Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Mối tình đầu
Vì thế tôi sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói:
“Ông Shadi, nếu như kỹ thuật chênh lệch không lớn, tôi cảm thấy các ông nên coi trọng phương diện duy trì và cập nhật phần mềm hệ thống hơn. Bất cứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng, hơn nữa hệ thống xí nghiệp rất dễ bị hacker tấn công, vấn đề này cần phải người có chuyên môn túc trực 24 giờ sẵn sàng xử lý mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao nếu hệ thống làm việc của một xí nghiệp không thể vận hành bình thường thì sẽ gây tổn thất rất lớn.
“Đấy là duy trì, về phần cập nhật… Mục đích của hệ thống OA đúng là để đề cao hiệu suất của xí nghiệp, nhưng cho dù là hệ thống được đặt làm theo yêu cầu cũng vẫn sẽ tồn tại nhiều điểm không đủ hợp lý hoặc là hạn chế. Cái này cần ưu hoá, cần không ngừng cải thiện, mà quản lý xí nghiệp sẽ luôn thay đổi, tiến bộ, hệ thống cũng nhất định phải thay đổi theo mới có thể phục vụ xí nghiệp tốt hơn.
“Tôi nói những điều này, thật ra là vì muốn bộc bạch vài vấn đề với ông Shadi. Bây giờ mọi người đều dùng phần mềm do JAVA2 phát minh, chêch lệch về kỹ thuật không lớn, chỉ khác biệt về phần chi tiết mà thôi. Nhưng ở phương diện hiệu suất và phục vụ… Người Mỹ rất chặt chẽ về thời gian làm việc. Họ rất ít làm thêm giờ, họ tuân thủ nghiêm ngặt quá trình làm việc, quy tắc cứng nhắc… Nhưng người Hoa Hạ chúng tôi thì khác. Chỉ cần được chỉ đạo, những kỹ sư kia có thể không ngủ mấy ngày mấy đêm, vùi đầu cố gắng hoàn thành công việc.
“Riêng về chu kỳ phát triển phần mềm theo yêu cầu, chắc chắn người Hoa Hạ sẽ tốn ít thời gian hơn các nước khác. Ngay cả vấn đề cập nhật hoặc là duy trì các khâu, sự cần cù của người Hoa Hạ cũng càng nổi bật rõ rõ rệt.”
Nói đến đây, miệng tôi hơi khô, vì thế tôi dừng lại rồi uống một hớp rượu.
Shadi thì không nói một lời, lẳng lặng suy nghĩ.
“Tôi không có ý giành dự án này cho cô Vi, mà chỉ đứng ở góc độ khách quan để phân tích thôi. Ông Shadi đừng để ý, huống chi Hoa Hạ chúng tôi còn có bốn công ty khác tham gia cạnh tranh cơ mà.” Tôi bổ sung thêm một câu.
Shadi lấy lại tinh thần, cảm kích chắp hai tay lại nói với tôi: “Cảm ơn cậu Dương, phân tích của cậu rất hữu ích. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng suy nghĩ qua về phương diện này, nhưng không phân tích triệt để được như cậu.”
Tôi thật sự rất ghét lễ nghi của Thái Lan, lại không thể không đáp trả, nếu không tôi sẽ có vẻ như không tôn trọng đối phương.
Chắp tay cúi chào giống đối phương xong, tôi tiếp tục uống rượu, Shadi thì bắt đầu chủ động hỏi tôi các vấn đề mà tôi vừa nêu ra.
Có lẽ vì bị nhốt ở trại tạm giam hơn mười ngày, không được nói chuyện với ai, hoặc cũng có lẽ là kinh nghiệm mấy năm làm tiêu thụ khiến tôi nói nhiều hơn, tôi không từ chối bất cứ câu hỏi nào của ông ta.
Nói xong những chuyện đó, tôi chủ động tán gẫu với ông ta về sự khác biệt giữa người Hoa Hạ và người Hoa Quốc, tình hình kinh tế, trao đổi hợp tác văn hóa.
Tôi thật sự cảm thấy, mình có thể lên chuyên mục hỏi đáp của Zhihu* để làm màu.
*Zhihu: Một trang hỏi đáp trực tuyến của Hoa Hạ.
Dĩ nhiên, không chỉ nói mấy lời làm màu, tôi còn tán gẫu với Shadi về mấy chuyện khác, như là phụ nữ, ẩm thực, và chủ đề chúng tôi nói đến nhiều nhất vẫn là phụ nữ. Hiển nhiên Shadi cũng không phải là người chính trực.
