Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 402-403-404
Boss nữ hoàn mỹ 402-403-404
Chương 402: Bình tĩnh
Cúp máy xong, tâm trạng của tôi rất phức tạp, ngay cả ánh mắt nhìn Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng có sự áy náy. Tôi nói: "Lần này chúng ta đã mắc bẫy của Cung Chính Vinh rồi".
"Mắc bẫy?"
"Sao thế? Anh mau nói cho chúng tôi biết đi".
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều kinh ngạc, không khỏi hỏi liên hồi.
Tôi nuốt nước bọt, thở dài, nói: "Nói ra thì cũng rất dài, giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong cơm trưa thì đi ra quán cà phê, đến lúc đó khi gặp Cung Chính Vinh thì hai người sẽ biết hết tất cả".
Tề Vũ Manh nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ giữa anh và nhà họ Cung còn có bí mật gì không thể nói ra được sao?"
"Tất nhiên là không".
Tôi trợn trắng mắt: "Tóm lại giờ tôi giải thích cho hai người. Chuyện này quá phức tạp, giờ Cung Chính Vinh đang vô cùng đắc ý, lại còn giữ quyền to của nhà họ Cung, có lẽ hắn sẽ nói hết tất cả".
Nói rồi giọng tôi cũng trầm xuống: "Chỉ là không ngờ lần này chúng ta vất vả lặn lội từ Yến Kinh đến tận Thịnh Hải, cứu được La Nhất Chính từ tay Đỗ Minh Hào, rồi lại tới Quế Lâm cứu được bố mẹ tôi từ tay đám người được nhà họ Cung phái đi, dùng gần như tất cả các mối quan hệ hóa ra lại là để nhà họ Cung được lợi".
Nói rồi tôi nhắm mắt lại. Cung Chính Vinh quả thực là một người có bản lĩnh. Người đàn ông nhu nhược nhát gan mà tôi nhìn thấy ở Xiêng La ngày đó chỉ là lớp vỏ ngụy trang của hắn.
Thậm chí có khả năng là nhà họ Cung vốn định cho Cung Chính Vinh Văn thừa kế tập đoàn, nhưng giờ Cung Chính Văn đã vào tù nên chỉ còn lại Cung Chính Vinh. Tất nhiên hắn không còn câu nệ, từ đó thể hiện ra thủ đoạn của mình.
Tuy tôi đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhưng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì vẫn không hiểu, tôi thì không muốn tiếp tục giảng giải với họ nữa.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường cục cảnh sát: "Giờ đã mười một giờ rồi. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải nghiên cứu những chứng cứ này nữa đâu, trực tiếp giao cho tòa án đi. Lần này chúng ta cũng hết cách nên mới phải trải đường cho Cung Chính Vinh”.
Tuy Tề Vũ Manh vẫn rất ngờ vực nhưng cô ấy không phản bác lời tôi nói, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài, lại cầm theo mấy cuộn băng ghi âm. Tôi vội vàng hỏi: "Trong băng này có gì vậy?"
"Là ghi âm lúc đầu bà Cung uy hiếp anh, muốn anh dùng sự an toàn của người nhà để đối lấy Cung Chính Văn".
Tề Vũ Manh bực mình nói, nói xong liền kiêu ngạo hất đuôi tóc, quay người đi vào ngã rẽ của đại sảnh, mất hút.
Tôi nhún vai, nói với Triệu Thư Hằng: "Xem ra kết quả tốt nhất mà chúng ta có thể làm được chỉ có thế này thôi. Đợi khi nào chuyện này xong rồi chúng ta sẽ lập tức đi đàm phán với người của công ty National. Nếu họ có thể hợp tác là tốt nhất, nếu không được thì chỉ có còn nước phải tính xem nên ăn nói với ông Đồng thế nào thôi".
Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa định nói gì đó thì đột nhiên lấy điện thoại từ bên hông ra, nói với vẻ mặt quái lạ: "Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến. À không, nói chú Đồng thì chú Đồng đến".
Nói xong liền nghe máy. Tôi ngồi trên vị trí làm việc của Tề Vũ Manh, trong lúc đang nhàm chán đang định giở tài liệu ra xem thì nghe thấy Triệu Thư Hằng gọi "này" một tiếng rồi chỉ vào điện thoại.
Tôi vội vàng cầm máy qua, nói: "Ông Đồng? Có chuyện gì thế?"
"Phương Dương, chúc mừng cậu. Lần này bạn và bố mẹ cậu đã được cứu rồi".
Giọng của Đồng An Chi vẫn luôn hiền từ hòa nhã như vậy, nếu không phải do chuyện lần trước tôi trải qua thì tôi đã nghĩ ông ấy là một ông già bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Tôi nói: "Ít nhiều gì thì cũng là do may mắn, cũng không có gì đáng để chúc mừng cả. Ông Đồng, hôm nay ông gọi điện cho tôi là vì chuyện của công ty National sao?"
"Ha ha, đúng vậy. Nếu cậu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa. Lúc trước vì chuyện của bạn cậu mà đã lỡ hẹn với họ rồi, nhưng tôi giải thích một chút, dù sao tôi cũng là bạn cũ của cổ đông bọn họ, vẫn phải cho họ thể diện. Vì thế họ đã trả lời tôi rồi, ba ngày sau các cậu lại đi lần nữa. Lần này mong các cậu đàm phán tốt đẹp, nhất định phải thành công".
Đồng An Chi cười ha ha, dường như không hề tức giận bởi những ngày này tôi bận rộn với việc riêng của mình.
Tôi thầm nghi hoặc, do dự chốc lát rồi nói: "Ông Đồng, ông còn nhớ nhà họ Cung không?"
"Nhà họ Cung? Tất nhiên rồi".
Đồng An Chi cười, nói: "Cậu đừng sốt ruột, sốt ruột không làm được nên chuyện đâu. Cũng giống như kinh doanh vậy, mưu cầu quá nhiều cũng chỉ đem đến nguy cơ, chứ không đem lại lợi ích. Cậu yên tâm, phía bên cậu đang liên hệ với bên National là bộ phận trọng điểm. Nếu các cậu thành công thì có thể nối liền tập đoàn Vọng Thiên từ Nam chí Bắc. Mà việc đối phó của chúng ta với nhà họ Cung cũng có thể chính thức bắt đầu từ lúc đó".
Tôi nói: "Nếu như vậy thì cảm ơn ông Đồng quá".
Đồng An Chi nhận ra được ý không muốn nói gì thêm trong giọng của tôi, liền cười nói: "Người trẻ tuổi thì đừng có nóng vội thế, sau này cậu sẽ hiểu. Giá trị của tập đoàn Vọng Thiên không thể nào đong đếm được, tôi không thể để nó rơi vào nguy hiểm. Phương Dương, cậu phải hiểu rõ điều này. Ngoài ra thì công ty của tôi và Đỗ Minh Cường ở Xiêng La dạo gần đây lợi nhuận không tồi, cậu thấy thế nào?"
"Xiêng La?"
Tôi nhớ ra chuyện này. Lúc trước chúng tôi tham gia hợp tác, họ cứ nhất quyết nhét cổ phần cho tôi. Tính theo lãi suất, nếu Đồng An Chi nói không sai thì có lẽ cuối năm nay tôi có thể có một khoản tiền kha khá.
