Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1960
Yến Thanh Ti rất ghét cách nói chuyện của hạng người như Tiểu Triệu, trong cốt cách đã là một kẻ nô lệ, thế nhưng cô ta cũng chẳng muốn nghĩ tới chuyện thay đổi điều đó.
Sau khi Nhạc Thính Phong trở lại, nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho Yến Thanh Ti nghe.
Sắc mặt cô lúc đó trở nên trắng bệch, nếu như cô thật sự tin vào lời nói dối của Tiểu Triệu thì việc chờ đợi cô là chỉ có thể lại bị đẩy vào trong địa ngục
Trước đây Yến Thanh Ti chẳng cảm thấy ghét Tiểu Triệu gì mấy, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy không muốn nhìn thấy mặt cô ta thêm một giây nào nữa.
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô, an ủi: “Em đừng tức giận, việc này cứ giao cho anh, em không cần lo gì hết, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tất cả những người tham gia vào chuyện này, anh sẽ xử lý hết từng người một.
Anh cảm thấy lần này đến đây là ý trời, cũng may anh đã qua đến đây, nếu không thật sự không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Còn hậu quả, anh không dám nghĩ về nó.
Tiểu Triệu vốn dĩ vẫn còn ôm tâm lý may mắn, nhưng vừa nghe xong đã hốt hoảng kêu lên: “Chị Thanh Ti, xin chị hãy tha cho em, em thật sự không hề nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế, chỉ là do nhà em đang rất cần tiền nên em muốn kiếm đôi chút, em chẳng có ý xấu gì đâu, xin chị hãy tha cho em...”
Loại người này đã quen với thói ích kỷ, cả đời này sẽ không làm nên chuyện gì ra hồn, họ cứ nghĩ rằng mình không làm ra chuyện gì xấu xa, luôn viện cớ cho bản thân, nhưng lại luôn làm những chuyện nối giáo cho giặc, do dù có tha thứ cho họ lần này, nhưng đảm bảo họ vẫn chứng nào tật nấy, lần sau nếu chuyện này còn xảy ra thì mọi chuyện đâu lại vào đấy.
Yến Thanh Ti lười phải nói dù chỉ một câu với hạng người này, cô gật đầu với Nhạc Thính Phong: “Vậy em không lo tới nữa, em buồn ngủ lắm rồi!”
Nhạc Thính Phong vuốt ve gò má cô: “Vậy ngủ thôi.”
Nhạc Thính Phong đưa cô vào trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại từ phía bên ngoài.
Tiểu Triệu khóc lóc cầu xin Nhạc Thính Phong: “Ông chủ, ông chủ, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi hứa sẽ nghe theo lời anh, anh kêu tôi làm gì tôi sẽ làm đó.”
Nhạc Thính Phong dường như không thèm nhìn cô ta, anh gọi đến một số điện thoại: “Đến đây và đem người đi.”
Yến Thanh Ti không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chẳng bao sau sau cô nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Tiểu Triệu, rồi sau đó âm thanh biến mất và Nhạc Thanh Phong đẩy cửa bước vào.
Anh đi đến bên giường, cởi áo khoác ra, khom người hai tay chống ở 2 bên đầu Yến Thanh Ti, nghiêm túc nói: “Nếu như anh không đến sẽ rất nguy hiểm. Em còn không cho anh đến nữa chứ.”
Yến Thanh Ti ôm lấy cổ anh, hai tay kéo mạnh xuống, hôn lấy đôi môi anh.
Cô nói: “Lần sau em sẽ không ngăn cản anh nữa.”
Lúc nãy khi nằm trên giường, trong lòng Yến Thanh Ti vẫn còn cảm thấy sợ hãi, may là Nhạc Thính Phong không nghe lời cô mà chạy đến đây, chứ nếu không... Thật sự sẽ rất nguy hiểm.
Tuy cô chắc chắn sẽ không tin lời của Tiểu Triệu, nhưng người ở sau lưng hại cô, nếu như còn dùng những cách khác đến dụ cô đi, cô không chắc mình sẽ không bị trúng kế.
Nói cho cùng, lần này là do cô may mắn.
Yến Thanh Ti cảm thấy dường như thượng đến đang bảo hộ cô.
Nhạc Thính Phong vốn dĩ muốn dạy dỗ cô một trận, nhưng vừa nghe cô nói thế, thì ngọn lửa trong lòng bỗng dưng biến mất.
Anh ôm chặt lấy Yến Thanh Ti: “Em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”
Âm cuối mang theo một vài sự run sợ.
Yến Thanh Ti ôm chặt anh và gật đầu: “Vâng, sao em có thể nỡ lòng bỏ lại anh và Hạnh Nhân không lo.”
Nhạc Thính Phong cởi giày nằm bên cạnh và ôm lấy cô: “Gần đây em có đắc tội người nào không?”
Người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ đến chính là Hạ Lan Tú Sắc, cô nói: “Không phải gần đây mới đắc tội, mà là vẫn luôn đối đầu với em.”
