Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182-183-184-185-186-187-188-189-190
Truyện này hay bị lỗi, lỗi ở chương nào các bạn cmt lậy giúp mình bên dưới để mình sửa nha, cám ơn
Chương 182: Cô không biết bơi
Chương 182: Cô không biết bơi
Người hướng dẫn viên du lịch kia chỉ tiếp đãi nhóm Ôn Hân ở Bingkok thôi, bởi vì đảo Phuki không quá rộng, vả lại Hoàng Lễ Thành đã tới, cậu ta chủ động nói rằng không cần hướng dẫn viên du lịch nữa, nhưng mấy việc như đặt khách sạn hay đưa đón ở sân bay vẫn cần có người giúp đỡ.
Đặt xong phòng khách sạn và xe, tôi nói chuyện thêm với Bạch Vi về mấy thứ như môi trường hay thời tiết, chưa được bao lâu cô ấy đã nói muốn đi nghỉ rồi.
Tôi không vội tắt điện thoại mà gửi cho Ôn Hân một tin nhắn trước, báo rằng ngày mai Bạch Vi sẽ đến.
Dường như Ôn Hân rất vui vẻ, nói rằng ngày mai muốn ra sân bay đón người cùng tôi.
Tôi đáp không cần, đồng thời nhắc nhở cô ấy một cách ẩn ý rằng nhất định đừng nhắc đến chuyện ngày xưa trước mặt Bạch Vi, cũng là những điều mà tôi nói với cô ấy ngày hôm nay.
Ôn Hân hứa chắc với tôi như đinh đóng cột.
Thực ra tôi cũng biết cô ấy không phải dạng người nhiều chuyện, có thể thấy được lòng dạ cô ấy không hề xấu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đứng trước cửa khách sạn chờ xe mà hướng dẫn viên du lịch đã sắp xếp, sau đó cùng xe tới sân bay chờ đợi.
Từ sân bay quốc tế Phuki tới bãi biển Patong khá xa, tôi không muốn Bạch Vi phải ngồi xe buýt sân bay, nhưng nếu không đặt xe đưa đón từ trước thì chỉ có minibus với xe taxi. Minibus tuy giá rẻ nhưng đi rất chậm, giữa đường có khả năng còn dừng lại để đề cử các dự án du lịch, hôm qua tôi đã ngồi loại xe này rồi, không hề dễ chịu chút nào.
Còn taxi thì giá thành rất đắt, từ vài trăm tới hàng nghìn baht, đổi sang tệ cũng phải đến hai trăm tệ.
Đặt xe trước thì rẻ hơn khoảng một nửa, thường chỉ khoảng bốn năm trăm baht, chiếc xe mà hướng dẫn viên du lịch tìm giúp tôi khá rẻ, khoảng bốn trăm baht là được rồi.
Khoảng hơn mười giờ, tôi gặp được Bạch Vi ở lối ra của sân bay.
Cô ấy đội một chiếc mũ chống nắng màu be có dải nơ đỏ, mặc áo vải Chiffon màu trắng tinh khiết cùng một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt dài đến bắp chân, đi đôi sandal hoa nhí, tỏa ra khí chất uyển chuyển nhưng rất thanh thuần.
Lần trước khi tới làng Đại học ở Chiêng May chơi, cô ấy cũng mặc bộ đồ tương tự, khi đó tôi cảm thấy cô ấy thật khác với giám đốc Bạch ngày thường ở công ty, hôm nay cô ấy cũng cho tôi cảm giác giống hệt.
Khoảng thời gian sau khi máy bay hạ cánh chính là lúc dòng người tập trung ở các cửa ra, cô ấy đi giữa dòng người thế nhưng vẫn thu hút ánh mắt của đám đông. Thậm chí tôi còn nhìn thấy một người đàn ông chủ động đến gần, hình như định dùng lý do giúp cô ấy kéo hành lý để bắt chuyện.
Nhưng Bạch Vi từ chối rất dứt khoát, sau đó vừa đi theo dòng người ra ngoài vừa nhìn về phía lối ra.
Khi cô ấy nhìn qua, tôi vẫy vẫy tay, cô ấy nở một nụ cười rất xinh đẹp, sau đó nhanh chóng sải bước về phía tôi.
Tôi đón lấy hành lý của cô ấy, mỉm cười bảo: “Hôm nay cô đẹp lắm, có cả đàn ông tới quyến rũ luôn.”
Cô ấy mím môi cười: “’Chẳng lẽ trước kia tôi không xinh đẹp à?”
“Không, trước kia cũng rất xinh đẹp, hôm nay chỉ đổi sang phong cách khác thôi.”
“Trước kia tôi cũng từng mặc như thế này rồi mà.”
“Lúc trước cô không cười rạng rỡ như vậy.”
Cô ấy bĩu môi: “Mồm miệng anh khéo ghê.”
“Đi thôi, lên xe nào, vừa nãy người đàn ông vừa đi qua có vẻ bối rối đấy.”
Cô ấy cười cười, không hề ngoái đầu nhìn người đàn ông rất bối rối kia mà đi thẳng tới bên cạnh tôi.
Bốn mươi phút sau, chúng tôi tới khách sạn. Sau khi làm thủ tục check-in, tôi kéo va-li lên phòng giúp cô ấy, không quên hỏi: “Cô muốn nghỉ ngơi trước hay đi chơi luôn bây giờ?”
“Bây giờ luôn đi, tôi muốn đi dạo bên bờ biển. À phải rồi, nhóm Ôn Hân đâu?”
“Họ ra bãi biển trước rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, chẳng buồn thu dọn hành lý, Bạch Vi định ra ngoài luôn.
Tôi cảm thấy khá cạn lời, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Cô có muốn xuống biển bơi vài vòng không? Nếu xuống biển thì thay đồ bơi trước đi.”
Bạch Vi sững người, sau đó cười cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ không xuống biển.”
“Cô không biết bơi à?”
“Không phải, do nghe nói bên phía bờ biển sóng lớn lắm, vả lại bờ biển Patung đông người, cho nên không muốn xuống nước.”
Tôi chợt hiểu ra, gãi gãi đầu: “Nếu cô muốn xuống biển bơi vài vòng thì chúng ta có thể kiếm bãi biển nào lặng sóng và ít người hơn.”
“Hay là thôi đi, cứ đi dạo trước đã.”
Tôi cảm thấy khá tiếc vì không thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.
Đó là phong cảnh mà tôi đã mong chờ rất lâu.
Hi vọng tối nay hoặc ngày mai có thể nhìn thấy.
Vừa đến sảnh lớn khách sạn, tôi đột nhiên phát hiện ra Ôn Hân đứng ở đó, dường như đang đợi chúng tôi.
“Chị Tiểu Vi!” Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Ôn Hân đã mừng rỡ bước tới.
“Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi. À phải rồi, sao em lại ở đây?” Bạch Vi cũng nghênh đón, còn vui vẻ ôm cô ấy một cái.
Tôi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn họ hàn huyên, đồng thời quan sát tỉ mỉ từng động tác và biểu cảm của Ôn Hân.
Hôm qua Ôn Hân nói rằng cô ấy sẽ không oán hận gì Bạch Vi, cho dù vì Bạch Vi nên tôi mới ngồi tù. Cô ấy cũng chưa từng trách đối phương, thậm chí đã trở thành bạn tốt với Bạch Vi.
Bây giờ những gì mà cô ấy biểu hiện ra khi gặp lại Bạch Vi lần nữa không giống như đang giả bộ, ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Họ trò chuyện vài câu, sau đó nắm tay nhau đi ra ngoài, thậm chí không buồn gọi tôi.
Tôi cảm thấy cạn lời, đành chậm rãi đi ngay phía sau.
Khi hai người phụ nữ có quan hệ thân thiết và một người đàn ông khác ra ngoài chơi, thông thường người đàn ông kia sẽ bị “bỏ rơi”, bởi vì các cô gái sẽ khoác tay nhau đi chơi rất thân mật. Những lúc như thế, đàn ông chỉ đóng vai người cầm túi hay xách đồ thôi.
Bây giờ tôi ở trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng Ôn Hân và Bạch Vi không mang túi, nhưng họ chẳng hề để tâm tới tôi.
Tận khi tới bãi biển Patong, họ vẫn khoác tay nhau vừa đi dạo trêи những con sóng trắng muốt, vừa thủ thỉ chuyện trò.
Tôi chỉ đi theo một lúc. Sau khi nhìn thấy nhóm Từ Triết, tôi bèn rời khỏi hai cô gái này, ngồi xuống bên cạnh Từ Triết.
Ôn Hân quay đầu liếc nhìn tôi một cái, khoảnh khắc đó, dường như tôi thấy được vẻ giảo hoạt và đắc ý trong ánh mắt ấy.
Tôi cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra cô ấy cố ý.
Chừng nửa tiếng sau, họ có vẻ thấm mệt, cuối cùng cũng chịu quay về.
Bạch Vi ngồi xuống quên cạnh tôi, tiện thể cởi luôn đôi dép và duỗi chân ra.
Phần bắp chân lộ ra ngoài vừa trắng vừa thon có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với tôi.
“Anh không xuống bơi à?”, cô ấy đột nhiên quay đầu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cô không bơi cùng tôi, tôi bơi một mình chán chết.”
“Tôi không mặc đồ bơi.”
“Bây giờ quay về thay cũng được mà, khách sạn có xa lắm đâu, đi vài phút là tới.”
Bạch Vi bĩu môi: “Anh cứ khăng khăng muốn tôi xuống bơi như thế, chắc chắn là có ý đồ xấu gì đây.”
Tôi cứng họng: “Giám đốc Bạch, trông tôi giống hạng người như thế không?”
“Có.”
Nghe được câu trả lời dứt khoát của Bạch Vi, tôi nhất thời không biết đối đáp thế nào. Quả thực tôi có mục đích khác, nhưng chỉ là muốn thấy cô ấy mặc bikini thôi, không được tính là ý đồ xấu chứ.
Thấy tôi không nói gì, gương mặt Bạch Vi lộ ra vẻ đắc ý, trông có phần khá giống với Ôn Hân lúc này.
Từ sau khi tôi và Song phát sinh xung đột tại quán bar của hắn, Bạch Vi nhận lời mời ra ngoài ăn khuya, quan hệ của chúng tôi hòa hoãn hơn, thậm chí còn mờ ám hơn lúc trước.
Lớp giấy ở giữa dường như càng lúc càng mỏng, có lẽ không cần cố ý chọc thủng nó cũng có thể tự động nứt toác ra bất cứ lúc nào.
Tôi cũng không biết cứ như thế này rốt cuộc là đúng hay sai.
——————–
Chương 183: Giác quan thứ sáu
Chương 183: Giác quan thứ sáu
Dù sao đến lúc đó Hà Khai Thành chắc chắn sẽ đến tìm tôi gây chuyện, người nhà Bạch Vi không muốn tôi quá thân thiết với cô ấy, lần trước cũng đã bảo tôi tự mình rời xa cô ấy, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý với Hà Khai Thành.
Nhưng, gần đây, sau khi ngày càng thân thiết hơn với Bạch Vi, chung quy tôi vẫn khó có thể kiểm soát được tình cảm của mình mà có những hành động mập mờ ám muội, bao gồm cả trong lời nói, lúc nào cũng việc xảy ra rồi mới phát giác được lời nói như thế, hành động như vậy là không phù hợp.
Bạch Vi cũng thế, tôi cũng cảm thấy được rằng cô ấy luôn để lộ ra sự quan tâm đối với tôi trong vô thức, cũng thường khó từ chối những yêu cầu của tôi, ví dụ như nửa đêm gọi cô ấy ra ngoài ăn khuya, còn cả lần này kêu cô ấy đến đảo Phuki chơi nữa.
Đương nhiên, mới vừa nãy khi tôi rủ cô ấy xuống bơi thì đã bị từ chối.
Cho đến tận giờ ăn trưa, tôi vẫn chưa thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.
Sau khi ăn trưa xong tại một nhà hàng bên cạnh trung tâm mua sắm Jungceylon, đám người Ôn Hân và Lưu San San muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi, đi được nửa đường Bạch Vi lén hỏi tôi, có thể dẫn cô ấy đi chơi không, buổi sáng cô ấy đã ngủ hơn một giờ đồng hồ trêи máy bay nên lúc này không buồn ngủ.
Tôi nói có thể, rồi hỏi cô ấy muốn đi chơi ở đâu.
Cô ấy nói cứ đi dạo loanh quanh là được rồi, ví dụ như thuê một chiếc xe lượn một vòng chẳng hạn.
Vì vậy, sau khi quay về khách sạn, tôi và cô ấy không trở về phòng nghỉ ngơi mà đứng trước cửa khách sạn thuê một chiếc xe máy.
Cô ấy kéo váy ngồi phía sau xe máy, trông khá thành thạo, sau đó hai tay khẽ ôm qua eo tôi.
Tôi lái xe dọc theo bãi biển đi về phía Nam, suốt cả đường đi tôi giới thiệu cho cô ấy những cảnh vật đặc sắc bên đường, và cả những địa điểm thú vị để chơi ở Phuki, ví dụ như đi lặn ở đảo Racha hay đảo Phi Phi.
Thật ra tôi rất muốn đi lặn, bởi vì tôi chưa từng được thử, nhưng lúc này đã là buổi chiều rồi, đi đến đó thì cũng không chơi được bao lâu, hơn nữa bây giờ đang là mùa mưa, độ trong của nước và sóng biển đều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trải nghiệm.
Bạch Vi thì lại không có hứng thú đặc biệt với trò gì, ngoại trừ việc nghịch cát ở bãi biển.
Cô ấy nói, điều muốn làm nhất khi đến Phuki là đắm mình vào trong ánh nắng mặt trời, đạp trêи từng bọt sóng ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp nơi đây.
Sở thích này của cô khá giống với Ôn Hân, hôm qua cô ấy cũng đạp bọt sóng cả buổi.
Bạch Vi còn nói, cô ấy thích hóng gió trêи chiếc xe gắn máy thế này, nhất là được đi dọc theo bãi biển với cảnh vật đẹp đẽ.
Tôi nhớ tới những ngày ở huyện Bình, ngày nào tôi cũng lái xe máy đến đón cô ấy, chở cô ấy đi trêи con đường có biển hoa nhài mọc hai bên.
Có lẽ, kể từ đó cô ấy mới thích ngồi sau xe máy đi hóng gió, bởi vì trước đó cô ấy chưa từng ngồi xe máy.
Tôi chạy xe về phía nam được khoảng chừng mười phút, đột nhiên phát hiện sắc trời đang dần dần âm u, mây đen đã phủ kín khoảng trời trêи đỉnh đầu từ lúc nào không hay, từng cơn gió lạnh cũng đang từ biển thổi vào.
“Trời sắp mưa rồi! Ôm chặt chút, tôi sắp sửa phóng nhanh để tìm chỗ trú mưa đấy!” Nhìn thấy xung quanh đây không có mái nhà, hay chỗ nào có thể trú mưa, tôi mới quay đầu nói với Bạch Vi.
“Ừm.” Bạch Vi gật đầu, sau đó hai tay cô ấy ôm chặt eo tôi, người cô ấy cũng khẽ áp sát vào lưng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm cùng độ vĩ đại của bộ ngực cô ấy qua lớp áo voan mỏng.
Nhưng lúc này, tôi chẳng rảnh để nghĩ đến mấy chuyện viển vông, sau khi kéo kính chắn gió trong suốt của nón bảo hiểm xuống, tôi nhấn ga phóng về phía trước.
Chưa đầy hai phút sau, trời bắt đầu đổ những hạt mưa đầu tiên, rơi lốp bốp tung tóe xuống mặt đường, còn khiến cho những đám cỏ cây bên đường phát ra tiếng xào xạc.
Cũng may, lúc này ở bờ biển không xa phía trước có một cái chòi nghỉ mát, có bốn thanh gỗ chống đỡ, bên trêи được phủ một lớp cỏ tranh màu xám trắng rất dày, cái chòi này chắc cũng được vài năm tuổi rồi.
Xung quanh đây cũng không còn nhà cửa hay nơi có thể trú nào khác nữa, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lái xe xuống ven đường đi dọc theo bãi cỏ thẳng về chòi nghỉ mát kia.
Lúc này, mưa cũng dần dần nặng hạt, rơi xuống rải rác như rắc những hạt đậu, tôi dừng xe lại sau đó kéo tay Bạch Vi chạy về phía chòi nghỉ mát.
“May là chạy nhanh, nếu không là bị ướt sũng như chuột lột rồi.” Tôi nghĩ thôi đã thấy rùng mình, vừa nói vừa vỗ những giọt nước mưa thấm trêи quần áo xuống.
“Cô có bị ướt không?” Tôi chú ý tới Bạch Vi cũng đang vỗ quần áo, nên cau mày hỏi.
“Một chút thôi, không sao hết.”
Tôi quay ra nhìn phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy tấm áo voan sau lưng của cô ấy đã bị ướt một khoảng nhỏ, vừa hay lại đúng chỗ móc cài của áo trong, để lộ ra màu da và chiếc áօ ɭót màu hồng bên trong.
“Cô có đem theo khăn giấy không?” Tôi hỏi.
Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi chỉ đem theo điện thoại thôi.”
Quả thật, để tiện đi chơi, trêи người cô ấy chẳng mang theo thứ gì ngoài chiếc bao đựng điện thoại.
“Không sao, đợi gió thổi một lát là khô ấy mà.” Cô ấy mỉm cười và nói, sau đó khẽ vùng vẫy cổ tay một cái.
Tôi mới phát hiện, tay của mình vẫn còn đang nắm chặt tay cô ấy, bèn vội vàng buông tay rồi mỉm cười lúng túng.
Cô ấy không để ý chỉ lẳng lặng ngắm nhìn mặt biển đang dung hòa làm một với màn mưa bên ngoài.
Rất đẹp, trông giống như một tiên nữ trêи bầu trời đang rót nước từ trêи trời xuống biển.
Cô ấy cũng rất đẹp, dáng vẻ an tĩnh mà chăm chú này giống y chang hình đại diện WeChat của cô ấy.
Trước đây, cô ấy có thể là một kiểu người có tính nghệ sĩ, ngây thơ đa sầu đa cảm, bởi vì những người trẻ có tính nghệ sĩ hay mơ mộng mới có thể thường xuyên bộc lộ ra dáng vẻ thế này.
Nhưng bây giờ, ban ngày lúc làm việc cô ấy chính là một cô gái mạnh mẽ giỏi giang, đầy kinh nghiệm và lạnh lùng, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ lúc này.
Là một người có rất nhiều mặt tính cách.
Tôi không làm phiền đến cô ấy, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô ấy, nghe tiếng mưa rơi rào rào ngoài kia, ngắm nhìn đại dương đang bị nước mưa nhấn chìm.
“Phương Dương, có phải Ôn Hân thích anh không?”
Bất chợt cô ấy hỏi một câu như vậy.
Tôi ngẩn người một lát, ngay sau đó lại có phần cảm khái, đây mẹ kiếp chính là giác quan thứ sáu của con gái sao?
Cô ấy lại khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được, ánh mắt cô ấy nhìn anh có phần khác lạ, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn.”
Trong đầu tôi đã sớm đoán ra được cô ấy sẽ nói như vậy, nào là ánh mắt, nào là giác quan thứ sáu, ngay đến cả ngữ khí giọng điệu cũng giống Ôn Hân như đúc.
Nhưng, giữa Bạch Vi và Ôn Hân, quả thật có một vài điểm tương đồng, đây chính là kết luận sau khi ở chung với cô ấy mấy ngày của tôi.
Nhất là những lúc im lặng, hai người đều có một phong thái nhã nhặn, trầm tĩnh, đồng thời phảng phất hơi thở trong sáng mơ mộng.
Điểm khác nhau chính là Bạch Vi có hai mặt tính cách, một mặt chính là dáng vẻ như bây giờ, mặt tính cách khác chính là lúc cô ấy làm việc, có thể tùy ý thay đổi giữa trong sáng, mơ mộng và mạnh mẽ, già dặn.
Nhưng tôi chưa từng thấy dáng vẻ Ôn Hân lúc làm việc, nói không chừng cũng có dáng vẻ như kia của Bạch Vi.
Có lẽ, bởi vì hai người họ có sự tương đồng như vậy, thế nên mới thích cùng một kiểu đàn ông.
“Phương Dương, có phải cô ấy đã thích anh từ lâu rồi đúng không?” Cô ấy lại hỏi tiếp.
Tôi chẳng biết nên trả lời thế nào đối với câu hỏi của Bạch Vi.
Rất rõ ràng, cô ấy đã nhìn ra được tâm tư của Ôn Hân.
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?” Cô ấy thấy tôi cứ im lặng suốt, nên lại mỉm cười rồi hỏi.
Tôi gật đầu: “Nhìn ra. Hơn nữa, cô ấy cũng nói cho tôi biết, ngay tối hôm qua thôi.”
Bạch Vi ngẩn người một lát: “Cô ấy tỏ tình với anh rồi hả?”
“Cũng không tính là tỏ tình, chỉ là trò chuyện giống như hai người bạn bình thường thôi, nói tới nói lui rồi lại nói tới vấn đề này, sau đó cô ấy nói chuyện này với tôi, rằng bắt đầu thích tôi từ hồi học đại học.”
——————–
Chương 184: Hận thấu xương
Chương 184: Hận thấu xương
Nói đến đây, tôi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Mưa bên ngoài không lớn lắm, trú mưa trong một lầu bát giác đón gió biển mát lạnh là một trải nghiệm rất đặc biệt.
“Thực ra hồi đại học tôi không hề thân với cô ấy, những câu từng nói với nhau trong bốn năm cộng lại chắc còn chưa được một trăm câu. Hơn nữa chưa bao giờ có sự giao thiệp đặc biệt nào, đôi bên vốn không hề hiểu nhau, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại thích tôi.”
“Mấy ngày trước khi ở Chiêng May, khi cảm nhận được sự khác thường của cô ấy đối với tôi, tôi còn nghĩ là mình bị ảo giác. Không ngờ đúng là thật, một chuyện khó mà tin được.”
Bạch Vi đăm chiêu hỏi: “Thời đại học anh đã yêu đương với Lâm Lạc Thủy rồi à?”
“Phải.”
“Vậy quan hệ của cô ấy với Lâm Lạc Thủy có tốt không?”
“Khá tốt, họ ở chung ký túc xá.”
“Có lẽ là cô ấy tìm hiểu về anh thông qua lời kể của Lâm Lạc Thủy.”
“Chắc là vậy.”
