Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72
Cho đến một ngày, khi mà cô phát hiện cuộc sống không thể thiếu anh, như vậy anh đã thành công rồi.
Nhiếp Thu Sính có chút không biết làm thế nào: “Anh không thể như vậy được...”
Du Dực mỉm cười: “Nghe lời tôi.”
Bà chủ bán bánh bao nói chuyện rất sảng khoái, bà nói với Nhiếp Thu Sính: “Này cô gái, đàn ông kiếm tiền là để cho vợ xài, lấy chồng là để cơm no áo ấm, chứ nếu không cô lấy anh ta làm gì, phải không nào? Cô nên vui mừng vì chồng cô biết thương cô, biết kiếm tiền cho cô xài.”
Lời nói của bà khiến cho mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, “Thím à, chúng tôi...”
Du Dực ngắt lời cô: “Thím nói quá đúng, con còn đợi ở nhà, chúng ta mau về thôi, để con ăn khi còn nóng, nếu không nguội, con ăn lại đau bụng bây giờ.”
Bà chủ bánh báo cười nói: “Đi từ từ thôi, nếu thấy ngon sau nay thường xuyên ghé nhé!”
Du Dực gật đầu: “Vâng.”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa rụt rè đi theo Du Dực rời khỏi, đã đi được một đoạn mà vẫn còn nghe bàn chủ bánh bao nói ở phía sau, “Cậu trai này không những đẹp trai mà còn biết thương vợ yên con, đúng là người đàn ông tốt.”
Đi xa được một quãng, Du Dực mới lên tiếng: “Xin lỗi, lúc nãy tôi cảm thấy nếu giải thích thì càng rắc rối hơn, cô... Hiểu không?”
Nhiếp Thu Sính ngẩn người ra, rất nhanh cô đã hiểu ý của Du Dực.
Nếu không giải thích thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ, còn nếu nói ra thì có thể xung quanh đều ngượng cả, với lại có thể khiến cho người khác đoán già đoán non mối quan hệ của hai người, dù sao thì mọi người đều không quen biết nhau, thà không nói còn hơn giải thích để bản thân khó xử.
Sau khi nghĩ ngợi xong, suy nghĩ lạ thường trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng tan biến, cô gật đầu: “Anh nói đúng, không giải thích càng tốt.”
Du Dực nói: “Chỉ là khiến cô oan ức rồi.”
Nhiếp Thu Sính bối rối đáp: “Sao anh nói vậy? Tôi có gì oan ức đâu, tôi cảm thấy... Nếu nói vậy thì giống như lợi dụng anh mất rồi.”
Du Dực cảm thấy tim đập loạn nhịp, vành tai đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói gì, lần đầu tiên anh thấy bản thân không biết ăn nói, không biết làm cho phụ nữ cảm thấy vui.
Để làm tan không khí ngượng ngùng này, anh bèn nói: “À... Cô... Hôm nay khi nào đi gặp luật sư?”
“Buổi chiều vậy, buổi sáng dẫn Thanh Ti đi mua chút đồ, bọn tôi từ nhà đến đây không đem gì cả.”
“Ừm.”
Về đến nhà, Thanh Ti đã dậy, nhìn thấy bữa sáng Du Dực đem về, cô bé vui mừng òa lên một tiếng, rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn nuốt nước miếng. Cô bé được dạy nên rất hiểu chuyện, mặc dù rất muốn, nhưng mẹ chưa bảo được ăn, cô bé cũng không giơ tay xin.
Ngược lại, Du Dực cầm bánh bao để vào tay cô bé, “Sao không ăn, nếu nguội rồi thì bánh ăn sẽ không ngon nữa.”
Thanh Ti nhìn về phía Nhiếp Thu Sính, thấy cô gật đầu, cô bé mới mừng rỡ trả lời: “Cảm ơn chú.”
Du Dực xoa đầu cô bé: “Ăn nhiều vào, bé gái thì phải tròn tròn, mũm mĩm mới dễ thương.”
Nhiếp Thu Sính cười bảo: “Anh đừng có cưng nó quá, con nít dễ bị chiều hư đấy.”
“Không sợ, con gái vốn dĩ phải được cưng chiều mà.”
Nhiếp Thu Sính nhìn hai người, bỗng nghĩ đến hôm qua Thanh Ti nói, chú Du chính là người cha hoàn mĩ trong lòng cô bé, trong lòng cô bỗng thắt lại, tuy cô xem lời nói của Thanh Ti như lời nói vô tư của con nít, nhưng... Khi Thanh Ti và Du Dực ở cạnh nhau giống hệt cha với con gái.
Trong lúc họ ăn bữa sáng ngon lành, Yến Tùng Nam đã được đưa vào bệnh viện nhân dân huyện.
