-
Chương 29: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (3)
Edit by: Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh không hiểu ra sao bị Triệu Triệt đuổi ra khỏi Nam Cung.
Triệu Triệt nhắc tới Lưu Thiện, Vân Thanh Thanh khó hiểu, Lưu Thiện là ai?
Vân Thanh Thanh để cho tiểu hệ thống điều tra NPC này.
"Không tra được, ký chủ, NPC này không có mặt trong cốt truyện, nếu cô không gặp hắn, sẽ không tra được tin tức của hắn." Tiểu hệ thống nói.
Rơi vào đường cùng, Vân Thanh Thanh đành phải tự mình đi thăm hỏi tin tức của "Lưu Thiện".
Vì sợ bại lộ thân phận của mình, cô đặc biệt né tránh người của Ngự Thiện Phòng, chặn lại vài thái giám và cung nữ không quen biết, sau đó nói bóng nói gió hỏi thăm. Không nghĩ tới "Lưu Thiện" này có lai lịch rất lớn, rất dễ dàng nghe được tin tức liên quan đến hắn.
Lưu Thiện, đại nội tổng quản thái giám trong cung, thân tín của đương kim Thánh Thượng Gia Hòa Đế.
"Đại nội tổng quản? Người này. . . . . . Chẳng phải là thái giám có quyền lực lớn nhất trong cung sao?" Vân Thanh Thanh cảm thấy chân mình có chút nhũn ra, "Ta chỉ là một tiểu cung nữ bình thường thôi, tại sao lại có chỗ dựa lớn đến thế? Xem ra lai lịch của ta không nhỏ à nha."
Tiểu hệ thống trầm mặc hồi lâu, nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng mới nhắc nhở cô: "Hắn không phải thân thích với cô."
Nếu không phải thân thích, vậy thì giữa bọn họ còn có thể có một loại quan hệ nữa.
Vân Thanh Thanh chột dạ nói: ". . . . . . Ta chắc không phải là tình nhân của hắn đấy chứ?"
Tiểu hệ thống cũng lưỡng lự: "Không loại trừ khả năng này."
"Ta vẫn là nên đi Càn Thanh Cung xem một chuyến vậy." Để thu thập thêm thông tin, Vân Thanh Thanh tự mình đến Càn Thanh Cung để hỏi thăm tin tức.
Hôm sau, cô yêu cầu đổi ca với Tiểu Lục, Tiểu Lục bất thình lình nghe được tin dữ, bị dọa đến khóc tại trận.
Thấy vẻ mặt như cha chết mẹ chết của hắn, Vân Thanh Thanh an ủi nói: "Ngươi vào cửa thì ném hộp thức ăn dưới đất, nhớ rõ không cần đi vào trong điện, hắn sẽ không đuổi ra ngoài giết ngươi."
"Thế này có được không?" Tiểu Lục trước nay đều rất nghe lời, bình thường hầu hạ chủ tử quen nếp, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử ném hộp thức ăn ở đó rồi bỏ chạy.
Nếu như để chủ tử bắt được nhược điểm, như thế sẽ bị đánh chết.
Vân Thanh Thanh vỗ vai hắn, nghiêm túc gật đầu: "Tin tưởng ta, hắn không ra được, chỉ cần ngươi đừng đi vào, hắn sẽ không làm gì ngươi hết."
"Vậy, lỡ như sau này hắn. . . . . ." Tiểu Lục run rẩy hỏi.
Hôm nay hắn ném hộp thức ăn xong rồi chạy, lỡ như ngày mai Triệu Triệt phát giận sai người đánh chết hắn, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
"Yên tâm, ngày mai đến lượt ta đi đưa, hắn sẽ không nhớ đến ngươi." Vân Thanh Thanh cam đoan với Tiểu Lục.
Tuy rằng Triệu Triệt mới vừa uy hiếp cô, nếu cô lại đến Nam Cung, hắn sẽ chém đầu cô.
Nhưng Vân Thanh Thanh không sợ, cô có mấy chục cái 'Ống tiêm mê hồn', cùng lắm thì cá chết rách lưới thôi, cô chạy trốn khỏi Nam Cung, để xem Triệu Triệt đi đâu để chém cô.
". . . . . . Được." Đôi mắt Tiểu Lục đỏ hoe, miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi Vân Thanh Thanh và hắn đổi ca xong thì liền đi theo những người khác tới Càn Thanh Cung.
Tiểu Lục mang theo hộp cơm, một đường tới Nam Cung.
Nam Cung đường nhỏ chật hẹp, âm u quạnh quẽ, chỉ là đi trên đó một lát liền làm cho người ta cảm thấy khó có thể hô hấp, đợi cho vừa đến cửa nhỏ thì trái tim nhỏ của Tiểu Lục như bị bóp nghẹt ở cổ họng.
