Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 440: Giải trừ nguy cơ
Trông thấy cảnh tượng khác thường này, tôi vừa lùi lại vừa ngẩng đầu lên. Tôi vừa rút về trong hang đã nhìn thấy nơi mình đứng ban nãy có một cái chân cực lớn vồ tới.
Sau đó là một tiếng gầm tức giận, sức mạnh của tiếng gầm làm chấn động nóc hang, khiến tuyết nhanh chóng rơi xuống, tiếp tục chặn kín ngoài cửa hang.
Chúng tôi nhìn lên khe hở ở bên trên, quả nhiên bây giờ đã có một đôi đồng tử lạnh lẽo của con hổ răng kiếm đó xuất hiện.
Nó nhìn chúng tôi chăm chú một lúc lâu, rồi lại gào rú với chúng tôi, cuối cùng thì bỏ đi như đã từ bỏ ý định.
Tôi lại mạo hiểm chờ một lúc lâu ở cửa hang, rồi len lén bò lên, quả nhiên đã không còn thấy con hổ răng kiếm đó đâu nữa, bấy giờ tôi mới thở phào một hơi.
Chắc mấy lần bị tôi bắn trúng, vết thương trên người nó cũng không nhẹ. Nhưng vì thân thể to lớn, nên nó không bị thương tổn nhiều. Tuy nhiên nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, chắc sau này vẫn sẽ gặp phải sự tấn công của nó tiếp.
Mọi người đã bình tĩnh lại, tôi cảm thấy cực kỳ vô lực, sức mạnh của giới tự nhiên quả là khủng khiếp. Nếu không phải lần này chúng tôi cẩn thận, chắc đã sớm đi chầu diêm vương rồi. Còn nếu tôi chết, nhóm Bạch Vi tiếp tục ở lại đây cũng sẽ…
Bạch Vi vội vàng chạy tới an ủi và lau mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.
Còn tôi thì lấy khẩu súng ở sau lưng ra, cười khổ nói: “Đạn của khẩu súng này vốn đã không nhiều, tối nay đối phó với con hổ răng kiếm này lại tốn mất mười viên, chắc sau này phải dùng tiết kiệm thôi”.
Lúc tôi lấy được khẩu súng này, có khoảng gần một trăm viên đạn. Thường thì đến loài thú săn như lợn rừng, tôi cũng có thể bắn một phát trúng ngay chỗ hiểm của nó, huống hồ còn có Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng trợ giúp. Vì thế, mỗi ngày đi săn, tôi tốn rất ít đạn. Nhưng hôm nay, tôi mặc kệ tất thảy, nã súng vô tội vạ.
Phải biết là trên hòn đảo hoang này, nếu một khẩu súng không có đạn thì sẽ không có một chút sức uy hiếp nào cả.
Điều quan trọng nhất là mối nguy cơ lớn nhất của chúng tôi hiện giờ đã được giải trừ. Bây giờ, chúng tôi tạm thời có thể suy nghĩ đến những kẻ lấy cắp thức ăn và hãm hại chúng tôi rồi.
Không ai biết được ngày nào đó, họ có tìm thấy một khẩu súng ở đâu đó hay không. Vì thế tôi phải đảm bảo là lúc nào trong súng cũng phải có đủ đạn.
Tôi nhẩm tính, còn khoảng hai mươi viên đạn nữa, bèn nói: “Mấy ngày tiếp theo, nếu chúng ta đi săn thì phải cầm thêm một cái thương gỗ, không thì đạn sẽ hao nhanh lắm”.
Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đều vui vẻ đồng ý, bây giờ chúng tôi đang mừng rỡ vì thoát chết, căn bản không kịp nghĩ ngợi nhiều. Trải qua giây phút căng thẳng vừa rồi, ai cũng thấy mệt mỏi, dẫu sao chúng tôi cũng đã bận rộn cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau, trong hang động đã không còn gì để ăn nữa. Vì thế, chúng tôi phải đi săn thú, nhưng dù thu hoạch phong phú, nhưng chẳng ai vui nổi.
Vì con thú mà chúng tôi săn về được lại là sói xám giống lúc trước!