Nếu Đồng An Chi nói đến vấn đề này thì có lẽ là đang muốn thử kiến thức chuyên môn của tôi trên phương diện bất động sản. Tôi nói: "Nếu công ty chi nhánh ở Xiêng La có tiềm năng như vậy thì chứng tỏ chính sách, chế độ và giá cả của chúng ta đặt ra đều khá là tiên tiến, nhưng giờ chúng ta không thể nóng vội được, nên từ từ phát triển ở các nơi khác của Xiêng La. Nên bắt tay vào từ chính sách và đất đai bản địa trước, sau đó lại từ từ tính tiếp".
"Ha ha ha ha, tốt lắm tốt lắm. Phương Dương, tôi vừa mới dạy cậu xong, không ngờ cậu đã học được rồi".
Tôi cảm thấy Đồng An Chi cười xuyên luôn cả cuộc gọi này: "Phương Dương, nói chung là cậu luôn phải nhớ, nhà họ Cung làm chuyện ác vô số, đã đi đến đường cùng rồi, cho dù là nhà họ Bạch đứng đằng sau cũng không thể bảo toàn được nhà họ Cung".
Tôi "ừ" một tiếng, lại nói với Đồng An Chi thêm hai câu rồi cúp máy. Lúc này Tề Vũ Manh cũng trở về, nói: "Lần này chúng ta kéo bà Cung ra, không biết nhà họ Cung có biến động gì không, chúng ta nhất định phải cẩn thận".
Tôi cười nói: "Cũng không đến mức như vậy, đừng quên là Cung Chính Vinh còn hẹn tôi gặp mặt lúc ba giờ ở quán cà phê, lát nữa đi là biết hết chân tướng sự việc rồi".
Tề Vũ Manh gật đầu, đang định nói thì có một cảnh sát vội vàng chạy đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi nhìn anh ta, thấy anh ta căng thẳng nhìn xung quanh sau đó nói với vẻ mặt vừa kích động vừa hân hoan: "Cảnh sát Tề, vừa có tin mới, cục phó Trương đã bị người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đưa đi rồi".
Chương 403: Trương Phúc bị đưa đi
Lúc cảnh sát đó đi tới khuôn mặt rất kích động. Sau khi anh ta nói xong, ngay cả chúng tôi cũng kích động theo. Tề Vũ Manh thì luôn là dáng vẻ "ta đây đã tính trước cả rồi", còn tôi và Triệu Thư Hằng thì thở phào, dù sao thì trong lòng chúng tôi vẫn luôn nghĩ, khéo có khi cục phó Trương đã chạy rồi cũng chưa biết chừng.
Dù sao thì có thể ngồi lên vị trí đó thì cũng phải có nhiều đường lui dự phòng.
Giờ Đỗ Minh Hào vào tù, cục phó Trương sa lưới, cả phe thứ ba đã hoàn toàn biến mất, hoặc là nói, vẫn còn một người.
"Xảy ra khi nào vậy?"
Tề Vũ Manh lạnh nhạt hỏi.
Cảnh sát đó cười hì hì, nói: "Mới lúc nãy, mấy anh em chúng tôi đi theo sau người của Ủy ban Kiểm tra đến chỗ cục phó Trương, à không, Trương Phú Cường, cuối cùng cũng tóm được ông ta".
Tề Vũ Manh cười, quay người nhìn chúng tôi rồi chỉ vài cảnh sát đó: "Phương Dương, Triệu Thư Hằng, hai người còn nhớ người lần trước theo dõi Lương Thành không? Chính là anh ta, Vương Nhất Long".
"Cảnh sát Vương, xin chào xin chào".
Tôi khách sáo chào hỏi với anh ta, nhưng tên Triệu Thư Hằng thì còn lố hơn, nhiệt tình chạy tới còn bá vai người ta rồi bắt tay, cứ như là quen thân lắm: "Thì ra anh là cảnh sát Vương à? Ở Thịnh Hải có ai mà không biết cảnh sát Vương chứ? Chiến tích anh hùng của anh đã truyền tới tận Yến Kinh, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ".
Tôi và Tề Vũ Manh lập tức tỏ vẻ ghét bỏ đứng tránh xa anh ta. Không chỉ là chúng tôi mà ngay cả Vương Nhất Long cũng rất bối rối, ho khan một tiếng rồi nói: "Anh Triệu, tôi là cảnh sát nằm vùng".
Ý rất rõ ràng, tôi là cảnh sát nằm vùng mà, nếu mà là anh hùng người người đều biết như anh nói thì đã bị người ta ngũ mã phanh thây, sau đó bị dìm xuống sông Hoàng Phố từ lâu rồi, còn tiếng tăm lừng lẫy cái quái gì.
Triệu Thư Hằng thì hoàn toàn không thèm quan tâm: "Không sao cả, không sao cả, chính là vì cảnh sát Vương nằm vùng nên chúng tôi mới thường xuyên nghe thấy tên của anh chứ".
Tề Vũ Manh hoàn toàn không để ý đến cái hành động tấu hài của Triệu Thư Hằng, cô ấy nói: "Được rồi. Cảnh sát Vương, lần này cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không phải có anh theo dõi Lương Thành để chúng tôi tìm được vị trí của Đỗ Minh Hào thì có lẽ chúng tôi phải gặp rất nhiều khó khăn".
Vương Nhất Long cười ngại ngùng, trong lòng tôi cũng thầm nghĩ, cái anh Vương Nhất Long này cũng được đấy chứ, nhìn cũng khoảng hai mấy tuổi nhưng lại tuổi trẻ tài cao, có dũng có mưu, là một người rất tốt.
Tôi kéo Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh lập tức hiểu ý, đi tới cạnh tôi. Tôi khẽ giọng nói: "Cảnh sát Tề, cô cảm thấy nếu cảnh sát Vương làm phó cục trưởng của cục công an thành phố Thịnh Hải thì liệu có thể làm tốt trên cương vị này không?"
Tề Vũ Manh lườm tôi: "Hóa ra là anh đang nghĩ đến điều này à".
Tôi cười hì hì, dù sao thì anh ta cũng đã giúp tôi mà, tất nhiên tôi phải trả ân rồi.
Huống hồ sáng nay cục trưởng Lâm cũng đã ám chỉ khá rõ ràng rồi, nếu Tề Vũ Manh cũng cảm thấy có thể thì cho Vương Nhất Long một cơ hội, cũng không ảnh hưởng gì cả. Thậm chí là sau này chúng tôi có chuyện gì ở Thịnh Hải, có một nhân vật có quyền lực để giúp đỡ thì cũng đơn giản hơn nhiều.
Nói không chừng ngay cả Trịnh Cường cũng có thể được lợi bởi lần này đã chủ động đưa ra chứng cứ.
Tề Vũ Manh nói: "Được, để tôi thử xem. Nhưng tôi cũng không chắc chắn có thể thành công".
"Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi cũng không quen thân lắm với anh ta. Nhưng nếu cảnh sát Vương có bản lĩnh và cả phẩm chất tốt như vậy thì tôi nghĩ có thể đảm nhận tốt chức vụ này".
Tôi nói những lời nghe hơi đường đường chính chính, tuy đều đúng nhưng khi nó được thốt ra khỏi miệng tôi vẫn cảm thấy khá xấu hổ.
