Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Biên tập: Mun
Hiệu đính: Xiaoxin
Đoạn Bác mở tấm bình phong ra thì không thấy ai, chỉ thấy cửa sau đang mở. Anh trốn cũng nhanh đấy.
Khương Vũ không đuổi theo, cô bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Tục ngữ đã có câu: Nhà sư chạy được nhưng nhà chùa thì không.
Đoạn Bác rót cho cô cốc nước rồi lấy ghế ngồi xuống cạnh cô. Anh ta vừa vuốt ve bé rắn bạch tạng trên tay vừa hỏi: “Cô thật sự là bạn gái của anh Lệ?”
“Anh ấy chưa từng nhắc đến tôi?”
“Chưa từng. Nhưng anh ấy có nói rằng con rắn này là của một người rất quan trọng để lại.” Đoạn Bác nói tiếp: “Anh ấy coi con rắn này như con mình, ngày nào cũng cho nó ăn trứng cút. Anh ấy chăm sóc nó còn tốt hơn cả bản thân.”
Khương Vũ chọc vào đầu bé rắn: “A Lệ Lệ, tính ra bố con vẫn có chút lương tâm.”
Đoạn Bác nở nụ cười: “Nhìn thấy cô thì cuối cùng tôi cũng biết tại sao mấy năm nay anh Lệ không yêu ai.”
Bạn gái cũ hoàn hảo thế này thì sao anh có thể vừa mắt người khác được.
“Phòng khám của các anh làm ăn có tốt không?” Khương Vũ tò mò hỏi.
“Cũng khá tốt.”
Nói đến công việc, Đoạn Bác lập tức vui vẻ. Anh ta bắt đầu giới thiệu với cô: “Mặc dù phòng khám của chúng tôi trông bình thường thôi nhưng mỗi ngày đều có khá nhiều khách đến. Những chuyên gia phân tâm học trên thị thường đều tính tiền theo phút nên dân thường thì làm sao có tiền để đến khám chứ. Vì vậy những khách hàng đến chỗ chúng tôi vì giá ở đây không quá cao.”
Đoạn Bác lấy một tờ bảng giá cho Khương Vũ xem, trên đó để công khai về giá cả của từng vấn đề.
Xin lời khuyên: 90 tệ
Hòa giải quan hệ vợ chồng: 120 tệ
Phân tích tâm lý trẻ em: 220 tệ
Thôi miên sâu: 320 tệ
Đúng như Đoạn Bác nói, giá cả ở đây không quá cao. Thậm chí còn rẻ hơn giá của cơ sở massage – nơi Khương Mạn Y làm việc.
“Anh và Cừu Lệ cùng làm sao?”
“Thường thì là tôi tiếp khách.” Anh ta giải thích: “Còn anh Lệ tư vấn, đôi khi anh ấy cũng ra ngoài tư vấn.”
“Tư vấn ở ngoài?”
“Ừ, có một số khách sẽ mời anh ấy đến nhà để tư vấn.”
“Vậy anh có biết khách hàng là người thế nào không? Anh có biết giá cả và việc anh ấy phải làm gì không?”
“Đúng là bạn gái có khác, hỏi thẳng về vấn đề tài chính của anh ấy!”
Khương Vũ rất muốn biết bây giờ Cừu Lệ đang làm gì, có liên quan đến việc phạm pháp không. Nếu có thì đã đến mức nào rồi.
Cô cần phải hiểu rõ tình huống của anh thì mới có cách để thay đổi tương lai.
Đoạn Bác gãi đầu, khó xử nói: “Anh Lệ chưa bao giờ nói việc của mình cho tôi biết. Tôi hoàn toàn không biết anh ấy ở bên ngoài thế nào.”
“Khi nào anh ấy về?”
“Ờ, có thể là đêm nay hoặc ngày mai, cũng có thể là nửa tháng sau.”
Khương Vũ ngồi xuống gần sofa rồi nói: “Vậy tôi sẽ ở đây đợi anh ấy.”
“Hả, cô muốn ở đây chờ anh ấy?”