Đưa lệnh bài cho người gác cửa, Tiểu Lục hít sâu một hơi, đi từng bước về phía trước.
Chỉ cần vượt qua cánh cửa trước mắt thì sẽ tới địa bàn của Nam Cung .
Tiểu Lục lẩm bẩm, không ngừng tự động viên chính mình: "Ta không sợ, ta không sợ, Thanh Thanh nói chỉ cần đem hộp thức ăn đặt ở cửa thì sẽ không có chuyện gì hết."
Hắn lảm nhảm tới lảm nhảm lui, chân như muốn nhũn ra, đi đến cánh cửa phía trước.
Hô lớn.
Hắn lo sợ cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn về phía trước một cái, tiến lên vài bước nữa, hắn đặt hộp thức ăn lên mặt đất, định quay đầu rời đi.
Ngay lúc hắn vừa đặt hộp thức ăn xuống đất, bỗng nhiên gần đó truyền đến một tiếng cười lạnh.
Tim Tiểu Lục như muốn ngừng đập tại chỗ.
Hắn thấy một đôi chân trần đang từ bên phải đi tới, đôi chân kia tái nhợt không hề có huyết sắc, như là chân của người chết, Tiểu Lục mới nhìn một cái, liền quên cả hô hấp.
Nghe nói Nam Cung ở đây rất nhiều yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải quỷ sao?
Không lâu sau, đôi chân tái nhợt kia dừng lại trước mặt hắn.
Chân Tiểu Lục như nhũn ra, sợ hãi lui từng bước.
Người ở đối diện cũng không tha cho hắn, đưa tay kéo cổ áo Tiểu Lục, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, thanh âm oán giận: "Nàng đâu?"
Tiểu Lục nuốt nước miếng, theo thanh âm ngẩng đầu.
Vừa hay lúc này Triệu Triệt cũng vừa mới cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Trong bóng đêm, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt bởi vì giận dữ mà đỏ lên.
"Quỷ a a a a a --"
Tiểu Lục mới nhìn Triệu Triệt một cái, liền bị dọa cho ra quần.
Sau khi Tiểu Lục hoàn hồn về, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, hất tay "Nữ quỷ" ra, chạy ra khỏi cửa như điên.
*
Vân Thanh Thanh đi theo hai thái giám đưa cơm và thức ăn tới bên ngoài Càn Thanh Cung.
Người trong Càn Thanh Cung rất khách khí với bọn họ, còn có một tiểu thái giám ân cần dắt bọn họ đi vào thâm cung.
Chờ sau khi buông hộp thức ăn xuống, một thái giám mở cửa Ngự Thiện Phòng lặng lẽ gọi cô lại, khách khí nói: "Vân cô nương, xin dừng bước, mời theo tạp gia đi một chuyến."
Vân Thanh Thanh thầm nghĩ, có lẽ đây là người của Lưu Thiện, Lưu Thiện muốn gặp cô.
Cũng tốt, cô cũng đang muốn gặp Lưu Thiện một lần.
Cô đi theo thái giám về hướng thiên điện, thái giám sắp xếp cho cô tiến vào một gian điện, sau đó lại sai người rót cho cô một ly Bích Loa Xuân.(*)
(*) Bích Loa Xuân: một loại trà xanh.
Vân Thanh Thanh uống mấy ngụm trà, đợi thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, cuối cùng người cũng tới.
Người tới ước chừng ba mươi tuổi, so với trong tưởng tượng của Vân Thanh Thanh là một thái giám tuổi già sức yếu thì rất khác, người này mặt trắng không râu, khá giống một tú tài dạy học, thoạt nhìn nhã nhặn lễ tiết, nhưng kỳ quái chính là, một người diện mạo điềm đạm nho nhã như thế, trên người lại tản ra một khí thế nắm trọng quyền.
Lưu Thiện vừa mới tiến vào trong điện, tất cả thái giám hầu hạ chung quanh vậy đều tự động lui xuống.
Sau khi Vân Thanh Thanh thấy hắn, đứng dậy hành lễ, cung kính chào hỏi: "Lưu công công."
"Thanh Thanh, ngươi không cần khách khí." Sau khi đám người đi hết, Lưu Thiện tươi cười đi tới gần cô, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy dục niệm.
Vân Thanh Thanh theo bản năng cảm thấy không đúng, vừa định lui lại, ai ngờ Lưu Thiện đột nhiên duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay cô, còn thuận tay sờ soạng mu bàn tay cô một phen.
Vân Thanh Thanh bị Lưu Thiện chạm vào mu bàn tay, nháy mắt nổi da gà.
Hắn không biết dè chừng gì sao!
Vân Thanh Thanh sợ tới mức tâm can run lên, vội vàng lui về phía sau một bước.
"Thanh Thanh?" Lưu Thiện đổi giọng, "Ngươi làm sao thế?"
