Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-52
CHƯƠNG 52: NGÀN PHÒNG VẠN PHÒNG KHÔNG PHÒNG ĐƯỢC
CHƯƠNG 52: NGÀN PHÒNG VẠN PHÒNG KHÔNG PHÒNG ĐƯỢC
Đồng Tuệ Lâm vốn là muốn thừa cơ chuồn mất, lại nghe thấy một tiếng “chị” khiến toàn thân cô nổi da gà!
Cô xoay người lại mỉm cười, đã nhìn thấy cặp nhân vật chính trai tàn gái sắc mà hôm nay được vô số người khen ngợi.
Thượng Quan Đằng mặc một thân tây trang màu đen, biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước đây.
Đồng Vân Thường mặc một bộ váy lụa trắng muốt vô cùng sống động thật sự lòe mù không biết bao nhiêu đôi mắt chó của người khác.
"Chị, chị muốn rời đi sao? Vẫn còn chưa uống rượu mời của chúng tôi, tại sao lại đi chứ?” Đồng Vân Thường cười một tiếng, quả nhiên là tiểu thư khuê các.
"Tôi có chút chuyện phải trở về!”
"Vậy thì uống một chén rồi hãy đi nha, chị là chị ruột của tôi, hôm nay là ngày lễ lớn của tôi, sao chị có thể vắng mặt chứ?”
Đồng Vân Thường nâng ly rượu, vì hai người đã nâng ly rượu mời, bên cạnh còn có nhân viên chịu trách nhiệm cầm bình rượu và ly rượu.
Đồng Vân Thường trực tiếp cầm một ly rượu đã được chuẩn bị trên khay đưa cho Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm tay mắt lanh lẹ, vừa lúc một nhân viên phục vụ bưng rượu đi qua, cô nhanh chóng lấy một ly rượu từ trên khay.
Đồng Vân Thường kính rượu, sao cô dám uống chứ?
Nhớ ngày đó Đồng Vân Thường hạ độc cô, khiến cô mất đi hình tượng ở nhà Thượng Quan, suýt chút nữa phát sinh quan hệ với người hầu trong nhà Thượng Quan, từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện đều đang nhắc nhở cô phải biết nhìn xa hơn.
Đồng Tuệ Lâm cụng ly với Đồng Vân Thường, uống một hơi cạn sạch: “Người làm chị như tôi cũng đủ thú vị chứ, em gái, em rể thân mến!”
Lúc nói lời này, Đồng Tuệ Lâm nhìn về phía Thượng Quan Đằng.
Nghe thấy một tiếng này em rể này, Thượng Quan Đằng cảm thấy mình bị đâm một nhát vào lòng, cô thật sự đã buông tay mình sao?
"Hài lòng." Anh ta lạnh lùng nói, trực tiếp đi thẳng về phía trước, không nhìn Đồng Tuệ Lâm chút nào.
Đồng Vân Thường mỉm cười, lúc đi qua bên cạnh Đồng Tuệ Lâm, cô ta nói nhỏ bên tai cô: "Có phải rất khó chịu không? Anh ấy cũng không nhìn chị chút nào?”
"Không có gì phải khó chịu cả, vui mừng còn không kịp đây!”
"Ha ha, chị cũng đừng vịt chết mạnh miệng, nếu như không phải tôi, tất cả những thứ ngày hôm nay đều là của chị, chị gái thân yêu của tôi!”
Đồng Vân Thường vỗ vỗ vai Đồng Tuệ Lâm, lập tức đuổi kịp Thượng Quan Đằng.
Đồng Tuệ Lâm yên lặng thở dài.
Lúc cô đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Không đúng!
Cảm giác này không đúng!
Với lượng rượu này, cô không thể nào có cảm giác như vậy!
Chẳng lẽ…
Đồng Vân Thường này thật sự nhìn thấu cô! Biết chắc chắn rằng cô sẽ để mắt, cố ý để một nhân viên phục vụ đi qua đúng lúc!
Rất có thể, trong những cốc rượu của nhân viên phục kia đều có thuốc!
Không được, cô nhất định phải lập tức rời đi.
Đồng Tuệ Lâm vốn định cất bước rời đi, nhưng lại đặt mông ngồi trở lại ghế, thuốc này hiệu quả quá lớn đi.
Toilet!