Bạch Vi do dự chốc lát, rồi cúi đầu hỏi: “Vậy khi cô ấy nói với anh, anh đã nói gì?”
Tôi lắc đầu: “Không nói gì cả.”
“Vậy anh có thích cô ấy không?”
Nghe thấy Bạch Vi nói vậy, tôi quay đầu nhìn cô ấy, trả lời không hề do dự: “Không, tôi không thích cô ấy.”
“Vì sao? Cô ấy rất tốt, vô cùng xinh đẹp, rất tốt tính, là một cô gái mà nhiều người đàn ông tìm mòn mắt cũng không thấy.”
Tôi cười, không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà hít sâu một hơi thuốc, bình tĩnh nói: “Giám đốc Bạch, cô có phát hiện ra không, giữa chúng ta dường như có một sợi dây vô hình cột chúng ta lại vào với nhau. Ba năm trước cô thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi, ba năm sau tôi lại gặp được cô, hơn nữa…”
Tôi không nói tiếp nữa, chỉ đưa tay ra ngoài chòi hóng mát, để giọt mưa mát lạnh rơi vào lòng bàn tay, trong đầu tôi lần lượt hiện lên từng cảnh tượng sau khi quen biết cô ấy.
Có lẽ cuộc đời thực sự đã được định trước.
Bạch Vi quay đầu qua, cũng lặng lẽ nhìn cảnh mưa bên ngoài, cô không nói gì, có lẽ cũng biết vế đằng sau của từ “hơn nữa” là gì.
“Phương Dương, có phải lúc trước anh hận tôi thấu xương không?”, một lúc lâu sau, cô chợt hỏi.
“Ừ.” Tôi cười, “Lúc đó tôi thực sự rất hận cô, chỉ hận không thể làm điều đó…điều đó đó, cô hiểu mà.”
“Lúc đó anh thực sự là tên lưu manh thối tha.” Bạch Vi cắn môi nhìn tôi, ánh mắt cô vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, nhưng dường như có thêm cả nét cười.
“Ha ha, quả thực là như vậy. Lúc đó mới ra tù, máu côn đồ trong người vẫn sôi sục. Phải rồi, giám đốc Bạch, cô nói xem, nếu lúc đó tôi không kiềm chế được thì có phải bây giờ lại ở trong tù rồi không?”
Bạch Vi gật đầu không hề do dự: “Đúng vậy, nếu anh thực sự làm…làm cái đó với tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, nhốt anh vào tù ở tầm chục năm.”
“May mà kiềm chế được.” Tôi bất giác bật cười.
Bạch Vi trừng tôi, sau đó quay đầu đi che giấu nét cười bên môi.
Không lâu sau, cô kìm được nụ cười, khẽ hỏi: “Phương Dương, giờ anh còn hận tôi không?”
Tôi lắc đầu không hề do dự: “Bây giờ? Không, không hận, tôi đã không còn hận cô từ lâu rồi.”
“Nhưng tôi vẫn rất tự trách, lúc đó…”
“Tôi thích cô.”
Không biết vì sao, tôi không kiềm chế được phải cắt ngang lời cô ấy, và nói ra lời từ tận đáy lòng mà tôi đã muốn nói với cô ấy từ rất lâu rồi.
Nghe thấy câu đó, người Bạch Vi cứng đờ. Cô quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đó dường như hơi mờ mịt.
Tôi thản nhiên cười: “Vừa nãy không phải cô hỏi tôi vì sao không thích Ôn Hân sao? Giờ tôi có thể trả lời rồi, vì tôi thích cô.”
Bạch Vi chợt tỉnh táo lại, cô đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn tôi
Tôi tự độc thoại: “Tôi không biết tôi thích cô từ lúc nào. Lúc trước tôi không dám khẳng định, nhưng giờ…tôi biết mình đã thích cô thật rồi.”
“Ngày ấy tôi hận cô thấu xương, ngoại trừ việc muốn làm cái đó với cô, tôi còn muốn đánh cho cô một trận nhừ tử. Nhưng sau đó, bằng một cách rất kỳ lạ lại thành ra thế này…Có lẽ đây chính là duyên phận là mọi người hay nói, cũng có lẽ là do số trời định sẵn.”
Lúc trước tôi từng ảo tưởng cảnh tượng mình tỏ tình với Bạch Vi, tôi nghĩ mình sẽ rất căng thẳng, tim đập thình thịch.
Nhưng giờ tôi mới phát hiện, mình rất bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện vô cùng bình thường với bạn bè, không hề có quá nhiều sự dao động.
Mà Bạch Vi thì có sự căng thẳng thể hiện ra rất rõ ràng, mặt rất đỏ, người cũng căng cứng, đứng thẳng tắp.
Tôi hít sâu một hơi thuốc, để bản thân mình lý trí hơn, giọng tôi vẫn rất bình tĩnh: “Giám đốc Bạch, thực ra tôi cũng biết thái độ của cô đối với tôi…không giống lúc trước, ít ra thì giờ cô cũng không ghét tôi nữa, có lẽ là còn có thiện cảm.”
“Nhưng tôi biết, dù giữa hai chúng ta có gì đi chăng nữa, gia đình cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, lần trước Khai Thành đã nói rõ với tôi rồi. Hoặc có lẽ, ngay từ đâu tôi đã sai, tôi nên nhận năm triệu tệ của cô, sau đó đi thật xa, như thế sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng sẽ không…nảy sinh cảm giác sai lầm.”
“Cô yên tâm, chỉ là đột nhiên tôi không kiềm chế được nên mới nói lời trong lòng ra mà thôi, tôi không có ý khác, cô đừng để tâm, tôi…”
“Vì sao?” Bạch Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi một câu rất kỳ lạ.
“Ý cô là gì?” Tôi không hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.
“Vì sao lại bảo tôi đừng để tâm?”
Tôi bừng tỉnh, cúi đầu cười áy náy: “Tôi không muốn cô cảm thấy phiền bởi những lời của tôi, dù sao thì nếu…tôi chỉ nói là nếu mà thôi, giữa chúng ta có gì đó, có lẽ cô sẽ vì thế mà nảy sinh xích mích với gia đình, sẽ khiến họ thất vọng và đau lòng, mà nếu không có sự ủng hộ của gia đình…”
“Tôi không quan tâm.”
Bạch Vi đột nhiên cắt ngang lời tôi, ánh mắt cô rất kiên định, như là đang quyết định một việc gì đó rất quan trọng.
“Phương Dương, tôi không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, hơn nữa, tôi sẽ thuyết phục họ.”
Tôi sững sờ, nhìn cô ấy chằm chằm, tim đập thình thịch như trống dồn.
“Phương Dương, em cũng thích anh.” Dường như cô ấy đã tích tụ được đủ dũng khí.
Trước kia tôi cũng đoán được, nhưng khi tôi chính tai nghe thấy cô ấy nói, đầu óc tôi chợt trống rỗng, bên tai không ngừng văng vẳng câu nói ấy.
Ngoài chòi hóng mát, mưa rơi rả rích trêи bãi cỏ, gió biển thổi ập tới từng cơn khiến mái tóc cô ấy tung bay, nhưng ánh mắt của cô ấy cứ như đã ngưng đọng lại giống như không khí xung quanh.
Thế giới này dường như chỉ còn lại tôi và cô ấy.
Trong thế giới thuộc về riêng mình chúng tôi này, tôi chỉ có một suy nghĩ, hôn cô ấy.
Bạch Vi là cô gái xinh đẹp nhất trần đời này mà tôi từng gặp, đặc biệt là vào khoảnh khắc này.
Đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió biển thổi qua, đôi mắt quyến rũ bởi được phủ thêm một lớp sương mù, đôi môi khẽ mở thơm ngát…
Tôi không khống chế nổi mình nữa, tôi nắm lấy tay cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.
Khi ôm lấy vòng eo thon nhỏ đó, tôi hôn lên môi cô ấy.
——————–
Chương 185: Các người định làm gì
Chương 185: Các người định làm gì
Thời gian một lần nữa như ngưng đọng
Tôi hi vọng có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, lại giống như đã trì trệ rất lâu. Đôi môi chúng tôi tách nhau ra. Cô ấy thở hổn hển vùi đầu vào vai tôi. Cơ thể như mất đi sức lực, mềm mại nép vào tôi.
Tôi ôm chặt Bạch Vi, cảm nhận nhịp tim dồn dập từ trong lồng ngực cô ấy truyền tới.
Cứ như vậy, chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì, cũng không nghĩ tới việc buông ra.
Tôi không biết như này đã được coi là ở bên nhau chưa, hay chỉ là sự an ủi tạm thời.
Tôi cũng không dám hỏi, sợ mở lời thì sẽ phá vỡ mất niềm hạnh phúc đã khao khát từ rất lâu này.
Bất giác, trời tạnh mưa, ánh nắng buổi chiều từ phía tây chiếu vào, rọi lên người chúng tôi
“Đứng nhích vào trong một chút, đừng để bị đen da.” Bị ánh nắng chiếu vào khá lâu, tôi không nhịn được bèn buột miệng nói.
“Ừm.” Bạch Vi khẽ ừm một tiếng, sau đó ngẩng đầu, để tôi ôm cô ấy từ từ lùi vào bên trong mái chòi.
Cô ấy cúi đầu không dám nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, hàng lông mi cong dài khẽ run run.
Tôi muốn hôn cô ấy một lần nữa!
Nhưng khi tôi vừa giơ tay định nâng khuôn mặt cô ấy thì tiếng xe máy ở con đường gần đó vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, thấy ba chiếc xe máy từ phía bắc đi tới. Người lái xe đội mũ, không thể nhìn rõ mặt. Ngược lại, từ phía nam cũng có hai chiếc xe chạy tới, họ đều đội mũ.
Khi tới gần chiếc chòi, năm chiếc xe chạy từ hai hướng khác nhau đột nhiên rời khỏi đường cái, quẹo vào đám cỏ, đồng thời chạy thành hàng về phía mái chòi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó tôi bỗng có linh cảm không lành. Có lẽ đám người này tới vì tôi.
“Mau, lên xe!”
Tôi không kịp nghĩ nhiều kéo tay Bạch Vi, chạy ra phía chiếc xe của mình đậu bên ngoài chòi.
Bạch Vi hét lên kinh hãi, bị tôi kéo lảo đảo, chạy được vài bước, suýt té ngã.
Tôi đỡ kịp cô ấy dậy, rồi lại kéo cô ấy ra khỏi căn chòi.
Nhưng mấy tên lái xe rõ ràng đã ý thức được việc chúng tôi muốn bỏ chạy, bọn chúng đồng thời rồ ga, lái vòng quanh, có vẻ như muốn chặn mọi đường thoát của tôi.
Một phía của căn chòi giáp biển này là đường leo lên núi. Hai bên là vành đai xanh cao nửa người. Mặt đối diện với đường lớn là thảm cỏ bằng phẳng nhưng không quá rộng. Sau khi năm chiếc xe máy của bên kia lái tách ra thì hầu như lối đi bị bịt kín.
Nếu giờ tôi lái xe lao tới thì rất có khả năng sẽ bị đối phương kẹp cứng và tấn công, tới lúc đó chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được.
Quan trọng nhất là có khi còn khiến Bạch Vi bị thương.
Nơi đây cách bãi biển hơi xa, nên vốn ít người qua lại, cộng thêm cơn mưa vừa rồi, nên giờ xung quanh căn bản không nhìn thấy bóng dáng ai.
Do dự một lúc, tôi kéo Bạch Vi chạy về phía vành đai xanh ở hai bên, chạy về phía bãi biển phía bắc, vừa chạy vừa lôi điện thoại ra báo cảnh sát.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?” Lúc này Bạch Vi mới hoàn hồn, vừa lảo đảo chạy vừa hỏi.
Tôi không hề quay đầu, chỉ đáp lại: “Người của Cung Chính Văn, cũng có thể không phải! Dù gì thì đám này cũng tới gây phiền phức cho anh.”
“Bọn họ định làm gì?”
“Có khả năng muốn trả thù anh, nhưng cũng có khả năng là có mục đích khác.”
Nếu là người của Cung Chính Văn thì còn đỡ, bởi vì mục tiêu của họ chỉ là tôi, sẽ không ra tay với Bạch Vi.
Nhưng mấy người này đều đội mũ bảo hiểm, nên tôi cũng không biết rốt cuộc có phải là người do Cung Chính Vinh sai tới hay không, cũng có khả năng do Song phái tới, thậm chí có thể là kẻ khác, ví dụ những kẻ buôn người hoặc nội tạng.
Vậy nên tôi không thể để Bạch Vi ở đây, phải đưa cô ấy đi, nếu không, nếu là những người bắt cóc thì Bạch Vi sẽ…
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ kéo Bạch Vi chạy không ngừng.
Lúc này, điện thoại được kết nối, tôi nói ngắn gọn nhất có thể báo cho cảnh sát. Chúng tôi bị những kẻ không rõ thân phận tấn công, sau khi nói địa điểm, chúng tôi chẳng còn quan tâm nổi tới những câu hỏi lôi thôi và công thức hóa của người ở đầu dây bên kia, tôi chỉ hét lên vài từ ‘mau cử người tới’ rồi ngắt điện thoại tiếp tục chạy.
Mấy chiếc xe máy ầm ầm đuổi theo, nhưng do vành đai xanh cao tới nửa người nên xe của bọn chúng không thể lao vào, chỉ có thể chạy tách bên ngoài. Trong đó có hai chiếc xe bám sát vành đai xanh, hai chiếc còn lại thì đạp ga, định đi vào con đường của chúng tôi từ phía trước.
Cứ như này chắc chắn sẽ không ổn. Bạch Vi chạy rất chậm, chạy ngược lại cũng không thể thắng được xe máy của đối phương, cảnh sát cũng chẳng thể nào đến nhanh như vậy, chưa tới vài phút nữa thôi là chúng tôi đã bị đối phương đuổi kịp.
Bọn chúng có năm người, nếu không có vũ khí còn đỡ, tôi có thể chặn được đối phương, giành lấy thời gian cho Bạch Vi chạy đi, chỉ cần cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, một mình tôi chắc chắn cũng có cách thoát thân.
Nhưng, rõ ràng đối phương có sự chuẩn bị khi tới, không thể nào không mang theo vũ khí, sợ nhất là súng.
Chúng tôi đành tiếp tục chạy, cố gắng kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới thì dễ xử rồi.
Nghĩ tới đây, tôi nghiến răng, đưa Bạch Vi đi xuyên qua một vành đai xanh khác, chạy về phía sườn núi gần biển.
Ba chiếc xe máy kia thấy vậy, một gã trông như kẻ cầm đầu hét lên, đồng loạt dừng xe lại, gỡ mũ bảo hiểm, nhảy qua vành đai xanh chạy đuổi theo.
Sườn dốc giáp biển mọc đầy cây cỏ rậm rạp. Dọc theo bờ biển vài kilomet, dưới chân núi phía tây là bãi đá. Vừa rồi, hai chiếc xe định chặn chúng tôi đã kịp tới phía bắc trước, có ba người đang đuổi ở phía sau từ phía đông của vành đai xanh. Vì vậy sau khi chạy tới khu rừng của sườn núi, tôi kéo Bạch Vi rẽ ngoặt, xuyên qua khu rừng rậm chạy về phía nam.
Khu rừng phủ đầy bởi tán lá mềm mại lẫn những hòn đá to nhỏ khác nhau, cộng thêm với những sườn dốc của sườn núi, nên ở đây không thể chạy nhanh được, thậm chí không cẩn thận sẽ bị té ngã.
Nhất là tôi đang dẫn theo Bạch Vi ở bên cạnh, với tốc độ lúc này, chẳng mấy chốc sẽ bị đám kia đuổi kịp.
Lòng đang sốt ruột như lửa đốt thì Bạch Vi đột nhiên kêu a một tiếng, sau đó cô ấy bị trẹo chân.
Điều mà tôi lo lắng nhất đã xảy ra.
Tôi vội vàng chạy tới ôm cô ấy: “Bị trẹo chân rồi à?”
Cô ấy lắc đầu: “Chân không sao, nhưng dép bị hư rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn, dép mà cô ấy mang đã bị đứt quai, có thể là do đường không được bằng phẳng gây ra.
Dép bị đứt quai thì không thể chạy được, đi chân đất lại càng không thể. Nơi này có rất nhiều đá và những cành cây gãy bên dưới mấy tán cây mềm mại, thậm chí có cả gai nhọn. Chân trần giẫm phải chúng chắc chắn sẽ bị rách da.
Tiếng bước chân của đối phương đã mơ hồ nghe thấy từ phía sau. Tiếp tục như này không thể được. Chúng tôi không thể chạy thoát.
Đành phải nghĩ cách khác.
Tôi hạ quyết tâm không hề do dự. Sau khi dìu Bạch Vi tới một đám cây rậm, tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Trốn ở đây, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được kêu, càng không được bước ra, trừ khi anh kêu em chạy, nghe rõ chưa?”
“Anh đi đâu?”Ánh mắt Bạch Vi lập tức lộ vẻ kinh hãi.
——————–
Chương 186: Nguy cơ
Chương 186: Nguy cơ
“Em yên tâm, anh không đi đâu hết. Em chỉ cần nhớ lời anh dặn là được, trốn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng, cũng không được đi ra. Nhớ tuyệt đối không được đi ra, trừ khi anh bảo em chạy.”
“Nhưng…”
“Tin anh, mau trốn vào đi, chúng chuẩn bị đuổi tới rồi.”
Bạch Vi có vẻ rất sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu với tôi, sau đó chui vào bụi cây đó.
Sau khi thấy cô ấy đã trốn kỹ, tôi quay người leo lên sườn núi, trêи đường tiện tay bẻ một cành cây ngắn, đồng thời bẻ đoạn thô nhất đi.
Sau khi leo đến chỗ cách đỉnh dốc chừng mười mét, tôi trốn vào phía sau một cái cây cổ thụ, tay phải cầm cây gậy gỗ, tay trái thì lấy điện thoại ra, mở camera, giơ mặt trước điện thoại lên, để camera có thể bắt được cảnh đằng sau.
Cùng với tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, có ba người xuất hiện trong màn hình điện thoại. Tuyến đường đi của một người trong số đó đến gần đỉnh dốc, chắc sẽ đi qua chỗ tôi, hai người còn lại thì tách nhau ra một ở giữa dốc, một ở dưới dốc cách nhau chừng mười mét. Họ kéo giãn khoảng cách như một tấm lưới thưa, đuổi men theo sườn núi.
Hai trong số ba người đó cầm dùi cui rút của cảnh sát, trong đó có tên đang đi về phía đỉnh dốc và sẽ đi qua chỗ tôi. Nhưng tên thấp còi da đen ở giữa sườn núi thì lại đang cầm một khẩu súng.
Quả nhiên là bọn chúng có mang theo súng.
Xem ra, nếu không xử lý chúng thành công sau một đòn, tôi sẽ hết cơ hội.
Đến lúc đó khéo khi tôi sẽ bị họ đánh què chân gãy cẳng, hay bị quẳng xuống biển nuôi ca cũng nên.
Cả hai kết quả này, tôi đều không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, tôi sẽ không cam chịu số phận. Cái cây mà tôi trốn phía sau rất to, thân cây đủ để che kín người tôi. Khi nào đối phương đi qua, tôi sẽ ra tay đột ngột.
Nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không được thất bại.
Chờ khi đối phương đi gần tới khoảng hai mươi mét, xác định tên ở gần đỉnh núi đó sẽ đi qua chỗ tôi, tôi lẳng lặng cất điện thoại đi và cởi áo ra, cất vào bên hông, sau đó cầm hòn đá to cỡ bàn tay vừa nhặt được dưới đất lên.
Tiếng bước chân của tên đó vang lên ngày một gần, tiếng xào xạc hòa lẫn với tiếng giậm lên bùn đất, từng bước đều rất rõ ràng.
Qua tiếng bước chân, tôi phân biệt rõ khoảng cách và phương hướng của tên đó, đồng thời nắm chặt cậy gậy trong tay.
Khi tiếng xào xạc vang lên phía sau cái cây lớn, tôi đột ngột xoay người, khua cây gậy về phía phát ra tiếng bước chân.
Lúc trong tầm nhìn của tôi xuất hiện một bóng người, cây gậy cũng đã đập trúng mặt của hắn.
Người đó vô cùng kinh ngạc, vội vàng dừng bước, đồng thời giơ cây dùi cui lên.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhanh hơn hắn một chút, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, cây gậy đã đập vào mặt tên kia, ngay sau đó là tiếng hắn kêu lên thảm thiết và ngã xuống đất.
Chất liệu gỗ của cây gậy tôi bẻ từ trêи cây xuống cực tốt, trọng lượng cũng tương đối, chỉ một gậy, người đó đã ngã xuống không bò dậy nổi. Sau khi lăn từ trêи sườn núi xuống hai vòng, hắn bất động mắc kẹt dưới một cái cây.
Hiển nhiên là người đó đã ngất xỉu.
Nhưng tiếng động ở đây đã làm kinh động hai tên khác, tên thấp còi ở giữa sườn núi hét lớn xuống phía dưới, sau đó chĩa súng về phía tôi.
Mượn tư thế vừa xông ra ban nãy, tôi nhanh chóng nhảy sang phía sau một cái cây khác, rồi chuyển hòn đá sang tay phải.
Không có tiếng súng, không biết đối phương sợ tiếng súng sẽ dụ cảnh sát tới, hay vì đã bỏ lỡ cơ hội ngắm bắn chính xác.
Nhưng tiếng bước chân của họ bắt đầu vang lên gần hơn và tốc độ cũng rất nhanh, rõ ràng họ đã đuổi đến đây.
Tôi tính toán kỹ khoảng cách, sau khi xác định tên thấp còi đó cách mình rất gần, tôi lôi chiếc áo nhét ở hông ra, ném sang một bên, còn mình thì ngay lập tức xông từ phía ngược lại ra.
“Bằng”, đã có tiếng súng vang lên, khẩu súng của tên thấp còi đã đang chĩa về phía chiếc áo bị tôi ném sang phía bên kia.
Tranh thủ cơ hội chớp nhoáng này, tôi ném mạnh hòn đá về phía tên thấp còi, đồng thời cầm cây gậy xông về phía y.
Khoảng cách của đôi bên rất gần, chỉ có năm đến sáu mét. Khi tên thấp còi đó nhận ra mình đã bị lừa, đang định chĩa súng tới thì hòn đá đó vừa hay đập trúng vào bả vai y.