Vân Thanh Thanh không biết nên trả lời như thế nào, tiếp tục trốn tránh hắn, chần chừ nói: "Lưu công công. . . . . ."
Thấy cô ra vẻ rụt rè, Lưu Thiện bỗng nhiên không kiên nhẫn, nói: "Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thành người của tạp gia, tạp gia nguyện ý chạm vào ngươi, đó là phúc của ngươi."
Nhận được một câu nói như thế, Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa chửi lên.
Nguyên chủ rốt cuộc ở trong cung làm cái gì thế, lại dám trêu chọc một tên thái giám?
Lúc này, tiểu hệ thống ở trong đầu cô nói: "Ký chủ, ta tra được Lưu Thiện và cô không có quan hệ họ hàng!"
". . . . . . Là người thì đều biết ta với hắn không có quan hệ họ hàng gì!" Vân Thanh Thanh ở trong đầu lớn tiếng rít gào với nó, "Dữ liệu hệ thống của ngươi khó dùng quá, ta muốn được thăng cấp cơ sở dữ liệu!"
Cơ sở dữ liệu của hệ thống thật sự là rất hố người, đợi đến cuối cùng khi cô biết được quan hệ của mình và Lưu Thiện thì đã rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy rồi.
"Lưu công công." Khóe miệng Vân Thanh Thanh nặn ra một nụ cười lúng túng, "Nơi này, dù sao cũng là Càn Thanh Cung."
Sắc mặt Lưu Thiện hơi hòa hoãn lại, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói: "Càn Thanh Cung thì thế nào? Tạp gia đây chính là đại nội tổng quản."
Vân Thanh Thanh thấy mình sẽ khóc mất.
Nhưng mà, ba chữ "Càn Thanh Cung" vẫn là tạo cho Lưu Thiện áp lực không nhỏ, hắn không động thủ động cước với Vân Thanh Thanh nữa, ngược lại hỏi: "Việc của ngươi làm tới đâu rồi?"
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh dừng một chút.
Việc gì?
Lưu Thiện thân là đại nội tổng quản, không có khả năng sẽ đi quan tâm đến mấy việc vặt vãnh của cô ở Ngự Thiện Phòng.
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu Vân Thanh Thanh hiện lên linh quang, chẳng lẽ hắn nói đến việc. . . . .
"Công công hỏi, là Nam Cung sao?" Vân Thanh Thanh cúi đầu, thử hỏi trước một câu.
"Đó là đương nhiên, nếu không tạp gia gọi ngươi đến làm gì?" Sắc mặt Lưu Thiện ngày càng không kiên nhẫn, Vân Thanh Thanh này là xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở nên hồ đồ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
Quả nhiên, là việc ở Nam Cung.
Vân Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Cô ở Ngự Thiện Phòng ngồi chờ lâu như vậy, cũng chưa bắt được người hạ độc Triệu Triệt, lẽ nào là. . . . . . Người hạ độc đó chính là cô?
Nghĩ đến khả năng mình chính là đầu sỏ hạ độc, sắc mặt Vân Thanh Thanh tái mét.
Thấy cô kinh sợ, Lưu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Thôi, ngươi không hạ thủ được, tạp gia cũng không trách ngươi."
Lưu Thiện nghĩ tiểu cung nữ này ngoại trừ diện mạo xinh đẹp bên ngoài, còn lại không dùng được tí nào, mặc dù sau này nàng có ở bên hắn, nàng cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ, chả làm được việc lớn gì.
Vân Thanh Thanh lòng tràn đầy bối rối, không dám tiếp tục đi nghĩ sâu thêm, đầu óc cô hiện giờ đều là nên giải thích với Triệu Triệt thế nào.
Có nên nói thật với hắn, người hạ độc là cô không?
Cô không thể nói dối Triệu Triệt được.
Lưu Thiện thấy cô như bị mất hồn vậy, nên mất hứng, tùy ý phân phó vài câu: "Ngươi về đợi đi, chờ qua khoảng thời gian sau trong cung thái bình một chút, ngươi liền đến hầu hạ tạp gia."
Nghe được Lưu Thiện kêu cô đến hầu hạ hắn, Vân Thanh Thanh toàn thân run lên, biểu tình như bị sét đánh giữa trời quang.
Hầu hạ thái giám. . . . . .Cô phải hầu hạ thế nào?
Cái tên này. . . . . . Không phải là muốn cô làm chuyện không thể miêu tả với hắn ta chứ?
Nghĩ tới hình ảnh ở cùng với Lưu Thiện, Vân Thanh Thanh lại nổi một tầng da gà.
Cô đột nhiên cảm thấy phong cảnh của Nam Cung thật đẹp mà.
Thất hồn lạc phách từ Càn Thanh Cung trở về, Vân Thanh Thanh trở lại Ngự Thiện Phòng, nhanh chóng quăng túi tiền vào ngọn lửa.