Thủ pháp giống hệt như trước đó, con hổ răng kiếm ấy hạ mấy con sói bằng một đòn, sau đó chỉ ăn phần tươi ngon nhất là quả tim.
Chúng tôi vừa ăn thịt sói, vừa nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này. Bất kể có phải là do bão tuyết hay không, nhưng con hổ răng kiếm vẫn đang săn mồi quanh hang động của chúng tôi.
Đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu với chúng tôi.
Tin tốt là con hổ răng kiếm hầu như không xuất hiện vào ban ngày, nên chúng tôi có thể đi nhặt xác sói làm bữa ăn miễn phí. Hơn nữa bây giờ, nhiệt độ trên hòn đảo này đang giảm thấp, nên thịt để tới ngày hôm sau vẫn còn tươi ngon, nên chúng tôi đã giải quyết được vấn đề đồ ăn.
Cùng với đó, sự tồn tại của con hổ răng kiếm cũng là nỗi khiếp sợ cho các con động vật ăn thịt ở xung quanh đây, ví dụ như bầy sói.
Nhưng tin xấu là không ai biết khi nào con hổ răng kiếm này sẽ quay lại, đặc biệt là khi nó đã thông minh lên. Nếu người gác đêm của chúng tôi lơ là một chút thôi, chắc sẽ để nó chạy tới cửa hang ngay. Đến lúc đó, sáu người chúng tôi đúng như bầy dê chờ bị làm thịt, chỉ có thể ngoan ngoãn biến thành thịt vụn trong miệng nó thôi.
Mùa đông vẫn tiếp tục, tôi cũng phát hiện ra vài quy luật. Chúng tôi thường xuyên nhặt được xác động vật, nhưng cũng có thể phát hiện những vết cào hoặc dấu răng rất dài trên các thân cây ở xung quanh.
Nên chúng tôi đoán con hổ răng kiếm này cũng có thói quen mài răng và móng vuốt giống loài mèo, đặc biệt là cái răng nanh sắc bén cực dài của nó.
Cho đến một ngày, cơn bão tuyết liên miên cuối cùng cũng đã đi qua, và mấy ngày rồi chúng tôi cũng không phát hiện ra xác sói nữa, bất đắc dĩ đành phải tự thân vận động đi săn mồi. Lúc này, tôi mới ý thức được là hình như con hổ răng kiếm ấy đã bỏ đi rồi.
Sau khi tôi về, Bạch Vi vừa nhìn thấy tôi đã phát hiện ra điểm khác thường, vì tôi đang xách hai con thỏ đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn, con hổ răng kiếm sẽ không tấn công những con vật nhỏ này, bởi ăn chúng chẳng bõ cho nó dính răng.
Bạch Vi vui mừng nói: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi hả anh?”
Tôi cười đáp: “Ừ, mấy ngày rồi, bọn anh không nhìn thấy dấu vết mới trên các thân cây”.
Mọi người đều phấn chấn hẳn lên, đây là một tin tức cực kỳ tốt với chúng tôi.
Bạch Vi quơ quơ nắm đấm nhỏ nói: “May mà con hổ răng kiếm này đi rồi, không thì ngày nào chúng ta cũng phải sống trong lo sợ, thật sự không biết có thể gắng gượng được đến lúc nào!”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, con hổ răng kiếm này còn tạo áp lực cho anh lớn hơn cả con mãng xà mà chúng ta từng nhìn thấy trên biển. Dù vừa nhìn thấy con mãng xà ấy là toàn thân mình đã phát run, nhưng dẫu sao nó cũng không tấn công chúng ta. Nhưng con hổ răng kiếm này thì khác, chúng ta suýt nữa mất mạng ở đây còn gì!”
Hồ Kiếm đang lột da thỏ, sau đó bắt đầu nấu thịt. Vì cái gai trong lòng đã được nhổ đi, nên chúng tôi ăn uống vui vẻ hơn hẳn.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Mỹ Kỳ chợt lên tiếng: “Phương Dương, anh nghĩ chúng ta còn có thể quay về được nữa không?”
