Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Khó mà tin được
Bạch Vi không nhúc nhích cũng không lên tiếng nhưng Chung Khang Ninh đứng bên cạnh không nhịn được nữa, tiến về phía trước, đứng trước mặt Bạch Vi, anh ta chỉ vào tôi châm chọc, nói: “Phương Dương, loại cặn bã xã hội như cậu đừng bám lấy giám đốc Bạch của bọn tôi suốt ngày nữa, tự nghỉ việc đi! Đúng rồi, chúng tôi lấy được dự án của bên BTT rồi, không phải dựa vào cái tài ăn nói của cậu, sau khi cậu làm hỏng việc, đích thân giám đốc Bạch đã đến BTT để bàn chuyện mới có thể lấy lại được. Ở đây đã không còn chuyện của cậu nữa, tự thức thời rời đi đi.”
Tôi nhìn cái tên Chung Khang Ninh đần độn đầy khó hiểu. Trước đây tôi với anh ta có chút cãi vã nên tôi có thể hiểu việc anh ta có ý kiến với tôi. Nhưng bây giờ, cái chỉ số thông minh của tên này… chưa làm rõ thực hư đã muốn xông tới vả mặt tôi rồi? Đâu ra cái cảm giác hơn người này thế?
Còn cả những người khác của tổ dự án, ai nấy đều nhìn tôi như nhìn tên ngốc vậy, hoặc tỏ ra chán ghét, hoặc mỉm cười châm chọc, rõ là chỉ số thông minh giảm xuống cả rồi.
“Tổ phó Chung, những lời này của anh hơi quá đáng rồi! Tôi nghĩ anh nên xin lỗi Phương Dương!” Bạch Vi đột nhiên lên tiếng, nói ra những lời khiến tôi có chút bất ngờ, chắc là cảm thấy cấp dưới của mình có chút mất mặt.
Chung Khang Ninh ngạc nhiên: “Giám đốc Bạch, tại sao tôi lại phải xin lỗi cậu ta?”
Bạch Vi không chút do dự: “Bởi vì tất cả chúng ta lấy lại được dự án này là nhờ vào sự nỗ lực của Phương Dương. Mấy ngày vừa qua, anh ta đã làm rất nhiều việc mà mọi người không biết, vậy mới có thể thành công xoay chuyển tình thế. Hôm nay, tôi đến BTT chẳng qua chỉ là đến ký hợp đồng theo quy trình mà thôi.”
Lần này, không chỉ mình Chung Khang Ninh kinh ngạc, những người khác trong tổ dự án cũng sững người, tỏ vẻ không thể tin được.
Bạch Vi nói tiếp: “Bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt nên Phương Dương không đồng hành cùng với tổ dự án chúng ta, nhưng từ đầu tới cuối, anh ta là người có công lớn nhất trong dự án lần này. Vậy nên, quản lý Chung, anh nên xin lỗi Phương Dương vì những câu nói ban nãy đi.”
“Chuyện này… Giám đốc Bạch, tôi…” Sắc mặt Chung Khang Ninh tối sầm lại như miếng gan lợn vậy.
Tôi không nhịn được mà hất hàm về phía Chung Khang Ninh: “Tổ phó Chung, nếu như thái độ của anh đủ thành khẩn, có thể tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“Cậu…” Sắc mặt Chung Khang Ninh tái xanh.
Bạch Vi nhíu mày: “Phương Dương, đúng là quản lý Chung không đúng nhưng anh cũng không cần ném đá xuống giếng, cố ý châm chọc anh ấy như vậy.”
Tôi cười: “Xin lỗi, tôi chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo như vậy đấy. Hơn nữa, cô nghĩ tôi cần một lời xin lỗi của anh ta sao? Anh ta còn không đáng cho tôi để vào mắt. Tôi chỉ trêu anh ta cho vui vậy thôi. Giám đốc Bạch, mấy người vừa mới đi ăn mừng về đúng không? Sao mà người có công lớn như tôi lại không được thông báo gì vậy? Giám đốc Bạch quên tôi rồi đúng không, hay là cảm thấy người có công lớn như tôi không xứng đi ăn mừng? Hoặc là giám đốc Bạch không hề coi tôi là thành viên của Phần mềm Trí Văn.”