“Tôi sẽ không phiền đến việc tiếp khách của anh, nếu cần thiết thì tôi có thể tránh mặt. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chờ ở đây đến khi anh ấy về.”
Đoạn Bác gãi đầu, sau đó thì cầm điện thoại lên, ra cửa rồi gọi cho Cừu Lệ: “Anh Lệ, chị dâu không đi, nói là phải chờ anh về.”
Cừu Lệ cô đơn ngồi trên bờ đê, cầm hòn đá ném xuống sông: “Cậu cứ nói rằng tôi không muốn gặp cô ấy, bảo cô ấy về đi.”
“Nhưng nhìn chị dâu có hơi đáng sợ, em không dám nói. Hay là em đưa điện thoại cho chị ấy rồi hai người nói chuyện với nhau.”
“Tôi, cũng không dám.”
“…”
Sau khi nghe điện thoại xong, Đoạn Bác quay lại ‘bưng trà rót nước’ cho Khương Vũ. Anh ta còn sợ cô chán nên lấy điện thoại ra chơi game với cô.
Nhưng Khương Vũ không thích chơi game nên cô đi lên phòng làm việc ở tầng 2 quan sát.
Phòng này nhìn có vẻ giống một phòng sách riêng biệt. Ba mặt tường đều đặt kệ sách rất cao, trên kệ có rất nhiều sách liên quan đến tâm lý học và sách xưa về văn học nước ngoài.
Ở giữa đặt một cái bảng lớn màu trắng, trên bảng treo hình mặt cắt của não bộ con người được vẽ bằng bút lông và một số ghi chú mà Khương Vũ không hiểu.
Khương Vũ quay lại thì nhìn thấy kỷ niệm chương bằng thạch anh của Vũ hội Đêm Hè được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong một chiếc tủ kính.
Kỷ niệm chương bằng thạch anh được cất giữ rất kĩ nên nó vẫn sáng bóng dù ở trong môi trường thiếu sáng.
Ngoài ra còn có những bức ảnh khi cô biểu diễn trước công chúng trong hai năm qua.
Vậy nên Đoạn Bác gọi cô là ‘chị dâu’ cũng không có gì lạ. Sau khi Khương Vũ bị thôi miên thì cô cứ nghĩ rằng Cừu Lệ đã có bạn gái mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng thực tế Cừu Lệ chưa có lúc nào là quên cô.
Đoạn Bác gõ cửa, nói với Khương Vũ: “Ờ, chị dâu, tôi phải đóng cửa văn phòng rồi vì anh Lệ sẽ không về. Hay là cô cứ về trước đi, rồi mai lại đến.”
“Tôi không muốn tới khách sạn nên đêm nay sẽ ở đây. Chắc là không có vấn đề gì đúng không?”
“Thì…”
“Tôi có thể trả tiền cho cậu.”
“Vậy thì không cần, phòng khám này vốn là do anh Lệ mở, chỉ là…” Đoạn Bác do dự nói: “Cô ở đây một mình thì phải cẩn thận.”
“Tại sao?”
“Căn nhà này, nghe nói khá tâm linh. Hàng xóm đều nói là buổi tối không có ai nhưng vẫn nghe thấy tiếng động kì lạ, giống tiếng con gái khóc.”
Khương Vũ: “…”
Đoạn Bác tiếp tục dọa Khương Vũ: “Hơn nữa vì đây là khu nội thành cũ nên mạch điện đã xuống cấp trầm trọng, buổi tối hay bị mất điện. Cô ở đây một mình mà nếu buổi tối vừa mất điện vừa có ma thì sẽ rất sợ đúng không. Như vậy anh Lệ chắc chắn rất đau lòng, cho nên…”
Khương Vũ cắt ngang: “Nếu anh ấy thật sự đau lòng thì sẽ đến đây với tôi. Nếu không về thì tôi sẽ chờ đến khi anh ấy về.”
“Haizzzz.”
Đoạn Bác hết cách, đành phải đưa chìa khóa cho cô giữ. Còn mình thì quay lại trường vì còn có tiết học.