Lại nói chuyện với Vương Nhất Long thêm một lúc nữa, rồi Tề Vũ Manh nói: "Giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa đã, ăn cơm xong thì tới quán cà phê xem xem. Nếu tên Cung Chính Vinh này thành thật là tốt nhất, nếu hắn muốn làm gì thì đừng trách chúng ta không khách khí".
Tất nhiên là tôi đồng ý cả hai tay hai chân, dù sao thì lần này Tề Vũ Manh góp sức nhiều nhất, vừa tìm mối quan hệ vừa chủ động ra tay, đến cả tôi còn cảm thấy hơi ngại.
Ăn cơm xong thì đã gần một giờ, Vương Nhất Long biết chúng tôi có chuyện phải làm nên đã đi trước. Tôi nói: "Cảnh sát Tề, tôi thấy cảnh sát Vương tốt hơn những người khác nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa cô và anh ta không tồi, tôi cảm thấy anh ta rất hợp với vị trí này".
Tề Vũ Manh trợn mắt với tôi: "Anh đừng có nghĩ nhiều thế, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì chúng ta xuất phát thôi. Lát nữa anh nghe máy xong cứ tỏ vẻ thần bí, tôi muốn xem xem rốt cuộc Cung Chính Vinh đang muốn giở trò quỷ gì".
Vốn lúc đi ra chúng tôi định bắt xe, không ngờ lại vẫy được một chiếc xe Volkswagen màu đen. Chúng tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì cửa xe từ từ hạ xuống, sau đó lộ ra một khuôn mặt dù có đeo kính đen cũng không che lấp được vẻ xinh đẹp.
Ôn Hân nhướng mày: "Đi đâu vậy? Tôi đưa mọi người đi".
Tôi ho khan một tiếng, nói: "Ôn Hân, sao cậu lại ở đây?"
"Vừa hay đi qua, thấy mọi người bắt xe nên tôi thuận tiện đưa mọi người đi luôn".
Ôn Hân trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy dường như lúc cô ấy nói, khóe môi cong lên, rất nhẹ.
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh nghe vậy thì biểu cảm lập tức trở nên quái lạ. Tề Vũ Manh nói: "Phương Dương, anh nói chúng ta có nên lên cái xe này không?"
"Tất nhiên rồi. Nếu cô gái xinh đẹp như Ôn Hân đây đã có lòng mời chúng ta quá giang mà không đồng ý thì không tốt chút nào".
Nói xong tôi liền ngồi ở ghế sau, Tề Vũ Manh cũng chui vào luôn, để ghế phó lái phía trước cho Triệu Thư Hằng. Triệu Thư Hằng chợt sững sờ, nhìn chúng tôi nói với vẻ rối rắm: "Phương Dương, tôi có chút chuyện, tôi phải ngồi ghế sau".
Tôi thấy buồn cười: "Anh có chuyện gì? Có một đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt sắc như Ôn Hân ngồi cạnh mà anh còn không vui hả?"
"......"
Triệu Thư Hằng vừa định nói gì thì đã bị tôi giành lời: "Anh còn dài dòng cái gì, mau lên xe đi, lát nữa làm trễ việc thì tôi tẩn anh một trận đấy".
Lúc này Triệu Thư Hằng mới ngồi lên ghế phó lái với vẻ không tình nguyện lắm, tôi cũng thầm thở phào, sau đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt chợt lóe qua rồi biến mất của Ôn Hân qua kính chiếu hậu.
Tôi quay đầu nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, tôi ho khan mấy tiếng cho đỡ ngượng.
Ôn Hân hỏi: "Phương Dương, nghe nói lần này cậu về quê, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi hả, bác trai bác gái đều bình an vô sự".
"Phải".
Tôi gật đầu, nói: "Nhưng cũng phải cảm ơn cậu, lần trước nếu không phải có cậu giúp đỡ thì có thể bây giờ tôi vẫn còn đang đau đầu với việc làm sao để cứu La Nhất Chính đấy".
Ôn Hân cứ như không hề để ý chút nào: "Cái này thì cũng chưa chắc đâu, vốn cậu cũng rất thông minh rồi, sớm muộn sẽ tìm được vị trí của La Nhất Chính. Phải rồi, mọi người đi đâu vậy?"
Nói rồi Ôn Hân nhắc chúng tôi cài dây an toàn vào, chúng tôi nói tên quán cà phê, Ôn Hân đột nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, kinh ngạc nói: "Ba người đang buổi trưa đến quán cà phê làm gì?"
Chương 404: Đến
Nói thì nói vậy, nhưng Ôn Hân vẫn khởi động xe. Tôi do dự chốc lát, nhưng rồi cũng không nói cho cô ấy biết, vì một khi biết được mục đích của chúng tôi, khả năng cao cô ấy sẽ ở lại đợi Cung Chính Vinh với chúng tôi.
Tôi hỏi: "Ôn Hân, cậu đổi xe lúc nào vậy? Lần trước tôi nhớ cậu không lái chiếc xe này".
"Vừa đổi, xe lần trước bạn tôi mượn lái mấy ngày".
Giọng điệu của Ôn Hân đã bình tĩnh lại, giống hệt khi trước, nhìn điềm đạm lại vừa quyến rũ.
Tất nhiên là không thể nào xinh đẹp bằng cách ăn diện của cô ấy khi gặp La Nhất Chính ở tòa án lần trước.
"Chỗ này cách quán cà phê không xa, chẳng mấy chốc là tới thôi".
Ôn Hân nói rồi lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn thẳng vào người tôi: "Phương Dương, chuyện của cậu bên Thịnh Hải có phải là sẽ được giải quyết rất nhanh không?"
"Ừ, sẽ rất nhanh thôi, có lẽ trong mấy ngày nay là xong. Nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm là một tuần sau tôi sẽ về Yến Kinh".
Tôi suy nghĩ, cố ý nói thời gian có vẻ gấp gáp chút để tránh cho Ôn Hân lại làm ra chuyện gì đó mà tôi không thể ngờ tới được.
"Đến lúc đó có cần tôi tiễn cậu không?"
"Không cần đâu, tôi tự về được, dù sao thì lần này ở Thịnh Hải lâu như vậy, có nhiều công chuyện vẫn chưa xử lý".
Thấy Ôn Hân nói vậy, tôi liên tục từ chối. Làm sao có thể để cô ấy tiễn tôi được chứ, nếu mà để Bạch Vi biết thì cô ấy sẽ giết chết tôi mất.
Giống như lần trước ở Quế Lâm vậy, Tề Vũ Manh lại còn mật báo với Bạch Vi, cuối cùng bất đắc dĩ quá tôi đành phải đem Bạch Vi theo.
Vốn mấy người cùng nhau đi đến quán cà phê thì ít nhất tâm trạng cũng phải vui vẻ, nhưng lúc này khi Ôn Hân đưa chúng tôi qua đó lại cảm thấy không thoải mái một cách kỳ lạ, hoặc có lẽ là do sự áy náy của tôi đối với Bạch Vi nên cứ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Bạch Vi không bình thường, thậm chí là lúc này tôi cứ cảm giác như chúng tôi đang vụng trộm.
Đến quán cà phê, cuối cùng tôi mới thở phào. Nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều, tôi nói: "Ôn Hân, chúng ta tới rồi. Nếu cậu có việc thì về trước đi".
