Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2378
Nhạc Thính Phong nhắc nhở mọi người: “Cẩn thận”
Lâm Trầm bèn khom người đi qua.
Nhạc Thính Phong quay lại và nói với những người đang đứng sau lưng minh: “Mọi người tản ra, chú ý ẩn nấp cẩn thận...”
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Trầm quay lại.
Nhạc Thính Phong thì thầm: “Sao rồi?”
Trên gương mặt Lâm Trầm lấm tấm mồ hôi, từng giọt mồ hôi đua nhau rơi xuống, cậu đáp: “Có người, nhưng khi tớ qua tới đó thì họ đã bỏ chạy, có lẽ bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng ta”
Vừa rồi khi cậu từ sau vòng lại thì phát hiện vị trí ẩn náu của đối phương, cỏ trên mặt đất chỗ hắn nằm đều bị đè rạp hắn xuống.
Lâm Trầm nói tiếp: “Tớ nghĩ rằng có thể bọn họ chỉ theo dõi chúng ta thôi, nếu bọn họ muốn đối phó với chúng ta thì khi nãy đã ra tay luôn rồi, chúng ta chắc chắn không thể thoát được.”
Nhạc Thính Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu nói xem, liệu có phải là người của mấy lão già đó bố trí trên đảo để theo dõi chúng ta không?”
Lâm Trầm gật đầu: “Có thể”
Lộ Tu Triệt mò tới, nói: “Thế không phải là vừa đánh vừa cởi quần, làm điều thừa thãi sao? Bọn họ sợ chúng ta gian lận ư? Bọn họ nghĩ chúng ta gian lận kiểu gì đây?”
Thức ăn duy nhất mà mỗi người bọn họ mang theo là một gói lương khô, không hơn không kém. Thậm chí cả nước ngọt cũng không có. Hơn nữa, hòn đảo này còn được bao quanh bởi biển, không một ai biết nó cách đất liền bao xa.
Nhạc Thính Phong cười cười: “Cậu bị ngốc à? Chưa biết chừng thứ mà mấy lão già ấy giám sát không phải là chuyện chúng ta có gian lận gì trong khi sinh tồn hay không, mà là... Những chuyện khác
Lộ Tu Triệt thắc mắc: “Chuyện khác ư? Chuyện gì?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Tớ cũng không biết.”
Nói rồi cậu đứng dậy: “Được rồi, tiếp tục đi thôi, thử xem phía trước còn điều gì chờ đợi chúng ta, tất cả mọi người... Lấy lại tinh thần đi”
Cả đội lại tiếp tục di chuyển tiếp. Dọc đường đi bọn họ đã giết không ít rắn độc, cũng tìm được một ít dừa, chuối để làm thức ăn, nước uống, đây là một chuyện đáng mừng với cả đội. Điều duy nhất khiến cả đội còn tiếc nuối đó là vẫn chưa tìm thấy nước ngọt.
Cuối cùng, Nhạc Thính Phong xác định thời gian rồi lựa chọn địa điểm dựng trại tạm thời dưới một tảng đá lớn.
“Trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta sẽ ở tạm chỗ này một đêm, chờ trời sáng thì sẽ đi tìm gỗ để mở rộng thêm. Bây giờ ra ngoài bắt cá làm bữa tối”
Tất cả mọi người đều đang mệt mỏi rã rời, vừa nghe đến dựng trại nấu ăn liền không khỏi vui vẻ. Họ cùng nhau tìm củi, cởi quần áo đi bắt cá. Lộ Tu Triệt vui vẻ cởi quần áo rồi xông ra biển và nhảy xuống. Tuy nhiên, vì không có thiết bị lặn nên cậu không thể lặn xuống sâu được, cũng không thể ở dưới nước quá lâu, kết quả là... Lộ Tu Triệt dùng mọi cách cũng chỉ bắt được một con cá.
Lộ Tu Triệt ướt như chuột lột ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển nói: “Tớ còn cho là mọi chuyện sẽ thật dễ dàng, chỉ là xuống biển bắt cá thôi mà, quá đơn giản... Ai ngờ kết quả lại à... Quá khó!”
Nhạc Thính Phong: Vậy thì đến chỗ đá ngầm và những rặng san hồ để bắt cua xem”
Lộ Tu Triệt ngay lập tức lấy lại tinh thần, quệt nước biển trên mặt: “Được, để tớ đi bắt cua”
Lâm Trầm bèn khom người đi qua.
