Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2380
Lộ Tu Triệt đương nhiên là không có ý kiến gì, lúc này mọi người đều đang tập hợp trên đảo, chắc chắn cần có một người đứng ra lãnh đạo. Và một khi Nhạc Thính Phong đã đưa ra yêu cầu thì cậu đều sẽ chấp hành ngay lập tức mà chẳng chút nghi ngờ.
Đêm đầu tiên, tất cả mọi người đều yên ổn. Không có thú dữ, cũng không có bất kì ai đến tập kích bọn họ Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là cái giá lạnh vào ban đêm. May mà cả nhóm bọn họ đã trải qua nửa tháng huấn luyện ma quỷ nên thể lực đã tốt lên rất nhiều. Tuy nhiên mỗi người trong nhóm đều hiểu rằng qua được đêm qua, nhưng tiếp theo thì ra sao, nếu tình huống vẫn không có gì tiến triển thì bọn họ sẽ chịu đựng được bao lâu nữa đây?
Chính vì thế, khi trời sáng, Nhạc Thính Phong liền dẫn người vào rừng, dù nhiệm vụ có là gì đi chăng nữa thì cũng phải giải quyết ổn thỏa chuyện ăn uống đã rồi mới nói chuyện tiếp theo được. Cũng trong ngày hôm đó, bọn họ chặt cây lấy gỗ tạo chỗ ở cho cả nhóm.
Nhạc Thính Phong đã xem xét địa hình quanh đó, khu vực dưới tảng đá này là nơi lý tưởng nhất để ở tạm. Bọn họ chỉ cần dùng gỗ vây khoảng không dưới tảng đá lại để tạo thành một không gian kín thì ít nhất buổi tối cũng có thể tránh gió. Nếu trời mưa cũng có thể che mưa không lo bị ướt. Nhưng việc dựng chỗ ở cũng không phải chuyện có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, chưa kể công cụ họ có trong tay không tốt lắm. Vì thế, mấy ngày đầu tiên ở trên đảo, toàn bộ tinh thần và sức lực của cả đội đều được dùng vào việc xây dựng chỗ ở với mục tiêu an cư trước đã.
Sau một tuần, cuối cùng thì chỗ ở cũng đã được bố trí xong, rất rộng rãi, thậm chí nếu ban đêm trời có mưa thì bọn họ cũng có thể đưa đống lửa vào bên trong giúp không gian ấm áp hẳn lên.
Trong một tuần này, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm đưa mọi người đi săn thú, bắt cá, dù hơi vất vả nhưng càng ngày càng tốt hơn, đôi khi thịt cá ăn không hết, họ vẫn có thể để lại cho hôm sau.
Thời tiết trên đảo thường xuyên thay đổi, có những ngày, buổi sáng thì trời nóng như thiêu như đốt, buổi chiều lại đổ mưa tầm tã.
Vừa ăn cá nướng, vừa nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, Lộ Tu Triệt cảm khái: “Chậc chậc, tớ thích cuộc sống như thế này quá. So với nửa tháng huấn luyện ma quỷ vừa rồi thì quá là hạnh phúc rồi!”
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Tu Triệt nói lời này. Cậu cảm thấy những ngày tháng sống nơi hoang dã thế này thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần so với những ngày bị ăn hành ở căn cứ.
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Nếu cứ sống như thế này thêm mười ngày nửa tháng nữa, hẳn là cậu sẽ không nói như thế đâu.”
Bọn họ đã ở đây một tuần, tuy rằng cuộc sống sinh tồn trên đảo cũng đang dần dần ổn định hơn, nhưng mà...
Trong lòng Nhạc Thính Phong vẫn không thổi suy nghĩ, đám người đó rốt cuộc muốn làm gì vậy? Hoàn toàn không đưa ra bất cứ chỉ thị gì về nhiệm vụ, ngoại trừ ngày đầu tiên họ phát hiện ra có người trên đảo thì từ đó đến nay không hề thấy bóng dáng một ai.
Ban ngày, khi di chuyển trong rừng, Nhạc Thính Phong vẫn luôn để ý tìm kiếm xem có manh mối gì hữu dụng hay không. Nhưng đáng tiếc là đến cái lông cũng không phát hiện ra. Nhạc Thính Phong cảm giác không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được, nếu không thì biết đến khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi hòn đảo này?
Bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi khiến lòng người phiền não.
Nửa đêm, Nhạc Thính Phong đột nhiên tỉnh dậy: “Mọi người có nghe thấy tiếng động gì không?”
“Không có, tớ không nghe thấy tiếng gì cả”
Nhạc Thính Phong đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, gió mạnh kèm theo mưa lớn không ngừng quất vào mặt cậu. Sóng biển vỗ mạnh vào những tảng đá gần bờ biển phát ra những tiếng vang rất lớn.
Nhạc Thính Phong lấy đèn pin tùy thân ra. Lâm Trầm cũng bước ra, nước mưa hắt vào người cậu khiến quần áo cậu nhanh chóng ướt nhẹp: “Sao thế?”
