Giáo viên quản lý nhìn Tô Y Y, quả nhiên thấy trên trán cô ta có máu chảy ra, cau mày hỏi: “Tô Y Y, là ai đẩy em?”
Tô Y Y rụt cổ, dư quang liếc nhìn Thời Sênh, sau đó lắc đầu: “Không sao, em tự mình ngã thôi.”
Hành vi giấu đầu hở đuôi như thế sao giáo viên không nhận ra chứ. “Không được nói dối, có phải cô ấy đẩy em không?”
Huống chi, ngày thường cô ta cũng hay gặp Tô Y Y, là một sinh viên tốt, đối xử với mọi người rất hòa nhã.
Còn cô gái kia thì ngày thường độc lai độc vãng, rõ ràng có điểm không hòa thuận lắm. Có lần cô ta còn thấy cả siêu xe tới đón cô sinh viên này, lúc trở về quần áo cũng đã thay đổi, loại sinh viên nữ này cô ta đã gặp nhiều rồi.
Nghĩ tới đây, đáy lòng giáo viên đó không khỏi thiên vị cho Tô Y Y.
“Không phải…” Tô Y Y muốn giải thích.
“Y Y, cậu bao che cho cô ta làm gì. Cô giáo, chính là cô ta, em và Hạ Ninh có thể làm chứng.
Hạ Ninh chần chừ một chút, thấy Thời Sênh hồn nhiên không thèm để ý tới thì đáy lòng cũng dâng lên oán khí, liền gật đầu phụ họa.
“Em tên là gì?” Giáo viên kia nhìn về phía Thời Sênh, rõ ràng đã tin An An và Tô Y Y nói.
“Hứa Thừa Nguyệt.” Thời Sênh cười như có như không, nhìn chằm chằm vào Tô Y Y.
Ánh mắt ấy là cho Tô Y Y cảm thấy rất không thoải mái, nhưng nghĩ tới chuyện chắc chắn cô không có chứng cớ nên nhanh chóng ổn định lại tâm tình.
“Sinh viên Hứa Thừa Nguyệt, tranh cãi với bạn học, còn làm bạn học bị thương, phạt em chạy một vòng sân thể dục, có ý kiến gì không?”
“Cô giáo thật sự chỉ tin vào một bên lời của bọn họ thôi sao?” Thời Sênh nhướng mày, chỉ hỏi đám người Tô Y Y mà đã định tội, cô giáo này rõ ràng là đang thiên vị.
Cô giáo kia sắc mặt đen sầm xuống, vốn dĩ bà ta chỉ muốn trừng phạt nhẹ nhàng, nhưng con bé này lại không biết cảm kích.
“Có hai bạn học tận mắt nhìn thấy, cô còn giảo biện cái gì? Thân là sinh viên thì nên có bộ dáng sinh viên, đừng cả ngày nghĩ những chuyện khác. Xã hội này rất phức tạp, cô cho rằng tiểu tâm tư của cô có thể thật sự làm cho cô chim sẻ hóa phượng hoàng hay sao?”
Thời Sênh trực tiếp lạnh mặt: “Cô giáo nói lời này là có ý gì?”
“Cô đã làm cái gì còn không biết sao, lại có mặt mũi đi hỏi nữa.” An An châm chọc nói tiếp.
Tô Y Y bày ra vẻ mặt đầy ủy khuất nhưng khóe mắt lại tràn đầy đắc ý.
Dù không phải sự thật thì thế nào, người ở đây nhiều thế, ai còn quản cô ta nói thật hay không chứ?
Lúc này ngoài cửa đã có không ít người vây xem, nghe nói vậy thì thấp giọng bàn tán.
“Mấy hôm trước tôi có thấy cô ấy lên một chiếc xe Porsche, có đôi khi còn có xe chờ cô ấy ở trước cổng trường, không biết có phải được người ta bao dưỡng không nữa?”
“Ngày hôm ấy mình không ở đây nên không thấy, nhưng có nghe nhiều người nhắc tới rồi.”
“Chưa từng nghe nói cô ấy là con nhà có tiền.”
“Con gái nhà giàu ai đi ở ký túc xá, cậu có ngốc không thế, cậu nhìn xem mấy đứa nhà giàu có đứa nào không tự lái xe đâu cơ chứ?”
“… Không phải là thật sự bị người ta bao dưỡng đấy chứ?”
Cô giáo kia nghe được những tiếng bàn tán kia thì không những không ngăn lại mà còn thêm tự tin, nói: “Sinh viên Hứa Thừa Nguyệt, tác phong của cô rất có vấn đề, tôi sẽ phản ánh với nhà trường để có hình thức xử phạt hợp lý.”
“Nếu không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm.” An An càng thêm đắc ý.
“Những lời này tôi cũng muốn ném lại cho cô đấy.” Thời Sênh xoay người trở lại bàn học, lấy từ trên bàn học ra một thứ đồ, cầm trong tay, nói: “Thật xin lỗi, đây là một món đồ chơi tôi mới có được, có thể ghi hình trong một giờ. Bây giờ chúng ta đi gặp Chủ Nhiệm Giáo Dục nói chuyện đi, như thế sẽ công bằng hơn.”
Sắc mặt Tô Y Y lập tức trắng bệch, thế mà cô lại ghi hình?
Chuyện vừa rồi đúng là An An đẩy cô ta ngã, hoàn toàn không có liên quan gì tới Hứa Thừa Nguyệt, nhưng bọn họ lại nói là Hứa Thừa Nguyệt đẩy ngã cô ta.
