Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Có điều kỳ lạ
“Ừm.”
“Ôi chao, xin lỗi nha xin lỗi nha, tôi mê ngủ quá, cứ ôm lấy cái gối là quên hết mọi thứ trêи đời. Anh đợi lâu chưa?”
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trêи điện thoại: “Không lâu lắm,mới hai tiếng đồng hồ thôi, cách thời gian chuyến bay của cô cất cánh còn hơn hai tiếng rưỡi nữa.”
“Hả?” Văn Giai sững người, sau đó bật dậy khỏi giường như một con thỏ, vừa hô hào: “Toi rồi toi rồi!” vừa xỏ đôi dép tông, chạy vào phòng vệ sinh.
“Không cần vội đâu, từ đây tới sân bay chỉ mất mười mấy phút lái xe thôi.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra Văn Giai khá vụng về, hành lý của cô ấy vô cùng lộn xộn, đồ đạc còn vứt bừa bãi khắp nơi.
Sau cùng, tôi phải giũ chiếc chăn trêи giường mới giúp cô ấy tìm thấy tai nghe.
Đợi cô ấy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi nhặt nhạnh đồ đạc đã quá nửa tiếng đồng hồ, đấy là trong tình huống không tốn thêm thời gian trang điểm.
Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài và bắt xe, khi tới sân bay chỉ cách giờ cất cánh một tiếng đồng hồ.
Giúp cô ấy check-in xong, khi sắp vào cửa kiểm soát an ninh, Văn Giai đứng lặng trước mặt tôi, cúi đầu, dường như muốn nói gì đó.
“Nhớ liên lạc bằng WeChat nhé, khi nào về Thịnh Hải nhớ tìm tôi, tôi vẫn muốn nghe câu chuyện của anh với giám đốc Bạch.” Ấp úng rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên, cười tới mức hai mắt cong cong rồi nói.
Tôi gật đầu: “Ừ, đi đi, lang thang ở đâu cũng nhớ chú ý an toàn, đừng mải nghĩ tới những điều kϊƈɦ thích nữa.”
“Hi hi hi, tối qua thật sự rất kϊƈɦ thích đấy. À phải rồi, anh cũng phải cẩn thận, đừng ra ngoài tìm họ nữa, hay là anh cũng về Thịnh Hải cho sớm đi.”
“Cứ yên tâm, tôi vừa giỏi đấm đá vừa giảo hoạt như thế này, họ không làm gì được tôi đâu. Đợi xử lý xong công việc thì tôi sẽ về.”
“Vậy khi nào chạm mặt bọn họ, anh nhớ phải giảo hoạt hơn nhé, chạy thật nhanh vào.”
Tôi không nén được tiếng cười, nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt cô ấy, tôi vô thức giơ tay lên giúp cô ấy gạt lọn tóc mái rủ xuống hàng lông mày: “Yên tâm đi.”
Cô ấy ngoan ngoãn mặc cho tôi nghịch tóc, sau đó chẳng hiểu sao lại cúi đầu xuống.
“Được rồi, mau vào kiểm tra an ninh đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, đi về phía cổng kiểm tra.
Vừa đi được vài mét, Văn Giai đột ngột quay lại, cắn môi: “Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể tán tôi.”
Nói xong, cô ấy kéo va-li chạy như bay về cổng kiểm tra an ninh.
Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn cô ấy kiểm tra xong, bước vào lối đi ra sân bay, giống như một chú bướm.
Nhưng cô ấy không quay đầu thêm lần nào nữa.
Tiếng loa phát thanh không ngừng lặp đi lặp lại của sân bay kéo tâm trí tôi trở về. Tôi nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi đi ra khỏi đó.
“Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể cua tôi.”
Giọng nói của cô ấy vẫn quẩn quanh bên tai tôi, rất lâu vẫn không chịu tiêu tan bớt.
Quả thật tôi muốn cua cô ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ khoảnh khắc nụ cười nở trêи gương mặt cô ấy, tôi đã muốn cua cô ấy rồi.
Nhưng bây giờ, dường như không tôi đủ can đảm.
Bởi vì cô ấy đơn giản và thuần khiết như thế, còn tôi…
Tôi không biết.
Tôi quyết định không nghĩ nữa. Nếu như có duyên, đến lúc đó tôi cảm thấy mình không vấy bẩn nụ cười trong sáng của cô ấy và có đủ khả năng khiến cô ấy mỉm cười ngọt ngào và vui vẻ như vậy suốt đời, tôi sẽ cua cô ấy.
Rời khỏi sân bay, sau khi về tới khách sạn, tôi đã không thấy bóng dáng thuộc hạ của Bansha ở xung quanh nữa.