Cô rầu rĩ đợi một hồi, đột nhiên nhớ tới Tiểu Lục đi Nam Cung đưa thức ăn, cô đứng dậy, ở Ngự Thiện Phòng tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng đáng của Tiểu Lục.
Cô đi đến chỗ ở của Tiểu Lục, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hắn nằm trên giường chùm kín chăn, cả người run rẩy.
"Tiểu Lục?" Vân Thanh Thanh vén chăn của Tiểu Lục lên, Tiểu Lục đang co lại thành một đoàn đột nhiên la lên: "Quỷ a a a a!"
"Là ta, Vân Thanh Thanh." Vân Thanh Thanh kéo Tiểu Lục từ trong chăn ra, lôi hắn dậy hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Lục chỉ là đi đưa cơm một chút thôi mà, sao lại đột nhiên phát điên vậy.
"Có quỷ! Có quỷ!" Mắt Tiểu Lục đỏ bừng, khoa tay múa chân trước mặt cô, "Áo trắng, tóc dài, con ngươi đỏ ngầu, bộ dạng nàng ta nói chuyện rất dọa người, như là muốn ăn thịt ta. . . . . .hu hu hu hu."
Vân Thanh Thanh nghe xong nửa ngày, lúc này mới nhận ra "Nữ quỷ" Tiểu Lục nói chính là Triệu Triệt.
"Sao lại như thế? Vì sao hắn lại chạy tới cửa chờ ngươi?" Vân Thanh Thanh thầm nghi hoặc, Triệu Triệt không giống một người đói đến nỗi phải chờ người đưa cơm tới.
Hỏi Tiểu Lục cả nửa ngày, Vân Thanh Thanh cũng chẳng hỏi được cái gì, cũng chỉ đành để hắn tiếp tục khóc.
Khiến Vân Thanh Thanh không ngờ đến chính là, sau khi Tiểu Lục tự mình đi một chuyến đến Nam Cung lại sợ tới mức bệnh không dậy nổi.
Sau khi Tiểu Lục may mắn chốn thoát khỏi con quỷ đó, càng chứng thực Nam Cung là một nơi ăn tươi nuốt sống, hiện giờ, trừ Vân Thanh Thanh ra, không còn bất cứ kẻ nào dám bước vào Nam Cung một bước nữa.
Hôm nay, Vân Thanh Thanh mang theo hộp cơm, hướng Nam Cung mà đi.
Cô vừa đi vừa cân nhắc xem nên giải thích thế nào với Triệu Triệt.
Trình lệnh bài xong, cô chầm chậm bước vào cửa, sau khi vào cửa khoảng vài chục bước, cô mới phát hiện sau lưng có tiếng hít thở của ai đó.
Quả nhiên, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Triệu Triệt tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
Cẩn thận quan sát, trong nét mặt u oán của hắn lại có thể nhìn ra vài phần ủy khuất.
Quả nhiên, "Nữ quỷ" Tiểu Lục nói chính là hắn.
Vân Thanh Thanh không ngờ hắn sẽ ở sau cửa chờ cô, cũng không biết rốt cuộc hắn đã đợi bao lâu rồi.
Thấy Vân Thanh Thanh cuối cùng cũng đến đây đưa cơm, sắc mặt Triệu Triệt khó coi, hừ lạnh một tiếng, hung dữ nói: "Ngươi còn nhớ phải tới đây à!"
Vẻ mặt Vân Thanh Thanh không hiểu, không phải ngươi nói nếu ta còn qua đây thì liền chặt đầu ta giao cho Lưu Thiện sao?
Người này rốt cuộc có bệnh gì vậy?
Nếu không phải cô có Nhuyễn Vị Giáp trong người thì cô cũng không dám tới đây chịu chết!
Thấy cô vẫn nghiêng đầu, bất động nhìn hắn, Triệu Triệt một phen đoạt lấy hộp cơm trên tay cô, lạnh lùng nói: "Vào ăn cơm!"
Thái độ hắn thay đổi quá nhanh khiến Vân Thanh Thanh nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Triệu Triệt thấy cô không hề nhúc nhích, ngược lại vẫn luôn chần chừ, hắn đột nhiên nhớ đến tiểu thái giám hôm qua vừa vào cửa đã chạy đi.
Hắn nghĩ thầm, nàng nửa ngày không chịu đi theo hắn, không phải là cũng muốn chạy trốn đấy chứ?
Sắc mặt Triệu Triệt trầm xuống, đột nhiên đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào điện.
"Này này
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh không hiểu ra sao bị Triệu Triệt đuổi ra khỏi Nam Cung.
Triệu Triệt nhắc tới Lưu Thiện, Vân Thanh Thanh khó hiểu, Lưu Thiện là ai?
Vân Thanh Thanh để cho tiểu hệ thống điều tra NPC này.