Bầu không khí đang náo nhiệt chợt trầm xuống.
Tôi đáp: “Chắc… là được. Chúng ta đã mất tích hơn một tháng rồi, chắc chắn người bên ngoài đã sắp tìm đến mức phát điên, chỉ có điều là nơi này kỳ dị quá”.
Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên rơi nước mắt: “Nếu chúng ta không về được nữa thì phải làm sao… Không lẽ phải sống trên hòn đảo này đến hết đời à?”
Hồ Kiếm nói: “Cô chủ, tôi sẽ luôn chăm sóc cô”.
Hàn Mỹ Kỳ bỏ bát xuống, chạy sang một bên khóc. Chúng tôi vẫn ăn tiếp, nhưng không còn cảm thấy ngon nữa.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một cơn giận vô hình. Đúng, dẫu sao chúng tôi cũng không quay về được nữa, thế thì quy chuẩn đạo đức của xã hội còn tác dụng gì với chúng tôi nữa?
Lần này mà để tôi bắt được lũ người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, nhất định tôi sẽ tẩn chết bọn họ!
Buổi chiều, tôi và Triệu Thư Hằng lại đi ra ngoài. Phải công nhận là sau đợt gột rửa của trận bão tuyết, cuối cùng mùa đông đã đi qua, hình như mùa xuân sắp tới, vạn vật đang căng tràn sức sống.
Điều quan trọng hơn là nhiệt độ đã tăng lên, khiến chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hèn chi mà con hổ răng kiếm bỏ đi, khả năng cao là nó đã về lãnh địa ban đầu của mình.
Nhưng cùng với đó, mùa đông vừa qua đi, nhiều loài động vật vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài vẫn chỉ có vài con động vật nhỏ như thỏ. Nếu chúng tôi muốn tìm thấy thú săn thật sự thì vẫn phải đi vào trong rừng sâu.
Sau đó là một tiếng gầm tức giận, sức mạnh của tiếng gầm làm chấn động nóc hang, khiến tuyết nhanh chóng rơi xuống, tiếp tục chặn kín ngoài cửa hang.
Chúng tôi nhìn lên khe hở ở bên trên, quả nhiên bây giờ đã có một đôi đồng tử lạnh lẽo của con hổ răng kiếm đó xuất hiện.
Nó nhìn chúng tôi chăm chú một lúc lâu, rồi lại gào rú với chúng tôi, cuối cùng thì bỏ đi như đã từ bỏ ý định.
Tôi lại mạo hiểm chờ một lúc lâu ở cửa hang, rồi len lén bò lên, quả nhiên đã không còn thấy con hổ răng kiếm đó đâu nữa, bấy giờ tôi mới thở phào một hơi.
Chắc mấy lần bị tôi bắn trúng, vết thương trên người nó cũng không nhẹ. Nhưng vì thân thể to lớn, nên nó không bị thương tổn nhiều. Tuy nhiên nếu chúng tôi tiếp tục ở lại đây, chắc sau này vẫn sẽ gặp phải sự tấn công của nó tiếp.
Mọi người đã bình tĩnh lại, tôi cảm thấy cực kỳ vô lực, sức mạnh của giới tự nhiên quả là khủng khiếp. Nếu không phải lần này chúng tôi cẩn thận, chắc đã sớm đi chầu diêm vương rồi. Còn nếu tôi chết, nhóm Bạch Vi tiếp tục ở lại đây cũng sẽ…
Bạch Vi vội vàng chạy tới an ủi và lau mồ hôi lạnh trên trán cho tôi.
Còn tôi thì lấy khẩu súng ở sau lưng ra, cười khổ nói: “Đạn của khẩu súng này vốn đã không nhiều, tối nay đối phó với con hổ răng kiếm này lại tốn mất mười viên, chắc sau này phải dùng tiết kiệm thôi”.