Cô phải đi toilet nôn chỗ rượu vừa rồi ra, có lẽ còn có chút tác dụng!
Đồng Tuệ Lâm nhìn bốn phía một chút, lúc này một nhân viên phục vụ đi tới: "Thưa cô, cần giúp đỡ gì không?”
"Toilet, toilet ở đâu?"
"Toilet ở bên kia, cần tôi đưa cô đi không?” Nhân viên phục vụ lấy tay chỉ một cái.
"Không cần!" Bây giờ cô không thể tin ai được.
Đồng Tuệ Lâm vịn ghế miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo vịn tường, chuẩn bị đi đến toilet.
Nhưng tác dụng của thuốc này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, đầu nặng chân nhẹ, chỉ muốn có một cái giường lập tức nằm lên đó.
Nhân viên phục vụ vừa rồi lập tức đi tới: “Thưa cô, cô uống quá nhiều đúng không? Tôi lập tức đưa cô đến toilet.”
Nhân viên phục vụ bắt cánh tay Đồng Tuệ Lâm, Đồng Tuệ Lâm muốn hất ra theo bản năng, nhưng nhân việt phục vụ này nắm rất chặt, dường như một đường kéo Đồng Tuệ Lâm đi.
Tửu lượng của Thượng Quan Đằng cũng không tốt, nhưng vào những dịp như ngày hôm nay, những người đến đều là những ông lớn hoặc là người già, anh ta không uống cũng phải uống.
Vốn có người giúp đỡ cản rượu, không biết thế nào, Thượng Quan Đằng dường như đều tự mình uống, mỗi lần uống đều là một ngụm lớn, thậm chí uống nguyên một ly.
Một lát sau, anh ta cũng lảo đảo, có chút say.
"Anh Đằng, anh đã uống không ít, hay là để em đối phó trước, anh đi lên phòng nằm một lát đi!” Đồng Vân Thường đỡ Thượng Quan Đằng.
Sắc mặt Thượng Quan Đằng rất khó coi, nghe thấy Đồng Vân Thường nói như vậy, anh ta gật đầu.
"Vậy em cho người đỡ anh lên, hai chúng ta đều không ở đây thì không hợp quy củ, em tiếp tục ở lại đây!”
Thượng Quan Đằng lại gật đầu, Đồng Vân Thường vẫy tay với nhân viên phục vụ, hai người cùng nhau gật đầu, nhân viên phục vũ đỡ Thượng Quan Đằng rời đi.
Vừa mới rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc, Thượng Quan Đằng liền đến toilet nôn một phen, nhân viên phục vụ ở bên cạnh chăm sóc.
"Cậu Thượng Quan, ngài uống quá nhiều."
Sau khi nôn ra, nhân viên phục vụ lập tức đỡ Thượng Quan Đằng lên lầu.
Hôm nay toàn bộ khách sạn đều thuộc về nhà Thượng Quan, bất cứ gian phòng trống nào cũng có thể ở, nhưng nhân viên phục vụ lại đưa Thượng Quan Đằng lên mấy tầng.
Điều này khiến Thượng Quan Đằng không thể không cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ lại có người cố ý sắp xếp?
Muốn thừa dịp anh ta say rượu để đưa anh ta đến nơi nào đó?
Lòng nghi ngờ của Thượng Quan Đằng luôn luôn rất nặng, anh ta không thể không hoài nghi, nhưng vẫn để mặc nhân viên phục vụ dìu đi.
Nhân viên phục vụ dìu Thượng Quan Đằng đi tới cửa một căn phòng, mới vừa vào cửa, Thượng Quan Đằng đã nhìn thấy một đôi giày.
Đôi giày này? !
Giống như là của Đồng Tuệ Lâm!
Không sai, mặc dù ánh mắt anh dừng lại trên người Đồng Tuệ Lâm không nhiều, nhưng Đồng Tuệ Lâm mặc gì, đeo gì, anh ta đều nhớ rất rõ.
Chẳng lẽ là Đồng Tuệ Lâm muốn quay lại?
Thượng Quan Đằng hé miệng cười cười, đẩy nhân viên phục vụ ra và đi thẳng đến phòng ngủ.
Nhân viên phục vụ lập tức đóng cửa lại và rời đi.
Thượng Quan Đằng đẩy cửa phòng ngủ ra, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ quả nhiên có một cô gái đang nằm, lễ phục màu hồng, chính là Đồng Tuệ Lâm.