Nhiếp Thu Sính có chút không biết làm thế nào: “Anh không thể như vậy được...”
Du Dực mỉm cười: “Nghe lời tôi.”
Bà chủ bán bánh bao nói chuyện rất sảng khoái, bà nói với Nhiếp Thu Sính: “Này cô gái, đàn ông kiếm tiền là để cho vợ xài, lấy chồng là để cơm no áo ấm, chứ nếu không cô lấy anh ta làm gì, phải không nào? Cô nên vui mừng vì chồng cô biết thương cô, biết kiếm tiền cho cô xài.”
Lời nói của bà khiến cho mặt Nhiếp Thu Sính đỏ lên, “Thím à, chúng tôi...”
Du Dực ngắt lời cô: “Thím nói quá đúng, con còn đợi ở nhà, chúng ta mau về thôi, để con ăn khi còn nóng, nếu không nguội, con ăn lại đau bụng bây giờ.”
Bà chủ bánh báo cười nói: “Đi từ từ thôi, nếu thấy ngon sau nay thường xuyên ghé nhé!”
Du Dực gật đầu: “Vâng.”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa rụt rè đi theo Du Dực rời khỏi, đã đi được một đoạn mà vẫn còn nghe bàn chủ bánh bao nói ở phía sau, “Cậu trai này không những đẹp trai mà còn biết thương vợ yên con, đúng là người đàn ông tốt.”
Đi xa được một quãng, Du Dực mới lên tiếng: “Xin lỗi, lúc nãy tôi cảm thấy nếu giải thích thì càng rắc rối hơn, cô... Hiểu không?”
Nhiếp Thu Sính ngẩn người ra, rất nhanh cô đã hiểu ý của Du Dực.
Nếu không giải thích thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ, còn nếu nói ra thì có thể xung quanh đều ngượng cả, với lại có thể khiến cho người khác đoán già đoán non mối quan hệ của hai người, dù sao thì mọi người đều không quen biết nhau, thà không nói còn hơn giải thích để bản thân khó xử.
Sau khi nghĩ ngợi xong, suy nghĩ lạ thường trong lòng Nhiếp Thu Sính cũng tan biến, cô gật đầu: “Anh nói đúng, không giải thích càng tốt.”
Du Dực nói: “Chỉ là khiến cô oan ức rồi.”
Nhiếp Thu Sính bối rối đáp: “Sao anh nói vậy? Tôi có gì oan ức đâu, tôi cảm thấy... Nếu nói vậy thì giống như lợi dụng anh mất rồi.”
Du Dực cảm thấy tim đập loạn nhịp, vành tai đỏ ửng, muốn nói gì đó nhưng nhất thời không biết nói gì, lần đầu tiên anh thấy bản thân không biết ăn nói, không biết làm cho phụ nữ cảm thấy vui.
Để làm tan không khí ngượng ngùng này, anh bèn nói: “À... Cô... Hôm nay khi nào đi gặp luật sư?”
“Buổi chiều vậy, buổi sáng dẫn Thanh Ti đi mua chút đồ, bọn tôi từ nhà đến đây không đem gì cả.”
“Ừm.”
Về đến nhà, Thanh Ti đã dậy, nhìn thấy bữa sáng Du Dực đem về, cô bé vui mừng òa lên một tiếng, rửa tay sạch sẽ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn nuốt nước miếng. Cô bé được dạy nên rất hiểu chuyện, mặc dù rất muốn, nhưng mẹ chưa bảo được ăn, cô bé cũng không giơ tay xin.
Ngược lại, Du Dực cầm bánh bao để vào tay cô bé, “Sao không ăn, nếu nguội rồi thì bánh ăn sẽ không ngon nữa.”
Thanh Ti nhìn về phía Nhiếp Thu Sính, thấy cô gật đầu, cô bé mới mừng rỡ trả lời: “Cảm ơn chú.”
Du Dực xoa đầu cô bé: “Ăn nhiều vào, bé gái thì phải tròn tròn, mũm mĩm mới dễ thương.”
Nhiếp Thu Sính cười bảo: “Anh đừng có cưng nó quá, con nít dễ bị chiều hư đấy.”
“Không sợ, con gái vốn dĩ phải được cưng chiều mà.”
Nhiếp Thu Sính nhìn hai người, bỗng nghĩ đến hôm qua Thanh Ti nói, chú Du chính là người cha hoàn mĩ trong lòng cô bé, trong lòng cô bỗng thắt lại, tuy cô xem lời nói của Thanh Ti như lời nói vô tư của con nít, nhưng... Khi Thanh Ti và Du Dực ở cạnh nhau giống hệt cha với con gái.
Trong lúc họ ăn bữa sáng ngon lành, Yến Tùng Nam đã được đưa vào bệnh viện nhân dân huyện.
Bình luận facebook