Nếu nháo tới chỗ của Chủ Nhiệm Giáo Dục, chỉ sợ thanh danh của cô ta sẽ hỏng hết.
Không được… Không thể đi!
Thời Sênh hạ quyết tâm, dẫn đầu đi ra cửa: “Cô giáo cũng đi luôn đi, vừa rồi cô chửi bới danh dự của tôi, tôi tin rằng Chủ Nhiệm giáo dục sẽ cho tôi một câu trả lời vừa lòng.”
“Thừa Nguyệt, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao phải làm lớn như thế làm gì.” Tô Y Y ngăn Thời Sênh lại.
“Việc nhỏ? Các cô ba người mưu toan vu oan hãm hại tôi, cô giáo này mở miệng liền xúc phạm danh dự của tôi, đây là việc nhỏ à?”
“Thừa Nguyệt… mình…”
An An lúc này cũng đang chết lặng rồi, hiển nhiên không ngờ được là Thời Sênh lại ghi hình.
So với đánh nhau một trận, tội danh vu oan giá họa hãm hại người khác còn nghiêm trọng hơn, đây là vấn đề nhân phẩm đấy.
Cô giáo kia cũng hơi chột dạ, bà ta không chứng kiến chuyện cô thật sự bị bao dưỡng, chuyện chửi bới danh dự học sinh này mà bị đưa ra thì bà ta sẽ bị đuổi khỏi ngành. Nghĩ tới đây, bà ta cũng muốn mở miệng cản lại.
“Sinh viên Hứa Thừa Nguyệt, việc này không cần kinh động tới Chủ Nhiệm Giáo Dục. Vốn dĩ là em đẩy bạn học Tô Y Y trước, chỉ cần nói lời xin lỗi thì coi như xong chuyện thôi.”
Thời Sênh không nói lời vô nghĩa, rút điện thoại ra bấm một dãy số: “Luật sư Uông, chú tới trường cháu học một chuyến đi. Phải, cháu ở phòng ký túc, chú cứ trực tiếp đi lên.”
Thời Sênh cúp máy, cũng không đi ra ngoài nữa mà xoay người ngồi trên ghế dựa.
Cô giáo kia tức giận tới mức mặt mũi xanh mét, thế mà Hứa Thừa Nguyệt lại gọi luật sư?
Người bên ngoài hai mặt nhìn nhau, chuyện phát triển tới mức này có vẻ không hợp lý nha.
Có thể nhẹ nhàng gọi luật sư tới, không phải kim chủ sau lung cô rất lớn thì người ta căn bản là chưa từng làm qua những chuyện kia.
Luật sư Uông tới rất nhanh, ông chen qua tầng tầng nữ sinh, đáy lòng không ngừng thấy xấu hổ, đây mới thật sự là chui giữa vạn hoa đấy.
Mất sức chin trâu hai hổ mới vào được trong phòng, đẩy đẩy mắt kính rồi ông đi tới trước mặt Thời Sênh: “Hứa tiểu thư.”
Người bên ngoài sợ ngây ra, thật sự là có luật sư tới rồi…
Thời Sênh gật đầu, đưa đồ vật trong tay cho ông, không nhanh không chậm kể lại mọi chuyện.
Luật sư Uông đẩy kính mắt, trong lòng ngẫm qua một lần, sau đó nói với vị giáo viên kia và ba người Tô Y Y: “Ba vị bạn học vu oan hãm hại đương sự của tôi đẩy vị bạn học này khiến cho cô ta bị thương, căn cứ theo bộ luật trị an của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa thì phải giam giữ từ ba tới mười ngày. Vị giáo viên này chửi bới, xúc phạm danh dự đương sự của tôi…”
Tình huống cũng không nghiêm trọng như luật sư Uông nói, nhưng ông cũng không ngại nâng tầm vấn đề lên mọt chút, rốt cuộc những cái đó là pháp luật, bọn họ không phục thì cứ đi mời luật sư đi.
Ba người Tô Y Y làm gì có đủ khả năng mời luật sư chứ, lúc này sắc mặt bọn họ trắng bệch, không biết phải làm sao.
Mà lúc bọn họ đang nghe luật sư Uông thao thao bất tuyệt thì Chủ Nhiệm giáo dục cũng nghe tin chạy tới.
Dù sao luật sư cũng ra tay rồi, ông có thể không tới sao?
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, mau về phòng của mình hết đi.” Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa tới, đám người vây bên ngoài đều tản đi.
Chủ Nhiệm Giáo Dục tới liền nghe kể lại sự việc xảy ra, sau đó răn dạy cô giáo kia một trận.
Chủ Nhiệm Giáo Dục xin lỗi Thời Sênh rất thành khẩn, chuyện này không phải bản thân cô sai, ông nhận lỗi cũng là đúng, chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì thanh danh trường học sẽ bị ảnh hưởng.
Thậm chí ba người Tô Y Y cũng bị ông mang đi, nói nhất định sẽ cho cô một sự công bằng.
Rời khỏi ký túc xá, Chủ Nhiệm Giáo Dục mắng người giáo viên báo tin tới máu chó phun đầy đầu: “Đã bảo các người nhớ kỹ đám phú nhị đại đang học trong trường, các người có nhớ không hả? Lần này chỉ là gặp Hứa Thừa Nguyệt, lần sau gặp phải Tiếu Vi có phải cái trường này sẽ sụp đổ luôn không?”
Giáo viên báo tin cảm thấy rất oan uổng, nếu giống với Tiếu Vi thì cần gì phải nhớ? Con bé đó đi tới đâu cũng như muốn gắn thêm cái biển phú nhị đại lên người ấy!
Bình luận facebook