• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Boss Cuồng Vợ Yêu (3 Viewers)

  • chap-62

Chương 62: Hôn trộm (H+)




Mở toan cửa phòng bệnh VIP Diệp Tử Ái lao đến ôm chặt lấy thân thể đang nằm trên giường.



"Ngôn"



Bạch Tử Ngôn vốn vừa mới tỉnh lại chưa được bao lâu đột nhiên lại bị cô ôm chặt cứng, cánh tay trở nên đau nhức.



"Tử Ái?"



"Em còn tưởng cả đời này mất đi anh rồi chứ? Có biết là em đã sợ hãi thế nào không? Lúc nãy y tá nói là anh đã chết rồi làm em chỉ muốn ngất luôn tại đó. Ngôn...em rất sợ" Diệp Tử Ái òa khóc như một đứa trẻ hai tay ôm chặt cứng thân thể anh, khuôn mặt vùi sâu vào lồng ngực ấm áp.



Bạch Tử Ngôn cảm thấy phần áo bệnh nhân của mình đã ướt một mảng lớn, hai tay vòng đến ôm lấy sau lưng cô vỗ về an ủi.



"Ngoan...đừng khóc nữa, anh không sao? Lúc nãy khi anh tỉnh lại cũng đã rất sợ em sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Cẩn Phong nói là em không sao chỉ nhất thời ngất đi nên anh mới yên tâm...còn chưa kịp tìm em thì em đã chạy đến đây rồi!"



Nấc lên vài cái cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh ươn ướt trông đáng thương vô cùng.



"Ngôn...em xin lỗi! Là em không nhận ra anh sớm hơn, là em ngu ngốc không tin lời anh! Em thật sự xin lỗi"



Bạch Tử Ngôn đau lòng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, chỗ cổ tay vẫn còn nối ống tiêm truyền nước nhưng cũng không cản được anh nâng gương mặt cô lên rồi nhẹ nhàng đặt lên trán một nụ hôn thâm tình.



"Chỉ cần em còn nhớ tới anh là anh đã hạnh phúc lắm rồi...ngoan đừng khóc nữa...mọi chuyện qua rồi! Tất cả đều đã qua hết rồi!"



Cô đưa tay chạm vào má anh sau đó nhìn đối diện vào đôi mắt đen láy, âm thanh thỏ thẻ như cánh hoa trong gió.



"Em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Tuyệt đối không! Ngôn em yêu anh"



Bức màn chắn vô hình cuối cùng cũng được gỡ bỏ cô ôm chầm lấy anh thêm một lần nữa cảm nhận từng nhịp đập trong cơ thể của anh, hơi ấm của anh tất thảy mọi thứ cô đều như muốn khắc sâu vào trong da thịt mình.



Bạch Tử Ngôn khẽ cười tuy giờ anh vẫn chưa thể nào cử động mạnh do bị xây xước khắp người, cánh tay cũng bị băng lại không ít nhưng vẫn cố gắng ôm lấy cô vỗ về như một đứa trẻ nhỏ.



Trong phòng bệnh vốn lạnh lẽo bao nhiêu nhưng giờ đây lại bị nhiệt lửa tình yêu lấn áp bấy nhiêu. Đối lập với sự hạnh phúc bên trong, bên ngoài cửa Vu Dịch dựa người vào bức tường anh nghe hết mọi thứ cô nói. Tất nhiên anh cũng nhận ra được tình cảm cô dành cho ai! Cuối cùng người cô yêu lại là Bạch Tử Ngôn. Suốt khoảng thời gian qua mọi thứ anh vun đắp xây dựng đều đổ vỡ chỉ một câu nói của Bạch Tử Ngôn tất thảy đối với cô đều trở nên vô nghĩa. Thứ tình cảm chân thành này của anh không hề được hồi đáp lại mà anh cũng không còn hy vọng được rằng cô sẽ tha thứ cho anh! Giờ đây cô đã nhớ ra mọi chuyện, anh cũng không còn có thể chối bỏ được tội lỗi của mình. Lương tâm cắn rứt suốt 5 năm qua chưa bao giờ nguôi ngoai.



Đôi mắt u uất chứa đựng sự phức tạp vô hạn, anh không tiến vào phá tan sự bình yên ở bên trong mà chỉ lặng lẽ đứng từ xa nhìn cô. Gương mặt xinh đẹp như hoa ấy đang nở rộ, cô thật sự rất hạnh phúc. Trái tim anh quặn lên một hồi, khuôn mặt điển trai ưu tú ẩn dật nét bi thương sau đó cúi đầu xuống rồi quay người ra đi. Bóng dáng cô độc bước chân trên dãy hành lang dài! Đây có lẽ là định mệnh sắp đặt, sau tất cả người cô thật sự muốn ở bên cạnh không phải anh! 5 năm trước cũng vậy, 5 năm sau cũng vậy!