Sau khi Nhạc Thính Phong trở lại, nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho Yến Thanh Ti nghe.
Sắc mặt cô lúc đó trở nên trắng bệch, nếu như cô thật sự tin vào lời nói dối của Tiểu Triệu thì việc chờ đợi cô là chỉ có thể lại bị đẩy vào trong địa ngục
Trước đây Yến Thanh Ti chẳng cảm thấy ghét Tiểu Triệu gì mấy, nhưng bây giờ cô chỉ cảm thấy không muốn nhìn thấy mặt cô ta thêm một giây nào nữa.
Nhạc Thính Phong ôm lấy cô, an ủi: “Em đừng tức giận, việc này cứ giao cho anh, em không cần lo gì hết, cứ nghỉ ngơi cho tốt, tất cả những người tham gia vào chuyện này, anh sẽ xử lý hết từng người một.
Anh cảm thấy lần này đến đây là ý trời, cũng may anh đã qua đến đây, nếu không thật sự không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Còn hậu quả, anh không dám nghĩ về nó.
Tiểu Triệu vốn dĩ vẫn còn ôm tâm lý may mắn, nhưng vừa nghe xong đã hốt hoảng kêu lên: “Chị Thanh Ti, xin chị hãy tha cho em, em thật sự không hề nghĩ mọi chuyện sẽ nghiêm trọng đến thế, chỉ là do nhà em đang rất cần tiền nên em muốn kiếm đôi chút, em chẳng có ý xấu gì đâu, xin chị hãy tha cho em...”
Loại người này đã quen với thói ích kỷ, cả đời này sẽ không làm nên chuyện gì ra hồn, họ cứ nghĩ rằng mình không làm ra chuyện gì xấu xa, luôn viện cớ cho bản thân, nhưng lại luôn làm những chuyện nối giáo cho giặc, do dù có tha thứ cho họ lần này, nhưng đảm bảo họ vẫn chứng nào tật nấy, lần sau nếu chuyện này còn xảy ra thì mọi chuyện đâu lại vào đấy.
Yến Thanh Ti lười phải nói dù chỉ một câu với hạng người này, cô gật đầu với Nhạc Thính Phong: “Vậy em không lo tới nữa, em buồn ngủ lắm rồi!”
Nhạc Thính Phong vuốt ve gò má cô: “Vậy ngủ thôi.”
Nhạc Thính Phong đưa cô vào trong phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại từ phía bên ngoài.
Tiểu Triệu khóc lóc cầu xin Nhạc Thính Phong: “Ông chủ, ông chủ, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi hứa sẽ nghe theo lời anh, anh kêu tôi làm gì tôi sẽ làm đó.”
Nhạc Thính Phong dường như không thèm nhìn cô ta, anh gọi đến một số điện thoại: “Đến đây và đem người đi.”
Yến Thanh Ti không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chẳng bao sau sau cô nghe thấy tiếng khóc thất thanh của Tiểu Triệu, rồi sau đó âm thanh biến mất và Nhạc Thanh Phong đẩy cửa bước vào.
Anh đi đến bên giường, cởi áo khoác ra, khom người hai tay chống ở 2 bên đầu Yến Thanh Ti, nghiêm túc nói: “Nếu như anh không đến sẽ rất nguy hiểm. Em còn không cho anh đến nữa chứ.”
Yến Thanh Ti ôm lấy cổ anh, hai tay kéo mạnh xuống, hôn lấy đôi môi anh.
Cô nói: “Lần sau em sẽ không ngăn cản anh nữa.”
Lúc nãy khi nằm trên giường, trong lòng Yến Thanh Ti vẫn còn cảm thấy sợ hãi, may là Nhạc Thính Phong không nghe lời cô mà chạy đến đây, chứ nếu không... Thật sự sẽ rất nguy hiểm.
Tuy cô chắc chắn sẽ không tin lời của Tiểu Triệu, nhưng người ở sau lưng hại cô, nếu như còn dùng những cách khác đến dụ cô đi, cô không chắc mình sẽ không bị trúng kế.
Nói cho cùng, lần này là do cô may mắn.
Yến Thanh Ti cảm thấy dường như thượng đến đang bảo hộ cô.
Nhạc Thính Phong vốn dĩ muốn dạy dỗ cô một trận, nhưng vừa nghe cô nói thế, thì ngọn lửa trong lòng bỗng dưng biến mất.
Anh ôm chặt lấy Yến Thanh Ti: “Em tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”
Âm cuối mang theo một vài sự run sợ.
Yến Thanh Ti ôm chặt anh và gật đầu: “Vâng, sao em có thể nỡ lòng bỏ lại anh và Hạnh Nhân không lo.”
Nhạc Thính Phong cởi giày nằm bên cạnh và ôm lấy cô: “Gần đây em có đắc tội người nào không?”
Người đầu tiên mà Yến Thanh Ti nghĩ đến chính là Hạ Lan Tú Sắc, cô nói: “Không phải gần đây mới đắc tội, mà là vẫn luôn đối đầu với em.”