"Không tra được, ký chủ, NPC này không có mặt trong cốt truyện, nếu cô không gặp hắn, sẽ không tra được tin tức của hắn." Tiểu hệ thống nói.
Rơi vào đường cùng, Vân Thanh Thanh đành phải tự mình đi thăm hỏi tin tức của "Lưu Thiện".
Vì sợ bại lộ thân phận của mình, cô đặc biệt né tránh người của Ngự Thiện Phòng, chặn lại vài thái giám và cung nữ không quen biết, sau đó nói bóng nói gió hỏi thăm. Không nghĩ tới "Lưu Thiện" này có lai lịch rất lớn, rất dễ dàng nghe được tin tức liên quan đến hắn.
Lưu Thiện, đại nội tổng quản thái giám trong cung, thân tín của đương kim Thánh Thượng Gia Hòa Đế.
"Đại nội tổng quản? Người này. . . . . . Chẳng phải là thái giám có quyền lực lớn nhất trong cung sao?" Vân Thanh Thanh cảm thấy chân mình có chút nhũn ra, "Ta chỉ là một tiểu cung nữ bình thường thôi, tại sao lại có chỗ dựa lớn đến thế? Xem ra lai lịch của ta không nhỏ à nha."
Tiểu hệ thống trầm mặc hồi lâu, nửa ngày không nói chuyện, cuối cùng mới nhắc nhở cô: "Hắn không phải thân thích với cô."
Nếu không phải thân thích, vậy thì giữa bọn họ còn có thể có một loại quan hệ nữa.
Vân Thanh Thanh chột dạ nói: ". . . . . . Ta chắc không phải là tình nhân của hắn đấy chứ?"
Tiểu hệ thống cũng lưỡng lự: "Không loại trừ khả năng này."
"Ta vẫn là nên đi Càn Thanh Cung xem một chuyến vậy." Để thu thập thêm thông tin, Vân Thanh Thanh tự mình đến Càn Thanh Cung để hỏi thăm tin tức.
Hôm sau, cô yêu cầu đổi ca với Tiểu Lục, Tiểu Lục bất thình lình nghe được tin dữ, bị dọa đến khóc tại trận.
Thấy vẻ mặt như cha chết mẹ chết của hắn, Vân Thanh Thanh an ủi nói: "Ngươi vào cửa thì ném hộp thức ăn dưới đất, nhớ rõ không cần đi vào trong điện, hắn sẽ không đuổi ra ngoài giết ngươi."
"Thế này có được không?" Tiểu Lục trước nay đều rất nghe lời, bình thường hầu hạ chủ tử quen nếp, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thử ném hộp thức ăn ở đó rồi bỏ chạy.
Nếu như để chủ tử bắt được nhược điểm, như thế sẽ bị đánh chết.
Vân Thanh Thanh vỗ vai hắn, nghiêm túc gật đầu: "Tin tưởng ta, hắn không ra được, chỉ cần ngươi đừng đi vào, hắn sẽ không làm gì ngươi hết."
"Vậy, lỡ như sau này hắn. . . . . ." Tiểu Lục run rẩy hỏi.
Hôm nay hắn ném hộp thức ăn xong rồi chạy, lỡ như ngày mai Triệu Triệt phát giận sai người đánh chết hắn, vậy hắn phải làm sao bây giờ?
"Yên tâm, ngày mai đến lượt ta đi đưa, hắn sẽ không nhớ đến ngươi." Vân Thanh Thanh cam đoan với Tiểu Lục.
Tuy rằng Triệu Triệt mới vừa uy hiếp cô, nếu cô lại đến Nam Cung, hắn sẽ chém đầu cô.
Nhưng Vân Thanh Thanh không sợ, cô có mấy chục cái 'Ống tiêm mê hồn', cùng lắm thì cá chết rách lưới thôi, cô chạy trốn khỏi Nam Cung, để xem Triệu Triệt đi đâu để chém cô.
". . . . . . Được." Đôi mắt Tiểu Lục đỏ hoe, miễn cưỡng đáp ứng.
Sau khi Vân Thanh Thanh và hắn đổi ca xong thì liền đi theo những người khác tới Càn Thanh Cung.
Tiểu Lục mang theo hộp cơm, một đường tới Nam Cung.
Nam Cung đường nhỏ chật hẹp, âm u quạnh quẽ, chỉ là đi trên đó một lát liền làm cho người ta cảm thấy khó có thể hô hấp, đợi cho vừa đến cửa nhỏ thì trái tim nhỏ của Tiểu Lục như bị bóp nghẹt ở cổ họng.
Đưa lệnh bài cho người gác cửa, Tiểu Lục hít sâu một hơi, đi từng bước về phía trước.
Chỉ cần vượt qua cánh cửa trước mắt thì sẽ tới địa bàn của Nam Cung .