"Tử Ái" Đột nhiên Bạch Tử Ngôn kêu lên một tiếng



"Hả?"



"Em đè lên ống truyền nước của anh" Bạch Tử Ngôn buông một câu sau đó nhịn cười.



Diệp Tử Ái buông anh ra sau đó luông cuống đầy xấu hổ.



"Ò"



Thấy mặt cô đỏ ửng, trái tim như vừa có ai đó chạm nhẹ vào, nắm lấy bàn tay cô thủ thỉ



"Em thật sự là nhớ ra hết tất cả mọi chuyện rồi sao?"



Không đáp lại, cô chỉ lúi cúi gật đầu một cách mãnh liệt.



Khóe môi chợt giương lên sau đó tùy ý xoa nắn bàn tay trắng trẽo của cô



"Vậy tức là em cũng biết Tiểu Hành nó..."



"Nó là con của em! Thật ra em vừa mới suy nghĩ tới chuyện này...chúng ta sẽ nói cho nó biết sự thật này như thế nào? Em sợ nó sẽ sốc mất"



Để bàn tay cô áp vào má anh sau đó chủ động nói tiếp



"Em đừng lo...Tiểu Hành nó rất thích em ngược lại nếu như nó biết em chính là mẹ ruột của nó thì nó sẽ rất vui mừng"



Nghe được lời trấn an của anh Diệp Tử Ái khẽ mỉm cười cô nhìn anh với ánh mắt đầy ấm áp, dịu dàng.



"Hy vọng là sẽ vậy"



...



Ở bên cạnh Bạch Tử Ngôn một chút lại bị anh bắt về lại căn phòng lạnh lẽo kia để nghỉ ngơi. Mặc dù không muốn rời xa anh nhưng vì cơ thể cô cũng còn rất yếu vừa bị chấn động mạnh nên cũng cần tịnh dưỡng lại.



Không biết qua bao lâu đến khi trời sập tối cô mới tỉnh dậy. Nhìn xung quanh căn phòng trống chẳng thấy bóng dáng ai. Từ lúc cô về lại giường đã không thấy Vu Dịch đâu toan định nói chuyện với anh thì anh lại đi đâu mất. Chắc hẳn bây giờ tâm tình anh rất rối bời.



Sau mọi chuyện xảy ra cô không trách gì anh cả! Vì cô nghĩ anh cũng đã rất đau lòng. Trong suốt quãng thời gian ở Pháp chính anh là người chăm sóc cho cô từ miếng cơm giấc ngủ, luôn bên cạnh động viên an ủi hết lần này đến lần khác. Dù bây giờ sự thật được làm sáng tỏ, người cô yêu lại là Bạch Tử Ngôn nhưng trong trái tim cô vẫn còn chừa một ngăn nhỏ để cất anh vào trong!



Đối với thanh xuân của cô Vu Dịch đã là một phần trong đó, tuy cuối cùng cô và anh đều không có kết quả nhưng cô vẫn xem anh như là một tri kỉ một người hiểu cô!



Ánh sáng đèn trên trần nhà chiếu rọi xuống gương mặt hốc hác, chỉ mới có vài tiếng mà cô xuống sắc thấy rõ. Trong đầu lại nhớ đến Bạch Tử Ngôn, không biết bây giờ anh đang làm gì? Có khỏe hơn chút nào chưa? Thay vì nằm ở đây đoán già đoán non cô lại trực tiếp đến tìm anh có lẽ sẽ tốt hơn.



Dáng người nhỏ nhắn lấp ló ở trước cửa phòng bệnh nhưng lại không dám vào chỉ lặng lẽ quan sát tình hình bên trong. Bạch Tử Ngôn đang ngủ, thần sắc có vẻ rất tốt. Cô nhịn không được liền nhẹ nhàng mở cửa đẩy vào sau đó rón rén đi vào bên trong như sợ làm anh thức giấc.



Tiến gần lại chỗ giường anh, gương mặt anh tuấn hiện rõ trong đôi mắt cô, ngón tay thon dài linh hoạt khẽ giơ lên chạm vào mắt anh một cách cẩn thận. Anh ngủ rất ngon!