Chẳng mấy chốc sau, chúng tôi như đã hợp nhau đến mức chẳng thể giấu nhau chuyện gì.
Cho đến lúc ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó giật mình hô lên một tiếng, bảo rằng ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi mới giải tán.
Tôi không có tâm trạng để kiếm một cô gái Thái Lan qua đêm, vì thế cũng cùng Shadi rời khỏi quán bar, ông ấy còn đưa tôi đến một khách sạn ở gần đó, trước khi tạm biệt còn chia sẻ số điện thoại với nhau.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi đã trải qua một giấc ngủ rất ngon ở khách sạn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn không vội về nước, mà đi dạo trên đường phố Chiêng May, rồi tới cổ thành một chuyến, ở nơi đó có thể dễ dàng thấy được những tòa chùa miếu trang nghiêm, khiến lòng tôi thanh tịnh hơn.
Khu vực xa xôi hoặc nhưng nơi có vật giá cao thì tôi không đi, bởi vì tôi không có tiền. Cũng phải lấy một phần trong số năm vạn bạn gái cũ chuyển cho tôi, tôi mới có tiền tới Thái Lan.
Nhưng tôi sẽ không phung phí số tiền kia, tôi sẽ trả lại cho cô ta, trả cô ta không thiếu một xu nào.
Tôi không cần cô ta thương hại.
Buổi sáng ngày thứ ba, tôi thu dọn bộ quần áo duy nhất để tắm giặt, đeo ba lô trên lưng, muốn trả phòng đi sân bay, thì điện thoại di động bỗng đổ chuông, hiện trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ của Hoa Hạ.
Tôi ngờ ngợ nghe điện thoại, tôi nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: “Phương Dương, chào anh, anh vẫn còn ở Thái Lan chứ?”
“Bạch Vi?” Tôi cau mày thử hỏi, hình như đó là giọng của cô ta.
“Là tôi, anh còn ở Thái Lan không? Tôi muốn nói chuyện với anh, gặp trực tiếp.” Giọng của cô ta chẳng có tí cảm xúc gì.
“Nói chuyện gì? Có chuyện gì hay để nói à?” Tôi không hề nể nang lạnh lùng đáp lại.
“Tôi muốn mời anh trở lại công ty, tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi.”
“Ha.” Tôi không khỏi cười lạnh, “Giám đốc Bạch, cô đang đùa tôi hay là đang chơi tôi đấy?”
“Tôi thật lòng muốn mời anh quay về, suy cho cùng chuyện anh bị đuổi vì lý do bỏ bê công việc là do tôi mà ra.”
“Thế nên, cô cho tôi công việc để bù đắp hả?”
Đối mặt lời nói lạnh nhạt của tôi, Bạch Vi ở đầu bên điện thoại kia lặng thinh.
Tôi đang muốn cúp điện thoại, thì cô ta lại đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, anh biết Shadi ở BTT, đúng không?”
“Ông ta nói cho cô biết rồi sao?” Tôi không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
“Ừm, bất chấp mọi giá, tôi phải giành được dự án này. Nhưng bây giờ cán bộ cấp cao của BTT có ý nghiêng về Silicon Valley, Shadi nói chỉ anh mới có thể giúp tôi, thế nên, tôi hi vọng anh sẽ trở về.”
“Ồ, ha ha…” Tôi bật cười.
Tôi nhìn lướt qua chiếc giường đôi rộng rãi trong phòng khách sạn, hững hờ nói:
“Nếu vậy thì gặp nhau nói chuyện đi, tôi chờ cô ở phòng 8012 khách sạn Chala.”
Trong điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng tôi nghe thấy Bạch Vi nói rõ một chữ “được”, sau đó liền cúp máy.
Thật ra thì, tôi không muốn ở lại Phần mềm Trí Văn, lúc ở phòng tạm giam tôi đã tính toán kỹ, sau khi rời khỏi đó tôi phải “xực” cô ta một lần, rồi cách nhau càng xa càng tốt.
Tôi không muốn nhìn thấy cái loại người vong ơn phụ nghĩa mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng thanh cao như Bạch Vi nữa.
Càng không có chuyện tôi sẽ giúp cô ta giành được dự án kia, gọi cô ta tới đây, cũng chỉ là muốn thấy dáng vẻ khó chịu của cô ta sau khi bị từ chối mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Vi, tôi để ba lô xuống, ngồi trên chiếc ghế sopha đơn định hút một điếu thuốc, thì chuông điện thoại lại reo.