Y kêu lên đau đớn, vung cánh tay ra sau, rồi mềm oặt buông thõng.
Y bị một hòn đá to cỡ bàn tay đập trúng, chắc tạm thời sẽ không làm gì được nữa.
Nhưng y phản ứng lại rất nhanh, cấp tốc đổi súng sang tay khác.
Tuy nhiên, khoảng cách năm, sáu mét này quá gần, chỉ có mấy bước chân là tới, hơn nữa tôi tôi xông từ trêи cao xuống. Khi gã dùng tay trái nâng khẩu súng lên được một nửa, tôi đã nhảy lên, thoát khỏi họng súng của gã, đồng thời đập mạnh cây gậy xuống.
Tiếng đánh đập và kêu rêи cùng vang lên, cây gậy vừa hay đập trúng cánh tay cầm súng của y, làm khẩu súng rơi xuống đất.
Trong tình trạng không có súng, hai tay thì không còn sức lực, tên thấp còi đã không còn bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì với tôi nữa.
Tôi nhảy xuống đất, tiện tay đập một gậy vào mặt y, đánh y ngã xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên. Tôi giơ súng lên, chĩa vào tên còn lại đang xông tới.
Trong tay tên này chỉ có một cái dùi cui, sau khi nhìn thấy họng súng đen ngòm, hắn ta lập tức tỏ ra đầy sợ hãi.
Tôi cười lạnh với hắn ta: “Ném đồ trong tay đi, không thì tao sẽ bắn chết mày.”
Hắn ta vội vàng ném cây dùi cui xuống đất, sau đó giơ hai tay lên, lo sợ nói bằng tiếng Xiêng La: “Đừng giết tôi, tôi chỉ được người ta gọi đến để hỗ trợ thôi, thậm chí tôi còn không biết anh là ai.”
“Ai là người chỉ đạo chuyện này? Có phải chúng mày định lấy mạng tao không?”
Hắn ta vội vàng đáp: “Không, Yako nói chỉ cần đánh gãy tay chân của anh là được rồi.”
Nghe thấy vậy, tôi đã đoán ra ai là người chỉ huy chuyện này.
Cung Chính Văn, hay cũng có thể là Cung Chính Vinh. Em trai hắn bị gãy chân, nếu muốn trả thù tôi, khả năng lớn nhất là hắn cũng sẽ đánh gãy chân tay tôi.
Lần trước ở ngoài trường sắn, suýt nữa chúng đã tìm được cơ hội. Lúc đó, tôi không định đánh lại, vì tạm thời thấy không cần thiết, mà cũng không dễ gì làm được.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng, kể cả là Cung Chính Vinh.
Vì chúng đã nhân lúc tôi và Bạch Vi ở bên cạnh nhau để ra tay, tôi không biết sau khi tôi bị đánh gãy chân tay, bọn chúng có làm gì với Bạch Vi không nữa.
Bọn chúng đã vô cùng quá đáng, vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của tôi.
Vì thế, bất kỳ ai tham gia vào chuyện này, tôi đều không thể dễ dàng tha cho họ, bao gồm cả Cung Chính Vinh, hay vệ sĩ hắn mang từ trong nước sang và mấy tên người Xiêng La này.
Việc cấp bách bây giờ là hỏi rõ phía sau mấy tên người Xiêng La này có ai khác tham gia nữa không, hoặc có bối cảnh gì không.
Trước khi cảnh sát đến, tôi phải hỏi rõ những chuyện này, nếu không sau đó chắc sẽ không hỏi được.
Nhưng lúc tôi vừa định mở miệng, cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, chẳng mấy chốc, lại có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Người đến là hai tên vừa nãy lái mô tô vòng qua vành đai xanh định chặn chúng tôi lại, chúng đến khá muộn. Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay tôi, chúng lập tức dừng bước và trốn vào sau hai cái cây lớn.
Tôi sợ chúng cũng có súng, nên vội lách mình, lùi ra sau một cái cây khô, đồng thời chĩa súng về phía hai người vừa đến đó.
——————–
Chương 187: Mau dừng tay
Chương 187: Mau dừng tay
Lúc này, tên đang sợ hãi vốn ở cách tôi mười mấy mét định co giò bỏ chạy, lúc chĩa súng về phía lưng hắn ta, tôi do dự một lúc.
Nếu tôi nổ súng, có khả năng cao tôi sẽ hạ được đối phương, nhưng… tôi cũng sẽ phải ngồi tù vì hành động đó.
Sau vài giây đắn đo, tôi quay họng súng lại chĩa về chỗ mà hai người vừa đến.
Có lẽ sau khi thấy tôi không nổ súng, họ bắt đầu lùi lại, mượn sự che chắn của cây để chạy ra xa thật nhanh.
Tôi không đuổi theo, sau khi xác nhận họ đã đi xa, tôi đi đến cạnh tên thấp còi đang giãy giụa định đứng dậy, tôi lại đạp y một cú lăn quay ra đất.
“Nói, Yako là ai? Đại ca của chúng mày là ai? Từ đâu đến?”
Tên thấp còi nằm vật ra đất, hậm hực vài tiếng, rồi mới thở hổn hển đáp: “Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ được người ta gọi đến trợ giúp thôi.”
Tôi cười lạnh: “Tao khuyên mày đừng thử thách sự nhẫn nại của tao, không tao bắn vỡ sọ đấy.”
Trong số năm người, chỉ y có súng, hơn nữa lại đi ở giữa, nên y không thể không biết gì được.
Nhưng có vẻ như y rất cứng miệng, vẫn lắc đầu nói: “Tôi thật sự chỉ được người ta gọi đến giúp, họ cho tôi 100 nghìn baht, sau đó thì tôi làm thôi.”
“Ha ha, tao thấy mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
Nói rồi, tôi đè đầu gối lên lưng y, để y không thể cử động, rồi tôi tóm lấy tay y, sau đó tôi nhặt một cành cây nhỏ có gai lên bẻ gãy, tiếp đó đâm đoạn bén nhọn vào trong móng tay y.
“A…”
Y bắt đầu kêu rêи và ra sức giãy giụa.
Tôi dùng đầu gối đè chặt người y, sau đó bắt đầu lung lay cành gai đang đâm vào trong móng tay y.
“Tôi nói… Mau dừng tay, tôi nói…”
Tôi không hề dừng tay, mà vẫn tiếp tục lắc cành gai.
“Tôi chính là Yako, chúng tôi… đến từ Chiêng Ray, đại ca là… Đỗ Minh Hào.”
Nghe thấy ba chữ Đỗ Minh Hào, tôi lập tức ngẩn ra.
Em trai của Đỗ Minh Cường ư?
Chẳng lẽ không phải Cung Chính Vinh chỉ huy chuyện này, mà là Đỗ Minh Hào sao?
Nhưng tôi với gã không thù không hằn, tại sao gã lại muốn đánh gãy tay chân tôi?
Lẽ nào gã quen Cung Chính Vinh, đã nhận tiền để giúp hắn làm chuyện này?
Cũng có thể.
Nhưng chắc chắn Đỗ Minh Hào biết tôi, vì lần trước chúng tôi từng gặp nhau. Chắc hẳn gã sẽ điều tra rõ về những người có qua lại với Đỗ Minh Cường.
Nếu đã biết tôi là bạn của anh trai mình, nhưng gã vẫn sai người tìm tôi, có lẽ không chỉ đơn giản là làm việc giúp Cung Chính Vinh.
Có thể gã muốn nhân cơ hội trừ khử đối tác của anh trai mình, hoặc lấy chuyện này để ra oai với Đỗ Minh Cường, để chọc giận ông ta hoặc là nguyên nhân khác.
Từ lúc gặp nhau lần trước, tôi có thể nhìn ra sự phách lối và kinh thường trong ánh mắt của Đỗ Minh Hào. Gã là kiểu người dễ nóng giận và nổi điên.
Có lẽ gã không định lấy mạng tôi, chỉ cần đánh gãy tay chân tôi, cơ bản đã có thể đạt được mục đích rồi.
Gã không dám ra tay ở Chiêng May, vì nơi đó là địa bàn của Suchat. Nếu ra tay ở Phuki thì Suchat không lo được xa đến vậy, nên không đến mức bị ông ta trả thù.
Nhưng gã tưởng chỉ cần cách xa Chiêng May là sẽ không chọc giận đến Suchat và Sangsu sao?
Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, chắc chắn Đồng An Chi sẽ không tiếp tục hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat nữa. Suchat và Sangsu nhất định sẽ trút giận lên đầu gã, nếu hai bên hắc bạch đều cùng ra tay thì gã lấy gì mà chống đỡ đây?
Chỉ có thể nói bố của Đỗ Minh Cường giao sự nghiệp của gia tộc cho ông ta, chứ không phải Đỗ Minh Hào là một quyết định đúng đắn.
Tôi lại tra hỏi thêm một lúc, tên thấp còi Yako đều trả lời hết mọi phỏng đoán của tôi.
Yako không biết nhiều chuyện lắm, chỉ biết có một người Hoa Hạ rất trẻ và giàu có đến tìm Đỗ Minh Hào, đưa cho gã một khoản tiền lớn, rồi bảo gã đối phó tôi và Bansha, người đó yêu cầu đánh gãy tay chân tôi và lấy mạng của Bansha.
Theo tin mà Yako nghe được, khoản tiền này lên đến mấy chục triệu baht, đúng là một vụ làm ăn lớn.
Yako còn nghe người khác nói, sở dĩ Đỗ Minh Hào nhận mối này, không đơn thuần là vì mấy chục triệu baht, mà còn vì tôi là bạn của anh trai gã.
Yako còn cung cấp một thông tin rất hữu dụng nữa: Đỗ Minh Hào dặn, hoàn thành nhiệm vụ xong phải ngay lập tức quay clip gửi cho gã, vì khách hàng nói muốn xác nhận sự việc ổn thỏa xong thì mới rời khỏi Xiêng La.
Yako chỉ biết đến đó, tôi lung lay cành gai tiếp, sau khi xác nhận lại y không giấu giếm và nói dối, tôi mới rút cành gai ra.
Sau đó, tôi tụt quần y xuống, rút dây lưng, rồi dùng áo và dây lưng trói chặt hai tay hai chân y lại, tiếp đó xác nhận trong một khoảng thời gian ngắn, y sẽ không thể đứng dậy nổi.
Sau khi trói Yako, tôi cũng trói tên bị tôi dùng gậy đập trúng lại. Người này bị tôi đập mạnh một gậy vào mặt, mũi và môi đều bị rách, mặt hắn dính đầy máu, sau khi ngất đi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trói chặt hai người đó xong, tôi lấy điện thoại ra tìm số của Bansha và nhấn gọi.
“Hey Dương, đảo Phuki thế nào? Chơi vui không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bansha.
Tôi vào thẳng vấn đề: “Bansha, tôi bị người ta hại ở Phuki, suýt nữa chúng đã thành công. Bây giờ, ông lập tức chia người của ông ra, tìm Cung Chính Vinh, chính là tên đến quán bar của ông lần trước ấy, hắn là anh trai của Cung Chính Văn. Bây giờ, chắc chắn hắn vẫn đang ở Chiêng May, vì phải chờ sự việc ổn thỏa xong mới về nước. Buổi chiều tôi sẽ về, tìm được hắn rồi thì phải đập chết luôn.”
“Cái gì? Cậu bị người ta hại? Có sao không?” Giọng nói của Bansha trở nên căng thẳng.
“Không sao, có năm người đuổi theo tôi, chúng có súng, nhưng có hai tên bị tôi đánh ngã rồi, súng cũng đang ở trong tay tôi.”
“Thế thì tốt, giờ tôi sẽ đi tìm Cung Chính Vinh ngay, mẹ cha nó chứ.” Nói đến đây, Bansh tức giận chửi một câu.
Tôi nói: “Cẩn thận đấy, vì lần này hắn tìm đến Đỗ Minh Hào ở Chiêng Ray, tốn cả chục triệu, yêu cầu lấy mạng của ông và đánh gãy tay chân tôi. Tôi đoán bây giờ, người của Đỗ Minh Hào đang theo dõi ông ở Chiêng May, đám đến Phuki tìm tôi cũng là người của gã.”
“Đỗ Minh Hào? Chính là em trai của ông Đỗ bạn cậu à? Tôi đã nghe chuyện của gã. Dạo này, gã đang chuẩn bị khai chiến với ông Đỗ. Cậu cẩn thận đấy, tôi cũng sẽ chú ý. Chỉ cần tôi dẫn người theo bên cạnh, gã không làm gì được tôi đâu. Vả lại, bây giờ tôi đang làm việc cho ông Suchat, gã muốn động đến tôi cũng phải dè chừng.”
“Tóm lại ông cứ cẩn thận là được, chỉ sợ gã không nể mặt Suchat thôi, dẫu sao gã đã nhận tiền của Cung Chính Vinh rồi.”
“Dương, cậu yên tâm, tôi sẽ chú ý. Còn cậu, tôi sai mấy người đến Phuki bảo vệ cậu nhé?”
“Không cần đâu, hôm nay tôi về Chiêng May rồi. Thôi, không nói nhiều nữa, chắc bây giờ cảnh sát sắp đến rồi.”
“Được, cậu cẩn thận đấy.”
Ngắt điện thoại của Bansha xong, tôi nhặt lại áo của mình mặc vào, đồng thời dắt khẩu súng bên hông phía trong áo, sau đó đi xuống bụi cây phía dưới.
“Giám đốc Bạch, không sao rồi, có thể ra được rồi.” Tôi cố hết sức thả lỏng giọng nói.
Bạch Vi chui từ trong bụi cây rậm rạp ra, mặt cô ấy tái nhợt, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã bổ nhào vào lòng tôi.
“Anh không sao chứ?”
Hai tay cô ấy không ngừng sờ mó sau lưng và cánh tay tôi, như thể muốn xác nhận xem trêи người tôi có chỗ nào bị thương hay chảy máu không.
——————–
Chương 188: Quyết không khoan nhượng
Chương 188: Quyết không khoan nhượng
“Không sao.”
Trong lòng tôi có một dòng nước ấm và một cảm giác hạnh phúc mà trước kia chưa từng có, tôi không kiềm được mà ôm chặt lấy cô ấy, khẽ khàng vỗ về sau lưng.
“Không sao thì tốt, đám người kia đâu? Đi rồi sao? Vừa rồi có một tiếng động rất vang, có phải là tiếng súng không? Còn tiếng la thảm thiết của ai nữa…”
Nói đến đây, giọng nói của Bạch Vi đột nhiên ngừng lại, tay cô ấy dừng lại ở hông tôi, nơi có giắt một khẩu súng.
“Đây… đây là cái gì?”
“Súng.” Tôi cười với cô ấy như không có chuyện gì: “Cướp từ tay đối phương đấy. Vừa rồi kẻ đó bắn một phát nhưng không trúng anh, tiếng la thảm thiết là của bọn họ, anh đã đánh hai tên bị thương, đang trói ở phía trêи.”
Bạch Vi lại sờ sờ, xác nhận đó đúng là một khẩu súng thật thì lắc đầu: “Phương Dương, như vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ hắn ta bắn trúng anh thì… Em không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.”
Tôi lại vô thức ôm chặt cô ấy: “Yên tâm, anh nắm chắc mười phần mới ra tay, hắn ta không bắn trúng anh được.”
“Chỉ sợ chẳng may thôi, sau này anh đừng như vậy… Không, không được có lần sau nữa. Những người đó là do Cung Chính Văn sai đến phải không?”
“Ừm, nói đúng hơn là do Cung Chính Vinh sai đến. Chắc em biết anh trai của Cung Chính Văn đúng không, hắn đã trả mấy chục triệu baht thuê người đánh gãy chân tay anh.”
“Sao anh ta có thể làm như vậy? Thật là quá đáng, không được, em phải gọi điện thoại về, tuyệt đối không thể khoan nhượng cho loại người như anh ta được.”
Nói rồi, quả nhiên Bạch Vi lấy di động ra bắt đầu tìm số điện thoại.
Tôi không ngăn cản cô ấy, để nhà họ Cung phải trả một cái giá nhất định là điều nên làm, bọn họ dám bất chấp Bạch Vi đang có mặt ở đây, không hề sợ sẽ làm cô ấy bị thương.
Lúc tin tức được gửi về nước, truyền đến tai nhà họ Bạch, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ phẫn nộ như thế nào.
Tôi đột nhiên ý thức tới người nhà họ Bạch chắc chắn cũng sẽ trút cơn giận lên đầu tôi, bởi vì tôi đã gọi Bạch Vi đến đảo Phuki, còn lái xe máy đưa cô ấy đi lung tung nên mới khiến cô ấy cũng bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hơn nữa, sự nguy hiểm này hoàn toàn xuất phát từ tôi.
Có thể đoán được người nhà của Bạch Vi tất nhiên sẽ càng phản đối cô ấy và tôi ở bên nhau hơn, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí sử dụng đến những thủ đoạn khác.
Nói cách khác, tương lai của tôi và cô ấy sẽ càng gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều trở ngại lớn hơn.
Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi trở nên rất nặng nề.
Chuyện này không thể trách người nhà của Bạch Vi được, đổi lại là tôi, nếu tôi có một đứa em gái hoặc là con gái, mà con bé cũng ở bên một người đàn ông thường xuyên đối diện với nguy hiểm như Bạch Vi, có khả năng cũng sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ cực lực phản đối.
Mặc dù lần này là trùng hợp, đúng lúc Bạch Vi cũng đến đảo Phuki, hơn nữa cô ấy còn không muốn ngủ trưa, mà muốn đi xe máy hóng gió nên mới bị cuốn vào chuyện này. Nhưng khi cô ấy ở bên tôi thật sự đã đối mặt với nguy hiểm, sau này thậm chí sẽ còn những nguy hiểm khác.
Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra bất kì chuyện gì, cũng không muốn mình chìm trong sự hối hận và tự trách.
Có lẽ, tôi vốn không nên tỏ tình với cô ấy, cũng không nên hôn cô ấy.
Giờ đây, sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Lúc này, trêи sườn núi vang lên tiếng hô gọi lạ lẫm bằng tiếng Xiêng La, hỏi có người nào ở dưới chân núi không, hẳn là cảnh sát đã đến.
Tôi đáp lại mấy tiếng, kéo tay Bạch Vi chậm rãi đi lên.
Không bao lâu sau, bốn bóng người mặc đồng phục xuất hiện ở trong rừng, đang từ từ tiến đến gần bọn tôi.
Tôi đặt tay lên khẩu súng ở bên hông, hô lên: “Các người là ai?”
“Không được động đậy, chúng tôi là cảnh sát, mau ngồi xổm xuống, giao vũ khí của anh ra đây.”
Mấy cảnh sát kia nhìn thấy động tác của tôi thì vội vàng rút súng, nhắm vào tôi.
Nhìn họng súng đen ngòm, Bạch Vi nhất thời bị dọa đến mức mặt trắng bệch.
“Xin hãy cho tôi xem thẻ cảnh sát của các anh, nếu không, tôi không thể tin tưởng các anh được.” Tôi không làm gì hết, mà chỉ quan sát kĩ càng bốn người mặc đồng phục kia, đồng thời hỏi bọn họ.
Một người trong số họ lấy một tấm thẻ giơ ra phía trước, sau đó xếp thành hình cánh quạt với ba người khác chậm rãi tiếp cận.
Đứng cách họ mười mấy mét, tôi cố nheo mắt hết sức cũng không nhìn rõ trêи tấm thẻ kia viết cái gì, nhưng nhìn hình dáng huy hiệu cảnh sát thì biết đó là cảnh sát đảo Phuki.
Tôi lập tức thả lỏng: “Chúng tôi là khách du lịch, đừng nổ súng, tôi ném vũ khí xuống đất ngay đây.”
Tôi vừa hô vừa chậm rãi rút súng ra.
Bốn người cảnh sát ở phía đối diện lại càng khẩn trương hơn, họng súng của họ đều nhắm vào tôi.
Tôi hướng nòng khẩu súng xuống dưới, tránh để họ hiểu lầm, rồi ném khẩu súng ra xa mấy mét.
“Ngồi xổm xuống đất ngay, hai tay ôm đầu, không được động đậy.” Vừa nhìn thấy súng, cảnh sát càng khẩn trương hơn.
Tôi giơ tay ôm đầu, từ từ ngồi xuống, đồng thời nói với Bạch Vi ở bên cạnh: “Ngồi xuống trước đi, cảnh sát ở đây không dám làm gì em đâu. Bọn họ cũng sẽ điều tra rõ sự việc, đến lúc đó sẽ không sao nữa.”
Bạch Vi đáp lại “ừ” một tiếng, sau đó giơ hai tay ôm đầu chậm rãi ngồi xuống giống tôi.
Tôi cúi thấp đầu hô lên: “Chúng tôi là khách du lịch, chỉ đến đảo Phuki chơi thôi. Ban nãy đột nhiên bị mấy người nọ tập kϊƈɦ ở bên trêи nên mới chạy đến đây. Người tập kϊƈɦ chúng tôi đã bị tôi bắt được hai tên, khẩu súng này là tôi cướp từ tay bọn họ, không tin anh có thể hỏi họ.”
Nói rồi, tôi chỉ vào Yako và đồng bọn của y đang nằm dưới đất cách đó không xa. Kẻ đầu tiên bị tôi hạ gục đã tỉnh lại, hai người đều bị trói chặt tay chân, giãy giụa vô ích trêи mặt đất.
Cảnh sát cử ra một người di chuyển theo hướng ngang đến trước mặt đám Yako, vừa thấp giọng chất vấn, vừa lục soát túi bọn họ.
“Anh có chứng cứ gì chứng minh mình là khách du lịch không? Ví dụ như hộ chiếu chẳng hạn? Mời xuất trình giấy tờ.” Ba người cảnh sát còn lại vẫn cầm súng chậm rãi tiến gần về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Hộ chiếu của tôi ở khách sạn, quay về mới có thể lấy cho các anh xem được.”
“Rất xin lỗi, chúng tôi tạm thời không thể xác định thân phận của anh chị, chỉ có thể đưa hai anh chị về đồn cảnh sát trước, và cả hai người bọn họ nữa, mong anh hiểu và phối hợp làm việc với chúng tôi.”
“Tôi hiểu, tôi cũng sẽ phối hợp với các anh.”
“Được, bây giờ xin mời anh thuật lại quá trình xảy ra sự việc.”
“Chúng tôi có thể đứng dậy chưa?”
Lúc thấy cảnh sát đi đến gần, một người trong số họ nhặt khẩu súng kia lên, tôi cất tiếng hỏi.
