Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1982
Lí Nam Kha chỉ muốn hù dọa cô ta, nhưng không ngờ hình như Hạ Lan Tú Sắc lại tin là thật, sợ đến mức hàm răng rung lên cầm cập.
Trước đây khi bị tên khốn kia làm nhuc, cô đã nghĩ đến chuyện tự sát, cô cảm thấy sống là một chuyện quá đau khổ.
Nhưng bây giờ, cô đã trả nghiệm được khi gần đến với cái chết, cô lại cảm thấy sợ hãi, cô không muốn chết chút nào!
Lí Nam Kha châm chọc: “Dĩ nhiên là không, cô nghĩ rằng chúng tôi giống như cô sao? Phương Niên là một luật sư, anh ấy sao có thể biết luật phạm luật được, chúng tôi chỉ muốn đưa cô đến một nơi tốt đẹp mà thôi.”
“Nơi nào?” Hạ Lan Tú Sắc tuyệt đối không tin họ sẽ đưa cô tới chỗ nào tốt lành.
Hạ Lan Phương Niên đang lái xe, cuối cùng cũng nói ra 3 chữ: “Cô bị bệnh.”
“Tôi không có bệnh, tôi không có bệnh, sức khỏe tôi rất tốt!”
Hạ Lan Phương Niên nói: “Não cô có bệnh.”
Lúc này Hạ Lan Tú Sắc đã hiểu được chuyện này là thế nào: “Các người muốn đưa tôi đi tới bệnh viện tâm thần?”
Âm thanh cô ta trở nên sắt bén, làm đau màng nhĩ người kế bên, dường như muốn đâm xuyên qua nóc xe.
Lí Nam Kha xoa lỗ tai, Hạ Lan Phương Niên nói: “Chỉ đưa cô đi trị bệnh mà thôi.”
Họ phải đưa cô đi trị bệnh, họ phải khiến cô ta... Từ nay về sau, không thể bước ra khỏi nơi đó.
Dù sao Hạ Lan Tú Sắc cũng là em gái của Hạ Lan Phương Niên, nên anh không thể nào giết cô ta được.
Nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được, nên Hạ Lan Phương Niên mới chọn một bệnh viện tâm thần trông coi nghiêm ngặc, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện chạy thoát ra ngoài
Hạ Lan Tú Sắc gáo thét: “Tôi không có bệnh, tôi không cần trị bệnh, hai người các người quá độc ác, dám đổi xử với tôi như thế! Tôi rất tỉnh táo, tôi không hề có bệnh! Là cô... Nhất định là do cô bày trò đúng không, là cô kêu anh tôi làm như thế, đồ tiện nhân, tiện nhân... Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Hạ Lan Phương Niên chỉ thấy cô ta điên khùng kêu gào như thế, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lùng, thất vọng.
Anh cảm thấy, Hạ Lan Tú Sắc đã bị bệnh thật rồi, cho dù không có bệnh, thì chuyến đi này cũng sẽ lòi ra bệnh, hơn nữa bệnh của cô ta rất nghiệp trọng.
Lí Nam Kha trợn mắt: “Muốn mắng thì cứ mắng đi, dù sao cô cũng không hay đổi được kết quả đâu.”
Hạ Lan Phương Niên nhăn mày: “Cô không cần mắng Nam Kha, là do tôi đề nghị đưa cô đi, cô có bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.
Nếu như không tăng cường kiểm soát, mà cứ để mặt cô ta thế này, sớm muộn cô ta cũng sẽ hãm hại hết tất cả bọn họ.
Cơ mặt của Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu co giật, cô ta nói: “Anh lại có thể đối xử với tôi như thế sao? Sao không giết tôi đi! Tôi chết rồi tất cả các người đều được yên bình!”
Lí Nam Kha cười haha: “Thứ nhất, chúng tôi không phải là quan tòa, không có quyền phán cô tội chết. Thứ hai, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật, không thể giết cô được, nếu cô muốn chết thì có thể tự sát.
Hạ Lan Tú Sắc cắn răng nói: “Tôi có chết cũng sẽ không để các người được toại nguyện đâu!”
Đột nhiên hai chân bị trói của cô ta không biết lấy sức ở đâu ra mà đột nhiên đạp mạnh vào cửa xe.
Chỉ nghe thấy Hạ Lan Tú Sắc la lên: “Hạ Lan Phương Niên, các người nhớ cho kỹ, là các người hại chết tôi, cho dù có thành ma tôi cũng sẽ không tha cho các người đâu!”
Lí Nam Kha kêu lên một tiếng, chỉ thấy Hạ Lan Tú Sắc di chuyển về phía cửa xe, sau đó nhảy xuống.
Hạ Lan Phương Niên lập tức đạp thắng xe, xe dừng lại ngay giữa đường, hai người vội vàng xuống xe, chạy về sau một đoạn mới nhìn thấy được Hạ Lan Tú Sắc đang nằm trên giữa đoạn đường, dưới người cô ta là một vũng máu to.