Có lẽ thằng cha đó đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, cảm thấy không cần thiết phải liều mình đấu đá để bên gãy gọng bên sứt càng nữa, tóm lại ông ta đã thu được tiền từ Cung Chính Văn, chắc chắn sẽ không lui đâu.
Cho dù Cung Chính Chính Văn liên lạc với ông ta rồi gây áp lực với ông ta thì đã sao, nơi này là địa bàn của Bansha.
Tôi yên tâm hơn, quay lại khách sạn ăn uống, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Đến chiều, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Bạch Vi gọi điện tới nói rằng cô ta lại xách 30 ngàn tệ ra ngoài.
Tôi gặp cô ta ở dưới tầng khách sạn, cô ta đưa tiền cho tôi, không nói nửa lời đã bỏ đi ngay.
Tôi dùng tài khoản ngân hàng chuyển 30 ngàn tệ trong thẻ cho La Nhất Chính, sau đó tự mình đi rút và đổi thêm 10 ngàn tệ, cộng với số tiền 40 ngàn tệ mà Bạch Vi trả trước, trong tay có tổng cộng năm mươi ngàn nhân dân tệ tiền mặt.
Thực ra chuyển khoản sẽ tiện hơn, đổi ngoại tệ sẽ bị lỗ một khoản chênh lệch không nhỏ, nhưng tôi biết Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài vẫn đang chơi ở lễ hội té nước Chiêng May, nên muốn cầm tiền ném vào mặt cô ấy thôi.
Khi đã gom đủ tiền, tôi gọi điện thoại cho Lâm Lạc Thủy. Hình như cô ấy có vẻ bất ngờ, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Tôi không còn quá nhiều rung động cảm xúc, bởi vì lần trước khi tôi sỉ nhục Tào Văn Hoài trước đám đông, cô ấy đã tỏ ra rất lạnh lùng, thậm chí còn để lộ biểu cảm chán ghét.
Tôi nói muốn gặp cô ấy một lần, cô ấy do dự trong chốc lát, sau đó đầu dây bên kia vang lên tiếng hỏi ý kiến Tào Văn Hoài, khi được cho phép rồi thông báo địa điểm với tôi.
Đó là một quán cà phê lộ thiên, những nơi nhiều du khách chắc chắn sẽ có cảnh sát đi tuần tra, là một nơi an toàn.
Khi tôi đến nơi, Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài đang ngồi ở vị trí cách đường cái gần nhất, tôi đi qua đó, không chào hỏi cũng không ngồi xuống, mà đặt chiếc túi xách đựng tiền lên bàn.
Tào Văn Hoài liếc mắt nhìn chiếc túi, khẽ nhíu mày, hừ một tiếng.
Chắc hẳn gã đã biết hành động tối qua của Bansha thất bại rồi.
Lâm Lạc Thủy thì ngẩng đầu hỏi tôi với vẻ nghi hoặc: “Đây là cái gì vậy?”
“Tiền, lần trước em chuyển vào tài khoản của anh 50 ngàn tệ, bây giờ anh trả lại, em đếm đi.” Tôi mở khóa kéo, để lộ ra năm xấp nhân dân tệ nằm ngay ngắn bên trong.
Lâm Lạc Thủy sững người, biểu cảm trở nên phức tạp, cô ấy cắn môi, không đáp lời.
Tào Văn Hoài bật cười chế nhạo: “Hờ, số tiền này là Lâm Lạc Thủy sợ mày ra tù rồi không tìm việc làm, sợ mày đi nhặt rác hoặc lại trộm cắp cướp giật, cho nên cố tình cho mày chút “quà chia tay”, không cần phải trả lại.”
Tôi không đáp lời, mà cầm cốc nước mát của Lâm Lạc Thủy, vung tay hất cốc nước lên mặt Tào Văn Hoài.
“Phương Dương, anh làm gì thế?” Lâm Lạc Thủy tức giận gào lên với tôi, rồi vội vàng rút giấy lau nước lạnh trêи mặt giúp Tào Văn Hoài.
Điều khiến tôi bất ngờ là Tào Văn Hoài không nổi giận, chỉ nheo mắt và cười lạnh, nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt ấy như thể đang nói: Mày chết chắc rồi.
“Hờ hờ, nhận tiền rồi nhé.” Tôi thản nhiên nói với Lâm Lạc Thủy một câu như vậy rồi quay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi ra ngoài đường đã nhìn thấy Bạch Vi và Cung Chính Văn đang đứng ở làn đường dành cho người đi bộ cách đó vài mét, họ cũng ở đây.