Cảnh sát không trả lời tôi, mà lục soát kĩ khắp người tôi một lượt, nhưng không tìm được món vũ khí nào khác.
“Được rồi, anh đứng lên và tường thuật lại quá trình xảy ra sự việc đi.”
Tôi nói thân phận của mình và kể những chuyện đã xảy ra một cách tỉ mỉ cho cảnh sát. Từ chuyện mình đến Phuki họp mặt bạn bè, đến chuyện lái xe máy ra ngoài chơi cùng Bạch Vi, trú mưa ở chòi nghỉ mát, rồi đến phát hiện đối phương lái xe máy áp sát, sau đó trốn vào trong khu rừng gần biển.
Cuối cùng là quá trình đánh ngã đối phương và cướp súng ra sao, kể hết toàn bộ không sót một chi tiết nào, đồng thời chỉ ra các vị trí tương ứng.
Thậm chí, tôi còn chỉ ra đối phương là do Cung Chính Vinh bỏ tiền thuê tới, nhưng không nhắc tới Đỗ Minh Hào.
Bởi vì Đỗ Minh Hào là em trai của Đỗ Minh Cường, người trong cùng một gia tộc, tôi không muốn vì chuyện này mà khiến cảnh sát để ý đến nhà họ Đỗ.
Còn khi cảnh sát thẩm vấn, đám Yako có khai Đỗ Minh Hào ra không thì không liên quan đến tôi, chí ít không phải tôi chỉ ra manh mối về phía nhà họ Đỗ.
——————–
Chương 189: Có thù tất báo
Chương 189: Có thù tất báo
Nhưng tôi không nói chuyện Bansha cho người đi đánh gãy chân Cung Chính Văn ra, vì làm như vậy sẽ đẩy ông ta vào tù.
Tôi chỉ nói với cảnh sát, mình và em trai Cung Chính Vinh có mâu thuẫn, từng xảy ra xung đột cãi vã ở trong nước và cả Chiêng May. Nguyên nhân hắn tìm người tập kϊƈɦ tôi có lẽ là vì mâu thuẫn trước kia, khiến cho hắn giữ mãi hận thù trong lòng.
Có lẽ cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ nên chẳng thể làm gì Cung Chính Vinh được, nhưng tốt xấu gì tôi cũng phải nói cho rõ, biết đâu lại có cơ hội tống Cung Chính Vinh vào tù thì sao.
Đến lúc đó, hắn sẽ cực kỳ thảm hại trong nhà giam, Suchat và Đỗ Minh Cường chắc chắn có không ít anh em đang ở trong đó, nên cho hắn nếm chút mùi khổ cực không phải quá dễ dàng hay sao?
Đúng rồi, ban nãy, tôi quên gọi cho Natcha để ông ta giúp liên hệ với cảnh sát bên này, thậm chí là can thiệp vào vụ án này, tốt nhất là tóm Cung Chinh Vinh tại Chiêng May luôn.
Chỉ cần cho ông ta chút tiền, hơn nữa vì nể mặt Sangsu, chắc ông ta sẽ không từ chối.
Dẫu sao trước kia, ông ta cũng có thể nhận tiền của Cung Chính Văn để bắt tôi vào đồn thì bây giờ, cũng có thể nhận tiền của tôi thôi.
Ban nãy, tôi sao nhãng. Bây giờ, điện thoại của tôi đã bị cảnh sát thu mất, muốn gọi cũng không được, tôi chỉ có thể chờ họ điều tra rõ ràng xong rồi gọi thôi.
Trong số những người cảnh sát đó, có hai người đang ghi chép cho tôi và Bạch Vi, họ hỏi cặn kẽ từng chi tiết, còn hai người khác thì thẩm vấn Yako và tên xui xẻo bị tôi dùng gậy đập trúng mặt.
Môi tên đó đã bị rách, mũi cũng chảy khá nhiều máu. Yako cũng chẳng khá hơn là bao, mặt và tay trái của y đều ăn gậy của tôi, nên giờ mặt mũi sưng phù. Ban nãy, tôi còn thấy y nhổ mấy cái răng ra, cánh tay y cũng không nhấc lên nổi, chắc là bị gãy xương rồi.
Không bao lâu sau, lại có mấy người cảnh sát nữa cầm máy ảnh chụp hình ở bên cạnh, họ đã tìm thấy đầu đạn do Yako bắn ra.
Sau khi ghi chép và kiểm tra hiện trường xong, vị cảnh sát đứng đầu nói với tôi và Bạch Vi: “Hai anh chị về đồn với chúng tôi một chuyến, chờ điều tra và thẩm vấn chi tiết xong, chúng tôi sẽ thả anh chị đi.”
“Được.” Tôi gật đầu, sau đó quay người lại nói với Bạch Vi: “Về đồn với họ một chuyến đã, chờ lát nữa họ điều tra rõ ràng xong là ổn rồi.”
“Ừ.” Bạch Vi cũng gật đầu, sau đó rất tự nhiên khoác tay tôi, rồi đi xuống dưới theo cảnh sát.
Hành động này có nghĩa là cô ấy coi tôi là bạn trai của mình rồi.
Nhưng tâm trạng của tôi hơi phức tạp, vì tôi đã mang lại nguy hiểm cho cô ấy.
Hơn nữa dù cô ấy đồng ý ở bên cạnh tôi, chắc chắn người nhà của cô ấy sẽ phản đối quyết liệt.
Không ngoài dự đoán của tôi thì chẳng mấy nữa, Hà Khai Thành sẽ tới tìm tôi, hay thậm chí là người nhà của cô ấy. Kiểu gì họ cũng sẽ tức giận quát mắng thẳng vào mặt tôi một trận, sau đó bắt tôi rời xa Bạch Vi.
Tôi không biết nên phản ứng lại như thế nào, cũng không biết rốt cuộc nụ hôn ở chòi nghỉ mát đó là đúng hay sai.
Yako và đồng bọn của y đã bị còng lại, ủ rũ cúi gằm mặt bị cảnh sát đẩy đi.
Hiển nhiên, họ đã đoán được viễn cảnh qua song sắt của mình.
Chúng tôi quay lại đỉnh núi, sau đi vòng qua vành đai xanh, tôi nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường, chiếc mô tô mà tôi thuê cũng đang đỗ ở bên ngoài chòi nghỉ mát.
Ban nãy lúc lên xe cảnh sát, tôi không quên bảo họ lái chiếc mô tô đó về, bây giờ còn phải trả tiền đặt cọc xe nữa.
Trêи đường ngồi xe cảnh sát về thị trấn Phuki, tôi nắm tay Bạch Vi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Anh sao thế? Có phải đang lo đám người đó lại đến gây phiền phức cho anh không?” Thấy tôi luôn trầm mặc, Bạch Vi nắm chặt lấy tay tôi: “Yên tâm đi, cảnh sát sẽ bắt hết họ lại, sau này anh không phải lo sợ về họ nữa đâu.”
Tôi mỉm cười với cô ấy: “Không phải, anh không sợ bọn chúng, chúng không làm gì được anh đâu.”
“Thế… Anh đang lo lắng điều gì?”
“Không, không có gì. Chỉ là sau khi trải qua một kiếp nạn lớn, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại thôi.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy quan tâm.
Có lẽ, cô ấy đã giấu kín tình cảm với tôi rất lâu. Sau khi đột nhiên phá vỡ tất cả để bộc lộ ra nên không kiềm chế được sự dịu dàng với tôi.
“Yên tâm, anh không sao đâu.” Tôi cũng mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
Nhưng ánh mắt của cô ấy dần trở nên hơi phức tạp.
“Phương Dương, có phải anh đang lo chú Thành và người nhà em sẽ nổi giận với anh vì chuyện này không?”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ cô ấy lại đoán ra được.
Sau khi lắc đầu, tôi nắm chặt tay cô ấy, nói như không hề có chuyện gì xảy ra: “Không, anh nghĩ chắc họ sẽ hiểu cho anh thôi. Họ nên nổi giận với hai anh em Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn, hoặc là nhà họ Cung, vì chính họ đã gây ra nhiều chuyện như vậy.”
Nói đến đây, tôi ngoảnh sang nhìn ra ngoài cửa xe, hơi híp mắt lại: “Cung Chính Vinh bất chấp việc em có mặt ở đó để ra tay với anh, không hề quan tâm đến sự an nguy của em, món nợ này sớm muộn gì anh cũng sẽ tính sổ với hắn.”
“Đừng.” Bạch Vi vội vàng lắc đầu: “Phương Dương, anh đừng tìm họ nữa. Chuyện này kết thúc tại đây đi, dẫu sao chúng ta cũng không hề hấn gì.”
“Dù chúng ta không sao thì anh cũng không thể bỏ qua dễ dàng vậy được. Chúng đã mang súng tới, nhẹ nhất cũng sẽ đánh gãy tay chân anh, hay thậm chí có thể giết anh, sau đó trói anh vào tảng đá lớn, ném xuống biển cho cá ăn. Nếu trường hợp xấu đó xảy ra, em nghĩ xem chúng sẽ làm gì với em?”
“Em là người chứng kiến, chắc chắn chúng sẽ không để em đi. Rất có thể, chúng sẽ trói chúng ta lại, cột thêm vài tảng đá lớn, rồi ném xuống biển. Làm sao anh có thể coi như xong với loại người này được?”
Bạch Vi vẫn lắc đầu: “Họ không dám làm thế đâu, cùng lắm chỉ đánh anh một trận, dạy cho anh một bài học thôi. Bây giờ là thời đại pháp trị, họ không dám làm loạn tùy ý đâu.”
“Không, em không hiểu chúng. Nhưng anh thì rất hiểu, anh biết trêи thế giới này, ngoài sự ngay thẳng ra, còn có rất nhiều mặt khuất ẩn trốn trong góc ngách, có nhiều người chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Nhưng… Nếu vì chuyện này, mà anh lại đi tìm hai anh em Cung Chính Văn trả thù thì sau này sẽ càng gây nên nhiều phiền phức hơn thôi. Tục ngữ có câu oan oan tương báo đến bao giờ, cứ đánh qua đánh lại, kết cục là chẳng ai được yên ổn hết.”
“Anh hiểu lý lẽ mà em nói, anh cũng không muốn kết thù kết oán với người khác, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác. Người nhà họ Cung đã quy tội chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân lên đầu anh, họ nhất định sẽ gây phiền phức cho anh đến cùng. Mối thù này đã kết, trừ khi có thể đàm phán hòa giải, không thì sau này, chắc chắn họ còn đến quấy phá anh, đặc biệt là Cung Chính Văn. Chờ hắn ta khỏi bệnh, nếu chân hắn ta để lại di chứng thì họ càng không thể bỏ qua cho anh đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Bạch Vi cau mày, cúi đầu rơi vào trầm mặc.
Cô ấy nói rất có lý, nhưng với tôi một là phải giải quyết ân oán, nếu không để hai anh em Cung Chính Vinh chịu chút khổ sở, họ sẽ tưởng tôi sợ họ, kiểu gì sau này sẽ càng phách lối hơn.
Hai là có thù báo thù, có oán báo oán là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Tôi không phải là quân tử đạo đức gì cả, thậm chí còn là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi có thù tất báo. Bọn họ muốn giết chết tôi, hơn nữa lần này không thành công, chắc chắn sau này họ sẽ lại tiếp diễn tiếp. Bảo tôi cứ thể bỏ qua cho hai anh em Cung Chính Văn và ngồi chờ họ tới gây chuyện với mình thì tôi không làm được.
Huồng hồ, bọn chúng còn mò tới đúng lúc tôi và Bạch Vi vừa chọc thủng được lớp màng ngăn cách, khiến Bạch Vi cũng lâm vào nguy hiểm, đây là điểm mà tôi khó bỏ qua nhất.
Cung Chính Vinh nhất định phải trả một cái giá đắt vì chuyện này.
——————–
Chương 190: Đừng làm bậy
Chương 190: Đừng làm bậy
Trừ khi họ đồng ý hòa giải và chủ động bồi thường xin lỗi.
Còn Đỗ Minh Hào… Trước đó, chắc chắn gã đã sai người theo dõi tôi, biết rõ tôi là bạn của Đỗ Minh Cường, nhưng vẫn nhận tiền của Cung Chính Vinh và sai người đi tìm tôi gây sự, thậm chí còn mang cả súng theo.
Có thể thấy là gã cố tình tìm tôi gây phiền phức, muốn dùng chuyện này để chọc tức Đỗ Minh Cường hoặc để đạt một mục đích khác.
Bây giờ, tôi không làm gì được gã. Nhưng nếu có một ngày, gã và Đỗ Minh Cường khai chiến, tôi không ngại giúp Đỗ Minh Cường một tay.
Tóm lại, tôi cứ ghi mối thù này lại đã.
Sau khi Bạch Vi rơi vào trầm mặc, tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe.
Đảo Phuki là một nơi có khí hậu đa dạng, thời tiết của tháng sáu tháng bảy thay đổi liên tục, thường sẽ đổ mưa một cách bất chợt.
Bây giờ cũng vậy, trận mưa ban nãy vừa dứt chưa được bao lâu, bây giờ mưa lại rả rích rơi xuống.
Cơn mưa không lớn, cũng tương tự như cơn ban nãy, chắc sẽ nhanh tạnh thôi.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Bạch Vi chợt hỏi tôi: “Phương Dương, nếu Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đồng ý ngồi xuống hòa giải với anh, anh có đồng ý không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Phải xem thái độ của họ thế nào đã. Nếu đủ chân thành và có thể khiến anh tin là sau này họ sẽ không gây phiền phức cho anh nữa, đương nhiên anh sẽ đồng ý. Giống như em nói đấy, oan oan tương báo đến bao giờ, có thể hòa giải được là tốt nhất.”
“Được, vậy em sẽ nghĩ cách để họ chủ động hòa giải với anh.”
“Với tính cách của Cung Chính Văn thì không dễ vậy đâu! À, nếu người nhà em biết chuyện này, biết Cung Chính Vinh mặc kệ sự an nguy của em, thậm chí suýt nữa còn hại em xảy ra chuyện thì người nhà em có gây sự với hắn hay nhà họ Cung không?”
Bạch Vi lập tức lắc đầu: “Chắc là không, có lẽ người lớn hai nhà sẽ ngồi lại nói chuyện, sau đó bảo nhà họ Cung xử phạt nội bộ Cung Chính Vinh thôi. Vì hai nhà chúng em có mối quan hệ rất tốt, người lớn hai bên đã là đối tác làm ăn với nhau mấy chục năm. Đến đời của bố em bây giờ cũng vẫn là đối tác với nhau, dù cũng ngầm tranh giành lợi ích, nhưng chắc chắn sẽ không trở mặt thẳng thừng đâu.”
Tôi cũng lắc đầu: “Trừng phạt nội bộ thì có ích gì, cũng chỉ mắng vài câu hoặc cấm túc không cho ra ngoài thôi. Căn bản không có ảnh hưởng gì với Cung Chính Vinh cả.”
“Chắc thế, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ hoặc là dùng cách khác, cố gắng để hai anh em Cung Chính Văn hòa giải với anh, chấm dứt chuyện này, để sau này không ai phải lo lắng đề phòng nhau nữa.”
“Tốt nhất là được như vậy. Nếu họ không đồng ý, em cũng đừng lo lắng quá. Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận và có chừng mực.”
Vẻ mặt của Bạch Vi trở nên rất nghiêm túc: “Dù họ không chịu hòa giải, anh cũng không thể làm bậy.”
Tôi không đồng ý cũng không từ chối cô ấy, mà chỉ mỉm cười.
“Phương Dương, hứa với em là đừng làm bậy nhé.”
“Ừ, em yên tâm đi.” Cực chẳng đã, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng tôi chỉ nói không làm bậy thôi, chứ tôi sẽ làm một cách nghiêm túc, có phương án kế hoạch.
Trừ khi thật sự không thể làm được việc.
Sau khi về đồn cảnh sát, cảnh sát tách tôi và Bạch Vi ra. Tôi được dẫn vào một căn phòng rộng rãi sáng sủa và có sofa. Nơi này không giống phòng thẩm vấn, mà như phòng tiếp khách.
Sau khi bước vào phòng, chẳng có ai chú ý đến tôi. Mãi đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng mới có vài cảnh sát đi vào.
Cảnh sát lại hỏi chi tiết sự việc, đồng thời đưa ra các câu hỏi dựa trêи những chi tiết được ghi chép lại lúc nãy, gần như là đang đối chiếu thật giả.
Mất hơn một tiếng đồng hồ, cảnh sát mới hỏi xong và nói tôi có thể đi rồi.
Lúc tôi hỏi về Bạch Vi, họ nói cô ấy đang ngồi chờ tôi ở đại sảnh.
Vừa nhìn thấy tôi, Bạch Vi đã đứng dậy đi tới, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không, họ chỉ hỏi quá trình sự việc thôi, chúng ta đi nào.”
“Ừ.”
Lần này là tôi chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cô ấy, dắt cô ấy ra khỏi đồn cảnh sát.
Có một chiếc xe đỗ ở bên ngoài, có hai người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh xe.
Vừa nhìn thấy tôi và Bạch Vi, hai người đàn ông đó đã nhanh chóng đi tới.
Tôi hơi cảnh giác, kéo Bạch Vi ra sau lưng.
“Cô Bạch, xin lỗi!” Một người đàn ông trong số đó cất giọng xin lỗi bằng tiếng Hoa Hạ chính gốc.
Tôi ngây ra một lúc, Bạch Vi cũng bước từ sau lưng tôi ra, cau mày quan sát hai người đàn ông này.
Một người đàn ông khác nói tiếp: “Vì không thuộc đường, thêm mưa chắn tầm nhìn nữa nên chúng tôi để mất dấu cô. Chờ khi chúng tôi chạy đến, vừa hay nhìn thấy cảnh sát đưa cô và người đàn ông này lên xe, sau đó, chúng tôi mới biết đã xảy ra chuyện. Là lỗi của chúng tôi, đã không làm tốt chuyện mà ông Hà giao phó.”
“Các anh là người mà chú Thành sai đến à?” Bạch Vi chợt hiểu ra hỏi.
“Vâng, ông Hà Khai Thành bảo chúng tôi âm thầm đi theo cô, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Có nghĩa là khoảng thời gian này, các anh luôn theo dõi tôi?” Bạch Vi nhíu chặt hàng lông mày lại.
Người đàn ông đó áy náy đáp: “Không phải là theo dõi, mà là âm thầm bảo vệ cô, chúng tôi là vệ sĩ chuyên nghiệp.”
Bạch Vi có vẻ hơi không vui: “Có gì khác nhau đâu, theo dõi vẫn là theo dõi.”
Người đàn ông đó không đáp lời, mà đổi chủ đề: “Ông Hà đã mua vé máy bay đến Phuki, mười giờ tối nay sẽ đến.”
“Chú ấy đến đây làm gì?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, sau vài giây suy nghĩ, cô ấy kéo tôi đi xuống bậc cầu thang trước cửa đồn cảnh sát.
“Cô Bạch muốn về khách sạn ạ? Để chúng tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi đi cùng bạn được rồi, các anh đừng đi theo tôi nữa.”
“Nhưng ông Hà…”
“Các anh không nghe thấy tôi nói gì à? Đừng có đi theo tôi.” Giọng nói của Bạch Vi hơi lạnh lùng.
Thấy bầu không khí hơi gượng gạo, tôi kéo tay cô ấy, nói: “Không sao, em cho họ đi theo đi. Biết đâu đám người đó không cam tâm, đang trốn ở gần đây tiếp tục tìm cơ hội để ra tay thì sao.”
Bạch Vi do dự vài giây: “Được, thế các anh đi sau đi. Nhưng không được đi quá gần, tôi sẽ thấy không được thoải mái.”
“Vâng thưa cô Bạch.”
Hai người vệ sĩ này hình như rất chuyên nghiệp, sau khi thấy tôi và Bạch Vi bước xuống bậc thang, họ đã tản ra, quan sát xung quanh.
Chiếc mô tô tôi thuê đã được cảnh sát lái về, đang đỗ ở bên lề đường phía trước đồn cảnh sát. Khắp đường phố ở Xiêng La đều có thể nhìn thấy từng hàng xe mô tô đỗ bên lề đường, trước cục cảnh sát cũng không phải ngoại lệ, trong số đó, còn có mấy chiếc mô tô cảnh dụng.
Cơn mưa đã tạnh, trong không khí đầy mùi tươi mới, lúc này lái xe mô tô là thoải mái nhất.
Tôi đi đến cạnh chiếc mô tô, leo lên, Bạch Vi cũng lên xe, còn chủ động ôm eo tôi.
Tôi khởi động xe, đi về phía khách sạn. Từ gương chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy hai vệ sĩ đó đang lái một chiếc xe con bình thản đi theo phía sau.
Không lâu sau, tôi đỗ xe trước cửa khách sạn và trả lại chiếc mô tô ở điểm thuê xe ở cổng, lấy lại tiền đặt cọc.
Sau khi về khách sạn, tôi không nhìn thấy đám Từ Triết và Ôn Hân đâu, chắc họ đã đi chơi hoặc tìm chỗ nào đó hưởng thụ phong cách mát xa kiểu Xiêng La rồi, vì vừa nãy trời mưa, không thích hợp đi ra biển.
——————–
Chương 182: Cô không biết bơi
Chương 182: Cô không biết bơi
Người hướng dẫn viên du lịch kia chỉ tiếp đãi nhóm Ôn Hân ở Bingkok thôi, bởi vì đảo Phuki không quá rộng, vả lại Hoàng Lễ Thành đã tới, cậu ta chủ động nói rằng không cần hướng dẫn viên du lịch nữa, nhưng mấy việc như đặt khách sạn hay đưa đón ở sân bay vẫn cần có người giúp đỡ.
Đặt xong phòng khách sạn và xe, tôi nói chuyện thêm với Bạch Vi về mấy thứ như môi trường hay thời tiết, chưa được bao lâu cô ấy đã nói muốn đi nghỉ rồi.
Tôi không vội tắt điện thoại mà gửi cho Ôn Hân một tin nhắn trước, báo rằng ngày mai Bạch Vi sẽ đến.
Dường như Ôn Hân rất vui vẻ, nói rằng ngày mai muốn ra sân bay đón người cùng tôi.
Tôi đáp không cần, đồng thời nhắc nhở cô ấy một cách ẩn ý rằng nhất định đừng nhắc đến chuyện ngày xưa trước mặt Bạch Vi, cũng là những điều mà tôi nói với cô ấy ngày hôm nay.