Môi anh đào nhẹ nhàng mỉm cười, cô rất thích ngắm anh ngủ bởi khi ấy vẻ lạnh lùng cao ngạo thường ngày của anh đều tan biến đi mất chỉ còn lại sự ôn nhu an tĩnh như mặt hồ lặng sóng. Hàng chân mày của anh rất dày và rậm trông vô cùng nam tính. Mọi đường nét ngũ quan hài hòa đẹp đẽ đến mức cứ ngỡ tạc tượng! Không biết là cô đã quan sát anh bao lâu, ngón tay dần lướt xuống bờ môi mỏng quyến rũ của anh chợt khựng lại. Một khắc trong đầu cô chợt nảy sinh ý định muốn hôn lên đó!



Gương mặt ửng hồng một mảng lớn, trái tim cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài. Môi của anh đang rất gần cô như khẽ mời gọi, bất quá chỉ là một nụ hôn thôi! Cô cũng muốn thử một lần chủ động hôn anh xem như thế nào.



Hít vào một hơi để lấy can đảm sau đó từ từ cúi người xuống sát gần vào môi anh rồi chạm vào đó một cái. Cô có thể cảm nhận được sự mềm mại cùng hơi thở nam tính của anh, ngay khi vừa muốn rút ra chợt bị một lực đạo giữ sau gáy lại ấn xuống cùng lúc đó chiếc lưỡi của anh xấm nhập vào bên trong miệng của cô.



"Ngôn...ưm...ư"



Bạch Tử Ngôn không mở mắt anh chỉ tập trung ngấu nghiến dày xéo cánh môi nhỏ của cô tham lam mà giữ lấy.



Đầu Diệp Tử Ái xoay vòng vòng cô không nghĩ là anh sẽ tỉnh dậy càng không ngờ đến việc anh ngang nhiên nối liền nụ hôn của cô.



Hai tay vô tức năm chặt lấy góc áo anh rồi từ từ chấp nhận. Cô không biết hôn như thế nào chỉ làm theo cách anh dạy cho cô. Sự vụng về ấy càng khiến ngọn lửa dục vọng trong người anh sục sôi lên được nước mà quấy phá.



Cho đến khi Diệp Tử Ái dường như không thể thở được nữa anh mới dứt môi mình ra, sau đó mở mắt đối diện với cô.



"Em hôn trộm tôi!"



Ặc



Cô chỉ muốn hôn lén anh một cái nào ngờ lại bị anh phát hiện! Không biết nên để mặt mũi của mình đi đâu chỉ lặng lẽ cúi đầu đầy xấu hổ.



Bạch Tử Ngôn âm thầm quan sát biểu hiện cô anh khẽ cười, ngón tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ đẩy khuôn mặt chín như quả cà chua lên nhấn mạnh lần nữa



"Sao không trả lời? Có phải là xấu hổ rồi không?"



"Đáng ghét! Anh tỉnh dậy từ lúc nào?" Tay ngượng nghịu đánh vào ngực anh một cái



Vẻ mặt sảng khoái cười ha hả rồi yêu chiều nhéo mũi cô một cái



"Từ lúc em bước vào đây là tôi đã cảm nhận được rồi! Chỉ là muốn đợi xem con mèo nhỏ như em muốn làm cái gì! Không ngờ cũng biết lợi dụng cô hội quá nha!"



"Anh dám chọc em? Hứ...em không thèm nói chuyện với anh nữa" Vì thẹn quá hóa giận cô vùng vẫy toan muốn bỏ trốn nào ngờ ý nghĩa đó còn chưa thực hiện được đã bị anh thuận thế bắt lại lật ngược người đè cô dưới chiếc giường nhỏ.



"Anh..."



"Hôn lén anh giờ còn muốn bỏ trốn hửm? Em cũng thật háo sắc nha"



"Ai...ai háo sắc? Anh đừng có mà tự luyến!" Giọng cũng đã bị anh làm cho run rẩy.



"Còn không thừa nhận?" Nở nụ cười tà mị khẽ nhướn mày một cách ám muội nhìn cô



Cảm nhận được luồng khí nóng trên người anh, đáy lòng liền dâng lên hồi chuông báo động.



"Được rồi...em nhận là em hôn trộm anh! Nhưng mà anh cũng đã hôn lại em rồi còn gì?"



Bạch Tử Ngôn khó hiểu nhìn cô rồi bật cười. Đúng là cô bé ngây thơ!



"Em nghĩ như vậy là xong chuyện rồi sao? Tôi hôm nay phải tính sổ với em mới được!" Không để cô trả lời, anh trực tiếp áp môi xuống hôn cô



Cơ thể chợt căng cứng, hai mắt mở to thoáng tia cả kinh. Cậy mở hàm răng một cách điêu luyện sau đó không nhanh không chậm cắn mút lấy đầu lưỡi cô nhâm nhi từng chút một, tựa như đang thưởng thức một thức mồi ngon.



Da đầu giật lên từng hồi tê dại, cánh tay không biết nên làm thế nào rồi theo tự nhiên vòng lên cổ anh mà đáp lại.