Bạch Vi đang nhíu mày, dường như đang cảm thấy không vui vì tôi có hành động không phù hợp với nơi công cộng như hất nước vào mặt người khác.
Cung Chính Văn đang híp mắt nhìn tôi và cười gằn.
Tôi đột nhiên thấy kinh ngạc, ánh mắt của hắn ta giống hệt Tào Văn Hoài, dường như đều đang nói rằng: Mày chết chắc rồi!
Không đúng, có điều kỳ lạ.
Sao hắn ta và Bạch Vi lại xuất hiện ở đây?
Bạch Vi và Tào Văn Hoài là đối thủ cạnh tranh, quan hệ rất tệ, không thể hẹn nhau cùng ăn cơm được.
Nếu là trùng hợp… Chiêng May không quá rộng lớn, nhưng không đến mức đi đâu cũng có thể chạm mặt được.
Chuyện này không đơn giản là trùng hợp.
Ngay khi tôi đang thấy nghi ngờ và bất an, định nhanh chóng rời khỏi nơi này thì một chiếc xe cảnh sát ấn còi inh ỏi, xuyên qua đám đông, sau đó dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Bốn vị cảnh sát người Xiêng La từ trêи xe bước xuống, đi về phía tôi với ánh mắt không thiện cảm.
Trái tim tôi chùng xuống, quả nhiên có điều không ổn.
“Chào anh, làm phiền anh xuất trình giấy tờ.” Bốn gã cảnh sát này lặng lẽ bao vây, dồn tôi vào giữa, người đi đầu cất giọng rất điềm tĩnh.
Tôi cố bình tĩnh: “Xin hỏi có chuyện gì thế?”
Một gã cảnh sát khác dường như khá sốt ruột: “Chúng tôi nghi ngờ anh cấu kết với phần tử phi pháp, tiến hành đe dọa và tống tiền tập đoàn BTT- Chiêng May, mời anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”
Lòng tôi rơi tõm xuống đáy, đệt, tôi bị Cung Chính Văn và Tào Văn Hoài “bẫy” rồi.
——————–
“Ôi chao, xin lỗi nha xin lỗi nha, tôi mê ngủ quá, cứ ôm lấy cái gối là quên hết mọi thứ trêи đời. Anh đợi lâu chưa?”
Tôi liếc mắt nhìn đồng hồ trêи điện thoại: “Không lâu lắm,mới hai tiếng đồng hồ thôi, cách thời gian chuyến bay của cô cất cánh còn hơn hai tiếng rưỡi nữa.”
“Hả?” Văn Giai sững người, sau đó bật dậy khỏi giường như một con thỏ, vừa hô hào: “Toi rồi toi rồi!” vừa xỏ đôi dép tông, chạy vào phòng vệ sinh.
“Không cần vội đâu, từ đây tới sân bay chỉ mất mười mấy phút lái xe thôi.”
Bấy giờ tôi mới phát hiện ra Văn Giai khá vụng về, hành lý của cô ấy vô cùng lộn xộn, đồ đạc còn vứt bừa bãi khắp nơi.
Sau cùng, tôi phải giũ chiếc chăn trêи giường mới giúp cô ấy tìm thấy tai nghe.
Đợi cô ấy đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi nhặt nhạnh đồ đạc đã quá nửa tiếng đồng hồ, đấy là trong tình huống không tốn thêm thời gian trang điểm.
Ăn sáng xong, chúng tôi ra ngoài và bắt xe, khi tới sân bay chỉ cách giờ cất cánh một tiếng đồng hồ.
Giúp cô ấy check-in xong, khi sắp vào cửa kiểm soát an ninh, Văn Giai đứng lặng trước mặt tôi, cúi đầu, dường như muốn nói gì đó.
“Nhớ liên lạc bằng WeChat nhé, khi nào về Thịnh Hải nhớ tìm tôi, tôi vẫn muốn nghe câu chuyện của anh với giám đốc Bạch.” Ấp úng rất lâu, cuối cùng cô ấy cũng ngẩng đầu lên, cười tới mức hai mắt cong cong rồi nói.
Tôi gật đầu: “Ừ, đi đi, lang thang ở đâu cũng nhớ chú ý an toàn, đừng mải nghĩ tới những điều kϊƈɦ thích nữa.”
“Hi hi hi, tối qua thật sự rất kϊƈɦ thích đấy. À phải rồi, anh cũng phải cẩn thận, đừng ra ngoài tìm họ nữa, hay là anh cũng về Thịnh Hải cho sớm đi.”
“Cứ yên tâm, tôi vừa giỏi đấm đá vừa giảo hoạt như thế này, họ không làm gì được tôi đâu. Đợi xử lý xong công việc thì tôi sẽ về.”