Đây vốn là một câu khách sáo, người bình thường đều sẽ trả lời là "được", "oke" kiểu vậy, không ngờ Ôn Hân lại cực kỳ thẳng thắn, cô ấy nói: "Ồ, thế à, vừa hay tôi lại không có việc gì, vậy tôi ngồi với mọi người một lát nhé".
Không hề cho tôi có cơ hội phản bác, hơn nữa người ta là một cô gái yêu kiều xinh đẹp thế này, lại còn đi theo đến quán cà phê thì ai mà từ nỡ đuổi cô ấy đi chứ?
Hơn nữa vừa nãy cô ấy còn lái xe chở chúng tôi từ cục cảnh sát đến tận đây.
Tôi hơi buồn bực.
Giờ dường như tôi đã biến thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, hở tý là lại có mỹ nữ chủ động tới gần. Tôi thở dài, nhưng dù thế, cả đời này tôi sẽ không rời xa Bạch Vi nữa.
Đi lên tầng, Ôn Hân đi bên cạnh tôi rất tự nhiên, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như hiểu ngầm với nhau, chủ động tìm chỗ ngồi xuống, còn vừa hay là bàn bốn chỗ, hai người họ ngồi phía đối diện, thế nên tất nhiên là Ôn Hân và tôi chỉ có thể ngồi với nhau.
Tôi nhìn xung quanh, không hề có bóng dáng của Cung Chính Vinh. Tôi chỉ đành gọi nhân viên phục vụ, lại hỏi mọi người muốn gọi gì.
Ba người chúng tôi vừa mới ăn trưa xong, nhưng không biết Ôn Hân đã ăn chưa. Tôi hỏi: "Ôn Hân, cậu ăn trưa chưa?"
Ôn Hân gật đầu, nói: "Lúc tôi đi ra khỏi công ty đã ăn rồi. Vừa hay chiều nay không có việc, nên mới đến uống ly cà phê với mọi người".
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu nói với phục vụ: "Tôi giống anh này. Anh ấy uống gì thì tôi uống cái đó".
Tôi cạn lời, chỉ đành gọi đại một ly cà phê, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì cố gắng nhịn cười, một vẻ đã muốn cười lắm rồi nhưng mà không dám cười.
Buổi sáng tôi và Bạch Vi còn ngồi đây cảm khái sự đời, không ngờ mới có mấy tiếng sau tôi và ba người Ôn Hân đã lại ngồi ở đây, vô cùng khác biệt.
Buổi sáng tôi như được đắm chìm trong gió xuân, vẻ đẹp của Bạch Vi khiến lòng tôi say đắm.
Giờ thì tôi như ngồi trên thảm đinh, không tài nào thoải mái được. Tôi mong Cung Chính Vinh có thể đến càng sớm càng tốt, cho dù tôi và nhà họ Cung từ xưa đến nay luôn ở hai thế đối lập.
Thế là tôi vừa sốt ruột đợi Cung Chính Vinh đến, vừa tán chuyện với Ôn Hân câu được câu chăng. Quan trọng hơn cả là Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như đã hẹn sẵn với nhau từ trước, hoàn toàn không nói chuyện với tôi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội tiếp lời.
Cà phê trên bàn đã được đổi đến lần thứ hai, tôi đang do dự có nên đi nhà vệ sinh hay không thì có tiếng bước chân hỗn loạn chỗ cầu thang, nghe thì biết không phải là chỉ của một người.
Tôi vội vã quay đầu, vừa hay nhìn thấy người đi đầu đang từ từ đi lên, không phải Cung Chính Vinh thì là ai nữa đây. Nhưng so với lúc trước, lúc này hắn dường như đắc ý khoan khoái hơn nhiều.
Cung Chính Vinh đã nhìn thấy tôi ngay, nói với người ở quầy: "Bàn của họ để tôi tính tiền".
Nói rồi đưa hai vệ sĩ đi đến chỗ tôi. Ôn Hân nói: "Kia chính là cái người tên Cung Chính Vinh sao? Quả nhiên là điệu bộ của mấy tên công tử nhà giàu".
Cung Chính Vinh cười ha ha đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh chúng tôi: "Đã lâu không gặp. Mọi người đừng như vậy chứ, đều là người quen cả rồi mà, đúng không, Phương Dương?"
Tôi nhíu mày: "Anh nói thẳng đi, chúng tôi tới đây không phải để nghe anh lải nhải".
"Được, thẳng thắn đấy".
Cung Chính Vinh cười ha ha, sau đó vẫy tay để vệ sĩ lùi về sau một chút. Lúc này hắn mới vắt chân lên, nói bởi vẻ đắc ý dạt dào: "Phương Dương ơi Phương Dương à, cậu quả thật là ngôi sao may mắn của tôi".
Nói rồi lại tỏ biểu cảm thâm tình; "Cậu có biết không, kể từ khi gặp được cậu, chuyện tốt mà ngay cả tôi nằm mơ cũng không mơ thấy giờ lại đập xuống người tôi từng cái từng cái một".
Tôi không đáp lời hắn. Nhưng nghe hắn nói vậy thì suy đoán của tôi đã phải đúng tám chín phần. Tôi không khỏi thầm thở dài, bận rộn vất vả lâu như vậy mà lại trải thảm lót đường cho kẻ khác được lợi.
Mà "người khác" này lại chính là nhà họ Cung mà tôi căm thù nhất
"Có việc mau nói ".
Triệu Thư Hằng không chịu nổi nữa, nói thẳng luôn không hề khách khí. Nói rồi anh ta cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn.
Cung Chính Vinh nhún vai: "Dù sao hôm nay tâm trạng tôi cũng khá tốt, cho dù mọi người có chửi tôi như thế này thì tôi cũng sẽ coi đó là lời chúc mừng".
Tôi chú ý đến Ôn Hân, khẽ nói: "Nếu cậu không thích người này thì có thể về trước".
Ôn Hân lắc đầu, nói: "Tôi cũng muốn xem thử người có thể khiến các cậu chật vật như vậy rốt cuộc có bản lĩnh gì".
Tề Vũ Manh nói: "Nghe Phương Dương nói hôm nay anh hẹn bọn tôi đến đây là muốn nói chuyện với chúng tôi. Nhưng nếu anh không có thành ý, hoặc là không muốn nói chuyện, thì tôi thấy cũng không cần phải nói nữa".
Cung Chính Vinh lập tức cười nói: "Đâu có đâu nào? Nếu cô hoa khôi cảnh sát đã mở lời rồi thì đương nhiên sẽ nói hết tất cả, không hề giấu giếm".
Nghe hắn nói xong, chúng tôi đã tập trung hơn một chút. Hắn ngả người trên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà được trang trí thanh nhã, nói: "Thực ra, tôi đã có một kế hoạch rất tuyệt vời từ lâu rồi".
Chương 402: Bình tĩnh
Cúp máy xong, tâm trạng của tôi rất phức tạp, ngay cả ánh mắt nhìn Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng có sự áy náy. Tôi nói: "Lần này chúng ta đã mắc bẫy của Cung Chính Vinh rồi".
"Mắc bẫy?"
"Sao thế? Anh mau nói cho chúng tôi biết đi".