Ôn Hân hứa chắc với tôi như đinh đóng cột.
Thực ra tôi cũng biết cô ấy không phải dạng người nhiều chuyện, có thể thấy được lòng dạ cô ấy không hề xấu.
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đứng trước cửa khách sạn chờ xe mà hướng dẫn viên du lịch đã sắp xếp, sau đó cùng xe tới sân bay chờ đợi.
Từ sân bay quốc tế Phuki tới bãi biển Patong khá xa, tôi không muốn Bạch Vi phải ngồi xe buýt sân bay, nhưng nếu không đặt xe đưa đón từ trước thì chỉ có minibus với xe taxi. Minibus tuy giá rẻ nhưng đi rất chậm, giữa đường có khả năng còn dừng lại để đề cử các dự án du lịch, hôm qua tôi đã ngồi loại xe này rồi, không hề dễ chịu chút nào.
Còn taxi thì giá thành rất đắt, từ vài trăm tới hàng nghìn baht, đổi sang tệ cũng phải đến hai trăm tệ.
Đặt xe trước thì rẻ hơn khoảng một nửa, thường chỉ khoảng bốn năm trăm baht, chiếc xe mà hướng dẫn viên du lịch tìm giúp tôi khá rẻ, khoảng bốn trăm baht là được rồi.
Khoảng hơn mười giờ, tôi gặp được Bạch Vi ở lối ra của sân bay.
Cô ấy đội một chiếc mũ chống nắng màu be có dải nơ đỏ, mặc áo vải Chiffon màu trắng tinh khiết cùng một chiếc váy màu xanh lá cây nhạt dài đến bắp chân, đi đôi sandal hoa nhí, tỏa ra khí chất uyển chuyển nhưng rất thanh thuần.
Lần trước khi tới làng Đại học ở Chiêng May chơi, cô ấy cũng mặc bộ đồ tương tự, khi đó tôi cảm thấy cô ấy thật khác với giám đốc Bạch ngày thường ở công ty, hôm nay cô ấy cũng cho tôi cảm giác giống hệt.
Khoảng thời gian sau khi máy bay hạ cánh chính là lúc dòng người tập trung ở các cửa ra, cô ấy đi giữa dòng người thế nhưng vẫn thu hút ánh mắt của đám đông. Thậm chí tôi còn nhìn thấy một người đàn ông chủ động đến gần, hình như định dùng lý do giúp cô ấy kéo hành lý để bắt chuyện.
Nhưng Bạch Vi từ chối rất dứt khoát, sau đó vừa đi theo dòng người ra ngoài vừa nhìn về phía lối ra.
Khi cô ấy nhìn qua, tôi vẫy vẫy tay, cô ấy nở một nụ cười rất xinh đẹp, sau đó nhanh chóng sải bước về phía tôi.
Tôi đón lấy hành lý của cô ấy, mỉm cười bảo: “Hôm nay cô đẹp lắm, có cả đàn ông tới quyến rũ luôn.”
Cô ấy mím môi cười: “’Chẳng lẽ trước kia tôi không xinh đẹp à?”
“Không, trước kia cũng rất xinh đẹp, hôm nay chỉ đổi sang phong cách khác thôi.”
“Trước kia tôi cũng từng mặc như thế này rồi mà.”
“Lúc trước cô không cười rạng rỡ như vậy.”
Cô ấy bĩu môi: “Mồm miệng anh khéo ghê.”
“Đi thôi, lên xe nào, vừa nãy người đàn ông vừa đi qua có vẻ bối rối đấy.”
Cô ấy cười cười, không hề ngoái đầu nhìn người đàn ông rất bối rối kia mà đi thẳng tới bên cạnh tôi.
Bốn mươi phút sau, chúng tôi tới khách sạn. Sau khi làm thủ tục check-in, tôi kéo va-li lên phòng giúp cô ấy, không quên hỏi: “Cô muốn nghỉ ngơi trước hay đi chơi luôn bây giờ?”
“Bây giờ luôn đi, tôi muốn đi dạo bên bờ biển. À phải rồi, nhóm Ôn Hân đâu?”
“Họ ra bãi biển trước rồi.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Nói xong, chẳng buồn thu dọn hành lý, Bạch Vi định ra ngoài luôn.
Tôi cảm thấy khá cạn lời, do dự trong chốc lát mới hỏi: “Cô có muốn xuống biển bơi vài vòng không? Nếu xuống biển thì thay đồ bơi trước đi.”
Bạch Vi sững người, sau đó cười cười lắc đầu: “Không cần đâu, tôi sẽ không xuống biển.”
“Cô không biết bơi à?”
“Không phải, do nghe nói bên phía bờ biển sóng lớn lắm, vả lại bờ biển Patung đông người, cho nên không muốn xuống nước.”
Tôi chợt hiểu ra, gãi gãi đầu: “Nếu cô muốn xuống biển bơi vài vòng thì chúng ta có thể kiếm bãi biển nào lặng sóng và ít người hơn.”
“Hay là thôi đi, cứ đi dạo trước đã.”
Tôi cảm thấy khá tiếc vì không thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.
Đó là phong cảnh mà tôi đã mong chờ rất lâu.
Hi vọng tối nay hoặc ngày mai có thể nhìn thấy.
Vừa đến sảnh lớn khách sạn, tôi đột nhiên phát hiện ra Ôn Hân đứng ở đó, dường như đang đợi chúng tôi.
“Chị Tiểu Vi!” Vừa nhìn thấy Bạch Vi, Ôn Hân đã mừng rỡ bước tới.
“Hi, chúng ta lại gặp nhau rồi. À phải rồi, sao em lại ở đây?” Bạch Vi cũng nghênh đón, còn vui vẻ ôm cô ấy một cái.
Tôi ở bên cạnh lặng lẽ nhìn họ hàn huyên, đồng thời quan sát tỉ mỉ từng động tác và biểu cảm của Ôn Hân.
Hôm qua Ôn Hân nói rằng cô ấy sẽ không oán hận gì Bạch Vi, cho dù vì Bạch Vi nên tôi mới ngồi tù. Cô ấy cũng chưa từng trách đối phương, thậm chí đã trở thành bạn tốt với Bạch Vi.
Bây giờ những gì mà cô ấy biểu hiện ra khi gặp lại Bạch Vi lần nữa không giống như đang giả bộ, ít nhất thì tôi nghĩ vậy.
Họ trò chuyện vài câu, sau đó nắm tay nhau đi ra ngoài, thậm chí không buồn gọi tôi.
Tôi cảm thấy cạn lời, đành chậm rãi đi ngay phía sau.
Khi hai người phụ nữ có quan hệ thân thiết và một người đàn ông khác ra ngoài chơi, thông thường người đàn ông kia sẽ bị “bỏ rơi”, bởi vì các cô gái sẽ khoác tay nhau đi chơi rất thân mật. Những lúc như thế, đàn ông chỉ đóng vai người cầm túi hay xách đồ thôi.
Bây giờ tôi ở trong hoàn cảnh như vậy, tuy rằng Ôn Hân và Bạch Vi không mang túi, nhưng họ chẳng hề để tâm tới tôi.
Tận khi tới bãi biển Patong, họ vẫn khoác tay nhau vừa đi dạo trêи những con sóng trắng muốt, vừa thủ thỉ chuyện trò.
Tôi chỉ đi theo một lúc. Sau khi nhìn thấy nhóm Từ Triết, tôi bèn rời khỏi hai cô gái này, ngồi xuống bên cạnh Từ Triết.
Ôn Hân quay đầu liếc nhìn tôi một cái, khoảnh khắc đó, dường như tôi thấy được vẻ giảo hoạt và đắc ý trong ánh mắt ấy.
Tôi cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra cô ấy cố ý.
Chừng nửa tiếng sau, họ có vẻ thấm mệt, cuối cùng cũng chịu quay về.
Bạch Vi ngồi xuống quên cạnh tôi, tiện thể cởi luôn đôi dép và duỗi chân ra.
Phần bắp chân lộ ra ngoài vừa trắng vừa thon có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với tôi.
“Anh không xuống bơi à?”, cô ấy đột nhiên quay đầu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cô không bơi cùng tôi, tôi bơi một mình chán chết.”
“Tôi không mặc đồ bơi.”
“Bây giờ quay về thay cũng được mà, khách sạn có xa lắm đâu, đi vài phút là tới.”
Bạch Vi bĩu môi: “Anh cứ khăng khăng muốn tôi xuống bơi như thế, chắc chắn là có ý đồ xấu gì đây.”
Tôi cứng họng: “Giám đốc Bạch, trông tôi giống hạng người như thế không?”
“Có.”
Nghe được câu trả lời dứt khoát của Bạch Vi, tôi nhất thời không biết đối đáp thế nào. Quả thực tôi có mục đích khác, nhưng chỉ là muốn thấy cô ấy mặc bikini thôi, không được tính là ý đồ xấu chứ.
Thấy tôi không nói gì, gương mặt Bạch Vi lộ ra vẻ đắc ý, trông có phần khá giống với Ôn Hân lúc này.
Từ sau khi tôi và Song phát sinh xung đột tại quán bar của hắn, Bạch Vi nhận lời mời ra ngoài ăn khuya, quan hệ của chúng tôi hòa hoãn hơn, thậm chí còn mờ ám hơn lúc trước.
Lớp giấy ở giữa dường như càng lúc càng mỏng, có lẽ không cần cố ý chọc thủng nó cũng có thể tự động nứt toác ra bất cứ lúc nào.
Tôi cũng không biết cứ như thế này rốt cuộc là đúng hay sai.
——————–
Chương 183: Giác quan thứ sáu
Chương 183: Giác quan thứ sáu
Dù sao đến lúc đó Hà Khai Thành chắc chắn sẽ đến tìm tôi gây chuyện, người nhà Bạch Vi không muốn tôi quá thân thiết với cô ấy, lần trước cũng đã bảo tôi tự mình rời xa cô ấy, hơn nữa tôi cũng đã đồng ý với Hà Khai Thành.
Nhưng, gần đây, sau khi ngày càng thân thiết hơn với Bạch Vi, chung quy tôi vẫn khó có thể kiểm soát được tình cảm của mình mà có những hành động mập mờ ám muội, bao gồm cả trong lời nói, lúc nào cũng việc xảy ra rồi mới phát giác được lời nói như thế, hành động như vậy là không phù hợp.
Bạch Vi cũng thế, tôi cũng cảm thấy được rằng cô ấy luôn để lộ ra sự quan tâm đối với tôi trong vô thức, cũng thường khó từ chối những yêu cầu của tôi, ví dụ như nửa đêm gọi cô ấy ra ngoài ăn khuya, còn cả lần này kêu cô ấy đến đảo Phuki chơi nữa.
Đương nhiên, mới vừa nãy khi tôi rủ cô ấy xuống bơi thì đã bị từ chối.
Cho đến tận giờ ăn trưa, tôi vẫn chưa thể nhìn thấy cô ấy mặc bikini.
Sau khi ăn trưa xong tại một nhà hàng bên cạnh trung tâm mua sắm Jungceylon, đám người Ôn Hân và Lưu San San muốn quay về khách sạn nghỉ ngơi, đi được nửa đường Bạch Vi lén hỏi tôi, có thể dẫn cô ấy đi chơi không, buổi sáng cô ấy đã ngủ hơn một giờ đồng hồ trêи máy bay nên lúc này không buồn ngủ.
Tôi nói có thể, rồi hỏi cô ấy muốn đi chơi ở đâu.
Cô ấy nói cứ đi dạo loanh quanh là được rồi, ví dụ như thuê một chiếc xe lượn một vòng chẳng hạn.
Vì vậy, sau khi quay về khách sạn, tôi và cô ấy không trở về phòng nghỉ ngơi mà đứng trước cửa khách sạn thuê một chiếc xe máy.
Cô ấy kéo váy ngồi phía sau xe máy, trông khá thành thạo, sau đó hai tay khẽ ôm qua eo tôi.
Tôi lái xe dọc theo bãi biển đi về phía Nam, suốt cả đường đi tôi giới thiệu cho cô ấy những cảnh vật đặc sắc bên đường, và cả những địa điểm thú vị để chơi ở Phuki, ví dụ như đi lặn ở đảo Racha hay đảo Phi Phi.
Thật ra tôi rất muốn đi lặn, bởi vì tôi chưa từng được thử, nhưng lúc này đã là buổi chiều rồi, đi đến đó thì cũng không chơi được bao lâu, hơn nữa bây giờ đang là mùa mưa, độ trong của nước và sóng biển đều sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trải nghiệm.
Bạch Vi thì lại không có hứng thú đặc biệt với trò gì, ngoại trừ việc nghịch cát ở bãi biển.
Cô ấy nói, điều muốn làm nhất khi đến Phuki là đắm mình vào trong ánh nắng mặt trời, đạp trêи từng bọt sóng ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp nơi đây.
Sở thích này của cô khá giống với Ôn Hân, hôm qua cô ấy cũng đạp bọt sóng cả buổi.
Bạch Vi còn nói, cô ấy thích hóng gió trêи chiếc xe gắn máy thế này, nhất là được đi dọc theo bãi biển với cảnh vật đẹp đẽ.
Tôi nhớ tới những ngày ở huyện Bình, ngày nào tôi cũng lái xe máy đến đón cô ấy, chở cô ấy đi trêи con đường có biển hoa nhài mọc hai bên.
Có lẽ, kể từ đó cô ấy mới thích ngồi sau xe máy đi hóng gió, bởi vì trước đó cô ấy chưa từng ngồi xe máy.
Tôi chạy xe về phía nam được khoảng chừng mười phút, đột nhiên phát hiện sắc trời đang dần dần âm u, mây đen đã phủ kín khoảng trời trêи đỉnh đầu từ lúc nào không hay, từng cơn gió lạnh cũng đang từ biển thổi vào.
“Trời sắp mưa rồi! Ôm chặt chút, tôi sắp sửa phóng nhanh để tìm chỗ trú mưa đấy!” Nhìn thấy xung quanh đây không có mái nhà, hay chỗ nào có thể trú mưa, tôi mới quay đầu nói với Bạch Vi.
“Ừm.” Bạch Vi gật đầu, sau đó hai tay cô ấy ôm chặt eo tôi, người cô ấy cũng khẽ áp sát vào lưng tôi.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm cùng độ vĩ đại của bộ ngực cô ấy qua lớp áo voan mỏng.
Nhưng lúc này, tôi chẳng rảnh để nghĩ đến mấy chuyện viển vông, sau khi kéo kính chắn gió trong suốt của nón bảo hiểm xuống, tôi nhấn ga phóng về phía trước.
Chưa đầy hai phút sau, trời bắt đầu đổ những hạt mưa đầu tiên, rơi lốp bốp tung tóe xuống mặt đường, còn khiến cho những đám cỏ cây bên đường phát ra tiếng xào xạc.
Cũng may, lúc này ở bờ biển không xa phía trước có một cái chòi nghỉ mát, có bốn thanh gỗ chống đỡ, bên trêи được phủ một lớp cỏ tranh màu xám trắng rất dày, cái chòi này chắc cũng được vài năm tuổi rồi.
Xung quanh đây cũng không còn nhà cửa hay nơi có thể trú nào khác nữa, tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lái xe xuống ven đường đi dọc theo bãi cỏ thẳng về chòi nghỉ mát kia.
Lúc này, mưa cũng dần dần nặng hạt, rơi xuống rải rác như rắc những hạt đậu, tôi dừng xe lại sau đó kéo tay Bạch Vi chạy về phía chòi nghỉ mát.
“May là chạy nhanh, nếu không là bị ướt sũng như chuột lột rồi.” Tôi nghĩ thôi đã thấy rùng mình, vừa nói vừa vỗ những giọt nước mưa thấm trêи quần áo xuống.
“Cô có bị ướt không?” Tôi chú ý tới Bạch Vi cũng đang vỗ quần áo, nên cau mày hỏi.
“Một chút thôi, không sao hết.”
Tôi quay ra nhìn phía sau lưng cô ấy, chỉ thấy tấm áo voan sau lưng của cô ấy đã bị ướt một khoảng nhỏ, vừa hay lại đúng chỗ móc cài của áo trong, để lộ ra màu da và chiếc áօ ɭót màu hồng bên trong.
“Cô có đem theo khăn giấy không?” Tôi hỏi.
Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi chỉ đem theo điện thoại thôi.”
Quả thật, để tiện đi chơi, trêи người cô ấy chẳng mang theo thứ gì ngoài chiếc bao đựng điện thoại.
“Không sao, đợi gió thổi một lát là khô ấy mà.” Cô ấy mỉm cười và nói, sau đó khẽ vùng vẫy cổ tay một cái.
Tôi mới phát hiện, tay của mình vẫn còn đang nắm chặt tay cô ấy, bèn vội vàng buông tay rồi mỉm cười lúng túng.
Cô ấy không để ý chỉ lẳng lặng ngắm nhìn mặt biển đang dung hòa làm một với màn mưa bên ngoài.
Rất đẹp, trông giống như một tiên nữ trêи bầu trời đang rót nước từ trêи trời xuống biển.
Cô ấy cũng rất đẹp, dáng vẻ an tĩnh mà chăm chú này giống y chang hình đại diện WeChat của cô ấy.
Trước đây, cô ấy có thể là một kiểu người có tính nghệ sĩ, ngây thơ đa sầu đa cảm, bởi vì những người trẻ có tính nghệ sĩ hay mơ mộng mới có thể thường xuyên bộc lộ ra dáng vẻ thế này.
Nhưng bây giờ, ban ngày lúc làm việc cô ấy chính là một cô gái mạnh mẽ giỏi giang, đầy kinh nghiệm và lạnh lùng, hoàn toàn đối lập với dáng vẻ lúc này.
Là một người có rất nhiều mặt tính cách.
Tôi không làm phiền đến cô ấy, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh cô ấy, nghe tiếng mưa rơi rào rào ngoài kia, ngắm nhìn đại dương đang bị nước mưa nhấn chìm.
“Phương Dương, có phải Ôn Hân thích anh không?”
Bất chợt cô ấy hỏi một câu như vậy.
Tôi ngẩn người một lát, ngay sau đó lại có phần cảm khái, đây mẹ kiếp chính là giác quan thứ sáu của con gái sao?
Cô ấy lại khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi nhìn ra được, ánh mắt cô ấy nhìn anh có phần khác lạ, giác quan thứ sáu của tôi rất chuẩn.”
Trong đầu tôi đã sớm đoán ra được cô ấy sẽ nói như vậy, nào là ánh mắt, nào là giác quan thứ sáu, ngay đến cả ngữ khí giọng điệu cũng giống Ôn Hân như đúc.
Nhưng, giữa Bạch Vi và Ôn Hân, quả thật có một vài điểm tương đồng, đây chính là kết luận sau khi ở chung với cô ấy mấy ngày của tôi.
Nhất là những lúc im lặng, hai người đều có một phong thái nhã nhặn, trầm tĩnh, đồng thời phảng phất hơi thở trong sáng mơ mộng.
Điểm khác nhau chính là Bạch Vi có hai mặt tính cách, một mặt chính là dáng vẻ như bây giờ, mặt tính cách khác chính là lúc cô ấy làm việc, có thể tùy ý thay đổi giữa trong sáng, mơ mộng và mạnh mẽ, già dặn.
Nhưng tôi chưa từng thấy dáng vẻ Ôn Hân lúc làm việc, nói không chừng cũng có dáng vẻ như kia của Bạch Vi.
Có lẽ, bởi vì hai người họ có sự tương đồng như vậy, thế nên mới thích cùng một kiểu đàn ông.
“Phương Dương, có phải cô ấy đã thích anh từ lâu rồi đúng không?” Cô ấy lại hỏi tiếp.
Tôi chẳng biết nên trả lời thế nào đối với câu hỏi của Bạch Vi.
Rất rõ ràng, cô ấy đã nhìn ra được tâm tư của Ôn Hân.
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao?” Cô ấy thấy tôi cứ im lặng suốt, nên lại mỉm cười rồi hỏi.
Tôi gật đầu: “Nhìn ra. Hơn nữa, cô ấy cũng nói cho tôi biết, ngay tối hôm qua thôi.”
Bạch Vi ngẩn người một lát: “Cô ấy tỏ tình với anh rồi hả?”
“Cũng không tính là tỏ tình, chỉ là trò chuyện giống như hai người bạn bình thường thôi, nói tới nói lui rồi lại nói tới vấn đề này, sau đó cô ấy nói chuyện này với tôi, rằng bắt đầu thích tôi từ hồi học đại học.”
——————–
Chương 184: Hận thấu xương
Chương 184: Hận thấu xương
Nói đến đây, tôi lấy một điếu thuốc ra châm lửa.
Mưa bên ngoài không lớn lắm, trú mưa trong một lầu bát giác đón gió biển mát lạnh là một trải nghiệm rất đặc biệt.
“Thực ra hồi đại học tôi không hề thân với cô ấy, những câu từng nói với nhau trong bốn năm cộng lại chắc còn chưa được một trăm câu. Hơn nữa chưa bao giờ có sự giao thiệp đặc biệt nào, đôi bên vốn không hề hiểu nhau, tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại thích tôi.”
“Mấy ngày trước khi ở Chiêng May, khi cảm nhận được sự khác thường của cô ấy đối với tôi, tôi còn nghĩ là mình bị ảo giác. Không ngờ đúng là thật, một chuyện khó mà tin được.”
Bạch Vi đăm chiêu hỏi: “Thời đại học anh đã yêu đương với Lâm Lạc Thủy rồi à?”
“Phải.”
“Vậy quan hệ của cô ấy với Lâm Lạc Thủy có tốt không?”
“Khá tốt, họ ở chung ký túc xá.”
“Có lẽ là cô ấy tìm hiểu về anh thông qua lời kể của Lâm Lạc Thủy.”
“Chắc là vậy.”
Bạch Vi do dự chốc lát, rồi cúi đầu hỏi: “Vậy khi cô ấy nói với anh, anh đã nói gì?”
Tôi lắc đầu: “Không nói gì cả.”
“Vậy anh có thích cô ấy không?”
Nghe thấy Bạch Vi nói vậy, tôi quay đầu nhìn cô ấy, trả lời không hề do dự: “Không, tôi không thích cô ấy.”
“Vì sao? Cô ấy rất tốt, vô cùng xinh đẹp, rất tốt tính, là một cô gái mà nhiều người đàn ông tìm mòn mắt cũng không thấy.”