Tiểu Lục lẩm bẩm, không ngừng tự động viên chính mình: "Ta không sợ, ta không sợ, Thanh Thanh nói chỉ cần đem hộp thức ăn đặt ở cửa thì sẽ không có chuyện gì hết."
Hắn lảm nhảm tới lảm nhảm lui, chân như muốn nhũn ra, đi đến cánh cửa phía trước.
Hô lớn.
Hắn lo sợ cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn về phía trước một cái, tiến lên vài bước nữa, hắn đặt hộp thức ăn lên mặt đất, định quay đầu rời đi.
Ngay lúc hắn vừa đặt hộp thức ăn xuống đất, bỗng nhiên gần đó truyền đến một tiếng cười lạnh.
Tim Tiểu Lục như muốn ngừng đập tại chỗ.
Hắn thấy một đôi chân trần đang từ bên phải đi tới, đôi chân kia tái nhợt không hề có huyết sắc, như là chân của người chết, Tiểu Lục mới nhìn một cái, liền quên cả hô hấp.
Nghe nói Nam Cung ở đây rất nhiều yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ hắn thật sự gặp phải quỷ sao?
Không lâu sau, đôi chân tái nhợt kia dừng lại trước mặt hắn.
Chân Tiểu Lục như nhũn ra, sợ hãi lui từng bước.
Người ở đối diện cũng không tha cho hắn, đưa tay kéo cổ áo Tiểu Lục, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, thanh âm oán giận: "Nàng đâu?"
Tiểu Lục nuốt nước miếng, theo thanh âm ngẩng đầu.
Vừa hay lúc này Triệu Triệt cũng vừa mới cúi đầu, mái tóc đen xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt.
Trong bóng đêm, sắc mặt hắn trắng bệch, đôi mắt bởi vì giận dữ mà đỏ lên.
"Quỷ a a a a a --"
Tiểu Lục mới nhìn Triệu Triệt một cái, liền bị dọa cho ra quần.
Sau khi Tiểu Lục hoàn hồn về, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, hất tay "Nữ quỷ" ra, chạy ra khỏi cửa như điên.
*
Vân Thanh Thanh đi theo hai thái giám đưa cơm và thức ăn tới bên ngoài Càn Thanh Cung.
Người trong Càn Thanh Cung rất khách khí với bọn họ, còn có một tiểu thái giám ân cần dắt bọn họ đi vào thâm cung.
Chờ sau khi buông hộp thức ăn xuống, một thái giám mở cửa Ngự Thiện Phòng lặng lẽ gọi cô lại, khách khí nói: "Vân cô nương, xin dừng bước, mời theo tạp gia đi một chuyến."
Vân Thanh Thanh thầm nghĩ, có lẽ đây là người của Lưu Thiện, Lưu Thiện muốn gặp cô.
Cũng tốt, cô cũng đang muốn gặp Lưu Thiện một lần.
Cô đi theo thái giám về hướng thiên điện, thái giám sắp xếp cho cô tiến vào một gian điện, sau đó lại sai người rót cho cô một ly Bích Loa Xuân.(*)
(*) Bích Loa Xuân: một loại trà xanh.
Vân Thanh Thanh uống mấy ngụm trà, đợi thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, cuối cùng người cũng tới.
Người tới ước chừng ba mươi tuổi, so với trong tưởng tượng của Vân Thanh Thanh là một thái giám tuổi già sức yếu thì rất khác, người này mặt trắng không râu, khá giống một tú tài dạy học, thoạt nhìn nhã nhặn lễ tiết, nhưng kỳ quái chính là, một người diện mạo điềm đạm nho nhã như thế, trên người lại tản ra một khí thế nắm trọng quyền.
Lưu Thiện vừa mới tiến vào trong điện, tất cả thái giám hầu hạ chung quanh vậy đều tự động lui xuống.
Sau khi Vân Thanh Thanh thấy hắn, đứng dậy hành lễ, cung kính chào hỏi: "Lưu công công."
"Thanh Thanh, ngươi không cần khách khí." Sau khi đám người đi hết, Lưu Thiện tươi cười đi tới gần cô, ánh mắt hắn nhìn cô tràn đầy dục niệm.
Vân Thanh Thanh theo bản năng cảm thấy không đúng, vừa định lui lại, ai ngờ Lưu Thiện đột nhiên duỗi tay ra, bắt lấy cổ tay cô, còn thuận tay sờ soạng mu bàn tay cô một phen.
Vân Thanh Thanh bị Lưu Thiện chạm vào mu bàn tay, nháy mắt nổi da gà.
Hắn không biết dè chừng gì sao!
Vân Thanh Thanh sợ tới mức tâm can run lên, vội vàng lui về phía sau một bước.
"Thanh Thanh?" Lưu Thiện đổi giọng, "Ngươi làm sao thế?"
Vân Thanh Thanh không biết nên trả lời như thế nào, tiếp tục trốn tránh hắn, chần chừ nói: "Lưu công công. . . . . ."