Nghe thấy tôi nói vậy, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều kinh ngạc, không khỏi hỏi liên hồi.
Tôi nuốt nước bọt, thở dài, nói: "Nói ra thì cũng rất dài, giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta ăn xong cơm trưa thì đi ra quán cà phê, đến lúc đó khi gặp Cung Chính Vinh thì hai người sẽ biết hết tất cả".
Tề Vũ Manh nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ giữa anh và nhà họ Cung còn có bí mật gì không thể nói ra được sao?"
"Tất nhiên là không".
Tôi trợn trắng mắt: "Tóm lại giờ tôi giải thích cho hai người. Chuyện này quá phức tạp, giờ Cung Chính Vinh đang vô cùng đắc ý, lại còn giữ quyền to của nhà họ Cung, có lẽ hắn sẽ nói hết tất cả".
Nói rồi giọng tôi cũng trầm xuống: "Chỉ là không ngờ lần này chúng ta vất vả lặn lội từ Yến Kinh đến tận Thịnh Hải, cứu được La Nhất Chính từ tay Đỗ Minh Hào, rồi lại tới Quế Lâm cứu được bố mẹ tôi từ tay đám người được nhà họ Cung phái đi, dùng gần như tất cả các mối quan hệ hóa ra lại là để nhà họ Cung được lợi".
Nói rồi tôi nhắm mắt lại. Cung Chính Vinh quả thực là một người có bản lĩnh. Người đàn ông nhu nhược nhát gan mà tôi nhìn thấy ở Xiêng La ngày đó chỉ là lớp vỏ ngụy trang của hắn.
Thậm chí có khả năng là nhà họ Cung vốn định cho Cung Chính Vinh Văn thừa kế tập đoàn, nhưng giờ Cung Chính Văn đã vào tù nên chỉ còn lại Cung Chính Vinh. Tất nhiên hắn không còn câu nệ, từ đó thể hiện ra thủ đoạn của mình.
Tuy tôi đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện nhưng Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì vẫn không hiểu, tôi thì không muốn tiếp tục giảng giải với họ nữa.
Tôi nhìn đồng hồ trên tường cục cảnh sát: "Giờ đã mười một giờ rồi. Tôi nghĩ chúng ta không cần phải nghiên cứu những chứng cứ này nữa đâu, trực tiếp giao cho tòa án đi. Lần này chúng ta cũng hết cách nên mới phải trải đường cho Cung Chính Vinh”.
Tuy Tề Vũ Manh vẫn rất ngờ vực nhưng cô ấy không phản bác lời tôi nói, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài, lại cầm theo mấy cuộn băng ghi âm. Tôi vội vàng hỏi: "Trong băng này có gì vậy?"
"Là ghi âm lúc đầu bà Cung uy hiếp anh, muốn anh dùng sự an toàn của người nhà để đối lấy Cung Chính Văn".
Tề Vũ Manh bực mình nói, nói xong liền kiêu ngạo hất đuôi tóc, quay người đi vào ngã rẽ của đại sảnh, mất hút.
Tôi nhún vai, nói với Triệu Thư Hằng: "Xem ra kết quả tốt nhất mà chúng ta có thể làm được chỉ có thế này thôi. Đợi khi nào chuyện này xong rồi chúng ta sẽ lập tức đi đàm phán với người của công ty National. Nếu họ có thể hợp tác là tốt nhất, nếu không được thì chỉ có còn nước phải tính xem nên ăn nói với ông Đồng thế nào thôi".
Triệu Thư Hằng gật đầu, vừa định nói gì đó thì đột nhiên lấy điện thoại từ bên hông ra, nói với vẻ mặt quái lạ: "Nói Tào Tháo thì Tào Tháo đến. À không, nói chú Đồng thì chú Đồng đến".
Nói xong liền nghe máy. Tôi ngồi trên vị trí làm việc của Tề Vũ Manh, trong lúc đang nhàm chán đang định giở tài liệu ra xem thì nghe thấy Triệu Thư Hằng gọi "này" một tiếng rồi chỉ vào điện thoại.
Tôi vội vàng cầm máy qua, nói: "Ông Đồng? Có chuyện gì thế?"
"Phương Dương, chúc mừng cậu. Lần này bạn và bố mẹ cậu đã được cứu rồi".
Giọng của Đồng An Chi vẫn luôn hiền từ hòa nhã như vậy, nếu không phải do chuyện lần trước tôi trải qua thì tôi đã nghĩ ông ấy là một ông già bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn.
Tôi nói: "Ít nhiều gì thì cũng là do may mắn, cũng không có gì đáng để chúc mừng cả. Ông Đồng, hôm nay ông gọi điện cho tôi là vì chuyện của công ty National sao?"
"Ha ha, đúng vậy. Nếu cậu đã thẳng thắn như vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa. Lúc trước vì chuyện của bạn cậu mà đã lỡ hẹn với họ rồi, nhưng tôi giải thích một chút, dù sao tôi cũng là bạn cũ của cổ đông bọn họ, vẫn phải cho họ thể diện. Vì thế họ đã trả lời tôi rồi, ba ngày sau các cậu lại đi lần nữa. Lần này mong các cậu đàm phán tốt đẹp, nhất định phải thành công".
Đồng An Chi cười ha ha, dường như không hề tức giận bởi những ngày này tôi bận rộn với việc riêng của mình.
Tôi thầm nghi hoặc, do dự chốc lát rồi nói: "Ông Đồng, ông còn nhớ nhà họ Cung không?"
"Nhà họ Cung? Tất nhiên rồi".
Đồng An Chi cười, nói: "Cậu đừng sốt ruột, sốt ruột không làm được nên chuyện đâu. Cũng giống như kinh doanh vậy, mưu cầu quá nhiều cũng chỉ đem đến nguy cơ, chứ không đem lại lợi ích. Cậu yên tâm, phía bên cậu đang liên hệ với bên National là bộ phận trọng điểm. Nếu các cậu thành công thì có thể nối liền tập đoàn Vọng Thiên từ Nam chí Bắc. Mà việc đối phó của chúng ta với nhà họ Cung cũng có thể chính thức bắt đầu từ lúc đó".
Tôi nói: "Nếu như vậy thì cảm ơn ông Đồng quá".
Đồng An Chi nhận ra được ý không muốn nói gì thêm trong giọng của tôi, liền cười nói: "Người trẻ tuổi thì đừng có nóng vội thế, sau này cậu sẽ hiểu. Giá trị của tập đoàn Vọng Thiên không thể nào đong đếm được, tôi không thể để nó rơi vào nguy hiểm. Phương Dương, cậu phải hiểu rõ điều này. Ngoài ra thì công ty của tôi và Đỗ Minh Cường ở Xiêng La dạo gần đây lợi nhuận không tồi, cậu thấy thế nào?"
"Xiêng La?"
Tôi nhớ ra chuyện này. Lúc trước chúng tôi tham gia hợp tác, họ cứ nhất quyết nhét cổ phần cho tôi. Tính theo lãi suất, nếu Đồng An Chi nói không sai thì có lẽ cuối năm nay tôi có thể có một khoản tiền kha khá.