Tôi cười, không trả lời câu hỏi của cô ấy, mà hít sâu một hơi thuốc, bình tĩnh nói: “Giám đốc Bạch, cô có phát hiện ra không, giữa chúng ta dường như có một sợi dây vô hình cột chúng ta lại vào với nhau. Ba năm trước cô thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi, ba năm sau tôi lại gặp được cô, hơn nữa…”
Tôi không nói tiếp nữa, chỉ đưa tay ra ngoài chòi hóng mát, để giọt mưa mát lạnh rơi vào lòng bàn tay, trong đầu tôi lần lượt hiện lên từng cảnh tượng sau khi quen biết cô ấy.
Có lẽ cuộc đời thực sự đã được định trước.
Bạch Vi quay đầu qua, cũng lặng lẽ nhìn cảnh mưa bên ngoài, cô không nói gì, có lẽ cũng biết vế đằng sau của từ “hơn nữa” là gì.
“Phương Dương, có phải lúc trước anh hận tôi thấu xương không?”, một lúc lâu sau, cô chợt hỏi.
“Ừ.” Tôi cười, “Lúc đó tôi thực sự rất hận cô, chỉ hận không thể làm điều đó…điều đó đó, cô hiểu mà.”
“Lúc đó anh thực sự là tên lưu manh thối tha.” Bạch Vi cắn môi nhìn tôi, ánh mắt cô vừa xấu hổ lại vừa buồn bực, nhưng dường như có thêm cả nét cười.
“Ha ha, quả thực là như vậy. Lúc đó mới ra tù, máu côn đồ trong người vẫn sôi sục. Phải rồi, giám đốc Bạch, cô nói xem, nếu lúc đó tôi không kiềm chế được thì có phải bây giờ lại ở trong tù rồi không?”
Bạch Vi gật đầu không hề do dự: “Đúng vậy, nếu anh thực sự làm…làm cái đó với tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát, nhốt anh vào tù ở tầm chục năm.”
“May mà kiềm chế được.” Tôi bất giác bật cười.
Bạch Vi trừng tôi, sau đó quay đầu đi che giấu nét cười bên môi.
Không lâu sau, cô kìm được nụ cười, khẽ hỏi: “Phương Dương, giờ anh còn hận tôi không?”
Tôi lắc đầu không hề do dự: “Bây giờ? Không, không hận, tôi đã không còn hận cô từ lâu rồi.”
“Nhưng tôi vẫn rất tự trách, lúc đó…”
“Tôi thích cô.”
Không biết vì sao, tôi không kiềm chế được phải cắt ngang lời cô ấy, và nói ra lời từ tận đáy lòng mà tôi đã muốn nói với cô ấy từ rất lâu rồi.
Nghe thấy câu đó, người Bạch Vi cứng đờ. Cô quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đó dường như hơi mờ mịt.
Tôi thản nhiên cười: “Vừa nãy không phải cô hỏi tôi vì sao không thích Ôn Hân sao? Giờ tôi có thể trả lời rồi, vì tôi thích cô.”
Bạch Vi chợt tỉnh táo lại, cô đỏ mặt quay đầu đi không dám nhìn tôi
Tôi tự độc thoại: “Tôi không biết tôi thích cô từ lúc nào. Lúc trước tôi không dám khẳng định, nhưng giờ…tôi biết mình đã thích cô thật rồi.”
“Ngày ấy tôi hận cô thấu xương, ngoại trừ việc muốn làm cái đó với cô, tôi còn muốn đánh cho cô một trận nhừ tử. Nhưng sau đó, bằng một cách rất kỳ lạ lại thành ra thế này…Có lẽ đây chính là duyên phận là mọi người hay nói, cũng có lẽ là do số trời định sẵn.”
Lúc trước tôi từng ảo tưởng cảnh tượng mình tỏ tình với Bạch Vi, tôi nghĩ mình sẽ rất căng thẳng, tim đập thình thịch.
Nhưng giờ tôi mới phát hiện, mình rất bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện vô cùng bình thường với bạn bè, không hề có quá nhiều sự dao động.
Mà Bạch Vi thì có sự căng thẳng thể hiện ra rất rõ ràng, mặt rất đỏ, người cũng căng cứng, đứng thẳng tắp.
Tôi hít sâu một hơi thuốc, để bản thân mình lý trí hơn, giọng tôi vẫn rất bình tĩnh: “Giám đốc Bạch, thực ra tôi cũng biết thái độ của cô đối với tôi…không giống lúc trước, ít ra thì giờ cô cũng không ghét tôi nữa, có lẽ là còn có thiện cảm.”
“Nhưng tôi biết, dù giữa hai chúng ta có gì đi chăng nữa, gia đình cô chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, lần trước Khai Thành đã nói rõ với tôi rồi. Hoặc có lẽ, ngay từ đâu tôi đã sai, tôi nên nhận năm triệu tệ của cô, sau đó đi thật xa, như thế sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cũng sẽ không…nảy sinh cảm giác sai lầm.”
“Cô yên tâm, chỉ là đột nhiên tôi không kiềm chế được nên mới nói lời trong lòng ra mà thôi, tôi không có ý khác, cô đừng để tâm, tôi…”
“Vì sao?” Bạch Vi đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi một câu rất kỳ lạ.
“Ý cô là gì?” Tôi không hiểu ý nghĩa trong câu nói của cô.
“Vì sao lại bảo tôi đừng để tâm?”
Tôi bừng tỉnh, cúi đầu cười áy náy: “Tôi không muốn cô cảm thấy phiền bởi những lời của tôi, dù sao thì nếu…tôi chỉ nói là nếu mà thôi, giữa chúng ta có gì đó, có lẽ cô sẽ vì thế mà nảy sinh xích mích với gia đình, sẽ khiến họ thất vọng và đau lòng, mà nếu không có sự ủng hộ của gia đình…”
“Tôi không quan tâm.”
Bạch Vi đột nhiên cắt ngang lời tôi, ánh mắt cô rất kiên định, như là đang quyết định một việc gì đó rất quan trọng.
“Phương Dương, tôi không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, hơn nữa, tôi sẽ thuyết phục họ.”
Tôi sững sờ, nhìn cô ấy chằm chằm, tim đập thình thịch như trống dồn.
“Phương Dương, em cũng thích anh.” Dường như cô ấy đã tích tụ được đủ dũng khí.
Trước kia tôi cũng đoán được, nhưng khi tôi chính tai nghe thấy cô ấy nói, đầu óc tôi chợt trống rỗng, bên tai không ngừng văng vẳng câu nói ấy.
Ngoài chòi hóng mát, mưa rơi rả rích trêи bãi cỏ, gió biển thổi ập tới từng cơn khiến mái tóc cô ấy tung bay, nhưng ánh mắt của cô ấy cứ như đã ngưng đọng lại giống như không khí xung quanh.
Thế giới này dường như chỉ còn lại tôi và cô ấy.
Trong thế giới thuộc về riêng mình chúng tôi này, tôi chỉ có một suy nghĩ, hôn cô ấy.
Bạch Vi là cô gái xinh đẹp nhất trần đời này mà tôi từng gặp, đặc biệt là vào khoảnh khắc này.
Đuôi tóc khẽ đung đưa trong gió biển thổi qua, đôi mắt quyến rũ bởi được phủ thêm một lớp sương mù, đôi môi khẽ mở thơm ngát…
Tôi không khống chế nổi mình nữa, tôi nắm lấy tay cô ấy, ôm cô ấy vào lòng.
Khi ôm lấy vòng eo thon nhỏ đó, tôi hôn lên môi cô ấy.
——————–
Chương 185: Các người định làm gì
Chương 185: Các người định làm gì
Thời gian một lần nữa như ngưng đọng
Tôi hi vọng có thể dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, lại giống như đã trì trệ rất lâu. Đôi môi chúng tôi tách nhau ra. Cô ấy thở hổn hển vùi đầu vào vai tôi. Cơ thể như mất đi sức lực, mềm mại nép vào tôi.
Tôi ôm chặt Bạch Vi, cảm nhận nhịp tim dồn dập từ trong lồng ngực cô ấy truyền tới.
Cứ như vậy, chúng tôi lặng lẽ ôm nhau, không ai nói gì, cũng không nghĩ tới việc buông ra.
Tôi không biết như này đã được coi là ở bên nhau chưa, hay chỉ là sự an ủi tạm thời.
Tôi cũng không dám hỏi, sợ mở lời thì sẽ phá vỡ mất niềm hạnh phúc đã khao khát từ rất lâu này.
Bất giác, trời tạnh mưa, ánh nắng buổi chiều từ phía tây chiếu vào, rọi lên người chúng tôi
“Đứng nhích vào trong một chút, đừng để bị đen da.” Bị ánh nắng chiếu vào khá lâu, tôi không nhịn được bèn buột miệng nói.
“Ừm.” Bạch Vi khẽ ừm một tiếng, sau đó ngẩng đầu, để tôi ôm cô ấy từ từ lùi vào bên trong mái chòi.
Cô ấy cúi đầu không dám nhìn tôi. Khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, hàng lông mi cong dài khẽ run run.
Tôi muốn hôn cô ấy một lần nữa!
Nhưng khi tôi vừa giơ tay định nâng khuôn mặt cô ấy thì tiếng xe máy ở con đường gần đó vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, thấy ba chiếc xe máy từ phía bắc đi tới. Người lái xe đội mũ, không thể nhìn rõ mặt. Ngược lại, từ phía nam cũng có hai chiếc xe chạy tới, họ đều đội mũ.
Khi tới gần chiếc chòi, năm chiếc xe chạy từ hai hướng khác nhau đột nhiên rời khỏi đường cái, quẹo vào đám cỏ, đồng thời chạy thành hàng về phía mái chòi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó tôi bỗng có linh cảm không lành. Có lẽ đám người này tới vì tôi.
“Mau, lên xe!”
Tôi không kịp nghĩ nhiều kéo tay Bạch Vi, chạy ra phía chiếc xe của mình đậu bên ngoài chòi.
Bạch Vi hét lên kinh hãi, bị tôi kéo lảo đảo, chạy được vài bước, suýt té ngã.
Tôi đỡ kịp cô ấy dậy, rồi lại kéo cô ấy ra khỏi căn chòi.
Nhưng mấy tên lái xe rõ ràng đã ý thức được việc chúng tôi muốn bỏ chạy, bọn chúng đồng thời rồ ga, lái vòng quanh, có vẻ như muốn chặn mọi đường thoát của tôi.
Một phía của căn chòi giáp biển này là đường leo lên núi. Hai bên là vành đai xanh cao nửa người. Mặt đối diện với đường lớn là thảm cỏ bằng phẳng nhưng không quá rộng. Sau khi năm chiếc xe máy của bên kia lái tách ra thì hầu như lối đi bị bịt kín.
Nếu giờ tôi lái xe lao tới thì rất có khả năng sẽ bị đối phương kẹp cứng và tấn công, tới lúc đó chắc chắn sẽ không thể chạy thoát được.
Quan trọng nhất là có khi còn khiến Bạch Vi bị thương.
Nơi đây cách bãi biển hơi xa, nên vốn ít người qua lại, cộng thêm cơn mưa vừa rồi, nên giờ xung quanh căn bản không nhìn thấy bóng dáng ai.
Do dự một lúc, tôi kéo Bạch Vi chạy về phía vành đai xanh ở hai bên, chạy về phía bãi biển phía bắc, vừa chạy vừa lôi điện thoại ra báo cảnh sát.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?” Lúc này Bạch Vi mới hoàn hồn, vừa lảo đảo chạy vừa hỏi.
Tôi không hề quay đầu, chỉ đáp lại: “Người của Cung Chính Văn, cũng có thể không phải! Dù gì thì đám này cũng tới gây phiền phức cho anh.”
“Bọn họ định làm gì?”
“Có khả năng muốn trả thù anh, nhưng cũng có khả năng là có mục đích khác.”
Nếu là người của Cung Chính Văn thì còn đỡ, bởi vì mục tiêu của họ chỉ là tôi, sẽ không ra tay với Bạch Vi.
Nhưng mấy người này đều đội mũ bảo hiểm, nên tôi cũng không biết rốt cuộc có phải là người do Cung Chính Vinh sai tới hay không, cũng có khả năng do Song phái tới, thậm chí có thể là kẻ khác, ví dụ những kẻ buôn người hoặc nội tạng.
Vậy nên tôi không thể để Bạch Vi ở đây, phải đưa cô ấy đi, nếu không, nếu là những người bắt cóc thì Bạch Vi sẽ…
Tôi không dám nghĩ tiếp, chỉ kéo Bạch Vi chạy không ngừng.
Lúc này, điện thoại được kết nối, tôi nói ngắn gọn nhất có thể báo cho cảnh sát. Chúng tôi bị những kẻ không rõ thân phận tấn công, sau khi nói địa điểm, chúng tôi chẳng còn quan tâm nổi tới những câu hỏi lôi thôi và công thức hóa của người ở đầu dây bên kia, tôi chỉ hét lên vài từ ‘mau cử người tới’ rồi ngắt điện thoại tiếp tục chạy.
Mấy chiếc xe máy ầm ầm đuổi theo, nhưng do vành đai xanh cao tới nửa người nên xe của bọn chúng không thể lao vào, chỉ có thể chạy tách bên ngoài. Trong đó có hai chiếc xe bám sát vành đai xanh, hai chiếc còn lại thì đạp ga, định đi vào con đường của chúng tôi từ phía trước.
Cứ như này chắc chắn sẽ không ổn. Bạch Vi chạy rất chậm, chạy ngược lại cũng không thể thắng được xe máy của đối phương, cảnh sát cũng chẳng thể nào đến nhanh như vậy, chưa tới vài phút nữa thôi là chúng tôi đã bị đối phương đuổi kịp.
Bọn chúng có năm người, nếu không có vũ khí còn đỡ, tôi có thể chặn được đối phương, giành lấy thời gian cho Bạch Vi chạy đi, chỉ cần cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, một mình tôi chắc chắn cũng có cách thoát thân.
Nhưng, rõ ràng đối phương có sự chuẩn bị khi tới, không thể nào không mang theo vũ khí, sợ nhất là súng.
Chúng tôi đành tiếp tục chạy, cố gắng kéo dài thời gian đợi cảnh sát tới thì dễ xử rồi.
Nghĩ tới đây, tôi nghiến răng, đưa Bạch Vi đi xuyên qua một vành đai xanh khác, chạy về phía sườn núi gần biển.
Ba chiếc xe máy kia thấy vậy, một gã trông như kẻ cầm đầu hét lên, đồng loạt dừng xe lại, gỡ mũ bảo hiểm, nhảy qua vành đai xanh chạy đuổi theo.
Sườn dốc giáp biển mọc đầy cây cỏ rậm rạp. Dọc theo bờ biển vài kilomet, dưới chân núi phía tây là bãi đá. Vừa rồi, hai chiếc xe định chặn chúng tôi đã kịp tới phía bắc trước, có ba người đang đuổi ở phía sau từ phía đông của vành đai xanh. Vì vậy sau khi chạy tới khu rừng của sườn núi, tôi kéo Bạch Vi rẽ ngoặt, xuyên qua khu rừng rậm chạy về phía nam.
Khu rừng phủ đầy bởi tán lá mềm mại lẫn những hòn đá to nhỏ khác nhau, cộng thêm với những sườn dốc của sườn núi, nên ở đây không thể chạy nhanh được, thậm chí không cẩn thận sẽ bị té ngã.
Nhất là tôi đang dẫn theo Bạch Vi ở bên cạnh, với tốc độ lúc này, chẳng mấy chốc sẽ bị đám kia đuổi kịp.
Lòng đang sốt ruột như lửa đốt thì Bạch Vi đột nhiên kêu a một tiếng, sau đó cô ấy bị trẹo chân.
Điều mà tôi lo lắng nhất đã xảy ra.
Tôi vội vàng chạy tới ôm cô ấy: “Bị trẹo chân rồi à?”
Cô ấy lắc đầu: “Chân không sao, nhưng dép bị hư rồi.”
Tôi cúi đầu nhìn, dép mà cô ấy mang đã bị đứt quai, có thể là do đường không được bằng phẳng gây ra.
Dép bị đứt quai thì không thể chạy được, đi chân đất lại càng không thể. Nơi này có rất nhiều đá và những cành cây gãy bên dưới mấy tán cây mềm mại, thậm chí có cả gai nhọn. Chân trần giẫm phải chúng chắc chắn sẽ bị rách da.
Tiếng bước chân của đối phương đã mơ hồ nghe thấy từ phía sau. Tiếp tục như này không thể được. Chúng tôi không thể chạy thoát.
Đành phải nghĩ cách khác.
Tôi hạ quyết tâm không hề do dự. Sau khi dìu Bạch Vi tới một đám cây rậm, tôi nhìn cô ấy, nghiêm túc nói: “Trốn ở đây, lát nữa bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không được kêu, càng không được bước ra, trừ khi anh kêu em chạy, nghe rõ chưa?”
“Anh đi đâu?”Ánh mắt Bạch Vi lập tức lộ vẻ kinh hãi.
——————–
Chương 186: Nguy cơ
Chương 186: Nguy cơ
“Em yên tâm, anh không đi đâu hết. Em chỉ cần nhớ lời anh dặn là được, trốn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng, cũng không được đi ra. Nhớ tuyệt đối không được đi ra, trừ khi anh bảo em chạy.”
“Nhưng…”
“Tin anh, mau trốn vào đi, chúng chuẩn bị đuổi tới rồi.”
Bạch Vi có vẻ rất sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu với tôi, sau đó chui vào bụi cây đó.
Sau khi thấy cô ấy đã trốn kỹ, tôi quay người leo lên sườn núi, trêи đường tiện tay bẻ một cành cây ngắn, đồng thời bẻ đoạn thô nhất đi.
Sau khi leo đến chỗ cách đỉnh dốc chừng mười mét, tôi trốn vào phía sau một cái cây cổ thụ, tay phải cầm cây gậy gỗ, tay trái thì lấy điện thoại ra, mở camera, giơ mặt trước điện thoại lên, để camera có thể bắt được cảnh đằng sau.
Cùng với tiếng bước chân dồn dập ngày một gần, có ba người xuất hiện trong màn hình điện thoại. Tuyến đường đi của một người trong số đó đến gần đỉnh dốc, chắc sẽ đi qua chỗ tôi, hai người còn lại thì tách nhau ra một ở giữa dốc, một ở dưới dốc cách nhau chừng mười mét. Họ kéo giãn khoảng cách như một tấm lưới thưa, đuổi men theo sườn núi.
Hai trong số ba người đó cầm dùi cui rút của cảnh sát, trong đó có tên đang đi về phía đỉnh dốc và sẽ đi qua chỗ tôi. Nhưng tên thấp còi da đen ở giữa sườn núi thì lại đang cầm một khẩu súng.
Quả nhiên là bọn chúng có mang theo súng.
Xem ra, nếu không xử lý chúng thành công sau một đòn, tôi sẽ hết cơ hội.
Đến lúc đó khéo khi tôi sẽ bị họ đánh què chân gãy cẳng, hay bị quẳng xuống biển nuôi ca cũng nên.
Cả hai kết quả này, tôi đều không thể chấp nhận được.
Đương nhiên, tôi sẽ không cam chịu số phận. Cái cây mà tôi trốn phía sau rất to, thân cây đủ để che kín người tôi. Khi nào đối phương đi qua, tôi sẽ ra tay đột ngột.
Nhưng một khi ra tay thì tuyệt đối không được thất bại.
Chờ khi đối phương đi gần tới khoảng hai mươi mét, xác định tên ở gần đỉnh núi đó sẽ đi qua chỗ tôi, tôi lẳng lặng cất điện thoại đi và cởi áo ra, cất vào bên hông, sau đó cầm hòn đá to cỡ bàn tay vừa nhặt được dưới đất lên.
Tiếng bước chân của tên đó vang lên ngày một gần, tiếng xào xạc hòa lẫn với tiếng giậm lên bùn đất, từng bước đều rất rõ ràng.
Qua tiếng bước chân, tôi phân biệt rõ khoảng cách và phương hướng của tên đó, đồng thời nắm chặt cậy gậy trong tay.
Khi tiếng xào xạc vang lên phía sau cái cây lớn, tôi đột ngột xoay người, khua cây gậy về phía phát ra tiếng bước chân.
Lúc trong tầm nhìn của tôi xuất hiện một bóng người, cây gậy cũng đã đập trúng mặt của hắn.
Người đó vô cùng kinh ngạc, vội vàng dừng bước, đồng thời giơ cây dùi cui lên.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhanh hơn hắn một chút, chỉ nghe thấy “bụp” một tiếng, cây gậy đã đập vào mặt tên kia, ngay sau đó là tiếng hắn kêu lên thảm thiết và ngã xuống đất.
Chất liệu gỗ của cây gậy tôi bẻ từ trêи cây xuống cực tốt, trọng lượng cũng tương đối, chỉ một gậy, người đó đã ngã xuống không bò dậy nổi. Sau khi lăn từ trêи sườn núi xuống hai vòng, hắn bất động mắc kẹt dưới một cái cây.
Hiển nhiên là người đó đã ngất xỉu.
Nhưng tiếng động ở đây đã làm kinh động hai tên khác, tên thấp còi ở giữa sườn núi hét lớn xuống phía dưới, sau đó chĩa súng về phía tôi.
Mượn tư thế vừa xông ra ban nãy, tôi nhanh chóng nhảy sang phía sau một cái cây khác, rồi chuyển hòn đá sang tay phải.
Không có tiếng súng, không biết đối phương sợ tiếng súng sẽ dụ cảnh sát tới, hay vì đã bỏ lỡ cơ hội ngắm bắn chính xác.
Nhưng tiếng bước chân của họ bắt đầu vang lên gần hơn và tốc độ cũng rất nhanh, rõ ràng họ đã đuổi đến đây.
Tôi tính toán kỹ khoảng cách, sau khi xác định tên thấp còi đó cách mình rất gần, tôi lôi chiếc áo nhét ở hông ra, ném sang một bên, còn mình thì ngay lập tức xông từ phía ngược lại ra.
“Bằng”, đã có tiếng súng vang lên, khẩu súng của tên thấp còi đã đang chĩa về phía chiếc áo bị tôi ném sang phía bên kia.
Tranh thủ cơ hội chớp nhoáng này, tôi ném mạnh hòn đá về phía tên thấp còi, đồng thời cầm cây gậy xông về phía y.
Khoảng cách của đôi bên rất gần, chỉ có năm đến sáu mét. Khi tên thấp còi đó nhận ra mình đã bị lừa, đang định chĩa súng tới thì hòn đá đó vừa hay đập trúng vào bả vai y.