"Tuệ Lâm..."
Thượng Quan Đằng lảo đảo đi tới bên giường, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Đồng Tuệ Lâm.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt cô.
"Tuệ Lâm, thế nào? Thấy anh chuẩn bị lễ đính hôn cho Vân Thường nên ghen ghét sao? Hối hận rồi? Bây giờ lại tới ôm ấp yêu thương rồi?"
"Không sao, chỉ cần em bằng lòng, anh lập tức chia tay với cô ta và kết hôn với em, có được không?”
Đồng Tuệ Lâm mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói, chậm rãi mở mắt.
Gương mặt của Thượng Quan Đằng phóng to trước mắt cô.
"Thượng Quan Đằng!" Cô hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đằng đang say rượu lờ đờ trước mắt.
"Lúc trước không phải không muốn lên giường cùng anh sao? Bây giờ lại dùng mánh khóe thế này, nhưng không sao, Tuệ Lâm, anh cho em cơ hội này.”
Nói xong, Thượng Quan Đằng liền hôn lên bờ môi Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm dùng sức quay đầu sang một bên, muốn đẩy Thượng Quan Đằng ra, lại phát hiện không hề có tác dụng.
Cô không còn chút sức nào, Thượng Quan Đằng giống như say, bảo cô đang trong tình huống không có chút sức lực nào đẩy một con ma men ra.
Làm sao có thể?
"Đừng… Thượng Quan Đằng… Anh cút đi!” Đồng Tuệ Lâm dùng hết khí lực hét lên.
"Còn thận trọng cái gì? Anh cũng không biết em đang thận trọng cái gì?” Thượng Quan Đằng giống như phát điên, bàn tay to tực tiếp giật lễ phục của Đồng Tuệ Lâm ra.
Chỉ nghe thấy "Xoẹt" một tiếng, Đồng Tuệ Lâm vô ý thức ôm lấy lồng ngực mình.
Cô không thể ngờ đã chia tay một năm rồi, vậy mà bọn họ thật sự muốn…
CHƯƠNG 52: NGÀN PHÒNG VẠN PHÒNG KHÔNG PHÒNG ĐƯỢC
Đồng Tuệ Lâm vốn là muốn thừa cơ chuồn mất, lại nghe thấy một tiếng “chị” khiến toàn thân cô nổi da gà!
Cô xoay người lại mỉm cười, đã nhìn thấy cặp nhân vật chính trai tàn gái sắc mà hôm nay được vô số người khen ngợi.
Thượng Quan Đằng mặc một thân tây trang màu đen, biểu cảm vẫn lạnh lùng như trước đây.
Đồng Vân Thường mặc một bộ váy lụa trắng muốt vô cùng sống động thật sự lòe mù không biết bao nhiêu đôi mắt chó của người khác.
"Chị, chị muốn rời đi sao? Vẫn còn chưa uống rượu mời của chúng tôi, tại sao lại đi chứ?” Đồng Vân Thường cười một tiếng, quả nhiên là tiểu thư khuê các.
"Tôi có chút chuyện phải trở về!”
"Vậy thì uống một chén rồi hãy đi nha, chị là chị ruột của tôi, hôm nay là ngày lễ lớn của tôi, sao chị có thể vắng mặt chứ?”
Đồng Vân Thường nâng ly rượu, vì hai người đã nâng ly rượu mời, bên cạnh còn có nhân viên chịu trách nhiệm cầm bình rượu và ly rượu.
Đồng Vân Thường trực tiếp cầm một ly rượu đã được chuẩn bị trên khay đưa cho Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm tay mắt lanh lẹ, vừa lúc một nhân viên phục vụ bưng rượu đi qua, cô nhanh chóng lấy một ly rượu từ trên khay.
Đồng Vân Thường kính rượu, sao cô dám uống chứ?
Nhớ ngày đó Đồng Vân Thường hạ độc cô, khiến cô mất đi hình tượng ở nhà Thượng Quan, suýt chút nữa phát sinh quan hệ với người hầu trong nhà Thượng Quan, từng việc từng việc, từng chuyện từng chuyện đều đang nhắc nhở cô phải biết nhìn xa hơn.