Lúc đi, anh ta dặn dò Khương Vũ: “Buổi tối ở đây thật sự không ổn nên cô phải cẩn thận. Trời vừa tối thì lập tức khóa cửa, đừng ra ngoài vì bên ngoài có rất nhiều biến thái.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Đoạn Bác rời khỏi thì Khương Vũ ngẫu nhiên chọn một cuốn sách phân tâm học theo trường phái Freud trên tủ sách của Cừu Lệ. Cô ngồi trên ghế và đọc nó một cách thích thú.
Cô không thể hiểu hết những nội dung trong sách nhưng cô lại thích đọc những chú thích và kinh nghiệm mà anh rút ra được ghi trên đó.
Anh là người rất mạnh mẽ nên chữ cũng giống người, nét chữ dù cứng nhưng vẫn rất đẹp.
Khương Vũ thích xem những chú thích anh ghi trên sách vì cô muốn hiểu thêm về suy nghĩ và tâm lý của anh.
Cô lật từng trang, từng trang rồi dịu dàng vuốt ve từng chữ anh viết.
Vậy mà chớp mắt đã đến 9 giờ.
Khương Vũ cảm thấy hơi mệt, cô ngáp một cái rồi cất sách đi, nằm xuống sô pha để nghỉ ngơi. Đúng lúc này thì mạch điện chập chờn rồi tắt hẳn.
Khương Vũ: …
Cô bật đèn pin rồi đi đến công tắc đèn, bật mấy lần nhưng vẫn không lên.
Đúng là Đoạn Bác không lừa cô. Mạch điện của khu này đã xuống cấp, buổi tối có nhiều người dùng nên điện áp bị quá tải.
Khương Vũ tất nhiên là sẽ không sửa công tắc nguồn điện nên cô cầm đèn pin quay lại ghế. Cô nằm trong bóng đêm lướt Weibo, nói chuyện cùng bố mẹ trên nhóm gia đình.
[Khương Vũ: @Tạ Uyên alo bố.]
[Trình Dã: @Khương Vũ bố mới là bố con.]
[Tạ Uyên: @Trình Dã *dơ chân đá bay*.]
Khương Mạn Y: … (Cạn lời)
“Không phải trẻ con!”
Đúng lúc này, Khương Vũ nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa. Cô lập tức bật dậy, cảnh giác lắng nghe tiếng động.
Xung quanh rất yên tĩnh nên Khương Vũ có thể nghe rõ âm thanh mở khóa.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra và có người bước vào.
Cô sợ tới mức nín thở, rón rén trốn xuống gầm bàn làm việc, ngồi ôm đầu gối và nắm chặt điện thoại.
Chỉ cần có điểm lạ là cô lập tức gọi cảnh sát.
Sau khi người đàn ông đi vào thì mở công tắc đèn trước, phát hiện mất điện nên anh ta mở đèn pin chiếu quanh phòng, nhìn thấy quyển sách phân tâm học theo trường phái Freud nằm trên bàn.
Khương Vũ lo lắng cầm chặt điện thoại, hô hấp nhè nhẹ, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông đó ngồi xuống sô pha, cầm bật lửa mở ra rồi lại đóng vào.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng.
“Tiểu Vũ.”
Nhận ra giọng nói trầm ấm gọi tên mình thì Khương Vũ mới thả lỏng.
Là Cừu Lệ.
Khương Vũ đã chuẩn bị tinh thần phải chờ lâu. Nếu hôm nay anh không về thì cô sẽ đợi đến hôm sau, hôm sau không về thì đợi đến khi anh về mới thôi.
Nhưng cô không ngờ anh lại về ngay tối nay.
Trong bóng đêm, người đàn ông đi tới bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Trong màn đêm, hai người nhìn nhau chăm chú nhưng họ vẫn không thể thấy rõ đối phương.
Khương Vũ không kiềm chế được mà đưa tay lên sờ mặt anh. Cô sờ từ lông mày đến mí mắt, rồi đến hàng mi dài cong cong, cánh mũi thon gọn, đôi môi,…
Dường như làn da của anh trở nên thô ráp hơn rồi!
