Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1988
So với bạn cùng tuổi thì nó trưởng thành sớm hơn, được thừa hưởng mọi tính cách của cha mình, lại còn là một đứa rất cao ngạo, lãnh đạm, Yến Thanh Ti cảm thấy chính cô cũng không thể quản nổi thằng con nhà mình
Lúc hai bà mẹ đang nói chuyện ở phòng khách, Hạnh Nhân nắm tay Tiểu Cửu chậm chạp đi ra ngoài.
Tiểu Cửu nhìn về phía xích đu.
Hạnh Nhân hỏi: “Muốn ngồi xích đu à?”
Tiểu Cửu gật gật đầu, ánh mắt to tròn nhìn nó, thanh âm ngọng ngịu: “Anh giúp em đi.”
Một lát sau, Hạnh Nhân đi tới đằng sau chiếc xích đu: “Còn không tới đây?”
“Cảm ơn anh.” Tiểu Cửu reo vang một tiếng, chạy tới.
Hạnh Nhân ngoắc ngoắc gọi lái xe bế Tiểu Cửu ngồi lên xích đu, sau đó xua xua tay: “Chú đi đi.”
Lái xe gãi gãi mũi, chẳng lẽ hắn không cần chờ, chờ hai đứa này chơi xong lại bế cô nhóc kia xuống à?
Hạnh Nhân đứng ở đằng sau đẩy đẩy, nó còn bé nên sức cũng chưa nhiều, không thể đẩy xích đu lên cao được.
Chơi trên xích đu một hồi, Tiểu Cửu muốn xuống.
Nũng nịu gọi: “Anh, em muốn xuống.”
Hạnh Nhân đi tới trước mặt con bé: “Nhảy xuống, anh đỡ em.”
Tiểu Cửu cắn cắn môi: “Anh... Cao quá, em sợ.”
Hạnh Nhân vươn tay: “Anh có thể tiếp được em, nếu em không xuống được thì cứ đợi ở đây đi.”
Tiểu Cửu tội nghiệp nhìn nó: “Vậy... Anh nhất định phải đón được em nha.”
“Nhanh chút đi, đừng chần chừ.”
Tiểu Cửu bĩu bĩu môi, sau đó từ trên xích đu nhảy xuống.
Kỳ thực, xích đu không cao lắm, nhưng với chiều cao của Tiểu Cửu thì vẫn có thể coi là rất cao.
Khi Tiểu Cửu vừa nhảy xuống, Hạnh Nhân vươn tay ra đón, nhưng có vẻ nó đã đánh giá mình cao năng lực của bản thân, nó vẫn còn là một thằng nhãi con, sao có thể ôm nổi một con nhóc khác chứ?
Vì thế, Tiểu Cửu vừa đụng tới người Hạnh Nhân thì cả hai liền ngã ra.
Tiểu Cửu bị ngã đau quá khóc òa lên, Hạnh Nhân ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, chắc là nó đang thẹn, nói muốn ôm người ta, kết quả... Lại không ôm được.
Hạnh Nhân chìa tay ra: “Đưa tay cho anh, anh kéo em dậy, đừng khóc nữa.”
Tiểu Cửu ngồi dưới đất, khóc: “Em không thèm, tại anh đấy...”
Hạnh Nhân vênh mặt, vẻ mặt cao ngạo rất đáng ăn đòn, nói: “Hừ, mẹ anh đã nói rồi, em nhất định sẽ trở thành vợ của anh, dù thế nào em cũng không được từ chối.”
Yến Thanh Ti...
Cô và Quý Miên Miên cùng ra ngoài tìm hai đứa con, kết quả liền nghe được câu này của Hạnh Nhân.
Trong lúc nhất thời, bà mẹ Yến Thanh Ti quả thực không dám nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Quý Miên Miên
Khụ khụ... Yến Thanh Ti ho khan hai tiếng, cô nên giải thích chuyện này thế nào đây?
“Chuyện là... Chị thích Tiểu Cửu nên mới nói với Hạnh Nhân là sau này có muốn cưới Tiểu Cửu làm vợ không, không ngờ... Nó lại thật sự...”
Nói xong, Yến Thanh Ti cảm thấy có chút không đúng, hình như cô chưa từng nói sau này Tiểu Cửu nhất định sẽ làm vợ của Hạnh Nhân, cô chỉ hỏi nó là có muốn cưới Tiểu Cửu hay không thôi mà.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn cái mặt vênh váo của thằng con.
Không phải Hạnh Nhân đã coi trọng con gái nhà người ta luôn rồi đấy chứ?
Quý Miên Miên đối với mấy lời của trẻ con cũng chẳng để ý lắm, lời của trẻ con thường không cố kị mà, hơn nữa cô cũng cảm thấy, sau này bọn nó lớn rồi, nếu thật sự coi trọng nhau thì đây cũng là chuyện tốt mà.
Ở Nhạc gia hai ngày, đưa Tiểu Cừu đi xem Yến Thanh Ti nhận giải trong lễ trao giải xong, ngay ngày hôm sau Mộ Dung Miên liền khẩn cấp chạy tới đón người.