Shadi gọi tới.
Tôi nghe máy, sau khi bắt chuyện qua loa, Shadi nói với giọng điệu áy náy:
“Cậu Dương, tôi đã nói vài chuyện của cậu với cô Vi, cũng bảo cô ấy tìm gặp cậu, nếu chuyện đó làm cậu không vui, thì cho tôi xin lỗi cậu.”
“Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải xin lỗi. Tôi cũng có ý muốn gặp cô Vi, nhưng tôi sẽ không giúp cô ta thảo luận chuyện dự án của công ty ông, bởi vì tôi hận cô ta.”
“Hả?” Giọng điệu Shadi có phần kinh ngạc, ông ta im lặng chốc lát, nói: “Dương, tôi hiểu cậu, nếu vậy thì công ty của chúng tôi sẽ ký hợp đồng với công ty Silicon Valley.”
“Không phải là còn có bốn công ty Hoa Hạ khác sao?”
“Ừm…” Shadi trầm ngâm chốc lát:
“Quả thật, một công ty trong số đó rất có năng lực, người đại diện cho dự án cũng rất giỏi ăn nói. Tối qua tôi có nhắc lại những lời cậu nói với anh ta, tranh thủ cho anh ta một chút. Đúng rồi, người đại diện của dự án có một trợ lý tên Lâm Lạc Thủy, cũng rất xinh đẹp. Nước cậu nhiều mỹ nhân thật đấy.”
“Lâm Lạc Thủy?” Tôi ngẩn ra.
“Phải, Dương cậu cũng biết cô ấy ư?”
Tôi không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nỗi đau đớn đột nhiên trào dâng mà mình đã chôn kín ở sâu trong nội tâm.
Lâm Lạc Thủy, chính là người phụ nữ đã từng nói sẽ chờ tôi khi tôi bị bỏ tủ, cuối cùng lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Bạn gái cũ của tôi, mối tình đầu của tôi.
———————
“Ông Shadi, nếu như kỹ thuật chênh lệch không lớn, tôi cảm thấy các ông nên coi trọng phương diện duy trì và cập nhật phần mềm hệ thống hơn. Bất cứ phần mềm nào cũng có lỗ hổng, hơn nữa hệ thống xí nghiệp rất dễ bị hacker tấn công, vấn đề này cần phải người có chuyên môn túc trực 24 giờ sẵn sàng xử lý mọi tình huống bất ngờ xảy ra. Dù sao nếu hệ thống làm việc của một xí nghiệp không thể vận hành bình thường thì sẽ gây tổn thất rất lớn.
“Đấy là duy trì, về phần cập nhật… Mục đích của hệ thống OA đúng là để đề cao hiệu suất của xí nghiệp, nhưng cho dù là hệ thống được đặt làm theo yêu cầu cũng vẫn sẽ tồn tại nhiều điểm không đủ hợp lý hoặc là hạn chế. Cái này cần ưu hoá, cần không ngừng cải thiện, mà quản lý xí nghiệp sẽ luôn thay đổi, tiến bộ, hệ thống cũng nhất định phải thay đổi theo mới có thể phục vụ xí nghiệp tốt hơn.
“Tôi nói những điều này, thật ra là vì muốn bộc bạch vài vấn đề với ông Shadi. Bây giờ mọi người đều dùng phần mềm do JAVA2 phát minh, chêch lệch về kỹ thuật không lớn, chỉ khác biệt về phần chi tiết mà thôi. Nhưng ở phương diện hiệu suất và phục vụ… Người Mỹ rất chặt chẽ về thời gian làm việc. Họ rất ít làm thêm giờ, họ tuân thủ nghiêm ngặt quá trình làm việc, quy tắc cứng nhắc… Nhưng người Hoa Hạ chúng tôi thì khác. Chỉ cần được chỉ đạo, những kỹ sư kia có thể không ngủ mấy ngày mấy đêm, vùi đầu cố gắng hoàn thành công việc.
“Riêng về chu kỳ phát triển phần mềm theo yêu cầu, chắc chắn người Hoa Hạ sẽ tốn ít thời gian hơn các nước khác. Ngay cả vấn đề cập nhật hoặc là duy trì các khâu, sự cần cù của người Hoa Hạ cũng càng nổi bật rõ rõ rệt.”
Nói đến đây, miệng tôi hơi khô, vì thế tôi dừng lại rồi uống một hớp rượu.
Shadi thì không nói một lời, lẳng lặng suy nghĩ.