Nhạc Thính Phong đáp: “Tớ cảm giác vừa rồi hình như có người quanh đây...”
Đêm đầu tiên, tất cả mọi người đều yên ổn. Không có thú dữ, cũng không có bất kì ai đến tập kích bọn họ Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là cái giá lạnh vào ban đêm. May mà cả nhóm bọn họ đã trải qua nửa tháng huấn luyện ma quỷ nên thể lực đã tốt lên rất nhiều. Tuy nhiên mỗi người trong nhóm đều hiểu rằng qua được đêm qua, nhưng tiếp theo thì ra sao, nếu tình huống vẫn không có gì tiến triển thì bọn họ sẽ chịu đựng được bao lâu nữa đây?
Chính vì thế, khi trời sáng, Nhạc Thính Phong liền dẫn người vào rừng, dù nhiệm vụ có là gì đi chăng nữa thì cũng phải giải quyết ổn thỏa chuyện ăn uống đã rồi mới nói chuyện tiếp theo được. Cũng trong ngày hôm đó, bọn họ chặt cây lấy gỗ tạo chỗ ở cho cả nhóm.
Nhạc Thính Phong đã xem xét địa hình quanh đó, khu vực dưới tảng đá này là nơi lý tưởng nhất để ở tạm. Bọn họ chỉ cần dùng gỗ vây khoảng không dưới tảng đá lại để tạo thành một không gian kín thì ít nhất buổi tối cũng có thể tránh gió. Nếu trời mưa cũng có thể che mưa không lo bị ướt. Nhưng việc dựng chỗ ở cũng không phải chuyện có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, chưa kể công cụ họ có trong tay không tốt lắm. Vì thế, mấy ngày đầu tiên ở trên đảo, toàn bộ tinh thần và sức lực của cả đội đều được dùng vào việc xây dựng chỗ ở với mục tiêu an cư trước đã.
Sau một tuần, cuối cùng thì chỗ ở cũng đã được bố trí xong, rất rộng rãi, thậm chí nếu ban đêm trời có mưa thì bọn họ cũng có thể đưa đống lửa vào bên trong giúp không gian ấm áp hẳn lên.
Trong một tuần này, Nhạc Thính Phong và Lâm Trầm đưa mọi người đi săn thú, bắt cá, dù hơi vất vả nhưng càng ngày càng tốt hơn, đôi khi thịt cá ăn không hết, họ vẫn có thể để lại cho hôm sau.
Thời tiết trên đảo thường xuyên thay đổi, có những ngày, buổi sáng thì trời nóng như thiêu như đốt, buổi chiều lại đổ mưa tầm tã.
Vừa ăn cá nướng, vừa nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài, Lộ Tu Triệt cảm khái: “Chậc chậc, tớ thích cuộc sống như thế này quá. So với nửa tháng huấn luyện ma quỷ vừa rồi thì quá là hạnh phúc rồi!”
Đây không phải là lần đầu tiên Lộ Tu Triệt nói lời này. Cậu cảm thấy những ngày tháng sống nơi hoang dã thế này thoải mái hơn không biết bao nhiêu lần so với những ngày bị ăn hành ở căn cứ.
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Nếu cứ sống như thế này thêm mười ngày nửa tháng nữa, hẳn là cậu sẽ không nói như thế đâu.”
Bọn họ đã ở đây một tuần, tuy rằng cuộc sống sinh tồn trên đảo cũng đang dần dần ổn định hơn, nhưng mà...
Trong lòng Nhạc Thính Phong vẫn không thổi suy nghĩ, đám người đó rốt cuộc muốn làm gì vậy? Hoàn toàn không đưa ra bất cứ chỉ thị gì về nhiệm vụ, ngoại trừ ngày đầu tiên họ phát hiện ra có người trên đảo thì từ đó đến nay không hề thấy bóng dáng một ai.
Ban ngày, khi di chuyển trong rừng, Nhạc Thính Phong vẫn luôn để ý tìm kiếm xem có manh mối gì hữu dụng hay không. Nhưng đáng tiếc là đến cái lông cũng không phát hiện ra. Nhạc Thính Phong cảm giác không thể tiếp tục chờ đợi như vậy được, nếu không thì biết đến khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi hòn đảo này?
Bên ngoài mưa vẫn tí tách rơi khiến lòng người phiền não.
Nửa đêm, Nhạc Thính Phong đột nhiên tỉnh dậy: “Mọi người có nghe thấy tiếng động gì không?”
“Không có, tớ không nghe thấy tiếng gì cả”
Nhạc Thính Phong đứng dậy đi ra ngoài. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, gió mạnh kèm theo mưa lớn không ngừng quất vào mặt cậu. Sóng biển vỗ mạnh vào những tảng đá gần bờ biển phát ra những tiếng vang rất lớn.
Nhạc Thính Phong lấy đèn pin tùy thân ra. Lâm Trầm cũng bước ra, nước mưa hắt vào người cậu khiến quần áo cậu nhanh chóng ướt nhẹp: “Sao thế?”
Nhạc Thính Phong đáp: “Tớ cảm giác vừa rồi hình như có người quanh đây...”