Thấy cô ra vẻ rụt rè, Lưu Thiện bỗng nhiên không kiên nhẫn, nói: "Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thành người của tạp gia, tạp gia nguyện ý chạm vào ngươi, đó là phúc của ngươi."
Nhận được một câu nói như thế, Vân Thanh Thanh thiếu chút nữa chửi lên.
Nguyên chủ rốt cuộc ở trong cung làm cái gì thế, lại dám trêu chọc một tên thái giám?
Lúc này, tiểu hệ thống ở trong đầu cô nói: "Ký chủ, ta tra được Lưu Thiện và cô không có quan hệ họ hàng!"
". . . . . . Là người thì đều biết ta với hắn không có quan hệ họ hàng gì!" Vân Thanh Thanh ở trong đầu lớn tiếng rít gào với nó, "Dữ liệu hệ thống của ngươi khó dùng quá, ta muốn được thăng cấp cơ sở dữ liệu!"
Cơ sở dữ liệu của hệ thống thật sự là rất hố người, đợi đến cuối cùng khi cô biết được quan hệ của mình và Lưu Thiện thì đã rơi vào hoàn cảnh khó xử như vậy rồi.
"Lưu công công." Khóe miệng Vân Thanh Thanh nặn ra một nụ cười lúng túng, "Nơi này, dù sao cũng là Càn Thanh Cung."
Sắc mặt Lưu Thiện hơi hòa hoãn lại, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói: "Càn Thanh Cung thì thế nào? Tạp gia đây chính là đại nội tổng quản."
Vân Thanh Thanh thấy mình sẽ khóc mất.
Nhưng mà, ba chữ "Càn Thanh Cung" vẫn là tạo cho Lưu Thiện áp lực không nhỏ, hắn không động thủ động cước với Vân Thanh Thanh nữa, ngược lại hỏi: "Việc của ngươi làm tới đâu rồi?"
Nghe vậy, Vân Thanh Thanh dừng một chút.
Việc gì?
Lưu Thiện thân là đại nội tổng quản, không có khả năng sẽ đi quan tâm đến mấy việc vặt vãnh của cô ở Ngự Thiện Phòng.
Lúc này, bỗng nhiên trong đầu Vân Thanh Thanh hiện lên linh quang, chẳng lẽ hắn nói đến việc. . . . .
"Công công hỏi, là Nam Cung sao?" Vân Thanh Thanh cúi đầu, thử hỏi trước một câu.
"Đó là đương nhiên, nếu không tạp gia gọi ngươi đến làm gì?" Sắc mặt Lưu Thiện ngày càng không kiên nhẫn, Vân Thanh Thanh này là xảy ra chuyện gì, đột nhiên trở nên hồ đồ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
Quả nhiên, là việc ở Nam Cung.
Vân Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Cô ở Ngự Thiện Phòng ngồi chờ lâu như vậy, cũng chưa bắt được người hạ độc Triệu Triệt, lẽ nào là. . . . . . Người hạ độc đó chính là cô?
Nghĩ đến khả năng mình chính là đầu sỏ hạ độc, sắc mặt Vân Thanh Thanh tái mét.
Thấy cô kinh sợ, Lưu Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Thôi, ngươi không hạ thủ được, tạp gia cũng không trách ngươi."
Lưu Thiện nghĩ tiểu cung nữ này ngoại trừ diện mạo xinh đẹp bên ngoài, còn lại không dùng được tí nào, mặc dù sau này nàng có ở bên hắn, nàng cũng chỉ có thể làm mấy việc nhỏ, chả làm được việc lớn gì.
Vân Thanh Thanh lòng tràn đầy bối rối, không dám tiếp tục đi nghĩ sâu thêm, đầu óc cô hiện giờ đều là nên giải thích với Triệu Triệt thế nào.
Có nên nói thật với hắn, người hạ độc là cô không?
Cô không thể nói dối Triệu Triệt được.
Lưu Thiện thấy cô như bị mất hồn vậy, nên mất hứng, tùy ý phân phó vài câu: "Ngươi về đợi đi, chờ qua khoảng thời gian sau trong cung thái bình một chút, ngươi liền đến hầu hạ tạp gia."
Nghe được Lưu Thiện kêu cô đến hầu hạ hắn, Vân Thanh Thanh toàn thân run lên, biểu tình như bị sét đánh giữa trời quang.
Hầu hạ thái giám. . . . . .Cô phải hầu hạ thế nào?
Cái tên này. . . . . . Không phải là muốn cô làm chuyện không thể miêu tả với hắn ta chứ?
Nghĩ tới hình ảnh ở cùng với Lưu Thiện, Vân Thanh Thanh lại nổi một tầng da gà.
Cô đột nhiên cảm thấy phong cảnh của Nam Cung thật đẹp mà.