Lúc tôi lấy được khẩu súng này, có khoảng gần một trăm viên đạn. Thường thì đến loài thú săn như lợn rừng, tôi cũng có thể bắn một phát trúng ngay chỗ hiểm của nó, huống hồ còn có Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng trợ giúp. Vì thế, mỗi ngày đi săn, tôi tốn rất ít đạn. Nhưng hôm nay, tôi mặc kệ tất thảy, nã súng vô tội vạ.
Phải biết là trên hòn đảo hoang này, nếu một khẩu súng không có đạn thì sẽ không có một chút sức uy hiếp nào cả.
Điều quan trọng nhất là mối nguy cơ lớn nhất của chúng tôi hiện giờ đã được giải trừ. Bây giờ, chúng tôi tạm thời có thể suy nghĩ đến những kẻ lấy cắp thức ăn và hãm hại chúng tôi rồi.
Không ai biết được ngày nào đó, họ có tìm thấy một khẩu súng ở đâu đó hay không. Vì thế tôi phải đảm bảo là lúc nào trong súng cũng phải có đủ đạn.
Tôi nhẩm tính, còn khoảng hai mươi viên đạn nữa, bèn nói: “Mấy ngày tiếp theo, nếu chúng ta đi săn thì phải cầm thêm một cái thương gỗ, không thì đạn sẽ hao nhanh lắm”.
Hồ Kiếm và Triệu Thư Hằng đều vui vẻ đồng ý, bây giờ chúng tôi đang mừng rỡ vì thoát chết, căn bản không kịp nghĩ ngợi nhiều. Trải qua giây phút căng thẳng vừa rồi, ai cũng thấy mệt mỏi, dẫu sao chúng tôi cũng đã bận rộn cả một đêm.
Sáng ngày hôm sau, trong hang động đã không còn gì để ăn nữa. Vì thế, chúng tôi phải đi săn thú, nhưng dù thu hoạch phong phú, nhưng chẳng ai vui nổi.
Vì con thú mà chúng tôi săn về được lại là sói xám giống lúc trước!
Thủ pháp giống hệt như trước đó, con hổ răng kiếm ấy hạ mấy con sói bằng một đòn, sau đó chỉ ăn phần tươi ngon nhất là quả tim.
Chúng tôi vừa ăn thịt sói, vừa nói ra suy nghĩ của mình, cuối cùng cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này. Bất kể có phải là do bão tuyết hay không, nhưng con hổ răng kiếm vẫn đang săn mồi quanh hang động của chúng tôi.
Đây vừa là tin tốt vừa là tin xấu với chúng tôi.
Tin tốt là con hổ răng kiếm hầu như không xuất hiện vào ban ngày, nên chúng tôi có thể đi nhặt xác sói làm bữa ăn miễn phí. Hơn nữa bây giờ, nhiệt độ trên hòn đảo này đang giảm thấp, nên thịt để tới ngày hôm sau vẫn còn tươi ngon, nên chúng tôi đã giải quyết được vấn đề đồ ăn.
Cùng với đó, sự tồn tại của con hổ răng kiếm cũng là nỗi khiếp sợ cho các con động vật ăn thịt ở xung quanh đây, ví dụ như bầy sói.
Nhưng tin xấu là không ai biết khi nào con hổ răng kiếm này sẽ quay lại, đặc biệt là khi nó đã thông minh lên. Nếu người gác đêm của chúng tôi lơ là một chút thôi, chắc sẽ để nó chạy tới cửa hang ngay. Đến lúc đó, sáu người chúng tôi đúng như bầy dê chờ bị làm thịt, chỉ có thể ngoan ngoãn biến thành thịt vụn trong miệng nó thôi.
Mùa đông vẫn tiếp tục, tôi cũng phát hiện ra vài quy luật. Chúng tôi thường xuyên nhặt được xác động vật, nhưng cũng có thể phát hiện những vết cào hoặc dấu răng rất dài trên các thân cây ở xung quanh.
Nên chúng tôi đoán con hổ răng kiếm này cũng có thói quen mài răng và móng vuốt giống loài mèo, đặc biệt là cái răng nanh sắc bén cực dài của nó.