Nghe thấy một chuỗi những câu chất vấn của tôi, sắc mặt của Bạch Vi vô cùng phức tạp, có phần áy náy, có phần lưỡng lự lại có cả chút lạnh lùng, cao ngạo, mạnh mẽ. Dường như nhất thời cô ta không biết trả lời những vấn đề của tôi như nào.
Tôi đứng dậy, mỉm cười, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài, nói: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi cuộc điện thoại mời của giám đốc Bạch, tôi chưa ăn tối, có phải giám đốc Bạch nên mời tôi ăn một bữa không?”
Bạch Vi hơi lưỡng lự đôi chút. Khi tôi đi đến cửa chính của khách sạn, cô ta nói một tiếng “Được”, sau đó bước giày cao gót đuổi theo sau tôi.
Tôi vốn không hề để ý đến chuyện Bạch Vi không gọi mình đi ăn mừng, cũng không có ý định ngồi cùng bàn với đám người Chung Khang Ninh rồi anh anh em em thân thiết.
Chỉ là tôi chưa ăn tối nên đói thôi.
Hơn nữa, ban nãy, bản thân còn có mấy loại cảm giác nhảm nhí như mất mát, cô đơn trống vắng gì gì đó, nên tôi cần nhanh chóng tìm một người con gái xinh đẹp ăn cơm chung, thi thoảng đấu võ mồm để giải tỏa nỗi lòng.
Bước ra khỏi khách sạn, tôi đang nghĩ xem nên đi đâu ăn thì Bạch Vi tiến tới, mặt không chút biểu cảm, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải ăn cơm cùng anh, đây chhỉ là vì tôi muốn cảm ơn những gì anh đã làm trong dự án lần này, vậy nên mời anh ăn bữa cơm như khao anh vậy thôi.”
Tôi có chút buồn cười, liếc nhìn cô ta: “Được, nếu đã là cô mời vậy cô chọn chỗ đi, tôi muốn mấy món vừa ngon vừa đắt.”
Bạch Vi đang định sải bước về phía trước, dường như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi một lượt, nói: “Anh có cần quay về thay đồ không?”
Tôi cúi đầu nhìn, bởi vì hai ngày vừa rồi không cần tới BTT, nên tôi mặc mấy bộ đồ bình thường lúc trước, vừa nhìn đã biết là mấy loại hàng giá rẻ bán ven đường.
Tôi cười: “Không cần đâu, nếu như giám đốc Bạch cảm thấy cách ăn mặc của tôi không phù hợp với những nhà hàng cao cấp thì đưa tôi đi ăn mấy quán ven đường cũng được.”
Bạch Vi hơi do dự một chút nhưng không nói gì, đi thẳng đến bên đường đón taxi.
Cô ta không đưa tôi đi ăn ở quán ven đường mà đưa tôi đến một nhà hàng món Âu khá cao cấp.
Khi vào đến cửa, nhân viên phục vụ nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân bằng ánh mắt dè dặt, không giấu được sự khác lạ, nhưng không hề ngăn tôi lại, bởi vì Bạch Vi ở bên cạnh tôi cho dù là ăn mặc hay khí chất cũng không giống người bình thường.
Những đồ trang trí xa xỉ ở khắp mọi nơi nhưng nó lại không làm mất đi vẻ tạo nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thoải mái, đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng. Tất cả những điều này khiến tôi có một loại ảo tưởng vô cùng đắc ý thỏa mãn.
Không có chút kiềm chế nào, chỉ có sự ảo tưởng.
Trước khi ngồi tù mấy năm, tôi cũng từng cùng khách hàng hoặc lãnh đạo trong công ty đến những nơi như này. Vậy nên hôm nay mới thích ứng rất tốt với bầu không khí này, nhưng sẽ nhớ đến những hăng say nhiệt tình đã qua, dường như bản thân quay lại những năm tháng trước đó, cùng với khách hàng nói chuyện vui vẻ, sắp xếp kế hoạch.