Nếu Đồng An Chi nói đến vấn đề này thì có lẽ là đang muốn thử kiến thức chuyên môn của tôi trên phương diện bất động sản. Tôi nói: "Nếu công ty chi nhánh ở Xiêng La có tiềm năng như vậy thì chứng tỏ chính sách, chế độ và giá cả của chúng ta đặt ra đều khá là tiên tiến, nhưng giờ chúng ta không thể nóng vội được, nên từ từ phát triển ở các nơi khác của Xiêng La. Nên bắt tay vào từ chính sách và đất đai bản địa trước, sau đó lại từ từ tính tiếp".
"Ha ha ha ha, tốt lắm tốt lắm. Phương Dương, tôi vừa mới dạy cậu xong, không ngờ cậu đã học được rồi".
Tôi cảm thấy Đồng An Chi cười xuyên luôn cả cuộc gọi này: "Phương Dương, nói chung là cậu luôn phải nhớ, nhà họ Cung làm chuyện ác vô số, đã đi đến đường cùng rồi, cho dù là nhà họ Bạch đứng đằng sau cũng không thể bảo toàn được nhà họ Cung".
Tôi "ừ" một tiếng, lại nói với Đồng An Chi thêm hai câu rồi cúp máy. Lúc này Tề Vũ Manh cũng trở về, nói: "Lần này chúng ta kéo bà Cung ra, không biết nhà họ Cung có biến động gì không, chúng ta nhất định phải cẩn thận".
Tôi cười nói: "Cũng không đến mức như vậy, đừng quên là Cung Chính Vinh còn hẹn tôi gặp mặt lúc ba giờ ở quán cà phê, lát nữa đi là biết hết chân tướng sự việc rồi".
Tề Vũ Manh gật đầu, đang định nói thì có một cảnh sát vội vàng chạy đến chỗ chúng tôi. Chúng tôi nhìn anh ta, thấy anh ta căng thẳng nhìn xung quanh sau đó nói với vẻ mặt vừa kích động vừa hân hoan: "Cảnh sát Tề, vừa có tin mới, cục phó Trương đã bị người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật đưa đi rồi".
Chương 403: Trương Phúc bị đưa đi
Lúc cảnh sát đó đi tới khuôn mặt rất kích động. Sau khi anh ta nói xong, ngay cả chúng tôi cũng kích động theo. Tề Vũ Manh thì luôn là dáng vẻ "ta đây đã tính trước cả rồi", còn tôi và Triệu Thư Hằng thì thở phào, dù sao thì trong lòng chúng tôi vẫn luôn nghĩ, khéo có khi cục phó Trương đã chạy rồi cũng chưa biết chừng.
Dù sao thì có thể ngồi lên vị trí đó thì cũng phải có nhiều đường lui dự phòng.
Giờ Đỗ Minh Hào vào tù, cục phó Trương sa lưới, cả phe thứ ba đã hoàn toàn biến mất, hoặc là nói, vẫn còn một người.
"Xảy ra khi nào vậy?"
Tề Vũ Manh lạnh nhạt hỏi.
Cảnh sát đó cười hì hì, nói: "Mới lúc nãy, mấy anh em chúng tôi đi theo sau người của Ủy ban Kiểm tra đến chỗ cục phó Trương, à không, Trương Phú Cường, cuối cùng cũng tóm được ông ta".
Tề Vũ Manh cười, quay người nhìn chúng tôi rồi chỉ vài cảnh sát đó: "Phương Dương, Triệu Thư Hằng, hai người còn nhớ người lần trước theo dõi Lương Thành không? Chính là anh ta, Vương Nhất Long".
"Cảnh sát Vương, xin chào xin chào".
Tôi khách sáo chào hỏi với anh ta, nhưng tên Triệu Thư Hằng thì còn lố hơn, nhiệt tình chạy tới còn bá vai người ta rồi bắt tay, cứ như là quen thân lắm: "Thì ra anh là cảnh sát Vương à? Ở Thịnh Hải có ai mà không biết cảnh sát Vương chứ? Chiến tích anh hùng của anh đã truyền tới tận Yến Kinh, chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ".
Tôi và Tề Vũ Manh lập tức tỏ vẻ ghét bỏ đứng tránh xa anh ta. Không chỉ là chúng tôi mà ngay cả Vương Nhất Long cũng rất bối rối, ho khan một tiếng rồi nói: "Anh Triệu, tôi là cảnh sát nằm vùng".
Ý rất rõ ràng, tôi là cảnh sát nằm vùng mà, nếu mà là anh hùng người người đều biết như anh nói thì đã bị người ta ngũ mã phanh thây, sau đó bị dìm xuống sông Hoàng Phố từ lâu rồi, còn tiếng tăm lừng lẫy cái quái gì.
Triệu Thư Hằng thì hoàn toàn không thèm quan tâm: "Không sao cả, không sao cả, chính là vì cảnh sát Vương nằm vùng nên chúng tôi mới thường xuyên nghe thấy tên của anh chứ".
Tề Vũ Manh hoàn toàn không để ý đến cái hành động tấu hài của Triệu Thư Hằng, cô ấy nói: "Được rồi. Cảnh sát Vương, lần này cảm ơn anh rất nhiều. Nếu không phải có anh theo dõi Lương Thành để chúng tôi tìm được vị trí của Đỗ Minh Hào thì có lẽ chúng tôi phải gặp rất nhiều khó khăn".
Vương Nhất Long cười ngại ngùng, trong lòng tôi cũng thầm nghĩ, cái anh Vương Nhất Long này cũng được đấy chứ, nhìn cũng khoảng hai mấy tuổi nhưng lại tuổi trẻ tài cao, có dũng có mưu, là một người rất tốt.
Tôi kéo Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh lập tức hiểu ý, đi tới cạnh tôi. Tôi khẽ giọng nói: "Cảnh sát Tề, cô cảm thấy nếu cảnh sát Vương làm phó cục trưởng của cục công an thành phố Thịnh Hải thì liệu có thể làm tốt trên cương vị này không?"
Tề Vũ Manh lườm tôi: "Hóa ra là anh đang nghĩ đến điều này à".
Tôi cười hì hì, dù sao thì anh ta cũng đã giúp tôi mà, tất nhiên tôi phải trả ân rồi.
Huống hồ sáng nay cục trưởng Lâm cũng đã ám chỉ khá rõ ràng rồi, nếu Tề Vũ Manh cũng cảm thấy có thể thì cho Vương Nhất Long một cơ hội, cũng không ảnh hưởng gì cả. Thậm chí là sau này chúng tôi có chuyện gì ở Thịnh Hải, có một nhân vật có quyền lực để giúp đỡ thì cũng đơn giản hơn nhiều.
Nói không chừng ngay cả Trịnh Cường cũng có thể được lợi bởi lần này đã chủ động đưa ra chứng cứ.
Tề Vũ Manh nói: "Được, để tôi thử xem. Nhưng tôi cũng không chắc chắn có thể thành công".
"Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi cũng không quen thân lắm với anh ta. Nhưng nếu cảnh sát Vương có bản lĩnh và cả phẩm chất tốt như vậy thì tôi nghĩ có thể đảm nhận tốt chức vụ này".
Tôi nói những lời nghe hơi đường đường chính chính, tuy đều đúng nhưng khi nó được thốt ra khỏi miệng tôi vẫn cảm thấy khá xấu hổ.
