa lên, ngồi cạnh hắn bắt đầu ăn cơm.
Khác với hai đời trước, đời này khẩu vị nhân vật phản diện kén hơn một chút, nhưng nhìn chung, hắn vẫn ăn rất ít.
Vân Thanh Thanh không kiềm chế được, gắp đồ ăn cho hắn.
Lâm Triệt nhàn nhạt liếc cô một cái.
Vân Thanh Thanh ném ánh mắt xin lỗi cho hắn, dùng khẩu hình nói: Xin lỗi.
"Phí lời." Lâm Triệt đầu tiên là ngữ khí không vui dội lên cô một câu, sau đó lại mặt không đổi sắc gắp đồ ăn lên ăn.
Sau khi hai người cơm nước xong, đúng lúc Vân Thanh Thanh đang dọn mâm, đĩa trên bàn, ngoài cửa vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Ngô bá.
Ngô bá cười híp mắt đi tới, quay qua Vân Thanh Thanh hòa ái hỏi: "Vân cô nương, là ngươi quét dọn y quán sạch sẽ sao?"
Vân Thanh Thanh xoay người, hướng ông ấy gật đầu.
"Ôi, nha đầu này, sao lại hiền huệ như vậy." Ngô bá chà xát tay, ông thực sự đối với Vân Thanh Thanh hài lòng đến nỗi không tìm được lời nào để khen ngợi cô.
Vốn ông còn tưởng rằng Vân Thanh Thanh là Vân gia Sơn Trang đại tiểu thư, yếu đuối hơn những cô nương bình thường, nhưng không ngờ nàng lại chịu thương chịu khó, đức độ như vậy.
Ngô bá càng nhìn Vân Thanh Thanh càng hợp mắt, thầm nghĩ nếu như Lâm lão gia và Lâm phu nhân vẫn còn, nhất định sẽ hài lòng với đứa con dâu như Vân Thanh Thanh, đáng tiếc thiếu gia nhà ông không hiểu gì cả, nhất định phải đối với người ta lời lẽ vô tình.
Hài lòng với Vân Thanh Thanh xong, Ngô bá tính toán muốn Lâm Triệt đối tốt với cô một chút, nói: "Vân cô nương còn chưa đi tham quan Châu Trang trấn đúng không? Hôm nay thời tiết sáng sủa, để thiếu gia sau giờ ngọ mang ngươi ra ngoài đi dạo đi."
Không nghĩ tới Ngô bá lại giúp Vân Thanh Thanh nói chuyện, Lâm Triệt nhíu nhíu mày, quyết đoán cự tuyệt nói: "Ngô bá, sau giờ ngọ ta còn có việc."
"Thiếu gia, chúng ta cũng không thể để Vân cô nương buồn chán ở mãi trong nhà được." Ngô bá đem hết lòng dạ ra khuyên hắn.
Lâm Triệt bị huyên náo phiền phức vô cùng, chỉ đành tức giận đáp: "Ngày mai nói sau đi."
Ngô bá biết thiếu gia đây là đáp ứng rồi, ánh mắt giảo hoạt hướng về phía Vân Thanh Thanh, vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài.
Vân Thanh Thanh nghĩ thầm, Ngô bá vậy mà làm cho cô cảm thấy được cảm giác đồng đội, cuối cùng cũng có người giúp cô dạy dỗ nhân vật phản diện rồi.
Tối hôm đó, Vân Thanh Thanh biết điều nên không đến phòng Lâm Triệt nữa mà ngủ ở phòng của mình cả đêm.
Có điều, để phòng ngừa Lâm Triệt chạy trốn trong đêm, cô đã phái tiểu hệ thống theo dõi hắn, chỉ cần Lâm Triệt có động tĩnh, hệ thống sẽ báo cho cô biết.
Hôm sau, Vân Thanh Thanh lại ngủ thẳng cẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Chờ sau khi cô ra cửa, phát hiện Lâm Triệt đang ngồi trong sân, trong tay hắn cầm một quyển sách ố vàng, xem vô cùng chăm chú. Tia sáng xuyên qua lá cây thưa thớt, chiếu vào gò má hắn, phác hoạ nên gương mặt hắn có thêm mấy phần dịu dàng.
Thấy cô ngáp một cái đi ra cửa, Lâm Triệt để sách qua một bên, lạnh lùng nói: "Ngươi còn tiếp tục rề rà, hôm nay liền không cần đi nữa."
Mặc dù hắn nói như thế, nhưng người thì vẫn còn ở trong sân chờ cô, Vân Thanh Thanh cười thầm, nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Thu thập thỏa đáng xong, Lâm Triệt liền một mặt không tình nguyện mang theo cô ra ngoài tham quan Châu Trang trấn.
Đây là lần đầu tiên Vân Thanh Thanh tới vùng sông nước Giang Nam.
Cô tò mò nhìn bốn phía, phát hiện vùng sông nước Giang Nam cùng với cảnh sắc Kinh châu không giống nhau, đang lúc cô nhìn người bán kẹo hồ lô, bất thình lình trong tay cô đột nhiên bị nhét vào một
Bình luận facebook