Môi vẫn như trước, hơi mỏng và mềm mại. Tay cô dừng lại ở trên môi Cừu Lệ rất lâu mà vẫn chưa dời đi.
Khi cô cúi người xuống muốn hôn anh thì anh lại nghiêng người tránh đi.
Khương Vũ hôn lên má anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.
Cô nói với giọng run run: “A Lệ, thấy anh em rất vui.”
Cô cứ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng thật may mắn khi người xuất hiện là anh mà không phải tên biến thái.
Cô không để ý đến hành động né tránh của anh, vẫn thâm tình hôn lên mặt anh, hôn lên vành tai, cổ,…
Cừu Lệ nhắm mắt lại, anh cảm thấy tất cả tế bào cảm giác của mình như được sống lại, cảm nhận lấy sự an ủi từ cô. Dù cho anh có ý chí kiên định đến đâu thì cũng không thể chống cự lại sự dịu dàng cùng với tình yêu cô dành cho mình.
“Tiểu Vũ, em không thích anh…” Cừu Lệ chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Em thích anh chỉ vì… A!”
Anh không cảnh giác nên bất ngờ bị Khương Vũ cắn vào cổ.
Anh hơi run lên vì đau.
Cô hơi tức giận nói: “Anh thử thôi miên em xem, em cắn chết anh.”
Dứt lời, cô lập tức kề sát lên động mạch chủ ở cổ anh. Cừu Lệ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dời mắt sang chỗ khác.
Cơ thể mềm mại của cô gái nằm trọn trong lòng anh.
Mặc dù anh không thể nhìn rõ nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của hoa dành dành trên người cô.
Bàn tay Cừu Lệ run run đưa lên, muốn ôm lấy cô nhưng lại không dám chạm vào cô, cuối cùng vẫn hạ xuống, gượng gạo nói: “Em tới làm gì?”
“Em mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh làm sao?”
“Em mơ thấy anh đã chết.”
Cừu Lệ:?
Hiệu đính: Xiaoxin
Đoạn Bác mở tấm bình phong ra thì không thấy ai, chỉ thấy cửa sau đang mở. Anh trốn cũng nhanh đấy.
Khương Vũ không đuổi theo, cô bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Tục ngữ đã có câu: Nhà sư chạy được nhưng nhà chùa thì không.
Đoạn Bác rót cho cô cốc nước rồi lấy ghế ngồi xuống cạnh cô. Anh ta vừa vuốt ve bé rắn bạch tạng trên tay vừa hỏi: “Cô thật sự là bạn gái của anh Lệ?”
“Anh ấy chưa từng nhắc đến tôi?”
“Chưa từng. Nhưng anh ấy có nói rằng con rắn này là của một người rất quan trọng để lại.” Đoạn Bác nói tiếp: “Anh ấy coi con rắn này như con mình, ngày nào cũng cho nó ăn trứng cút. Anh ấy chăm sóc nó còn tốt hơn cả bản thân.”
Khương Vũ chọc vào đầu bé rắn: “A Lệ Lệ, tính ra bố con vẫn có chút lương tâm.”
Đoạn Bác nở nụ cười: “Nhìn thấy cô thì cuối cùng tôi cũng biết tại sao mấy năm nay anh Lệ không yêu ai.”
Bạn gái cũ hoàn hảo thế này thì sao anh có thể vừa mắt người khác được.
“Phòng khám của các anh làm ăn có tốt không?” Khương Vũ tò mò hỏi.
“Cũng khá tốt.”
Nói đến công việc, Đoạn Bác lập tức vui vẻ. Anh ta bắt đầu giới thiệu với cô: “Mặc dù phòng khám của chúng tôi trông bình thường thôi nhưng mỗi ngày đều có khá nhiều khách đến. Những chuyên gia phân tâm học trên thị thường đều tính tiền theo phút nên dân thường thì làm sao có tiền để đến khám chứ. Vì vậy những khách hàng đến chỗ chúng tôi vì giá ở đây không quá cao.”
Đoạn Bác lấy một tờ bảng giá cho Khương Vũ xem, trên đó để công khai về giá cả của từng vấn đề.