Tôi yên lặng ngồi xuống, khiêm tốn, lịch sự gọi món với nhân viên phục vụ, thành thạo gấp khăn ăn thành hình tam giác, đặt lên trên đùi.
Khuôn mặt Bạch Vi ngồi đối diện lộ ra phần kinh ngạc, nghi ngờ nhìn tôi thăm dò.
“Giám đốc Bạch, có vấn đề gì không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Bạch Vi lắc đầu, giống như nói chuyện một mình: “Hình như tôi càng ngày càng không nhìn thấu được anh rồi.”
“Ha ha, có bao giờ cô nhìn thấu được tôi?”
“Vừa nãy anh chẳng giống anh chút nào.” Bạch Vi đánh trống lảng, nói.
“Tôi chính là tôi.”
Bạch Vi hơi cúi người, nhìn tôi chằm chằm, nói: “Thật ra anh không phải loại người đó đúng không? Ý tôi là không phải cái bộ dạng lưu manh hằng ngày mà anh hay thể hiện ra ngoài, thật ra anh có một mặt khác chân thực hơn, ừm… Có chí tiến thủ hơn, nghiêm túc hơn, thậm chí thanh lịch hơn. Đúng chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy tò mò chứa cả ánh nhìn thăm dò của cô ta, mỉm cười: “Cô vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.”
Bạch Vi không hề tức giận, cũng không tiếp tục dò hỏi mà nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, tiếp tục dùng ánh mắt tỏ mò và thăm dò nhìn tôi.
“Đến lúc lên giường, cô sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của tôi.”
Dứt lời, tôi lịch sự nói một câu cảm ơn với người phục vụ bưng đĩa bít tết lên, sau đó cầm dao và dĩa tự mình ăn.
Bạch Vi vẫn không tức giận, cũng không quấy rối tôi ăn cơm.
Tôi đang yên lặng ăn, điện thoại của cô ta đột nhiên đổ chuông, cô ta cầm lên, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và vui mừng, sau đó nhấc máy: “A lô, Chính Văn!”
Ngay vài giây sau, giọng điệu của cô ta bỗng trở nên kinh ngạc: “Anh tới Chiêng May rồi hả, vậy giờ anh đang ở đâu? Em đang dùng bữa, anh vẫn chưa ăn gì sao…”
Tôi nhìn cái tên Chung Khang Ninh đần độn đầy khó hiểu. Trước đây tôi với anh ta có chút cãi vã nên tôi có thể hiểu việc anh ta có ý kiến với tôi. Nhưng bây giờ, cái chỉ số thông minh của tên này… chưa làm rõ thực hư đã muốn xông tới vả mặt tôi rồi? Đâu ra cái cảm giác hơn người này thế?
Còn cả những người khác của tổ dự án, ai nấy đều nhìn tôi như nhìn tên ngốc vậy, hoặc tỏ ra chán ghét, hoặc mỉm cười châm chọc, rõ là chỉ số thông minh giảm xuống cả rồi.
“Tổ phó Chung, những lời này của anh hơi quá đáng rồi! Tôi nghĩ anh nên xin lỗi Phương Dương!” Bạch Vi đột nhiên lên tiếng, nói ra những lời khiến tôi có chút bất ngờ, chắc là cảm thấy cấp dưới của mình có chút mất mặt.
Chung Khang Ninh ngạc nhiên: “Giám đốc Bạch, tại sao tôi lại phải xin lỗi cậu ta?”
Bạch Vi không chút do dự: “Bởi vì tất cả chúng ta lấy lại được dự án này là nhờ vào sự nỗ lực của Phương Dương. Mấy ngày vừa qua, anh ta đã làm rất nhiều việc mà mọi người không biết, vậy mới có thể thành công xoay chuyển tình thế. Hôm nay, tôi đến BTT chẳng qua chỉ là đến ký hợp đồng theo quy trình mà thôi.”
Lần này, không chỉ mình Chung Khang Ninh kinh ngạc, những người khác trong tổ dự án cũng sững người, tỏ vẻ không thể tin được.