“Tôi không có ý giành dự án này cho cô Vi, mà chỉ đứng ở góc độ khách quan để phân tích thôi. Ông Shadi đừng để ý, huống chi Hoa Hạ chúng tôi còn có bốn công ty khác tham gia cạnh tranh cơ mà.” Tôi bổ sung thêm một câu.
Shadi lấy lại tinh thần, cảm kích chắp hai tay lại nói với tôi: “Cảm ơn cậu Dương, phân tích của cậu rất hữu ích. Lúc trước chúng tôi cũng đã từng suy nghĩ qua về phương diện này, nhưng không phân tích triệt để được như cậu.”
Tôi thật sự rất ghét lễ nghi của Thái Lan, lại không thể không đáp trả, nếu không tôi sẽ có vẻ như không tôn trọng đối phương.
Chắp tay cúi chào giống đối phương xong, tôi tiếp tục uống rượu, Shadi thì bắt đầu chủ động hỏi tôi các vấn đề mà tôi vừa nêu ra.
Có lẽ vì bị nhốt ở trại tạm giam hơn mười ngày, không được nói chuyện với ai, hoặc cũng có lẽ là kinh nghiệm mấy năm làm tiêu thụ khiến tôi nói nhiều hơn, tôi không từ chối bất cứ câu hỏi nào của ông ta.
Nói xong những chuyện đó, tôi chủ động tán gẫu với ông ta về sự khác biệt giữa người Hoa Hạ và người Hoa Quốc, tình hình kinh tế, trao đổi hợp tác văn hóa.
Tôi thật sự cảm thấy, mình có thể lên chuyên mục hỏi đáp của Zhihu* để làm màu.
*Zhihu: Một trang hỏi đáp trực tuyến của Hoa Hạ.
Dĩ nhiên, không chỉ nói mấy lời làm màu, tôi còn tán gẫu với Shadi về mấy chuyện khác, như là phụ nữ, ẩm thực, và chủ đề chúng tôi nói đến nhiều nhất vẫn là phụ nữ. Hiển nhiên Shadi cũng không phải là người chính trực.
Chẳng mấy chốc sau, chúng tôi như đã hợp nhau đến mức chẳng thể giấu nhau chuyện gì.
Cho đến lúc ông ta giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó giật mình hô lên một tiếng, bảo rằng ngày mai còn phải đi làm, chúng tôi mới giải tán.
Tôi không có tâm trạng để kiếm một cô gái Thái Lan qua đêm, vì thế cũng cùng Shadi rời khỏi quán bar, ông ấy còn đưa tôi đến một khách sạn ở gần đó, trước khi tạm biệt còn chia sẻ số điện thoại với nhau.
Có lẽ là do tác dụng của cồn, tôi đã trải qua một giấc ngủ rất ngon ở khách sạn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn không vội về nước, mà đi dạo trên đường phố Chiêng May, rồi tới cổ thành một chuyến, ở nơi đó có thể dễ dàng thấy được những tòa chùa miếu trang nghiêm, khiến lòng tôi thanh tịnh hơn.
Khu vực xa xôi hoặc nhưng nơi có vật giá cao thì tôi không đi, bởi vì tôi không có tiền. Cũng phải lấy một phần trong số năm vạn bạn gái cũ chuyển cho tôi, tôi mới có tiền tới Thái Lan.
Nhưng tôi sẽ không phung phí số tiền kia, tôi sẽ trả lại cho cô ta, trả cô ta không thiếu một xu nào.
Tôi không cần cô ta thương hại.
Buổi sáng ngày thứ ba, tôi thu dọn bộ quần áo duy nhất để tắm giặt, đeo ba lô trên lưng, muốn trả phòng đi sân bay, thì điện thoại di động bỗng đổ chuông, hiện trên màn hình là một dãy số điện thoại lạ của Hoa Hạ.
Tôi ngờ ngợ nghe điện thoại, tôi nghe thấy một giọng nữ quen thuộc: “Phương Dương, chào anh, anh vẫn còn ở Thái Lan chứ?”
“Bạch Vi?” Tôi cau mày thử hỏi, hình như đó là giọng của cô ta.
“Là tôi, anh còn ở Thái Lan không? Tôi muốn nói chuyện với anh, gặp trực tiếp.” Giọng của cô ta chẳng có tí cảm xúc gì.
“Nói chuyện gì? Có chuyện gì hay để nói à?” Tôi không hề nể nang lạnh lùng đáp lại.