Y kêu lên đau đớn, vung cánh tay ra sau, rồi mềm oặt buông thõng.
Y bị một hòn đá to cỡ bàn tay đập trúng, chắc tạm thời sẽ không làm gì được nữa.
Nhưng y phản ứng lại rất nhanh, cấp tốc đổi súng sang tay khác.
Tuy nhiên, khoảng cách năm, sáu mét này quá gần, chỉ có mấy bước chân là tới, hơn nữa tôi tôi xông từ trêи cao xuống. Khi gã dùng tay trái nâng khẩu súng lên được một nửa, tôi đã nhảy lên, thoát khỏi họng súng của gã, đồng thời đập mạnh cây gậy xuống.
Tiếng đánh đập và kêu rêи cùng vang lên, cây gậy vừa hay đập trúng cánh tay cầm súng của y, làm khẩu súng rơi xuống đất.
Trong tình trạng không có súng, hai tay thì không còn sức lực, tên thấp còi đã không còn bất kỳ uy hϊế͙p͙ gì với tôi nữa.
Tôi nhảy xuống đất, tiện tay đập một gậy vào mặt y, đánh y ngã xuống đất, sau đó cúi xuống nhặt khẩu súng rơi dưới đất lên. Tôi giơ súng lên, chĩa vào tên còn lại đang xông tới.
Trong tay tên này chỉ có một cái dùi cui, sau khi nhìn thấy họng súng đen ngòm, hắn ta lập tức tỏ ra đầy sợ hãi.
Tôi cười lạnh với hắn ta: “Ném đồ trong tay đi, không thì tao sẽ bắn chết mày.”
Hắn ta vội vàng ném cây dùi cui xuống đất, sau đó giơ hai tay lên, lo sợ nói bằng tiếng Xiêng La: “Đừng giết tôi, tôi chỉ được người ta gọi đến để hỗ trợ thôi, thậm chí tôi còn không biết anh là ai.”
“Ai là người chỉ đạo chuyện này? Có phải chúng mày định lấy mạng tao không?”
Hắn ta vội vàng đáp: “Không, Yako nói chỉ cần đánh gãy tay chân của anh là được rồi.”
Nghe thấy vậy, tôi đã đoán ra ai là người chỉ huy chuyện này.
Cung Chính Văn, hay cũng có thể là Cung Chính Vinh. Em trai hắn bị gãy chân, nếu muốn trả thù tôi, khả năng lớn nhất là hắn cũng sẽ đánh gãy chân tay tôi.
Lần trước ở ngoài trường sắn, suýt nữa chúng đã tìm được cơ hội. Lúc đó, tôi không định đánh lại, vì tạm thời thấy không cần thiết, mà cũng không dễ gì làm được.
Nhưng lần này, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng tha cho bọn chúng, kể cả là Cung Chính Vinh.
Vì chúng đã nhân lúc tôi và Bạch Vi ở bên cạnh nhau để ra tay, tôi không biết sau khi tôi bị đánh gãy chân tay, bọn chúng có làm gì với Bạch Vi không nữa.
Bọn chúng đã vô cùng quá đáng, vượt ra khỏi giới hạn cuối cùng của tôi.
Vì thế, bất kỳ ai tham gia vào chuyện này, tôi đều không thể dễ dàng tha cho họ, bao gồm cả Cung Chính Vinh, hay vệ sĩ hắn mang từ trong nước sang và mấy tên người Xiêng La này.
Việc cấp bách bây giờ là hỏi rõ phía sau mấy tên người Xiêng La này có ai khác tham gia nữa không, hoặc có bối cảnh gì không.
Trước khi cảnh sát đến, tôi phải hỏi rõ những chuyện này, nếu không sau đó chắc sẽ không hỏi được.
Nhưng lúc tôi vừa định mở miệng, cách đó không xa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, chẳng mấy chốc, lại có hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Người đến là hai tên vừa nãy lái mô tô vòng qua vành đai xanh định chặn chúng tôi lại, chúng đến khá muộn. Nhưng khi nhìn thấy khẩu súng trong tay tôi, chúng lập tức dừng bước và trốn vào sau hai cái cây lớn.
Tôi sợ chúng cũng có súng, nên vội lách mình, lùi ra sau một cái cây khô, đồng thời chĩa súng về phía hai người vừa đến đó.
——————–
Chương 187: Mau dừng tay
Chương 187: Mau dừng tay
Lúc này, tên đang sợ hãi vốn ở cách tôi mười mấy mét định co giò bỏ chạy, lúc chĩa súng về phía lưng hắn ta, tôi do dự một lúc.
Nếu tôi nổ súng, có khả năng cao tôi sẽ hạ được đối phương, nhưng… tôi cũng sẽ phải ngồi tù vì hành động đó.
Sau vài giây đắn đo, tôi quay họng súng lại chĩa về chỗ mà hai người vừa đến.
Có lẽ sau khi thấy tôi không nổ súng, họ bắt đầu lùi lại, mượn sự che chắn của cây để chạy ra xa thật nhanh.
Tôi không đuổi theo, sau khi xác nhận họ đã đi xa, tôi đi đến cạnh tên thấp còi đang giãy giụa định đứng dậy, tôi lại đạp y một cú lăn quay ra đất.
“Nói, Yako là ai? Đại ca của chúng mày là ai? Từ đâu đến?”
Tên thấp còi nằm vật ra đất, hậm hực vài tiếng, rồi mới thở hổn hển đáp: “Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ được người ta gọi đến trợ giúp thôi.”
Tôi cười lạnh: “Tao khuyên mày đừng thử thách sự nhẫn nại của tao, không tao bắn vỡ sọ đấy.”
Trong số năm người, chỉ y có súng, hơn nữa lại đi ở giữa, nên y không thể không biết gì được.
Nhưng có vẻ như y rất cứng miệng, vẫn lắc đầu nói: “Tôi thật sự chỉ được người ta gọi đến giúp, họ cho tôi 100 nghìn baht, sau đó thì tôi làm thôi.”
“Ha ha, tao thấy mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
Nói rồi, tôi đè đầu gối lên lưng y, để y không thể cử động, rồi tôi tóm lấy tay y, sau đó tôi nhặt một cành cây nhỏ có gai lên bẻ gãy, tiếp đó đâm đoạn bén nhọn vào trong móng tay y.
“A…”
Y bắt đầu kêu rêи và ra sức giãy giụa.
Tôi dùng đầu gối đè chặt người y, sau đó bắt đầu lung lay cành gai đang đâm vào trong móng tay y.
“Tôi nói… Mau dừng tay, tôi nói…”
Tôi không hề dừng tay, mà vẫn tiếp tục lắc cành gai.
“Tôi chính là Yako, chúng tôi… đến từ Chiêng Ray, đại ca là… Đỗ Minh Hào.”
Nghe thấy ba chữ Đỗ Minh Hào, tôi lập tức ngẩn ra.
Em trai của Đỗ Minh Cường ư?
Chẳng lẽ không phải Cung Chính Vinh chỉ huy chuyện này, mà là Đỗ Minh Hào sao?
Nhưng tôi với gã không thù không hằn, tại sao gã lại muốn đánh gãy tay chân tôi?
Lẽ nào gã quen Cung Chính Vinh, đã nhận tiền để giúp hắn làm chuyện này?
Cũng có thể.
Nhưng chắc chắn Đỗ Minh Hào biết tôi, vì lần trước chúng tôi từng gặp nhau. Chắc hẳn gã sẽ điều tra rõ về những người có qua lại với Đỗ Minh Cường.
Nếu đã biết tôi là bạn của anh trai mình, nhưng gã vẫn sai người tìm tôi, có lẽ không chỉ đơn giản là làm việc giúp Cung Chính Vinh.
Có thể gã muốn nhân cơ hội trừ khử đối tác của anh trai mình, hoặc lấy chuyện này để ra oai với Đỗ Minh Cường, để chọc giận ông ta hoặc là nguyên nhân khác.
Từ lúc gặp nhau lần trước, tôi có thể nhìn ra sự phách lối và kinh thường trong ánh mắt của Đỗ Minh Hào. Gã là kiểu người dễ nóng giận và nổi điên.
Có lẽ gã không định lấy mạng tôi, chỉ cần đánh gãy tay chân tôi, cơ bản đã có thể đạt được mục đích rồi.
Gã không dám ra tay ở Chiêng May, vì nơi đó là địa bàn của Suchat. Nếu ra tay ở Phuki thì Suchat không lo được xa đến vậy, nên không đến mức bị ông ta trả thù.
Nhưng gã tưởng chỉ cần cách xa Chiêng May là sẽ không chọc giận đến Suchat và Sangsu sao?
Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, chắc chắn Đồng An Chi sẽ không tiếp tục hợp tác với Đỗ Minh Cường và Suchat nữa. Suchat và Sangsu nhất định sẽ trút giận lên đầu gã, nếu hai bên hắc bạch đều cùng ra tay thì gã lấy gì mà chống đỡ đây?
Chỉ có thể nói bố của Đỗ Minh Cường giao sự nghiệp của gia tộc cho ông ta, chứ không phải Đỗ Minh Hào là một quyết định đúng đắn.
Tôi lại tra hỏi thêm một lúc, tên thấp còi Yako đều trả lời hết mọi phỏng đoán của tôi.
Yako không biết nhiều chuyện lắm, chỉ biết có một người Hoa Hạ rất trẻ và giàu có đến tìm Đỗ Minh Hào, đưa cho gã một khoản tiền lớn, rồi bảo gã đối phó tôi và Bansha, người đó yêu cầu đánh gãy tay chân tôi và lấy mạng của Bansha.
Theo tin mà Yako nghe được, khoản tiền này lên đến mấy chục triệu baht, đúng là một vụ làm ăn lớn.
Yako còn nghe người khác nói, sở dĩ Đỗ Minh Hào nhận mối này, không đơn thuần là vì mấy chục triệu baht, mà còn vì tôi là bạn của anh trai gã.
Yako còn cung cấp một thông tin rất hữu dụng nữa: Đỗ Minh Hào dặn, hoàn thành nhiệm vụ xong phải ngay lập tức quay clip gửi cho gã, vì khách hàng nói muốn xác nhận sự việc ổn thỏa xong thì mới rời khỏi Xiêng La.
Yako chỉ biết đến đó, tôi lung lay cành gai tiếp, sau khi xác nhận lại y không giấu giếm và nói dối, tôi mới rút cành gai ra.
Sau đó, tôi tụt quần y xuống, rút dây lưng, rồi dùng áo và dây lưng trói chặt hai tay hai chân y lại, tiếp đó xác nhận trong một khoảng thời gian ngắn, y sẽ không thể đứng dậy nổi.
Sau khi trói Yako, tôi cũng trói tên bị tôi dùng gậy đập trúng lại. Người này bị tôi đập mạnh một gậy vào mặt, mũi và môi đều bị rách, mặt hắn dính đầy máu, sau khi ngất đi đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trói chặt hai người đó xong, tôi lấy điện thoại ra tìm số của Bansha và nhấn gọi.
“Hey Dương, đảo Phuki thế nào? Chơi vui không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Bansha.
Tôi vào thẳng vấn đề: “Bansha, tôi bị người ta hại ở Phuki, suýt nữa chúng đã thành công. Bây giờ, ông lập tức chia người của ông ra, tìm Cung Chính Vinh, chính là tên đến quán bar của ông lần trước ấy, hắn là anh trai của Cung Chính Văn. Bây giờ, chắc chắn hắn vẫn đang ở Chiêng May, vì phải chờ sự việc ổn thỏa xong mới về nước. Buổi chiều tôi sẽ về, tìm được hắn rồi thì phải đập chết luôn.”
“Cái gì? Cậu bị người ta hại? Có sao không?” Giọng nói của Bansha trở nên căng thẳng.
“Không sao, có năm người đuổi theo tôi, chúng có súng, nhưng có hai tên bị tôi đánh ngã rồi, súng cũng đang ở trong tay tôi.”
“Thế thì tốt, giờ tôi sẽ đi tìm Cung Chính Vinh ngay, mẹ cha nó chứ.” Nói đến đây, Bansh tức giận chửi một câu.
Tôi nói: “Cẩn thận đấy, vì lần này hắn tìm đến Đỗ Minh Hào ở Chiêng Ray, tốn cả chục triệu, yêu cầu lấy mạng của ông và đánh gãy tay chân tôi. Tôi đoán bây giờ, người của Đỗ Minh Hào đang theo dõi ông ở Chiêng May, đám đến Phuki tìm tôi cũng là người của gã.”
“Đỗ Minh Hào? Chính là em trai của ông Đỗ bạn cậu à? Tôi đã nghe chuyện của gã. Dạo này, gã đang chuẩn bị khai chiến với ông Đỗ. Cậu cẩn thận đấy, tôi cũng sẽ chú ý. Chỉ cần tôi dẫn người theo bên cạnh, gã không làm gì được tôi đâu. Vả lại, bây giờ tôi đang làm việc cho ông Suchat, gã muốn động đến tôi cũng phải dè chừng.”
“Tóm lại ông cứ cẩn thận là được, chỉ sợ gã không nể mặt Suchat thôi, dẫu sao gã đã nhận tiền của Cung Chính Vinh rồi.”
“Dương, cậu yên tâm, tôi sẽ chú ý. Còn cậu, tôi sai mấy người đến Phuki bảo vệ cậu nhé?”
“Không cần đâu, hôm nay tôi về Chiêng May rồi. Thôi, không nói nhiều nữa, chắc bây giờ cảnh sát sắp đến rồi.”
“Được, cậu cẩn thận đấy.”
Ngắt điện thoại của Bansha xong, tôi nhặt lại áo của mình mặc vào, đồng thời dắt khẩu súng bên hông phía trong áo, sau đó đi xuống bụi cây phía dưới.
“Giám đốc Bạch, không sao rồi, có thể ra được rồi.” Tôi cố hết sức thả lỏng giọng nói.
Bạch Vi chui từ trong bụi cây rậm rạp ra, mặt cô ấy tái nhợt, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ. Vừa nhìn thấy tôi, cô ấy đã bổ nhào vào lòng tôi.
“Anh không sao chứ?”
Hai tay cô ấy không ngừng sờ mó sau lưng và cánh tay tôi, như thể muốn xác nhận xem trêи người tôi có chỗ nào bị thương hay chảy máu không.
——————–
Chương 188: Quyết không khoan nhượng
Chương 188: Quyết không khoan nhượng
“Không sao.”
Trong lòng tôi có một dòng nước ấm và một cảm giác hạnh phúc mà trước kia chưa từng có, tôi không kiềm được mà ôm chặt lấy cô ấy, khẽ khàng vỗ về sau lưng.
“Không sao thì tốt, đám người kia đâu? Đi rồi sao? Vừa rồi có một tiếng động rất vang, có phải là tiếng súng không? Còn tiếng la thảm thiết của ai nữa…”
Nói đến đây, giọng nói của Bạch Vi đột nhiên ngừng lại, tay cô ấy dừng lại ở hông tôi, nơi có giắt một khẩu súng.
“Đây… đây là cái gì?”
“Súng.” Tôi cười với cô ấy như không có chuyện gì: “Cướp từ tay đối phương đấy. Vừa rồi kẻ đó bắn một phát nhưng không trúng anh, tiếng la thảm thiết là của bọn họ, anh đã đánh hai tên bị thương, đang trói ở phía trêи.”
Bạch Vi lại sờ sờ, xác nhận đó đúng là một khẩu súng thật thì lắc đầu: “Phương Dương, như vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ hắn ta bắn trúng anh thì… Em không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.”
Tôi lại vô thức ôm chặt cô ấy: “Yên tâm, anh nắm chắc mười phần mới ra tay, hắn ta không bắn trúng anh được.”
“Chỉ sợ chẳng may thôi, sau này anh đừng như vậy… Không, không được có lần sau nữa. Những người đó là do Cung Chính Văn sai đến phải không?”
“Ừm, nói đúng hơn là do Cung Chính Vinh sai đến. Chắc em biết anh trai của Cung Chính Văn đúng không, hắn đã trả mấy chục triệu baht thuê người đánh gãy chân tay anh.”
“Sao anh ta có thể làm như vậy? Thật là quá đáng, không được, em phải gọi điện thoại về, tuyệt đối không thể khoan nhượng cho loại người như anh ta được.”
Nói rồi, quả nhiên Bạch Vi lấy di động ra bắt đầu tìm số điện thoại.
Tôi không ngăn cản cô ấy, để nhà họ Cung phải trả một cái giá nhất định là điều nên làm, bọn họ dám bất chấp Bạch Vi đang có mặt ở đây, không hề sợ sẽ làm cô ấy bị thương.
Lúc tin tức được gửi về nước, truyền đến tai nhà họ Bạch, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ phẫn nộ như thế nào.
Tôi đột nhiên ý thức tới người nhà họ Bạch chắc chắn cũng sẽ trút cơn giận lên đầu tôi, bởi vì tôi đã gọi Bạch Vi đến đảo Phuki, còn lái xe máy đưa cô ấy đi lung tung nên mới khiến cô ấy cũng bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hơn nữa, sự nguy hiểm này hoàn toàn xuất phát từ tôi.
Có thể đoán được người nhà của Bạch Vi tất nhiên sẽ càng phản đối cô ấy và tôi ở bên nhau hơn, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí sử dụng đến những thủ đoạn khác.
Nói cách khác, tương lai của tôi và cô ấy sẽ càng gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều trở ngại lớn hơn.
Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi trở nên rất nặng nề.
Chuyện này không thể trách người nhà của Bạch Vi được, đổi lại là tôi, nếu tôi có một đứa em gái hoặc là con gái, mà con bé cũng ở bên một người đàn ông thường xuyên đối diện với nguy hiểm như Bạch Vi, có khả năng cũng sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ cực lực phản đối.
Mặc dù lần này là trùng hợp, đúng lúc Bạch Vi cũng đến đảo Phuki, hơn nữa cô ấy còn không muốn ngủ trưa, mà muốn đi xe máy hóng gió nên mới bị cuốn vào chuyện này. Nhưng khi cô ấy ở bên tôi thật sự đã đối mặt với nguy hiểm, sau này thậm chí sẽ còn những nguy hiểm khác.
Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra bất kì chuyện gì, cũng không muốn mình chìm trong sự hối hận và tự trách.
Có lẽ, tôi vốn không nên tỏ tình với cô ấy, cũng không nên hôn cô ấy.
Giờ đây, sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Lúc này, trêи sườn núi vang lên tiếng hô gọi lạ lẫm bằng tiếng Xiêng La, hỏi có người nào ở dưới chân núi không, hẳn là cảnh sát đã đến.
Tôi đáp lại mấy tiếng, kéo tay Bạch Vi chậm rãi đi lên.
Không bao lâu sau, bốn bóng người mặc đồng phục xuất hiện ở trong rừng, đang từ từ tiến đến gần bọn tôi.
Tôi đặt tay lên khẩu súng ở bên hông, hô lên: “Các người là ai?”
“Không được động đậy, chúng tôi là cảnh sát, mau ngồi xổm xuống, giao vũ khí của anh ra đây.”
Mấy cảnh sát kia nhìn thấy động tác của tôi thì vội vàng rút súng, nhắm vào tôi.
Nhìn họng súng đen ngòm, Bạch Vi nhất thời bị dọa đến mức mặt trắng bệch.
“Xin hãy cho tôi xem thẻ cảnh sát của các anh, nếu không, tôi không thể tin tưởng các anh được.” Tôi không làm gì hết, mà chỉ quan sát kĩ càng bốn người mặc đồng phục kia, đồng thời hỏi bọn họ.
Một người trong số họ lấy một tấm thẻ giơ ra phía trước, sau đó xếp thành hình cánh quạt với ba người khác chậm rãi tiếp cận.
Đứng cách họ mười mấy mét, tôi cố nheo mắt hết sức cũng không nhìn rõ trêи tấm thẻ kia viết cái gì, nhưng nhìn hình dáng huy hiệu cảnh sát thì biết đó là cảnh sát đảo Phuki.
Tôi lập tức thả lỏng: “Chúng tôi là khách du lịch, đừng nổ súng, tôi ném vũ khí xuống đất ngay đây.”
Tôi vừa hô vừa chậm rãi rút súng ra.
Bốn người cảnh sát ở phía đối diện lại càng khẩn trương hơn, họng súng của họ đều nhắm vào tôi.
Tôi hướng nòng khẩu súng xuống dưới, tránh để họ hiểu lầm, rồi ném khẩu súng ra xa mấy mét.
“Ngồi xổm xuống đất ngay, hai tay ôm đầu, không được động đậy.” Vừa nhìn thấy súng, cảnh sát càng khẩn trương hơn.
Tôi giơ tay ôm đầu, từ từ ngồi xuống, đồng thời nói với Bạch Vi ở bên cạnh: “Ngồi xuống trước đi, cảnh sát ở đây không dám làm gì em đâu. Bọn họ cũng sẽ điều tra rõ sự việc, đến lúc đó sẽ không sao nữa.”
Bạch Vi đáp lại “ừ” một tiếng, sau đó giơ hai tay ôm đầu chậm rãi ngồi xuống giống tôi.
Tôi cúi thấp đầu hô lên: “Chúng tôi là khách du lịch, chỉ đến đảo Phuki chơi thôi. Ban nãy đột nhiên bị mấy người nọ tập kϊƈɦ ở bên trêи nên mới chạy đến đây. Người tập kϊƈɦ chúng tôi đã bị tôi bắt được hai tên, khẩu súng này là tôi cướp từ tay bọn họ, không tin anh có thể hỏi họ.”
Nói rồi, tôi chỉ vào Yako và đồng bọn của y đang nằm dưới đất cách đó không xa. Kẻ đầu tiên bị tôi hạ gục đã tỉnh lại, hai người đều bị trói chặt tay chân, giãy giụa vô ích trêи mặt đất.
Cảnh sát cử ra một người di chuyển theo hướng ngang đến trước mặt đám Yako, vừa thấp giọng chất vấn, vừa lục soát túi bọn họ.
“Anh có chứng cứ gì chứng minh mình là khách du lịch không? Ví dụ như hộ chiếu chẳng hạn? Mời xuất trình giấy tờ.” Ba người cảnh sát còn lại vẫn cầm súng chậm rãi tiến gần về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Hộ chiếu của tôi ở khách sạn, quay về mới có thể lấy cho các anh xem được.”
“Rất xin lỗi, chúng tôi tạm thời không thể xác định thân phận của anh chị, chỉ có thể đưa hai anh chị về đồn cảnh sát trước, và cả hai người bọn họ nữa, mong anh hiểu và phối hợp làm việc với chúng tôi.”