Bạch Vi nói tiếp: “Bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt nên Phương Dương không đồng hành cùng với tổ dự án chúng ta, nhưng từ đầu tới cuối, anh ta là người có công lớn nhất trong dự án lần này. Vậy nên, quản lý Chung, anh nên xin lỗi Phương Dương vì những câu nói ban nãy đi.”
“Chuyện này… Giám đốc Bạch, tôi…” Sắc mặt Chung Khang Ninh tối sầm lại như miếng gan lợn vậy.
Tôi không nhịn được mà hất hàm về phía Chung Khang Ninh: “Tổ phó Chung, nếu như thái độ của anh đủ thành khẩn, có thể tôi sẽ tha thứ cho anh.”
“Cậu…” Sắc mặt Chung Khang Ninh tái xanh.
Bạch Vi nhíu mày: “Phương Dương, đúng là quản lý Chung không đúng nhưng anh cũng không cần ném đá xuống giếng, cố ý châm chọc anh ấy như vậy.”
Tôi cười: “Xin lỗi, tôi chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo như vậy đấy. Hơn nữa, cô nghĩ tôi cần một lời xin lỗi của anh ta sao? Anh ta còn không đáng cho tôi để vào mắt. Tôi chỉ trêu anh ta cho vui vậy thôi. Giám đốc Bạch, mấy người vừa mới đi ăn mừng về đúng không? Sao mà người có công lớn như tôi lại không được thông báo gì vậy? Giám đốc Bạch quên tôi rồi đúng không, hay là cảm thấy người có công lớn như tôi không xứng đi ăn mừng? Hoặc là giám đốc Bạch không hề coi tôi là thành viên của Phần mềm Trí Văn.”
Nghe thấy một chuỗi những câu chất vấn của tôi, sắc mặt của Bạch Vi vô cùng phức tạp, có phần áy náy, có phần lưỡng lự lại có cả chút lạnh lùng, cao ngạo, mạnh mẽ. Dường như nhất thời cô ta không biết trả lời những vấn đề của tôi như nào.
Tôi đứng dậy, mỉm cười, lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài, nói: “Thật ra tôi vẫn luôn đợi cuộc điện thoại mời của giám đốc Bạch, tôi chưa ăn tối, có phải giám đốc Bạch nên mời tôi ăn một bữa không?”
Bạch Vi hơi lưỡng lự đôi chút. Khi tôi đi đến cửa chính của khách sạn, cô ta nói một tiếng “Được”, sau đó bước giày cao gót đuổi theo sau tôi.
Tôi vốn không hề để ý đến chuyện Bạch Vi không gọi mình đi ăn mừng, cũng không có ý định ngồi cùng bàn với đám người Chung Khang Ninh rồi anh anh em em thân thiết.
Chỉ là tôi chưa ăn tối nên đói thôi.
Hơn nữa, ban nãy, bản thân còn có mấy loại cảm giác nhảm nhí như mất mát, cô đơn trống vắng gì gì đó, nên tôi cần nhanh chóng tìm một người con gái xinh đẹp ăn cơm chung, thi thoảng đấu võ mồm để giải tỏa nỗi lòng.
Bước ra khỏi khách sạn, tôi đang nghĩ xem nên đi đâu ăn thì Bạch Vi tiến tới, mặt không chút biểu cảm, nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải ăn cơm cùng anh, đây chhỉ là vì tôi muốn cảm ơn những gì anh đã làm trong dự án lần này, vậy nên mời anh ăn bữa cơm như khao anh vậy thôi.”
Tôi có chút buồn cười, liếc nhìn cô ta: “Được, nếu đã là cô mời vậy cô chọn chỗ đi, tôi muốn mấy món vừa ngon vừa đắt.”
Bạch Vi đang định sải bước về phía trước, dường như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn tôi một lượt, nói: “Anh có cần quay về thay đồ không?”
Tôi cúi đầu nhìn, bởi vì hai ngày vừa rồi không cần tới BTT, nên tôi mặc mấy bộ đồ bình thường lúc trước, vừa nhìn đã biết là mấy loại hàng giá rẻ bán ven đường.