Thất hồn lạc phách từ Càn Thanh Cung trở về, Vân Thanh Thanh trở lại Ngự Thiện Phòng, nhanh chóng quăng túi tiền vào ngọn lửa.
Cô rầu rĩ đợi một hồi, đột nhiên nhớ tới Tiểu Lục đi Nam Cung đưa thức ăn, cô đứng dậy, ở Ngự Thiện Phòng tìm một vòng cũng không nhìn thấy bóng đáng của Tiểu Lục.
Cô đi đến chỗ ở của Tiểu Lục, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hắn nằm trên giường chùm kín chăn, cả người run rẩy.
"Tiểu Lục?" Vân Thanh Thanh vén chăn của Tiểu Lục lên, Tiểu Lục đang co lại thành một đoàn đột nhiên la lên: "Quỷ a a a a!"
"Là ta, Vân Thanh Thanh." Vân Thanh Thanh kéo Tiểu Lục từ trong chăn ra, lôi hắn dậy hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu Lục chỉ là đi đưa cơm một chút thôi mà, sao lại đột nhiên phát điên vậy.
"Có quỷ! Có quỷ!" Mắt Tiểu Lục đỏ bừng, khoa tay múa chân trước mặt cô, "Áo trắng, tóc dài, con ngươi đỏ ngầu, bộ dạng nàng ta nói chuyện rất dọa người, như là muốn ăn thịt ta. . . . . .hu hu hu hu."
Vân Thanh Thanh nghe xong nửa ngày, lúc này mới nhận ra "Nữ quỷ" Tiểu Lục nói chính là Triệu Triệt.
"Sao lại như thế? Vì sao hắn lại chạy tới cửa chờ ngươi?" Vân Thanh Thanh thầm nghi hoặc, Triệu Triệt không giống một người đói đến nỗi phải chờ người đưa cơm tới.
Hỏi Tiểu Lục cả nửa ngày, Vân Thanh Thanh cũng chẳng hỏi được cái gì, cũng chỉ đành để hắn tiếp tục khóc.
Khiến Vân Thanh Thanh không ngờ đến chính là, sau khi Tiểu Lục tự mình đi một chuyến đến Nam Cung lại sợ tới mức bệnh không dậy nổi.
Sau khi Tiểu Lục may mắn chốn thoát khỏi con quỷ đó, càng chứng thực Nam Cung là một nơi ăn tươi nuốt sống, hiện giờ, trừ Vân Thanh Thanh ra, không còn bất cứ kẻ nào dám bước vào Nam Cung một bước nữa.
Hôm nay, Vân Thanh Thanh mang theo hộp cơm, hướng Nam Cung mà đi.
Cô vừa đi vừa cân nhắc xem nên giải thích thế nào với Triệu Triệt.
Trình lệnh bài xong, cô chầm chậm bước vào cửa, sau khi vào cửa khoảng vài chục bước, cô mới phát hiện sau lưng có tiếng hít thở của ai đó.
Quả nhiên, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Triệu Triệt tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng.
Cẩn thận quan sát, trong nét mặt u oán của hắn lại có thể nhìn ra vài phần ủy khuất.
Quả nhiên, "Nữ quỷ" Tiểu Lục nói chính là hắn.
Vân Thanh Thanh không ngờ hắn sẽ ở sau cửa chờ cô, cũng không biết rốt cuộc hắn đã đợi bao lâu rồi.
Thấy Vân Thanh Thanh cuối cùng cũng đến đây đưa cơm, sắc mặt Triệu Triệt khó coi, hừ lạnh một tiếng, hung dữ nói: "Ngươi còn nhớ phải tới đây à!"
Vẻ mặt Vân Thanh Thanh không hiểu, không phải ngươi nói nếu ta còn qua đây thì liền chặt đầu ta giao cho Lưu Thiện sao?
Người này rốt cuộc có bệnh gì vậy?
Nếu không phải cô có Nhuyễn Vị Giáp trong người thì cô cũng không dám tới đây chịu chết!
Thấy cô vẫn nghiêng đầu, bất động nhìn hắn, Triệu Triệt một phen đoạt lấy hộp cơm trên tay cô, lạnh lùng nói: "Vào ăn cơm!"
Thái độ hắn thay đổi quá nhanh khiến Vân Thanh Thanh nửa ngày cũng chưa phản ứng lại.
Triệu Triệt thấy cô không hề nhúc nhích, ngược lại vẫn luôn chần chừ, hắn đột nhiên nhớ đến tiểu thái giám hôm qua vừa vào cửa đã chạy đi.
Hắn nghĩ thầm, nàng nửa ngày không chịu đi theo hắn, không phải là cũng muốn chạy trốn đấy chứ?
Sắc mặt Triệu Triệt trầm xuống, đột nhiên đi đến bên người cô, nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào điện.
"Này này
Bình luận facebook