Xin lời khuyên: 90 tệ
Hòa giải quan hệ vợ chồng: 120 tệ
Phân tích tâm lý trẻ em: 220 tệ
Thôi miên sâu: 320 tệ
Đúng như Đoạn Bác nói, giá cả ở đây không quá cao. Thậm chí còn rẻ hơn giá của cơ sở massage – nơi Khương Mạn Y làm việc.
“Anh và Cừu Lệ cùng làm sao?”
“Thường thì là tôi tiếp khách.” Anh ta giải thích: “Còn anh Lệ tư vấn, đôi khi anh ấy cũng ra ngoài tư vấn.”
“Tư vấn ở ngoài?”
“Ừ, có một số khách sẽ mời anh ấy đến nhà để tư vấn.”
“Vậy anh có biết khách hàng là người thế nào không? Anh có biết giá cả và việc anh ấy phải làm gì không?”
“Đúng là bạn gái có khác, hỏi thẳng về vấn đề tài chính của anh ấy!”
Khương Vũ rất muốn biết bây giờ Cừu Lệ đang làm gì, có liên quan đến việc phạm pháp không. Nếu có thì đã đến mức nào rồi.
Cô cần phải hiểu rõ tình huống của anh thì mới có cách để thay đổi tương lai.
Đoạn Bác gãi đầu, khó xử nói: “Anh Lệ chưa bao giờ nói việc của mình cho tôi biết. Tôi hoàn toàn không biết anh ấy ở bên ngoài thế nào.”
“Khi nào anh ấy về?”
“Ờ, có thể là đêm nay hoặc ngày mai, cũng có thể là nửa tháng sau.”
Khương Vũ ngồi xuống gần sofa rồi nói: “Vậy tôi sẽ ở đây đợi anh ấy.”
“Hả, cô muốn ở đây chờ anh ấy?”
“Tôi sẽ không phiền đến việc tiếp khách của anh, nếu cần thiết thì tôi có thể tránh mặt. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chờ ở đây đến khi anh ấy về.”
Đoạn Bác gãi đầu, sau đó thì cầm điện thoại lên, ra cửa rồi gọi cho Cừu Lệ: “Anh Lệ, chị dâu không đi, nói là phải chờ anh về.”
Cừu Lệ cô đơn ngồi trên bờ đê, cầm hòn đá ném xuống sông: “Cậu cứ nói rằng tôi không muốn gặp cô ấy, bảo cô ấy về đi.”
“Nhưng nhìn chị dâu có hơi đáng sợ, em không dám nói. Hay là em đưa điện thoại cho chị ấy rồi hai người nói chuyện với nhau.”
“Tôi, cũng không dám.”
“…”
Sau khi nghe điện thoại xong, Đoạn Bác quay lại ‘bưng trà rót nước’ cho Khương Vũ. Anh ta còn sợ cô chán nên lấy điện thoại ra chơi game với cô.
Nhưng Khương Vũ không thích chơi game nên cô đi lên phòng làm việc ở tầng 2 quan sát.
Phòng này nhìn có vẻ giống một phòng sách riêng biệt. Ba mặt tường đều đặt kệ sách rất cao, trên kệ có rất nhiều sách liên quan đến tâm lý học và sách xưa về văn học nước ngoài.
Ở giữa đặt một cái bảng lớn màu trắng, trên bảng treo hình mặt cắt của não bộ con người được vẽ bằng bút lông và một số ghi chú mà Khương Vũ không hiểu.
Khương Vũ quay lại thì nhìn thấy kỷ niệm chương bằng thạch anh của Vũ hội Đêm Hè được đặt ở vị trí dễ thấy nhất trong một chiếc tủ kính.
Kỷ niệm chương bằng thạch anh được cất giữ rất kĩ nên nó vẫn sáng bóng dù ở trong môi trường thiếu sáng.
Ngoài ra còn có những bức ảnh khi cô biểu diễn trước công chúng trong hai năm qua.
Vậy nên Đoạn Bác gọi cô là ‘chị dâu’ cũng không có gì lạ. Sau khi Khương Vũ bị thôi miên thì cô cứ nghĩ rằng Cừu Lệ đã có bạn gái mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng thực tế Cừu Lệ chưa có lúc nào là quên cô.
