Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Yến Tùng Nam nhìn Du Dực bế Thanh Ti ra khỏi xe, trong lòng căng thẳng, nhanh chân chạy ra chặn lại: “Ừm... Tiên sinh, đây là con gái tôi, ngài định bế nó đi dâu chứ?”
Du Dực: “Mắt mày mù rồi à?”
Yến Tùng Nam bị mắng đến mặt cũng giật giật: “Tôi... Đây là con gái tôi, tiên sinh, tính tình ngài không tốt tôi cũng không muốn so đo, nhưng ngài cũng đừng quá đáng, con bé là con tôi, tôi...”
“Con gái mày? Nhìn lại xem mày có bộ dạng người làm cha không? Cút ngay!” Du Dực nói còn chưa dứt lời, một cước đã vung ra, hiện giờ anh nhìn thấy Yến Tùng Nam là chỉ muốn giết phứt hắn cho rồi.
Cả người con bé sốt nóng phừng phừng, hơn nữa còn bị say xe nghiêm trọng, tình hình cực kỳ không ổn. Du Dực không muốn dây dưa với Yến Tùng Nam làm gì cho mất thời gian, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Thanh Ti lên phố tìm thầy thuốc.
Yến Tùng Nam bị Du Dực đá một cái liền ngã ngồi trên nền đất, mông đau nhói như vỡ ra làm mấy mảnh, hắn không ngừng kêu oai oái.
Nhiếp Thu Sính gắt gao theo sau Du Dực, lo lắng nhìn con gái, đồng thời, trong lòng lại dâng lên hy vọng. Cô đã cứu người đàn ông này, nói không chừng, anh ta thực sự có thể giúp cô. Hiện giờ cô chẳng quản được nhiều chuyện, chỉ biết cần phải nhanh chóng đưa Thanh Ti đi khám bệnh.
Kiếp trước, Thanh Ti không hề sinh bệnh, mà người đàn ông này cũng không hề xuất hiện. Nhưng mà hiện tại thì chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đều đã xảy ra.
Thế nhưng, điều duy nhất mà cô có thế xác định, bánh xe vận mệnh cuộc đời này đã bắt đầu lăn bánh theo hướng khác rồi.
Du Dực đặt Thanh Ti vào ghế cạnh tay lái, rồi xoay sang Nhiếp Thu Sính còn đang hoảng hốt, không để ý mà hạ thấp giọng, nói: “Cô lại đây, lên xe ôm con bé.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu, xoay người lên xe. Yến Tùng Nam vừa thấy cô định đi, lập tức giãy dụa trên mặt đất cố gắng đứng lên: “Nhiếp Thu Sính, cô đứng lại cho tôi...”
Hắn lăn lộn nhào tới trước mặt Nhiếp Thu Sính, vươn đôi bàn tay dính đầy bùn lầy nắm lấy cánh tay cô.
Nhiếp Thu Sính giơ chân dẫm thật mạnh lên mu bàn chân hắn, nửa điểm cũng không lưu tình: “Ông cút ngay, đó là con gái tôi, ông đã mặc kệ nó sống chết ra sao, dựa vào cái gì định cản tôi cứu nó? Nếu vì ông cản trở mà con gái tôi mà có chuyện không hay xảy ra, thì dù phải liều cái mạng này, tôi cũng quyết sống chết với ông.”
Thanh Ti lên cơn sốt đã một giờ đồng hồ, vậy mà Yến Tùng Nam còn nhốt hai mẹ con cô trong xe không cho xuống. Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, ngoài trời đã nóng, trong xe cái nóng còn gay gắt hơn, đối với sức khỏe Thanh Ti lại càng không tốt. Nhiếp Thu Sính hận không thể trực tiếp giết hắn, hắn căn bản mặc kệ chuyện sống chết của con gái cô.
Yến Tùng Nam đau đớn kêu lên hai tiếng thảm thiết nhưng vẫn chưa chịu buông tay: “Cô còn dám cãi lý với tôi? Con bé bị bệnh là do tôi làm hay sao? Chẳng phải do cô chăm nó không ra gì, còn định trách tôi?”
Du Dực mới rồi không ra tay chính là muốn dò ý của Nhiếp Thu Sính, giờ nghe cô nói xong, trong lòng anh đã mơ hồ cảm thấy chút mừng thầm. Bởi vì lời này đã chứng minh, Nhiếp Thu Sính đối với gã đàn ông kia không có chút tình cảm nào, thậm chí cô còn căm hận hắn, trong lòng cô chỉ có đứa nhỏ là quan trọng nhất.
Du Dực sải chân bước tới, một cước xuất ra đem Yến Tùng Nam đá văng đi: “Cút ngay.”
Yến Tùng Nam bị đá, ngã lộn một vòng, tư thế giống như chó ăn phân, khắp miệng đầy bùn đất. Hắn thấy Nhiếp Thu Sính xoay người lên xe, vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà gào lên: “Anh muốn làm gì, đây là vợ con tôi, tôi thấy anh mới chính là kẻ muốn bắt người. Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Du Dực đóng cửa xe, châm chọc nói: “Đi đi, giỏi thì đi báo đi, đến lúc đó, vừa hay có thể đem bọn buôn người như mày bắt lại.”