Đồng Tuệ Lâm cụng ly với Đồng Vân Thường, uống một hơi cạn sạch: “Người làm chị như tôi cũng đủ thú vị chứ, em gái, em rể thân mến!”
Lúc nói lời này, Đồng Tuệ Lâm nhìn về phía Thượng Quan Đằng.
Nghe thấy một tiếng này em rể này, Thượng Quan Đằng cảm thấy mình bị đâm một nhát vào lòng, cô thật sự đã buông tay mình sao?
"Hài lòng." Anh ta lạnh lùng nói, trực tiếp đi thẳng về phía trước, không nhìn Đồng Tuệ Lâm chút nào.
Đồng Vân Thường mỉm cười, lúc đi qua bên cạnh Đồng Tuệ Lâm, cô ta nói nhỏ bên tai cô: "Có phải rất khó chịu không? Anh ấy cũng không nhìn chị chút nào?”
"Không có gì phải khó chịu cả, vui mừng còn không kịp đây!”
"Ha ha, chị cũng đừng vịt chết mạnh miệng, nếu như không phải tôi, tất cả những thứ ngày hôm nay đều là của chị, chị gái thân yêu của tôi!”
Đồng Vân Thường vỗ vỗ vai Đồng Tuệ Lâm, lập tức đuổi kịp Thượng Quan Đằng.
Đồng Tuệ Lâm yên lặng thở dài.
Lúc cô đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Không đúng!
Cảm giác này không đúng!
Với lượng rượu này, cô không thể nào có cảm giác như vậy!
Chẳng lẽ…
Đồng Vân Thường này thật sự nhìn thấu cô! Biết chắc chắn rằng cô sẽ để mắt, cố ý để một nhân viên phục vụ đi qua đúng lúc!
Rất có thể, trong những cốc rượu của nhân viên phục kia đều có thuốc!
Không được, cô nhất định phải lập tức rời đi.
Đồng Tuệ Lâm vốn định cất bước rời đi, nhưng lại đặt mông ngồi trở lại ghế, thuốc này hiệu quả quá lớn đi.
Toilet!
Cô phải đi toilet nôn chỗ rượu vừa rồi ra, có lẽ còn có chút tác dụng!
Đồng Tuệ Lâm nhìn bốn phía một chút, lúc này một nhân viên phục vụ đi tới: "Thưa cô, cần giúp đỡ gì không?”
"Toilet, toilet ở đâu?"
"Toilet ở bên kia, cần tôi đưa cô đi không?” Nhân viên phục vụ lấy tay chỉ một cái.
"Không cần!" Bây giờ cô không thể tin ai được.
Đồng Tuệ Lâm vịn ghế miễn cưỡng đứng lên, lảo đảo vịn tường, chuẩn bị đi đến toilet.
Nhưng tác dụng của thuốc này vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cô, đầu nặng chân nhẹ, chỉ muốn có một cái giường lập tức nằm lên đó.
Nhân viên phục vụ vừa rồi lập tức đi tới: “Thưa cô, cô uống quá nhiều đúng không? Tôi lập tức đưa cô đến toilet.”
Nhân viên phục vụ bắt cánh tay Đồng Tuệ Lâm, Đồng Tuệ Lâm muốn hất ra theo bản năng, nhưng nhân việt phục vụ này nắm rất chặt, dường như một đường kéo Đồng Tuệ Lâm đi.
Tửu lượng của Thượng Quan Đằng cũng không tốt, nhưng vào những dịp như ngày hôm nay, những người đến đều là những ông lớn hoặc là người già, anh ta không uống cũng phải uống.
Vốn có người giúp đỡ cản rượu, không biết thế nào, Thượng Quan Đằng dường như đều tự mình uống, mỗi lần uống đều là một ngụm lớn, thậm chí uống nguyên một ly.
Một lát sau, anh ta cũng lảo đảo, có chút say.
"Anh Đằng, anh đã uống không ít, hay là để em đối phó trước, anh đi lên phòng nằm một lát đi!” Đồng Vân Thường đỡ Thượng Quan Đằng.
Sắc mặt Thượng Quan Đằng rất khó coi, nghe thấy Đồng Vân Thường nói như vậy, anh ta gật đầu.
"Vậy em cho người đỡ anh lên, hai chúng ta đều không ở đây thì không hợp quy củ, em tiếp tục ở lại đây!”