Nhạc Thính Phong quay lại và nói với những người đang đứng sau lưng minh: “Mọi người tản ra, chú ý ẩn nấp cẩn thận...”
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Trầm quay lại.
Nhạc Thính Phong thì thầm: “Sao rồi?”
Trên gương mặt Lâm Trầm lấm tấm mồ hôi, từng giọt mồ hôi đua nhau rơi xuống, cậu đáp: “Có người, nhưng khi tớ qua tới đó thì họ đã bỏ chạy, có lẽ bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng ta”
Vừa rồi khi cậu từ sau vòng lại thì phát hiện vị trí ẩn náu của đối phương, cỏ trên mặt đất chỗ hắn nằm đều bị đè rạp hắn xuống.
Lâm Trầm nói tiếp: “Tớ nghĩ rằng có thể bọn họ chỉ theo dõi chúng ta thôi, nếu bọn họ muốn đối phó với chúng ta thì khi nãy đã ra tay luôn rồi, chúng ta chắc chắn không thể thoát được.”
Nhạc Thính Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Cậu nói xem, liệu có phải là người của mấy lão già đó bố trí trên đảo để theo dõi chúng ta không?”
Lâm Trầm gật đầu: “Có thể”
Lộ Tu Triệt mò tới, nói: “Thế không phải là vừa đánh vừa cởi quần, làm điều thừa thãi sao? Bọn họ sợ chúng ta gian lận ư? Bọn họ nghĩ chúng ta gian lận kiểu gì đây?”
Thức ăn duy nhất mà mỗi người bọn họ mang theo là một gói lương khô, không hơn không kém. Thậm chí cả nước ngọt cũng không có. Hơn nữa, hòn đảo này còn được bao quanh bởi biển, không một ai biết nó cách đất liền bao xa.
Nhạc Thính Phong cười cười: “Cậu bị ngốc à? Chưa biết chừng thứ mà mấy lão già ấy giám sát không phải là chuyện chúng ta có gian lận gì trong khi sinh tồn hay không, mà là... Những chuyện khác
Lộ Tu Triệt thắc mắc: “Chuyện khác ư? Chuyện gì?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Tớ cũng không biết.”
Nói rồi cậu đứng dậy: “Được rồi, tiếp tục đi thôi, thử xem phía trước còn điều gì chờ đợi chúng ta, tất cả mọi người... Lấy lại tinh thần đi”
Cả đội lại tiếp tục di chuyển tiếp. Dọc đường đi bọn họ đã giết không ít rắn độc, cũng tìm được một ít dừa, chuối để làm thức ăn, nước uống, đây là một chuyện đáng mừng với cả đội. Điều duy nhất khiến cả đội còn tiếc nuối đó là vẫn chưa tìm thấy nước ngọt.
Cuối cùng, Nhạc Thính Phong xác định thời gian rồi lựa chọn địa điểm dựng trại tạm thời dưới một tảng đá lớn.
“Trời sắp tối rồi, tối nay chúng ta sẽ ở tạm chỗ này một đêm, chờ trời sáng thì sẽ đi tìm gỗ để mở rộng thêm. Bây giờ ra ngoài bắt cá làm bữa tối”
Tất cả mọi người đều đang mệt mỏi rã rời, vừa nghe đến dựng trại nấu ăn liền không khỏi vui vẻ. Họ cùng nhau tìm củi, cởi quần áo đi bắt cá. Lộ Tu Triệt vui vẻ cởi quần áo rồi xông ra biển và nhảy xuống. Tuy nhiên, vì không có thiết bị lặn nên cậu không thể lặn xuống sâu được, cũng không thể ở dưới nước quá lâu, kết quả là... Lộ Tu Triệt dùng mọi cách cũng chỉ bắt được một con cá.
Lộ Tu Triệt ướt như chuột lột ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển nói: “Tớ còn cho là mọi chuyện sẽ thật dễ dàng, chỉ là xuống biển bắt cá thôi mà, quá đơn giản... Ai ngờ kết quả lại à... Quá khó!”
Nhạc Thính Phong: Vậy thì đến chỗ đá ngầm và những rặng san hồ để bắt cua xem”
Lộ Tu Triệt ngay lập tức lấy lại tinh thần, quệt nước biển trên mặt: “Được, để tớ đi bắt cua”
Bình luận facebook