Du Dực: “Mắt mày mù rồi à?”
Yến Tùng Nam bị mắng đến mặt cũng giật giật: “Tôi... Đây là con gái tôi, tiên sinh, tính tình ngài không tốt tôi cũng không muốn so đo, nhưng ngài cũng đừng quá đáng, con bé là con tôi, tôi...”
“Con gái mày? Nhìn lại xem mày có bộ dạng người làm cha không? Cút ngay!” Du Dực nói còn chưa dứt lời, một cước đã vung ra, hiện giờ anh nhìn thấy Yến Tùng Nam là chỉ muốn giết phứt hắn cho rồi.
Cả người con bé sốt nóng phừng phừng, hơn nữa còn bị say xe nghiêm trọng, tình hình cực kỳ không ổn. Du Dực không muốn dây dưa với Yến Tùng Nam làm gì cho mất thời gian, anh chỉ muốn nhanh chóng đưa Thanh Ti lên phố tìm thầy thuốc.
Yến Tùng Nam bị Du Dực đá một cái liền ngã ngồi trên nền đất, mông đau nhói như vỡ ra làm mấy mảnh, hắn không ngừng kêu oai oái.
Nhiếp Thu Sính gắt gao theo sau Du Dực, lo lắng nhìn con gái, đồng thời, trong lòng lại dâng lên hy vọng. Cô đã cứu người đàn ông này, nói không chừng, anh ta thực sự có thể giúp cô. Hiện giờ cô chẳng quản được nhiều chuyện, chỉ biết cần phải nhanh chóng đưa Thanh Ti đi khám bệnh.
Kiếp trước, Thanh Ti không hề sinh bệnh, mà người đàn ông này cũng không hề xuất hiện. Nhưng mà hiện tại thì chuyện tốt chuyện xấu gì cũng đều đã xảy ra.
Thế nhưng, điều duy nhất mà cô có thế xác định, bánh xe vận mệnh cuộc đời này đã bắt đầu lăn bánh theo hướng khác rồi.
Du Dực đặt Thanh Ti vào ghế cạnh tay lái, rồi xoay sang Nhiếp Thu Sính còn đang hoảng hốt, không để ý mà hạ thấp giọng, nói: “Cô lại đây, lên xe ôm con bé.”
Nhiếp Thu Sính gật đầu, xoay người lên xe. Yến Tùng Nam vừa thấy cô định đi, lập tức giãy dụa trên mặt đất cố gắng đứng lên: “Nhiếp Thu Sính, cô đứng lại cho tôi...”
Hắn lăn lộn nhào tới trước mặt Nhiếp Thu Sính, vươn đôi bàn tay dính đầy bùn lầy nắm lấy cánh tay cô.
Nhiếp Thu Sính giơ chân dẫm thật mạnh lên mu bàn chân hắn, nửa điểm cũng không lưu tình: “Ông cút ngay, đó là con gái tôi, ông đã mặc kệ nó sống chết ra sao, dựa vào cái gì định cản tôi cứu nó? Nếu vì ông cản trở mà con gái tôi mà có chuyện không hay xảy ra, thì dù phải liều cái mạng này, tôi cũng quyết sống chết với ông.”
Thanh Ti lên cơn sốt đã một giờ đồng hồ, vậy mà Yến Tùng Nam còn nhốt hai mẹ con cô trong xe không cho xuống. Lúc này chính là thời điểm nóng nhất trong ngày, ngoài trời đã nóng, trong xe cái nóng còn gay gắt hơn, đối với sức khỏe Thanh Ti lại càng không tốt. Nhiếp Thu Sính hận không thể trực tiếp giết hắn, hắn căn bản mặc kệ chuyện sống chết của con gái cô.
Yến Tùng Nam đau đớn kêu lên hai tiếng thảm thiết nhưng vẫn chưa chịu buông tay: “Cô còn dám cãi lý với tôi? Con bé bị bệnh là do tôi làm hay sao? Chẳng phải do cô chăm nó không ra gì, còn định trách tôi?”
Du Dực mới rồi không ra tay chính là muốn dò ý của Nhiếp Thu Sính, giờ nghe cô nói xong, trong lòng anh đã mơ hồ cảm thấy chút mừng thầm. Bởi vì lời này đã chứng minh, Nhiếp Thu Sính đối với gã đàn ông kia không có chút tình cảm nào, thậm chí cô còn căm hận hắn, trong lòng cô chỉ có đứa nhỏ là quan trọng nhất.
Du Dực sải chân bước tới, một cước xuất ra đem Yến Tùng Nam đá văng đi: “Cút ngay.”
Yến Tùng Nam bị đá, ngã lộn một vòng, tư thế giống như chó ăn phân, khắp miệng đầy bùn đất. Hắn thấy Nhiếp Thu Sính xoay người lên xe, vẫn quỳ rạp trên mặt đất mà gào lên: “Anh muốn làm gì, đây là vợ con tôi, tôi thấy anh mới chính là kẻ muốn bắt người. Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Du Dực đóng cửa xe, châm chọc nói: “Đi đi, giỏi thì đi báo đi, đến lúc đó, vừa hay có thể đem bọn buôn người như mày bắt lại.”
Bình luận facebook