Trước đây khi bị tên khốn kia làm nhuc, cô đã nghĩ đến chuyện tự sát, cô cảm thấy sống là một chuyện quá đau khổ.
Nhưng bây giờ, cô đã trả nghiệm được khi gần đến với cái chết, cô lại cảm thấy sợ hãi, cô không muốn chết chút nào!
Lí Nam Kha châm chọc: “Dĩ nhiên là không, cô nghĩ rằng chúng tôi giống như cô sao? Phương Niên là một luật sư, anh ấy sao có thể biết luật phạm luật được, chúng tôi chỉ muốn đưa cô đến một nơi tốt đẹp mà thôi.”
“Nơi nào?” Hạ Lan Tú Sắc tuyệt đối không tin họ sẽ đưa cô tới chỗ nào tốt lành.
Hạ Lan Phương Niên đang lái xe, cuối cùng cũng nói ra 3 chữ: “Cô bị bệnh.”
“Tôi không có bệnh, tôi không có bệnh, sức khỏe tôi rất tốt!”
Hạ Lan Phương Niên nói: “Não cô có bệnh.”
Lúc này Hạ Lan Tú Sắc đã hiểu được chuyện này là thế nào: “Các người muốn đưa tôi đi tới bệnh viện tâm thần?”
Âm thanh cô ta trở nên sắt bén, làm đau màng nhĩ người kế bên, dường như muốn đâm xuyên qua nóc xe.
Lí Nam Kha xoa lỗ tai, Hạ Lan Phương Niên nói: “Chỉ đưa cô đi trị bệnh mà thôi.”
Họ phải đưa cô đi trị bệnh, họ phải khiến cô ta... Từ nay về sau, không thể bước ra khỏi nơi đó.
Dù sao Hạ Lan Tú Sắc cũng là em gái của Hạ Lan Phương Niên, nên anh không thể nào giết cô ta được.
Nhưng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho cô ta được, nên Hạ Lan Phương Niên mới chọn một bệnh viện tâm thần trông coi nghiêm ngặc, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện chạy thoát ra ngoài
Hạ Lan Tú Sắc gáo thét: “Tôi không có bệnh, tôi không cần trị bệnh, hai người các người quá độc ác, dám đổi xử với tôi như thế! Tôi rất tỉnh táo, tôi không hề có bệnh! Là cô... Nhất định là do cô bày trò đúng không, là cô kêu anh tôi làm như thế, đồ tiện nhân, tiện nhân... Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
Hạ Lan Phương Niên chỉ thấy cô ta điên khùng kêu gào như thế, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lùng, thất vọng.
Anh cảm thấy, Hạ Lan Tú Sắc đã bị bệnh thật rồi, cho dù không có bệnh, thì chuyến đi này cũng sẽ lòi ra bệnh, hơn nữa bệnh của cô ta rất nghiệp trọng.
Lí Nam Kha trợn mắt: “Muốn mắng thì cứ mắng đi, dù sao cô cũng không hay đổi được kết quả đâu.”
Hạ Lan Phương Niên nhăn mày: “Cô không cần mắng Nam Kha, là do tôi đề nghị đưa cô đi, cô có bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng.
Nếu như không tăng cường kiểm soát, mà cứ để mặt cô ta thế này, sớm muộn cô ta cũng sẽ hãm hại hết tất cả bọn họ.
Cơ mặt của Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu co giật, cô ta nói: “Anh lại có thể đối xử với tôi như thế sao? Sao không giết tôi đi! Tôi chết rồi tất cả các người đều được yên bình!”
Lí Nam Kha cười haha: “Thứ nhất, chúng tôi không phải là quan tòa, không có quyền phán cô tội chết. Thứ hai, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật, không thể giết cô được, nếu cô muốn chết thì có thể tự sát.
Hạ Lan Tú Sắc cắn răng nói: “Tôi có chết cũng sẽ không để các người được toại nguyện đâu!”
Đột nhiên hai chân bị trói của cô ta không biết lấy sức ở đâu ra mà đột nhiên đạp mạnh vào cửa xe.
Chỉ nghe thấy Hạ Lan Tú Sắc la lên: “Hạ Lan Phương Niên, các người nhớ cho kỹ, là các người hại chết tôi, cho dù có thành ma tôi cũng sẽ không tha cho các người đâu!”
Lí Nam Kha kêu lên một tiếng, chỉ thấy Hạ Lan Tú Sắc di chuyển về phía cửa xe, sau đó nhảy xuống.
Hạ Lan Phương Niên lập tức đạp thắng xe, xe dừng lại ngay giữa đường, hai người vội vàng xuống xe, chạy về sau một đoạn mới nhìn thấy được Hạ Lan Tú Sắc đang nằm trên giữa đoạn đường, dưới người cô ta là một vũng máu to.