Thượng Quan Đằng lại gật đầu, Đồng Vân Thường vẫy tay với nhân viên phục vụ, hai người cùng nhau gật đầu, nhân viên phục vũ đỡ Thượng Quan Đằng rời đi.
Vừa mới rời khỏi đại sảnh của bữa tiệc, Thượng Quan Đằng liền đến toilet nôn một phen, nhân viên phục vụ ở bên cạnh chăm sóc.
"Cậu Thượng Quan, ngài uống quá nhiều."
Sau khi nôn ra, nhân viên phục vụ lập tức đỡ Thượng Quan Đằng lên lầu.
Hôm nay toàn bộ khách sạn đều thuộc về nhà Thượng Quan, bất cứ gian phòng trống nào cũng có thể ở, nhưng nhân viên phục vụ lại đưa Thượng Quan Đằng lên mấy tầng.
Điều này khiến Thượng Quan Đằng không thể không cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ lại có người cố ý sắp xếp?
Muốn thừa dịp anh ta say rượu để đưa anh ta đến nơi nào đó?
Lòng nghi ngờ của Thượng Quan Đằng luôn luôn rất nặng, anh ta không thể không hoài nghi, nhưng vẫn để mặc nhân viên phục vụ dìu đi.
Nhân viên phục vụ dìu Thượng Quan Đằng đi tới cửa một căn phòng, mới vừa vào cửa, Thượng Quan Đằng đã nhìn thấy một đôi giày.
Đôi giày này? !
Giống như là của Đồng Tuệ Lâm!
Không sai, mặc dù ánh mắt anh dừng lại trên người Đồng Tuệ Lâm không nhiều, nhưng Đồng Tuệ Lâm mặc gì, đeo gì, anh ta đều nhớ rất rõ.
Chẳng lẽ là Đồng Tuệ Lâm muốn quay lại?
Thượng Quan Đằng hé miệng cười cười, đẩy nhân viên phục vụ ra và đi thẳng đến phòng ngủ.
Nhân viên phục vụ lập tức đóng cửa lại và rời đi.
Thượng Quan Đằng đẩy cửa phòng ngủ ra, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ quả nhiên có một cô gái đang nằm, lễ phục màu hồng, chính là Đồng Tuệ Lâm.
"Tuệ Lâm..."
Thượng Quan Đằng lảo đảo đi tới bên giường, trực tiếp nằm xuống bên cạnh Đồng Tuệ Lâm.
Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt cô.
"Tuệ Lâm, thế nào? Thấy anh chuẩn bị lễ đính hôn cho Vân Thường nên ghen ghét sao? Hối hận rồi? Bây giờ lại tới ôm ấp yêu thương rồi?"
"Không sao, chỉ cần em bằng lòng, anh lập tức chia tay với cô ta và kết hôn với em, có được không?”
Đồng Tuệ Lâm mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói, chậm rãi mở mắt.
Gương mặt của Thượng Quan Đằng phóng to trước mắt cô.
"Thượng Quan Đằng!" Cô hoảng sợ nhìn Thượng Quan Đằng đang say rượu lờ đờ trước mắt.
"Lúc trước không phải không muốn lên giường cùng anh sao? Bây giờ lại dùng mánh khóe thế này, nhưng không sao, Tuệ Lâm, anh cho em cơ hội này.”
Nói xong, Thượng Quan Đằng liền hôn lên bờ môi Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm dùng sức quay đầu sang một bên, muốn đẩy Thượng Quan Đằng ra, lại phát hiện không hề có tác dụng.
Cô không còn chút sức nào, Thượng Quan Đằng giống như say, bảo cô đang trong tình huống không có chút sức lực nào đẩy một con ma men ra.
Làm sao có thể?
"Đừng… Thượng Quan Đằng… Anh cút đi!” Đồng Tuệ Lâm dùng hết khí lực hét lên.
"Còn thận trọng cái gì? Anh cũng không biết em đang thận trọng cái gì?” Thượng Quan Đằng giống như phát điên, bàn tay to tực tiếp giật lễ phục của Đồng Tuệ Lâm ra.
Chỉ nghe thấy "Xoẹt" một tiếng, Đồng Tuệ Lâm vô ý thức ôm lấy lồng ngực mình.
Cô không thể ngờ đã chia tay một năm rồi, vậy mà bọn họ thật sự muốn…
Bình luận facebook