Lúc Mộ Dung Miên ôm Tiểu Cừu đi, Hạnh Nhân banh khuôn mặt nhỏ nhắn ra mà nhìn, một câu chào tạm biệt cũng không nói.
Lúc hai bà mẹ đang nói chuyện ở phòng khách, Hạnh Nhân nắm tay Tiểu Cửu chậm chạp đi ra ngoài.
Tiểu Cửu nhìn về phía xích đu.
Hạnh Nhân hỏi: “Muốn ngồi xích đu à?”
Tiểu Cửu gật gật đầu, ánh mắt to tròn nhìn nó, thanh âm ngọng ngịu: “Anh giúp em đi.”
Một lát sau, Hạnh Nhân đi tới đằng sau chiếc xích đu: “Còn không tới đây?”
“Cảm ơn anh.” Tiểu Cửu reo vang một tiếng, chạy tới.
Hạnh Nhân ngoắc ngoắc gọi lái xe bế Tiểu Cửu ngồi lên xích đu, sau đó xua xua tay: “Chú đi đi.”
Lái xe gãi gãi mũi, chẳng lẽ hắn không cần chờ, chờ hai đứa này chơi xong lại bế cô nhóc kia xuống à?
Hạnh Nhân đứng ở đằng sau đẩy đẩy, nó còn bé nên sức cũng chưa nhiều, không thể đẩy xích đu lên cao được.
Chơi trên xích đu một hồi, Tiểu Cửu muốn xuống.
Nũng nịu gọi: “Anh, em muốn xuống.”
Hạnh Nhân đi tới trước mặt con bé: “Nhảy xuống, anh đỡ em.”
Tiểu Cửu cắn cắn môi: “Anh... Cao quá, em sợ.”
Hạnh Nhân vươn tay: “Anh có thể tiếp được em, nếu em không xuống được thì cứ đợi ở đây đi.”
Tiểu Cửu tội nghiệp nhìn nó: “Vậy... Anh nhất định phải đón được em nha.”
“Nhanh chút đi, đừng chần chừ.”
Tiểu Cửu bĩu bĩu môi, sau đó từ trên xích đu nhảy xuống.
Kỳ thực, xích đu không cao lắm, nhưng với chiều cao của Tiểu Cửu thì vẫn có thể coi là rất cao.
Khi Tiểu Cửu vừa nhảy xuống, Hạnh Nhân vươn tay ra đón, nhưng có vẻ nó đã đánh giá mình cao năng lực của bản thân, nó vẫn còn là một thằng nhãi con, sao có thể ôm nổi một con nhóc khác chứ?
Vì thế, Tiểu Cửu vừa đụng tới người Hạnh Nhân thì cả hai liền ngã ra.
Tiểu Cửu bị ngã đau quá khóc òa lên, Hạnh Nhân ảo não, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, chắc là nó đang thẹn, nói muốn ôm người ta, kết quả... Lại không ôm được.
Hạnh Nhân chìa tay ra: “Đưa tay cho anh, anh kéo em dậy, đừng khóc nữa.”
Tiểu Cửu ngồi dưới đất, khóc: “Em không thèm, tại anh đấy...”
Hạnh Nhân vênh mặt, vẻ mặt cao ngạo rất đáng ăn đòn, nói: “Hừ, mẹ anh đã nói rồi, em nhất định sẽ trở thành vợ của anh, dù thế nào em cũng không được từ chối.”
Yến Thanh Ti...
Cô và Quý Miên Miên cùng ra ngoài tìm hai đứa con, kết quả liền nghe được câu này của Hạnh Nhân.
Trong lúc nhất thời, bà mẹ Yến Thanh Ti quả thực không dám nhìn vào đôi mắt đầy kinh ngạc của Quý Miên Miên
Khụ khụ... Yến Thanh Ti ho khan hai tiếng, cô nên giải thích chuyện này thế nào đây?
“Chuyện là... Chị thích Tiểu Cửu nên mới nói với Hạnh Nhân là sau này có muốn cưới Tiểu Cửu làm vợ không, không ngờ... Nó lại thật sự...”
Nói xong, Yến Thanh Ti cảm thấy có chút không đúng, hình như cô chưa từng nói sau này Tiểu Cửu nhất định sẽ làm vợ của Hạnh Nhân, cô chỉ hỏi nó là có muốn cưới Tiểu Cửu hay không thôi mà.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn cái mặt vênh váo của thằng con.
Không phải Hạnh Nhân đã coi trọng con gái nhà người ta luôn rồi đấy chứ?
Quý Miên Miên đối với mấy lời của trẻ con cũng chẳng để ý lắm, lời của trẻ con thường không cố kị mà, hơn nữa cô cũng cảm thấy, sau này bọn nó lớn rồi, nếu thật sự coi trọng nhau thì đây cũng là chuyện tốt mà.
Ở Nhạc gia hai ngày, đưa Tiểu Cừu đi xem Yến Thanh Ti nhận giải trong lễ trao giải xong, ngay ngày hôm sau Mộ Dung Miên liền khẩn cấp chạy tới đón người.
Lúc Mộ Dung Miên ôm Tiểu Cừu đi, Hạnh Nhân banh khuôn mặt nhỏ nhắn ra mà nhìn, một câu chào tạm biệt cũng không nói.
Bình luận facebook