Đoạn Bác gõ cửa, nói với Khương Vũ: “Ờ, chị dâu, tôi phải đóng cửa văn phòng rồi vì anh Lệ sẽ không về. Hay là cô cứ về trước đi, rồi mai lại đến.”
“Tôi không muốn tới khách sạn nên đêm nay sẽ ở đây. Chắc là không có vấn đề gì đúng không?”
“Thì…”
“Tôi có thể trả tiền cho cậu.”
“Vậy thì không cần, phòng khám này vốn là do anh Lệ mở, chỉ là…” Đoạn Bác do dự nói: “Cô ở đây một mình thì phải cẩn thận.”
“Tại sao?”
“Căn nhà này, nghe nói khá tâm linh. Hàng xóm đều nói là buổi tối không có ai nhưng vẫn nghe thấy tiếng động kì lạ, giống tiếng con gái khóc.”
Khương Vũ: “…”
Đoạn Bác tiếp tục dọa Khương Vũ: “Hơn nữa vì đây là khu nội thành cũ nên mạch điện đã xuống cấp trầm trọng, buổi tối hay bị mất điện. Cô ở đây một mình mà nếu buổi tối vừa mất điện vừa có ma thì sẽ rất sợ đúng không. Như vậy anh Lệ chắc chắn rất đau lòng, cho nên…”
Khương Vũ cắt ngang: “Nếu anh ấy thật sự đau lòng thì sẽ đến đây với tôi. Nếu không về thì tôi sẽ chờ đến khi anh ấy về.”
“Haizzzz.”
Đoạn Bác hết cách, đành phải đưa chìa khóa cho cô giữ. Còn mình thì quay lại trường vì còn có tiết học.
Lúc đi, anh ta dặn dò Khương Vũ: “Buổi tối ở đây thật sự không ổn nên cô phải cẩn thận. Trời vừa tối thì lập tức khóa cửa, đừng ra ngoài vì bên ngoài có rất nhiều biến thái.”
“Cảm ơn.”
Sau khi Đoạn Bác rời khỏi thì Khương Vũ ngẫu nhiên chọn một cuốn sách phân tâm học theo trường phái Freud trên tủ sách của Cừu Lệ. Cô ngồi trên ghế và đọc nó một cách thích thú.
Cô không thể hiểu hết những nội dung trong sách nhưng cô lại thích đọc những chú thích và kinh nghiệm mà anh rút ra được ghi trên đó.
Anh là người rất mạnh mẽ nên chữ cũng giống người, nét chữ dù cứng nhưng vẫn rất đẹp.
Khương Vũ thích xem những chú thích anh ghi trên sách vì cô muốn hiểu thêm về suy nghĩ và tâm lý của anh.
Cô lật từng trang, từng trang rồi dịu dàng vuốt ve từng chữ anh viết.
Vậy mà chớp mắt đã đến 9 giờ.
Khương Vũ cảm thấy hơi mệt, cô ngáp một cái rồi cất sách đi, nằm xuống sô pha để nghỉ ngơi. Đúng lúc này thì mạch điện chập chờn rồi tắt hẳn.
Khương Vũ: …
Cô bật đèn pin rồi đi đến công tắc đèn, bật mấy lần nhưng vẫn không lên.
Đúng là Đoạn Bác không lừa cô. Mạch điện của khu này đã xuống cấp, buổi tối có nhiều người dùng nên điện áp bị quá tải.
Khương Vũ tất nhiên là sẽ không sửa công tắc nguồn điện nên cô cầm đèn pin quay lại ghế. Cô nằm trong bóng đêm lướt Weibo, nói chuyện cùng bố mẹ trên nhóm gia đình.
[Khương Vũ: @Tạ Uyên alo bố.]
[Trình Dã: @Khương Vũ bố mới là bố con.]
[Tạ Uyên: @Trình Dã *dơ chân đá bay*.]
Khương Mạn Y: … (Cạn lời)
“Không phải trẻ con!”