Lại nói chuyện với Vương Nhất Long thêm một lúc nữa, rồi Tề Vũ Manh nói: "Giờ đã không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn trưa đã, ăn cơm xong thì tới quán cà phê xem xem. Nếu tên Cung Chính Vinh này thành thật là tốt nhất, nếu hắn muốn làm gì thì đừng trách chúng ta không khách khí".
Tất nhiên là tôi đồng ý cả hai tay hai chân, dù sao thì lần này Tề Vũ Manh góp sức nhiều nhất, vừa tìm mối quan hệ vừa chủ động ra tay, đến cả tôi còn cảm thấy hơi ngại.
Ăn cơm xong thì đã gần một giờ, Vương Nhất Long biết chúng tôi có chuyện phải làm nên đã đi trước. Tôi nói: "Cảnh sát Tề, tôi thấy cảnh sát Vương tốt hơn những người khác nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa cô và anh ta không tồi, tôi cảm thấy anh ta rất hợp với vị trí này".
Tề Vũ Manh trợn mắt với tôi: "Anh đừng có nghĩ nhiều thế, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Được rồi, không có chuyện gì nữa thì chúng ta xuất phát thôi. Lát nữa anh nghe máy xong cứ tỏ vẻ thần bí, tôi muốn xem xem rốt cuộc Cung Chính Vinh đang muốn giở trò quỷ gì".
Vốn lúc đi ra chúng tôi định bắt xe, không ngờ lại vẫy được một chiếc xe Volkswagen màu đen. Chúng tôi đang cảm thấy kỳ lạ thì cửa xe từ từ hạ xuống, sau đó lộ ra một khuôn mặt dù có đeo kính đen cũng không che lấp được vẻ xinh đẹp.
Ôn Hân nhướng mày: "Đi đâu vậy? Tôi đưa mọi người đi".
Tôi ho khan một tiếng, nói: "Ôn Hân, sao cậu lại ở đây?"
"Vừa hay đi qua, thấy mọi người bắt xe nên tôi thuận tiện đưa mọi người đi luôn".
Ôn Hân trả lời với giọng điệu lạnh nhạt, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy dường như lúc cô ấy nói, khóe môi cong lên, rất nhẹ.
Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh nghe vậy thì biểu cảm lập tức trở nên quái lạ. Tề Vũ Manh nói: "Phương Dương, anh nói chúng ta có nên lên cái xe này không?"
"Tất nhiên rồi. Nếu cô gái xinh đẹp như Ôn Hân đây đã có lòng mời chúng ta quá giang mà không đồng ý thì không tốt chút nào".
Nói xong tôi liền ngồi ở ghế sau, Tề Vũ Manh cũng chui vào luôn, để ghế phó lái phía trước cho Triệu Thư Hằng. Triệu Thư Hằng chợt sững sờ, nhìn chúng tôi nói với vẻ rối rắm: "Phương Dương, tôi có chút chuyện, tôi phải ngồi ghế sau".
Tôi thấy buồn cười: "Anh có chuyện gì? Có một đại mỹ nữ khuynh thành tuyệt sắc như Ôn Hân ngồi cạnh mà anh còn không vui hả?"
"......"
Triệu Thư Hằng vừa định nói gì thì đã bị tôi giành lời: "Anh còn dài dòng cái gì, mau lên xe đi, lát nữa làm trễ việc thì tôi tẩn anh một trận đấy".
Lúc này Triệu Thư Hằng mới ngồi lên ghế phó lái với vẻ không tình nguyện lắm, tôi cũng thầm thở phào, sau đó tôi lại nhìn thấy ánh mắt chợt lóe qua rồi biến mất của Ôn Hân qua kính chiếu hậu.
Tôi quay đầu nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy cũng nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, tôi ho khan mấy tiếng cho đỡ ngượng.
Ôn Hân hỏi: "Phương Dương, nghe nói lần này cậu về quê, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi hả, bác trai bác gái đều bình an vô sự".
"Phải".
Tôi gật đầu, nói: "Nhưng cũng phải cảm ơn cậu, lần trước nếu không phải có cậu giúp đỡ thì có thể bây giờ tôi vẫn còn đang đau đầu với việc làm sao để cứu La Nhất Chính đấy".
Ôn Hân cứ như không hề để ý chút nào: "Cái này thì cũng chưa chắc đâu, vốn cậu cũng rất thông minh rồi, sớm muộn sẽ tìm được vị trí của La Nhất Chính. Phải rồi, mọi người đi đâu vậy?"
Nói rồi Ôn Hân nhắc chúng tôi cài dây an toàn vào, chúng tôi nói tên quán cà phê, Ôn Hân đột nhiên quay đầu nhìn chúng tôi, kinh ngạc nói: "Ba người đang buổi trưa đến quán cà phê làm gì?"
Chương 404: Đến
Nói thì nói vậy, nhưng Ôn Hân vẫn khởi động xe. Tôi do dự chốc lát, nhưng rồi cũng không nói cho cô ấy biết, vì một khi biết được mục đích của chúng tôi, khả năng cao cô ấy sẽ ở lại đợi Cung Chính Vinh với chúng tôi.
Tôi hỏi: "Ôn Hân, cậu đổi xe lúc nào vậy? Lần trước tôi nhớ cậu không lái chiếc xe này".
"Vừa đổi, xe lần trước bạn tôi mượn lái mấy ngày".
Giọng điệu của Ôn Hân đã bình tĩnh lại, giống hệt khi trước, nhìn điềm đạm lại vừa quyến rũ.
Tất nhiên là không thể nào xinh đẹp bằng cách ăn diện của cô ấy khi gặp La Nhất Chính ở tòa án lần trước.
"Chỗ này cách quán cà phê không xa, chẳng mấy chốc là tới thôi".
Ôn Hân nói rồi lại nhìn kính chiếu hậu, nhìn thẳng vào người tôi: "Phương Dương, chuyện của cậu bên Thịnh Hải có phải là sẽ được giải quyết rất nhanh không?"
"Ừ, sẽ rất nhanh thôi, có lẽ trong mấy ngày nay là xong. Nếu không có gì bất ngờ thì cùng lắm là một tuần sau tôi sẽ về Yến Kinh".
Tôi suy nghĩ, cố ý nói thời gian có vẻ gấp gáp chút để tránh cho Ôn Hân lại làm ra chuyện gì đó mà tôi không thể ngờ tới được.
"Đến lúc đó có cần tôi tiễn cậu không?"
"Không cần đâu, tôi tự về được, dù sao thì lần này ở Thịnh Hải lâu như vậy, có nhiều công chuyện vẫn chưa xử lý".
Thấy Ôn Hân nói vậy, tôi liên tục từ chối. Làm sao có thể để cô ấy tiễn tôi được chứ, nếu mà để Bạch Vi biết thì cô ấy sẽ giết chết tôi mất.
Giống như lần trước ở Quế Lâm vậy, Tề Vũ Manh lại còn mật báo với Bạch Vi, cuối cùng bất đắc dĩ quá tôi đành phải đem Bạch Vi theo.
Vốn mấy người cùng nhau đi đến quán cà phê thì ít nhất tâm trạng cũng phải vui vẻ, nhưng lúc này khi Ôn Hân đưa chúng tôi qua đó lại cảm thấy không thoải mái một cách kỳ lạ, hoặc có lẽ là do sự áy náy của tôi đối với Bạch Vi nên cứ cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và Bạch Vi không bình thường, thậm chí là lúc này tôi cứ cảm giác như chúng tôi đang vụng trộm.