Sự uyển chuyển trên cơ thể cô cùng động tác thân mật này, ngay tức khắc khơi dậy con thú dữ trong người anh. Bàn tay tự do luồn vào trong chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt sau đó thỏa thích mà xoa nắn từng tấc da thịt mịn màng.



Dần Diệp Tử Ái bị anh làm cho thần hồn điên đảo vô thức bật ra tiếng rên khẽ. Ngay khi còn chưa chịu được sự kích tình anh mang lại thì một giây sau anh đã ngang nhiên cởi phăng chiếc áo cô ra để lộ chiếc áo ngực đen quyến rũ đang phủ lấp hai đồi tuyết trắng.



Đôi mắt nóng bỏng tựa như ngọn lửa thiêu đốt trên người cô nhìn một lượt, anh thầm mắng một câu "chết tiệt" rồi cúi xuống ngậm lấy nhụy hoa hồng sớm đã dựng đứng.



Diệp Tử Ái hoảng loạn lắc đầu cô cắn chặt răng lại để ngăn bản thân không bật ra âm thanh kiều mị



"Đừng...Ngôn"



Thân hình rắn rỏi áp chặt xuống người cô biểu lộ từng đường cong trên cơ thể. Sau đó dần tìm đến môi cô mà hôn lấy.



"Tử Ái...anh thật sự rất nhớ hương vị của em"



Da thịt trắng ngần tương phản với ánh đèn bệnh viện càng làm nổi bật hơn. Hai má cô đỏ ửng dưới nền da trông dễ thương vô cùng. Ánh mắt cũng không thể nhìn thẳng vào anh vội né sang



"Đừng...ở đây là bệnh viện...anh không thể"



Cắn nhẹ vành tai cô một cách lưu luyến, sóng mũi cao vuốt cọ vào bên má cô



"Chẳng có gì là không thể với Bạch Tử Ngôn này! Tử Ái tôi rất muốn em ngay bây giờ!"



Cô hiểu rõ sự khát khao của anh, dưới lớp vải mỏng kia vật nam tính sớm đã ngóc đầu dậy ma sat vào giữa hai chân cô đòi hỏi. Cô không biết nên làm thế nào! Đối với tình cảnh bây giờ quả thật là không tiện.



Nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh phì cười sau đó hôn lên trán cô một cách dịu dàng.



"Đừng sợ...không sao đâu! Để anh có được em một lần nữa được không?"



Nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn kia tựa như bị ma xui quỷ khiến cô gật đầu một cái.



Nhận được sự đồng ý của cô Bạch Tử Ngôn như hổ mọc thêm cánh anh ngang tàn chiếm lấy môi cô một lần nữa. Sự gấp gáp đến mức chỉ cởi bỏ chiếc quần thun vướng víu sau đó không chút do dự xuyên qua người cô.



"Aaa..."



Bạch Tử Ngôn tựa như một con thú cuồng dã lâu ngày chưa nếm qua mùi thịt nên càng táo bạo hơn, anh hôn lên bắp đùi nuột nà của cô từng chút từng chút cảm nhận hương thơm trên người cô không sót một chút gì.



Diệp Tử Ái những tưởng như sẽ ngất đi do anh quá mạnh mẽ nào ngờ dần về sau lại theo tiết tấu của anh mà phản ứng theo.



"ưm...ư..."



Bàn tay không an phận xoa nắn hai ngọn đồi tuyết cao ngút. Bên dưới vẫn chuyển động luân hồi. Cảm giác vui sướng cùng khoái cảm xen lẫn trên gương mặt anh đã rất lâu rồi anh chưa tìm lại cảm giác đó. Anh thật sự sắp bị bứt chết đến nơi!



Do vận thân có chút mạnh khiến vết thương trên cánh tay hơi mở ra anh chợt kêu lên một tiếng. Diệp Tử Ái mơ hồ nhìn lên thấy chỗ băng trắng thấm chút máu, cô hoảng sợ vội vàng nói



"Ngôn...tay anh? Không được! Như vậy sẽ khiến vết thương nặng thêm đó!"



"Không chết được đâu, em đừng lo!"



Sự bá đạo này của anh khiến cô không còn gì để nói còn chưa kịp ổn định lại thì anh tiếp tục nhấn người.



Chẳng biết là đã qua bao lâu đến khi trên trán cô lấm tấm mồ hôi mà anh cũng gầm lên một tiếng nhẹ rồi cúi người ôm lấy thân thể cô khi đó cô mới nhận ra đã kết thúc rồi! Bất giác hai mắt ngắm nghiền lại rồi ngủ lúc nào không hay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom