Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Thanh Ti cảm thấy mẹ mình là xinh đẹp nhất, mẹ của mình lợi hại nhất.
Thanh Ti cảm thấy xung quanh mẹ mình như đang tỏa ra hào quang vậy.
Thế nhưng, Yến Như Kha rõ ràng không để tâm đến ý tốt của Nhiếp Thu Sính, càng không nghe lọt tai dù chỉ là một chữ trong những lời mà cô nói, nó chỉ biết rằng mình bị ăn tát. Vừa tức vừa hận, Yến Như Kha xông lên dùng hết sức bình sinh đẩy Nhiếp Thu Sính thật mạnh: “Đồ đàn bà độc ác, thảo nào mà anh tôi chẳng bao giờ quay về tìm bà, bà cứ đợi đấy, anh tôi không thèm đoái hoài gì đến bà, bà sẽ cô độc môt mình cả đời cho mà xem.”
Nhiếp Thu Sính vừa được vớt từ dưới nước lên, lúc được vớt lên, trên người cô thật sự không còn chút hơi thở nào cả, nếu không thì hồn vía cũng không đến nỗi như kiểu được tái sinh như bây giờ.
Cơ thể cô vẫn còn yếu ớt, lại bị Yến Như Kha đẩy mạnh như vậy, nên lập tức ngã ra phía sau.
“Mẹ ơi”, Thanh Ti muốn đỡ mẹ mình dậy, nhưng cô nhỏ quá, không đỡ nỗi. Nhiếp Thu Sính chếnh choáng lảo đảo rồi lại ngã xuống.
Yến Như Kha vẫn chưa chịu thôi: “Tôi không cần bà nuôi nhé, bà cứ chết già ở cái xó xỉnh này với cái đồ ăn hại nhà bà đi!”
Mắng xong, Yến Như Kha quay đầu chạy đi.
Đôi mắt Thanh Ti đỏ hoe, cô an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng giận, tính tình cô không tốt, trước giờ vẫn thế mà...”
Nhiếp Thu Sính vẫn còn hoa mắt chóng mặt, gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, Thanh Ti có đói không? Mẹ đi nấu mì cho con ăn.”
“Con không đói. Mẹ cứ nghỉ đi.”
Lòng dạ Nhiếp Thu Sính đau đớn như vừa bị ai đâm vậy, bàn tay cô run run vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái. Con gái cô đã 8 tuổi rồi, nhưng vì cơm ăn không no nên nhìn chỉ giống đứa trẻ sáu bảy tuổi mà thôi. Cẳng tay cẳng chân gầy gỏ nhỏ xíu, cảm giác chỉ cần động mạnh là có thể gãy vậy.
Ngày lễ ngày tết, bữa cơm gia đình có chút cải thiện, những đồ ăn ngon đều nhường cho Yến Như Kha, Thanh Ti chỉ được ăn rất ít.
Nông thôn miền Bắc cái thời ấy còn rất nghèo, mới no đủ chưa được bao lâu, nhà họ Yến lại càng nghèo hơn.
Trong nhà không có đàn ông sức vóc vạm vỡ, cũng không có ai tiếp tế. Yến Tùng Nam đi biệt tích cả năm trời, họa hoằn lắm mới quay về. Hồi trước khi ba mẹ còn sống, hắn còn đem về chút ít tiền, nhưng đều đưa cả cho ông bà, Nhiếp Thu Sính chưa bao giờ được cầm đồng nào.
Ba năm trước, hai ông bà mất đi, Yến Tùng Nam cơ hồ chẳng bao giờ về nữa, hắn còn sống hay đã chết đối với cái nhà này cũng chẳng có gì khác nhau.
Tất cả đều dựa vào mấy mẫu ruộng một tay Nhiếp Thu Sính gieo trồng, lại không giống đàn ông con trai, những ngày nông nhàn có thể đi nhận thêm những việc đòi hỏi thể lực.
Cuộc sống nhà ho Yến khó khăn thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Thanh Ti không đến nỗi bị đói, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ không bị đói mà thôi.
Nhiếp Thu Sính ôm chặt đứa con gái cứ ngỡ đã phải xa cách mãi mãi, “Thanh Ti, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp.”
Cô lau nước mắt đứng dậy, xắn tay áo đi nấu mì cho con ăn.
Thanh Ti ngồi ở cửa bếp ngoan ngoãn chờ đợi.
Không lâu sau, mùi thơm thức ăn đưa đến, hai mắt cô bé sáng lên: “Wow, mẹ ơi, mì hôm nay thơm quá!”
Nhiếp Thu Sính xót xa, cười nói: “Không chỉ thơm hơn, mà còn ngon hơn nữa.”
Đợi mẹ bưng bát mì đến trước mặt, Thanh Ti vui mừng kêu lên: “Ôi, có cả trứng nữa.”
Trong nhà chỉ có một con gà mái, đẻ trứng ra đều đem lên chợ bán lấy tiền. Nếu có ăn, cũng là để dành cho Như Kha đi học về ăn, Thanh Ti rất ít khi được ăn.
Nhiếp Thu Sính đè nén nỗi khổ trong lòng mình, nói: “Đúng rồi, có cả trứng nữa, từ nay về sau... Ngày nào mẹ cũng cho Thanh Ti ăn trứng gà.”