Cho đến một ngày, cơn bão tuyết liên miên cuối cùng cũng đã đi qua, và mấy ngày rồi chúng tôi cũng không phát hiện ra xác sói nữa, bất đắc dĩ đành phải tự thân vận động đi săn mồi. Lúc này, tôi mới ý thức được là hình như con hổ răng kiếm ấy đã bỏ đi rồi.
Sau khi tôi về, Bạch Vi vừa nhìn thấy tôi đã phát hiện ra điểm khác thường, vì tôi đang xách hai con thỏ đang chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn, con hổ răng kiếm sẽ không tấn công những con vật nhỏ này, bởi ăn chúng chẳng bõ cho nó dính răng.
Bạch Vi vui mừng nói: “Con hổ răng kiếm đó đi rồi hả anh?”
Tôi cười đáp: “Ừ, mấy ngày rồi, bọn anh không nhìn thấy dấu vết mới trên các thân cây”.
Mọi người đều phấn chấn hẳn lên, đây là một tin tức cực kỳ tốt với chúng tôi.
Bạch Vi quơ quơ nắm đấm nhỏ nói: “May mà con hổ răng kiếm này đi rồi, không thì ngày nào chúng ta cũng phải sống trong lo sợ, thật sự không biết có thể gắng gượng được đến lúc nào!”
Tôi gật đầu nói: “Ừ, con hổ răng kiếm này còn tạo áp lực cho anh lớn hơn cả con mãng xà mà chúng ta từng nhìn thấy trên biển. Dù vừa nhìn thấy con mãng xà ấy là toàn thân mình đã phát run, nhưng dẫu sao nó cũng không tấn công chúng ta. Nhưng con hổ răng kiếm này thì khác, chúng ta suýt nữa mất mạng ở đây còn gì!”
Hồ Kiếm đang lột da thỏ, sau đó bắt đầu nấu thịt. Vì cái gai trong lòng đã được nhổ đi, nên chúng tôi ăn uống vui vẻ hơn hẳn.
Nhưng đúng lúc này, Hàn Mỹ Kỳ chợt lên tiếng: “Phương Dương, anh nghĩ chúng ta còn có thể quay về được nữa không?”
Bầu không khí đang náo nhiệt chợt trầm xuống.
Tôi đáp: “Chắc… là được. Chúng ta đã mất tích hơn một tháng rồi, chắc chắn người bên ngoài đã sắp tìm đến mức phát điên, chỉ có điều là nơi này kỳ dị quá”.
Hàn Mỹ Kỳ đột nhiên rơi nước mắt: “Nếu chúng ta không về được nữa thì phải làm sao… Không lẽ phải sống trên hòn đảo này đến hết đời à?”
Hồ Kiếm nói: “Cô chủ, tôi sẽ luôn chăm sóc cô”.
Hàn Mỹ Kỳ bỏ bát xuống, chạy sang một bên khóc. Chúng tôi vẫn ăn tiếp, nhưng không còn cảm thấy ngon nữa.
Trong lòng tôi chợt dâng lên một cơn giận vô hình. Đúng, dẫu sao chúng tôi cũng không quay về được nữa, thế thì quy chuẩn đạo đức của xã hội còn tác dụng gì với chúng tôi nữa?
Lần này mà để tôi bắt được lũ người đã ăn trộm đồ đạc của chúng tôi, nhất định tôi sẽ tẩn chết bọn họ!
Buổi chiều, tôi và Triệu Thư Hằng lại đi ra ngoài. Phải công nhận là sau đợt gột rửa của trận bão tuyết, cuối cùng mùa đông đã đi qua, hình như mùa xuân sắp tới, vạn vật đang căng tràn sức sống.
Điều quan trọng hơn là nhiệt độ đã tăng lên, khiến chúng tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Hèn chi mà con hổ răng kiếm bỏ đi, khả năng cao là nó đã về lãnh địa ban đầu của mình.
Nhưng cùng với đó, mùa đông vừa qua đi, nhiều loài động vật vẫn chưa xuất hiện, bên ngoài vẫn chỉ có vài con động vật nhỏ như thỏ. Nếu chúng tôi muốn tìm thấy thú săn thật sự thì vẫn phải đi vào trong rừng sâu.