“Vậy khi nào chạm mặt bọn họ, anh nhớ phải giảo hoạt hơn nhé, chạy thật nhanh vào.”
Tôi không nén được tiếng cười, nhưng nhìn thấy vẻ quan tâm trong mắt cô ấy, tôi vô thức giơ tay lên giúp cô ấy gạt lọn tóc mái rủ xuống hàng lông mày: “Yên tâm đi.”
Cô ấy ngoan ngoãn mặc cho tôi nghịch tóc, sau đó chẳng hiểu sao lại cúi đầu xuống.
“Được rồi, mau vào kiểm tra an ninh đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu, đi về phía cổng kiểm tra.
Vừa đi được vài mét, Văn Giai đột ngột quay lại, cắn môi: “Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể tán tôi.”
Nói xong, cô ấy kéo va-li chạy như bay về cổng kiểm tra an ninh.
Tôi sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn cô ấy kiểm tra xong, bước vào lối đi ra sân bay, giống như một chú bướm.
Nhưng cô ấy không quay đầu thêm lần nào nữa.
Tiếng loa phát thanh không ngừng lặp đi lặp lại của sân bay kéo tâm trí tôi trở về. Tôi nhắm mắt, hít thở thật sâu rồi đi ra khỏi đó.
“Đợi khi nào tôi muốn yêu đương thì anh có thể cua tôi.”
Giọng nói của cô ấy vẫn quẩn quanh bên tai tôi, rất lâu vẫn không chịu tiêu tan bớt.
Quả thật tôi muốn cua cô ấy, ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ khoảnh khắc nụ cười nở trêи gương mặt cô ấy, tôi đã muốn cua cô ấy rồi.
Nhưng bây giờ, dường như không tôi đủ can đảm.
Bởi vì cô ấy đơn giản và thuần khiết như thế, còn tôi…
Tôi không biết.
Tôi quyết định không nghĩ nữa. Nếu như có duyên, đến lúc đó tôi cảm thấy mình không vấy bẩn nụ cười trong sáng của cô ấy và có đủ khả năng khiến cô ấy mỉm cười ngọt ngào và vui vẻ như vậy suốt đời, tôi sẽ cua cô ấy.
Rời khỏi sân bay, sau khi về tới khách sạn, tôi đã không thấy bóng dáng thuộc hạ của Bansha ở xung quanh nữa.
Có lẽ thằng cha đó đã nghĩ ngợi thông suốt rồi, cảm thấy không cần thiết phải liều mình đấu đá để bên gãy gọng bên sứt càng nữa, tóm lại ông ta đã thu được tiền từ Cung Chính Văn, chắc chắn sẽ không lui đâu.
Cho dù Cung Chính Chính Văn liên lạc với ông ta rồi gây áp lực với ông ta thì đã sao, nơi này là địa bàn của Bansha.
Tôi yên tâm hơn, quay lại khách sạn ăn uống, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Đến chiều, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, Bạch Vi gọi điện tới nói rằng cô ta lại xách 30 ngàn tệ ra ngoài.
Tôi gặp cô ta ở dưới tầng khách sạn, cô ta đưa tiền cho tôi, không nói nửa lời đã bỏ đi ngay.
Tôi dùng tài khoản ngân hàng chuyển 30 ngàn tệ trong thẻ cho La Nhất Chính, sau đó tự mình đi rút và đổi thêm 10 ngàn tệ, cộng với số tiền 40 ngàn tệ mà Bạch Vi trả trước, trong tay có tổng cộng năm mươi ngàn nhân dân tệ tiền mặt.
Thực ra chuyển khoản sẽ tiện hơn, đổi ngoại tệ sẽ bị lỗ một khoản chênh lệch không nhỏ, nhưng tôi biết Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài vẫn đang chơi ở lễ hội té nước Chiêng May, nên muốn cầm tiền ném vào mặt cô ấy thôi.
Khi đã gom đủ tiền, tôi gọi điện thoại cho Lâm Lạc Thủy. Hình như cô ấy có vẻ bất ngờ, nhưng giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Tôi không còn quá nhiều rung động cảm xúc, bởi vì lần trước khi tôi sỉ nhục Tào Văn Hoài trước đám đông, cô ấy đã tỏ ra rất lạnh lùng, thậm chí còn để lộ biểu cảm chán ghét.
Tôi nói muốn gặp cô ấy một lần, cô ấy do dự trong chốc lát, sau đó đầu dây bên kia vang lên tiếng hỏi ý kiến Tào Văn Hoài, khi được cho phép rồi thông báo địa điểm với tôi.