Thanh Ti cảm thấy xung quanh mẹ mình như đang tỏa ra hào quang vậy.
Thế nhưng, Yến Như Kha rõ ràng không để tâm đến ý tốt của Nhiếp Thu Sính, càng không nghe lọt tai dù chỉ là một chữ trong những lời mà cô nói, nó chỉ biết rằng mình bị ăn tát. Vừa tức vừa hận, Yến Như Kha xông lên dùng hết sức bình sinh đẩy Nhiếp Thu Sính thật mạnh: “Đồ đàn bà độc ác, thảo nào mà anh tôi chẳng bao giờ quay về tìm bà, bà cứ đợi đấy, anh tôi không thèm đoái hoài gì đến bà, bà sẽ cô độc môt mình cả đời cho mà xem.”
Nhiếp Thu Sính vừa được vớt từ dưới nước lên, lúc được vớt lên, trên người cô thật sự không còn chút hơi thở nào cả, nếu không thì hồn vía cũng không đến nỗi như kiểu được tái sinh như bây giờ.
Cơ thể cô vẫn còn yếu ớt, lại bị Yến Như Kha đẩy mạnh như vậy, nên lập tức ngã ra phía sau.
“Mẹ ơi”, Thanh Ti muốn đỡ mẹ mình dậy, nhưng cô nhỏ quá, không đỡ nỗi. Nhiếp Thu Sính chếnh choáng lảo đảo rồi lại ngã xuống.
Yến Như Kha vẫn chưa chịu thôi: “Tôi không cần bà nuôi nhé, bà cứ chết già ở cái xó xỉnh này với cái đồ ăn hại nhà bà đi!”
Mắng xong, Yến Như Kha quay đầu chạy đi.
Đôi mắt Thanh Ti đỏ hoe, cô an ủi mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng giận, tính tình cô không tốt, trước giờ vẫn thế mà...”
Nhiếp Thu Sính vẫn còn hoa mắt chóng mặt, gật đầu nói: “Mẹ biết rồi, Thanh Ti có đói không? Mẹ đi nấu mì cho con ăn.”
“Con không đói. Mẹ cứ nghỉ đi.”
Lòng dạ Nhiếp Thu Sính đau đớn như vừa bị ai đâm vậy, bàn tay cô run run vuốt ve mái tóc mềm mại của con gái. Con gái cô đã 8 tuổi rồi, nhưng vì cơm ăn không no nên nhìn chỉ giống đứa trẻ sáu bảy tuổi mà thôi. Cẳng tay cẳng chân gầy gỏ nhỏ xíu, cảm giác chỉ cần động mạnh là có thể gãy vậy.
Ngày lễ ngày tết, bữa cơm gia đình có chút cải thiện, những đồ ăn ngon đều nhường cho Yến Như Kha, Thanh Ti chỉ được ăn rất ít.
Nông thôn miền Bắc cái thời ấy còn rất nghèo, mới no đủ chưa được bao lâu, nhà họ Yến lại càng nghèo hơn.
Trong nhà không có đàn ông sức vóc vạm vỡ, cũng không có ai tiếp tế. Yến Tùng Nam đi biệt tích cả năm trời, họa hoằn lắm mới quay về. Hồi trước khi ba mẹ còn sống, hắn còn đem về chút ít tiền, nhưng đều đưa cả cho ông bà, Nhiếp Thu Sính chưa bao giờ được cầm đồng nào.
Ba năm trước, hai ông bà mất đi, Yến Tùng Nam cơ hồ chẳng bao giờ về nữa, hắn còn sống hay đã chết đối với cái nhà này cũng chẳng có gì khác nhau.
Tất cả đều dựa vào mấy mẫu ruộng một tay Nhiếp Thu Sính gieo trồng, lại không giống đàn ông con trai, những ngày nông nhàn có thể đi nhận thêm những việc đòi hỏi thể lực.
Cuộc sống nhà ho Yến khó khăn thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Thanh Ti không đến nỗi bị đói, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ không bị đói mà thôi.
Nhiếp Thu Sính ôm chặt đứa con gái cứ ngỡ đã phải xa cách mãi mãi, “Thanh Ti, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ cho con một cuộc sống tốt đẹp.”
Cô lau nước mắt đứng dậy, xắn tay áo đi nấu mì cho con ăn.
Thanh Ti ngồi ở cửa bếp ngoan ngoãn chờ đợi.
Không lâu sau, mùi thơm thức ăn đưa đến, hai mắt cô bé sáng lên: “Wow, mẹ ơi, mì hôm nay thơm quá!”
Nhiếp Thu Sính xót xa, cười nói: “Không chỉ thơm hơn, mà còn ngon hơn nữa.”
Đợi mẹ bưng bát mì đến trước mặt, Thanh Ti vui mừng kêu lên: “Ôi, có cả trứng nữa.”
Trong nhà chỉ có một con gà mái, đẻ trứng ra đều đem lên chợ bán lấy tiền. Nếu có ăn, cũng là để dành cho Như Kha đi học về ăn, Thanh Ti rất ít khi được ăn.
Nhiếp Thu Sính đè nén nỗi khổ trong lòng mình, nói: “Đúng rồi, có cả trứng nữa, từ nay về sau... Ngày nào mẹ cũng cho Thanh Ti ăn trứng gà.”
Bình luận facebook