Đến quán cà phê, cuối cùng tôi mới thở phào. Nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều, tôi nói: "Ôn Hân, chúng ta tới rồi. Nếu cậu có việc thì về trước đi".
Đây vốn là một câu khách sáo, người bình thường đều sẽ trả lời là "được", "oke" kiểu vậy, không ngờ Ôn Hân lại cực kỳ thẳng thắn, cô ấy nói: "Ồ, thế à, vừa hay tôi lại không có việc gì, vậy tôi ngồi với mọi người một lát nhé".
Không hề cho tôi có cơ hội phản bác, hơn nữa người ta là một cô gái yêu kiều xinh đẹp thế này, lại còn đi theo đến quán cà phê thì ai mà từ nỡ đuổi cô ấy đi chứ?
Hơn nữa vừa nãy cô ấy còn lái xe chở chúng tôi từ cục cảnh sát đến tận đây.
Tôi hơi buồn bực.
Giờ dường như tôi đã biến thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, hở tý là lại có mỹ nữ chủ động tới gần. Tôi thở dài, nhưng dù thế, cả đời này tôi sẽ không rời xa Bạch Vi nữa.
Đi lên tầng, Ôn Hân đi bên cạnh tôi rất tự nhiên, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như hiểu ngầm với nhau, chủ động tìm chỗ ngồi xuống, còn vừa hay là bàn bốn chỗ, hai người họ ngồi phía đối diện, thế nên tất nhiên là Ôn Hân và tôi chỉ có thể ngồi với nhau.
Tôi nhìn xung quanh, không hề có bóng dáng của Cung Chính Vinh. Tôi chỉ đành gọi nhân viên phục vụ, lại hỏi mọi người muốn gọi gì.
Ba người chúng tôi vừa mới ăn trưa xong, nhưng không biết Ôn Hân đã ăn chưa. Tôi hỏi: "Ôn Hân, cậu ăn trưa chưa?"
Ôn Hân gật đầu, nói: "Lúc tôi đi ra khỏi công ty đã ăn rồi. Vừa hay chiều nay không có việc, nên mới đến uống ly cà phê với mọi người".
Nói rồi cô ấy ngẩng đầu nói với phục vụ: "Tôi giống anh này. Anh ấy uống gì thì tôi uống cái đó".
Tôi cạn lời, chỉ đành gọi đại một ly cà phê, mà Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thì cố gắng nhịn cười, một vẻ đã muốn cười lắm rồi nhưng mà không dám cười.
Buổi sáng tôi và Bạch Vi còn ngồi đây cảm khái sự đời, không ngờ mới có mấy tiếng sau tôi và ba người Ôn Hân đã lại ngồi ở đây, vô cùng khác biệt.
Buổi sáng tôi như được đắm chìm trong gió xuân, vẻ đẹp của Bạch Vi khiến lòng tôi say đắm.
Giờ thì tôi như ngồi trên thảm đinh, không tài nào thoải mái được. Tôi mong Cung Chính Vinh có thể đến càng sớm càng tốt, cho dù tôi và nhà họ Cung từ xưa đến nay luôn ở hai thế đối lập.
Thế là tôi vừa sốt ruột đợi Cung Chính Vinh đến, vừa tán chuyện với Ôn Hân câu được câu chăng. Quan trọng hơn cả là Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cứ như đã hẹn sẵn với nhau từ trước, hoàn toàn không nói chuyện với tôi, hoàn toàn không cho tôi cơ hội tiếp lời.
Cà phê trên bàn đã được đổi đến lần thứ hai, tôi đang do dự có nên đi nhà vệ sinh hay không thì có tiếng bước chân hỗn loạn chỗ cầu thang, nghe thì biết không phải là chỉ của một người.
Tôi vội vã quay đầu, vừa hay nhìn thấy người đi đầu đang từ từ đi lên, không phải Cung Chính Vinh thì là ai nữa đây. Nhưng so với lúc trước, lúc này hắn dường như đắc ý khoan khoái hơn nhiều.
Cung Chính Vinh đã nhìn thấy tôi ngay, nói với người ở quầy: "Bàn của họ để tôi tính tiền".
Nói rồi đưa hai vệ sĩ đi đến chỗ tôi. Ôn Hân nói: "Kia chính là cái người tên Cung Chính Vinh sao? Quả nhiên là điệu bộ của mấy tên công tử nhà giàu".
Cung Chính Vinh cười ha ha đi đến ngồi xuống chỗ bên cạnh chúng tôi: "Đã lâu không gặp. Mọi người đừng như vậy chứ, đều là người quen cả rồi mà, đúng không, Phương Dương?"
Tôi nhíu mày: "Anh nói thẳng đi, chúng tôi tới đây không phải để nghe anh lải nhải".
"Được, thẳng thắn đấy".
Cung Chính Vinh cười ha ha, sau đó vẫy tay để vệ sĩ lùi về sau một chút. Lúc này hắn mới vắt chân lên, nói bởi vẻ đắc ý dạt dào: "Phương Dương ơi Phương Dương à, cậu quả thật là ngôi sao may mắn của tôi".
Nói rồi lại tỏ biểu cảm thâm tình; "Cậu có biết không, kể từ khi gặp được cậu, chuyện tốt mà ngay cả tôi nằm mơ cũng không mơ thấy giờ lại đập xuống người tôi từng cái từng cái một".
Tôi không đáp lời hắn. Nhưng nghe hắn nói vậy thì suy đoán của tôi đã phải đúng tám chín phần. Tôi không khỏi thầm thở dài, bận rộn vất vả lâu như vậy mà lại trải thảm lót đường cho kẻ khác được lợi.
Mà "người khác" này lại chính là nhà họ Cung mà tôi căm thù nhất
"Có việc mau nói ".
Triệu Thư Hằng không chịu nổi nữa, nói thẳng luôn không hề khách khí. Nói rồi anh ta cầm cốc cà phê lên uống một ngụm lớn.
Cung Chính Vinh nhún vai: "Dù sao hôm nay tâm trạng tôi cũng khá tốt, cho dù mọi người có chửi tôi như thế này thì tôi cũng sẽ coi đó là lời chúc mừng".
Tôi chú ý đến Ôn Hân, khẽ nói: "Nếu cậu không thích người này thì có thể về trước".
Ôn Hân lắc đầu, nói: "Tôi cũng muốn xem thử người có thể khiến các cậu chật vật như vậy rốt cuộc có bản lĩnh gì".
Tề Vũ Manh nói: "Nghe Phương Dương nói hôm nay anh hẹn bọn tôi đến đây là muốn nói chuyện với chúng tôi. Nhưng nếu anh không có thành ý, hoặc là không muốn nói chuyện, thì tôi thấy cũng không cần phải nói nữa".
Cung Chính Vinh lập tức cười nói: "Đâu có đâu nào? Nếu cô hoa khôi cảnh sát đã mở lời rồi thì đương nhiên sẽ nói hết tất cả, không hề giấu giếm".
Nghe hắn nói xong, chúng tôi đã tập trung hơn một chút. Hắn ngả người trên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà được trang trí thanh nhã, nói: "Thực ra, tôi đã có một kế hoạch rất tuyệt vời từ lâu rồi".