“Tôi hiểu, tôi cũng sẽ phối hợp với các anh.”
“Được, bây giờ xin mời anh thuật lại quá trình xảy ra sự việc.”
“Chúng tôi có thể đứng dậy chưa?”
Lúc thấy cảnh sát đi đến gần, một người trong số họ nhặt khẩu súng kia lên, tôi cất tiếng hỏi.
Cảnh sát không trả lời tôi, mà lục soát kĩ khắp người tôi một lượt, nhưng không tìm được món vũ khí nào khác.
“Được rồi, anh đứng lên và tường thuật lại quá trình xảy ra sự việc đi.”
Tôi nói thân phận của mình và kể những chuyện đã xảy ra một cách tỉ mỉ cho cảnh sát. Từ chuyện mình đến Phuki họp mặt bạn bè, đến chuyện lái xe máy ra ngoài chơi cùng Bạch Vi, trú mưa ở chòi nghỉ mát, rồi đến phát hiện đối phương lái xe máy áp sát, sau đó trốn vào trong khu rừng gần biển.
Cuối cùng là quá trình đánh ngã đối phương và cướp súng ra sao, kể hết toàn bộ không sót một chi tiết nào, đồng thời chỉ ra các vị trí tương ứng.
Thậm chí, tôi còn chỉ ra đối phương là do Cung Chính Vinh bỏ tiền thuê tới, nhưng không nhắc tới Đỗ Minh Hào.
Bởi vì Đỗ Minh Hào là em trai của Đỗ Minh Cường, người trong cùng một gia tộc, tôi không muốn vì chuyện này mà khiến cảnh sát để ý đến nhà họ Đỗ.
Còn khi cảnh sát thẩm vấn, đám Yako có khai Đỗ Minh Hào ra không thì không liên quan đến tôi, chí ít không phải tôi chỉ ra manh mối về phía nhà họ Đỗ.
——————–
Chương 189: Có thù tất báo
Chương 189: Có thù tất báo
Nhưng tôi không nói chuyện Bansha cho người đi đánh gãy chân Cung Chính Văn ra, vì làm như vậy sẽ đẩy ông ta vào tù.
Tôi chỉ nói với cảnh sát, mình và em trai Cung Chính Vinh có mâu thuẫn, từng xảy ra xung đột cãi vã ở trong nước và cả Chiêng May. Nguyên nhân hắn tìm người tập kϊƈɦ tôi có lẽ là vì mâu thuẫn trước kia, khiến cho hắn giữ mãi hận thù trong lòng.
Có lẽ cảnh sát sẽ không tìm được chứng cứ nên chẳng thể làm gì Cung Chính Vinh được, nhưng tốt xấu gì tôi cũng phải nói cho rõ, biết đâu lại có cơ hội tống Cung Chính Vinh vào tù thì sao.
Đến lúc đó, hắn sẽ cực kỳ thảm hại trong nhà giam, Suchat và Đỗ Minh Cường chắc chắn có không ít anh em đang ở trong đó, nên cho hắn nếm chút mùi khổ cực không phải quá dễ dàng hay sao?
Đúng rồi, ban nãy, tôi quên gọi cho Natcha để ông ta giúp liên hệ với cảnh sát bên này, thậm chí là can thiệp vào vụ án này, tốt nhất là tóm Cung Chinh Vinh tại Chiêng May luôn.
Chỉ cần cho ông ta chút tiền, hơn nữa vì nể mặt Sangsu, chắc ông ta sẽ không từ chối.
Dẫu sao trước kia, ông ta cũng có thể nhận tiền của Cung Chính Văn để bắt tôi vào đồn thì bây giờ, cũng có thể nhận tiền của tôi thôi.
Ban nãy, tôi sao nhãng. Bây giờ, điện thoại của tôi đã bị cảnh sát thu mất, muốn gọi cũng không được, tôi chỉ có thể chờ họ điều tra rõ ràng xong rồi gọi thôi.
Trong số những người cảnh sát đó, có hai người đang ghi chép cho tôi và Bạch Vi, họ hỏi cặn kẽ từng chi tiết, còn hai người khác thì thẩm vấn Yako và tên xui xẻo bị tôi dùng gậy đập trúng mặt.
Môi tên đó đã bị rách, mũi cũng chảy khá nhiều máu. Yako cũng chẳng khá hơn là bao, mặt và tay trái của y đều ăn gậy của tôi, nên giờ mặt mũi sưng phù. Ban nãy, tôi còn thấy y nhổ mấy cái răng ra, cánh tay y cũng không nhấc lên nổi, chắc là bị gãy xương rồi.
Không bao lâu sau, lại có mấy người cảnh sát nữa cầm máy ảnh chụp hình ở bên cạnh, họ đã tìm thấy đầu đạn do Yako bắn ra.
Sau khi ghi chép và kiểm tra hiện trường xong, vị cảnh sát đứng đầu nói với tôi và Bạch Vi: “Hai anh chị về đồn với chúng tôi một chuyến, chờ điều tra và thẩm vấn chi tiết xong, chúng tôi sẽ thả anh chị đi.”
“Được.” Tôi gật đầu, sau đó quay người lại nói với Bạch Vi: “Về đồn với họ một chuyến đã, chờ lát nữa họ điều tra rõ ràng xong là ổn rồi.”
“Ừ.” Bạch Vi cũng gật đầu, sau đó rất tự nhiên khoác tay tôi, rồi đi xuống dưới theo cảnh sát.
Hành động này có nghĩa là cô ấy coi tôi là bạn trai của mình rồi.
Nhưng tâm trạng của tôi hơi phức tạp, vì tôi đã mang lại nguy hiểm cho cô ấy.
Hơn nữa dù cô ấy đồng ý ở bên cạnh tôi, chắc chắn người nhà của cô ấy sẽ phản đối quyết liệt.
Không ngoài dự đoán của tôi thì chẳng mấy nữa, Hà Khai Thành sẽ tới tìm tôi, hay thậm chí là người nhà của cô ấy. Kiểu gì họ cũng sẽ tức giận quát mắng thẳng vào mặt tôi một trận, sau đó bắt tôi rời xa Bạch Vi.
Tôi không biết nên phản ứng lại như thế nào, cũng không biết rốt cuộc nụ hôn ở chòi nghỉ mát đó là đúng hay sai.
Yako và đồng bọn của y đã bị còng lại, ủ rũ cúi gằm mặt bị cảnh sát đẩy đi.
Hiển nhiên, họ đã đoán được viễn cảnh qua song sắt của mình.
Chúng tôi quay lại đỉnh núi, sau đi vòng qua vành đai xanh, tôi nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường, chiếc mô tô mà tôi thuê cũng đang đỗ ở bên ngoài chòi nghỉ mát.
Ban nãy lúc lên xe cảnh sát, tôi không quên bảo họ lái chiếc mô tô đó về, bây giờ còn phải trả tiền đặt cọc xe nữa.
Trêи đường ngồi xe cảnh sát về thị trấn Phuki, tôi nắm tay Bạch Vi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
“Anh sao thế? Có phải đang lo đám người đó lại đến gây phiền phức cho anh không?” Thấy tôi luôn trầm mặc, Bạch Vi nắm chặt lấy tay tôi: “Yên tâm đi, cảnh sát sẽ bắt hết họ lại, sau này anh không phải lo sợ về họ nữa đâu.”
Tôi mỉm cười với cô ấy: “Không phải, anh không sợ bọn chúng, chúng không làm gì được anh đâu.”
“Thế… Anh đang lo lắng điều gì?”
“Không, không có gì. Chỉ là sau khi trải qua một kiếp nạn lớn, tâm trạng vẫn chưa ổn định lại thôi.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa dịu dàng vừa đầy quan tâm.
Có lẽ, cô ấy đã giấu kín tình cảm với tôi rất lâu. Sau khi đột nhiên phá vỡ tất cả để bộc lộ ra nên không kiềm chế được sự dịu dàng với tôi.
“Yên tâm, anh không sao đâu.” Tôi cũng mỉm cười dịu dàng với cô ấy.
Nhưng ánh mắt của cô ấy dần trở nên hơi phức tạp.
“Phương Dương, có phải anh đang lo chú Thành và người nhà em sẽ nổi giận với anh vì chuyện này không?”
Tôi hơi ngẩn người, không ngờ cô ấy lại đoán ra được.
Sau khi lắc đầu, tôi nắm chặt tay cô ấy, nói như không hề có chuyện gì xảy ra: “Không, anh nghĩ chắc họ sẽ hiểu cho anh thôi. Họ nên nổi giận với hai anh em Cung Chính Vinh và Cung Chính Văn, hoặc là nhà họ Cung, vì chính họ đã gây ra nhiều chuyện như vậy.”
Nói đến đây, tôi ngoảnh sang nhìn ra ngoài cửa xe, hơi híp mắt lại: “Cung Chính Vinh bất chấp việc em có mặt ở đó để ra tay với anh, không hề quan tâm đến sự an nguy của em, món nợ này sớm muộn gì anh cũng sẽ tính sổ với hắn.”
“Đừng.” Bạch Vi vội vàng lắc đầu: “Phương Dương, anh đừng tìm họ nữa. Chuyện này kết thúc tại đây đi, dẫu sao chúng ta cũng không hề hấn gì.”
“Dù chúng ta không sao thì anh cũng không thể bỏ qua dễ dàng vậy được. Chúng đã mang súng tới, nhẹ nhất cũng sẽ đánh gãy tay chân anh, hay thậm chí có thể giết anh, sau đó trói anh vào tảng đá lớn, ném xuống biển cho cá ăn. Nếu trường hợp xấu đó xảy ra, em nghĩ xem chúng sẽ làm gì với em?”
“Em là người chứng kiến, chắc chắn chúng sẽ không để em đi. Rất có thể, chúng sẽ trói chúng ta lại, cột thêm vài tảng đá lớn, rồi ném xuống biển. Làm sao anh có thể coi như xong với loại người này được?”
Bạch Vi vẫn lắc đầu: “Họ không dám làm thế đâu, cùng lắm chỉ đánh anh một trận, dạy cho anh một bài học thôi. Bây giờ là thời đại pháp trị, họ không dám làm loạn tùy ý đâu.”
“Không, em không hiểu chúng. Nhưng anh thì rất hiểu, anh biết trêи thế giới này, ngoài sự ngay thẳng ra, còn có rất nhiều mặt khuất ẩn trốn trong góc ngách, có nhiều người chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Nhưng… Nếu vì chuyện này, mà anh lại đi tìm hai anh em Cung Chính Văn trả thù thì sau này sẽ càng gây nên nhiều phiền phức hơn thôi. Tục ngữ có câu oan oan tương báo đến bao giờ, cứ đánh qua đánh lại, kết cục là chẳng ai được yên ổn hết.”
“Anh hiểu lý lẽ mà em nói, anh cũng không muốn kết thù kết oán với người khác, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác. Người nhà họ Cung đã quy tội chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân lên đầu anh, họ nhất định sẽ gây phiền phức cho anh đến cùng. Mối thù này đã kết, trừ khi có thể đàm phán hòa giải, không thì sau này, chắc chắn họ còn đến quấy phá anh, đặc biệt là Cung Chính Văn. Chờ hắn ta khỏi bệnh, nếu chân hắn ta để lại di chứng thì họ càng không thể bỏ qua cho anh đâu.”
Nghe tôi nói vậy, Bạch Vi cau mày, cúi đầu rơi vào trầm mặc.
Cô ấy nói rất có lý, nhưng với tôi một là phải giải quyết ân oán, nếu không để hai anh em Cung Chính Vinh chịu chút khổ sở, họ sẽ tưởng tôi sợ họ, kiểu gì sau này sẽ càng phách lối hơn.
Hai là có thù báo thù, có oán báo oán là một chuyện hết sức hiển nhiên.
Tôi không phải là quân tử đạo đức gì cả, thậm chí còn là một kẻ tiểu nhân hẹp hòi có thù tất báo. Bọn họ muốn giết chết tôi, hơn nữa lần này không thành công, chắc chắn sau này họ sẽ lại tiếp diễn tiếp. Bảo tôi cứ thể bỏ qua cho hai anh em Cung Chính Văn và ngồi chờ họ tới gây chuyện với mình thì tôi không làm được.
Huồng hồ, bọn chúng còn mò tới đúng lúc tôi và Bạch Vi vừa chọc thủng được lớp màng ngăn cách, khiến Bạch Vi cũng lâm vào nguy hiểm, đây là điểm mà tôi khó bỏ qua nhất.
Cung Chính Vinh nhất định phải trả một cái giá đắt vì chuyện này.
——————–
Chương 190: Đừng làm bậy
Chương 190: Đừng làm bậy
Trừ khi họ đồng ý hòa giải và chủ động bồi thường xin lỗi.
Còn Đỗ Minh Hào… Trước đó, chắc chắn gã đã sai người theo dõi tôi, biết rõ tôi là bạn của Đỗ Minh Cường, nhưng vẫn nhận tiền của Cung Chính Vinh và sai người đi tìm tôi gây sự, thậm chí còn mang cả súng theo.
Có thể thấy là gã cố tình tìm tôi gây phiền phức, muốn dùng chuyện này để chọc tức Đỗ Minh Cường hoặc để đạt một mục đích khác.
Bây giờ, tôi không làm gì được gã. Nhưng nếu có một ngày, gã và Đỗ Minh Cường khai chiến, tôi không ngại giúp Đỗ Minh Cường một tay.
Tóm lại, tôi cứ ghi mối thù này lại đã.
Sau khi Bạch Vi rơi vào trầm mặc, tôi cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa xe.
Đảo Phuki là một nơi có khí hậu đa dạng, thời tiết của tháng sáu tháng bảy thay đổi liên tục, thường sẽ đổ mưa một cách bất chợt.
Bây giờ cũng vậy, trận mưa ban nãy vừa dứt chưa được bao lâu, bây giờ mưa lại rả rích rơi xuống.
Cơn mưa không lớn, cũng tương tự như cơn ban nãy, chắc sẽ nhanh tạnh thôi.
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Bạch Vi chợt hỏi tôi: “Phương Dương, nếu Cung Chính Văn và Cung Chính Vinh đồng ý ngồi xuống hòa giải với anh, anh có đồng ý không?”
Tôi khẽ gật đầu: “Phải xem thái độ của họ thế nào đã. Nếu đủ chân thành và có thể khiến anh tin là sau này họ sẽ không gây phiền phức cho anh nữa, đương nhiên anh sẽ đồng ý. Giống như em nói đấy, oan oan tương báo đến bao giờ, có thể hòa giải được là tốt nhất.”
“Được, vậy em sẽ nghĩ cách để họ chủ động hòa giải với anh.”
“Với tính cách của Cung Chính Văn thì không dễ vậy đâu! À, nếu người nhà em biết chuyện này, biết Cung Chính Vinh mặc kệ sự an nguy của em, thậm chí suýt nữa còn hại em xảy ra chuyện thì người nhà em có gây sự với hắn hay nhà họ Cung không?”
Bạch Vi lập tức lắc đầu: “Chắc là không, có lẽ người lớn hai nhà sẽ ngồi lại nói chuyện, sau đó bảo nhà họ Cung xử phạt nội bộ Cung Chính Vinh thôi. Vì hai nhà chúng em có mối quan hệ rất tốt, người lớn hai bên đã là đối tác làm ăn với nhau mấy chục năm. Đến đời của bố em bây giờ cũng vẫn là đối tác với nhau, dù cũng ngầm tranh giành lợi ích, nhưng chắc chắn sẽ không trở mặt thẳng thừng đâu.”
Tôi cũng lắc đầu: “Trừng phạt nội bộ thì có ích gì, cũng chỉ mắng vài câu hoặc cấm túc không cho ra ngoài thôi. Căn bản không có ảnh hưởng gì với Cung Chính Vinh cả.”
“Chắc thế, nhưng anh yên tâm, em sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ hoặc là dùng cách khác, cố gắng để hai anh em Cung Chính Văn hòa giải với anh, chấm dứt chuyện này, để sau này không ai phải lo lắng đề phòng nhau nữa.”
“Tốt nhất là được như vậy. Nếu họ không đồng ý, em cũng đừng lo lắng quá. Không sao đâu, anh sẽ cẩn thận và có chừng mực.”
Vẻ mặt của Bạch Vi trở nên rất nghiêm túc: “Dù họ không chịu hòa giải, anh cũng không thể làm bậy.”
Tôi không đồng ý cũng không từ chối cô ấy, mà chỉ mỉm cười.
“Phương Dương, hứa với em là đừng làm bậy nhé.”
“Ừ, em yên tâm đi.” Cực chẳng đã, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nhưng tôi chỉ nói không làm bậy thôi, chứ tôi sẽ làm một cách nghiêm túc, có phương án kế hoạch.
Trừ khi thật sự không thể làm được việc.
Sau khi về đồn cảnh sát, cảnh sát tách tôi và Bạch Vi ra. Tôi được dẫn vào một căn phòng rộng rãi sáng sủa và có sofa. Nơi này không giống phòng thẩm vấn, mà như phòng tiếp khách.
Sau khi bước vào phòng, chẳng có ai chú ý đến tôi. Mãi đến hơn bốn giờ chiều, cuối cùng mới có vài cảnh sát đi vào.
Cảnh sát lại hỏi chi tiết sự việc, đồng thời đưa ra các câu hỏi dựa trêи những chi tiết được ghi chép lại lúc nãy, gần như là đang đối chiếu thật giả.
Mất hơn một tiếng đồng hồ, cảnh sát mới hỏi xong và nói tôi có thể đi rồi.
Lúc tôi hỏi về Bạch Vi, họ nói cô ấy đang ngồi chờ tôi ở đại sảnh.
Vừa nhìn thấy tôi, Bạch Vi đã đứng dậy đi tới, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không, họ chỉ hỏi quá trình sự việc thôi, chúng ta đi nào.”
“Ừ.”
Lần này là tôi chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cô ấy, dắt cô ấy ra khỏi đồn cảnh sát.
Có một chiếc xe đỗ ở bên ngoài, có hai người đàn ông cao lớn đang đứng cạnh xe.
Vừa nhìn thấy tôi và Bạch Vi, hai người đàn ông đó đã nhanh chóng đi tới.
Tôi hơi cảnh giác, kéo Bạch Vi ra sau lưng.
“Cô Bạch, xin lỗi!” Một người đàn ông trong số đó cất giọng xin lỗi bằng tiếng Hoa Hạ chính gốc.
Tôi ngây ra một lúc, Bạch Vi cũng bước từ sau lưng tôi ra, cau mày quan sát hai người đàn ông này.
Một người đàn ông khác nói tiếp: “Vì không thuộc đường, thêm mưa chắn tầm nhìn nữa nên chúng tôi để mất dấu cô. Chờ khi chúng tôi chạy đến, vừa hay nhìn thấy cảnh sát đưa cô và người đàn ông này lên xe, sau đó, chúng tôi mới biết đã xảy ra chuyện. Là lỗi của chúng tôi, đã không làm tốt chuyện mà ông Hà giao phó.”
“Các anh là người mà chú Thành sai đến à?” Bạch Vi chợt hiểu ra hỏi.
“Vâng, ông Hà Khai Thành bảo chúng tôi âm thầm đi theo cô, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Có nghĩa là khoảng thời gian này, các anh luôn theo dõi tôi?” Bạch Vi nhíu chặt hàng lông mày lại.
Người đàn ông đó áy náy đáp: “Không phải là theo dõi, mà là âm thầm bảo vệ cô, chúng tôi là vệ sĩ chuyên nghiệp.”
Bạch Vi có vẻ hơi không vui: “Có gì khác nhau đâu, theo dõi vẫn là theo dõi.”
Người đàn ông đó không đáp lời, mà đổi chủ đề: “Ông Hà đã mua vé máy bay đến Phuki, mười giờ tối nay sẽ đến.”
“Chú ấy đến đây làm gì?”
“Xin lỗi, tôi không biết.”
Bạch Vi không hỏi tiếp nữa, sau vài giây suy nghĩ, cô ấy kéo tôi đi xuống bậc cầu thang trước cửa đồn cảnh sát.
“Cô Bạch muốn về khách sạn ạ? Để chúng tôi đưa cô về.”
“Không cần, tôi đi cùng bạn được rồi, các anh đừng đi theo tôi nữa.”
“Nhưng ông Hà…”
“Các anh không nghe thấy tôi nói gì à? Đừng có đi theo tôi.” Giọng nói của Bạch Vi hơi lạnh lùng.
Thấy bầu không khí hơi gượng gạo, tôi kéo tay cô ấy, nói: “Không sao, em cho họ đi theo đi. Biết đâu đám người đó không cam tâm, đang trốn ở gần đây tiếp tục tìm cơ hội để ra tay thì sao.”
Bạch Vi do dự vài giây: “Được, thế các anh đi sau đi. Nhưng không được đi quá gần, tôi sẽ thấy không được thoải mái.”
“Vâng thưa cô Bạch.”
Hai người vệ sĩ này hình như rất chuyên nghiệp, sau khi thấy tôi và Bạch Vi bước xuống bậc thang, họ đã tản ra, quan sát xung quanh.
Chiếc mô tô tôi thuê đã được cảnh sát lái về, đang đỗ ở bên lề đường phía trước đồn cảnh sát. Khắp đường phố ở Xiêng La đều có thể nhìn thấy từng hàng xe mô tô đỗ bên lề đường, trước cục cảnh sát cũng không phải ngoại lệ, trong số đó, còn có mấy chiếc mô tô cảnh dụng.
Cơn mưa đã tạnh, trong không khí đầy mùi tươi mới, lúc này lái xe mô tô là thoải mái nhất.
Tôi đi đến cạnh chiếc mô tô, leo lên, Bạch Vi cũng lên xe, còn chủ động ôm eo tôi.
Tôi khởi động xe, đi về phía khách sạn. Từ gương chiếu hậu, tôi có thể nhìn thấy hai vệ sĩ đó đang lái một chiếc xe con bình thản đi theo phía sau.
Không lâu sau, tôi đỗ xe trước cửa khách sạn và trả lại chiếc mô tô ở điểm thuê xe ở cổng, lấy lại tiền đặt cọc.
Sau khi về khách sạn, tôi không nhìn thấy đám Từ Triết và Ôn Hân đâu, chắc họ đã đi chơi hoặc tìm chỗ nào đó hưởng thụ phong cách mát xa kiểu Xiêng La rồi, vì vừa nãy trời mưa, không thích hợp đi ra biển.
——————–