Đúng lúc này, Khương Vũ nghe thấy tiếng sột soạt ngoài cửa. Cô lập tức bật dậy, cảnh giác lắng nghe tiếng động.
Xung quanh rất yên tĩnh nên Khương Vũ có thể nghe rõ âm thanh mở khóa.
Ngay sau đó, cửa bị đẩy ra và có người bước vào.
Cô sợ tới mức nín thở, rón rén trốn xuống gầm bàn làm việc, ngồi ôm đầu gối và nắm chặt điện thoại.
Chỉ cần có điểm lạ là cô lập tức gọi cảnh sát.
Sau khi người đàn ông đi vào thì mở công tắc đèn trước, phát hiện mất điện nên anh ta mở đèn pin chiếu quanh phòng, nhìn thấy quyển sách phân tâm học theo trường phái Freud nằm trên bàn.
Khương Vũ lo lắng cầm chặt điện thoại, hô hấp nhè nhẹ, tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Người đàn ông đó ngồi xuống sô pha, cầm bật lửa mở ra rồi lại đóng vào.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng.
“Tiểu Vũ.”
Nhận ra giọng nói trầm ấm gọi tên mình thì Khương Vũ mới thả lỏng.
Là Cừu Lệ.
Khương Vũ đã chuẩn bị tinh thần phải chờ lâu. Nếu hôm nay anh không về thì cô sẽ đợi đến hôm sau, hôm sau không về thì đợi đến khi anh về mới thôi.
Nhưng cô không ngờ anh lại về ngay tối nay.
Trong bóng đêm, người đàn ông đi tới bàn làm việc rồi ngồi xuống.
Trong màn đêm, hai người nhìn nhau chăm chú nhưng họ vẫn không thể thấy rõ đối phương.
Khương Vũ không kiềm chế được mà đưa tay lên sờ mặt anh. Cô sờ từ lông mày đến mí mắt, rồi đến hàng mi dài cong cong, cánh mũi thon gọn, đôi môi,…
Dường như làn da của anh trở nên thô ráp hơn rồi!
Môi vẫn như trước, hơi mỏng và mềm mại. Tay cô dừng lại ở trên môi Cừu Lệ rất lâu mà vẫn chưa dời đi.
Khi cô cúi người xuống muốn hôn anh thì anh lại nghiêng người tránh đi.
Khương Vũ hôn lên má anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt anh.
Cô nói với giọng run run: “A Lệ, thấy anh em rất vui.”
Cô cứ nghĩ mình sắp chết rồi, nhưng thật may mắn khi người xuất hiện là anh mà không phải tên biến thái.
Cô không để ý đến hành động né tránh của anh, vẫn thâm tình hôn lên mặt anh, hôn lên vành tai, cổ,…
Cừu Lệ nhắm mắt lại, anh cảm thấy tất cả tế bào cảm giác của mình như được sống lại, cảm nhận lấy sự an ủi từ cô. Dù cho anh có ý chí kiên định đến đâu thì cũng không thể chống cự lại sự dịu dàng cùng với tình yêu cô dành cho mình.
“Tiểu Vũ, em không thích anh…” Cừu Lệ chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Em thích anh chỉ vì… A!”
Anh không cảnh giác nên bất ngờ bị Khương Vũ cắn vào cổ.
Anh hơi run lên vì đau.
Cô hơi tức giận nói: “Anh thử thôi miên em xem, em cắn chết anh.”
Dứt lời, cô lập tức kề sát lên động mạch chủ ở cổ anh. Cừu Lệ đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, dời mắt sang chỗ khác.
Cơ thể mềm mại của cô gái nằm trọn trong lòng anh.
Mặc dù anh không thể nhìn rõ nhưng vẫn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của hoa dành dành trên người cô.
Bàn tay Cừu Lệ run run đưa lên, muốn ôm lấy cô nhưng lại không dám chạm vào cô, cuối cùng vẫn hạ xuống, gượng gạo nói: “Em tới làm gì?”
“Em mơ thấy anh.”
“Mơ thấy anh làm sao?”
“Em mơ thấy anh đã chết.”
Cừu Lệ:?
Bình luận facebook