Tôi cười: “Không cần đâu, nếu như giám đốc Bạch cảm thấy cách ăn mặc của tôi không phù hợp với những nhà hàng cao cấp thì đưa tôi đi ăn mấy quán ven đường cũng được.”
Bạch Vi hơi do dự một chút nhưng không nói gì, đi thẳng đến bên đường đón taxi.
Cô ta không đưa tôi đi ăn ở quán ven đường mà đưa tôi đến một nhà hàng món Âu khá cao cấp.
Khi vào đến cửa, nhân viên phục vụ nhìn tôi một lượt từ đầu tới chân bằng ánh mắt dè dặt, không giấu được sự khác lạ, nhưng không hề ngăn tôi lại, bởi vì Bạch Vi ở bên cạnh tôi cho dù là ăn mặc hay khí chất cũng không giống người bình thường.
Những đồ trang trí xa xỉ ở khắp mọi nơi nhưng nó lại không làm mất đi vẻ tạo nhã, âm nhạc nhẹ nhàng thoải mái, đồ ăn đẹp mắt, ngon miệng. Tất cả những điều này khiến tôi có một loại ảo tưởng vô cùng đắc ý thỏa mãn.
Không có chút kiềm chế nào, chỉ có sự ảo tưởng.
Trước khi ngồi tù mấy năm, tôi cũng từng cùng khách hàng hoặc lãnh đạo trong công ty đến những nơi như này. Vậy nên hôm nay mới thích ứng rất tốt với bầu không khí này, nhưng sẽ nhớ đến những hăng say nhiệt tình đã qua, dường như bản thân quay lại những năm tháng trước đó, cùng với khách hàng nói chuyện vui vẻ, sắp xếp kế hoạch.
Tôi yên lặng ngồi xuống, khiêm tốn, lịch sự gọi món với nhân viên phục vụ, thành thạo gấp khăn ăn thành hình tam giác, đặt lên trên đùi.
Khuôn mặt Bạch Vi ngồi đối diện lộ ra phần kinh ngạc, nghi ngờ nhìn tôi thăm dò.
“Giám đốc Bạch, có vấn đề gì không?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Bạch Vi lắc đầu, giống như nói chuyện một mình: “Hình như tôi càng ngày càng không nhìn thấu được anh rồi.”
“Ha ha, có bao giờ cô nhìn thấu được tôi?”
“Vừa nãy anh chẳng giống anh chút nào.” Bạch Vi đánh trống lảng, nói.
“Tôi chính là tôi.”
Bạch Vi hơi cúi người, nhìn tôi chằm chằm, nói: “Thật ra anh không phải loại người đó đúng không? Ý tôi là không phải cái bộ dạng lưu manh hằng ngày mà anh hay thể hiện ra ngoài, thật ra anh có một mặt khác chân thực hơn, ừm… Có chí tiến thủ hơn, nghiêm túc hơn, thậm chí thanh lịch hơn. Đúng chứ?”
Tôi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy tò mò chứa cả ánh nhìn thăm dò của cô ta, mỉm cười: “Cô vẫn luôn tự cho mình là đúng nhỉ.”
Bạch Vi không hề tức giận, cũng không tiếp tục dò hỏi mà nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, tiếp tục dùng ánh mắt tỏ mò và thăm dò nhìn tôi.
“Đến lúc lên giường, cô sẽ có thể nhìn thấy bộ mặt thật của tôi.”
Dứt lời, tôi lịch sự nói một câu cảm ơn với người phục vụ bưng đĩa bít tết lên, sau đó cầm dao và dĩa tự mình ăn.
Bạch Vi vẫn không tức giận, cũng không quấy rối tôi ăn cơm.
Tôi đang yên lặng ăn, điện thoại của cô ta đột nhiên đổ chuông, cô ta cầm lên, ánh mắt lóe lên sự hoài nghi và vui mừng, sau đó nhấc máy: “A lô, Chính Văn!”
Ngay vài giây sau, giọng điệu của cô ta bỗng trở nên kinh ngạc: “Anh tới Chiêng May rồi hả, vậy giờ anh đang ở đâu? Em đang dùng bữa, anh vẫn chưa ăn gì sao…”