Đó là một quán cà phê lộ thiên, những nơi nhiều du khách chắc chắn sẽ có cảnh sát đi tuần tra, là một nơi an toàn.
Khi tôi đến nơi, Lâm Lạc Thủy và Tào Văn Hoài đang ngồi ở vị trí cách đường cái gần nhất, tôi đi qua đó, không chào hỏi cũng không ngồi xuống, mà đặt chiếc túi xách đựng tiền lên bàn.
Tào Văn Hoài liếc mắt nhìn chiếc túi, khẽ nhíu mày, hừ một tiếng.
Chắc hẳn gã đã biết hành động tối qua của Bansha thất bại rồi.
Lâm Lạc Thủy thì ngẩng đầu hỏi tôi với vẻ nghi hoặc: “Đây là cái gì vậy?”
“Tiền, lần trước em chuyển vào tài khoản của anh 50 ngàn tệ, bây giờ anh trả lại, em đếm đi.” Tôi mở khóa kéo, để lộ ra năm xấp nhân dân tệ nằm ngay ngắn bên trong.
Lâm Lạc Thủy sững người, biểu cảm trở nên phức tạp, cô ấy cắn môi, không đáp lời.
Tào Văn Hoài bật cười chế nhạo: “Hờ, số tiền này là Lâm Lạc Thủy sợ mày ra tù rồi không tìm việc làm, sợ mày đi nhặt rác hoặc lại trộm cắp cướp giật, cho nên cố tình cho mày chút “quà chia tay”, không cần phải trả lại.”
Tôi không đáp lời, mà cầm cốc nước mát của Lâm Lạc Thủy, vung tay hất cốc nước lên mặt Tào Văn Hoài.
“Phương Dương, anh làm gì thế?” Lâm Lạc Thủy tức giận gào lên với tôi, rồi vội vàng rút giấy lau nước lạnh trêи mặt giúp Tào Văn Hoài.
Điều khiến tôi bất ngờ là Tào Văn Hoài không nổi giận, chỉ nheo mắt và cười lạnh, nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt ấy như thể đang nói: Mày chết chắc rồi.
“Hờ hờ, nhận tiền rồi nhé.” Tôi thản nhiên nói với Lâm Lạc Thủy một câu như vậy rồi quay người bỏ đi.
Nhưng vừa đi ra ngoài đường đã nhìn thấy Bạch Vi và Cung Chính Văn đang đứng ở làn đường dành cho người đi bộ cách đó vài mét, họ cũng ở đây.
Bạch Vi đang nhíu mày, dường như đang cảm thấy không vui vì tôi có hành động không phù hợp với nơi công cộng như hất nước vào mặt người khác.
Cung Chính Văn đang híp mắt nhìn tôi và cười gằn.
Tôi đột nhiên thấy kinh ngạc, ánh mắt của hắn ta giống hệt Tào Văn Hoài, dường như đều đang nói rằng: Mày chết chắc rồi!
Không đúng, có điều kỳ lạ.
Sao hắn ta và Bạch Vi lại xuất hiện ở đây?
Bạch Vi và Tào Văn Hoài là đối thủ cạnh tranh, quan hệ rất tệ, không thể hẹn nhau cùng ăn cơm được.
Nếu là trùng hợp… Chiêng May không quá rộng lớn, nhưng không đến mức đi đâu cũng có thể chạm mặt được.
Chuyện này không đơn giản là trùng hợp.
Ngay khi tôi đang thấy nghi ngờ và bất an, định nhanh chóng rời khỏi nơi này thì một chiếc xe cảnh sát ấn còi inh ỏi, xuyên qua đám đông, sau đó dừng lại ngay bên cạnh tôi.
Bốn vị cảnh sát người Xiêng La từ trêи xe bước xuống, đi về phía tôi với ánh mắt không thiện cảm.
Trái tim tôi chùng xuống, quả nhiên có điều không ổn.
“Chào anh, làm phiền anh xuất trình giấy tờ.” Bốn gã cảnh sát này lặng lẽ bao vây, dồn tôi vào giữa, người đi đầu cất giọng rất điềm tĩnh.
Tôi cố bình tĩnh: “Xin hỏi có chuyện gì thế?”
Một gã cảnh sát khác dường như khá sốt ruột: “Chúng tôi nghi ngờ anh cấu kết với phần tử phi pháp, tiến hành đe dọa và tống tiền tập đoàn BTT- Chiêng May, mời anh theo chúng tôi về phối hợp điều tra.”
Lòng tôi rơi tõm xuống đáy, đệt, tôi bị Cung Chính Văn và Tào Văn Hoài “bẫy” rồi.
——————–