“Tôi muốn mời anh trở lại công ty, tiếp tục đảm nhiệm vị trí trợ lý cho tôi.”
“Ha.” Tôi không khỏi cười lạnh, “Giám đốc Bạch, cô đang đùa tôi hay là đang chơi tôi đấy?”
“Tôi thật lòng muốn mời anh quay về, suy cho cùng chuyện anh bị đuổi vì lý do bỏ bê công việc là do tôi mà ra.”
“Thế nên, cô cho tôi công việc để bù đắp hả?”
Đối mặt lời nói lạnh nhạt của tôi, Bạch Vi ở đầu bên điện thoại kia lặng thinh.
Tôi đang muốn cúp điện thoại, thì cô ta lại đột nhiên lên tiếng: “Phương Dương, anh biết Shadi ở BTT, đúng không?”
“Ông ta nói cho cô biết rồi sao?” Tôi không cảm thấy quá ngoài ý muốn.
“Ừm, bất chấp mọi giá, tôi phải giành được dự án này. Nhưng bây giờ cán bộ cấp cao của BTT có ý nghiêng về Silicon Valley, Shadi nói chỉ anh mới có thể giúp tôi, thế nên, tôi hi vọng anh sẽ trở về.”
“Ồ, ha ha…” Tôi bật cười.
Tôi nhìn lướt qua chiếc giường đôi rộng rãi trong phòng khách sạn, hững hờ nói:
“Nếu vậy thì gặp nhau nói chuyện đi, tôi chờ cô ở phòng 8012 khách sạn Chala.”
Trong điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng tôi nghe thấy Bạch Vi nói rõ một chữ “được”, sau đó liền cúp máy.
Thật ra thì, tôi không muốn ở lại Phần mềm Trí Văn, lúc ở phòng tạm giam tôi đã tính toán kỹ, sau khi rời khỏi đó tôi phải “xực” cô ta một lần, rồi cách nhau càng xa càng tốt.
Tôi không muốn nhìn thấy cái loại người vong ơn phụ nghĩa mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng thanh cao như Bạch Vi nữa.
Càng không có chuyện tôi sẽ giúp cô ta giành được dự án kia, gọi cô ta tới đây, cũng chỉ là muốn thấy dáng vẻ khó chịu của cô ta sau khi bị từ chối mà thôi.
Kết thúc cuộc gọi với Bạch Vi, tôi để ba lô xuống, ngồi trên chiếc ghế sopha đơn định hút một điếu thuốc, thì chuông điện thoại lại reo.
Shadi gọi tới.
Tôi nghe máy, sau khi bắt chuyện qua loa, Shadi nói với giọng điệu áy náy:
“Cậu Dương, tôi đã nói vài chuyện của cậu với cô Vi, cũng bảo cô ấy tìm gặp cậu, nếu chuyện đó làm cậu không vui, thì cho tôi xin lỗi cậu.”
“Cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, không cần phải xin lỗi. Tôi cũng có ý muốn gặp cô Vi, nhưng tôi sẽ không giúp cô ta thảo luận chuyện dự án của công ty ông, bởi vì tôi hận cô ta.”
“Hả?” Giọng điệu Shadi có phần kinh ngạc, ông ta im lặng chốc lát, nói: “Dương, tôi hiểu cậu, nếu vậy thì công ty của chúng tôi sẽ ký hợp đồng với công ty Silicon Valley.”
“Không phải là còn có bốn công ty Hoa Hạ khác sao?”
“Ừm…” Shadi trầm ngâm chốc lát:
“Quả thật, một công ty trong số đó rất có năng lực, người đại diện cho dự án cũng rất giỏi ăn nói. Tối qua tôi có nhắc lại những lời cậu nói với anh ta, tranh thủ cho anh ta một chút. Đúng rồi, người đại diện của dự án có một trợ lý tên Lâm Lạc Thủy, cũng rất xinh đẹp. Nước cậu nhiều mỹ nhân thật đấy.”
“Lâm Lạc Thủy?” Tôi ngẩn ra.
“Phải, Dương cậu cũng biết cô ấy ư?”
Tôi không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nỗi đau đớn đột nhiên trào dâng mà mình đã chôn kín ở sâu trong nội tâm.
Lâm Lạc Thủy, chính là người phụ nữ đã từng nói sẽ chờ tôi khi tôi bị bỏ tủ, cuối cùng lại gửi cho tôi một bức thư chia tay.
Bạn gái cũ của tôi, mối tình đầu của tôi.
———————